Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 21

Chương 21: Ngoan một chút

 

La Thanh Mộng cũng không nghĩ có thể một bước lên trời, trở thành quản lý cửa hàng, cô biết bản thân thiếu năng lực giao tiếp, không thể làm việc một cách khéo léo, có thể thành thạo giao tiếp với cấp trên lẫn cấp dưới như quản lý hiện tại.

Nhưng nếu như lên làm quản lý, tiền lương sẽ hơn tám ngàn tệ!

Như vậy cũng rất tốt!

La Thanh Mộng cầm điện thoại di động, quay đầu hung hăng trừng Thu Thư Tuyết ở phía sau một cái, ánh mắt đó dường như đang nói: “Lát nữa sẽ tính sổ với cô.”

La Thanh Mộng đặt điện thoại lên sô pha sau đó đi lấy sổ ghi chép và bút bi, bởi vì không có giá để điện thoại nên cô lại dùng một quyển sách để đặt điện thoại lên.

Cô gọi điện thoại cho quản lý, chị ấy nhanh chóng nhận cuộc gọi, trong màn hình còn có cả con trai của quản lý, trên đầu cậu bé đội một chiếc mũ con ếch, ngọt ngào gọi một tiếng chị.

“Xin chào nha.” La Thanh Mộng mỉm cười trả lời cậu bé, trước đây lúc cô vừa vào làm việc, trong nhà quản lý xảy ra chuyện, nên luôn dẫn con trai mình đến nhà sách đọc sách, cô cũng thường giúp đỡ trông nom nên rất quen thuộc với cậu bé.

Quản lý dỗ dành con trai vài câu, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, chị ấy nói với cô công việc cụ thể của vị trí này, còn phân tích cơ hội của cô có lớn hay không, sau này cần phải làm như thế nào.

La Thanh Mộng không có mối quan hệ, mà yêu cầu tuyển dụng chính là có kinh nghiệm và có bằng cấp quản lý, vừa rồi La Thanh Mộng kẹt tại chỗ này, năm ngoái cô vốn dĩ dự định đăng ký một khóa vừa học vừa làm của trường cao đẳng, không ngờ lại phải kết hôn.

Thực sự là đến gần đàn ông sẽ gặp xui xẻo.

Quản lý nói: “Đừng lo lắng, em có chị tiến cử, trước tiên em mời tổng quản lý ăn một bữa cơm làm quen, ngồi ổn vị trí quản lý, sau này có cơ hội thích hợp thì cố gắng vươn lên, nhưng tính tình em quá hướng nội, em nên cởi mở với mọi người hơn, nếu như chỉ dựa vào sự cần cù trung thực thì rất khó thăng tiến, hiện tại đã không phải thời đại chịu khổ nhọc là đủ nữa rồi.”

“Em biết, cảm ơn chị, có cơ hội này em nhất định sẽ mở miệng nói chuyện, cho dù phải xé, em cũng sẽ xé miệng mình ra.”

Quản lý bị cô chọc cười, nói: “Chị cũng không muốn để em đi, dù sao em cũng là cánh tay đắc lực của chị, nhưng mà chị lại càng hy vọng em có cơ hội phát triển. Có thể vươn lên cao hơn, nếu như em làm vị trí quản lý, công việc ổn định rồi thì nỗ lực một vài năm rồi vay mua nhà, chị cũng là như thế, sau đó dùng dùng mấy ngàn tệ phần dư ra trả khoản vay, cũng sẽ không quá áp lực, em nói có phải hay không.”

La Thanh Mộng dùng sức gật đầu, quản lý đây là muốn công ty gánh khoản vay cho cô a, dĩ nhiên cô cũng sẽ không trực tiếp cảm ơn chị ấy, nói cái gì chị đây là đang tặng nhà cho em a, nói ra miệng sẽ khiến bản thân nợ một ân tình rất lớn, phải trả chị ấy cả đời. Sau này làm chuyện gì cũng rất áp lực.

Có cơ hội này cô nhất định nhớ ơn quản lý, lăn lộn lâu như vậy cô biết rõ trong công việc phải luôn duy trì tỉnh táo, sau này nếu có cơ hội giúp đỡ quản lý cô nhất định sẽ giúp, nhưng cũng sẽ không đến mức công hiến bản thân.

La Thanh Mộng không chút keo kiệt khen ngợi quản lý, tỏ ý sẽ mời chị ấy ăn cơm, chuyện này có thành hay không đều phải tặng quà cho chị ấy, cảm ơn chị ấy đã xem trọng cô, sau này cô nhất định sẽ nỗ lực làm việc, không để cho chị ấy mất mặt.

Quản lý cười ha hả, tựa vào bàn ăn, nói: “Ngày mai chị sẽ giới thiệu em với một người, hôm nay quá muộn rồi, không nên quấy rầy anh ấy.”

“Được, vậy không quấy rầy chị nữa.”

Quản lý được khen tặng không khỏi hài lòng, nói: “Không có việc gì, trò chuyện thêm chút nữa đi, em và chồng cũ đã giải quyết xong thủ tục chưa, nếu như em thăng chức anh ta sẽ hối hận đến chết…”

Thu Thư Tuyết ngồi trước bàn ăn, cô ấy vẫn luôn nhìn La Thanh Mộng, nghe hai người gọi điện thoại, La Thanh Mộng rất phối hợp với quản lý, nói nói cười cười, nói xong việc công thì bắt đầu nói đến việc tư.

Lại nửa giờ trôi qua, La Thanh Mộng và quản lý càng trò chuyện càng hăng say, trong đó nói đến nhiều nhất chính là tương lai tốt đẹp sắp tới, nếu như La Thanh Mộng làm quản lý thì sẽ như thế này thế kia, sau đó thì làm sao làm sao…

“Sau này nếu muốn đến nhà chị ăn cơm, ha ha ha ha, em phải nói sớm để chị mua nguyên liệu, chúng ta cùng nhau nấu, nếu em có thể thăng chức thì tốt rồi, chúng ta coi như có bạn.”

Ngón tay thon dài của Thu Thư Tuyết nhẹ nhàng gõ bàn, cô ấy bước đến đặt một ly nước vào trong tay La Thanh Mộng, La Thanh Mộng hoàn hồn nhìn cô ấy, cô ấy nói: “Chị, em muốn tắm, có thể mặc quần áo của chị không, em có chút mệt mỏi.”

Giọng nói nhẹ nhàng khiến La Thanh Mộng có chút hoảng hốt, Thu Thư Tuyết đứng rất gần, hai tay chống bàn, hơi cúi người nhìn cô, nhưng cả người vẫn nằm ngoài ống kính, cho La Thanh Mộng cảm giác dường như chỉ cần cô gật đầu hoặc nói một câu thì Thu Thư Tuyết sẽ lập tức hôn cô.

La Thanh Mộng ‘ừ’ một tiếng, rồi lại cảnh giác nhìn Thu Thư Tuyết, cô ấy cũng không làm hành động gì kỳ lạ, mà chỉ xoay người đi vào phòng tắm, ngoan đến mức khiến cô không thể hiểu nổi.

Dù sao Thu Thư Tuyết vẫn luôn rất lẳng lơ cợt nhã.

Nhìn biểu hiện ngoan ngoãn của cô ấy hôm nay, La Thanh Mộng cảm thấy áy náy, liệu có phải cô đã quá lơ là cô ấy.

La Thanh Mộng tiếp tục nói chuyện với quản lý nhưng lại bắt đầu không yên lòng,  Thu Thư Tuyết trực tiếp mở tủ quần áo của cô, cô thấy nhưng không ngăn cản.

Quản lý nghi hoặc nói: “Em có em gái sao?”

La Thanh Mộng gật đầu: “Đúng vậy.”

Bên kia điện thoại quản lý đang uống, La Thanh Mộng rất ít khi kể về hoàn cảnh trong nhà. Cô trả lời quản lý, trong lúc đó Thu Thư Tuyết đã cầm quần áo đi ra, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy, rồi lại tiếp tục trò chuyện, cô đè thấp giọng nói, chờ Thu Thư Tuyết vào phòng tắm mới nâng cao giọng trở lại.

La Thanh Mộng kể tình hình trong giai đình cho quản lý nghe, nói mình có một em trai và một em gái, cô lớn hơn em gái bảy tuổi, em gái cô hiện tại học đại học năm thứ tư, lớn hơn em trai mười hai tuổi, hiện tại hoặc lớp mười.

Nhưng cô không nói cô và gia đình rất ít liên lạc, cụ thể là bởi vì một ngày nào đó cô cảm thấy thất vọng cực độ, thất vọng đến mức hít thở không thông, trở thành một con cá duy nhất chết đuối trong nước.

Năm cô hai mươi bốn tuổi đã xảy ra một chuyện rất nhỏ.

Cô nhịn ăn nhịn mặc mua cho em gái vừa vào đại học một chiếc laptop, đến học kỳ thứ hai em gái yêu đương, cùng bạn trai đi gắp một đống thú bông, trong đó có một con mà La Thanh Mộng rất thích, cô cười nói: “Cho chị một con đi.”

Cô còn cố ý chọn con xấu nhất, nhưng em gái cô lại dùng ngữ điệu rất lạnh nhạt hỏi ngược lại cô: “Vì sao em phải cho chị?”

La Thanh Mộng không phân biệt được là nghiêm túc hay là vui đùa.

Cô im lặng, loại thái độ lạnh lùng đó vô hình đâm vào lòng cô, giống như đang trào phúng nói ‘chị là ai’, cô bị kẹt trong cảm xúc nhất thời chưa thể lấy lại tinh thần, không khí để hô hấp dường như càng lúc càng loãng.

Cô bất chợt đau lòng bốn nghìn năm trăm tệ của bản thân, rồi lại nghĩ đến em gái vào đại học tặng quà cho bạn bè đều trên một trăm tệ, sinh nhật em gái cô cũng sẽ tặng tiền lì xì từ hai trăm đến ba trăm tệ, mà sinh nhật cô em gái sẽ lên ứng dụng mua sắm điên cuồng lựa chọn xem cửa hàng nào bán rẻ hơn, sau đó tặng cô một quyển sổ tay giá mười lăm tệ.

Em cô lúc đó nói: “Chị thích viết chữ, cái này tặng cho chị.”

La Thanh Mộng đặc biệt cảm động, nhưng sau khi trải qua sự kiện gắp thú bông cô mới hiểu được, biện pháp tốt nhất để đong điếm tình cảm chính là dùng vật chất, dùng tính lưu thông và giá trị đến đo lường.

Cô cho rằng em gái cũng đáng thương giống như cô, bị hoàn cảnh gia đình trói buộc, cô cũng muốn đối xử tối với em ấy, muốn cho em ấy sống vui vẻ hơn cô, nhưng thực tế em gái cô cũng là một thành viên của gia đình, dùng vẻ ‘đáng thương’ giả dối áp bức cô, chỉ có một mình người ‘chị’ như cô vẫn luôn nỗ lực hết mình rồi lại vĩnh viễn không nhận được hồi báo.

Em gái cô đã thành niên rồi, cũng biết vì tư lợi bản thân rồi.

Cô mới vừa đi làm thì trong nhà đã mỗi ngày hỏi cô đòi tiền, cô đau lòng ba mẹ, cho nên dưới tình huống áp lực, không cảm nhận được tình yêu thương từ gia đình vẫn sẽ nghĩ biện pháp chia sẻ gánh nặng với ba mẹ. Chờ đến lúc cô nhận thấy bản thân chỉ là một loại công cụ rồi lại bởi vì tính tình cô quá tốt quá mềm yếu mà ngay cả việc đoạn tuyệt với gia đình cũng tiêu tốn rất nhiều năm. Về phần người em trai kia của cô, sinh trưởng trong một gia đình trọng nam khinh nữ, em trai hẳn là cũng sẽ không được giáo dục tốt.

Về sau, cô mang theo nỗi thất vọng trong lòng, ngày sinh nhật em gái gửi tin nhắn cô cũng không trả lời, em gái đăng nhật ký Weibo cô cũng không tương tác.

Nếu như không phải quản lý hỏi đến, mà cô cũng rất muốn thăng chức thì cô vĩnh viễn sẽ không đề cập đến gia đình mình. Sinh ra trong giai đình mình, cô chỉ là một kẻ dư thừa không được ai yêu thương.

Dù sao thì đoạn đường này, cô trải qua giống như một cô nhi đến thế giới này lữ hành.

Tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, tâm tình của La Thanh Mộng đã không còn tốt nữa, cô học theo Thu Thư Tuyết giả vờ đáng thương trước mặt quản lý: “Thật xấu hổ, hoàn cảnh gia đình em không được tốt lắm, em mới vừa thành niên thì giai đình đã đẩy em ra ngoài tự lập, nói không muốn nuôi dưỡng em nữa, cắt đứt trợ cấp. Mấy năm nay em bương chải một mình, thật ra năm đó em thi đậu đại học, nhưng trong nhà không cho tiền, em phải làm thêm trong hai tháng hè nhưng cũng không đóng nổi học phí, khi đó em cũng không biết cái gì là vay tiền, cho nên lựa chọn học trung cấp.”

Quản lý cũng nhận thấy trạng thái của cô không được tốt, nói: “Không sao, từ từ sẽ đến, hiện tại em đã bắt đầu phát triển, sau này áo gấm về nhà, để bọn họ hâm mộ đến chết.”

La Thanh Mộng nhợt nhạt mỉm cười, khóe môi kéo ra chút độ cong.

Quản lý có lẽ sẽ không hiểu, có một loại thấy vọng chính là đã không cần để cho người khác biết bản thân sống có tốt hay không. Cô không muốn vả mặt ai trong gia đình, cũng không muốn ai hối hận. Cô chỉ muốn đời này không liên lạc, cũng không muốn giải hòa với quá khứ.

Cô đã có thể một mình chăm sóc tốt cho bản thân.

“Vậy quản lý…” La Thanh Mộng đang muốn nói ‘tạm biệt’ thì Thu Thư Tuyết đã ra khỏi phòng tắm, giọng nói lấn át cả giọng cô: “Chị, em tắm xong rồi, chị cũng đi tắm đi.”

La Thanh Mộng gật đầu, sau khi bổ sung xong câu tạm biệt, cô đứng dậy chuẩn bị đi tắm, nhưng chân lại có chút tê dại, cô dùng sức vỗ hai cái, sau đó kéo chân đi vào phòng tắm.

Thu Thư Tuyết dùng sữa tắm của cô, trên người là hương hoa hồng, làn da của cô ấy lại rất trắng, khiến người ta có cảm giác non mềm như trẻ em.

La Thanh Mộng đến trước cửa phòng tắm Thu Thư Tuyết liền nhường đường.

La Thanh Mộng quay đầu nhìn ra phòng khách, thấy Thu Thư Tuyết mang dép lê ngồi trên sô pha xem điện thoại, sau đó cô lại kéo chân đi trở ra cầm điện thoại của mình vào phòng tắm, nhưng bởi vì chân quá tê, cô nhíu mày xoa bóp nhưng vẫn không giảm bớt.

Cô vô lực ‘xuỵt’ một tiếng, tế muốn chết.

Thu Thư Tuyết nhìn về phía cô, nói: “Chị sợ em nhìn lén điện thoại của chị sao.”

Cả buổi tối Thu Thư Tuyến vẫn chưa phát điên, khiến La Thanh Mộng luôn bất an, quả thật cô sợ cô ấy sẽ lấy điện thoại của cô gọi điện cho quản lý, cô nói: “Chẳng qua là tôi cần dùng mà thôi.”

La Thanh Mộng cắn môi mở một bài hát tiếng Anh, sau đó từ trên bàn trang điểm cầm lấy một sợi dây bó buộc hình cá mập.

Lúc cởi quần áo cô cố ý khóa trái cửa, trong đầu suy nghĩ từng chuyện trong gia đình, cô cũng không cảm thấy khổ sở, không kỳ vọng sẽ không thất vọng, không liên lạc là tốt nhất.

Quá khứ từng khiến cô rơi vào cô độc không gượng dậy nổi, cô còn đặc biệt ghi lại, một năm có 365 ngày, mỗi tháng tối đa có mười ngày không vui, sau khi thoát ly gia đình cô có thể vui vẻ 300 ngày.

Cô cũng chỉ thỉnh thoảng nhớ đến mới cảm thấy cô độc, cảm thấy thời gian dài dằng dặc.

Cho nên không nên bị định nghĩa ‘cô độc’ của người khác làm cho bản thân không vui suốt cả năm.

Cuộc hôn nhân thất bại này đã giúp La Thanh Mộng tổng kết ra rất nhiều điều, chúng ta luôn quá thiện lương, vừa thấy người khác đối xử tốt với mình liền ngu ngốc đáp lại bằng tất cả. Sau này cô sẽ không bao giờ mù quáng rơi vào tình cảm, phải giữ lại đường lui cho bản thân, vĩnh viễn duy trì thanh tỉnh, không nên bởi vì cảm thấy đối phương tốt đẹp mà hi sinh chính mình.

Thu Thư Tuyết ngồi bên ngoài cũng không nhàn rỗi, cô ấy mở món quà sinh nhật ra, hai quyển sách đều có cái tên đậm chất cổ tích, La Thanh Mộng quả nhiên xem cô ấy là trẻ con, còn có  lắc tay treo mặt dây tiểu lão hổ, sau đó cô ấy lại nhìn vòng tay bạch kim của mình.

Là vòng tay của thương hiệu Cartier.

Thu Thư Tuyết mở quyển sách ra, ở trang đầu nhìn thấy một đoạn văn tự non nớt, hình như được viết thật lâu trước đây lúc mua quyển sách này.

[ Chúng ta đều biết nhân sinh không có kịch bản, nhưng bất kể chúng ta nhu nhược cỡ nào đều sẽ có lúc làm một việc rất kích thích rất mạo hiểm, tràn ngập tính khiêu chiến, đó chính là bước trên con đường nhân sinh của chính mình, bất kể kết quả tốt hay xấu, bất kể là cười hay khóc, giữ dòng thời gian không ngừng nghỉ, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước, trải qua cuộc sống của mình.]

La Thanh Mộng làm nhiều hơn nói, hơn nữa còn đặc biệt tổng kết lại nội dung quyển sách cũ này, vài chương đầu viết những gì, nên đọc phần nào là tốt nhất, nhắc nhở Thu Thu Tuyết chương nào sẽ có phần nhàm chán, kiên trì đọc đến cuối cùng sẽ được khai thông, còn có các loại tư liệu liên quan.

Trong đó thậm chí còn kẹp một tờ ‘quy tắc thi đấu đánh Golf’.

Đánh dấu: “Đây là sở thích của ngày XX, vậy sở thích của cô là gì?”

Quyển sách cũ này có 199 trang, chuyên tâm đọc một buổi chiều là hết. Nhưng La Thanh Mộng ghi chép đầy cả quyển.

Thu Thư Tuyết nhớ đến một chuyện nhỏ lúc trước, khi đó, cô ấy còn không biết La Thanh Mộng có bạn trai, mỗi lần cô ấy đến nhà sách nhìn La Thanh Mộng, trái tim đều đập hỗn loạn giống như trở lại thời học sinh.

Lúc La Thanh Mộng khỏi phòng tắm, thấy Thu Thư Tuyết đang lật xem quyển sách cũ, gương mặt La Thanh Mộng nóng lên, cũng không tiện đuổi cô ấy về.

Thu Thư Tuyết nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, trong này có rất nhiều thẻ đánh dấu. Mới viết sao?”

La Thanh Mộng nói: “Bởi vì cô muốn xem, nên tôi đọc lại một lần nữa.”  Lỡ đâu trong khoảng thời gian suy sụp cô đã từng viết những lời hậm hực gì đến vào trong sách, khiến Thu Thư Tuyết càng đọc càng khổ sở thì biết làm sao.

Cũng may, cô đọc lại một lần, phát hiện bản thân dù ở vào bất kỳ cảnh ngộ nào cũng chưa từng từ bỏ bản thân mà luôn cố gắng sống tốt.

La Thanh Mộng nhớ đến hôm qua cô thức đêm đọc sách, liền hối thúc: “Được rồi, cô về nhà đi, tôi cũng mệt mỏi rồi.”

Lời này nói cũng vô ích, Thu Thư Tuyết làm sao có thể về, cô ấy đóng sách lại thả vào trong túi giấy, sau đó lại cầm một chiếc hộp đỏ của cô, nói: “Mượn dùng chiếc hộp của chị, nên cái này cho chị.”

“Thứ gì?” La Thanh Mộng nhận lấy chiếc hộp, nghi hoặc nhìn cô ấy, mở ra phát hiện là cái gì cô lập tức nhíu mày: “Cô tặng tôi thứ này làm gì, tôi không cần.”

“Không đắt.” Thu Thư Tuyết nói.

“Một sợi xích sắt nhất định không đắt a, vấn đề là cô tặng tôi để làm gì? Muốn trói tôi lại, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, hơn nữa cô đã từng đeo rồi đúng không, tôi không cần, cô xem tôi là ai chứ!” La Thanh Mộng tâm tình kích động nói.

Thu Thư Tuyết rất muốn nói là cô ấy vừa về nhà mang đến đây, kiểu dáng khác nhau. Thu Thư Tuyết mím môi, nhìn chiếc hộp bị La Thanh Mộng đẩy trở lại.

Dây xích, trói lại.

Thu Thư Tuyết nói: “Là có một chút muốn nha.”

“Cô nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi không cần sợ xích đồng nát sắt vụn này, cô lập tức lấy lại đi.” La Thanh Mộng nhét chiếc hộp vào tay Thu Thư Tuyết, nhưng cô ấy không nhận, trái lại còn nắm tay cô, cúi đầu trực tiếp hôn môi cô, cô giãy dụa nhưng chỉ trong nháy mắt đã đầu hàng trước sự khiêu khích của cô ấy.

Thu Thư Tuyết kéo tay cô đặt lên lưng mình, nhẹ nhàng ép cô lên tường, hỏi: “Là thật sự muốn trở lại cho em sao?”

La Thanh Mộng run lên, chiếc hộp trong tay rơi xuống sàn nhà, ‘sợi xích sắt’ chạm vào mặt sàn phát ra âm thanh nặng nề.

Trước khi cô kết hôn muốn mua trang sức, nên đã tìm hiểu rất nhiều thông tin, cách phán đoán bạc và sắt chính là ném xuống đất, âm thanh tương đối trầm nặng chính là bạc thật.

Cho nên, cho nên… là bạc?

“Um.”

Thu Thư Tuyết cúi đầu.

“Thơm thơm.”

Thơm sao?

Cô ôm lấy Thu Thư Tuyết, tâm tình vô cùng phức tạp, mặc kệ Thu Thư Tuyết khi dễ cô hay là hôn cô, chỉ cần cô ấy chạm vào, cô sẽ có cảm giác vui sướng.

Là bắt đầu cảm thấy cô độc rồi sao?

Cảm giác trống rỗng này cũng xuất hiện rất nhiều lần rồi.

La Thanh Mộng há miệng thở dốc, như cá đuối nước.

Thu Thư Tuyết lấp đầy cảm giác trống rỗng trong cô, tâm tình phiền muộn hoàn toàn bị loại trừ, rất khó chịu cũng rất thoải mái.

Thu Thư Tuyết ngẩng đầu nhìn cô: “Chị muốn gì?”

La Thanh Mộng nghĩ, lần này làm với Thu Thư Tuyết, về sau sẽ chậm rãi quen thuộc, cô và Thu Thư Tuyết sẽ hoàn toàn cẩu thả, đến lúc đó nếu như Thu Thư Tuyết muốn ngủ cô, cô rất khó nghiêm túc phản kháng.

“Muốn hôn.” La Thanh Mộng cảm thấy xấu hổ đến run rẩy.

“Chị cũng thích hôn môi sao, thật đáng yêu.” Thu Thư Tuyết hôn môi cô.

Cô nhắm mắt lại, hạ thân trở nên mềm nhũng, tùy ý Thu Thư Tuyết đè cô lên sô pha.

La Thanh Mộng nằm thở dốc, ánh mắt trở nên mông lung, giống như đang ở trong phòng tắm tràn ngập hơi nước.

La Thanh Mộng cảm thấy thẹn mà xoay người lại, chân đè nặng sô pha, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ.

Nhớ đến bộ phim 《Tháng Tư là lời nói dối của em 》, có một nhân vật đã từng nói: “Mùa xuân sắp đến, mùa xuân để anh và em gặp nhau, sẽ đến, mùa xuân không có em, sẽ đến.”

Nghĩ rồi lại nghĩ, khóe mắt ngấn lệ, La Thanh Mộng không nén được nước mắt, Thu Thư Tuyết quá hung dữ, hôm nay Thu Thư Tuyết nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn nhưng luôn trong trạng thái có thể phát điên bất cứ lúc nào.

La Thanh Mộng cảm thụ được loại trạng thái này, cô đột phát lòng tốt, dùng thân phận người chị giáo dục Thu Thư Tuyết, nỗ lực hướng dẫn cô ấy: “Cô ngoan một chút, lương thiện một…”

Thu Thư Tuyết hung dữ.

Căn bản không nghe lời cô nói.

Khóe mắt La Thanh Mộng ẩm ướt, cô quay đầu nhìn Thu Thư Tuyết, thấy cô ấy mím môi từ phía sau nhìn cô, La Thanh Mộng giáo dục không được chỉ có thể cầu xin, nói: “Cô, cô, đừng như vậy, tôi cảm thấy đặc biệt khó chịu.”

Nhưng loại trạng thái này cũng không tốt. Thu Thư Tuyết hỏi cô có bao nhiêu khó chịu, cô nghẹn ngào, khó chịu đến mức muốn khóc. Thu Thư Tuyết nói: “Vậy chị phát tiết ra đi, có thể tiếp tục khóc.”

Chờ nước mắt của cô rơi xuống, Thu Thư Tuyết lật người cô lại, hôn lên khóe mắt của cô: “Vậy tiếp đến chị đừng làm chị gái nữa, làm mẹ em đi.”

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Your article helped me a lot, is there any more related content? Thanks!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!