Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 20

Chương 20: Chân lý của người vợ

 

Lúc La Thanh Mộng sắp tan tầm, Thu Thư Tuyết đến, lần này cô ấy không muốn mua sách mà chỉ im lặng chờ ở bên ngoài, không vào trong quấy rầy La Thanh Mộng, Thần Hân thoáng nhìn thấy liền ồ lên một tiếng.

Người có tốt có xấu, La Thanh Mộng rất phiền trước sự trêu chọc của Thần Hân, trước đây cô và Lý An yêu đương, Thần Hân cũng như vậy.

La Thanh Mộng bị Thu Thư Tuyết nhìn đến lỗ tai nóng bừng, vài lần mượn động tác vuốt tóc để sờ vành tai đáng thương giúp nó hạ nhiệt độ. Lần trước cô đổi ca tối với đồng nghiệp nên hôm nay có thể tan tầm sớm một chút, cô tháo tạp dề, lấy túi giấy dưới quầy thu ngân ra, lúc cô muốn rời đi thì quản lý đột nhiên gọi điện thoại.

Quản lý nói: “Em tạm thời đừng đi, có việc muốn nói với em.”

Thời gian tan tầm, bên ngoài còn có người chờ, mà La Thanh Mộng làm hết giờ thì cũng không muốn dành thêm thời gian ‘giúp’ làm việc giúp quản lý, cô nói: “Chuyện gì, hiện tại em đã ra khỏi nhà sách rồi, nếu như không vội, chị nói với Tiểu Đường bọn họ đi.”

“Chuyện này không thể nói với các em ấy, là thế này, quảng trường Tinh Châu vừa mở một trung tâm thương mại chắc là em cũng biết, tổng công ty dự định mở một chi nhánh ở đó, hiện nay cần quản lý và hai thủ kho, em có dự định này hay không, chị có thể đề cử em thử xem. Em đến đó quản lý một quý, nếu không thích ứng được thì chị sẽ gọi em trở về.”

La Thanh Mộng nghe vậy không khỏi kinh ngạc, không ngờ còn có loại chuyện tốt này, cô lập tức nói bản thân có thể.

“Vậy em ở nhà sách chờ chị?” Cô tìm một quán ở gần đây ăn là được rồi, lầu bốn chính là khu ẩm thực, nghe Tiểu Đường nói cá nướng cay hình như cũng không tệ.

“Chị lười đến đó, cứ như vậy đi, lát nữa em gọi video call cho chị, chị nói cho em biết quy trình cụ thể, ngày mai chị sẽ dành thời gian đến cửa hàng nói chuyện với em, xác định thời gian sau đó chúng ta cùng người của tổng công ty ăn một bữa cơm, dù sao cũng phải làm quen một chút.” Quản lý nói.

“Vâng vâng vâng! Cảm ơn chị!” La Thanh Mộng có chút hưng phấn: “Cảm ơn quản lý, cảm ơn chị!”

“Không có gì, em làm việc đi, chị phải đi xem con chị làm bài tập.”

Nếu không phải La Thanh Mộng bằng cấp không tốt thì cô đã nói mình sẽ đến giúp chị ấy trông con rồi, sau khi cúp máy, La Thanh Mộng có cảm giác được sao may mắn chiếu mệnh, cô cất điện thoại rồi cầm túi xách ra ngoài, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, chói lọi đến mức khiến Thu Thư Tuyết lóa mắt, La Thanh Mộng nói: “Vừa rồi tôi bận gọi điện thoại.”

“Là quản lý.” La Thanh Mộng nói đến đây lại bật cười, bởi vì vẫn chưa xác định, không biết sau này phỏng vấn sẽ như thế nào, cô sợ sẽ thất vọng nên không dự định nói ra.

“Tan tầm còn gọi điện thoại cho chị?” Thu Thư Tuyết nhìn nụ cười của cô, tâm tình một lúc tốt, một lúc lại rất kém cỏi.

“Ừ.” Trong tay La Thanh Mộng cầm theo túi giấy, điện thoại nhét vào túi áo khoác, nói: “Đi đâu ăn?”

Thu Thư Tuyết nói: “Chị có muốn đi chỗ nào không?”

Nơi này xem như trung tâm thương mai lớn nhất khu vực này rồi, nên cũng không cần tìm chỗ khác, tuy rằng bên này đều là cửa hàng chi nhánh mà thôi, cô nói: “Quán lẩu ếch ở trên lầu thì sao?”

La Thanh Mộng nói xong liền đi lên lầu.

Thu Thư Tuyết đi phía sau cô, biểu hiện có chút không vui, hai người vào quán ăn ngồi đối diện nhau, La Thanh Mộng nhìn thực đơn hỏi cô ấy muốn ăn gì.

Thu Thư Tuyết nói: “Chị muốn ăn món gì thì gọi món đó, đều gọi một ít ra nếm thử cũng được.”

Bản thân La Thanh Mộng biết nấu ăn, cô rất ít ăn ở bên ngoài bởi vì có thói quen tiết kiệm, cho dù là tiêu tiền của tiểu tam cũng sẽ không cho phép bản thân lãng phí.

Thu Thư Tuyết vẫn nhìn cô, phục vụ lần lượt mang món khai vị, đậu phộng và tạp dề đến, nhân viên nói nếu như các cô quét mã QR trên bàn, để lại đánh giá trên diễn đàn còn có thể nhận được một phần đậu hũ trứng muối miễn phí.

La Thanh Mộng hỏi: “Có thể trực tiếp đóng gói đậu hũ trứng muối mang về không?”

Nhân viên nói có thể.

Thu Thư Tuyết hỏi cô: “Lúc chị và Lý An ra ngoài ăn cũng là như vậy sao?”

La Thanh Mộng liếc xéo Thu Thư Tuyết một cái, cho rằng cô ấy đang ám chỉ cô keo kiệt, cô nói: “Tôi dự định gọi nồi lẩu hai ngăn, mà món đậu hũ trứng muối của quán này được đánh giá không tệ, hơn nữa là một đĩa rất lớn, chúng ta nhất định ăn không hết nồi lẩu hai ngăn, vì vậy đừng lãng phí đậu hũ trứng muối.”

Thu Thư Tuyết giải thích: “Em chỉ hiếu kỳ, nếu như trước đây chị và anh ta cũng trôi qua như vậy, em sẽ cảm thấy đố kị.”

La Thanh Mộng nhíu mày, số lần cô và Lý An ra ngoài ăn có thể đếm được trên đầu ngón tay, đa số là cô nấu ăn, cũng không biết lúc đó nghĩ như thế nào lại cảm thấy hai người cùng nhau nấu cơm, ở cùng một không gian chính là lãng mạn, hôm nay chỉ cảm thấy bản thân quá ngu dốt.

La Thanh Mộng không trả lời vấn đề này, bởi vì như thế sẽ chứng tỏ cô đã từng mù quáng, vì thế cô đặt túi giấy lên bàn.

“Nha, quà sinh nhật.”

Thu Thư Tuyết muốn xem.

La Thanh Mộng cảm thấy xấu hổ: “Cô không thể chờ về nhà rồi mở sao?”

“Được.” Thu Thư Tuyết đặt túi quà bên cạnh túi xách, đúng lúc có hai sinh viên đi ngang qua, một người trong số đó huých tay người kia, nói: “Hermes kìa.”

La Thanh Mộng cũng nhìn một cái, thấy túi xách này không giống cái lần trước Thu Thư Tuyết mang, cô lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, dường như Thu Thư Tuyết đặc biệt nhiều tiền. Thành phần tri thức tiền lương cao như vậy sao? Hay là trả góp?

Phục vụ lên món, Thu Thư Tuyết cầm đũa, La Thanh Mộng nói: “Chờ sôi lên rồi hãy ăn, ăn lúc này mùi vị không ngon.” Cô dùng đũa chung đảo phần bên này một chút, phần bên kia một chút, sau đó lại rót nước trái cây cho Thu Thư Tuyết, bảo cô ấy mặc tạp dề vào đừng làm bẩn quần áo.

“Được rồi.”

Lẩu sôi, hai người bắt đầu ăn, thỉnh thoảng Thu Thư Tuyết nói chuyện với cô, cô cũng sẽ trả lời, nhưng thân phận đặt ở nơi đó, lúc trò chuyện sẽ luôn có vài phần mất tự nhiên.

La Thanh Mộng ăn rồi lại ăn, thầm nghĩ lần sau sẽ không bao giờ đi ăn với cô ấy nữa.

Ăn xong La Thanh Mộng đưa phần đậu hũ trứng muối cho Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết hỏi: “Cho em sao?”

La Thanh Mộng ừ một tiếng, nhìn cô ấy đeo túi xách Hermes, vì thấy lại tiếp tục cầm đậu hũ trứng muối trong tay mình.

Hai người ở trên lầu tùy tiện đi dạo, sinh nhật của Thu Thư Tuyết đã qua được vài ngày nhưng cô vẫn nghiêm túc đi dạo cùng cô ấy, chỉ là cô không thích cảm giác đi bên cạnh cô ấy, cũng không phải bởi vì trong lòng cất giấu quan hệ cấm kỵ mà vì cách biệt tầng lớp giữa hai người.

Thu Thư Tuyết mặc trên người đều là hàng xa xỉ, một cái túi xách cũng bằng vài tháng tiền lương của cô, nếu như đặt giai cấp lên trên người cô ấy, cái bóng có thể được kéo ra thật dài, cho dù là kết bạn cô cũng sẽ không kết bạn với người như vậy, bởi vì điều đó sẽ làm cô khó chịu và tự ti.

Hôm nay đã bước sang tháng tư, khuôn mặt bị che kín sau cổ áo sẽ rất nóng, Thu Thư Tuyết nói: “Xem phim không?”

La Thanh Mộng lắc đầu: “Tôi còn có việc.”

“Ừ, chuyện gì?”

La Thanh Mộng nói: “Công việc, rất quan trọng, cần phải gọi video với quản lý.”

Thu Thư Tuyết à một tiếng, ngữ điệu rất đạm nhạt, đạm nhạt đến mức có phần lạnh lẽo: “Rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, chị tan tầm còn phải gọi video với quản lý, có phải đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của chị rồi hay không, như vậy có chút chèn ép quá đáng rồi.”

Thu Thư Tuyết không biết nội tình, cũng không biết việc này quan trọng cỡ nào đối với La Thanh Mộng, nhưng La Thanh Mộng thì khác, cô biết đây chính là điểm đột phá cho cái gọi là ‘không có tương lai thăng tiến’, hôm nay cô có cơ hội bò lên trên, vì thế cô nghiêm túc nói: “Chính là việc rất quan trọng, tôi phải về rồi, tôi không muốn về nhà quá muộn.”

Cũng không tính là muộn, nhà sách còn chưa đóng cửa.

Thu Thư Tuyết cầm túi quà cùng cô đi thang cuốn, giọng nói của cô ấy có phần chua xót, nói: “Chị, không có cảm giác nghi thức a, em chỉ cảm thấy hình như chị rất bận.”

La Thanh Mộng không trúng kế, nói: “Là cô quá tham lam, cô đã mừng sinh nhật bốn lần rồi.”

Sinh nhật cùng ngày các cô lên giường, hai ngày sau sinh nhật vẫn luôn chơi đùa cô đến mức mệt mỏi rã rời, hôm nay lại tặng quà, thế mà cô ấy còn cảm thấy không đủ, đúng là một người bạn nhỏ vừa ấu trĩ vừa tham lam.

Thu Thư Tuyết nói: “Nhưng chị đã nói chị không phải loại quà tặng được buộc nơ đỏ.”

Quá quỷ dị rồi.

La Thanh Mộng không biết có phải bởi vì các cô đã cẩu thả mấy ngày mấy đêm nên cô thông suốt rồi hay không, vì sao vẫn luôn cảm thấy Thu Thư Tuyết đang nói lời kỳ quái gì đó, cô kéo áo khoác của mình, rồi lại vuốt tóc xuống che khuất gò má.

“Fall…”

“Cô đừng đề cập còn tốt! Nói nghe cứ như biến thái!”

La Thanh Mộng không muốn thảo luận chuyện này, cô có cảm giác Thu Thư Tuyết muốn trói cô lại, chính là dùng dây đỏ trói tay trói chân, sau đó vô lực nằm yên để Thu Thư Tuyết thưởng thức. Vậy đến lúc đó cô phải làm sao bây giờ, giãy dụa sao, cô dường như không thể giãy ra, hơn nữa không chừng vừa được khen một chút thì cô lại…

Bị chơi đùa.

Nhưng, cô càng không thể nói bản thân là lễ vật, nếu như nói như thế Thu Thư Tuyết sẽ cho rằng cô thuộc về cô ấy, khiến cô mất đi quyền tự chủ.

Thu Thư Tuyết lo lắng nói: “Sinh nhật chỉ mới qua nửa này.”

La Thanh Mộng siết chặt hai tay, thầm nghĩ quá đáng ghét rồi, muốn đánh cô ấy. Đáng tiếc con người cô chưa từng đánh ai, một khi cãi nhau thì sẽ khóc. Cô phụng phịu đi về phía trước.

Cho nên cô lại tự vấn bản thân vì sao lại đi ăn cùng tiểu tam, cô mới là cựu nguyên phối, là Thu Thư Tuyết nợ cô, cô nên ngẩng đầu ững ngực mới đúng.

Cũng không biết nguyên nhân gì, vừa đến lầu một La Thanh Mộng cảm thấy cực độ khó chịu, biết rõ Thu Thư Tuyết cố ý giả vờ đáng thương, dùng bộ dạng ‘đáng thương’ tìm kiếm sự đồng tình từ cô, lẽ ra cô nên mặc kệ mà trực tiếp châm chọc khiêu khích cô ấy, nhưng trái lại trong lòng cô còn nảy sinh cảm giác áy náy, cô dừng bước, tay cắm trong túi áo, hung hăng trừng Thu Thư Tuyết, hỏi: “Cô còn muốn gì nữa?”

Thu Thư Tuyết cầm túi quà cô tặng, liếc mắt nhìn cửa hàng Lão Phượng Tường, La Thanh Mộng nhíu mày, cô không có nhiều tiền như vậy, quả nhiên không thể quá tốt với cô ấy.

Thu Thư Tuyết một mực nhìn cửa hàng trang sức này, một hồi lâu ánh mắt lại chuyển lên tầng trên, nói: “Tầng một không có gì để mua, lên tầng hai đi.”

La Thanh Mộng theo Thu Thư Tuyết lên tầng trên, đến nơi cô ấy mua một con gà cao su đội mũ quả dưa có thể phát ra âm thanh,  cô híp mắt đánh giá, Thu Thư Tuyết bỏ vào túi giấy, trên mặt rốt cuộc lộ ra ý cười, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không phải cô có luyến mẫu tình kết chứ?” La Thanh Mộng nghiêm túc hỏi.

*Luyến mẫu tình kết: yêu thương, gắn bó với người mẹ một cách quá đáng.

Thu Thư Tuyết nhìn La Thanh Mộng, từ lần đầu tiên gặp gỡ Thu Thư Tuyết đã không cảm thấy La Thanh Mộng xấu xí, ngược lại cảm thấy cô cực kỳ xinh đẹp, sạch sẽ, ấm áp, mái tóc không buộc cao, nói chuyện không lớn tiếng, quần áo cũng không mặc màu quá nổi bật, luôn đeo tạp dề của nhà sách.

Có đôi khi sẽ đột nhiên cong khóe môi, không biết đang cười cái gì.

Thu Thư Tuyết hoàn hồn nói: “Có lẽ vậy, trước đây em rất khát khao tình cảm gia đình, cũng rất muốn được mẹ ôm, mẹ hôn. Nhưng em lại không thích định nghĩa này về người mẹ, bởi vì mẹ em rất máu lạnh.”

La Thanh Mộng nói: “Cô nên xem quyển sách đó nhiều một chút, chính là quyển tôi tặng cô, có thể sẽ giúp giảm bớt bệnh trạng của cô.”

“Đúng không.” Thu Thư Tuyết lại nói: “So với luyến mẫu tình kết, em càng muốn biết có thể chữa trị luyến thê tình kết hay không, em thích nhân thê*.”

*Nhân thê: chỉ hình mẫu phụ nữ thuộc kiểu người vợ điển hình, đảm đang, hiền lương thục đức, nấu ăn ngon…, hoặc cũng có thể hiểu theo nghĩa đen là phụ nữ có chồng

La Thanh Mộng không còn lời nào để nói, nhưng cô càng cạn lời chính là bản thân miệng tiện, không hiểu sao lại tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao cô lại thích nhân thê, là bởi vì cô rất biến thái sao?”

Luyến mẫu còn có thể lý giải, nhưng thích nhân thê rất không thể lý giải, là loại đam mê kỳ quái nào đó sao, cái này còn nghiêm trọng hơn. Thu Thư Tuyết mím môi, dường như dự định nói cho cô biết nhưng rồi lại nuốt trở vào. Thu Thư Tuyết nở nụ cười, có chút vụn ý mơ hồ, khiến da đầu La Thanh Mộng bắt đầu tê dại.

Các cô vừa đi vừa trò chuyện, đến bãi đỗ xe, Thu Thư Tuyết liền lấy chìa khóa ra.

La Thanh Mộng mở cửa sau xe, Thu Thư Tuyết mở cửa ghế lái rồi gọi cô đến: “Chị ngồi phía trước, đặt đậu hũ trứng muối đặt trên này, để tránh đổ ra ghế.”

La Thanh Mộng đổi sang ngồi ghế trước, cô cúi đầu thắt dây an toàn, rồi lại đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Xe của cô hiệu gì.”

La Thanh Mộng không hiểu biết nhiều về xe, Lý An có một chiếc xe, giá hơn hai trăm nghìn tệ, anh ta luôn nói khoác ở trước mặt cô, nhưng cô khi đó cảm thấy hai trăm ngàn tệ đã rất đắt, có lần cô ngồi xe sau đó cảm thấy khó chịu, nhịn không được nói một câu, Lý An liền nói là do cô chưa từng ngồi xe sang như thế này, ngồi nhiều vài lần sẽ không khó chịu nữa.

Hiện tại La Thanh Mộng ngẫm lại, lúc đó Lý An cảm thấy cô rất thấp kém sao?

Thu Thư Tuyết nói: “Thương hiệu phổ thông, không phải hàng hiệu.”

La Thanh Mộng a một tiếng, cô cũng nhận biết vài hiệu xe, chiếc xe này của Thu Thư Tuyết cô xác thực chưa từng nhìn thấy, vì thế lại hỏi: “Còn có loại xe phổ thông tốt như vậy sao?”

Thu Thư Tuyết nói gì cô cũng không nghe rõ, bởi vì điện thoại di động của cô có tin nhắn, cô lập tức cúi đầu trả lời tin nhắn của quản lý, bởi vì cô không muốn mất đi cơ hội này.

Tin nhắn quản lý gửi đều tin nhắn thoại, nên cô phải dùng tai nghe.

Trên đường trở về cô vẫn luôn trả lời tin nhắn của quản lý.

Lúc đến khu chung cư, cô mơ hồ thấy được Lý An ở cổng sau, xe của Thu Thư Tuyết nhanh chóng chạy vào bãi đỗ xe nên cô không thể xác định chắc chắn.

Cô có chút hiếu kỳ vì sao Lý An lại đến, cũng rất muốn biết anh ta ở công ty có bị mất mặt hay không, bởi vì cô dự định tìm Lý An đòi tiền.

La Thanh Mộng đang muốn hỏi chuyện thì Thu Thư Tuyết đã đỗ xe xong, tháo dây an toàn, sau đó cũng quay sang tháo giúp cô.

“Làm gì?” La Thanh Mộng cảnh giác nhìn cô ấy chằm chằm.

“Hôn môi…” Thu Thư Tuyết cúi người ép sát.

“Tôi…” La Thanh Mộng còn chưa nói xong, Thu Thư Tuyết đã cắn môi cô, cô rầu rĩ đẩy cô ấy ra: “Tôi không muốn hôn…”

“Em muốn.” Thu Thư Tuyết lại muốn hôn cô.

La Thanh Mộng cố sức đẩy vai cô ấy, nói: “Tôi còn có việc, cô như vậy… tôi sẽ tức giận.”

Thu Thư Tuyết tự xét lại bản thân: “Đúng rồi, làm như em quả thật không tốt.” Cô ấy tách khỏi môi cô, nói: “Vậy em đến nhà chị chờ chị. Xin lỗi chị, hôm nay em thật không nghe lời.”

La Thanh Mộng đồng tình, cô gật đầu rồi lại cảm thấy dường như không phải như vậy, đến trước cửa nhà, còn không đợi cô suy nghĩ Thu Thư Tuyết đã trước một bước, giữ lấy bàn tay đang muốn mở cửa của cô, sau đó chen vào từ phía sau, cô ấy nói: “Em sẽ trả lời câu hỏi trước đó của chị, về vấn đề em thích nhân thê.”

La Thanh Mộng rất hiếu kỳ đối với đáp án này, vì vậy sự giãy dụa của cô trở thành vô ích, cô bật đèn từ trước cửa cho đến phòng khách, chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe câu trả lời của cô ấy.

Nhưng chờ Thu Thư Tuyết nói xong cô lập tức hối hận.

Thu Thư Tuyết ngay phía sau cô, dùng ngữ điệu rất nghiêm túc, rất khách quan, rất triết học nói với cô: “Bởi vì con người là động vật có vú, lúc nhỏ là thời kỳ cần được bảo vệ, có thể ỷ lại vào nguồn sữa của mẹ, nhưng qua ba tuổi, năm tuổi, mười tuổi nhất định phải thoát ly trạng thái đó bắt đầu độc lập, mà đối với nhân thê, cô ấy có thể đóng vai người mẹ, để một người trưởng thành cũng có thể tùy ý bú sữa. Cô ấy trở nên quen với việc thỏa mãn tính ỷ lại của người trưởng thành, đồng thời cũng dịu dàng thỏa mãn khát vọng được bảo bọc, ràng buộc và được yêu thương của đa số người trưởng thành.”

La Thanh Mộng bất động, lỗ tai cô sắp bốc cháy, cô bảo cô ấy giải thích nhưng không phải giải thích như vậy a… Thu Thư Tuyết quả nhiên là biến thái. Cô cũng tỉnh ngộ, tự hỏi bản thân vì sao lại để Thu Thư Tuyết vào nhà mình a.

“Đúng không chị…” Thu Thư Tuyết cúi đầu, tháo tai nghe của cô xuống, thì thầm bên tai cô: “Nhân thê là có thể ăn.”

“Đây là chân lý đúng không?”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!