Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 19

Chương 19: Trốn cũng trốn không thoát, La Thanh Mộng chỉ có thể ở lại

 

 

Trốn cũng trốn không thoát, La Thanh Mộng chỉ có thể ở lại.

Sáng sớm Thu Thư Tuyết gọi nhân viên vệ sinh đến, bác gái dọn vệ sinh nhìn thấy đống hỗn độn trên sàn nhà, thoáng chốc nhìn các cô với ánh mắt vô cùng phức tạp, La Thanh Mộng lắc đầu, chỉ vào Thu Thư Tuyết nói: “Đây không phải nhà cháu.”

Dường như bác gái dọn vệ sinh cho rằng các cô chơi trò kỳ quái gì đó của người trẻ tuổi, ánh mắt phức tạp nhìn xong thì tiếp tục làm việc.

La Thanh Mộng oán trách Thu Thư Tuyết: “Nếu như cô mua một cái bánh kem thì dì ấy đã cảm thấy bình thường, cũng sẽ không như vậy.”

Thu Thư Tuyết suy nghĩ một chút, hỏi: “Chị muốn ăn sao?”

La Thanh Mộng thật sự có chút thèm ăn: “Cũng được, không muốn lắm, tôi không thích ăn ngọt.”

La Thanh Mộng rất nhớ rõ chuyện tiền bạc, người dọn vệ sinh đi rồi, cô lập tức nhắc nhở Thu Thư Tuyết: “Cô nhớ phải bắt Lý An trả tiền.”

Trước sau gọi hai nhân viên dọn vệ sinh, Thu Thư Tuyết lấy điện thoại nhắn tin cho Lý An, cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không thì gọi thêm một người nữa, vệ sinh cả nhà của chị.”

Bình thường La Thanh Mộng cũng thu dọn nhà cửa rất sạch sẽ, cô cũng không phải trời sinh tiện mệnh, có phúc cớ gì không hưởng, vì thế buổi chiều lại có một bác gái khác đến, La Thanh Mộng mở cửa cho bác ấy vào nhà.

Hai căn hộ đều được quét dọn sạch sẽ, nhìn đâu cũng thấy thư thái, La Thanh Mộng hỏi: “Người trong công ty cô rất ghét Lý An?”

“Lần trước em đã nói với chị rồi, với điều kiện của anh ta, ở công ty bọn em là không có sức cạnh tranh, nhất là trong bộ phận của bọn em, anh ta thuộc về loại lớn tuổi, không ai để ý, tướng mạo không được, tiền lương không được, ăn mặc lôi thôi.” Thu Thư Tuyết hâm nóng hai ly sữa bò, cô ấy uống một ngụm, đưa ly còn lại cho La Thanh Mộng, nói: “Bộ phận có một số thực tập sinh lương thấp cũng rất dễ bị anh ta dụ dỗ.”

La Thanh Mộng cảm thấy cô ấy đang có ý ám chỉ cô, khi đó cô thực sự cảm thấy Lý An rất tốt, lịch sự nhã nhặn, công việc ổn định thu nhập cao, đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm được. Cũng may câu tiếp theo của Thu Thư Tuyết lại đảo trở về, nói: “Chủ yếu là do người đàn ông này phẩm chất không tốt, hôm qua chị làm như vậy, xem như đã giúp không ít cô gái.”

“Hả?” La Thanh Mộng không hiểu lắm.

“Chuyện này lan truyền ra, anh ta sẽ không còn thể diện, từ trên xuống dưới đều sẽ cho rằng anh ta làm loạn ở nhà em trong lúc có mặt tất cả đồng nghiệp, còn không cẩn thận bị tạt dầu ớt, sau đó mới biến thành như vậy, tự chuốc lấy hậu quả.”

Đúng vậy.

La Thanh Mộng cố sức gật đầu.

Cô đã làm một chuyện tốt.

Được Thu Thư Tuyết khen ngợi như vậy, La Thanh Mộng quyết định không về nhà mình nữa mà tiếp tục ở nhà cô ấy chơi.

La Thanh Mộng nhàn rỗi vô cùng, cô nhìn Thu Thư Tuyết thu dọn phòng bếp sạch sẽ, sau đó cô vào nấu cơm.

La Thanh Mộng từng vô số lần nhìn trời thề rằng sẽ không bao giờ nấu cơm cho ai khác ngoài bản thân, nhưng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như sao của Thu Thư Tuyết cô lại không nhịn được mà thể hiện hết bãn lĩnh một mạch làm vài món, bày đầy một bàn.

“Cảm ơn chị.” Thu Thư Tuyết cười nói, có thể nhìn ra được cô ấy thật sự rất vui vẻ, giống như hôm nay mới là sinh nhật của cô ấy.

La Thanh Mộng bỗng nhiên nảy sinh đồng tình, cô cũng rất thích ngày sinh nhật, nhưng cơ bản đều trải qua một mình, bởi vì từ nhỏ đến lớn không ai coi trọng cô, chỉ có ngày sinh nhật cô mới có thể cảm giác được sự khác biệt của bản thân, có một thời khắc đặc biệt quan trọng thuộc về mình. Nhìn Thu Thư Tuyết cầm chén đũa thưởng thức món ăn, cô thầm nghĩ quả nhiên vẫn phải có bánh kem mới có bầu không khí.

“Ăn cơm đi.” La Thanh Mộng gắp thức ăn, Thu Thư Tuyết ừ một tiếng.

Thu Thư Tuyết không giống tên đàn ông thối kia, cô ấy rất thích cùng La Thanh Mộng làm việc nhà, La Thanh Mộng nấu ăn cô ấy cũng muốn đứng ở bên cạnh bận rộn chút gì đó, ví dụ như buộc tạp đề cho cô, rửa rau, đưa chén đĩa, nhà có máy rửa chén nhưng cô ấy cũng không dùng mà sẽ tự tay làm lấy, hơn nữa biểu hiện rất thư thái.

Ăn cơm sau đó đánh răng, Thu Thư Tuyết lại bắt đầu phát điên muốn cùng La Thanh Mộng làm chuyện đó, La Thanh Mộng đẩy cô ấy ra không cho cô ấy làm, biểu hiện rất tức giận, cuối cùng Thu Thư Tuyết chỉ có thể thở dài, hơn hai mươi phút sau chuông cửa đột nhiên vang lên, Thu Thư Tuyết đi mở cửa, là bánh kem được giao đến.

Thu Thư Tuyết mang bánh kem vào nhà: “Chị tặng em sao?”

La Thanh Mộng ngồi trên chiếc ghế mềm sau bàn trà, tựa vào lưng ghế, cô lắc đầu: “Không phải.”

“A, vậy trên bánh sao lại viết La Thanh Mộng sinh nhật vui vẻ?”

“Sao lại thế, cửa hàng viết sai rồi sao.” La Thanh Mộng bật người lấy điện thoại di động ra.

Thu Thư Tuyết nhướng mày, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như nước, dưới nước là nỗi vui mừng không giấu được.

La Thanh Mộng cứng miệng nhưng nội tâm lại rất mềm mại, a, sai, miệng La Thanh Mộng cũng rất mềm, Thu Thư Tuyết bước đến, trực tiếp ngồi xuống hôn nhẹ lên môi La Thanh Mộng, La Thanh Mộng kinh ngạc chốc lát, sau đó dùng khuỷu tay đẩy cô ấy ra: “Dù sao cũng không phải tôi tặng.”

Thu Thư Tuyết lại hôn cô, hoàn toàn ngậm lấy môi cô, cô nhíu mày nhưng không phản kháng, Thu Thư Tuyết hôn xong thì bắt đầu mở bánh kém ra.

Bánh kem rất đẹp, là một chiếc bánh công chúa lấy màu hồng làm chủ đạo, bên cạnh còn có năm chiếc bánh nhỏ, vừa tinh tế vừa xinh đẹp.

Trên tấm thiệp chocolate còn viết: “Thu Thư Tuyết phát tài phất nhanh.”

Thu Thư Tuyết cầm dao nửa ngày cũng không cắt xuống, La Thanh Mộng liếc mắt nhìn cô ấy, hỏi: “Cô làm sao vậy?”

“Không muốn cắt.” Thu Thư Tuyết do dự.

“Cô cứ như chưa từng có ai mừng sinh nhật cho cô vậy, hôm qua còn có rất nhiều người đến nhà chơi, bọn họ là không khí sao.”

Thu Thư Tuyết mím môi: “Nhưng không ai tặng bánh kem cho em.”

La Thanh Mộng khó hiểu mà chớp mắt.

“Nhiều người đến, nhưng không ai tặng bánh kem, mọi người đều chạy theo hình thức, không ai thực sự cảm thấy sinh nhật là cần phải chúc mừng, muốn chân chính chúc phúc cho em.” Thu Thư Tuyết nói: “Chị có thể hiểu mà, nếu như ngày lễ không có nghi thức sẽ không còn là ngày lễ nữa.”

La Thanh Mộng hiểu.

Cô là một người chú trọng nghi thức, nếu có người muốn ăn sinh nhật cùng cô, nói để tôi ăn mừng cùng cậu, nhưng thực tế chỉ là vội đến vội đi, thật ra nếu như vậy đơn giản đừng đến là được rồi, bởi vì họ không thực sự để tâm.

La Thanh Mộng nắm tay Thu Thư Tuyết cùng cắt bánh kem: “Cũng không phải chỉ có một lần sinh nhật, cắt xong lần sau vẫn có thể cắt.”

Thu Thư Tuyết gật đầu: “Chị nói đúng, còn có lần sau.”

La Thanh Mộng phàn nàn: “Thật giống trẻ con.”

Đêm qua nhất định là ảo giác nên mới cảm thấy cô ấy giống một người chị lớn, cô ấy ấu trĩ muốn chết, ngón tay La Thanh Mộng dính kem, cô trực tiếp lau lên mũi Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết cắt cho cô một miếng bánh, sau đó hai người ngồi trên thảm cùng nhau ăn, Thu Thư Tuyết hỏi cô: “Có bộ phim nào chị muốn xem không.”

La Thanh Mộng cần điều khiển từ xa, dùng chức năng tìm kiếm bằng giọng nói:Tìm kiếm ‘Nông Trường Động Vật’, chương trình này cũng không tệ lắm.”

Kem vào miệng ngọt mà không ngáy, trong bánh còn có trái cây khô, La Thanh Mộng rất ít khi ăn bánh kem, mười tám năm trước đó là không ai mua cho cô, mười năm tiếp theo là chính cô không muốn mua cho bản thân, đây cũng là lần đầu tiên cô nghiêm túc mua bánh kem, xấu hổ ngồi ăn cùng người nào đó. Nhưng, ăn rất đáng giá.

Có thể là tâm tình tốt nên La Thanh Mộng nghĩ đến một chuyện, vì sao Thu Thư Tuyết lại có liên quan đến một người đáng khinh như Lý An, Thu Thư Tuyết nhìn trúng anh ta sao? Lẽ nào cô ấy đã bị lừa gạt từ lúc còn là thực tập sinh? Sau khi bị lừa thì mê luyến Lý An giống như cô đã từng. Cô cảm thấy chuyện này có chút phức tạp rồi.

La Thanh Mộng đang muốn hỏi Thu Thư Tuyết thì tay của cô ấy sờ đến, đầu ngón tay dính kem lau lên ngực cô.

La Thanh Mộng quát lớn một tiếng: “Không được lãng phí.”

“Được rồi.”

Thu Thư Tuyết gật đầu rồi đến gần cô, dùng môi mút đi toàn bộ kem dính trên ngực, cứ thế hơn một nửa kem của bánh đều bị Thu Thư Tuyết ăn theo cách này.

Lúc bắt đầu La Thanh Mộng còn dùng tay chen chắn một chút, nhưng ăn rồi lại ăn, dường như môi cô cũng nếm đến vị ngọt, vì thế cô vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng giống như lúc sáng sớm, cứ thế chịu đựng, cả người căng chặt, nhưng lần này cô có tiến bộ, cô không khóc.

Trước đây là một con đà điểu phiền muộn, hiện tại là một con đà điểu thích hưởng thụ.

Cô mắt nhắm mắt mở, sau đó lại ngồi trên đùi Thu Thư Tuyết, được cô ấy vừa ôm vừa xem TV, lúc này mới cảm thấy không ổn.

Quá bất ổn rồi.

Nhưng La Thanh Mộng lại rất thích, loại tâm lý ngưỡng mộ này lại đến nữa rồi, nói chính xác thì không phải ngưỡng mộ, mặc dù Thu Thư Tuyết ưu tú, nhưng La Thanh Mộng cũng không phải người có tâm lý theo đuổi sự ưu tú, mà chính là cảm giác thỏa mãn khi được một người ưu tú nuông chiều dỗ dành khiến cô không nhịn được, trong lòng tràn ra cảm giác ngọt ngào.

Cô có thể mắng Thu Thư Tuyết trong lúc thân mật, nói Thu Thư Tuyết chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, nhưng Thu Thư Tuyết luôn thuận theo cô, hỏi cô có thoải mái hay không, mà cô cũng có thể cố ý tỏ ra ghét bỏ Thu Thư Tuyết làm không tốt.

Dù sao thì, cô muốn làm gì cũng được.

Mặc dù cô biết rõ bản thân là người bị bắt nạt, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy chán ghét cô ấy.

La Thanh Mộng chưa từng nghiêm túc tham quan căn hộ của Thu Thư Tuyết nhưng mỗi một chỗ cô đến, nhưng trong số những chỗ cô đến, ấn tượng sâu sắc nhất chính là khung cửa sổ này, bởi vì cô đã bị đẩy ngồi lên đó vài lần rồi.

Thu Thư Tuyết ôm cô vào lòng, cô ấy làm gì cô cũng lười phản kháng, ‘Nông Trường Động Vật’ phát lại ba lần các cô mới miễn cưỡng xem hết nội dung,  lúc sự thống trị của loại heo bị những loài khác lật đổ, La Thanh Mộng cũng đẩy Thu Thư Tuyết ra, thấp giọng nói: “Không phải như thế, tiểu thuyết không phải như vậy.”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, hôn lên vành tai cô, nụng nịu nói với cô: “Em rất thích chị.”

Không ai hình dung được La Thanh Mộng có bao nhiêu sức hấp dẫn, cô chính là một món đồ chơi cỡ lớn có thể tùy ý chơi đùa trong lòng bàn tay, nhưng khác biệt so với món đồ chơi chính là cô sẽ đáp lại một cách rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn, rất làm cho người ta mê muội.

Chỉ cần Thu Thư Tuyết nói với cô: “Chị như vậy rất hấp dẫn.” La Thanh Mộng sẽ rất nghe lời mà ‘a’ một tiếng, sau đó hoàn toàn thuận theo, đơn thuần đáng yêu, là hình mẫu người vợ lý tưởng. Đôi mắt luôn ửng hồng, dường như rất uất ức, rất muốn khóc, làm cho người ta không thể chịu nổi, muốn làm cô khóc ra. Thu Thư Tuyết cũng rất thích hôn lên đôi mắt của cô.

Giọng nói cũng rất êm tai, lúc cô dùng sức mím môi rồi lại chịu không nổi khiến âm thanh thoát ra lại càng mê hoặc, điểm chết người chính là toàn thân cô chỗ nào cũng toát ra vẻ e lệ.

La Thanh Mộng ở trong nhà Thu Thư Tuyết rất lâu, bởi vì Thu Thư Tuyết luôn có biện pháp khiến cô phải đến chỗ cô ấy muốn, chỉ hai ba câu đã dụ cô vào bẫy.

Lúc đầu cô ra sức cự tuyệt nhưng sau đó cô lựa chọn mắt nhắm mắt mở thì lại bắt đầu thích nghi, thực sự vô cùng bất ổn.

Cuối cùng La Thanh Mộng vẫn bỏ chạy, bởi vì làm bẩn cả sàn nhà nên cô cảm thấy Thu Thư Tuyết hơi quá đáng, còn Thu Thư Tuyết lại cảm thấy cô quá xinh đẹp. Hai người trao đổi bất thành.

Cô đi một cách lén lút, trong lòng âm thầm mắng Thu Thư Tuyết biến thái.

La Thanh Mộng trở lại căn hộ của mình nhưng vẫn còn nhớ rõ chuyện đã hứa với Thu Thư Tuyết, chọn một quyển sách làm quà cho Thu Thư Tuyết, sách của cô không nhiều bằng của Thu Thư Tuyết nhưng đặt lên giá sách cũng lấp đầy một mặt, sách của cô đa số là sách đọc thử trong nhà sách, có lúc quản lý thấy chúng quá cũ nên bảo cô tự mình giải quyết, cũng có khi là chính cô cảm thấy rất thích nên mua một quyển đặt lên giá sách nhưng không mở niêm phong, lúc này cô đứng trước giá sách bắt đầu chọn lựa.

Cô không có sách bìa cứng, bởi vì còn đang ở nhà thuê nên mang đi nơi nào cũng không thuận tiện, điều kiện kinh tế lại có hạn, nên không thể nào mua những quyển quá đắt tiền, bởi vì cho dù yêu thích cách mấy khi mua về cũng sẽ chỉ đọc vài lần, cất giữ thời gian dài sẽ trở thành sách cũ.

Cô suy nghĩ nên tặng quyển nào cho Thu Thư Tuyết là tốt nhất, Thu Thư Tuyết là phiên dịch, tặng cô ấy sách nước ngoài như ‘1984’ hay là ‘Nông Trường Động Vật’, hoặc là tác phẩm văn học của Noberu, nghĩ tới nghĩ lui cô một lần nữa nhìn vào quyển ‘Tiên Sinh Xem Bác Sĩ Tâm Lý’ nằm góc trong cùng.

Vì sao quyển này lại thích hợp.

La Thanh Mộng nghĩ đến trước đó Thu Thư Tuyết giả vờ đáng thương, nói trong nhà không ai quan tâm cô ấy, bảo mẫu cho cô ấy ăn cơm thừa canh cặn, còn mang con bà ấy đến nhà, cho con bà ấy hưởng thụ còn cô ấy chịu khổ.

Thu Thư Tuyết tính cách quái đản, có lẽ phần lớn có liên quan đến tuổi thơ, cô cảm thấy Thu Thư Tuyết nên đọc quyển sách này, không nói đến việc tự chữa lành hoặc tha thứ cho ai, chỉ cần hòa giải của bản thân lúc nhỏ là được rồi.

La Thanh Mộng viết rất nhiều ghi chú, lúc đọc quyển sách này chữ viết của cô xấu hơn hiện tại rất nhiều, bởi vì nó đã làm bạn với cô suất thời trung học, sau đó lại cùng cô chìm nổi ở thành thị này mười năm qua.

Mỗi khi mệt mỏi cô sẽ lấy ra xem, ghi chú mới cũ đều có.

Cô dùng túi chống bụi bọc quyển sách lại, sau đó lên ứng dụng mua một quyển ‘Tiếng Gió Trong Rừng Liễu’, bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy chỉ tặng sách cũ thì không tốt lắm, nào có ai tặng quà sinh nhật lại tặng đồ cũ.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau La Thanh Mộng đi làm từ rất sớm, cô không đợi Thu Thư Tuyết mà đi tàu điện ngầm, một đường lắc lư nhưng lại cảm thấy thư thái một cách kỳ lạ.

Đến nhà sách cô phải vào kho kiểm tra sách mới nhận về.

Cô đặt chân lên bụt kê, lúc này mới phát hiện một chuyện.

Dường như bị chơi đùa hỏng rồi.

Thần Hân đang chờ kiểm kê, nhìn thấy cô vẫn bất động, cảm thấy cô không bình thường, màu da, khí sắc đều rất tốt, không trầm lặng như mấy ngày hôm trước.

La Thanh Mộng trở lại quầy thu ngân, Thần Hân bước đến tháo tai nghe của cô nhét vào tai mình, La Thanh Mộng thấy vậy nhíu mày, lạnh nhạt nhìn về phía Thần Hân.

Thần Hân à một tiếng, hỏi cô đang nghe cái gì, sau đó lại a một tiếng: “Tiếng Anh sao, em tìm cho chị một quyển tài liệu, bạn cùng phòng của em học chuyên ngành Anh văn thương mại.”

La Thanh Mộng vốn dĩ muốn tức giận về việc cô ấy tự ý tháo tai nghe của cô, nhưng nghĩ đến cô ấy muốn cho cô tài liệu, lại nói: “Cảm ơn.”

“Em đề cử phim điện ảnh cho chị xem, là loại phim ngắn của Anh Quốc, đơn giản dễ học, lúc em học tiếng Anh cấp sáu cũng thường xem.”

“Cảm ơn em.”

Thần Hân không có hỏi vì sao La Thanh Mộng muốn học tiếng Anh, cô nghĩ cả thế giới đều đang phát điên, cho nên cô học cái gì cũng không ai cảm thấy nghi hoặc.

Thần Hân đi làm ngày đầu tiên đã đánh giá cô rất cao, vẫn luôn cảm thấy cô giấu tài, là một thỏi vàng, vẫn luôn nói cô nên đi tìm một công việc có không gian phát triển, làm một quản lý nhỏ, sau đó phỏng vấn và vân vân, hoặc trực tiếp làm quản lý hoặc cửa hàng trưởng.

Có đôi khi còn bảo cô đi thi công chức, nếu không thì làm một viên chức nhỏ trong đơn vị hành chính, đãi ngộ cũng không kém.

La Thanh Mộng cũng không phải cố chấp không muốn thay đổi, nhưng cô thực sự rất thích sách, sinh viên chưa ra xã hội như Thần Hân hẳn là sẽ không hiểu, cô thích cuộc sống yên ổn bình lặng.

Chủ yếu chính là ở thành phố này cô không có nhà ở, không thể định cư, hiện tại tất cả đều khác biệt rất lớn so với trước kia, hôn nhân khiến cuộc sống của cô thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Ai biết được sau khi cô bước sang tuổi hai mươi chín, ba mươi rồi sẽ phiêu bạt về đâu, hay là vẫn tiếp tục ở lại thành phố này?

“Chị rốt cuộc có ly hôn hay không vậy.” Thần Hân lại bắt đầu nhiều chuyện.

La Thanh Mộng nâng mắt nhìn cô ấy một cái, cô ngồi trên ghế, bởi vì cô mua sách nên có thể tùy tiện chọn một ít tặng phẩm, nhưng những tặng phẩm này đều là sticker thứ học sinh và sinh viên thích, cô cầm vài miếng sticker đặt vào trong hộp, sau đó lấy một tấm bưu thiếp, dự định tặng toàn bộ cho quỷ ấu trĩ kia.

Thần Hân nhìn cô đóng gói liền hỏi: “Tặng quà sao?”

“Sao em lại tò mò như vậy?” La Thanh Mộng hỏi ngược lại cô ấy.

“Chỉ hiếu kỳ nên hỏi một chút mà thôi.” Thần Hân nói: “Chủ yếu là lần trước chị chỉ nói một nửa nên em không hiểu đến cùng đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa… Thu Thư Tuyết kia cũng không đến nữa.”

La Thanh Mộng nâng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thần Hân, nửa câu sau khiến cô kinh ngạc không ít, cô không biết Thần Hân làm thế nào ý thức được việc này, cảm thấy ba người các cô có mối liên hệ.

Lẽ nào, biểu hiện của cô rất rõ ràng sao?

Vậy cũng không đúng…

Thần Hân thốt ra lời này khiến cho cô nói cũng không được, không nói cũng không được, nếu nói sẽ giống như thật sự có vấn đề gì đó, cô và cô ấy hẳn là nên vạch rõ ranh giới, nhưng giữa các cô quả thật có mối quan hệ rắc rối.

“Bớt quan tâm, làm việc của em đi.” La Thanh Mộng cúi đầu rút một tấm thiệp tặng phẩm, cô trừng Thần Hân một cái, chờ Thần Hân đi rồi mới cầm bút viết chữ lên tấm thiệp.

[sinh nhật vui vẻ, phúc khí tràn đầy]

Sau đó lại bổ sung một câu: [luôn có niềm vui, mãi không ngừng nghỉ]

Viết xong cô đột nhiên nhớ đến Thu Thư Tuyết năm nay 25 tuổi, vậy năm trước là năm bổn mạng của cô ấy, với kinh nghiệm của La Thanh Mộng, năm bổn mạng vận thế tốt đẹp, nhưng vừa ra khỏi năm bổn mạng thì sẽ gặp vận rủi.

Buổi trưa, La Thanh Mộng ra ngoài đi dạo một chút, mua một sợi dây đỏ, trên đó treo linh vật cầm tinh của Thu Thư Tuyết, là một con hổ nhỏ.

Thu Thư Tuyết cũng không giống một con hổ a.

Cô ấy giống như một con rắn nhỏ hơn.

La Thanh Mộng tuổi tất, cô lại cảm thấy bản thân tuyệt đối không hung dữ, nhưng… cũng xem như giỏi cắn người.

Cô cho sợi dây đỏ vào trong hộp quà, hai mươi đồng tiền còn được tặng một cái hộp, La Thanh Mộng không có nhiều tiền, làm người thực tế tính cách dịu dàng, lại rất có cảm giác nghi thức, nếu đã hứa với người khác vậy quà sinh nhật đương nhiên là phải chuẩn bị chu đáo.

Tuy rằng tặng quà cho tiểu tam thực sự rất kỳ lạ!

La Thanh Mộng phân vân giữa việc vì sao phải tặng quà cho tiểu tam, sinh nhật tiểu tam là ngày 31 tháng 3, và tháng tư cô sẽ phải dọn đi.

Để kiên định việc tháng tư dọn đi, cô hỏi đồng nghiệp là Tiểu Đường: “Khu vực của cô còn phòng cho thuê không?”

Tiểu Đường lấy điện thoại ra mở ảnh mình chụp thông báo cho thuê nhà lên cho La Thanh Mộng xem, cô xem kỹ chữ viết trên đó, sau đó bảo cô ấy chia sẻ ảnh cho cô, cô chỉ hợp đồng thuê một tháng với chủ nhà hiện tại, Lý An không trả tiền cho cô, sau này cô muốn thuê tiếp cũng không đủ tiền, mà chủ nhà cũng không đồng ý cho cô thuê cùng người khác, còn vấn đề của phòng mới lại là phải tìm người cùng thuê.

“Sao lại dọn đi sớm như vậy, không phải chị dọn một lần rồi sao?” Tiểu Đường mỗi khi tan ca đều chạy mấy, chuyện gì cũng không làm, cho nên còn không biết sự tích tuyệt mệnh độc phụ của cô, La Thanh Mộng chỉ nói là mình gặp phải biến thái cho nên phải lập tức dọn đi.

“Dọn đi dọn lại quá mệt mỏi rồi.” Tiểu Đường ấn màn hình chuẩn bị gửi ảnh cho cô, đột nhiên nhớ đến: “Chị, chúng ta vẫn chưa kết bạn Wechat.”

La Thanh Mộng ừ một tiếng, cô mở ứng dụng lên, để Tiểu Đường quét mã thêm bạn, sau đó cô đồng ý, ở phía dưới lời mời của Tiểu Đường lại thấy một lời mời khác có kèm ghi chú.

Thu Thư Tuyết : [Buổi tối em đến đón chị, đi ra ngoài ăn cá nướng, hay là đến nhà chị làm?]

Làm?

La Thanh Mộng nhíu mày.

La Thanh Mộng trả lời cô ấy: [Ra ngoài ăn cá nướng!]

Gửi xong tin nhắn, dưới ánh mắt quan sát của Tiểu Đường cô đồng ý lời mời kết bạn, Tiểu Đường lắm miệng hỏi một câu: “Đi với ai a, đi ăn chỗ nào? Là quán mới mở của dì Tô Ngư? Chị cũng đừng đến đó cẩn thận lọt hố, nơi đó chỉ phù hợp với khẩu vị của dân bản xứ, nhạt nhẽo vô vị. Khẩu vị của người Tô Châu rất ngọt, phục rồi, chị biết không, món đậu khô ăn ngọt tận cổ họng, thật cạn lời.”

La Thanh Mộng mờ mịt.

Cô nghĩ, vì sao cô phải đi ăn cá nướng cùng tiểu tam a?

Vì sao?

 

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Your article helped me a lot, is there any more related content? Thanks!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!