Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 17

Chương 17

Qua hồi lâu, Thu Thư Tuyết ôm La Thanh Mộng, tay đặt trên lưng cô, có một số thứ đã bình phục trở lại, nhưng Thu Thư Tuyết vẫn tiếp tục dỗ dành muốn cô nhìn thẳng vào cô ấy, nói muốn cô nhìn xem môi cô ấy có bị rách da hay không.

La Thanh Mộng lau khóe mắt, cô biết bản thân đang khóc, nhưng chết cũng không thừa nhận.

Trước đây gặp phải chuyện đau buồn đến đâu đi nữa, cô cũng chỉ lựa chọn im lặng giữ trong lòng, chưa bao giờ khóc đến mức không kiềm được nước mắt như vậy, Thu Thư Tuyết hôn cô, cô khóc, bắt nạt cô, cô cũng khóc, nói chung trong mắt luôn có nước, ánh mắt thất thần.

Bởi vì không muốn bị phát hiện nên cô nghiêng người đưa lưng về phía Thu Thư Tuyết, nước mắt thấm ướt vài sợi tóc trên má.

Không bao lâu sau, gối đầu cũng trở nên ẩm ướt.

Thu Thư Tuyết ôm eo cô, khẽ hôn lên vai cô, La Thanh Mộng nói: “Tôi sẽ, tôi sẽ không tin tưởng cô nữa.”

Cô vừa nói vừa khóc nức nở, uất ức không thể tả nổi.

“Ừm.”

Thu Thư Tuyết chỉ đáp lại một chữ đơn giản, rồi lại tiếp tục làm xằng làm bậy trên mặt La Thanh Mộng, cô muốn đẩy cô ấy ra nhưng lại không được, Thu Thư Tuyết vô sỉ, cô còn vô liêm sỉ hơn, cô tham luyến loại cảm giác này.

Nhất là khi ngón tay của Thu Thư Tuyết mơn trớn giữa hai chân cô, loại xúc cảm này kéo dài không tiêu tan, dường như vẫn còn trôi nổi trên biển.

Thu Thư Tuyết hỏi cô: “Sao vẫn còn giãy dụa a.”

La Thanh Mộng nói: “Tôi khát, muốn uống nước.”

“À… được.” Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói với cô: “Nếu như chị còn muốn, em sẽ lập tức cho chị.”

Nếu như là trước kia La Thanh Mộng nhất định phải suy nghĩ một lúc mới hiểu, nhưng hiện tại cô một giây đã hiểu ý của Thu Thư Tuyết, La Thanh Mộng bật người giải thích cô thật sự khát nước, nhưng Thu Thư Tuyết lại hôn môi cô, thề phải hút khô tất cả nước của cô.

La Thanh Mộng bởi vì quá khát, hai tay theo bản năng đẩy Thu Thư Tuyết ra, thật vất vả mới đẩy được một chút, cô nói: “Cô đi lấy nước có được không? Sau đó, sau đó… tôi sẽ không phản kháng nữa, sẽ thuận theo cô.”

Thu Thư Tuyết nâng người lên, tựa trán mình vào trán của cô, hỏi: “Thật không?”

“Ừ.” La Thanh Mộng ừ một tiếng, quá gần, trên người đều là nhiệt độ của Thu Thư Tuyết. Thu Thư Tuyết nhẹ nhàng mà cọ vào gương mặt của cô, cô trầm thấp hừ một tiếng, trước khi Thu Thư Tuyết rời đi còn nhìn cô cười một cái.

Thu Thư Tuyết vừa bước ra ngoài, đèn cảm ứng lập tức bật sáng, làm cho cả căn phòng chìm trong ánh sáng vàng nhạt ấm áp, dường như chỉ cần dùng sức vặn một cái, bầu không khí sẽ chảy ra mật ngọt.

Thu Thư Tuyết mặc áo ngủ mở cửa đi ra ngoài, giọng nói từ bên ngoài truyền vào, là Lý An đang chậm rãi kể lể chuyện hôn nhân của mình với đồng nghiệp nữ. Ánh mắt của La Thanh Mộng đuổi theo Thu Thư Tuyết, chờ đến lúc không nhìn thấy cô ấy nữa cô mới nhìn về phía kệ sách được sắp xếp chỉnh tề, trong một loạt đầu sách bìa gỗ cô nhìn thấy hai chữ ‘Tuyết Quốc’.

Là tác phẩm của Noberu, cô đã từng đọc quyển sách này, hơn nữa rất yêu thích, ấn tượng sâu sắc nhất chính là tuyết rơi đầy trời, xe lửa chạy qua đường ray, nam chính đối với nữ chính vừa gặp đã yêu, yêu ánh mắt trong sáng như gương của cô ấy. Nhưng rất nhanh, La Thanh Mộng đã nhìn thấu định nghĩa về tình yêu thuần khiết của Nhật Bản, chính là gút mắt tình cảm lung tung giữa vài người người và một vị đại thúc, tình yêu thuần túy cái rắm.

Thu Thư Tuyết ở bên ngoài nói mấy câu, cắt ngang việc Lý An ăn nói lung tung, khi trở về cô ấy cầm theo ly nước, La Thanh Mộng ngồi dậy há miệng, hai tay chống lên giường, Thu Thư Tuyết cầm ly nước đút cô uống, cô một bên mất nước một bên bổ sung nước.

Khuôn mặt La Thanh Mộng đặc biệt đỏ, đôi mắt cũng khóc sưng lên, cả người ửng hồng như trái cây chín mọng. Chờ cô uống xong, Thu Thư Tuyết cúi người cọ nhẹ vào mặt cô rồi nói: “Chị thơm quá.”

Bên ngoài Lý An lại bắt đầu nói đến hăng say: “Tôi ở bên cô ấy cũng không phải muốn cái gì của cô ấy, nhưng cô ấy lừa dối tôi, cô ấy đã kết hôn một lần, còn mang thai con của người khác, thậm chí cô ấy còn có khuynh hướng bạo lực, không dối gạt mọi người, bởi vì tôi không muốn đánh trả nên bị cô ấy đánh nhập viện. Theo tôi được biết, cô ấy có quan hệ bất chính với vài vị khách mua sách, còn đặc biệt lựa chọn kẻ có tiền…”

Môi Thu Thư Tuyết hung hăng áp xuống, cùng cô hôn môi, La Thanh Mộng bởi vì bị chửi bới vũ nhục trong lòng càng thêm khó chịu, đồng thời lại bởi vì cảm giác trả thù bí ẩn nào đó mà trở nên hưng phấn, vì thế cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của Thu Thư Tuyết.

Hai cô gái Lý An từng dây dưa ở thông đồng với nhau ở sau lưng anh ta, khiến anh có vẻ vừa vọng tưởng vừa ngu ngốc.

Những người bên ngoài đến gõ cửa vài lần, đều bị Thu Thư Tuyết mượn cớ có lệ, nói người nhà đang gọi video thế này thế kia, mỗi lần đều hoàn mỹ lừa gạt bọn họ, ngoại trừ cô gái mà La Thanh Mộng chán ghét kia. Số lần xuất hiện giọng nói của cô ta là nhiều nhất, cô ta giống như một thám tử, luôn cảm thấy bên trong có người khác.

La Thanh Mộng cũng giống như phát điên, không khống chế được bản thân.

La Thanh Mộng mệt mỏi, cô nằm xuống nhắm mắt lại một hồi lâu, hơn nữa cũng mặc kệ Thu Thư Tuyết nhỏ tuổi hơn cơ muốn làm gì thì làm. Chỉ là cô có chút mơ hồ và hoài nghi, cô cố sức đẩy Thu Thư Tuyết ra, bởi vì bên ngoài có tiếng người nên cô chỉ có thể thấp giọng nói: “Có phải cô cố ý không để ý đến tôi… cố ý, đúng vậy, mấy ngày nay chính là cô cố ý.”

Cô không biết nói như thế nào cho đúng, để không có vẻ như cô đặc biệt để tâm đến Thu Thư Tuyết, cô lý giải loại để tâm này là do trong lòng nghẹn lấy lửa giận, cho rằng bản thân bị cô ấy đùa giỡn nên rất tức giận.

Thu Thư Tuyết ngẩng đầu nhìn cô, nghi hoặc: “Huh? Cái gì, em nghe không rõ.”

La Thanh Mộng oán giận trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô đừng giả vờ!”

Thu Thư Tuyết lại mỉm cười cùng cô quấn quýt một hồi, đùa đủ rồi mới nằm xuống cạnh cô, thấp giọng nói: “Nếu vẫn luôn được ôm chị, hôn chị, gọi chị là bà xã thì thích biết mấy, cảm giác thân thể đều sẽ mềm mại, chị, nếu như có thể gọi chị là bà xã sẽ là một chuyện rất hạnh phúc.”

Cô còn chưa trả lời, Thu Thư Tuyết đã nói sang chuyện khác: “Đêm tân hôn của chị, chị đoán xem em đang suy nghĩ gì…”

La Thanh Mộng nghẹn lời, muốn cô ấy trở lại vấn đề chính nhưng rồi lại muốn biết cô ấy đang suy nghĩ gì, Thu Thư Tuyết lại đến gần, La Thanh Mộng hư một tiếng, không biết cô ấy lại muốn làm gì, là muốn trêu đùa cô sao.

Biến thái.

La Thanh Mộng rất thích cùng cô như vậy, Thu Thư Tuyết thay đổi vài loại tư thế để ôm cô. Thu Thư Tuyết thơm thơm mềm mềm, rất biết cách săn sóc cô, không biết có phải vì cô thích hưởng thụ hay không, nhưng khi ở cùng một cô gái giống như mình, cô lại cảm thấy đồng tính luyến ái cũng rất hạnh phúc.

Nhưng cô phải làm thế nào để tiếp tục kéo dài loại cảm giác này đây.

Thu Thư Tuyết liên tục gọi vài tiếng, La Thanh Mộng còn tưởng rằng cô ấy đang gọi cô là bà xã, cô muốn phản kháng nhưng Thu Thư Tuyết lại cắn tai cô, lúc này cô mới biết đây là vị trí nhạy cảm của mình.

Âm thanh Thu Thư Tuyết phát ra đã hoàn toàn biến thành tiếng trầm thấp nghẹn ngào, cô cẩn thận lắng nghe, mới biết Thu Thư Tuyết đang nói gì.

Thu Thư Tuyết vùi mặt vào cổ cô, nói: “Hôm nay là sinh nhật của em, đây là món quà tốt nhất, cảm ơn chị.” La Thanh Mộng nghe xong cảm thấy khó chịu, cô lắc đầu đôi mắt ngấn lệ, phủ nhận: “Tôi không phải quà tặng.”

Thu Thư Tuyết nói: “Vậy chị tặng em món quà khác đi.”

La Thanh Mộng mím môi, cô nhìn Thu Thư Tuyết, tầm mắt quá mơ hồ nên không thấy rõ, chỉ cảm thấy bản thân lại bị quấn lấy, cô nghiêng đầu né tránh Thu Thư Tuyết, nhưng không bao lâu sau lại tự mình đến gần, phần gáy tựa vào trán Thu Thư Tuyết.

Hành động này có hàm ý rằng: “Cô muốn quà gì?”

Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói muốn một quyển sách mà cô đã từng đọc, có ghi chú của cô sau khi xem.

Thật ra Thu Thư Tuyết không nói nửa câu sau cũng được, bởi vì mỗi một quyển sách La Thanh Mộng từng đọc đều sẽ chứa đầy ghi chú, nhưng La Thanh Mộng không hiểu: “Vì sao không muốn một quyển mới.”

“Không có vì sao.” Thu Thư Tuyết nói: “Chính là muốn như vậy, chị cho em đi.”

La Thanh Mộng không muốn lại bị ảnh hưởng, vì thế cô nhắm mắt lại nỗ lực ngủ, Thu Thư Tuyết lại không chịu nhắm mắt, ở bên tai cô thì thầm thôi miên: “Chị, em có hơi mệt.”

La Thanh Mộng nghiêng người nhắm mắt lại.

Cứ như vậy ngủ một đêm sao?

La Thanh Mộng cũng không lựa chọn làm như vậy, cô ngủ một giấc ngắn khoảng hai ba tiếng đồng hồ, sau đó miễn cưỡng đánh thức bản thân.

Thu Thư Tuyết đang ngủ bên cạnh cô, tay còn ôm cô rất chặt, làm cho người ta có cảm giác vừa ngoan ngoãn vừa cố chấp. Không phân biệt được cô ấy rốt cuộc là đứa trẻ ngoan hay là đứa trẻ hư.

Rèm cửa sổ được khép kín, không có ánh trăng chiếu vào khiến căn phòng mờ tối, cô cẩn thận kéo tay Thu Thư Tuyết ra, sau đó đứng lên tránh đi đèn cảm ứng rồi nhìn ra bên ngoài. La Thanh Mộng có đôi khi rụt rè không thể tin nổi, nhưng có đôi khi lại rất to gan lớn mật, cô cho rằng nguyên nhân là bởi vì chuyện càng không dám làm, cô sẽ càng tự thúc đẩy bản thân đi làm.

La Thanh Mộng cúi đầu đi tìm quần áo, nhưng cũng không biết áo lót và quần lót đã bị ném đi đâu, sau khi tìm một vòng cô chỉ có thể khoác tạm áo ngủ của Thu Thư Tuyết, sau đó từ trên bàn học tìm một cây bút, tiếp đến là từ trong ngăn kéo lấy một quyển giấy ghi chú, nhẹ nhàng xé một tờ còn trống, cuối cùng cầm bút viết chữ lên trên đó.

Viết xong cô đi ra ngoài thấm ướt mép giấy có keo, căn hộ của Thu Thư Tuyết rất lớn, một phòng trống dành cho các nữ đồng nghiệp ngủ lại, các nam đồng nghiệp nằm lung tung trong phòng khách, mùi rượu bay tận trời.

La Thanh Mộng siêu cấp chán ghét loại trường hợp này, bởi vì điều này cho thấy những vị khách này ăn xong sẽ vỗ mông rời đi, còn cô phải thu dọn cả ngày.

Cũng may, đám người bên ngoài đều ngủ say như chết.

La Thanh Mộng cắn môi, trong lòng hừ lạnh, trước tiên cô dán từ ghi chú lên trán Lý An giống như dán bùa chú, vừa dán vừa liên tục nguyền rủa trong lòng, trên giấy viết “Ai giúp anh ta giặt quần thì sẽ xui xẻo cả đời, mắc bệnh ung thư, chết bất đắc kỳ tử! Tiện nhân, không trả tiền sẽ bị bệnh hiểm nghèo quấn thân, bán thân bất toại! Người có quan hệ tốt với Lý An sẽ bị lây vận xui của anh ta, vạn sự bất lợi!”.

Cô cố sức vặn nắp bình dầu ớt, sau đó đổ lên lên hạ bộ của Lý An, đây chính là loại dầu ớt cay biến thái, sau khi đổ xuống dầu ớt còn cần chút thời gian để phát huy tác dụng, hiện tại Lý An chỉ cảm thấy nóng rát một chút, anh ta còn đang trong giấc mộng những đã bắt đầu đưa tay kéo quần.

La Thanh Mộng đổ hết cả lọ, một giọt không thừa, sau đó chân trần bỏ chạy, vừa chạy vừa hưng phấn, cô vốn dĩ muốn chạy trở về nhà mình, nhưng lại lo lắng không thể chứng kiến Lý An thống khổ, vì thế xoay người trở lại, tránh sau cánh cửa gần đó, bên ngoài truyền đến tiếng gầm rú thống khổ, cô không nhịn được mà bật cười rồi lại lập tức che miệng, âm thanh bên ngoài quá lớn nên lại có vài giọng nói lần lượt vang lên, mà Thu Thư Tuyết nằm trên giường cũng cử động một chút.

Quá hả giận rồi!

Hiện tại cô chỉ hối hận bản thân không độc ác hơn nữa, không đổ thuốc trừ sâu vào trong quần anh ta!

Nếu như vậy cô sẽ tự phong cho bản thanh danh hiệu ‘tuyệt mệnh độc phụ!’.

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Your point of view caught my eye and was very interesting. Thanks. I have a question for you.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!