Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 14

Chương 14: Chị có thể cho em hôn một cái không

 

Buổi tối La Thanh Mộng ăn xong món gà om nước dừa của mình, đọc sóc sách chốc lát sau đó đi ngủ, nhưng nằm xuống lại vô duyên vô cứ bắt đầu mất ngủ, vì vậy cô ngồi dậy đọc tiểu thuyết, nhưng vẫn luôn không kiềm chế được nhiều lần liếc nhìn điện thoại.

Theo lý thuyết, đêm nay ăn đồ ăn của cô, Thu Thư Tuyết hẳn là sẽ đến quấy rầy cô mới phải.

Lẽ nào ăn của cô rồi nên cảm thấy băn khoăn, hôm nay làm người tốt?

Nhưng Thu Thư Tuyết không phải người như thế, cô ấy giống như rắn, đặc biệt thích quấn lấy cô, cô đối xử tốt với cô ấy, cô ấy lẽ ra nên càng quấn lấy cô mới phải.

Đến hôm sau Thu Thư Tuyết cũng không đến quấy rầy La Thanh Mộng, cô thực sự không hiểu, nhưng cũng may hôm qua cô không mất ngủ quá lâu, sau khi đọc sách xong thì ôm gối đầu ngủ thiếp đi.

Sáng sớm La Thanh Mộng thu dọn rác trong nhà, đặt ở ngoài cửa chuẩn bị mang xuống lầu, cô cầm túi xách, thay giàu chuẩn bị ra cửa thì không khỏi kinh ngạc.

Túi rác đã biến mất.

Đầu tiên La Thanh Mộng kiểm tra lại video giám sát, nhìn thấy lúc cô thay giày thì Thu Thư Tuyết đã đến mang túi rác của cô đi, cô nhíu mày, không ngoài dự đoán, nhưng rồi lại nhanh chóng cảm thấy không ổn.

Cô vội vàng ấn thang máy đi xuống, lúc đến dưới lầu đúng lúc Thu Thư Tuyết chuẩn bị ném túi rác đi, Thu Thư Tuyết quay đầu nhìn cô: “Huh? Sao vậy?”

Tâm tình của La Thanh Mộng vô cùng phức tạp, Thu Thư Tuyết gần như một giây đã hiểu ra suy nghĩ của cô, nói: “Chị… chị sẽ không cho rằng em lục rác của chị, xem bên trong có thứ gì đó để cất giấu chứ?”

La Thanh Mộng nghẹn lời, trong đầu cô quả thật từng nảy sinh ý nghĩ như vậy, Thu Thư Tuyết không truy hỏi mà chỉ cười khẽ, từ bên cạnh bước đến đứng song song với cô: “Đi thôi.”

Hai người đi ra từ cổng sau sẽ tương đối gần, Thu Thư Tuyết vai đeo túi xách, lúc cô ấy tìm chìa khóa La Thanh Mộng chợt nhìn thoáng qua, thấy là túi xách hiệu Hermes màu xanh lục, cô ấy tìm được chìa khóa xe liền nhìn về phía La Thanh Mộng.

Thu Thư Tuyết nói: “… Huh? Còn đang suy nghĩ sao?”

“Không có.” La Thanh Mộng hoàn hồn dùng sức lắc đầu.

“Nhưng mà…” Thu Thư Tuyết vuốt ve chìa khóa xe, nghiêm túc tự hỏi: “Nếu như lần sau thứ chị vứt là quần áo, có lẽ em sẽ lục lọi xem một chút.”

“Cô…” La Thanh Mộng tức giận đến gương mặt nóng bừng, hai chữ biến thái đảo quanh khóe môi vài.

Thu Thư Tuyết cong môi mỉm cười, La Thanh Mộng biết cô ấy chỉ nói đùa, một người sạch sẽ như cô ấy sao có thể làm loại chuyện xấu xa này?

A?

Nhưng… Thu Thư Tuyết cũng không phải người đứng đắn.

Thích quả phụ, còn âm thầm qua lại với người đã có vợ.

Thực sự là…

Trước lạ sau quen, sau khi La Thanh Mộng quen với việc ngồi chiếc xe này thì sáng hôm nay đã không còn đấu tranh một cách vô vị nữa mà bình thản ngồi xe của Thu Thư Tuyết đi làm, đến chỗ xuống xe Thu Thư Tuyết hạ cửa kính xuống, phất tay với cô: “Tiết kiệm tiền vui vẻ a.”

La Thanh Mộng đến nhà sách, Thần Hân và dì Thái đều có mặt, tất cả mọi người đến rất sớm, hơn nữa còn chuẩn bị xong mọi công việc. Hiện tại ánh mắt đều dừng trên người cô.

“Chị…” Thần Hân gọi cô một tiếng.

Trong lòng La Thanh Mộng biết rõ cô ấy muốn nói cái gì, nhưng cô giả vờ không biết, tùy tiện lướt xem tin tức trong nhóm công việc, nhưng hôm qua nhóm này lại yên tĩnh một cách kỳ lạ, ngay cả quản lý cũng không nói hôm nay khuyến mãi cho loại sách nào.

Cô nhìn kế hoạch làm việc, mấy ngày hôm trước mới nhập một lô sách, khoảng mười một giờ bên giao hàng sẽ giao đến.

“Chị a…” Thần Hân lại gọi.

La Thanh Mộng ngẩng đầu nhíu mày nhìn về phía Thần Hân, cô ấy bật người nuốt sự tò mò vào trong, nói: “Chỉ muốn hỏi chị hôm nay khuyến mãi sách gì.”

La Thanh Mộng nhìn những quyển sách vừa nhập kho, trên cùng là một quyển sách của tác giả người pháp Andre Gide, 《Cửa Hẹp 》, cô còn chưa kịp xem, nên không biết nội dung, cô không thích tùy tiện giới thiệu cho khách hàng. Cô nói: “Vẫn là quyển hôm qua đi.”

“À à à.” Thần Hân đi treo biển mở cửa, sau đó quay đầu nhìn cô thở dài, dáng vẻ đó dường như đang nói: “Quả nhiên, hôn nhân gặp vấn đề, đối với sách cũng không tích cực nữa.”

La Thanh Mộng cắn môi, cô ngồi xuống cầm lấy một quyển sách bắt đầu đọc, thầm nghĩ tai không nghe tâm không phiền.

Buổi sáng nhà sách không có khách, mười một giờ nhận sách mới vào kho, sau đó cô lại nhìn điện thoại, Thu Thư Tuyết không gửi tin nhắn quấy rầy nên cô im lặng đi ăn trưa, Thần Hân nói: “Chị luôn nhìn điện thoại, có phải chị và Lý An…”

La Thanh Mộng quay đầu đến ngồi sau quầy thu ngân, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Nam chính trong sách đối với nữ chính có một đoạn miêu tả thế này: “Tôi say mê trong ái tình và thương hại, đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, sự hy sinh và những mỹ đức tốt đẹp bắt đầu nảy mầm, kệt sức cầu xin thượng đế, cam nguyện từ bỏ bất cứ mục tiêu nào của cuộc sống…”

Nam chính nhìn thấy mợ của mình ngoại tình, anh ta an ủi người chị họ đang tổn thương, mối tình đầu được miêu tả một cách trực tiếp, thành kính và dũng cảm, nhưng hiện tại La Thanh Mộng chỉ cảm thấy nam chính nảy sinh ‘dục vọng’ với nữ chính nên mới bộc phát chủ nghĩa anh hùng, mà không phải là tình yêu.

La Thanh Mộng chống cằm suy nghĩ, có phải Thu Thư Tuyết đối với cô cũng là như thế, bởi vì thấy Lý An ngoại tình, vì thế cô ấy bộc phát chủ nghĩa anh hùng, nhưng bởi vì Thu Thư Tuyết là người trưởng thành cho nên trực tiếp biểu lộ dục vọng của mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô nhíu mày không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, vì sao cô đọc sách nhất định phải liên tưởng đến Thu Thư Tuyết, đây không phải một thói quen tốt!

La Thanh Mộng khép quyển sách lại, bắt đầu bận rộn công việc, hơn bốn giờ chiều khách dần đông hơn, vẫn duy trì liên tục cho đến bảy giờ, cô vốn định chờ qua giờ cao điểm rồi nghỉ ngơi một chút, nhưng quản lý lại đến, cũng có thể bởi vì tin tức của tân hôn thủ tiết quá chấn động, nên quản lý cũng muốn tìm hiểu, vẫn luôn uyển chuyển biểu đạt ý nghĩ muốn nghe ngóng tình hình.

La Thanh Mộng mới vừa nhận trái cây của quản lý, cũng không thể là lơ cô ấy, vì cậy cố miễn cưỡng đọc ‘Cửa Hẹp’ thêm một lúc, nhưng vừa mới phủ suy nghĩ  tình cảm của nam chính đối với nữ chính thì quản lý lại gọi cô một tiếng, cô trả lời: “Không có gì, lúc đó tình huống rất phức tạp, em vì muốn khách hàng làm thẻ hội viên nên mới thuận miệng nói một câu mà thôi.”

“Chị là người từng trải, Thanh Mộng, em cứ nói thật đi.” Quản lý nhất định muốn phân ưu giải nạn cho cô, tựa vào quầy thu ngân nói: “Em không giống người sẽ lấy chuyện này ra nói đùa.”

La Thanh Mộng khẽ cắn môi, tùy tiện qua loa viện cớ: “Anh ta là một tên thái giám, không thể giao hợp, cũng không phải là gay, cả người bệnh tật, ghê tởm muốn chết.”

“A, như vậy a…”

La Thanh Mộng nói: “Anh ta có bệnh nan y, sống không quá ngày mười lăm tháng sau, lúc ra ngoài thì bị xem đâm chết, tra nam chết tiệt… được rồi, khách hàng đến, em làm việc đây.”

Quản lý đang nghe đến hăng say, tiếc nuối cảm thán: “Vậy đợi lát nữa nói tiếp.”

“…”

La Thanh Mộng tự an ủi bản thân, chị ấy là quản lý của cô, nhưng tự an ủi một hồi lâu, quản lý vẫn chưa đi.

Chờ đến thời gian đóng cửa, chuyện La Thanh Mộng lo lắng nhất rốt cuộc vẫn đến, quản lý nói: “Thanh Mộng a, chị đưa em về, dù sao buổi tối chị cũng không bận, em ngồi xe của chị đi.”

Thần Hân cười nói: “Thật hâm mộ a, chị Thanh Mộng gần đây luôn có người đưa đón.”

Quản lý cười nói: “Yêu, còn có ai nữa.”

La Thanh Mộng thoáng nhìn ra ngoài, Thu Thư Tuyết vẫn chưa đến, cô giận dỗi nói: “Nào có.”

“Đi thôi đi thôi.” Quản lý nói.

La Thanh Mộng chỉ có thể theo sau quản lý, cô vốn đang buồn bực vì sao Thu Thư Tuyết hôm nay không quấn quít lấy cô, vừa ra cửa liền mặc áo khoác lên người thì nhìn thấy một người đứng cạnh tiệm trà sữa, đó không phải Thu Thư Tuyết còn có thể là ai.

Thu Thư Tuyết chỉ mới lấy một ly trà sữa, ly còn lại nhân viên pha chế vẫn đang làm. Thu Thư Tuyết nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên người quản lý, sau đó không khỏi nheo mắt.

Quản lý vẫn còn chìm đắm trong tò mò, hỏi La Thanh Mộng: “Vậy em dự định làm thế nào, hai người hiện tại ở chung hay ở riêng, sau khi ly hôn tài sản phân chia thế nào.”

La Thanh Mộng cau mày cùng quản lý nhanh chân đi vào thang máy, cô cũng không nhịn được mà nói: “Anh ta mua nhà trước khi kết hôn với em, tất cả đều là tài sản trước hôn nhân, tiền mặt phần nhiều là của em, anh ta nói sẽ bồi thường cho em nhưng đến giờ lại không thấy người đâu.”

“Tên đàn ông này thật đê tiện.”

La Thanh Mộng càng nghĩ càng giận, còn không phải sao, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy khó chịu, lúc đó điều kiện của cô cũng không tốt, nên căn bản không suy nghĩ nhiều, chỉ hy vọng hai người có thể trải qua cuộc sống bình yên, nên không để tâm đến những chuyện đó.

Hiện tại cô thật muốn chỉ vào mũi Lý An mắng, tiện nhân anh nhất định đoạn tử tuyệt tôn, đàn ông ngoại tình sớm muộn gì cũng mắc bệnh xã hội.

Cô cũng nghẹn rất lâu không chỗ kể ra, nhưng cô chỉ nói một phần mà không nói hết toàn bộ, lược bỏ chuyện anh ta có tiểu tam.

Quản lý lái xe đưa cô đến trạm tàu điện ngầm gần khu chung cư, nhìn hoàn cảnh của khu chung cư, nói: “Nơi này không tệ, em ở nơi này sao, chị muốn mua nhà chỗ này cũng phải suy nghĩ rất nhiều.”

“Cùng thuê với người khác.” La Thanh Mộng nói dối, cô cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, quản lý lại nói: “Để chị chở em đi, dù sao phía trước cũng không xa, chỉ còn một đoạn đường mà thôi.”

La Thanh Mộng nói không cần, cô không muốn để quản lý biết chỗ ở của cô, lại càng không muốn người khác biết cô đến ở đối diện nhà tiểu tam nhằm trả thù đôi tra nam tiện nữ này.

Cô xuống xe, nói lời cảm ơn với quản lý, quản lý dường như có lời muốn nói nhưng La Thanh Mộng hy vọng chị ấy đừng nói, tò mò đến đây là đủ rồi.

Xe của quản lý chạy đến phía trước rồi quay đầu lái đi, cô đi về phía khu chung cư, vừa đi vừa phiền muộn, rất sợ quản lý sẽ nói với người khác, vì thế cô nhắn tin cho quản lý: “Có thể đừng nói với người khác được không, để tránh phiền toái.”

Cô vào từ cổng sau, bãi đỗ xe ở ngay tầng một nên cô cũng không biết Thu Thư Tuyết đã trở về chưa, lúc lên đến nhà cũng giả vờ không thèm để ý mà mở cửa.

Sau khi vào nhà cô lập tức xem camera giám sát, nhìn nửa giờ cũng không thấy bóng dáng của Thu Thư Tuyết, sau đó lại mở điện thoại lên xem, Thu Thư Tuyết vẫn không trả lời tin nhắn của cô.

La Thanh Mộng nấu cơm xong lại mở điện thoại lên xem, vẫn không có tin nhắn, cô muốn bản thân tập trung vào chuyện của bản thân nên lấy quyển ‘Cửa Hẹp’ chưa đọc xong ra đọc tiếp, phần giới thiệu mô tả thiên về ngược luyến tình thâm, nhưng đọc một hồi lại quên mất tình yêu của nam nữ chính mà bắt đầu đau lòng cho nữ chính Alyssa mang ám ảnh vì có người mẹ ngoại tình, đọc một lúc cô bật khóc, nhất là đoạn nữ chính chết đi, đọc nhật ký của nữ chỉ lúc còn sống, từ đồng tình lại biến thành sầu não, Alyssa có gia đình Rogème yêu thương, còn có em gái Elise yêu thương. Nhưng, La Thanh Mộng cô cái gì cũng chưa từng có được, linh hồn cô độc vẫn luôn phiêu bạt, mỗi lần cô phó thác nhiệt tình đều bị mai một trong gió lạnh.

Từ trước đến nay La Thanh Mộng đã dưỡng thành một thói quen chính là lúc đọc sách thích ghi chú vào trong sách, ở một trang cuối cùng cô sẽ ghi chú bằng nét chữ tinh tế của mình.

“Alyssa tôi ước ao trở thành cô, có người yêu tôi, sau khi tôi chết vẫn có người tiếp tục yêu tôi, cho rằng mỹ đức của tôi là không thể thay thế.

Allyssa thân ái, cô không giống mẹ của cô…”

Chờ lúc lấy lại tinh thần cô phát hiện đã viết đầy một trang giấy, vì thế cô dừng bút, khóc tiếp một hồi, ngồi trên sàn nhà tựa lưng vào sô pha, mặc cho bóng đêm lan tràn rồi tự lau nước mắt.

Khóc xong cô nhìn điện thoại di động, nhưng điện thoại vẫn yên tĩnh.

La Thanh Mộng rửa mặt xong liền muốn nghỉ ngơi, nhưng cô sợ sẽ mơ thấy Allyssa, càng sợ mơ thấy bản thân.

Lăn qua lăn lại không ngủ được.

Loáng thoáng cảm giác cửa phòng bị mở ra, có người từ bên ngoài tiến vào, bước chân rất nhẹ nhàng, nhưng cơ thể cô không cách nào cử động.

La Thanh Mộng nhìn người vừa bước vào phòng, trong phòng đen kịt Thu Thư Tuyết mở đèn một cách quen thuộc, cô ấy tựa vào khung cửa, khóe mắt khẽ cong, cô ấy nói: “Sao chị còn chưa ngủ, sao nước mắt vẫn nhiều như vậy.”

“Sao cô lại đến đây? Cô… sao không gửi tin nhắn hỏi ý tôi mà đã đến rồi?” La Thanh Mộng nhìn cô ấy, hô hấp trở nên gấp gáp.

Thu Thư Tuyết nói: “Nga, chuyện đó, số lần thay đổi ghi chú kèm lời mời kết bạn là có hạn, nên không cách nào gửi tin nhắn cho chị, haizz.”  Thu Thư Tuyết thở dài: “Thật đáng tiếc.”

La Thanh Mộng đang nhíu mày, vì sao cô cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, điều này quá kỳ lạ rồi, hơn nữa hơn nữa…

Thu Thư Tuyết nhìn chằm chằm vào cô, giống như nhìn thịt cá trên thớt, nói: “Chị có thể cho em hôn một cái không?”

“Cô lại muốn làm gì?”

Thu Thư Tuyết vừa đi vừa nói chuyện, cô ấy ngồi bên giường cúi đầu nhìn cô, giọng nói càng ngày càng thấp: “Buổi tối không cẩn thận quấy nhiễu đến chị, rất nhớ chị.”Cô ấy đến gần cô, trán tựa vào cổ cô nhẹ nhàng nói: “Luôn muốn đến gần chị, chạm vào chị.”

Cô ấy đưa tay chạm vào quần áo của cô.

Lời này nói vô cùng trực tiếp, La Thanh Mộng co quắp ừ một tiếng, cô trốn tránh không muốn sa vào, rồi lại không thoát ra được, rất nhanh cô nhẹ nhàng mở mắt ra, cả người thanh tỉnh, cô từng ngụm từng ngụm thở dốc, trên người phủ một tầng mồ hôi ướt ướt dính dính.

… Là giấc mộng a.

Nhưng, sao lại có giấc mộng như vậy a.

Giấc mộng này khiến cô cảm thấy hoang đường, một tay che mặt, một tay dùng sức kéo váy ngủ của bản thân từ trên lưng xuống.

Lồng ngực cô phập phồng, cảm giác như bị một loại áp lực thật lớn đè ép.

Điện thoại di động vẫn không có tin nhắn nào.

Thu Thư Tuyết, cô ấy… sao vẫn yên lặng không chút động tĩnh.

Sẽ không phải là Lý An đến nhà cô ấy, hai người đang làm việc cẩu thả, yêu đương vụng trộm chứ?

Càng nghĩ càng hoang đường, trong đầu La Thanh Mộng cũng tưởng tượng ra những hình ảnh đó. Cô sắp thở không nổi nữa, chỉ muốn đi gõ cửa phá hỏng chuyện tốt của bọn họ.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!