Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 94

Chương 94

Tân Kiều: “… Chơi gì chứ.”

Trên bàn trà có một đĩa nho đã được rửa sạch, từng quả tròn căng, ánh lên sắc tím như pha lê, vô cùng hợp với đầu ngón tay trắng muốt của Chu Côn Ngọc.

Nàng tùy ý nhón lấy một quả, rõ ràng sở hữu khuôn mặt thanh tú đoan trang, nhưng từng động tác lại phảng phất nét yêu kiều đầy mê hoặc: “Không muốn chơi à?”

“… Em đâu có nói vậy.”

Nàng khẽ cười, vừa ăn nho vừa nghiêng đầu nhìn cô, khiến vành tai Tân Kiều nóng bừng.

Nàng nhẹ giọng gọi: “Đi tắm trước đi.”

Cho đến khi cô tắm xong, tựa vào đầu giường, lật một cuốn sách lý luận, chờ nàng.

Bỗng, nhiên từ phòng tắm vang lên một tiếng gọi: “Tân Kiều.”

Cô đặt sách xuống, đẩy cửa bước vào ánh mắt chỉ kịp lướt qua một mảng da thịt trắng như tuyết, rồi vừa dịch lên trên, lập tức bắt gặp lớp ren đen phức tạp, mơ hồ che giấu nhưng cũng vô cùng lộ liễu.

Tân Kiều lập tức đóng sập cửa lại.

Bộ… đồ ngủ gì thế này?

Tiếng cười nhẹ vang lên từ bên trong.

Cô tự trấn an bản thân: Đây là bạn gái chính thức của cô! Cô xấu hổ cái gì chứ?!

Nghĩ vậy, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào lần nữa.

Lần này, nàng đang chống tay lên bồn rửa mặt, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ ấy mà chải răng.

Hình ảnh này quá mức quyến rũ, lớp voan đen mỏng tựa màn sương trong đêm, vừa như che chắn tất cả, lại như vô tình phơi bày.

Mái tóc đen nhánh trước giờ luôn buộc gọn gàng nay xõa tung, rũ xuống bờ vai mảnh mai. Khi nàng khẽ động đậy, từng sợi tóc khẽ lay động, khiến vẻ phong tình ẩn dưới dáng vẻ đoan trang hiện ra rõ ràng.

Tân Kiều gần như không dám nhìn thẳng, ánh mắt dán chặt xuống sàn gạch dưới chân nàng: “Chị không sợ lạnh à?”

Nàng hất cằm về phía hệ thống sưởi trên trần nhà, rồi giơ tay vuốt nhẹ mái tóc vừa sấy khô: “Giúp chị buộc lên đi.”

Chu Côn Ngọc đúng là biết sai khiến người khác, rõ ràng chỉ cần một sợi dây buộc tóc là xong, nhưng nàng nhất định phải gọi cô lại.

Tân Kiều mỉm cười bất đắc dĩ, đi vòng ra phía sau.

Mái tóc nàng vẫn còn vương hơi ấm từ máy sấy, mềm mượt đến mức như thể muốn tuột khỏi lòng bàn tay.

Từng động tác của nàng đều vô cùng tao nhã, ngay cả khi cúi người cũng giống như cành liễu mùa xuân, mềm mại mà uyển chuyển.

Sau khi xúc miệng xong, nàng rửa sạch bàn chải, rồi đặt lại vào chỗ cũ.

Cô hỏi: “Còn phải dưỡng da nữa không?”

Nàng gật đầu.

“Vậy em về giường trước.”

Ngay khi cô định xoay người, đầu ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo ngủ của cô, khẽ cất giọng: “Đợi một chút đi.”

Tân Kiều cảm thấy, mỗi khi đối diện với Chu Côn Ngọc, cô luôn có chút ngơ ngẩn, đứng yên đó, lắng nghe nhịp tim của chính mình dội vang như sấm.

Nàng tựa như cành liễu mùa xuân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, kéo cô xoay người lại, rồi áp sát, trao cô một nụ hôn.

Rõ ràng cô còn đang lý trí nhắc nhở bản thân rằng Chu Côn Ngọc thế này dễ bị nhiễm lạnh, nhưng bàn tay lại vô thức bị nàng dẫn dắt, hoàn toàn mất đi sự kiểm soát.

Eo tựa như vùng đồng bằng trũng sâu, càng đi lên cao, lại là những ngọn đồi gợn sóng nhấp nhô.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của nàng vang lên. Gần đây nàng bận rộn đến mức ngay cả khi Tân Kiều và Tân Mộc chuyển đến, nàng cũng không thể có mặt. Giờ lại có đồng nghiệp gọi đến.

Nàng tiện tay vỗ nhẹ lên mông Tân Kiều: “Được rồi, lên giường chờ chị.”

Tân Kiều: “ …” Khoan đã, nàng phát hiện ra Tân Kiều có phản ứng đặc biệt với hành động này sao?

Hôm nay chuyển nhà, tiêu hao không ít sức lực.

Tân Kiều đợi mãi, chờ đến mức buồn ngủ, cuối cùng nàng cũng xong việc.

Tắt đèn, kéo chăn lên, một tay đặt lên eo cô, mắt cá chân cũng nhẹ nhàng vắt lên cẳng chân cô.

Tân Kiều theo phản xạ căng người lại dù sao lần trước, phản ứng của cô cũng lớn hơn chính bản thân cô tưởng nhưng lần này cô đã chuẩn bị tinh thần rồi.

Nàng lười biếng gọi khẽ: “Tân Kiều.”

“Ừm?”

“Chị buồn ngủ quá.”

“… Hả?”

“Chơi không nổi nữa, ngủ đi.”

“… Được.”

Tân Kiều kéo chăn đắp cẩn thận cho nàng.

Cô thầm nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh, bình tĩnh. Cô đã chuẩn bị tâm lý suốt cả buổi tối, nhưng cũng biết rõ—bạn gái cô là bác sĩ! Một bác sĩ vô cùng bận rộn! Chuyện này cô đã biết từ đầu rồi mà!

Chu Côn Ngọc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tân Kiều hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, tự nhủ không nên nghĩ ngợi lung tung, phải mau chóng ngủ thôi.

Nhưng đúng vào lúc này trong lúc ngủ mơ, bàn tay nàng vô thức dịch lên trên, nhẹ nhàng đặt vào nơi mềm mại trước ngực cô.

Tân Kiều: “???”

Dù có nhỏ thế nào… thì vẫn là ngực mà!

Chu Côn Ngọc đã không định làm gì cả, vậy thì đặt tay lên đó làm gì chứ?

Chẳng lẽ ngực nhỏ thì không xứng đáng có phản ứng sao?!

Tân Kiều cẩn thận nhấc tay nàng ra, cố gắng không làm nàng tỉnh giấc nhưng Chu Côn Ngọc đâu chịu yên phận, bàn tay lại một lần nữa đặt về chỗ cũ.

Chu Côn Ngọc, phiền chết đi được!

Dĩ nhiên, câu này Tân Kiều chỉ dám nghĩ trong lòng.

Cô hít một hơi thật sâu: chịu đựng đi, ai bảo em lại yêu một yêu tinh chứ? Thôi cứ ngủ vậy đi.

Sáng hôm sau, khi mở mắt ra, điều đầu tiên Tân Kiều nhìn thấy chính là ánh mắt dịu dàng của Chu Côn Ngọc.

Cô giật mình, lùi về sau một chút, dụi dụi mắt: “Chị dậy từ khi nào vậy?”

Cô vốn không phải người quan tâm đến ngoại hình, từ nhỏ đã có không ít người khen cô xinh đẹp, nhưng cô luôn nghĩ đơn giản: Xinh đẹp thì có ăn được không?

Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, khi Chu Côn Ngọc dùng điều khiển từ xa mở rèm che, ánh sáng ban mai dịu nhẹ tràn vào phòng, đôi mắt nàng bỗng trở nên trong trẻo lạ thường.

Không trang điểm, không chút tô vẽ, nhưng lại càng thuần khiết hơn bất cứ lúc nào tựa như một bức họa vẽ nên linh hồn nàng.

Cô bất giác nhớ đến câu thơ đã thoáng qua trong đầu khi lần đầu gặp nàng:

‘U u lộc minh, thực dã chi bình.’

Tân Kiều dụi đôi mắt còn hơi sưng vì ngủ nướng, lần đầu tiên trong đời, cô có một ý nghĩ tự ti về ngoại hình, cô làm sao xứng với người như Chu Côn Ngọc đây?

Nàng là tất cả những gì đẹp đẽ nhất. Lúc này, nàng dịu dàng trả lời: “Chị mới thức dậy chưa lâu.”

“Chị đang nhìn gì thế?”

“Nhìn em ngủ.”

Tân Kiều co người lại: “Xấu lắm đúng không?”

Nàng kéo cô trở về: “Không, rất đẹp.”

Nhưng vấn đề không phải là đẹp hay xấu.

Mà là Chu Côn Ngọc phát hiện ra rằng đến tận bây giờ, cuối cùng Tân Kiều cũng có thể thoải mái trong giấc ngủ, chân mày không còn nhíu chặt, đường nét khuôn mặt cũng dịu đi rất nhiều, cứ như thể cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng chính mình.

Chu Côn Ngọc tối qua ngủ rất ngon, nên hôm nay tỉnh dậy khá sớm, thời gian chuẩn bị trước khi đi làm cũng rất dư dả.

Thường ngày nàng không trang điểm khi đến bệnh viện, nhưng hôm nay Từ Mục có buổi quay phim quảng bá, nàng bị chỉ định tham gia, nên đành ngồi trước bàn trang điểm, mở túi đồ ra.

Tân Kiều đứng tựa lưng vào bức tường phía sau nàng. Từ trong gương trang điểm, nàng có thể thấy cô vẫn mặc đồ ngủ, gương mặt còn chưa tỉnh hẳn, trông có chút ngây ngô, đáng yêu.

Nàng bật cười: “Sao nhìn chị vậy?”

“Xem chị trang điểm.”

“Lúc nào em bắt đầu quan tâm đến trang điểm thế?”

Tân Kiều lắc đầu: “Không phải, chỉ là thích nhìn chị trang điểm thôi.”

Cô cũng không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào.

Trước đây Tân Kiều ghét trang điểm vì nó luôn khiến cô nhớ đến người mẹ lúc nào cũng đánh son tô phấn lòe loẹt.

Cô cũng cảm thấy trang điểm quá phiền phức, tại sao phải dưỡng ẩm trước, rồi thoa kem nền, rồi lại phải phủ phấn khóa lớp trang điểm? Lớp này chồng lên lớp khác, nhưng lại theo đuổi hiệu ứng “mỏng nhẹ tự nhiên”.

Thế nhưng giờ đây, cô tựa vào tường sau lưng Chu Côn Ngọc, một lọn tóc lơ đãng rũ xuống bên má, lặng lẽ quan sát nàng.

Nhìn nàng tỉ mỉ kẻ chân mày.

Nhìn nàng vẽ một đường eyeliner mảnh kéo dài nơi đuôi mắt.

Nhìn nàng chấm chút son màu đất lên giữa môi, nhẹ nhàng mím môi một cái, sắc son liền lan đều, như thể tự nhiên mà có.

Cảm giác này giống như khi cô tưới hoa trên ban công.

Cuối cùng, cô cũng có tâm trạng thảnh thơi để thưởng thức cái đẹp, cũng có đủ thời gian để chậm rãi cảm nhận nó.

Chu Côn Ngọc xịt một lớp khóa trang điểm cuối cùng, rồi đứng dậy, đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc sơ mi trắng phẳng phiu cùng quần âu.

Nàng hỏi: “Chị sắp thay đồ đây, em nhìn hay không nhìn?”

Bản năng Tân Kiều muốn đáp “không nhìn”, bởi vì Chu Côn Ngọc đã tháo thắt lưng áo ngủ, lớp vải mỏng dần trượt xuống, để lộ bờ vai trắng mịn như ngọc.

Nhưng ngay sau đó, cô chợt nhớ ra đây là bạn gái chính thức của mình! Có gì mà không thể nhìn chứ?!

Cô hắng giọng: “Nhìn!”

Nàng khẽ cười, cởi áo ngủ. Bộ sơ mi và quần âu gác sang một bên, nàng trước tiên mặc lên mình lớp ren đen phức tạp tựa dây leo.

Ngón tay nàng khẽ xoay chuyển sau lưng, rồi quay đầu nhìn cô, chớp mắt: “Không cài được.”

Tân Kiều: “… Chắc chắn là chị giả vờ.”

Nàng nhếch môi: “Thế em có mắc bẫy không?”

Cô hừ nhẹ, nhưng vẫn bước đến giúp nàng.

Cúi đầu, ngón tay vô tình lướt qua làn da nàng—

Cô do dự nói: “Chị không thấy… hơi chật sao?”

“Có vẻ nhỏ thật, chắc phải mua cái mới rồi.” Chu Côn Ngọc xoay người lại, nhẹ giọng: “Phía trước cũng cần chỉnh một chút.”

“Phía trước có gì mà chỉnh?”

Nàng đáp với vẻ mặt rất tự nhiên: “Là điều chỉnh dáng áo.”

Trong thoáng chốc, Tân Kiều thật sự sững sờ.

Nàng chậm rãi cười, nhướng mày: “Không biết làm sao? Vậy để chị dạy em.”

Đây là lần đầu tiên Tân Kiều biết được cách mặc nội y đúng chuẩn—vì mẹ cô chưa bao giờ dạy cô điều này.

Ánh mắt Chu Côn Ngọc trông vô cùng nghiêm túc, như thể đây thực sự là một buổi hướng dẫn.

Nhưng hành động của nàng… rõ ràng là đầy cám dỗ.

Lúc nàng ngước mắt lên mỉm cười, phát hiện Tân Kiều đang nhìn mình chằm chằm, cô lập tức giật mình, vội vàng quay đi, gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

Nàng kéo dài giọng, khẽ cười: “Nhìn chăm chú quá nhỉ?”

Tân Kiều: “Em…”

Chu Côn Ngọc chậm rãi bước đến, đưa tay nâng cằm Tân Kiều, nhẹ nhàng xoay mặt cô: “Bên còn lại, em làm đi.”

Tân Kiều sững người.

Sáng sớm… mà đã kích thích thế này sao?

“Thế nào, chưa học được à? Hay để chị thực hành một lần trên người em nhé?”

Cô lập tức xua tay: “Đừng, đừng, đừng! Em làm được, để em giúp chị!”

Ngón tay cô khẽ vươn ra, cảm giác chạm vào đúng như tưởng tượng, khiến đầu ngón tay hơi run nhẹ.

Làn da trắng mịn tựa thánh khiết, thế mà lại thuộc về một yêu tinh với nụ cười quyến rũ, khi khoác lên mình chiếc sơ mi trắng—

Ngay cả động tác cài cúc cũng trở thành một màn quyến rũ ngầm.

Nàng vỗ vỗ đầu cô: “Vậy là em thật sự học được rồi đúng không?”

“Sau này cũng phải mặc như thế, chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Biết đâu được…” Nàng khẽ liếc cô một cái: “Nếu em nắm được kỹ thuật mặc nội y đúng cách, có khi còn lớn hơn một chút đấy.”

“…”

Chu Côn Ngọc bật cười đến rung cả bờ vai.

“À đúng rồi.”

Nàng lấy từ tủ quần áo ra hai chiếc cà vạt: “Dạo này chị có một hội nghị học thuật, không muốn trông quá trẻ, cần chọn một chiếc cà vạt phối với vest để trông chững chạc hơn.”

“Em thấy cái nào hợp hơn?”

Tân Kiều chỉ vào chiếc màu đen.

Nàng gật đầu: “Vậy thì chọn cái còn lại.”

“Ê!”

Nàng lười biếng liếc cô một cái: “Dù sao Mộc Mộc cũng thường xuyên chê em mắt thẩm mỹ kém đúng không? Còn bảo em phối đồ hoàn toàn dựa vào nhan sắc mà gánh.”

“Chị em nói quá đáng thế sao?”

Nàng nhướng mày, ý cười lấp lóe trong mắt.

“Vậy, hội nghị của chị có cho người nhà đến dự không?”

“Không.”

Cô tiếc nuối: “Vậy em không được nhìn chị mặc vest rồi.”

Nàng vòng qua phía sau cô, hơi cúi xuống, hơi thở khẽ lướt qua vành tai: “Muốn được chị làm cho rung động à?”

“Vậy thì tự tưởng tượng đi nhé, hoặc là…”

Nàng cố ý ngừng lại vài giây, hơi thở nhẹ tựa tơ vương: “Mơ thấy chị.”

Sau khi ăn sáng, Chu Côn Ngọc đến bệnh viện làm việc.

Dạo này nàng bận đến mức hai người chẳng những không có thời gian khám phá “cách chơi” mới, mà ngay cả những cuộc trò chuyện bình thường cũng trở nên hiếm hoi.

Tối đến, Tân Kiều nhận được video call từ nàng: “Đội trưởng Tân.”

Khóe môi cô vô thức cong lên: “Hôm nay sao chị lại có thời gian gọi cho em?”

“Vừa họp xong, tranh thủ quay về văn phòng nghỉ chút, lát nữa lại phải tiếp tục đây.”

Nàng hỏi: “Mộc Mộc ngủ chưa?”

“Em ấy vốn định ôn bài thêm, nhưng em đã hâm nóng một cốc sữa, khuyên em ấy đi ngủ rồi.”

“Vậy bây giờ, chỉ còn lại mình em thức thôi à?”

Cô cảnh giác ngay: “Chị định làm gì?”

“Chị đang ở văn phòng đấy.”

Nàng bật cười, lười biếng dựa lưng vào ghế. Tân Kiều cũng khẽ mỉm cười: “Chị biết không? Hôm nay lúc bọn em huấn luyện, có một con mèo hoang chạy vào sân.”

“Thật à?” Nàng hỏi: “Ở đâu ra vậy?”

“Không biết nữa, hình như mùa xuân đến thì mèo hoang cũng xuất hiện nhiều hơn.”

“Ừm, màu gì?”

“Đen trắng, trông như một con bò sữa nhỏ ấy.”

“Mập hay ốm? Có ăn uống đầy đủ không?”

“Cũng ổn, bụng tròn căng, không giống như bị đói. Nhưng Dương Gia vẫn mua đồ ăn cho nó, rồi có người lấy bát nước đặt cho nó uống.”

Màn đêm của mùa xuân thật yên tĩnh. Từ trước đến nay, Tân Kiều chưa bao giờ nhận ra, vào những đêm xuân, không khí lại có một mùi hương đặc biệt đến vậy.

Có lẽ là hương của cỏ cây mới nhú, đã bị ánh nắng cả ngày hun nóng đến run rẩy. Sau cả một mùa đông giá rét, chúng không nỡ lãng phí dù chỉ một chút ánh sáng, cứ như thể đang tiết kiệm, rồi đến đêm mới đem ra phung phí một cách rực rỡ.

Lại được ánh trăng hòa quyện, biến thành một hương thơm vừa nhẹ nhàng, vừa âm thầm lan tỏa.

Nó giống với mùi hương trên người Chu Côn Ngọc, mà thôi, có lẽ đây chỉ là sự tưởng tượng của cô mà thôi.

Trên màn hình video, khuôn mặt trắng ngần của Chu Côn Ngọc như một đóa hoa quỳnh chỉ nở trong đêm tối, thanh khiết và tao nhã.

Nhưng đồng thời, lại phảng phất một nét quyến rũ kín đáo, chỉ dành riêng cho Tân Kiều.

Chỉ khi trò chuyện với cô, đôi mắt phượng của nàng mới bất giác mang theo chút mê hoặc nơi đuôi mắt.

Suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, Tân Kiều đã trải qua không ít khổ đau và khó khăn. Nhưng có lẽ, sự ưu ái lớn nhất mà ông trời dành cho cô chính là khoảnh khắc “kỳ diệu” thuộc về cô không giống như một đóa quỳnh chỉ nở trong thoáng chốc, mà là một sự kéo dài bất tận, chậm rãi, tĩnh lặng, đan xen vào những tháng năm sau này.

Lúc mới quen Chu Côn Ngọc, mối quan hệ giữa họ vô cùng gượng gạo, không ai chịu cúi đầu trước đối phương.

Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay trong một đêm xuân lặng lẽ, cô ngồi trên giường, nâng điện thoại trên tay đầy trân quý, khóe môi vương nụ cười, rì rầm trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt chẳng chút liên quan.

Làn gió xuân lướt qua, hay chính thời gian đang lặng lẽ chảy trôi bên cô?

Tại sao từng có người lo lắng rằng họ sẽ không có chủ đề chung để nói?

Hóa ra, khi lòng muốn chia sẻ luôn tràn đầy, chỉ một chú mèo, một món ăn, cũng có thể khiến họ trò chuyện thật lâu.

Chẳng phải là những câu chuyện quan trọng, cũng chẳng cần phải có ý nghĩa gì đặc biệt.

Nếu buộc phải nói về một giá trị nào đó—có lẽ chỉ đơn giản là nó giống như những sợi liễu mềm mại, len lỏi vào từng kẽ hở của cuộc sống, lấp đầy những ngày tháng dài đằng đẵng, khiến chúng trở nên mềm mại như một mùa xuân dịu dàng.

Cho đến khi Chu Côn Ngọc nói: “Được rồi, chị phải đi làm tiếp đây.”

Tân Kiều hỏi: “Ngày mai vẫn tăng ca à?”

“Có, nhưng chắc không lâu lắm.”

“Vậy để em đến đón chị.”

“Vì sao?”

“Gì mà vì sao.” Tân Kiều khẽ bặm môi: “Không cần lý do, cũng không cần phải có lý do.”

Cô không phải người dịu dàng, những câu nói quá đỗi tình cảm khi thốt ra từ miệng cô vẫn còn chút ngại ngùng.

Chu Côn Ngọc khẽ “ồ” một tiếng.

“Được thôi.” Rồi định tắt video.

“Đợi đã.”

Ánh trăng rót xuống, như có chân mà len lỏi vào tim người.

Cô cũng không rõ trái tim mình lúc này là đang xao động, hay đang được xoa dịu, vừa đập loạn nhịp, lại vừa an yên.

Không kiềm được mà nở nụ cười, cuối cùng vẫn nói ra câu đã ấp ủ suốt cả buổi tối: “Vì… em nhớ chị.”

Nàng bật cười khe khẽ, đúng như cô đã đoán trước: “Chị cũng nhớ em, bạn gái của chị.”

Tân Kiều không nói ra, nhưng cô chắc chắn rằng Chu Côn Ngọc nhất định biết ngày mai là Lễ Tình Nhân.

Cô đã đặt bàn trước, rồi đến bệnh viện đón nàng tan ca.

Giờ này, giao thông ở Bội Thành đang tắc nghẽn, đi tàu điện ngầm vẫn nhanh hơn cả.

Cô bị cuốn theo dòng người chật kín, lắc lư qua lại. Nhưng trong lòng, ánh trăng đêm qua vẫn còn đó, tựa như từng nét mực bạc, chầm chậm phác họa nỗi nhớ trên tim cô.

Khi đến Từ Mục, Tân Kiều nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, chắc Chu Côn Ngọc chưa xong việc.

Cô đi đến khu vườn trong bệnh viện, tìm một băng ghế dài, ngồi xuống chờ đợi.

Không chút vội vàng, trước khi gặp Chu Côn Ngọc, cô luôn là một người nôn nóng, dễ giận dữ, luôn căng chặt mọi giác quan, nhưng lại dùng vẻ ngoài lạnh nhạt để che giấu tất cả.

Cho đến hiện tại, khi ngồi trên băng ghế trong vườn, cô đã trở nên bình thản hơn, thư giãn hơn.

Lần đầu tiên, cô có thời gian để quan sát một bông hoa dại trắng tinh, chầm chậm bung nở trong làn gió xuân.

Lần đầu tiên, cô để ý đến một chú bướm trắng nhỏ bé, mép cánh có chút sắc xám, khiến cô liên tưởng đến hàng mi khẽ chớp của Chu Côn Ngọc.

Hoàng hôn dần buông xuống, ánh sáng dịu dàng tựa khói sương, lặng lẽ lan tỏa khắp không gian.

Tân Kiều cảm thấy mình có thể cứ ngồi mãi ở đây như thế, một y tá quen biết đi ngang qua trên đường đến siêu thị, liếc mắt nhìn thấy cô: “Ô? Đội trưởng Tân đến rồi à?”

Cô khẽ gật đầu chào.

“Đợi Chu giáo sư à?”

“Ừm.”

“Chắc chị ấy vẫn đang bận đấy.”

“Không sao, em không vội, ngồi đây một lát thôi. Chị cứ đi làm việc của mình đi.”

Ánh hoàng hôn dần nhạt màu, chầm chậm chuyển hóa thành sắc xanh thẫm của màn đêm.

“Bạn gái của bác sĩ Chu!”

Bỗng một giọng nói non nớt vang lên, khiến Tân Kiều giật mình.

Ngẩng đầu lên, cô thấy một bé gái nhỏ nhắn, bụ bẫm đang đứng trước mặt mình.

Không bao lâu sau, một bà lão tóc hoa râm vội vàng chạy đến: “A Dao, sao lại tự mình chạy lung tung thế hả? Mới hồi phục sau phẫu thuật được một chút đã cảm thấy mình lợi hại lắm rồi có phải không?”

Bé gái bị bà ngoại dắt lấy tay, nhưng vẫn tinh nghịch chớp chớp mắt với Tân Kiều.

Bà lão cười ngại ngùng, nói với cô: “Xin lỗi cháu nhé, ngoại tôn của bà có làm phiền cháu không?”

Tân Kiều lắc đầu, mỉm cười: “Không đâu ạ, bé ngoan lắm.”

Bé gái liền thò tay vào túi áo, lấy ra một viên kẹo socola, chìa ra trước mặt cô.

“Cho chị nè.”

“Vì sao lại cho chị?”

“Vì em thích bác sĩ Chu, nhưng mà… em còn nhỏ quá.”

Tân Kiều không nhịn được mà bật cười.

Bé gái được bà ngoại dắt đi, từng bước líu ríu rời xa.

Bỗng nhiên, “tách” một tiếng, đúng thời điểm đã hẹn, hệ thống đèn đường trong khu vườn lần lượt sáng lên.

Những vệt sáng hoàng hôn ngày càng nhạt đi, hòa cùng sắc đèn dịu nhẹ, lặng lẽ đổ bóng lên đôi tay Tân Kiều đang nắm viên kẹo socola, như thể thời gian cũng đang trôi qua qua từng kẽ ngón tay.

Mãi đến khi màn đêm hoàn toàn bao phủ, Chu Côn Ngọc vẫn chưa tan ca.

Tân Kiều lặng lẽ ngồi đó, không chút phiền lòng, cũng không hề sốt ruột.

Đến khi cô y tá quen biết tan ca, nhìn thấy Tân Kiều vẫn còn ngồi đó, liền ngạc nhiên hỏi: “Đội trưởng Tân, chị vẫn đang đợi à? Hình như nhóm của bác sĩ Chu có một ca phẫu thuật khẩn cấp, có khi chị ấy chưa kịp liên lạc với chị đấy.”

Cô khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Không sao, tôi cứ chờ thôi. Cô mau về đi, chúc cô Lễ Tình Nhân vui vẻ.”

Từng có thời gian, cô chán ghét tất cả các ngày lễ, nhưng bây giờ, trong lòng cô lại tràn đầy sự dịu dàng.

Cô y tá cũng cười: “Đội trưởng Tân, chúc chị cũng có một ngày lễ vui vẻ nhé.”

Hai tiếng nữa trôi qua. Tân Kiều lấy điện thoại ra xem, chỉ còn chưa đầy mười lăm phút nữa là hết ngày Lễ Tình Nhân nhưng mà dường như cũng không quan trọng lắm.

Năm nay không được thì vẫn còn năm sau.

Hôm nay trôi qua, thì vẫn còn ngày mai.

Cô biết, cô nhất định sẽ đợi được Chu Côn Ngọc.

Ngay lúc này, bên tai vang lên một nhịp bước chân quen thuộc.

Sau một ca phẫu thuật dài và đầy thách thức, Chu Côn Ngọc trông khá mệt mỏi.

Vô thức ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Tân Kiều vẫn đang ngồi đó sững sờ.

Tân Kiều vừa bực vừa buồn cười, có vẻ như chị ấy đã hoàn toàn quên mất việc cô đến đón tan ca rồi.

Chu Côn Ngọc xách túi bước lại gần: “Xin lỗi, tối nay có ca cấp cứu.”

Cô nhẹ cong môi, rút từ trong túi ra một viên socola: “Em tự làm đấy. Chị vừa phẫu thuật xong, ăn một chút để bổ sung năng lượng đi.”

Cô khẽ mỉm cười: “Chu bác sĩ, chúc chị Lễ Tình Nhân vui vẻ.”

Nàng lại sững sờ thêm lần nữa: “Xin lỗi, gần đây bận quá, chị quên mất hôm nay là Lễ Tình Nhân rồi.”

Nàng nhận lấy viên socola, bẻ một miếng bỏ vào miệng: “Cứu mạng chị đấy, chị bận quá không kịp ăn gì, sắp chết đói rồi.”

Nàng cười dịu dàng, ánh mắt cong cong: “Ngọt lắm, đúng là ngon hơn socola đắng của chị.”

Yêu tinh này lúc nào cũng biết cách dỗ người khác.

“Ban đầu em có đặt bàn ở nhà hàng, nhưng chắc họ đóng cửa mất rồi.”

Tân Kiều nói: “Chỉ có thể về nhà nấu mì cho chị thôi.”

Chu Côn Ngọc tiến lên, nhẹ nhàng khoác tay vào khuỷu tay cô:

“Không giận thật à, Tân đội?”

“Chị không chuẩn bị gì cho em đâu đấy.”

Cô cười, đưa tay vào túi áo, lấy ra một viên socola gói trong bao bì hoạt hình, giơ lên trước mặt nàng.

“Em có cái này.”

Nàng nhướng mày: “Ở đâu ra thế?”

Tân Kiều cố ý bặm môi, không đáp.

Nàng híp mắt nhìn cô: “Ai cho em?”

Vừa nói, nàng vừa giơ tay ra, nhéo nhẹ vào má cô. Cô giả vờ né tránh một chút, rồi bật cười: “Được rồi, không trêu chị nữa.”

“Là bệnh nhân nhí của chị tặng cho em.”

“A Dao, em nhớ không? Hình như là tên đó.”

Chu Côn Ngọc gật đầu: “À, cô bé đó à.”

“Bệnh của bé khá giống Mộc Mộc, nhưng tình trạng nhẹ hơn một chút, nên có thể phẫu thuật từ khi còn nhỏ. Ca mổ rất thành công, chắc hai ngày nữa bé có thể xuất viện rồi.”

Nàng lại hỏi: “Nhưng mà… sao bé lại tặng em socola?”

Cô nhướng mày, nghiêm túc đáp: “Bé nói thích chị, nhưng bé còn nhỏ quá.”

“Có lẽ là muốn dùng một viên socola để mua chuộc em, nhờ em chăm sóc chị cho tốt.” Chu Côn Ngọc bật cười thành tiếng.

Nàng lại nghiêng đầu nhìn cô, tiếp tục trêu chọc: “Dễ dỗ vậy sao? Chỉ cần một viên socola là em không giận chị nữa rồi à?”

Chu Côn Ngọc khoác tay Tân Kiều, những ngón tay thon dài lặng lẽ trượt vào túi áo của cô. Tân Kiều cũng đưa tay vào nắm lấy, nhẹ nhàng sưởi ấm cho nàng.

“Ừm, không giận.”

Còn ai có thể hiểu nghề nghiệp của Chu Côn Ngọc hơn cô chứ?

Cô lặng lẽ nhìn về phía xa, bầu trời đêm nay không có sao, nhưng hàng vạn ánh đèn sáng nơi thành phố vẫn đủ khiến lòng người ấm áp.

Đôi vai mảnh mai ấy, đang gánh lấy cả thế gian này.

Về đến nhà, Tân Kiều bảo Chu Côn Ngọc đi tắm trước, rồi nghỉ ngơi sớm.

Đến khi cô tắm xong, bước vào phòng ngủ, trong lòng thoáng có chút nghi ngờ, mong rằng đêm nay đôi tay xinh đẹp của bác sĩ Chu sẽ ngoan ngoãn một chút.

Dạo gần đây chị ấy bận đến như vậy, lúc nào cũng trêu chọc cô, nhưng lại không chịu làm gì cả.

Cô trèo lên giường, tưởng rằng Chu Côn Ngọc đã chìm vào giấc ngủ nhưng ngay lập tức, một thân thể mềm mại mượt mà đã áp sát vào cô.

“…”

Tân Kiều nhíu mày: “Chu bác sĩ, sao chị không mặc đồ ngủ?”

“Có mà.”

Vì mệt mỏi, giọng nàng không còn sự thanh trong thường ngày, hơi khàn đi một chút, lại càng trở nên quyến rũ trong đêm xuân tĩnh lặng.

Nàng chậm rãi trèo lên, ngồi hẳn lên đùi cô, rồi bật đèn ngủ. Tân Kiều ngước lên nhìn, lúc này mới phát hiện trên chiếc cổ trắng mịn như sứ của Chu Côn Ngọc, có một chiếc cà vạt được thắt ngay ngắn, là chiếc cà vạt mà cô đã nói là đẹp hơn.

Thì ra, lúc đi hội nghị học thuật, nàng đã đeo chiếc khác.

Còn chiếc này, nàng giữ lại để dành cho “tình huống” này.

Xét về một khía cạnh nào đó, cà vạt cũng có tác dụng giống như gọng kính viền vàng.

Khuôn mặt của Chu Côn Ngọc vốn quá mức thanh tú, nhưng những phụ kiện này lại khiến phần chiếm hữu và khao khát kiểm soát trong sâu thẳm nàng bị khơi dậy.

Ánh mắt nàng sắc bén, lý trí, trông không khác gì một bác sĩ ngoại khoa đang cầm dao mổ, lạnh lùng quan sát Tân Kiều, như thể đang giải phẫu cô bằng tầm mắt.

Giải phẫu từng ý niệm không còn đứng đắn của cô, khi đối diện với cảnh tượng mê hoặc này, bất kể ai cũng không thể không sinh lòng mơ tưởng.

Nàng hơi cúi người, nắm lấy cổ tay Tân Kiều, nâng lên.

“Đội trưởng Tân.”

Nàng nhẹ giọng thì thầm: “Chắc em chưa từng trải nghiệm điều này đâu nhỉ…”

Hương thơm nhàn nhạt trên người nàng phả vào từng hơi thở của cô, khiến cô mất hồn.

Đến khi hoàn hồn lại, Tân Kiều mới phát hiện cổ tay mình đã bị buộc chặt bằng chiếc cà vạt ấy.

Đương nhiên là cô chưa từng trải nghiệm, một người kiêu ngạo như cô, từ khi nào lại chấp nhận sự phục tùng như thế này?

Nhưng Chu Côn Ngọc lại muốn cô tự mình chứng kiến, bản thân đã từng chút từng chút, hoàn toàn mở ra dưới lòng bàn tay nàng như thế nào.

“Chu bác sĩ… Chị không thấy mệt sao?”

“Mệt lắm.”

Nàng khẽ tựa trán vào trán cô, thấp giọng nỉ non:

“Cho nên, em phải giúp chị thư giãn một chút.”

Phải thừa nhận rằng những lúc thế này, Chu Côn Ngọc thật sự rất quyến rũ.

Từng cử động lạnh nhạt, từng ánh mắt lý trí, đều toát lên sự mạnh mẽ của nàng.

Nhưng vào khoảnh khắc này, dáng vẻ mê ly của nàng, ánh nhìn trầm tĩnh khắc họa từng đường nét trên người cô, mỗi lần cô khẽ nhíu mày, tất cả lại biến thành một loại kích thích thị giác khác.

Nàng gọi tên cô: “Nhìn chị.”

Dâng hiến cả thân thể lẫn linh hồn cho chị đi. Cuối cùng nàng cúi xuống, nhẹ nhàng che lấy môi cô bằng bàn tay mềm mại:

“Suỵt…”

Sau đó, cả hai chỉ đơn giản thu dọn lại một chút, thay tấm ga giường mới, rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Chu Côn Ngọc uể oải kéo dài giọng, còn trêu chọc Tân Kiều: “Em thật sự nghĩ rằng… nhà mới này cách âm tốt đến mức đó sao?”

Cô nắm lấy những ngón tay thon dài của nàng, không tranh luận.

Bên ngoài cửa sổ, một đóa mộc lan đang bung nở rực rỡ nhất, cánh hoa rơi xuống, va nhẹ vào cửa kính.

Trong đêm khuya quá mức yên tĩnh, âm thanh ấy vang lên giòn giã, tựa như một mảnh vỡ của thời gian.

“Tân Kiều.”

Nàng tựa vào lòng cô, giọng nói đã vương chút ngái ngủ.

“Ừm?”

“Ngày hôm đó, bệnh viện có quay một đoạn phim quảng bá, họ hỏi mỗi người ‘chị sẽ dùng từ gì để mô tả mùa xuân?’.”

Nàng ngừng một chút, như đang chờ cô đoán. Cô khẽ siết tay nàng, từng ngón tay đan chặt vào nhau, mười ngón giao nhau không rời.

“Là gì?”

Nàng khẽ cười, chậm rãi nói: “Cháy bỏng.”

Giọng nàng tan vào bóng đêm: “Chị nói mùa xuân là một ngọn lửa cháy bỏng.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!