Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 83

Chương 83
Đơn vị gọi cảnh sát là một công ty giao hàng.
Bọn họ nhận được một kiện hàng kỳ lạ, không rõ thông tin người gửi, thông tin người nhận cũng chỉ đơn giản là một cái họ.
Trùng hợp là bạn trai của một nhân viên nữ trong công ty có họ này, nên mọi người đều trêu chọc có phải món quà bất ngờ của bạn trai cô ấy tặng hay không.
Mở kiện hàng ra, mọi người lại choáng váng, bên trong là một vật thể màu đen, trong hộp còn có một mảnh giấy.
Chữ viết xiêu vẹo không muốn để người khác nhận ra: “Bên trong có bom.”
Trần Hành Viễn dẫn đội viên đến nơi, đầu tiên là phối hợp với lực lượng cảnh sát tổ chức sơ tán dân cư lân cận.
Công ty thường ngày bận rộn nhất thời chỉ còn lại vài chuyên viên phòng chống chất nổ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của bản thân.
Cảm giác khẩn trương gần như hít thở không thông này Tân Kiều đã trải qua rất nhiều lần, cô rất quen thuộc với nó, bỏ qua nỗi sợ hãi vô hình, khiến cô lộ ra một loại bình tĩnh kỳ lạ.
Đội viên dùng thiết bị thăm dò: “Có thể là bom tự chế, uy lực rất lớn, nhưng xung quanh điều là nhà dân và quán xá, sẽ tạo thành thiệt hại nhất định, kiến nghị di chuyển đến ngoại ô rồi kích nổ.”
Loại bom có thể di chuyển được này xem như tương đối an toàn.
Nhiệm vụ được giao cho tổ của Cung Viễn, Tân Kiều không có gì lo lắng. Cung Viễn không chỉ là bạn học cùng trường cảnh sát với cô mà còn được xếp vào cùng một trung đội sau khi tốt nghiệp, hiện tại cậu ấy cũng là một chuyên viên kinh nghiệm phong phú.
Hai đồng nghiệp giúp Cung Viễn mặc trang phục bảo hộ nặng 35kg.
Tất cả mọi người đều biết, tác dụng bảo vệ của bộ trang phục này chỉ dừng ở mức 1kg TNT trở xuống, hơn nữa lúc phát nổ ở khoảng cách hơn 3 mét mới có thể cam đoan người mặc không bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng mà lúc này nhiệm vụ của Cung Viễn là một mình tiếp cận quả bom, cẩn thận di chuyển nó, mang đến vùng ngoại ô để kích nổ.
Tân Kiều và những đồng đội khác ở yên chờ lệnh. Thật ra thời khắc đứng nhìn đồng đội bước trên lưỡi đao như thế này còn căng thẳng hơn so với chính bản thân thực hiện.
Cung Viễn chậm rãi đi về phía trước, thao tác của cậu ấy rất thuần thục, trong lòng ghi nhớ mỗi một bước thực hiện.
Huấn luyện ngày đêm sẽ không uổng phí, mỗi lần Cung Viễn làm nhiệm vụ, thật ra tim đập rất nhanh nhưng một chuyên viên phòng chống chất nổ chuyên nghiệp chính là có thể không để tâm trạng ảnh hưởng, dưới điều kiện cực đoan cũng có thể duy trì hai tay ổn định.
Cung Viễn cẩn thận nghiên cứu một phen, tính ổn định của quả bom tương đối cao.
Xe đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ quả bom được vận chuyển lên xe, sau đó dùng cát lắp đầy nhằm đảm bảo tính ổn định của quả bom, sau đó sẽ lái xe đến vùng ngoại ô.
Lái xe di dời quả bom là công đoạn nguy hiểm nhất, Cung Viễn: “Để tôi làm.”
Thời điểm này, vững vàng là điều cần thiết nhất, đoạn được 1km, có thể phái lái xe mất mười phút.
Xe của nhóm người Tân Kiều xa xa theo ở phía sau, cô không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tình hình giao thông phía trước.
Mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ, cả quá trình cô đều có thể cảm nhận được nhịp tim đồn dập của bản thân, mà sự tập trung cao độ sẽ mang đến một loại bình tĩnh ngoài dự đoán.
Tất cả bần phú, giai cấp, xung đột, vào thời khắc này đều không có ý nghĩa gì, thứ các cô phải đối mặt chỉ có sống và chết.
Xe thuận lợi lái đến ngoại ô, bước cuối cùng trong nhiệm vụ của Cung Viễn chính là di chuyển quả bom ra giữa mảnh đất trống.
Lúc này đã là mùa đông, Bội Thành mùa đông luôn xơ xác tiêu điều, sắc trời xám xịt khiến những hòn đá vốn dĩ xám trắng càng thêm phần trầm úc.
Dương Gia đề nghị: “Để tôi bố trí kíp nổ.”
Từ một đội viên trẻ tuổi mới vài đội, muốn trở thành một chuyên viên chủ chốt cần trải qua một quá trình huấn luyện lâu dài.
Đối mặt một quả bom tương đối ổn định, đi bố trí kíp nổ là một cách luyện tập tương đối an toàn.
Nhóm người Tân Kiều chờ ở phía ngoài, bên cạnh mọc đầy cây cỏ đã héo úa, ghép nên một bức tranh ảm đạm màu vàng nhạt.
Dương Gia mang trang bị, đến gần quả bom.
Nhưng mà ngay lúc cô ấy đưa tay châm ngòi nổ, hướng gió đột nhiên thay đổi.
Huấn luyện thường ngày đã hình thành bản năng giữ mạng, Dương Gia lập tức lui lại phía sau nhưng không giữ được trọng tâm mà té ngã, cho dù như thế tay cô ấy vẫn bị tia lửa văng trúng.
Cung Viễn lập tức xông lên phía trước, kéo cô ấy lui về cự ly an toàn.
“Xảy ra chuyện rồi.”
Đây chỉ là phản ứng tức thì của đại não, tuyệt đối sẽ không thất kinh đến mức hét lên, tất cả các chuyên viên chất nổ đều đã được tôi ra một tâm trí bình tĩnh, dùng phương thức nhanh nhất thỏa đáng nhất đến xử lý các loại biến cố.
Nhưng vị trí yếu ớt nhất của một chuyên viên phòng chống chất nổ chính là tay.
Để cam đoan thao tác ổn định và chuẩn xác, bao tay thường vô cùng mỏng nhẹ so với tổng thể của trang phục bảo hộ.
Nhóm người Tân Kiều lập tức chuẩn bị đưa Dương Gia đến bệnh viện.
Cung Viễn nhắc nhở: “Cậu cũng cẩn thận vết thương cũ của mình.”
“Biết rồi.”
Sự giao tiếp giữa các cô tại hiện trường xưa nay đều là lời ít mà ý nhiều, không có một câu vô nghĩa nào.
Lúc này tại Từ Mục, Chu Côn Ngọc đang ăn cơm ở căn tin.
Hai y tá bưng khay cơm ngồi xuống cạnh nàng: “Chuyên viên phòng chống chất nổ nghề này thực sự rất nguy hiểm nha.”
“Mình còn cho rằng mặc trang phục bảo hộ dày như vậy thì nhất định sẽ không sao.”
Các cô ấy là y tá khoa cấp cứu, nhưng lúc này không phải ca trực cho nên có thể đến căn tin ăn.
Chu Côn Ngọc ở bên cạnh đang ăn một miếng trứng chiên, bỗng nhiên cảm thấy nghẹn, lòng đỏ trứng nghẹn trong cổ họng khó có thể nuốt xuống.
Nàng cảm nhận được một loại cảm giác nứt vỡ khó có thể miêu tả bằng lời.
Trong trí nhớ, cuối tuần trước Tân Kiều nhẹ nhàng tựa vào vai nàng, thấp giọng gọi nàng là ‘tỷ tỷ’, rõ ràng hoàng hôn hoàng hôn ấm áp, đèn đường chập chờn mờ nhạt, xung quanh là tường gạch và những cột điện dán đầy giấy quảng cáo của khu chung cư cũ.
Còn có cuối tuần này, nàng tựa vào bức tường của phòng ngủ kiểm tra bài của Tân Kiều, Tân Kiều hai tay chống mép giường, đôi mắt sáng quắc nhìn nàng, trong miệng khi thì lưu loát khi thì lắp bắp.
Rõ ràng nàng và người yêu của nàng, sống một cuộc sống bình thường như vậy, dường như không có gì khác biệt so với những đôi yêu nhau khác.
Nhưng lúc này nàng ngồi ở căn tin, nghe đồng nghiệp bàn luận, rõ ràng ý thức được một điều: vào sinh ra từ giữa lửa khói hừng hực, cũng chính là người yêu của nàng.
Dùng sinh mệnh của chính mình đi thực hiện sứ mệnh, cũng là người yêu của nàng.
Người mà nàng có thể mất đi bất cứ lúc nào, cũng là người yêu của nàng.
Có lẽ bất kỳ một buổi trưa bình thường nào đó, lúc nàng đang ngồi yên lặng ăn cơm trong căn tin Từ Mục thì sinh mệnh của Tân Kiều cũng có thể tan biến không để lại chút dấu vết ở một góc nào đó mà nàng không biết.
Nàng duy trì nét mặt bình tĩnh nuốt vào một miếng trứng cuối cùng, sau đó đứng lên đi đến bàn ăn của hai y tá kia.
Y tá ngẩng đầu: “Bác sĩ Chu.”
Ngữ khí của Chu Côn Ngọc vẫn duy trì sự dịu dàng của ngày thường: “Có chuyên viên gỡ bom được đưa đến khoa cấp cứu sao?”
“Đúng vậy.”
“Bị thương có nặng không? Nam hay nữ?”
“Không rõ, lúc đó chúng tôi đang bận chăm sóc một bệnh nhân khác.”
“Được, tôi biết rồi.” Chu Côn Ngọc thậm chí còn nở nụ cười.
Dường như chỉ là thuận miệng hỏi thăm những chuyện thường xuyên xảy ra trong bệnh viện.
Sau đó nàng ra khỏi căn tin.
Đi qua công viên có những bức tượng nai.
Đi qua hành lang khoa cấp cứu.
Nhưng nàng cũng không rõ ràng bản thân vội vã muốn đi đến chỗ nào, mà chỉ nóng lòng nhìn khoa cấp cứu đang càng lúc càng gần.
Sau đó trái tim của nàng dần bình tĩnh lại, giống như một tảng đá lớn rơi xuống vách núi.
Thật ra đây là cảm giác thoáng an tâm, nhưng sự sợ hãi trước đó khiến tảng đá trở nên quá lớn, mà vách núi lại quá dốc, nên cho dù bãi cỏ đã vững vàng đỡ được tảng đá nhưng lúc nó rơi xuống cũng đủ khiến trong lòng nàng phát đau.
Hành lang có rất nhiều người đang ngồi, có một khuôn mặt thanh tú mà nàng quen thuộc.
Hai tay Chu Côn Ngọc cắm ở trong túi áo, chậm rãi bước đến.
Tân Kiều ngẩng đầu, phía trên chiếc áo blouse là khuôn mặt bình tĩnh của Chu Côn Ngọc, dường như người hoảng loạn chạy gấp vừa rồi không phải là nàng.
Tân Kiều: “Sao chị lại đến đây?”
Chu Côn Ngọc hỏi: “Ai bị thương?”
“Dương Gia.”
“Nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng, tay bị lửa làm bỏng, có bao tay che chắn phần nào.”
Chu Côn Ngọc gật đầu, sau đó quay đầu rời đi.
Tân Kiều sửng sốt một chút, vừa muốn đuổi theo thì điện thoại trong túi rung lên, là tổ của Cung Viễn ở lại hiện trường giải quyết tốt hậu quả, gọi đến thông báo tình hình cho cô biết.
Tân Kiều dừng bước, nghe máy: “Alo.”
Đơn giản trao đổi một phen, tình huống của quả bom lần này còn phải quay về đội để phân tích.
Tân Kiều: “Ừ, chờ vết thương của Dương Gia xử lý xong tôi đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi, sau đó tôi sẽ đến.”
Lúc Tân Kiều vội vã rời khỏi bệnh viện, trước mắt đã khó còn tìm thấy bóng dáng của Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc tiếp tục khám bệnh như thường ngày, sau đó trực ban, sau khi tan tầm thì bắt xe về khu chung cư cũ.
Ngồi trên taxi nhìn khung cảnh bên ngoài thông qua cửa kính.
Dòng xe cộ đông đúc diễn giải sự ùng tắc giờ tan tầm.
Một đàn bồ câu bay ngang những sợi dây diện.
Lối đi bộ có những quầy hàng bán hạt dẻ và khoai lang nướng, ánh đèn nhấp nháy bên ngoài những cửa hàng băng đĩa phục cổ.
Chu Côn Ngọc chợt nhớ đến một điều, hôm nay là giáng sinh.
Vốn nên là một ngày lễ ấm ấp hạnh phúc, để người ta hưởng thụ hương vị cuộc sống.
Nếu như hôm nay người gặp chuyện là Tân Kiều thì sao?
Nếu như uy lực của quả bom hôm nay lớn hơn một chút nữa thì sao?
Chu Côn Ngọc rũ hàng mi dài, khung cảnh giáng sinh ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên rất xa xôi.
Con phố cũ vẫn yên tĩnh như thường ngày, nơi này thời gian lắng đọng quá dày, một ngày lễ ngoại lai như lễ giáng sinh không đủ để ảnh hưởng đến nó.
Chu Côn Ngọc đẩy cảnh cửa quen thuộc ra, rồi mở cửa bảo vệ có phần gỉ sét.
Trong phòng khách, Tân Mộc đang cắm đầu làm bài tập.
Chu Côn Ngọc gọi em ấy một tiếng: “Mộc Mộc.”
Tân Mộc có chút kinh ngạc: “Chị Côn Ngọc, sao hôm nay chị lại đến?”
Trong khoảng thời gian này Tân Kiều bận rộn công việc, lúc nào cũng tăng ca hơn nữa Chu Côn Ngọc cũng bận, cho nên cuối tuần trước các cô đã cùng nhau mừng giáng sinh sớm, chính là bởi vì đêm nay có thể cả ba người đều không thể tụ họp.
“Đêm nay có thời gian nên chị đến đây thăm em.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Thế nào, không học thêm buổi tối ở trường sao?”
Sau khi Tân Mộc lên cấp ba, trường học có tổ chức tự học cho học sinh ngoại trú tự nguyện tham gia.
Ở lại trường học có bài nào khó còn có thể hỏi giáo viên, nhưng dù sao hoàn cảnh học tập vẫn không yên tĩnh dễ tập trung như trong nhà, thành tích của Tân Mộc không kém, cho nên có lúc cũng sẽ lựa chọn về nhà tự mình làm bài tập.
Chu Côn Ngọc vẫn luôn dùng chung một cái bàn học với em ấy, sợ sẽ quấy rầy đến em ấy, cho nên bình thường đều ở lại căn hộ của mình, thỉnh thoảng mới đến.
“Bài tập đêm nay không khó, em về nhà làm sẽ yên tĩnh hơn.” Em ấy hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Nàng nói dối.
Tân Mộc nhường ra nửa bàn học: “Đêm nay chị có công việc gì không? Đến đây làm đi.”
“Không được.” Chu Côn Ngọc nói: “Em chuyên tâm học đi, hôm nay chị hơi mệt, vào phòng chị em nghỉ ngơi một chút.”
Tân Mộc gật đầu.
Tân Mộc lúc học tập luôn rất chuyên tâm, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện đã sắp qua hai tiếng đồng hồ.
Ngưng thần lắng nghe một chút, trong phòng ngủ hoàn toàn yên lặng.
Em ấy đến gần, thấy sau khe cửa có ánh đèn mờ nhạt.
Tân Mộc gõ cửa, không ai trả lời.
Đẩy cửa đi vào mới phát hiện Chu Côn Ngọc đang nằm ngủ ở trên giường của Tân Kiều.
Có lẽ nàng sợ làm bẩn drap giường nên nằm ngủ ở trên chăn, Tân Mộc nhẹ nhàng bước đến, tìm một tấm chăn mỏng đắp lên cho nàng.
Ánh đèn nhu hòa, chiếu lên sườn mặt của Chu Côn Ngọc lại trở thành dao khắc mang tính nghệ thuật, khắc họa sống mũi cao thẳng, đường cằm ưu nhã tạo hình hoàn mỹ.
Tân Mộc khẽ chớp mắt: Chu Côn Ngọc thật xinh đẹp.
Sao chị ấy lại nhìn trúng chị của cô?
Tân Mộc rời khỏi phòng, dự định tắm rửa để tỉnh táo rồi tiếp tục học thì điện thoại lại đổ chuông.
Là Tân Kiều gọi điện thoại về, nói hôm nay bản thân muốn tăng ca, cho nên ở lại trong sở, căn dặn em ấy đừng làm cho đôi mắt quá mệt mỏi, học bài xong thì đi ngủ sớm một chút.
Đang chuẩn bị cúp máy thì Tân Mộc nói: “Chị chờ một chút.”
“Làm sao vậy?”
Tân Mộc do dự chốc lát: “Chị và chị Côn Ngọc cãi nhau sao?”
“Không có.” Tân Kiều: “Vì sao hỏi như vậy?”
“Hôm nay chị Côn Ngọc đến nhà, nói là có thời gian nên đến thăm em, nhưng em luôn cảm thấy chị ấy… kỳ lạ.”
Nhưng nếu như Tân Kiều đã nói hai người không cãi nhau, Tân Mộc cũng nói: “Không cãi nhau là tốt rồi, có lẽ là em nghĩ nhiều.”
Cúp máy, Tân Mộc đi rửa mặt, sau đó sấy tóc, sau khi lên cấp ba áp lực của em ấy không nhỏ, nên vẫn tiếp tục ngồi trở lại làm bài tập.
Làm rồi lại làm, trong lúc em ấy cảm thấy mệt mỏi ngáp một cái thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh truyền đến từ ngoài cửa.
Tân Mộc bật người chạy về phòng tìm chai xịt hơi cay của mình.
Khu chung cư này của các cô không phải chính quy, bình thường Tân Kiều rất chú ý đến an toàn. Tân Mộc mưa dầm thấm đất, nhưng trong lòng cũng không có quá nhiều khẩn trương.
Thứ nhất, nơi này dù sao cũng là nơi phố xá sầm uất, thứ hai, em ấy là con gái, là em gái của cảnh sát. Một thân chính khí, còn phải sợ những kẻ trộm cắp này sao?
Hôm nay cũng xem như cho kẻ trộm này một bài học, đụng phải em ấy xem như hắn xui xẻo, em ấy vừa mới chuẩn bị chuẩn bị nấp sau cửa mai phục thì chợt thấy một bóng người màu trắng cầm mũ vội vã chen vào.
Ôi chao, vào bằng cách nào? Không nghe thấy tiếng cạy cửa a?
Em ấy nhân lúc người kia thiếu đề phòng, đang muốn tiến công thì đối phương trở tay cướp mất vũ khí của em ấy: “Mưu hại chị ruột a?”
“Chị?” Tân Mộc kinh ngạc: “Sao chị lại trở về?”
Tân Kiều: “Chị ấy đâu?”
Tân Mộc lẩm bẩm một tiếng: “Ai a?”
Tân Kiều câu cổ Tân Mộc, lúc này Tân Mộc mới nói: “Đang ngủ trong phòng chị.”
Là một bác sĩ khoa ngoại lồng ngực, bình thường Chu Côn Ngọc đã đủ mệt mỏi rồi.
Tân Kiều gật đầu: “Chị vào xem chị ấy, em lập tức ngủ đi, đã mấy giờ rồi.”
Tân Kiều đẩy cửa bước vào phòng.
Chu Côn Ngọc vẫn ngủ.
Tân Kiều tạm thời không gọi nàng, mà chỉ nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường.
Tư thế ngủ của Chu Côn Ngọc rất thoải mái, bình thường nàng vẫn luôn thích tỏ vẻ đoan trang, chỉ khi ngủ mới thả lỏng, khuôn mặt cũng giãn ra, ngược lại nhìn trẻ hơn vài tuổi so với ngày thường.
Ánh đèn bàn ấm áp, hòa tan cái lạnh của đêm đôi, bả vai căng chặt của Tân Kiều dần dần thả lỏng.
Đến lúc này Tân Kiều mới phát hiện từ sau khi Dương Gia bị thương, tuy rằng vết thương không nặng nhưng vẫn luôn khiến cô căng thẳng, cho đến bây giờ thấy Chu Côn Ngọc mới xem như hòa hoãn lại.
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên co chân lại, cũng không biết đã mơ thấy cái gì.
Sau đó nàng chậm rãi mở mắt ra.
Tân Kiều thấp giọng hỏi: “Dậy rồi sao?”
Chu Côn Ngọc mím môi, ngồi dậy, hai tay xoa nhẹ khuôn mặt.
Nàng chú ý đến tấm chăn mỏng trên người: “Mộc Mộc đắp chăn cho chị? Thật là tri kỷ.”
Nàng lại hỏi Tân Kiều: “Sao em lại trở về?”
“Họp xong phiên thứ nhất rồi, có chút thời gian nghỉ ngơi.”
“Đồng nghiệp bị thương của em sao rồi?”
“Cô ấy không có gì nghiêm trọng, đã đưa về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Chu Côn Ngọc gật đầu, vẫn là nụ cười dịu dàng xưa nay.
“Chu Côn Ngọc, chị đừng cười nữa.” Tân Kiều hỏi: “Có phải chị giận em hay không?”
Chu Côn Ngọc khẽ nghiêng đầu, nụ cười không thay đổi: “Chị giận cái gì?”
Lúc này, điện thoại của Chu Côn Ngọc bỗng nhiên rung lên.
Với tính chất công việc của mình, Chu Côn Ngọc không thể không xem điện thoại, vì thế nàng lập tức cầm lên xem.
Tân Kiều cũng không phải là một con người của công nghệ, bình thường cũng không quá để tâm đến điện thoại của Chu Côn Ngọc, nhưng lúc này sắc mặt của Chu Côn Ngọc có sự thay đổi vô cùng vi diệu.
Có lẽ là khẽ chau mày, có lẽ là khẽ nhúc nhích khẽ động, hoặc phần nhiều là không có biểu hiện gì cả.
Nhưng Tân Kiều chính là cảm thấy không bình thường.
Cô ngồi đối diện Chu Côn Ngọc, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.
Trên màn hình là hai chữ – A tỷ.
Chu Côn Ngọc không nghe máy cũng không tắt máy mà chỉ đặt điện thoại sang một bên, chờ bên kia tự ngắt máy.
Sau đó nàng đối mặt Tân Kiều, khẽ nghiêng đầu, lại nói một lần nữa: “Chị giận cái gì?”
Trong lòng Tân Kiều bỗng nhiên phiền muộn.
Trong lúc nàng không biết, Đại Mân Huyên đã liên lạc với Chu Côn Ngọc rất nhiều lần sao?
Chu Côn Ngọc từng bắt máy sao?
Lúc Chu Côn Ngọc bảo cô làm nũng gọi chị ấy là tỷ tỷ thì trong lòng đang nghĩ gì? Liên quan đến việc Chu Côn Ngọc từ nhỏ gọi Đại Mân Huyên là ‘a tỷ’ sao?
Có lẽ cách Chu Côn Ngọc đối xử với cô hiện tại, khiến cô nhịn không được mà nhớ đến trạch viện thấp thoáng trong rừng trúc, những người ở nơi đó có việc gì cũng không nói rõ, luôn thích đánh thái cực.
Có thể thấy được tình yêu là quá mức huyền bí.
Làm cho người ta lo lắng mười phần, cũng làm cho người ta không hề lo lắng.
Tân Kiều kiềm chế tâm tình của bản thân, trực tiếp hỏi Chu Côn Ngọc: “Về chuyện chuyển công tác, chị có muốn tâm sự không?”
“Em cảm thấy chị lo lắng cho em, cho nên mới tức giận.”
“Em đã quyết định chuyển công tác rồi sao?” Chu Côn Ngọc bình tĩnh hơn cô: “Hôm nay đồng nghiệp của em mới vừa bị thương, em còn có tâm trạng bàn chuyện này sao?”
Tân Kiều yên lặng lắc đầu.
Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Có lẽ em còn phải quay về sở, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chị cũng quay về Nhuận Viên Nhất Phẩm.”
Trao đổi không thông, hai người ra khỏi phòng.
Chu Côn Ngọc đi phía sau Tân Kiều, yên lặng giống như một cái bóng.
Mà ngay cả cửa bảo vệ đã gỉ sét cót két một tiếng, thường ngày Tân Kiều nghe quen rồi lúc này lại trở nên đặc biệt chói tai trong bóng đêm cô tịch.
Đường phố cũ chật hẹp, nhưng đủ để dung nạp hai người các cô sóng vai mà đi.
Lúc này Chu Côn Ngọc lại đi ở phía sau Tân Kiều, vẫn luôn giữ khoảng cách hai bước.
Trong lòng Tân Kiều càng trống trãi, một hòn đá nhỏ va vào giày của cô rồi bắn lên trên tường, phát ra âm thanh rầu rĩ.
Cô rất hy vọng âm thanh này có thể cắt đứt sợi dây đang cằng chặt giữa hai người, khiến Chu Côn Ngọc tiến hai nước đến nói gì đó với cô.
Mà Chu Côn Ngọc lại không làm như vậy.
Bóng đêm tiếp tục lan tràn, âm thầm chiếm lấy thời gian ở chung của hai người.
Xe của Chu Côn Ngọc hôm nay mang đi bảo trì, nàng đi taxi đến đây.
Ra đến đầu phố, hai người đứng ven đường đón xe.
Xa xa là quảng trường náo nhiệt, truyền đến tiếng nói cười huyên náo, hòa với âm nhạc và tiếng hoan hô, khiến con phố cũ này càng giống như bị thời gian vứt bỏ.
Tân Kiều nhớ ra hôm nay là giáng sinh.
Xưa nay cô không có hứng thú đối với ngày lễ, từng chờ mong sau này sẽ cùng Chu Côn Ngọc trải qua mỗi một dịp lễ tiết, cuối tuần trước hai người các cô sẽ cùng Tân Mộc ăn mừng, mà cô quả thật cũng vui vẻ trước nay chưa từng có.
Thì ra ý nghĩa của ngày lễ là như vậy.
Khi đó cô cũng không nghĩ tới việc có thể cùng Chu Côn Ngọc trải qua đêm bình an, mà hiện tại các cô thực sự đứng cùng một chỗ, nhưng hai người lại một trước một sau duy trì khoảng cách, bầu không khí lạnh lẽo giống như muốn kết băng.
Đêm nay không dễ bắt được xe.
Nhưng mà hai tay của Tân Kiều cắm trong túi áo, cố chấp đứng đấy, cũng không muốn dùng điện thoại để lên mạng đặt xe.
Chu Côn Ngọc cũng không.
Tân Kiều muốn kéo dài thời gian ở chung của hai người, kéo được bao lâu hay bấy lâu, để xem Chu Côn Ngọc rốt cục có bước lên nói chuyện với cô hay không.
Còn Chu Côn Ngọc thì sao, nàng cũng nghĩ như vậy sao?
Bất kể thời gian chờ đợi dài như thế nào, hai người cũng không ai lên tiếng.
Cho đến khi một chiếc taxi xuất hiện, Tân Kiều đưa tay ngăn lại.
Xe chậm rãi dừng ở ven đường.
Tân Kiều bước lên mở cửa, cũng không lên tiếng, mà chỉ hơn nghiêng người một chút.
Chu Côn Ngọc yên lặng bước đến, từ cánh cửa cô đã mở sẵn, bước vào trong xe.
Tân Kiều giúp nàng đóng cửa lại.
Một vì tinh tú vô cùng xa xôi, bất chợt nhấp nháy.
Có lẽ không phải là tinh tú, mà là máy bay hoặc thiết bị bay nào đó.
Tân Kiều bỗng nhiên nghĩ: Cô đang làm gì vậy?
Rõ ràng khó khăn lắm mới ngày lễ mới gặp được Chu Côn Ngọc, nhưng đến cùng cô đang giận dỗi cái gì?
Cô đột nhiên mở cửa xe, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Chu Côn Ngọc, cúi người nói với tài xế: “Xin lỗi, chúng tôi còn có một chút việc muốn nói, anh đi trước đi, đã làm lỡ thời gian của anh rồi.”
Cô nắm chặt cổ tay Chu Côn Ngọc muốn kéo người xuống xe nhưng Chu Côn Ngọc lại nâng tay muốn tránh né.
Chu Côn Ngọc mặt ngoài dịu dàng nhưng thật ra tính tình rất cứng rắn.
Mà điểm này, chỉ có Tân Kiều mới biết.
Tân Kiều hít sâu một hơi, kiềm chế tính tình, buông tay nàng ra, tận lực dùng ngữ khí thương lượng nói với nàng: “Xuống xe được không?”
Chu Côn Ngọc không hề nhìn cô, nhưng đã chịu xuống xe.
Xe taxi lái đi rồi, hai người đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, lúc này con đường yên tĩnh và trống trải, ánh đèn chiếu xuống biến thành một vùng biển màu hổ phách.
Tân Kiều gọi Chu Côn Ngọc: “Đến bên này, có chuyện muốn nói với chị.”
Hai người đi đến góc tường, nhưng vẫn duy trì khoảng cách.
Chu Côn Ngọc xê dịch, Tân Kiều không hiểu ra sao, rồi lại phát hiện động tác này của Chu Côn Ngọc là để cái bóng của hai người không chồng lên nhau.
Tân Kiều bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Ánh đèn màu hổ phách làm lắng dịu xúc động trong nội tâm, có thứ gì đó cứng rắn đang ầm ầm sụp xuống, quân lính tan rã.
Tân Kiều tiến về phía trước một bước, khiến
Cái bóng của hai người kề sát vào nhau.
Cô thấp gọi nói: “Hôm nay Dương Gia gặp sự cố, là bởi vì lúc bọn em di chuyển quả bom ra ngoại thành hướng gió đột nhiên thay đổi.”
Chu Côn Ngọc không nói lời nào.
Tân Kiều lại đi tiến gần hơn: “Chị đừng lo lắng cho em ấy.”
Chu Côn Ngọc vẫn không nói lời nào.
Giọng nói của Tân Kiều càng thấp hơn: “Cũng đừng lo lắng cho em.”
Chu Côn Ngọc biết, Tân Kiều hiểu tất cả.
Nàng bỗng nhiên nắm tay Tân Kiều, nhắm ngay bàn tay một ngụm cắn xuống.
Tân Kiều ai da một tiếng.
Thật ra cô nào phải người không thể nhịn đau như vậy.
Chu Côn Ngọc thoạt nhìn cắn rất hung, nhưng thật ra sức lực cũng chỉ ở lúc đầu, sau đó thì biến thành hàm răng và làn da ma sát, giống như một chút mèo cố ý chơi đùa.
Tân Kiều mặc cho nàng cắn, cho đến khi Chu Côn Ngọc chủ động thả cô ra.
Tân Kiều bật cười, ánh mắt trong suốt.
Chu Côn Ngọc hỏi cô: “Đau hay không đau?”
Tân Kiều hỏi ngược lại: “Chị muốn em đau, hay là không muốn em đau?”
Chu Côn Ngọc cuối cùng cũng nở nụ cười.
Nàng dịu dàng nói với cô: “Em cũng đừng lo lắng, được chứ?”
Tân Kiều dĩ nhiên biết nàng đang nói đến điều gì, vì thế cô gật đầu.
Về Đại Mân Huyên, Chu Côn Ngọc không cần giải thích gì thêm nữa.
Chỉ cần một câu này là đủ rồi.
Hai người một lần nữa đón xe.
Trong lúc đó hai người vẫn không nói chuyện, nhưng từ vị trí một trước một sau vừa rồi đã trở thành đứng cạnh nhau, sợi dây kéo căng vừa rồi cũng buông lỏng, trong bóng đêm, gió là tay trống dịu dàng, nhẹ nhàng đánh ra những âm phù từ trong lòng người.
Một chiếc taxi xuất hiện, Tân Kiều đưa tay ngăn cản, nhìn lại, vẫn là tài xế vừa rồi.
Vừa thấy hai người các cô, tài xế hỏi: “Nói xong rồi?”
“Phải.” Tân Kiều cười một tiếng: “Anh vẫn chưa tan ca sao?”
“Aiz, giờ này rồi.” Tài xế nói: “Nếu muốn về nhà thì đã sớm về rồi, không muốn quay về để cãi nhau ầm ĩ thôi.”
Tân Kiều đóng cửa lại thay Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc hạ cửa kính xuống.
Nâng dùng đôi mắt trong suốt nhìn kỹ Tân Kiều: “Đêm bình an, chúc em sau này luôn được bình an.”
Tân Kiều dĩ nhiên biết lời chúc phúc này của nàng có ý nghĩa gì, cô gật đầu.
Chu Côn Ngọc cong khóe môi: “Chuyện chuyển công tác, em sẽ nghiêm túc cân nhắc đúng không?”
Tân Kiều rũ mi mắt, trầm thấp: “Ừm.”
Xe taxi lái đi rồi.
Tân Kiều đứng dưới đèn đường một hồi, nghĩ đến sự mong đợi rõ ràng trong nét mặt của Chu Côn Ngọc.
Rõ ràng Chu Côn Ngọc là một người nộ nộ không hiện ra mặt, nên cho dù nàng không nói nhưng Tân Kiều vẫn có thể cảm giác được nàng có bao nhiêu hy vọng cô nắm bắt cơ hội này, chuyển công tác rời khỏi công việc nguy hiểm.
Tân Kiều thở dài, bản thân cô cũng bắt một chiếc taxi, trở về sở cảnh sát.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!