Dò Hư Lăng Hiện Đại – Chương 544

Chương 544: Trao đổi

 

Một câu ‘ta bằng lòng’ vô cùng nhẹ nhàng, trong đó là sự dịu dàng Lạc Thần dành cho nàng, nhưng hàm ý lại vô cùng sâu sắc.

Một người ngay cả nói về mộng xuân cũng cảm thấy câu nệ như Lạc Thần mà lại đồng ý để Sư Thanh Y dùng thân phận mộng khách tiến vào mộng xuân của mình, để Sư Thanh Y cùng nhau chứng kiến và thể nghiệm mộng xuân nàng ấy, thậm chí thỏa mãn tâm nguyện của Sư Thanh Y, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện lựa chọn thiêu đốt mộng hạch để bản thân bị mộng cảnh mê hoặc, chủ động buông tha cơ hội thức tỉnh.

Chỉ cần Sư Thanh Y muốn.

Lạc Thần bằng lòng cho nàng.

Sư Thanh Y cảm nhận được sự dung túng của Lạc Thần dành cho nàng, trong lòng dậy sóng. Huống hồ lúc này Lạc Thần đang ngồi trên đùi nàng, mang đến loại cảm giác trơn trượt khó có thể miêu tả, cùng với nhiệt ý hoàn toàn bất đồng so với nước ấm, dần dần nơi nào đó của Sư Thanh Y cũng trở nên nóng ướt.

Đầu óc càng hỗn loạn, rồi lại phập phồng dao động theo nhiệt ý.

Nàng nhìn ngọn đèn bên cạnh thùng tắm.

Ánh đèn không quá sáng, mà rất mông lung, chiếu vào trong mắt của nàng, khiến nàng cảm thấy có chút chói mắt.

Trước mắt giống như có chiếc bóng thoáng qua, nàng mới bừng tỉnh phát hiện cảm giác chói mắt không phải bởi vì ánh đèn, mà là đôi mắt đang nóng lên. Hai tay nàng vô thức dùng lực, muốn thoát khỏi sự trói buộc của đai lưng mà ôm chặt lấy Lạc Thần.

Lạc Thần cũng đã nhận thấy sự bất thường của Sư Thanh Y, ngẩng mặt lên khỏi bả vai nàng, liếc nhìn màu đỏ như ẩn như hiện trong đôi mắt kia, Lạc Thần lập tức ngừng động tác, xuống khỏi đùi Sư Thanh Y, sau đó nhanh chóng ngồi vào đầu của kia thùng tắm.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trên đùi trống rỗng, nàng lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần một tay khoát lên mép thùng tắm, ngón tay vô thức siết chặt, núi non tuyết trắng cũng lay động theo nhịp hô hấp của nàng ấy. Mái tóc dài ẩm ướt xỏa trên đầu vai, có cảm giác lúng túng khi còn chưa thoả mãn đã bị buộc phải gián đoạn, vài sợi tóc dán vào gương mặt, vô cùng mê hoặc.

“… Lạc Thần.” Sư Thanh Y đã lâu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Lạc Thần, lúc này không khỏi kinh ngạc.

Ánh nước trong mắt Lạc Thần lay động, nhẹ giọng nói: “… Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi cởi trói.”

Sư Thanh Y biết hiện tại Lạc Thần nhất định rất lo lắng, vì thế vội vã đồng ý: “… Được.”

Để trấn an Lạc Thần, Sư Thanh Y lại run giọng bổ sung một câu: “Ta… vừa rồi ta không sao, ngươi đừng sợ. Có sự hạn chế của mộng cảnh sẽ không dễ dàng xảy ra biến cố.”

Lạc Thần gật đầu, từng giọt nước rơi xuống dọc theo sợi tóc.

“Ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Thân thể Sư Thanh Y vô cùng khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, mà cảm thụ của Lạc Thần hiện tại nhất định cũng không thoải mái hơn nàng, nàng nhất thời cảm thấy đau lòng, chỉ hận bản thân không thể hồi phục nhanh một chút.

Lạc Thần ngồi bên này thùng tắm, Sư Thanh Y ngồi bên kia thùng tắm, hai người đều im lặng, cứ thế nhìn nhau, hô hấp đều có một chút hỗn loạn.

Sau một lúc lâu, Lạc Thần dường như đã hòa hoãn trở lại, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khóe mắt vẫn còn một chút ửng hồng.

Lạc Thần cảm thấy lạnh, vì vậy đứng lên. Trước đó những thùng nước nóng được đặt ngay cạnh thùng tắm, nhằm thuận tiện thêm vào bất cứ lúc nào,  Lạc Thần khom lưng, chậm rãi thêm nước nóng vào thùng tắm.

Sư Thanh Y nhìn chắm chằm bóng lưng của Lạc Thần.

Tấm lưng của Lạc Thần lúc khom xuống, đường cong càng trở nên lả lướt, nhất là hai hõm lưng mơ hồ ở ngay thắt lưng, dường như ngậm nước, rồi lại bị mái tóc đen nhánh của nàng ấy che lấp.

Thêm nước xong, nhiệt độ trong thùng tắm trở về mức thích hợp, Lạc Thần xoay người ngồi xuống, phát giác Sư Thanh Y đang nhìn mình, Lạc Thần lại hỏi: “Đỡ hơn không?”

“… Khá hơn rồi.” Sư Thanh Y thu hồi tâm tư.

“Để ta tháo đai lưng.” Lạc Thần lúc này mới yên tâm, nói.

Sư Thanh Y hít sâu một hơi, chờ đợi động tác của Lạc Thần.

Thùng tắm vẫn còn không gian, Lạc Thần không ngồi lên đùi Sư Thanh Y giống như trước đó nữa, mà đặc biệt tránh chạm vào chân của nàng, từ phía sau nhẹ nhàng tháo đai lưng ra, sau đó nâng hai tay của nàng lên khỏi mặt nước, nhìn kỹ dấu vết ở trên cổ tay.

Đai lưng vốn dĩ mềm mại, cho dù trói chặt cũng không đến mức gây thương tích, nhưng vừa rồi Sư Thanh Y dùng, hơn nữa lúc nàng phát tác sức lực rất lớn, trong lúc giãy dụa khó tránh để lại vết đỏ trên da thịt non mềm.

Lạc Thần trầm mặc không lên tiếng, thay Sư Thanh Y xoa bóp cổ tay.

“Vừa rồi ta rèn luyện sức chịu đựng, có phải tiến bộ rất lớn hay không?” Sư Thanh Y mỉm cười hỏi Lạc Thần.

“… Ừm.” Lạc Thần nhẹ giọng trả lời.

Trong mắt Lạc Thần mơ hồ có phần hổ thẹn, im lặng một lúc mới nói: “Ngược lại là sức chịu đựng của ta không tốt, luyện tập thất bại.”

Sư Thanh Y biết Lạc Thần đang ám chỉ điều gì, trong lòng vừa chua xót vừa muốn cười: “… Nhưng ta lại thích ngươi như vậy.”

Ánh mắt của Lạc Thần có phần né tránh, khóe môi lại ngậm lấy ý cười.

“Ngươi tắm cho ta đi.” Hai tay Sư Thanh Y ôm lấy Lạc Thần, cả người giống như không xương tựa lên người Lạc Thần: “Tắm xong, chúng ta đi ngủ sớm một chút.”

“Được.”

Lạc Thần bắt đầu giúp Sư Thanh Y tắm rửa, đến lúc giúp Sư Thanh Y lau đùi, tay nàng ấy lại chạm vào da thịt của Sư Thanh Y, chậm rãi qua lại kết quả bàn tay đột nhiên dừng lại.

Dưới lòng bàn tay, chính là một mảnh mềm nhẵn.

Nước trong thùng tắm trên cơ bản là không dao động, tối đa chỉ khi hai người cử động thì mặt nước mới sinh ra gợn sóng, không cách nào trực tiếp chuyển động giống như dòng chảy, vì vậy loại cảm giác khác biệt này cũng sẽ không hoàn toàn bị nước che lấp, nhưng có một phần lưu lại, lúc chạm vào mới có thể cảm giác được sự tồn tại của nó.

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y mặt đỏ tim đập: “… Của ngươi.”

Lạc Thần lập tức tăng tốc, chà lau sạch sẽ phần đùi của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cười rộ lên, nàng cũng bắt đầu giúp Lạc Thần tắm rửa, bám vào bên tai Lạc Thần, dùng giọng nói thấp đến chỉ có Lạc Thần mới nghe thấy, nói: “… Lần sau vào mộng xuân của ngươi, ngươi phải để lại… rất nhiều cho ta.”

Động tác trong tay Lạc Thần nhất thời đông cứng.

Sư Thanh Y hiếm khi nói những lời kích tình như vậy, tư vị ái muội gần như khó có thể hình dung, sau khi nói xong hai gò má của nàng cũng nóng như lửa đốt.

Lạc Thần không trả lời, mà chỉ hôn nhẹ lên môi nàng một cái, xem như đáp lại.

Sư Thanh Y được Lạc Thần hôn môi, trong lòng ngọt ngào như mật, không khỏi chờ mong đối với việc vào mộng xuân. Nhưng mà trước đó nàng phải chuẩn bị thuật tốt, phải luyện tập tốt khả năng chịu đựng rồi mới có thể tìm A Mai dựng mộng xuân.

Cuối cùng hai người tắm rửa hoàn tất, đứng dậy lau khô người.

Đến thời khắc mặc váy ngủ, Sư Thanh Y mở hộp đồ, lấy hai chiếc váy ngủ một trắng một đen mà Thiên Thiên chuẩn bị ra. Nàng cầm chiếc váy đen trên tay, đưa chiếc váy trắng cho Lạc Thần.

Trước đó Lạc Thần cũng không nhìn kỹ chiếc váy ngủ màu trắng, lúc này nhận lấy mới thấy rõ sự kiều diễm ẩn chứa bên trong thiết kế của nó, Lạc Thần không khỏi nâng mắt nhìn Sư Thanh Y một cái.

“… Ngươi mau mặc đi.” Sư Thanh Y không kiềm chế được kích động trong nội tâm.

Trong ánh mắt của Lạc Thần có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời mặc vào.

Bình thường Lạc Thần quen mặc màu trắng, nhưng đều là kiểu dáng đoan trang trầm tĩnh, chiếc váy ngủ trước mắt thoạt nhìn thuần khiết  nhưng thực tế mặc vào  mới biết được có bao nhiêu phong tình dụ hoặc. Dưới làn váy là đôi chân thon dài của Lạc Thần, thêm màu trắng phụ trợ càng tôn lên đường cong quyến rũ.

Sư Thanh Y chỉ lo nhìn chằm chằm Lạc Thần, trong tay nắm chặt váy ngủ màu đen, nhất thời đã quên mặc vào.

Lạc Thần chỉ đành bước đến trước mặt nàng, cầm lấy váy ngủ giúp nàng mặc vào.

Sư Thanh Y đứng bất động vô cùng phối hợp với động tác của Lạc Thần.

Mà chiếc váy ngủ màu đen này có thiết kế lộ lưng, hơn nữa còn cần phải thắt dây, mà dây buộc cũng không phải kiểu cổ điển thông thường mà cần phải từ bên hông buộc lên, có một số chỗ vừa… vừa. Vốn dĩ với sự mềm dẻo của Sư Thanh Y, miễn cưỡng vẫn có thể tự mình buộc lấy, chẳng qua có phần bất tiện mà thôi, nhưng hiện tại có Lạc Thần giúp nàng, trong lòng nàng thật ra rất hưởng thụ.

Lạc Thần vừa giúp nàng buộc dây sau lưng, thỉnh thoảng ngón tay chạm nhẹ vào da thịt, hoặc là như có như không câu ra những sợ dây bên hông, nhột đến tận trong lòng Sư Thanh Y.

Lần đầu Sư Thanh Y mặc một chiếc váy ngủ khêu gợi như vậy, nàng vô thức kéo mép váy xuống, vẫn luôn cảm thấy làn váy có hơi ngắn, làm thế nào cũng không che lấp được, khiến nàng vô cùng thẹn thùng.

Màu đen, rất thích hợp với người có làn da trắng.

Màu da càng trắng, sự tương phản do màu đen mang đến lại càng rõ rệt.

Sư Thanh Y vốn dĩ rất trắng, sau khi mặc chiếc váy đen này vào, trên người dường như được bao phủ bởi bóng đêm mê hoặc, rồi lại gống như ánh trắng sáng tỏ đứng giữa bóng đêm.

Lạc Thần đứng trước mặt nàng, rũ mi nhìn nàng.

“Có có cảm thấy quá ngắn hay không?” Sư Thanh Y cẩn thận hỏi Lạc Thần.

“Không ngắn.” Lạc Thần rất hài lòng.

“Thực sự không ngắn sao?” Sư Thanh Y lại có chút lo lắng.

Mà sự lo lắng của nàng cũng không phải bởi vì bản thân, mà là lo lắng váy quá ngắn, với tính cách của Lạc Thần chỉ sợ lát nữa sẽ không chấp nhận, không chịu đổi với nàng.

Lạc Thần cũng không biết nàng đang có suy nghĩ này, nên lại nói: “Rất đẹp.”

Khóe môi Sư Thanh Y khẽ cong.

Lạc Thần cảm thấy nàng mặc chiếc váy ngủ màu đen này, rất đẹp.

Cũng không đồng nghỉ Lạc Thần cảm thấy bản thân nàng ấy mặc chiếc váy ngủ này, cũng rất đẹp.

“Đây chính là ngươi nói.” Sư Thanh Y hai tay câu cổ Lạc Thần, ý cười kia giống như cho Lạc Thần một viên kẹo: “Ngươi thích là được rồi.”

Lạc Thần nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt dường như cũng ấm áp hơn một chút, sau đó khom người bế nàng lên.

Sư Thanh Y bất ngờ không kịp chuẩn bị, vội vã ôm chặt lấy Lạc Thần, nói: “Ở đây vẫn chưa thu dọn xong.”

“Đợi lát nữa ta đến thu dọn.” Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Ta đưa ngươi về phòng trước, đừng để cảm lạnh.”

Sư Thanh Y tựa vào vai Lạc Thần, tùy ý nàng ấy ôm nàng ra khỏi phòng tắm.

Bên ngoài là một mảnh vắng lặng, bóng cây lay động trong đêm tối. Ánh mắt của Lạc Thần cực đạm nhạt nhìn bóng đêm bên ngoài, ôm Sư Thanh Y chuyên tâm đi về phía trước.

Chờ Lạc Thần đưa Sư Thanh Y về phòng, nàng ấy lại nói: “Ta sẽ nhanh chóng trở lại, ngươi chờ ta.”

Sư Thanh Y gật đầu, ngồi trên giường yên tĩnh chờ đợi.

Lạc Thần tạm thời rời khỏi gian phòng, Sư Thanh Y một mình nằm xuống, suy nghĩ phải làm thế nào để Lạc Thần đồng ý đổi váy ngủ với nàng, nàng suy đi nghĩ lại, quyết định không vòng vo nữa mà trực tiếp dỗ dành nàng ấy.

Lạc Thần trở lại phòng tắm thu dọn hoàn tất, ôm chiếc hộp trong suốt trở về phòng ngủ, nhìn thấy Sư Thanh Y trên người không đắp chăn, cũng không biết có phải đang ngủ hay không, vì thế vội vã buông chiếc hộp, bước đến cạnh giường.

Đôi mắt của Sư Thanh Y nhắm lại, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy.

Lạc Thần trải chăn ra, đang muốn đắp lên cho Sư Thanh Y đúng lúc này Sư Thanh Y lại mở mắt, xoay người đối mặt với Lạc Thần, một tay chống cằm, ý cười ấm áp.

“Ta tưởng rằng ngươi ngủ rồi.” Lạc Thần nói.

“Ta còn không muốn ngủ.” Sư Thanh Y đổi thành hai tay kê dưới cằm, nằm sấp ở trên giường.

Ánh mắt của Lạc Thần chậm rãi đảo qua người nàng.

Bởi vì Sư Thanh Y nằm sấp, váy ngủ lại là thiết kế lộ lưng, vì vậy tấm lưng như ngọc cứ thể hiển lộ trước mặt Lạc Thần, trên đó còng đan chéo vài sợi dây vải màu đen, phối hợp với mái tóc xỏa trên lưng, dường như muốn câu hồn nhiếp phách.

“Đêm đã khuya, lại mệt mỏi một ngày, ngươi không buồn ngủ sao?” Lạc Thần thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bên giường.

Sư Thanh Y gần gũi thoáng nhìn đôi chân dài dưới làn váy của Lạc Thần, nói: “… Không, có thể là ta quá vui vẻ nên không ngủ được.”

Trong lúc nói chuyện, hai bắp chân không ngừng lắc lư qua lại.

Váy ngủ màu đen, hơn nữa rất ngắn, nàng nằm như vậy mép váy bị kéo lên một chút, lộ ra bắp đùi mềm mại trắng nõn. Cộng thêm bắp chấp lắc lư qua lại, xinh đẹp không thể miêu tả.

Ánh mắt của Lạc Thần vẫn luôn cố định trên người nàng.

“Sáng sớm ngày mai phải nói với A Mai, nói ngươi đã đồng ý rồi.” Sư Thanh Y hồn nhiên chưa hề phát giác ánh mắt của Lạc Thần, vì thế tiếp tục nhích người đến gần, tựa cằm lên đùi Lạc Thần.

“… Không vội.” Lạc Thần nói.

“Nhưng… ta vội.” Sư Thanh Y đỏ mặt, ngửa đầu nhìn Lạc Thần.

“Được rồi.” Lạc Thần dường như có chút bất đắc dĩ, xoa nhẹ mái tóc dài còn chút ẩm ướt của nàng.

“Phải chuẩn bị bao lâu, lúc nào mới chuẩn bị xong.” Sư Thanh Y nói: “Còn có rất nhiều chi tiết phải thương lượng với A Mai. Hơn nữa phải chờ chúng ta cùng nhau hoàn toàn thoát khỏi mộng cảnh mới được, đến lúc đó A Mai cần một lần nữa tạo mộng cho chúng ta.”

“Việc này ngươi đến an bài là được rồi.” Lạc Thần rũ mắt: “… Ta sao cũng được.”

“Ngươi đừng khẩn trương.” Sư Thanh Y ôm thắt lưng của Lạc Thần, cười sự ngượng ngùng của nàng ấy: “Dù sao đến lúc đó ngươi cũng sẽ bị mộng cảnh mê hoặc, cái gì cũng không biết, sau khi rời khỏi mộng cảnh mới biết được.”

“Đừng hồ đồ.” Lạc Thần nói: “Ta đi thổi đèn.”

“Đừng thổi đèn.” Sư Thanh Y vội vã ngăn cản Lạc Thần.

Nếu như thổi đèn, rơi vào bóng tối nàng làm sao thưởng thức dáng vẻ của Lạc Thần khi đổi váy ngủ với nàng.

Lạc Thần không nói chuyện mà chỉ nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cuộn người giống như một chú mèo, sau đó đỡ lấy đùi của Lạc Thần chậm rãi ngồi dậy, đồng thời đưa lưng về phía Lạc Thần.

“Nếu như ngươi tắt đèn, làm sao giúp ta… tháo dây váy ngủ?” Tấm lưng trắng nõn của nàng bại lộ trước mặt Lạc Thần, giọng nói xen lẫn mị hoặc.

“… Thanh Y.” Lạc Thần căn bản không ngờ tới Sư Thanh Y sẽ chủ động muốn nàng ấy giúp cởi dây váy ngủ, vì thế không khỏi kinh ngạc.

Vốn là sắp đến giờ đi ngủ, Sư Thanh Y lại nói muốn Lạc Thần giúp nàng cởi váy ngủ, những lời này có bao nhiêu tính ảm chỉ, lại có bao nhiêu rõ ràng, mặc kệ là ai cũng sẽ hiểu lầm.

Lạc Thần lại bắt đầu lo lắng: “Nhưng sẽ… không ổn.”

Sư Thanh Y biết Lạc Thần hiểu lầm, trong lòng nghẹn cười, nhịp tim nhanh hơn đồng thời cũng áy náy nói: “Không có gì không ổn, ta có chừng mực, ngươi mau tới đây giúp ta.”

Lạc Thần dường như do dự chốc lát, sau đó mới nghiêng người, ngón tay đặt lên dây váy ngủ của Sư Thanh Y.

Ngón tay Lạc Thần cử động, chậm rãi tháo từng sợi dây áo.

Mỗi một sợi dây được tháo ra, lưng của Sư Thanh Y lộ rõ thêm một phần ở trước mặt Lạc Thần, chờ đến lúc tháo hết toàn bộ, chiếc váy ngủ gợi cảm trên người Sư Thanh Y cũng trở nên lỏng lẻo, nhưng vẫn treo ở trên người nàng muốn rơi lại không rơi.

Lạc Thần nhìn nàng một lát, có lẽ là nghĩ đến việc bản thân không nhẫn nại được lúc ở trong thùng tắm, hơi có chút trầm giọng nói: “Vẫn không ổn. Sau khi ngươi cởi ra, ta ôm ngươi ngủ, nhưng đừng làm… chuyện khác.”

Sư Thanh Y quay đầu, ý cười trong mắt thực sự sắp không nén lại được nữa.

Nàng không nghĩ tới Lạc Thần sẽ nghiêm túc như vậy.

Lạc Thần càng nghiêm túc nói chuyện với nàng, nàng càng cảm thấy nàng ấy đáng yêu, càng muốn trêu chọc nàng ấy, vì vậy một tay nàng giữ chặt váy ngủ không cho nó trượt xuống, tay kia khoát lên vai Lạc Thần, nhẹ nhàng đè nàng ấy xuống.

Lạc Thần bị nàng đè, thuận thế cùng nhau nữa xuống.

Hai người mặt đối mặt, hô hấp giao triền.

Sư Thanh Y đột nhiên xoay người, đè Lạc Thần dưới thân, mái tóc đen như thác đổ xuống bên má Lạc Thần.

Lạc Thần từ phía dưới nhìn Sư Thanh Y, ánh mắt đặc biệt dịu dàng, hơi nước trong phòng tắm tựa hồ chưa tiêu tán, vẫn quanh quẩn trong ánh mắt Lạc Thần.

“Thanh Y, đây là có chừng mực mà ngươi nói sao?” Hô hấp của Lạc Thần trở nên nóng rực, thấp giọng nói.

Sư Thanh Y cong cong khóe mắt, ý cười dường như có thể hóa thành mật ngọt, nàng cố ý nói: “Ta còn chưa đủ chừng mực sao? Ngươi nói xem, ta quá giới hạn ở chỗ nào?”

Nói xong, tay nàng lại bắt đầu hạnh kiểm xấu, chậm rãi đi xuống, một đường trượt đến bên hông Lạc Thần.

Trước đó nàng đặc biệt tưởng tượng, trên người Lạc Thần mặc chiếc váy ngủ màu trắng, làn váy có hai lớp, lớp trên là lụa mỏng, lớp dưới lại có thiết kế xẻ tà giống như sườn xám, chẳng qua được nút cài tạm thời khép lại mà thôi.

Sư Thanh Y tìm được vị trí của nút cài, ngón tay khẽ động, có thể cảm giác được tà váy bên hông tách ra, bàn tay có thể chạm vào da thịt của Lạc Thần.

Tay của Lạc Thần đặt trên tay Sư Thanh Y.

“Làm gì?” Lạc Thần hỏi.

“Dĩ nhiên là giúp ngươi cởi ra.” Sư Thanh Y chống nửa người trên, giảo hoạt chớp mắt nhìn Lạc Thần: “Nhìn không ra sao?”

“Đã nhìn ra.” Tay của Lạc Thần vẫn đang đặt trên lưng bàn tay của nàng: “Chẳng qua muốn hỏi ngươi, sau khi cởi ra thì sẽ làm gì.”

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Sư Thanh Y tiếp tục trêu chọc Lạc Thần: “Ta bảo ngươi tháo dây váy ngủ của ta, rồi lại muốn giúp ngươi cởi nút thắt ở làn váy, vậy ta dự định cùng ngươi làm gì?”

“… Không thể.” Lạc Thần bị nàng đè dưới thân, mái tóc che đi vành tai đã đỏ bừng, nàng ấy nghiêm túc nói: “Hôm nay luyện tập đủ rồi, Thanh Y, đừng mạo hiểm.”

“Mạo hiểm?” Ngón tay của Sư Thanh Y khẽ động, thoát ra khỏi tay Lạc Thần, nàng cởi chiếc nút cài đầu tiên của làn váy: “Ta không biết cái gì mới là mạo hiểm, thế này sao?”

“… Thanh Y.” Lạc Thần nỉ non.

Sư Thanh Y thấy khóe mắt Lạc Thần vẫn ửng hồng, bỗng chốc có chút đau lòng, đột nhiên không đành lòng tiếp tục trêu chọc nàng ấy nữa, vì thế nàng thấp giọng thành thật nói: “Ngươi đừng sợ, ta cũng không phải thực sự muốn cùng ngươi làm gì đó, chẳng qua chỉ muốn đổi váy ngủ với ngươi mà thôi.”

Lạc Thần: “…”

“Chúng ta không cởi ra, làm sao đổi váy ngủ?” Sư Thanh Y nói.

Lồng ngực vốn dĩ dao động phập phồng của Lạc Thần bình ổn trở lại, có phần oán trách liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi lại hồ đồ rồi.”

Sư Thanh Y hậu tri hậu giác, có chút không dám tin tưởng: “Chờ một chút, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, không ngờ ta thật sự lừa được ngươi? Ngươi là tổ tông gạt người, vậy mà lại bị ta lừa gạt?”

Dứt lời, Sư Thanh Y cười thành tiếng.

Lạc Thần nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng của Sư Thanh Y: “Hồ ly tinh cũng rất giỏi gạt người.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần nói: “Ngươi muốn mặc chiếc váy ngủ trên người ta sao?”

Sư Thanh Y lập tức không cười nữa, biết cơ hội đến rồi, nàng lập tức nhẹ giọng cầu xin: “Hai chiếc váy ngủ này ta đều muốn nhìn ngươi mặc một lần, trước đây ta chưa từng nhìn thấy. Ngươi đã mặc chiếc váy trắng, hiện tại đổi sang mặc chiếc trên người ta, để ta nhìn một chút, có được hay không?”

“Đi một vòng lớn lừa gạt ta, chỉ là muốn ta đổi váy ngủ với ngươi thôi sao.” Lạc Thần thở dài một tiếng.

“Ngươi nói đi, có được hay không?” Sư Thanh Y nằm sấp trên người Lạc Thần, chiếc váy ngủ màu đen trên người nàng gần như sắp trượt xuống, thoạt nhìn đúng là tràn ngập xuân sắc.

Lạc Thần không lên tiếng, rồi lại chủ động dắt tay của Sư Thanh Y, để nàng chạm đến nút cài của váy ngủ trên người mình, lúc này mới: “Cởi đi.”

Sư Thanh Y thấy Lạc Thần đồng ý, lòng tràn đầy vui sướng, bắt đầu giúp nàng ấy cởi hai chiếc nút cuối cùng.

Một chiếc.

Chiếc tiếp theo.

Làn váy của Lạc Thần cáng lúc càng mở rộng, ngón tay của Sư Thanh Y chợt dừng lại, tâm tư hỗn loạn, nàng không trực tiếp cởi váy xuống mà ma xui quỷ khiến vói tay vào từ bên hông, có thể cảm nhận được da thịt của Lạc Thần ngay dưới lòng bàn tay.

Loại tiếp xúc bí ẩn này mang theo vài phần khúc mắc tìm kiếm, càng khiến người ta rung động hơn so với trực tiếp tiếp xúc.

“Thanh Y.” Lạc Thần nằm dưới thân nàng, tùy ý nàng cởi váy ngủ của mình, ánh mắt mông lung: “Về của và nữ tử chiến quỷ kia, ta có một nghi vấn.”

“Nghi vấn gì?” Sư Thanh Y đang sờ đến thú vị, mỉm cười trả lời nàng ấy.

Lạc Thần nói: “Nếu giống như ngươi nói, ngươi cần trở thành mộng khách để tiến vào… mộng cảnh của ta, mới có thể thành công. Vậy nữ tử chiến quỷ kia tất nhiên cũng dùng cách tương tự, nàng không thể làm chủ thể, mà chỉ có thể làm mộng khách, đồng nghĩa nàng phải tiến vào… loại mộng cảnh đó của Yên Nương.”

“Đúng vậy.” Ngón tay của Sư Thanh Y chậm rãi di chuyển giữa đường xẻ tà của váy ngủ, nói: “Nữ chiến quỷ kia quả thật đã tiến vào mộng xuân của Yên Nương.”

“Nhưng Yên Nương là kẻ tạo mộng.” Lạc Thần phát giác điều bất thường: “Kẻ tạo mộng sẽ không nằm mộng.”

“Ngoại trừ người bị ngươi lừa đi uống rượu.” Sư Thanh Y cười nói: “Tiểu cô cô của A Mai uống rượu thì sẽ nằm mộng, đây chính là trường hợp đặc biệt.”

“Nàng ấy thật sự là trường hợp đặc biệt.” Lạc Thần nói: “Yên Nương không nằm mộng, mà… loại mộng cảnh đó tất nhiên phải dùng… ký ức trong đó làm cơ sở, nếu thế làm sao thực hiện được?”

Sư Thanh Y không khỏi cảm thán: “Trước đó ta cũng cảm thấy kỳ quái giống như ngươi, cho nên ta đã hỏi A Mai. A Mai nói a di của nàng tuy rằng không nằm mộng nhưng lại hiếm thấy có một giấc mộng xuân liên quan đến nữ chiến quỷ kia.”

“… Nàng.” Lạc Thần nhất thời hiểu rõ: “Thì ra là như vậy.”

Sư Thanh Y khiến Lạc Thần nằm nghiêng, hôn lên phần da thịt lộ ra dưới tà váy, nói: “A Mai nói nữ chiến quỷ kia cũng không quá thích Yên Nương, Yên Nương chỉ là một trong số tình nhân của nàng, là… bạn của nàng, thật ra ta cảm thấy không phải, nàng thật sự yêu Yên Nương.”

Lạc Thần bị nàng hôn, ngón tay nắm chặt lấy góc chăn, đôi mắt khép hờ.

Sư Thanh Y vừa hôn vừa hàm hàm hồ hồ nói: “Chiến quỷ suốt đời chỉ có một đối tượng, cũng chỉ cho phép đối tượng đó chiếm hữu bản thân. Nhưng Yên Nương đa tình, có nhiều tình nhân thích nàng ấy, nữ chiến quỷ kia không thể nào là người duy nhất của nàng ấy, nhưng với dục vọng chiếm hữu của chiến quỷ, làm sao có thể chấp nhận được, điều này chứng tỏ nữ chiến quỷ đã thỏa hiệp.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!