Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 539

Chương 539: Phòng tắm

 

Lạc Thần ôm hộp quần áo trong suốt, nhẹ nhàng đi ở phía trước, Sư Thanh Y hơi cúi đầu, giống như một chiếc đuôi thỏ mềm mại theo sau Lạc Thần, nàng theo sát Lạc Thần rồi lại không dám để Lạc Thần nhìn thấy nàng.

Trong đầu nàng chỉ cần tưởng tượng đến kiểu dáng của hai bộ váy ngủ kia đã cảm thấy hô hấp nóng rực.

Trước đây Lạc Thần cũng mặc váy ngủ hai dây màu trắng, nhưng kiểu dáng nàng lựa chọn vẫn xem như trong mức bình thường, vô cùng gọn gàng, vừa sạch sẽ vừa tự nhiên, chất liệu mềm mại dán sát làn da, rất phù hợp với khí chất tao nhã của Lạc Thần.

Nhưng lần này Thiên Thiên chuẩn bị váy ngủ cho các nàng lại không giống như vậy.

Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng cẩn thận quan sát sẽ có thể nhìn ra dụng ý ở bên trong.

Tơ lụa cực kỳ mềm mại, dán sát vào da thịt có thể trượt xuống không chút vướn bận, dưới làn váy thật ra chia làm hai lớp, lớp bên ngoài là lụa trắng đặc biệt mỏng nhẹ, có cũng như không, nhất là phần bên hông còn xẻ tà giống như sườn xám, đường xẻ kéo dài tận thắt lưng, nhưng rồi lại như ẩn như hiện thêm một nút thắt tinh xảo bên trên, tạm thời khép hai đường tà lại với nhau.

So với việc lựa chọn trực tiếp vén làn váy lên, mục đích thiết kế của chiếc váy ngủ này dường như dường như muốn người khác đặc biệt mở nút thắt kia ra, từ bên đùi sờ vào trong.

Mặt ngoài nhìn có vẻ thuần khiết như tuyết trắng nhưng thực tế lại ẩn giấu vô hạn phong tình.

Còn chiếc váy ngủ lộ lưng màu đen càng không cần phải nói, toàn bộ thiết kế dung hợp táo bạo và gợi cảm.

Sư Thanh Y cũng không biết Thiên Thiên nhìn thấy loại váy ngủ này từ đâu, dù sao với tính cách của nàng và Lạc Thần, trước kia chưa từng mua loại kiểu dáng này. Hiện tại hai chiếc váy đang được xếp cùng một chỗ, đặt trong chiếc hộp trong suốt, Sư Thanh Y nhìn vào trong hộp một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

Nhưng trong lòng nàng dường như có thứ gì đó đang nảy mầm, bắt đầu có sự chờ mong cháy bỏng.

Chờ mong Lạc Thần có thể mặc chiếc váy kia vào.

Hiếu kỳ như nàng, thậm chí còn muốn Lạc Thần thử cả hai chiếc váy ngủ này một lần. Lòng tham như nàng, cho nên dù là bạch hạc hay là thiên nga đen, hai loại phong cách này nàng đều muốn nếm thử.

… Không, với trạng thái hiện tại là không thể nếm được, nhưng nàng vẫn muốn nhìn một chút.

Suy nghĩ đến đây, ngọn lửa trong lòng Sư Thanh Y lại bị nước lạnh dập tắt, nàng có chút buồn bã, ánh mắt lại thoáng nhìn gò má của Lạc Thần.

Chỉ có hai chiếc váy ngủ, nếu như Lạc Thần đều mặc thử, như vậy nàng và Lạc Thần phải mặc rồi cởi ra trao đổi cho nhau, quá trình này có thể sẽ có chút khúc chiết và phiền toái.

Cũng không biết Lạc Thần có đồng ý mặc thử cho nàng xem hay không.

Nhưng không sao cả, chỉ cần nàng nhỏ giọng cầu xin, làm nũng với Lạc Thần, Lạc Thần cuối cùng luôn sẽ đồng ý với nàng.

Nghĩ vậy, bên môi Sư Thanh Y mơ hồ để lộ ra chút độ cong.

“Thanh Y, ngươi đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy?” Giọng nói của Lạc Thần nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.

Vẻ hoảng hốt trên mặt Sư Thanh Y tản đi, ngay cả sống lưng cũng trở nên thẳng tắp, nàng chột dạ nói: “… Không, không nghĩ gì.”

Lạc Thần ánh mắt dịu dàng nhìn nàng một cái nhưng không nói gì, mà chỉ tiếp tục đi về phía trước. Hai người đi đến phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, thắp đèn, rửa thùng tắm, những chai chai lọ lọ Thiên Thiên cho cũng đều lấy ra đặt ở một bên, sau khi chuẩn bị xong hai người vào nhà bếp một chuyến để lấy nước nóng.

Nước nóng tuy nói là ở trong phòng bếp, nhưng thực tế là ở phòng củi, chẳng qua là phòng củi nằm cạnh phòng bếp mà thôi. Thiên Thiên dẫn A Mai cùng bận rộn trong phòng củi, bốn phía đều là nhiệt khí che phủ các nàng ở bên trong.

“Oa, Thiên tỷ tỷ, ngươi thật giỏi nha, cái này cũng biết, sắp giỏi hơn a di của ta rồi.” A Mai cũng không biết đang nói chuyện gì với Thiên Thiên, nàng ấy cảm thán từ tận đáy lòng. Chỉ một thời gian ngắn đã gọi người ta là Thiên tỷ tỷ.

“Không có gì.” Thiên Thiên cười híp mắt: “Cũng là ngươi a di của ngươi giỏi hơn.”

Xem ra cái miệng của A Mai lại nói ra không ít chuyện của a di cho Thiên Thiên nghe.

Lạc Thần trầm mặc đi đến bên cạnh Thiên Thiên, Thiên Thiên vừa giúp nàng đổ nước vào trong thùng, vừa nhẹ giọng nói khẽ với Lạc Thần: “Hài lòng với sự sắp xếp của ta không?”

Lạc Thần mặt không biểu cảm: “Tạm được.”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng do dự chốc lát, đi đến bên cạnh Lạc Thần, nói: “Ta muốn cùng A Mai nói mấy câu, ngươi và Thiên Thiên mang nước nóng vào phòng tắm trước đi, ta nói xong sẽ lập tức đến đó.”

Lạc Thần gật đầu: “Được.”

“Không thành vấn đề.” Thiên Thiên vẫn mỉm cười.

“A Mai, ngươi đến đây.” Sư Thanh Y vẫy tay gọi A Mai: “Ta có mấy câu muốn hỏi ngươi.”

A Mai có chút nghi ngờ, không biết Sư Thanh Y muốn hỏi nàng chuyện gì, Sư Thanh Y dẫn nàng ra khỏi phòng bếp, đi đến một căn phòng khác, lúc này mới dừng lại.

“Ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?” A Mai ngửa đầu nhìn Sư Thanh Y: “Thần bí như vậy, là chuyện không thể để hai người kia nghe sao?”

“Đúng.” Vẻ mặt của Sư Thanh Y có phần nghiêm túc: “Chuyện này chỉ có ta và ngươi nói với nhau.”

“Vậy ngươi hỏi đi.” A Mai nói.

Trước đó vẫn luôn bôn ba bận rộn, Sư Thanh Y gần như không rảnh bận tâm, hiện tại rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, nàng cân nhắc một phen, hỏi ra vấn đề đè nén trong lòng đã lâu: “Lúc đó dưới Triệu Mạch, Lạc Thần bắt được ngươi, cụ thể là chuyện gì xảy ra, ngươi miêu tả lại xem.”

A Mai có chút mờ mịt: “Chuyện này muốn ta phải hình dung như thế nào?”

“Rất khó hình dung sao?” Sư Thanh Y nói: “Lúc đó nàng nhất định đã sử dụng biện pháp nào đó nên ngươi mới bị bắt, lúc đó ngươi rốt cuộc có cảm giác gì, cảm nhận được cái gì, hoặc là nhìn thấy thứ gì, xin hãy nói hết cho ta biết.”

“Chuyện này nên nói thế nào đây.” A Mai cẩn thận suy nghĩ chốc lát, mới nói: “Thực sự rất khó hình dung. Lúc đầu còn tốt, các ngươi mang theo nguồn sáng, ta có thể ẩn trong bóng tối quan sát các ngươi, nhưng sau đó nàng đột nhiên muốn các ngươi cất tất cả dạ minh châu đi, bốn phía không còn ánh sáng, ta cũng không thể nhìn thấy được gì nữa. Nhưng chuông mộng vang lên, trong lòng ta rất khẩn trương, rất sợ bại lộ vị trí của bản thân sau đó sẽ bị đánh, cho nên không ngừng đi qua đi lại. Sau đó không bao lâu, ta…”

A Mai nói đến đây thì chợt dừng lại.

“Ngươi thế nào?” Sư Thanh Y nghe vậy không hiểu sao có vài phần khẩn trương.

“Ta cảm thấy bản thân đột nhiên bị thứ gì đó trói chặt, cánh tay hoàn toàn không thể cử động, cứ thế hai tay bị trói ở sau lưng.” A Mai nói, còn đặc biệt dùng động tác minh hoạt, hai tay đặt sau lưng, bộ dạng muốn giãy dụa nhưng lại giãy không thoát, nhìn giống như một chút chim cánh cụt.

“Nàng… dùng cái gì để trói buộc ngươi?” Sư Thanh Y hỏi tiếp.

“Ta cũng không biết đó là cái gì, thứ đó càng khó hình dung. Sau khi nàng trói ta lại thì cũng nhanh chóng bịt miệng ta, ta không thể phát ra tiếng, lỗ tai cũng bị vật gì đó bịt kín, từ cảm giác cho thấy thứ trói ta, bịt miệng và tai ta là cùng một loại.”

A Mai cẩn thận nhớ lại: “Ngươi cũng biết, lúc đó ta đang khỏa thân, cho nên xúc cảm từ da thịt sẽ trực quan và rõ ràng hơn so với mặc quần áo. Mà ta cảm thấy thứ trói ta giống như một mảnh vải bố vô cùng mềm mại, nhưng cũng không giống lắm, nói như thế nào đây, trước đây ta chưa từng tiếp xúc với loại chất liệu này, chỉ có thể nói cho ngươi biết cảm giác đại khái, dù sao thì chính là thứ đó trói buộc ta.”

“Vậy thấy trói buộc ngươi, chiều rộng ước chừng bao nhiêu?” Trong đầu Sư Thanh Y đã đại khái hình dung ra hình dạng của vật đó.

“Đại khái rộng cỡ này.” A Mai tiếp tục khoa tay múa chân: “Ngươi nhất định từng xem phim trinh thám đi, giống như người bị bắt cóc, trên người sẽ bị trói bởi rất nhiều sợi dây, quấn chồng lên nhau, một nửa cánh tay đều bị trói chặt vào cơ thể. Nên nạn nhân căn bản không có cách nào đi lại một cách tự nhiên, trọng tâm rất bất ổn, nếu đi nhanh sẽ rất dễ bị ngã.”

Sư Thanh Y yên tĩnh nghe A Mai nói.

A Mai hình dung vô cùng chi tiết, đối với nàng có sự giúp đỡ rất lớn, có thể từ đó nghe ra càng nhiều chi tiết.

A Mai nói: “Lỗ tai tai cũng bị bịt kín, như là có thử gì đó chui vào trong tai, là vật sống, lúc đầu nó còn cử động, sau khi bịt kín tai ta thì không cử động nữa. Miệng cũng vậy, dường như bị vải bố bịt kín, mà mảnh vải bố này còn có thể tự mình biến lớn, điều chỉnh diện tích, giống như có sự sống, cuối cùng bưng kín miệng ta giống như băng dán.”

Vẻ mặt của Sư Thanh Y có chút ngưng trọng.

“Ta thực sự không biết, nàng rõ ràng không nhìn thấy ta, rốt cuộc làm thế nào phát hiện ra ta.” A Mai nói đến đây, bản thân càng nói càng kinh ngạc: “Cả người ta cũng chỉ có chân là không bị trói, có thể đi lại bình thường, vì vậy sau khi bị nàng bắt được thì vẫn luôn bị dẫn đi. Cơ thể của ta giống như trúng tà, đi theo nàng một cách không tự chủ, không cho phép ta phản kháng, ta phải nói rõ trước, không phải bản thân ta muốn đi, mà là thứ trói trên người ta muốn đi theo nàng.”

Ánh mắt của Sư Thanh Y trở nên nặng nề.

… Có sự sống.

Đi theo Lạc Thần, nghe theo sự điều khiển của Lạc Thần.

A Mai cảm thán: “Ta cảm thấy thứ đó có sinh mệnh, có sự sống, hơn nữa số lượng khổng lồ, còn có thể biến hình, bện thành đủ loại hình dạng. Chúng dường như có ý thức riêng, có thể cảm giác được sự tồn tại của trong bóng tối. Có lẽ là bởi vì như vậy nên nàng mới có thể chuẩn xác tìm được vị trí của ta dưới tình huống không thể nhìn thấy ta, chỉ là ta thật không biết đó là thứ gì.”

Nàng lại thình lình hỏi một câu: “Lạc tỷ tỷ là thợ may sao?”

Sư Thanh Y: “…”

“Nàng làm thế nào biết ngươi không mặc quần áo?” Sư Thanh Y xác nhận với A Mai: “Lúc đó ngươi hoàn toàn ẩn thân, nàng không nhìn thấy ngươi, lẽ nào cũng là dựa vào thứ trói trên người ngươi mà cảm nhận được ngươi không mặc quần áo?”

“Có lẽ vậy.” A Mai nói: “Dù sao thứ đó cũng dán chặt vào da thịt của ta.”

Sư Thanh Y trầm ngâm chốc lát, mới nhìn A Mai nhẹ giọng nói: “Những lời ngươi vừa nói với ta, đừng nói lại cho bất cứ người nào biết, bao gồm cả Lạc Thần, biết không?”

“Biết.” A Mai gật đầu.

Sư Thanh Y nói: “Cảm ơn.”

A Mai khoát khoát tay, ý bảo nàng đừng khách sáo, trong mắt không khỏi toát lên vẻ may mắn: “Cũng may nàng là người tốt, nếu như nàng là kẻ thù, ta nhất định đã mất mạng rồi, nàng thực sự rất lợi hại, lúc đó ta bị trói như một con vịt chết, chỉ có thể bị nàng dắt đi.”

Sư Thanh Y tưởng tượng ra hình ảnh đó, có chút buồn cười, lại hỏi: “Bình thường ngươi ở nơi nào? Người áo đen số một từ đâu bắt cóc được ngươi?”

A Mai nói: “Ta ở Thượng Hải, sống cùng a di và tiểu cô cô. A di mở một quán bar rất lớn, vị trí bí ẩn, hơn nữa bởi vì paparazi sẽ không chụp trộm được nên thường có nhiều ngôi sao đến chơi. Trong đó còn có một đại minh tinh thời gian trước xảy ra một việc rất lớn, nếu như chuyện này xảy ra ở nơi khác thì hiện trường đã chật kín người, nhưng bởi vì không bị phóng viên chụp được nên không gây ra sóng gió gì, chỉ có người trong giới truyền tai nhau, nhưng không bằng không cớ.”

“Vậy vì sao ngươi lại bị bắt cóc?” Sư Thanh Y cận thận tìm hiểu rõ ràng: “A di và tiểu cô cô của ngươi đâu, hai người họ lợi hại như vậy sao có thể dễ dàng để ngươi bị bắt cóc, có phải có các nàng không có mặt ở đó hay không?”

A Mai uất ức gật đầu: “Đúng vậy, các nàng về quê nhà có việc, ta lại không thể trở về nên một mình ở lại Thượng Hải. Ta cảm thấy rất buồn chán, muốn đi dạo phố, thuận tiện mua vịt nướng về ăn, sau đó thì bị bắt.”

“Vì sao ngươi không về quê?”

A Mai nói: “Sau khi ta bị ba mẹ vứt bỏ, không được vào gia phả, quê nhà quy định nghiêm ngặt, không cho phép ta trở về, a di và tiểu cô cô vẫn luôn cùng ta sống ở bên ngoài, chỉ có lúc cần thiết mới trở về quê.”

Sư Thanh Y mỉm cười: “Ngươi vẫn luôn sống ở ngoại, khó trách ngươi nắm bắt xu hướng như vậy, cái gì cũng biết.”

A Mai xem như Sư Thanh Y đang khích lệ nàng mà cười rộ lên, còn không quên lôi kéo quan hệ: “Lát nữa ngươi muốn tắm cùng Lạc tỷ tỷ sao?”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng miễn cưỡng giải thích: “Bọn ta đều phải tắm, nhưng không phải tắm cùng nhau, nàng tắm xong rồi mới đến lượt ta.”

“Các ngươi không cùng nhau tắm sao?” A Mai hoàn toàn thất vọng.

“… Không.”

“Thiên tỷ tỷ đã chuẩn bị váy ngủ cho các ngươi, vì sao các ngươi không cùng nhau tắm?” A Mai nói: “Không thể nào, các ngươi còn cần thêm thứ gì nữa không? Ta có thể hợp tác cùng Thiên tỷ tỷ tạo ra cho các ngươi, cần huân hương sao?”

“… Không cần.” Sư Thanh Y nói lắp: “Bọn ta thực sự không cùng nhau tắm.”

… Tuy rằng nàng rất muốn.

A Mai nghĩ đến điều gì đó, không khỏi khiếp sợ: “Đã chuẩn bị đủ mọi điều kiện cho các ngươi rồi, cuối cùng lại không cùng nhau tắm? Là ngươi không được sao?”

Sư Thanh Y ngẩn người, thiếu chút nữa trượt chân, rồi lại giống như bị người ta hung hăng chọc vào chỗ đau, nàng bắt đầu sinh hờn dỗi: “Ngươi… ngươi mới không được! Ta rất được, có biết không.”

A Mai thực sự chuyện gì cũng dám nói, không e dè: “Lạc tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, lại là bạn gái của ngươi, hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, ngươi lại không dự định làm cùng nàng sao?”

Sư Thanh Y: “…”

“Chẳng lẽ là nàng không được?” A Mai nói: “Không thể nào a, nàng thoạt nhìn rất lợi hại, người như vậy thể lực cũng vô cùng tốt mới phải.”

Sư Thanh Y càng nghe càng tức giận, màu đỏ trong mắt thoáng hiện rồi biến mất: “Ngươi nói bậy, nàng đặc biệt đặc biệt được!”

A Mai: “…”

Sư Thanh Y: “…”

Sư Thanh Y cảm thấy bản thân nóng đến sắp bốc hơi, hận không thể lập tức tìm một cái khe để chui vào trốn tránh.

A Mai đánh giá đôi mắt của nàng, nhất thời bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi.”

“Ngươi lại hiểu cái gì?” Sư Thanh Y cảm thấy đầu nặng trịch, không có cách nào giao lưu với người có logic kỳ lạ như A Mai.

A Mai lại hỏi nàng: “Ngươi có phải là người của Võng Lượng Thành hay không?”

Sư Thanh Y nhất thời bị câu này hỏi đến hoàn toàn sửng sốt.

Võng Lượng Thành, một nơi xa xôi đến cỡ nào.

Đó là nơi ở của tộc Chiến Qủy.

Mẫu thân của nàng là Lưu Thiều, năm đó chính là vương nữ của Võng Lượng Thành. Lúc còn trẻ nàng cùng từng cùng Lưu Thiều trở về Võng Lượng Thành.

“Ngươi làm sao biết Võng Lượng Thành?” Sư Thanh Y nhíu mày hỏi.

A Mai càng suy nghĩ càng cảm thấy bản thân suy đoán rất chính xác, nàng nói: “Trước đây ta quen biết một người đến từ Võng Lượng Thành, nàng có đôi mắt màu đỏ giống như ngươi. Trước đây ta từng trò chuyện với nàng, nghe nàng nói người của Võng Lượng Thành tất cả đều là chiến quỷ, chiến quỷ từ nhỏ không có tình cảm, không biết cái gì là tình yêu, tuy rằng người của Võng Lượng Thành có thể phát sinh quan hệ với người khác nhưng cũng sẽ không thích đối phương, cũng không phải vì yêu mà làm loại chuyện đó, chỉ thuần túy để duy trì hậu đại mà thôi. Nhưng nếu như yêu thích đối phương thì tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ, nếu không sẽ phát điên, nàng nói chiến quỷ của Võng Lượng Thành yêu càng nhiều, hận ý đối với người mình yêu sẽ càng sâu, căn bản không khống chế được lệ khí trong người, lúc động tình hoặc ân ái sẽ gây ra thương tổn cho người yêu, lúc nghiêm trọng thậm chí có thể tự tay giết chết người yêu của mình.”

A Mai nói đến đây, nét mặt lộ vẻ sợ hãi: “Ta thật sự không thể tưởng tượng còn có loại tồn tại này. Nếu không phải nàng nói với ta, ta thực sự không tin.”

Sư Thanh Y nghe những lời này, chỉ cảm thấy cả người giống bị ném vào trong chảo nóng, quá dày vò, mỗi một câu một chữ đều giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim nàng.

Nàng chậm rãi hỏi: “Ngươi gặp nữ nhân đến từ Võng Lượng Thành kia vào lúc nào?”

A Mai suy nghĩ một chút: “Rất nhiều năm trước. Ta cũng không nhớ rõ, nàng đến tìm a di của ta, nàng là một trong số tình nhân của a di, a di của ta rất thích nàng.”

Sư Thanh Y cho rằng bản thân nghe lầm: “… Chiến quỷ sao có thể làm tình nhâ của a di ngươi? Nàng thích a di ngươi?”

“Đúng vậy.” A Mai nói: “Tuy rằng cũng không có bao nhiêu thích, chuẩn xác mà nói, chỉ là mức độ tình nhân hoặc bạn giường mà thôi.”

A Mai lại nhìn vào đôi mắt của Sư Thanh Y: “Đôi mắt của ngươi cũng là màu đỏ, trước đó tên xấu xa số một còn bảo ta phải ngụy trang cho ngươi, để ngươi bị mê hoặc, không phát hiện mắt mình có màu đỏ. Lúc đó ta nghĩ thầm rất ít thấy người có đôi mắt màu đỏ, mà ngươi cũng không đeo kính áp tròng, ta nhìn thấy không khỏi sợ hãi, hơn nữa kẻ xấu xa còn muốn ta che giấu ngươi, điều này chứng tỏ bình thường mắt người không phải màu đỏ, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó nên mới trở thành như vậy. Hơn nữa rõ ràng ngươi rất thích Lạc tỷ tỷ, nhưng ngôn hành cử chỉ cho thấy dường như ngươi không dám thân thiết cùng nàng, điểm này rất giống với người của Võng Lượng Thành, người của Võng Lượng Thành không thể phát sinh quan hệ với người mình yêu, bởi vì sẽ phát điên khó có thể tự kiềm chế, cho nên bọn họ trên cơ bản đều đoạn tuyệt với tình yêu, ai yêu đương người đó đổ máu.”

Sư Thanh Y trầm mặc không nói.

A Mai nói vô cùng trực tiếp, không chút do dự: “Nữ nhân đến từ Võng Lượng Thành ngay từ đầu cũng không dám lên giường với a di ta, nàng nói nàng thích a di, cho nên không được. Nhưng ở chỗ a di ta lại không có hai từ không được, cho nên đã cùng nàng thử nghiệm, kết quả còn chưa làm đến cuối cùng nhưng a di ta thiếu chút nữa đã bị nàng bóp chết, cuối cùng chỉ đành dừng lại giữa chừng, cuộc đời a di ta lần đầu tiên thất bại, cả người xanh tím, cổ cũng in hằng dấu tay, thật quá thê thảm, thiếu chút nữa bị dày vò đến chết, nữ nhân kia đặc biệt hối hận nên vẫn luôn đi theo phía sau a di, cái gì cũng không dám nói, a di bảo nàng làm gì thì nàng làm cái đó.”

Lời nói của A Mai tuy rằng làm cho người ta vô cùng xấu hổ, nhưng lúc này Sư Thanh Y nghe được, lại chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.

Cũng chỉ có nàng mới có thể hiểu được loại cảm giác này.

Bất kể như thế nào, nàng cũng không thể tưởng tượng Lạc Thần dáng vẻ bị dày vò trong tay nàng, nàng làm sao đành lòng. Nếu nàng sẽ làm hại đến Lạc Thần, vậy nàng tình nguyện tự sát.

“Đôi mắt của nữ nhân kia vẫn là màu đỏ sao?” Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy a.” A Mai gật đầu: “Nhưng ngươi không giống với nàng.”

“… Phải, bình thường ta không phải như thế.”

“Vậy mắt ngươi chuyển sang màu đỏ đã bao lâu?” A Mai hỏi nàng.

Sư Thanh Y rũ mi: “Vài ngày rồi, trước đây cho dù chuyển màu đỏ thì ngày hôm sau cũng có thể trở lại bình thường, nhưng hiện tại lại không thể, cũng không biết lúc nào mới có thể trở lại bình thường.”

“Cho nên chỉ cần một ngày đôi mắt ngươi còn màu đỏ thì không cách nào chạm vào Lạc tỷ tỷ?” A Mai vô cùng đồng tình: “Ngươi cũng quá thảm rồi, ta chưa từng gặp ai thảm như các ngươi, bình thường không thể nhìn thấy thì thôi đi, nhưng mỗi ngày qua lại trước mắt, lại không thể thân thiết, không phải thèm chết rồi sao?”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng vẫn luôn cảm thấy đôi mắt này của bản thân có lẽ sau này cũng không trở lại bình thường được nữa.

“Có phải ngươi rất sợ sẽ làm hại đến Lạc tỷ tỷ hay không?” A Mai nói.

“Dĩ nhiên.” Cảm giác ngượng ngùng của Sư Thanh Y được sự kiên định trong lòng tạm thời che lấp, ánh mắt nặng nề: “Ta không thể thực sự chạm vào nàng, ta sợ đến lúc đó sẽ nổi điên, không phân biệt nặng nhẹ. Vừa rồi ngươi cũng đã nói, trường hợp nghiêm trọng có thể dẫn đến tai nạn chết người.”

A Mai thấp giọng nói: “Thật ra vẫn có biện pháp. Nữ nhân của Võng Lượng Thành kia, về sau vẫn thành công lên giường cùng a di.”

“Biện… biện pháp gì?” Sư Thanh Y thực sự không tưởng tượng được có sẽ một ngày nàng hỏi người khác về loại chuyện này.

A Mai thần thần bí bí: “Biện pháp này yêu cầu tương đối cao, trước đó, ngươi phải luyện tập sức chịu đựng trước, nếu không đến lúc đó ngươi sẽ không chịu đựng được.”

“Luyện như thế nào?” Sư Thanh Y càng hoảng hốt. Nếu là ngày thường, đối mặt vấn đề xấu hổ như thế này nàng nhất định lập tức né tránh.

Nhưng hiện tại nàng lại ma xui quỷ khiến mà nghe hết.

A Mai nói: “Chính là ngươi và Lạc tỷ tỷ thân mật, nhưng kiên trì không làm đến cùng.”

Sư Thanh Y: “…”

A Mai vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa: “Đợi lát nữa các ngươi cùng nhau tắm, có thể thử một chút a, ôm hôn, vuốt ve, nhưng không thể vượt qua ranh giới cuối cùng.”

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm nàng: “Không phải ngươi lại đang ra biện pháp tồi đấy chứ?”

A Mai lập tức nói: “Sao lại là biện pháp tồi. Sự thật là như vậy, trước khi dùng biện pháp kia, ngươi phải thích ứng trước, dù sao cũng không thể luôn trốn tránh, nữ nhân kia cũng luyện tập rất nhiều lần mới thành công.”

Sư Thanh Y: “…”

Hai người ở trong phòng trò chuyện không ít, chờ A Mai nói cho Sư Thanh Y nghe biện pháp kia, Sư Thanh Y rơi vào trầm tư, căn dặn A Mai phải giữ bí mật, sau đó mới trở lại phòng củi.

Lạc Thần đang một mình chờ nàng.

Sư Thanh Y cúi đầu, vô cùng hổ thẹn: “Vừa rồi ta và A Mai nói nhiều một chút nên đến trễ.”

Ánh mắt Lạc Thần dịu dàng, nói: “Không sao. Ta đã chuẩn bị xong nước nóng, đi tắm đi.”

“… Được.”

Mỗi người xách một thùng nước nóng đến phòng tắm, sau đó đặt hai thùng nước sang một bên. Bên cạnh thùng tắm đã có sẵn vài thùng nước nóng, để thuận tiện thêm vào khi nước tắm lạnh đi.

“Ngươi tắm trước.” Lạc Thần nói: “Nếu như nước lạnh thì gọi ta.”

“Ngươi… ngươi không ở đây sao?” Sư Thanh Y tinh thần hoảng hốt, trong đầu đều là những lời A Mai nói.

“Ta ngoài cửa.” Lạc Thần trấn an nàng: “Ngươi nói gì, ta đều có thể nghe thấy.”

Nàng đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Sư Thanh Y: “Đừng cảm thấy có gánh nặng gì.”

Đôi mắt Sư Thanh Y càng trở nên chua xót, hai tay nắm chặt lấy ống tay áo của Lạc Thần, nói: “Ngươi có thể ở đây cùng ta không?”

Trong ánh mắt của Lạc Thần có phần sửng sốt.

“Ta… muốn ngươi ở lại cùng ta.” Sư Thanh Y nâng mắt, trong mắt có vài phần đáng thường, cầu xin nàng.

“Được.” Ánh nước trong mắt Lạc Thần lay động, nói: “Ta ở lại cùng ngươi.”

Sư Thanh Y nâng tay của Lạc Thần đặt lên vạt áo của mình, nàng cúi đầu, giọng nói rất khẽ: “Ngươi có thể… cởi giúp ta không?”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!