Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 528

Chương 528: Kẻ Lừa Gạt

 

Hai người bước nhanh đến bên cạnh thác nước.

 

Thác nước này tựa như ngọc thạch treo giữa bóng tối vô tận, không ngừng trút xuống, bốn phía đều tràn ngập hơi nước mông lung.

 

Bên dưới không thấy hồ nước, chỉ có thể đứng dưới thác nước cọ rửa, nếu như đổi thành thác nước bình thường thì bọt nước đã sớm bắn ra thấm nước cả người. Cũng may đây là thác nước đầu nguồn mạch khí, dĩ nhiên có điểm đặc biệt, phần lớn dòng nước sau khi tiếp xúc mặt đất mặt đất đều bị mạch tinh hấp thu, nên bọt nước bắn ra cũng không nhiều.

 

Sư Thanh Y khom lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhằm rửa sạch mộng hạch của kẻ tạo mộng.

 

Lạc Thần đứng ngay bên cạnh, giúp Sư Thanh Y xắn ống tay áo lên vài vòng, đồng thời cũng giúp nàng cầm áo khoác, để tránh bị bọt nước thấm nước.

 

Sư Thanh Y cầm mộng hạch nho nhỏ, rửa rồi lại rửa, vừa rửa vừa mệt mỏi thở dài: “Lỗ tai của ta đều bị nàng nói đến phát đau, nếu như không phải nàng biết rất nhiều bí mật, phải để nàng nói rõ ràng, ta thật sự muốn bịt miệng nàng một lúc, cầu được thanh tịnh.”

 

Lạc Thần trấn an nàng: “Nàng tuy nhiều lời, nhưng trong đó có rất nhiều thông tin.”

 

“… Vậy cũng phải.” Sư Thanh Y quả thật rất hài lòng về mặt này: “Nàng tiết lộ rất nhiều thông tin hữu dụng, đối với chúng ta có giúp ích rất nhiều. Hơn nữa ta nghe nàng nói chuyện có vẻ rất chân thành, nội dung ăn khớp không xuất hiện mâu thuẫn gì, nghe rất hợp lý, ta tin tưởng những lời nàng nói đều là thật.”

 

Nàng nhìn mộng hạch trong tay, bất đắc dĩ cười: “Chẳng qua không ngờ ngoại trừ tiết lộ nhiều chân tướng, ngay cả ‘kết thạch’ cũng nhổ ra, tuy rằng cũng không phải thật sự là kết thạch gì.”

 

Kẻ tạo mộng cấu tạo cơ thể đặc biệt, rất khác với người bình thường, kết thạch trong lời kẻ tạo mộng thật ra cũng không phải là các loại sỏi hình thành do bệnh lý trong hiện thực, mà chỉ là vật thể đặc biệt được ngưng kết trong cơ thể nàng, tùy ý nàng khống chế, có thể tự do nhổ ra.

 

Phần lớn kẻ tạo mộng dùng nước mắt ngưng tụ thành lệ hoạch, trở thành mộng hạch. Nhưng cũng có mộng hạch được ngưng kết trong cơ thể, chẳng qua kẻ tạo mộng trước mắt vô cùng không bình thường, cho nên nói nó thành sỏi bệnh lý mà thôi.

 

Nhưng có một điều nàng ấy nói không sai, mộng hạch của nàng ấy thật ra rất sạch sẽ, hơn nữa còn có mùi thơm, trong lúc rửa mộng hạch Sư Thanh Y đã ngửi thấy.

 

Nhưng dù sao cũng là nhổ ra từ trong miệng, Sư Thanh Y không vượt qua được chướng ngại tâm lý, nên vẫn phải đi rửa.

 

“Ngươi có từng chú ý đến… đến những việc liên quan a di của nàng, có chút thú vị?” Lạc Thần đột nhiên hỏi Sư Thanh Y.

 

Giọng nói của nàng mang theo một chút câu nệ, thậm chí có một đoạn cố ý lược bớt, dường như đó là điều gì khiến nàng khó nói nên lời.

 

Sư Thanh Y hiểu rõ nàng, biết nàng đã lược bớt cái gì, vành tai nóng bừng, thấp giọng nói: “Là nói mộng… mộng xuân sao?”

 

“… Ừ.” Lạc Thần rũ mi.

 

Sư Thanh Y tuy rằng da mặt mỏng nhưng hai chữ mộng xuân vẫn có thể nói ra miệng, cho dù hiện tại nàng có chút thẹn thùng nhưng nàng càng cảm thấy phản ứng của Lạc Thần rất thú vị, nên nhất thời quên mất cảm giác xấu hổ, nói: “Ngươi là nói người kia có chút thú vị?”

 

Lạc Thần nói: “Vừa rồi nàng nói, trên đời này ngoại trừ a di của nàng thì chỉ nàng có thể tạo… loại mộng đó, nàng còn học hỏi từ a di của nàng.”

 

“Loại mộng đó?” Sư Thanh Y thì thầm, cố gắng nhịn cười, đôi mắt cong cong.

 

Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng một cái.

 

Trong lòng Sư Thanh Y càng muốn cười, lại hiếu kỳ hỏi: “Ngươi cảm thấy a di của nàng có vấn đề gì sao?”

 

“Không phải có vấn đề.” Lạc Thần nói: “Ta chỉ nghĩ Yên Nương thật ra cũng biết tạo… loại mộng đó.”

 

Sư Thanh Y được nàng nhắc nhở, những chi tiết về Yên Nương cũng trở nên rõ ràng hơn một chút, nói: “Nếu là như vậy, đồng nghĩa Yên Nương đã không còn trên đời, hoặc a di của nàng chính là Yên Nương?”

 

Lạc Thần gật đầu.

 

Sư Thanh Y rốt cục rửa xong mộng hạch, trong lòng thoải mái hơn không ít, nói: “Vừa rồi có một số việc muốn hỏi nàng, lát nữa chúng ta có thể hỏi xem a di của nàng tên là gì, Yên Nương là tên dùng trên thuyền hoa, nàng cũng không nhất định sẽ biết.”

 

“Được.”

 

Hai người rời khỏi thác nước, đi đến trước mặt kẻ tạo mộng, kẻ tạo mộng thấy các nàng trở về, có chút uất ức nói: “Các ngươi rửa thật lâu, là cảm thấy ghét bỏ sao? Nó là mộng hạch, cũng không phải kết thạch thật sự, vừa thơm vừa sạch.”

 

“Ta ngửi thấy rồi, rất thơm.” Sư Thanh Y thấy bộ dạng đáng thương của nàng, miễn cưỡng khen tặng một câu, lại nói: “Bọn ta còn mấy vấn đề muốn hỏi.”

 

Mao lông trên đầu kẻ tạo mộng lại lập tức chuyển động: “Không thành vấn đề, các ngươi hỏi đi. Nếu như ta biết nhất định nói cho các ngươi nghe.”

 

Lạc Thần hỏi nàng: “A di của ngươi tên là gì?”

 

“Việc này cho dù các ngươi đánh chết ta, ta cũng không thể nói.” Kẻ tạo mộng hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Tiểu cô cô và a di của ta không cho phép ta nói tên các nàng với người khác, ta phải nghe lời các nàng.”

 

Sư Thanh Y đau đầu, lạnh nhạt hù dọa nàng: “… Vậy cũng không sao, sẽ không đến mức đánh chết ngươi, tối đa chỉ đánh đến tàn phế.”

 

Kẻ tạo mộng: “…”

 

Nàng lui về phía sau vài bước, hiển nhiên là sợ hãi, nhưng vẫn bày ra khí thế thấy chết không sờn: “Việc này ta tuyệt đối sẽ không nói cho các ngươi biết! Ta đã hứa với tiểu cô cô và a di rồi!”

 

Sư Thanh Y thấy nàng xem là thật, chỉ đành khoác tay: “Ta nói đùa, sẽ không làm như vậy đối với ngươi, ngươi thành thật trả lời những chuyện ngươi có thể nói là được rồi.”

 

“Nga, vậy là tốt rồi.” Kẻ tạo mộng lúc này mới trở lại vị trí cũ.

 

Lạc Thần thay đổi cách hỏi: “Vậy ngươi tên gọi là gì?”

 

Kẻ tạo mộng nói: “Ta sinh ra đã không có tên, ba mẹ ta không thích ta, không muốn đặt tên cho ta, bọn họ nói cái gì mà ta đầu óc chậm phát triển, không muốn nuôi dưỡng ta, tức chết rồi, đầu óc ta chậm phát triển chỗ nào mà bọn họ lại không cần ta, vì thế sau này ta sống cùng a di. Nhưng thật ra a di của ta cũng không phải ruột thịt, thông thường a di đều là chị em của mẹ, nhưng a di và mẹ ta lại không có quan hệ huyết thống, chẳng qua vì a di là dì ruột của tiểu cô cô cho nên ta mới gọi theo tiểu cô cô. Nhưng tiểu cô cô lại là cô ruột của ta, nàng là em gái nhỏ nhất của ba ta.”

 

Nàng nói đến đây, lại lo lắng mà bỏ thêm một câu: “Có phải ta nói quá khó hiểu hay không? Gia tộc của ta quả thật là tương đối phức tạp, ta không thích, bọn họ đều chê cười ta, ba mẹ ta cũng không cần ta, chỉ có tiểu cô cô và a di rất tốt với ta.”

 

Sư Thanh Y nghe nàng nói xong trong lòng không hiểu sao có chút chua xót, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn trước đó rất nhiều: “Không khó hiểu, ngươi nói rất rõ ràng, bọn ta đều hiểu.”

 

Lạc Thần cũng hòa nhã nói: “Vậy a di và tiểu cô cô của ngươi dù sao cũng phải gọi ngươi, xưa nay các nàng gọi ngươi là gì?”

 

Kẻ tạo mộng cười rộ lên, giọng nói có phần ngọt ngào, nói ra nhũ danh của nàng.

 

Sư Thanh Y nghe nàng phát âm, nhưng không quá xác định đó là chữ nào: “A Mai, là mai trong hoa mai, hay là mi trong họa mi, hay là chữ khác?”

 

“Chính là chữ khác.” Kẻ tạo mộng càng vui vẻ: “Các ngươi biết không?”

 

Sư Thanh Y vừa nghe, lập tức đoán được: “Là mai hợp thành từ hai chữ ngốc*.”

 

*Chữ mai: 槑 (mei) , được tạo thành từ hai chữ 呆 – ngốc

 

“Đúng vậy đúng vậy.” A Mai bị nàng đoán đúng, kích động gật đầu như giã tỏi: “Hai chữ ngốc.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Nhìn ngươi vui vẻ như vậy, thôi được rồi.

 

A Mai kích động nói: “Các ngươi có muốn biết vì sao gọi là A Mai hay không?”

 

“Vì sao?” Sư Thanh Y phối hợp hỏi tiếp.

 

“Những lời ta sắp nói, đều là bí mật của ta, nhưng bởi vì các ngươi đặc biệt xinh đẹp nên ta mới nói.” A Mai mang bao tay, ngón trỏ dựng thẳng, vô cùng trịnh trọng.

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Ta cảm ơn ngươi a.

 

Hai tay A Mai chắp sau lưng, có phần tự hào nói: “Tiểu cô cô của ta là thiên tài hiếm có trong tộc, hơn nữa có hai con thú cưỡi rất lợi hại, một con đặc biệt đặc biệt lớn, có thể bay trên bầu trời, trên đó còn có phòng ở, thế nào, lợi hại không? Còn một con khác, chỗ ta ở đặc biệt lạnh lẽo, trên núi tuyết đọng quanh năm, thậm chí sâu đến vùi lấp con người, nhưng nó có thể chạy rất nhanh, căn bản sẽ không bị vùi vào trong tuyết, tiểu cô cô ta gọi con thú cưỡi thứ hai gọi là A Ngốc.”

 

Lạc Thần nhìn về phía Sư Thanh Y, trong ánh mắt có vài phần dao động.

 

Trong lòng Sư Thanh Y cũng kinh ngạc không ngớt, khẽ gật đầu với nàng, đây đó ngầm hiểu mà không nói ra.

 

Tuy rằng A Mai làm thế nào cũng không chịu nói ra tên của tiểu cô cô và a di của mình, nhưng Sư Thanh Y và Lạc Thần đã sáng tỏ.

 

A Mai căn bản không nhìn ra sự thay đổi trên mặt các nàng, mà vẫn nói tiếp: “Tiểu cô cô ta nói ta còn ngốc hơn A Ngốc của nàng, là ngốc gấp đôi. Cho nên gọi ta là A Mai, nhưng vì sao ngốc gấp đôi lại phát âm là mai, ta thật không hiểu.”

 

Sư Thanh Y khẽ cười: “Ngươi không cần biết, chỉ cần biết A Mai phát âm đáng yêu hơn A Ngốc là được rồi.”

 

“Thật sao?” A Mai nói.

 

“Thật.” Giọng nói của Sư Thanh Y đã trở nên vô cùng ôn hòa.

 

Lạc Thần cũng nhìn A Mai, đáy mắt có một chút ý cười nhàn nhạt.

 

A Mai căn bản không biết xảy ra chuyện gì, có chút mờ mịt: “Hai người các ngươi hiện tại dường như đối xử với ta đặc biệt tốt, ta không cảm giác sai đi, trước đó còn một người hung dữ một người lạnh lùng, hiện tại nhìn hòa khí hơn nhiều.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

A Mai tự mình suy diễn, kích động không ngớt: “Lẽ nào hai người các ngươi nhận mộng hạch của ta xem như tiếp nhận lợi ích treo đổi, đã không dự định truy cứu sai lầm của ta nữa? Nếu sớm biết mộng hạch hữu dụng đối với các ngươi thì ta đã không nói nhiều về mộng xuân như vậy rồi.”

 

“… Cứ xem là vậy đi.” Sư Thanh Y nghĩ thầm, là ta nể mặt tiểu cô cô và a di của ngươi, ngoài miệng nói: “Sau này chỉ cần ngươi nghe lời, bọn ta nhất định sẽ không đối xử với ngươi như vậy nữa.”

 

A Mai miệng rất ngọt: “Ta cam đoan sẽ ngoan! Các ngươi bảo ta làm gì ta làm cái đó, bảo ta cởi thì ta cởi, bảo ta tạo mộng xuân thì ta tạo mộng xuân.”

 

Sư Thanh Y miễn cưỡng nuốt một ngụm máu trong lòng xuống: “… Không cần.”

 

“Vậy có muốn tạo ra thứ gì khác hay không? Các ngươi có cần thứ gì không, TV thông minh thì sao? Xem TV giải sầu. Lò nướng? Nướng bánh ngọt và vân vân, cũng có thể nướng vịt, nhưng ta cảm thấy không ngon bằng vịt nướng than.” Nàng cẩn thận nhìn khuôn mặt Sư Thanh Y, thuần túy là từ góc độ thưởng thức phát ra câu cảm thán chân thành: “Ngươi và bạn gái ngươi thật xinh đẹp a, nhưng ngươi không cho ta sờ mặt bạn gái ngươi, vậy ngươi có thể cho ta tạo ra một ít đồ vật không tồn tại, để ta có thể nhân cơ hội này sờ mặt ngươi.”

 

Sư Thanh Y nghiến răng: “… Ngươi nằm mơ.”

 

A Mai có chút hoảng hốt: “Ta không nằm mơ a. Bọn ta là kẻ tạo mộng, đều là người vô mộng.”

 

Sư Thanh Y: “…”

Kẻ tạo mộng quả thật đều là người vô mộng, Sư Thanh Y nghĩ thầm A Mai nghe không hiểu ý nàng nên cũng đành nhịn.

 

A Mai nói: “Nhưng tiểu cô cô là ngoại lệ, tiểu cô cô có thể nằm mơ. Nàng đặc biệt lợi hại, là số rất ít người có thể mang theo tiểu thế giới bên người, nhưng nàng là một con sâu rượu, uống say liền bắt đầu nằm mơ, hơn nữa nàng chỉ nằm mơ lúc say, say nhẹ thì còn có thể ngủ, nhưng lúc say khước sẽ nhắm mắt đi lung tung mượn rượu làm càn, không ra thể thống gì.”

 

Lạc Thần yên lặng nghe nàng lải nhải về việc của tiểu cô cô.

 

A Mai nhìn có vẻ đặc biệt thích tiểu cô cô của nàng, hơn nữa có một loại sùng bái đối với kẻ mạnh, nàng nói tiếp: “Thật ra tiểu cô cô thật lâu trước kia không hề uống rượu, nhà của bọn ta không có rượu, nàng chưa từng biết đến rượu, kết quả hiếm khi ra ngoài một chuyến lại bị kẻ lừa đảo lừa gạt chịu rất nhiều uất ức, còn bị kẻ lừa đảo gạt uống rượu, từ đó về sau liền thích mùi vị của rượu. Tiểu cô cô bảo kẻ lừa đảo kia ủ rượu cho nàng, nàng uống xong lập tức say mèm, sau đó kẻ lừa đảo nhân cơ hội chạy mất, làm cho tiểu cô cô tức giận chết khiếp, chờ đến lúc nàng có thể ra ngoài liền chuẩn bị đi giáo huấn kẻ lừa gạt kia.”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y vô cùng hứng thú, đôi mắt cong cong, dùng khửu tay lặng lẽ huých vào Lạc Thần, khóe mắt liếc nhìn Lạc Thần, ngoài miệng nói với A Mai, hơn nữa còn giả vờ khiếp sợ: “Cái gì? Trên đời còn có kẻ xấu xa như vậy sao?”

 

“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất xấu xa.” A Mai lòng đầy căm phẫn: “Tiểu cô cô trong lòng ta là chí cao vô thượng, dám lừa gạt tiểu cô cô, đây là đang vả vào mặt ta!”

 

Lạc Thần trầm thấp nói: “Ngươi hiện nay đang ẩn hình, thật ra không có khuôn mặt.”

 

A Mai: “…”

 

Sư Thanh Y cười nói: “Vậy tiểu cô cô của ngươi có giáo huấn được kẻ lừa đảo kia không?”

 

A Mai nói: “Việc này ta cũng không biết, tiểu cô cô của ta không nói, nhưng với bản lĩnh của tiểu cô cô nhất định có thể giáo huấn được kẻ đó, lẽ nào kẻ lừa đảo còn có thể thật sự chạy mất? Nhưng tiểu cô cô nói kẻ lừa gạt kia đặc biệt xinh đẹp, có đôi khi bị nàng lừa gạt căn bản không phản ứng kịp, dù sao thì ta cũng chưa gặp qua, nên không biết đẹp đến mức nào.”

 

Sư Thanh Y chỉ vào Lạc Thần, hỏi: “Vậy nếu như xinh đẹp giống như nàng, ngươi cảm thấy thế nào?”

 

A Mai lập tức phấn chấn tinh thần: “Vậy dĩ nhiên là lựa chọn tha thứ cho nàng.”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y cũng sắp không nhịn được cười, Lạc Thần bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, vì muốn dời đi sự chú ý của A Mai, nàng lấy ra cái dùi nhặt được từ chỗ người áo đen, nghiêm nghị nói: “Ta hỏi ngươi, đây là vật gì, ngươi có nhận ra không?”

 

A Mai thấy chiếc dùi, lập tức đến gần quan sát, kinh ngạc nói: “Đây là Giang Khích Trùy của ta, chuyên môn dùng để cắt vỡ không gian giữa các mộng cảnh, nếu ta đồng thời khống chế và mộng cảnh cùng lúc thì có thể qua lại giữa các mộng cảnh, trước đó bị tên xấu xa số một đoạt mất, các ngươi đoạt được từ trong tay hắn sao? Có Gian Khích Trùy, các ngươi còn cần dùng mộng hạch gọi điện thoại làm gì a, không cần nữa trực tiếp tiến vào mộng cảnh của các nàng là được rồi, còn có thể tận mắt xem tình huống của các nàng, các ngươi cũng có thể yên tâm hơn một chút.”

 

Sư Thanh Y nghe xong, mừng rỡ không ngớt: “Nói như vậy, trước đó người áo đen số một chính là dùng Gian Khích Trùy của ngươi mới có thể cắt vỡ không gian, từ bên trong nhảy ra?”

 

“Đúng vậy.” A Mai nói: “Tên xấu xa số một nhất định là đến từ mộng cảnh khác, có Gian Khích Trùy, người đó mới có thể tự do qua lại giữa các mộng cảnh.”

 

Sư Thanh Y nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc đầu nàng còn tưởng rằng người áo đen có năng lực xé rách không gian, vì thế không khỏi cảm thấy hoảng sợ, dù sao điều đó có nghĩa là đối phương có thể tùy ý qua lại ở bất cứ nơi nào, căn bản không làm gì được hắn.

 

Hiện tại xem ra năng lực này cũng không phải xuất phát từ bản thân người áo đen, mà chỉ là hắn lợi dụng Gian Khích Trùy của A Mai, hơn nữa cũng chỉ có thể thực hiện trong mộng cảnh, rời khỏi mộng cảnh trở lại hiện thực thì hắn sẽ không thực hiện được nữa.

 

“Sử dụng như thế nào, trực tiếp dùng nó cắt vào không trung sao?” Lạc Thần nói.

 

A Mai có chút đắc ý: “Quả thật có thể trực tiếp cắt ra, nhưng lúc sử dụng có yêu cầu rất cao, ta là kẻ tạo mộng, dùng nó dĩ nhiên rất dễ dàng, nếu như không phải kẻ tạo mộng thì phải rất có bản lĩnh mới có thể làm được, người áo đen đáng sợ như vậy mới có thể khống chế nó. Nếu như các ngươi không biết, vậy cũng không cần lo lắng, ta rất dễ nói chuyện, chỉ cần để ta sờ khuôn mặt một chút, tạo ra vài món đồ, sau đó khách sáo nói một câu A Mai thật lợi hại, như vậy ta sẽ cắt giúp các ngươi.”

 

Lạc Thần rũ mắt, như có chút suy tư, sau đó nâng tay, cầm Gian Khích Trùy cắt một đường vào không trung.

 

Không trung nhất thời bị rạch một lỗ hổng, ánh sáng chiếu ra từ bên trong, dường như bên kia là một thế giới đầy tuyết trắng nên có phần chói mắt.

 

A Mai: “…”

 

Lạc Thần nói: “Làm sao để đóng lại?”

 

A Mai ngẩn ngơ, nói: “Dựa theo động tác trước đó, nhưng theo hướng ngược lại thì có thể đóng được. Nếu như Gian Khích Trùy rời khỏi tay, mất đi khống chế, sau một thời gian ngắn vết rách sẽ tự động khép lại.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!