Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 530

Chương 530: Xuyên Phá

 

A Mai có được sự cho phép liền khó nén kích động, trong lòng vui vẻ đến nổi bong bóng. Nàng cẩn thận mang bao tay, bước nhanh đến trước mặt Lạc Thần nóng lòng muốn thử.

 

Sư Thanh Y trong lòng cảm thấy không vui, nhưng lúc này tình huống đặc biệt không có cách nào, trong đôi mắt đỏ rực mang theo vài phần nóng nảy, nhìn chằm chằm A Mai nói: “Nếu như ngươi cảm nhận được Lạc Thần có dù chỉ một chút không ổn thì phải lập tức buông tay, ngừng quá trình mượn mắt.”

 

Thời gian mượn mắt tương đương với những hình ảnh kẻ tạo mộng nhìn trộm được hoàn toàn chuyển sang người được cho mượn mắt.

 

Trong quá trình này, kẻ tạo mộng không nhìn thấy tình huống trong mộng cảnh, chỉ có thể thông qua tâm tình hoặc phản ứng từ tứ chi của chủ thể để phán đoán chủ thể lúc đó đã nhìn thấy những hình ảnh gì.

 

Nếu như là tình huống bình thường, tâm tình của chủ thể dĩ nhiên bình tĩnh, nếu như trải qua ấm áp hạnh phúc chủ thể có thể cũng sẽ nở nụ cười, nhìn thấy hình ảnh khơi gợi lại chuyện thương tâm, chủ thể có thể sẽ rơi lệ, còn nếu như hình ảnh vô cùng kinh khủng đáng sợ hoặc thấy nguy hiểm đến gần, chủ thể sẽ theo tiềm thức bị hù dọa lùi bước.

 

A Mai có chút chậm chập nói: “Ta dĩ nhiên sẽ cẩn thận, nhưng người không thích bộc lộ cảm xúc như bạn gái ngươi ta làm sao nhận thấy được sự bất thường? Trên mặt của nàng dường như không có bao nhiêu biểu cảm, thấy thứ đáng sợ gì đó cũng không có phản ứng, nhiều nhất chỉ có lúc nhìn ngươi, cười với ngươi thì khuôn mặt như khối băng của nàng mới có cảm xúc, ta rốt cuộc phải làm sao để phán đoán?”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y bị A Mai chọc cười, nàng nói: “Được rồi, ngươi nhìn không ra cũng là việc bình thường, dù sao ngươi cũng không hiểu biết nàng. Ta sẽ ở bên cạnh quan sát phản ứng của nàng, nếu có vấn đề ta sẽ lập tức kéo tay ngươi, ngươi phối hợp buông tay là được.”

 

“Vậy không thành vấn đề.” A Mai lập tức đồng ý.

 

Sư Thanh Y không yên lòng, lại căn dặn Lạc Thần: “Ngươi xem đối phương có bất cứ dị thường gì thì lập tức rút lui, nghìn vạn lần đừng vì muốn thấy rõ hơn mà không màng đến nguy hiểm.”

 

“Được.” Lạc Thần nhẹ giọng nói.

 

A Mai áp tay lên má Lạc Thần, chuẩn bị cho mượn mắt.

 

Hàng mi dài của Lạc Thần khẽ buông xuống, yên tĩnh nhắm mắt lại.

 

A Mai nói: “Bắt đầu thôi.”

 

Trái tim Sư Thanh Y nhất thời treo lơ lửng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lạc Thần không chớp mắt, cẩn thận quan sát từng thay đổi trên nét mặt của nàng. Trong lúc mượn mắt, Lạc Thần cần hết sức tập trung, không thể nói chuyện để tránh phân tâm.

 

Trước mắt Lạc Thần xuất hiện một màu xanh xám mông lung, sau đó mọi thứ bắt đầu trở nên rõ ràng, có thể nhìn thấy núi rừng u tĩnh, bóng cây trùng điệp, dòng thác và hồ nước giao thoa, bọt nước bắn tung tóe, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng thác nước cọ rửa những tảng đá bên dưới.

 

Vị trí và thời gian trong mộng cảnh của Trường Sinh đặt vào ban đêm, vạn vật ngủ yên, ngoại trừ tiếng thác nước cũng chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu.

 

Màn trời đen kịt không một ánh sao, cộng thêm cành lá rậm rạp che khuất tầm nhìn, toàn bộ rừng núi vốn dĩ nên được màn đêm bao phủ gần như không nhìn thấy sự vật mới đúng.

 

Nhưng tầm mắt của Lạc Thần lại rất rõ ràng, chỉ là sắc điệu không giống nguyên bản, mà tất cả đều là màu xanh nhạt phủ trên một lớp màu hổ phách, dường như đang bật chế độ nhìn ban đêm.

 

Sư Thanh Y đứng bên cạnh quan sát, phát hiện Lạc Thần đột nhiên nhíu mày.

 

Điều này cho thấy Lạc Thần có chút kinh ngạc.

 

Sư Thanh Y không biết Lạc Thần nhìn thấy những gì, nhưng có thể khiến sắc mặt Lạc Thần thay đổi đồng nghĩa tình cảnh trước mắt nhất định không giống bình thường.

 

A Mai từng nói bên trong là một mộng cảnh rỗng, vậy trước khi mượn mắt Lạc Thần nhất định đã chuẩn bị tâm lý rằng khung cảnh bên trong có thể là trống rỗng, nếu như hiện tại bên trong thật sự giống như trong dự đoán thì Lạc Thần sẽ không có loại phản ứng này. Nhưng hiện tại Lạc Thần vừa mới bắt đầu nhìn lén đã nhíu mày, cho thấy khung cảnh bên trong tất nhiên nằm ngoài dự đoán của Lạc Thần.

 

Nhưng Lạc Thần cũng chỉ nhíu mày chốc lát, kế tiếp sắc mặt nhìn vẫn bình tĩnh như nước, một lát sau thậm chí có chút thẫn thờ.

 

Loại thay đổi này vô cùng nhỏ bé, A Mai không nhận ra, nhưng Sư Thanh Y vừa nhìn đã có thể phát giác.

 

Sư Thanh Y lúc bắt đầu còn có chút khẩn trương, cho rằng Lạc Thần vào trong đó đã gặp chuyện gì bất thường, cả người nàng bởi vì lo lắng mà trở nên căng thẳng.

 

Nhưng chờ nàng quan sát chốc lát, lại cảm thấy Lạc Thần không giống như gặp phải sự việc gì khiến nàng ấy kinh ngạc, mà phần nhiều là bởi vì hình ảnh lọt vào trong mắt khiến Lạc Thần không dự đoán được, nhưng kết hợp với biểu hiện sau đó cho thấy tình huống bên trong có lẽ rất an toàn, thậm chí còn mang đến một chút cảm giác hoài niệm cho Lạc Thần.

 

Lẽ nào trong mộng cảnh của Trường Sinh đã xuất hiện hình ảnh quen thuộc nào đó sao?

 

Sư Thanh Y nhớ đến A Mai nói Tân Đồ tuy rằng không phải là kẻ tạo mộng, nhưng lại có thể kiến tạo tiểu thế giới, mà mộng cảnh thuộc về một loại của tiểu thế giới, nếu như Tân Đồ dùng biện pháp gì đó để tạo ra mộng cảnh tương tự như một tiểu thế giới thù cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

 

Nhưng muốn tạo ra khung cảnh có thể làm Lạc Thần cảm thấy quen thuộc, đối với một người xa lạ như Tân Đồ chỉ sợ là khó có thể làm được, lẽ nào nàng ấy và Trường Sinh cùng nhau hợp tác tạo ra mộng cảnh?

 

Sư Thanh Y suy tư, đồng thời không dám dời mắt.

 

Tầm nhìn của Lạc Thần bắt đầu từ hồ nước, không ngừng chuyển dời, sau đó đến một con đường núi, dọc theo con đường càng lúc càng rộng mở đi về phía trước. Thỉnh thoảng từ trong rừng cây nhảy ra một con nai, dưới tầm nhìn ban đêm, đôi mắt của nó dường như phát quang, nhanh chóng phóng qua đường rồi chạy sang một hướng khác.

 

A Mai chưa từng thấy mộng cảnh này nên không cách nào trực tiếp xác định vị trí của Trường Sinh, vì thế chỉ có thể để Lạc Thần đi lại trong rừng. Tuy rằng Lạc Thần không ở trong mộng cảnh mà chỉ thông qua ‘đôi mắt’ của A Mai để quan sát, nhưng cảm giác giống như bản thân nàng đang di chuyển trong khu rừng nhằm tiến hành thăm dò.

 

Lạc Thần biết đây là chỗ nào, căn bản không cần thăm dò, nàng quen việc dễ làm, một đường đi đến trước căn nhà trúc.

 

Cửa rào trước sân đóng chặt, dưới tầm nhìn ban đêm, ngọn đèn lồng vốn dĩ mờ nhạt cũng bị phủ một màu than chì, chập chờn lay động trong gió đêm, dường như đang hoan nghênh vị cố nhân đã lâu chưa gặp này.

 

Ánh mắt của Lạc Thần dừng trên cửa nhà, dường như giật mình mà đứng nhìn một hồi lâu.

 

Sư Thanh Y phát giác sắc mặt của Lạc Thần lại có một chút thay đổi.

 

Lạc Thần nhắm chặt đôi mắt, không nhìn thấy ánh mắt của nàng nên Sư Thanh Y chỉ có thể từ nét mặt đọc ra một chút cảm giác buồn bã hoài niệm. Sư Thanh Y không biết Lạc Thần rốt cuộc đã nhìn thấy những gì, chỉ có thể suy đoán đó hẳn là khung cảnh quen thuộc nào đó, hiện tại nàng nhìn thấy những xúc cảm này trên mặt Lạc Thần lại càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân.

 

Tầm nhìn của Lạc Thần dừng trên cửa trúc, sau đó dời vào trong sân, quan sát xung quanh một phen rồi mới đi vào trong nhà trúc.

 

Tất cả phòng trong nhà đều tắt đèn, chỉ có trên hành lang treo một chiếc đèn lồng.

 

Lạc Thần xem xét từng căn phòng một.

 

Phòng sách vẫn là cách bày trí năm ấy, chúng nhìn vô cùng sống động, không có một chút dấu vết của thời gian, dường như ngày hôm qua tái hiện ngay trước mắt.

 

Một chồng sách được sắp xếp chỉnh tề trên bàn, một quyển sổ trong số đó đang mở ra, trên giấy là nét bút lông sắc bén của Tư Hàm, tường tận ghi chép ngay bên cạnh.

 

Đối mặt tất cả của Hoàng Đô, Đại Tế Tư vĩnh viễn tận tâm tận lực, khuynh tẫn tất cả những gì nàng có.

 

Lạc Thần dời mắt, nhìn sang một chiếc bàn khác.

 

Trên bàn là những quyển sách Sư Thanh Y thích xem, trang sách còn mở ra, tinh tường dừng lại ở một trang nào đó. Bên cạnh còn đặt chiếc giỏ tre năm đó Lạc Thần tự tay đan, bên trong dây thừng màu trắng và màu lam đan xen vào nhau, thành nút thắt bình ăn còn chưa hoàn chỉnh.

 

Trong lúc hoảng hốt, nàng muốn đưa tay chạm vào nút thắt bình an, rồi lại chợt bừng tỉnh, những ký ức này chỉ có thể nhìn thấy mà không thể chạm đến.

 

Lạc Thần lại thay đổi góc nhìn, đến trước gian phòng của Trường Sinh, nhìn thấy Trường Sinh không ở trong phòng nên lại trở ra ngoài.

 

Lại đến phòng của nàng và Sư Thanh Y, bên trong cũng không có một bóng người.

 

Sau đó tầm nhìn của Lạc Thần chuyển sang hành lang, dọc theo hành lang đèn lồng chập chờn, cuối cùng đến bên ngoài căn phòng giường thấp.

 

Nàng không do dự, tầm mắt chuyển vào trong phòng.

 

Mà bên trong phòng đặt ba chiếc giường, chiếc giường thứ nhất trống rỗng, Trường Sinh nằm bên phải chiếc giường ở giữa ngủ rất say giấc. Đáng lưu ý chính là bên trái Trường Sinh còn đặt một chiếc gối đầu, nàng chỉ chiếm một nửa tấm chăn và không gian, giống như nàng đang nằm ngủ cùng người nào đó, nhưng người kia đã không còn ở đây.

 

Trong mộng cảnh của Trường Sinh, Sư Thanh Y, Lạc Thần, Tư Hàm đều là ảo ảnh do nàng tạo ra, chỉ tồn tại ở trước mắt nàng, hiện tại Trường Sinh đang ngủ nên ảo ảnh dĩ nhiên sẽ biết mất, chỉ còn lại khung cảnh và sự vật không thay đổi.

 

Nếu như qua đêm nay, chờ đến khi trời sáng Trường Sinh mở mắt ra, ảo ảnh của Sư Thanh Y, Lạc Thần và Tư Hàm còn có thể tiếp tục xuất hiện bên cạnh nàng.

 

Ánh mắt của Lạc Thần chậm rãi dời sang phải, dừng trên bóng người nằm hơi nghiêng bên trái của Trường Sinh.

 

Người này một mình nằm trong chăn đệm bên trái,  thần thái lúc ngủ đặc biệt bình thản.

 

Trong căn phòng thực thế cũng chỉ có Trường Sinh và nữ nhân này.

 

Sư Thanh Y toàn bộ quá trình đều quan sát sắc mặt của Lạc Thần, lúc này nhìn thấy trên mặt Lạc Thần xuất hiện gợn sóng một cách rõ ràng, dường như đã nhìn thấy hình ảnh khó tin nào đó, thậm chí đôi môi mỏng khẽ mấp máy, dường như đang nỉ non điều gì đó.

 

Lúc này, Dạ vốn dĩ đang ngủ say trên giường đột nhiên mở mắt ra, nàng chậm rãi ngồi dậy, nghiêng mặt nhìn về phía Trường Sinh đang ngủ đến ngọt ngào.

 

Nàng giơ tay lên, vuốt ve ngực trái của mình, rồi lại nhìn chằm chằm vào Trường Sinh.

 

Lạc Thần thông qua ‘đôi mắt’ Nhìn chằm chằm vào Dạ.

 

Trong phòng dường như phủ một lớp màng xanh, Dạ ngồi giữa lớp màu sắc này, có vẻ càng thêm phần âm trầm và cô tịch.

 

Cứ thế nhìn một lúc, Dạ dường như đã cảm giác được điều gì, nàng đột ngột xoay người lại.

 

Dưới ánh mắt của Lạc Thần giống như Dạ đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, sau đó chỉ thấy Dạ nâng tay lên, trong tay vải ra vài vật sắc nhọn, nhìn qua giống như kim châm dùng trong châm cứu, dưới tầm nhìn ban đêm vốn dĩ không thể nhìn ra màu sắc vốn có, chỉ có thể cảm giác được giữa không trung hàn quang chợt lóe.

 

Lạc Thần phản ứng mau lẹ, lập tức lui lại, rời khỏi phạm vi tầm nhìn.

 

Sư Thanh Y thấy sắc mặt của Lạc Thần thoáng chốc thay đổi, nàng rất hiếm khi nhìn thấy Lạc Thần lộ ra vẻ mặt này, liền biết có khả năng đã xảy ra chuyện, nàng lập tức kéo tay A Mai, lúc này Lạc Thần mới mở mắt đồng thời lui lại mấy bước, thoát ly sự tiếp xúc của A Mai.

 

“Thế nào rồi?” Sư Thanh Y lo lắng hỏi: “Có phải gặp nguy hiểm gì rồi hay không?”

 

A Mai cũng hoảng sợ, cuống quýt hỏi: “Nữ nhân kia đâm vào đôi mắt ngươi sao?”

 

Tuy rằng nàng tạm thời cho Lạc Thần mượn ‘đôi mắt’, không nhìn thấy tình huống vừa rồi nhưng nàng là kẻ tạo mộng, vẫn có thể cảm giác được vừa rồi có một loại sát khí đặc biệt đáng sợ đến gần ‘đôi mắt’, cũng may vừa rồi Lạc Thần rút lui nhanh, bằng không đôi mắt sẽ thực sự bị đánh trúng.

 

Sư Thanh Y lập tức nhìn vào đôi mắt của Lạc Thần: “Đôi mắt có chỗ nào khó chịu không?”

 

Lạc Thần trấn an nàng: “Không sao, không bị thương.”

 

Sư Thanh Y nhìn thấy không có gì khác thường, lúc này mới thở dài một hơi.

 

A Mai thở phì phì: “Ta đã nói nữ nhân kia thật đáng sợ, treo ‘đôi mắt’ bên cạnh nàng rất dễ bị nàng phát hiện, cũng may ngươi phản ứng nhanh, nếu không đôi mắt của ngươi đã không còn nữa rồi, thực sự quá nguy hiểm!”

 

Lạc Thần vẻ mặt phức tạp: “… Ngược lại cũng xem như không quá nguy hiểm, nàng không biết là ta.”

 

“Nàng?” Sư Thanh Y nhíu mày: “Là nói Tân Đồ sao?”

 

Lạc Thần nhìn về phía Sư Thanh Y, khóe môi lộ ra một chút độ cong: “Dạ cô nương.”

 

Sư Thanh Y nghe thấy tên này, đôi mắt trợn to: “Dạ cô nương, đang ở trong mộng cảnh của Trường Sinh?”

 

Nàng liên hệ đến suy đoán của bản thân trước đó, nói: “Cho nên mộng cảnh của Trường Sinh quả nhiên không phải mộng cảnh rỗng, mà là một mộng cảnh có thể khiến ảo ảnh của Dạ cô nương xuất hiện, hơn nữa khung cảnh này ngươi lại rất quen thuộc, lẽ nào là khu rừng của Dạ cô nương?”

 

Dạ cô nương tồn tại trong trí nhớ của Trường Sinh, hơn nữa còn là người nhiều năm qua Trường Sinh nhớ mãi không quên, có thể xuất hiện trong mộng cảnh của Trường Sinh cũng không có gì ngạc nhiên.

 

Chỉ là Trường Sinh không cách nào tự mình tạo dựng mộng cảnh, A Mai lại không có mặt ở đó, như vậy người có thể tạo dựng mộng cảnh cho Trường Sinh, dường như cũng chỉ còn lại Tân Đồ vốn dĩ đang ở cùng một chỗ với Trường Sinh.

 

Lạc Thần nói: “Sau khi vào trong, ta quả thật đã nhìn thấy khu rừng của Dạ cô nương, còn có nhà trúc. Thời gian vào lúc đêm khuya, Trường Sinh đang ngủ say.”

 

Nàng nói xong, sợ Sư Thanh Y nóng lòng nên mô tả lại tất cả những gì vừa rồi bản thân nhìn thấy, đồng thời đặc biệt chỉ ra tình huống của ba chiếc giường trong phòng lớn.

 

Sư Thanh Y nhíu mày nói: “Ngươi nói trong phòng sách có quyển số ghi chép của cô cô, vậy bối cảnh hẳn là ngươi, ta, cô cô, Trường Sinh và Dạ cô nương năm đó cùng nhau ở lại trong rừng.”

 

Lạc Thần nói: “Ta thấy bài trí trong nhà trúc, xác thực giống hệt năm Hi Trữ thứ mười.”

 

Nét mặt Sư Thanh Y cũng hiện lên một chút thẫn thờ, nhưng nàng tâm tư tinh tế, rất nhanh đã phát hiện điểm bất hợp lý: “Trong phòng có ba chiếc giường, vậy nhất định là Trường Sinh muốn ngủ cùng mọi người, bình thường nếu như có mặt cô cô, sẽ là ta và ngươi một giường, cô cô và Trường Sinh một giường, chiếc giường ở bên trái hẳn là của ta và ngươi, mà cô cô và Trường Sinh sẽ ngủ ở giữa, nhưng ngươi lại thấy chiếc giường bên trái trống rỗng, bên cạnh Trường Sinh cũng không có cô cô, vậy chỉ có thể là ảo ảnh của chúng ta và cô cô đã thoát ly tầm nhìn của Trường Sinh trong lúc ngủ nên biến mất không thấy. Điều này chứng tỏ Trường Sinh chính là chủ thể tham dự việc kiến tạo toàn bộ mộng cảnh.”

 

Giọng nói của nàng càng trở nên trầm thấp: “Nhưng dưới tình huống những ảo ảnh khác đều biến mất, ngươi lại nói ngươi nhìn thấy Dạ cô nương trên chiếc giường bên cạnh Trường Sinh, còn có thể nhìn Trường Sinh ngủ, đồng thời tấn công ngươi, vậy chỉ có thể chứng tỏ… Dạ cô nương là sự tồn tại chân thực, nàng không phải ảo ảnh.”

 

Nếu như không phải do nàng chính miệng nói ra, nàng thực sự không dám tin tưởng.

 

“Đúng vậy, Dạ cô nương là người sống.” Trong ánh mắt của Lạc Thần cũng có một chút dao động: “Chẳng qua nàng không biết ta đang mượn mắt quan sát, còn tưởng rằng ta là A Mai cho nên mới tấn công ta, nếu không nàng sẽ không làm vậy.”

 

Sư Thanh Y gật đầu: “Nếu như đó thực sự là Dạ cô nương, mà nàng biết rõ là ngươi đang quan sát thì quả thật sẽ không làm như vậy, nàng luôn thân thiết với ngươi, mỗi lần ăn uống đều phải ngồi bên cạnh ngươi.”

 

Vừa rồi mượn mắt, vẫn chỉ thông qua ‘đôi mắt’ để quan sát, thật ra Dạ không nhìn thấy cụ thể là ai ẩn phía sau ‘đôi mắt’ mà chỉ có thể phát hiện sự tồn tại của nó, nhưng treo mắt là năng lực thuộc về kẻ tạo mộng, cho nên Dạ tưởng rằng kẻ tạo mộng đang nhìn lén nàng.

 

Trong ấn tượng của Sư Thanh Y, Dạ không thân cận với mọi người, luôn luôn hờ hững vô tình, nói giết thì giết, tuyệt đối không có một chút do dự. Vật còn sống bị nắm trong tay, đối với nàng cũng giống như đã chết, nàng lười nhìn nhiều dù chỉ một cái.

 

Dạ không hiểu tình cảm, dĩ nhiên khó có lòng thương hại.

 

Nhưng Dạ đối xử với gia đình các nàng lại rất tốt, nhất là Trường Sinh, nếu như Dạ biết là Lạc Thần đang mượn mắt nhất định sẽ không ra tay tập kích.

 

A Mai hốt hoảng nghe đến đau đầu, nàng không biết cái gì là Dạ cô nương, căn bản nghe không hiểu nhưng nàng lại nghe hiểu một việc, đó chính là Sư Thanh Y và Lạc Thần quen biết nữ nhân đáng sợ kia, hơn nữa quan hệ dường như không tệ.

 

Lần này A Mai càng sợ đến chết khiếp, nói: “Nói cách khác, nếu như nữ nhân kia biết là các ngươi thì sẽ không chọc mù đôi mắt, vừa rồi nàng tưởng ta đang nhìn lén nàng nên mới hạ độc thủ?”

 

Nàng ai thán một tiếng: “Nàng đây là tiêu chuẩn kép a? Làm sai đã làm gì sai mà nàng lại đối xử ta như vậy, có phải bởi vì ta không quen biết với nàng, ta phải làm thế nào mới có thể làm quen với nàng?”

 

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Dạ cô nương không thích người nói nhiều.”

 

A Mai: “…”

 

Nàng nhất thời thành thật, đứng ở một bên không dám nói nữa.

 

Sư Thanh Y lại trong thời gian ngắn tâm tình dao động, cho ra một suy đoán đến chính nàng cũng cảm thấy giật mình, nhưng giật mình thì giật mình, hiện tại nàng cẩn thận suy ngẫm một số việc có liên quan, càng cảm thấy suy đoán của bản thân là chính xác.

 

Lúc đó Tân Đồ ở trong thôn thuần phục một con lừa, để Trường Sinh cưỡi nó chơi đùa. Lúc đó nàng nhìn thấy Tân Đồ quả thật là niệm vài câu kỳ lạ gì đó với con lừa sau đó nó liền nghe lời nàng, điều này chứng tỏ Tân Đồ có thể điều khiển sinh vật sống.

 

Mà năm đó Dạ cũng có thể tùy ý điều khiển động vật trong rừng.

 

Tân Đồ thoạt nhìn không có bao nhiêu cảm xúc, sẽ chỉ cùng Trường Sinh nói mấy câu.

 

Dạ của năm đó cũng trầm mặc ít nói.

 

A Mai nói nàng có thể cảm giác được bên cạnh Tân Đồ ẩn tàng một tiểu thế giới.

 

Mà năm đó bên cạnh Dạ cũng ẩn giấu Huyết Hồ, chính là tiểu thế giới mà Dạ tạo ra, nàng có thể tự do ra vào Huyết Hồ.

 

Trường Sinh và Tân Đồ vốn dĩ ở cùng một mộng cảnh, hiện tại mộng cảnh của Trường Sinh chính là khu rừng của Dạ năm đó, Trường Sinh ngủ, ảo ảnh của các nàng và cô cô đều biến mất, đồng nghĩa Trường Sinh chính là chủ thể, như vậy mộng cảnh này nhất định Trường Sinh Trường Sinh và Tân Đồ hợp tác tạo nên.

 

Vừa rồi Lạc Thần ở trong mộng cảnh không nhìn thấy bóng dáng của Tân Đồ, mà chỉ nhìn thấy Dạ, hơn nữa nghe Lạc Thần miêu tả, Dạ nhất định không phải ảo ảnh.

 

Tất cả kết hợp lại với nhau, đủ để chứng tỏ Tân Đồ chính là…

 

Thảo nào Tân Đồ luôn có một loại quan tâm đặc biệt đối với Trường Sinh.

 

Nếu như thế, vì sao Tân Đồ lại lựa chọn giấu diếm các nàng? Vì sao sẽ đi cùng đám người Đầu Xám Trắng và Đầu Đinh, hơn nữa nhóm người đó rõ ràng rất nghe lời nàng.

 

Sư Thanh Y tâm tư cuồn cuộn, nghĩ thông suốt một vấn đề rồi lại rơi vào vấn đề tiếp theo. Trừ phi các nàng tự mình vào mộng cảnh của Trường Sinh, nếu không tất cả chỉ là suy đoán, làm thế nào cũng không thể hoàn toàn nghĩ thông suốt.

 

Nhưng Sư Thanh Y hiện tại có thể xác định một điều chính là Trường Sinh an toàn, mặc kệ thế nào nàng biết Dạ tuyệt đối sẽ không làm hại Trường Sinh.

 

Nàng nhìn Lạc Thần, thấp giọng nói: “Ta thực sự không nghĩ đến Tân Đồ chính là Dạ cô nương, không biết Trường Sinh có biết chuyện này hay không.”

 

Nếu như Trường Sinh đã biết, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.

 

Lạc Thần nói: “Nàng đã dùng thân phận và diện mạo của Tân Đồ xuất hiện, đồng nghĩa nàng không muốn để người khác biết, có lẽ nàng có điều lo lắng gì đó. Trường Sinh đang ngủ, vậy thì để nàng ngủ đi, đến lúc đó chúng ta lại tìm hai người các nàng, nếu như Dạ cô nương xác thực có điều khó nói, chúng ta cũng đừng để nàng biết rằng chúng ta đã biết việc này.”

 

“Được.” Tảng đá lớn trong lòng Sư Thanh Y cuối cùng cũng buông xuống: “Vậy chúng ta lập tức tập hợp cùng Ngư Thiển và Trạc Xuyên.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!