Dò Hư Lăng – Hiện Đại – Chương 524

Chương 524: Chân Tướng

 

“Tiếng xé rách rất nhỏ?” Sư Thanh Y tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”

 

“… Không có.”

 

Ý cười nơi khóe môi Sư Thanh Y lạnh đi, nàng không nói gì mà chỉ nhìn Triệu Nghiễn một cái.

 

“Thật, thật sự hết rồi.” Triệu Nghiễn bị nàng nhìn, nét mặt càng trở nên sợ hãi: “Điện hạ, ta không lừa ngươi. Lúc người kia vào mộng cảnh, lần nào đến cũng rất đột ngột, cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh xé rách, hơn nữa loại âm thanh này rất nhỏ, không chú ý lắng nghe thì căn bản không thể nghe thấy, sau đó người đó sẽ đứng sau lưng ta, thậm chí thậm chí còn không biết rốt cuộc người đó xuất hiện từ đâu.”

 

Sư Thanh Y trầm ngâm chốc lát, nói: “Vậy đối phương là nam hay nữ, dáng vẻ thế nào, cơ bản khoảng bao nhiêu tuổi, tên là gì, những thông tin cơ bản này ngươi dù sao cũng phải biết chứ? Dù sao ngươi cũng đã gặp đối phương.”

 

“Ta không biết.” Triệu Nghiễn không cách nào phán đoán Sư Thanh Y rốt cục đã cho hắn uống loại thuốc gì, trong lòng nghi ngờ rồi lại không dám biểu lộ ra, giọng nói không nén được run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nói: “Ta đối với người kia trên cơ bản hoàn toàn không biết gì cả, căn bản không biết tên, cũng không biết giới tính. Mỗi lần xuất hiện kẻ đó đều che kín người, khuôn mặt cũng bị che khuất, còn mang bao tay, vừa rồi ngươi cũng nói vạn nhất bệnh đa nghi của đối phương còn nặng hơn ta, quả thật là… nặng hơn, người đó vô cùng cẩn thận, không để lộ một chút manh mối nào.”

 

Hắn sợ Sư Thanh Y không tin, lại nói: “Điện hạ, ta nói mỗi câu đều là thật, cũng không phải ta không muốn nói, mà thật sự là cái gì cũng không biết!”

 

Sư Thanh Y cười híp mắt: “Ngươi yên tâm, ta tin tưởng ngươi. Ngươi vốn dĩ chính là một kẻ ích kỷ, mọi việc đều sẽ suy xét từ lợi ích của bản thân, ngươi có thể phản bội tộc nhân, dĩ nhiên cũng có thể phản bội đồng bọn. Ngươi đã uống thuốc, vì bảo vệ bản thân, hiện tại phải biểu hiện nghe lời một chút để đổi lấy cơ hội sống, ta đều có thể hiểu được, làm sao có thể nghi ngờ ngươi đây?”

 

Giọng nói của nàng rõ ràng nghe như gió xuân, nhưng Triệu Nghiễn lại giống như chạm vào gai nhọn, mỗi một cây gai đều đâm vào trong lòng hắn: “…”

 

“Hơn nữa.” Sư Thanh Y ôn hòa tiếp tục: “Nếu như ta là kẻ hợp tác với ngươi, ta cũng sẽ che giấu thân phận của mình càng cẩn thận càng tốt. Dù sao ngươi là một kẻ phản bội, nói không chừng ngày nào đó rơi vào tay đối thủ, chịu một chút đau đớn ngươi sẽ lập tức khai hết gốc gác của đồng bọn, người kia quấn kín kẽ như bánh chưng ở trước mặt ngươi cũng là việc bình thường. Ngươi đừng khẩn trương, về những gì ngươi nói, ta tuyệt đối tin tưởng.”

 

Triệu Nghiễn lại bị gai đâm đến trăm nghìn lỗ thủng, không có chút cảm giác vui sướng khi được tin tưởng: “…”

 

Lạc Thần đứng bên cạnh thân Sư Thanh Y, yên tĩnh nhìn nàng nói đến Triệu Nghiễn á khẩu không trả lời được, nụ cười nơi khóe môi như có như không.

 

Trong lúc Sư Thanh Y ứng phó Triệu Nghiễn, nếu như không cần thiết trên cơ bản Lạc Thần sẽ không lên tiếng.

 

Việc đứng ở một bên chờ đợi, theo lý mà nói hẳn là vô cùng khô khan, nhưng Lạc Thần lại cứ thế nhìn Sư Thanh Y hồi lâu, nhìn nàng khí định thần nhàn, bày mưu tính kế, nhìn tinh quang trong mắt nàng.

 

Lạc Thần cảm thấy thú vị.

 

“Nhưng người kia dù sao cũng phải nói chuyện với ngươi để trao đổi thông tin.” Sư Thanh Y nói với Triệu Nghiễn: “Từ giọng nói,  cũng không phân biệt được nam nữ? Giọng nói của người đó lẽ nào đã trải qua xử lý đặc biệt, nên ngươi mới không xác định được?”

 

Triệu Nghiễn biết rõ bản lĩnh của Sư Thanh Y, hiện tại hắn đã bại lộ, hơn nữa còn bị cho uống thuốc, ở trước mặt Sư Thanh Y ngoan cố chống lại không khác gì dùng trứng chọi đá, vì vậy hắn thoạt nhìn càng thành thật hơn: “Giọng nói của người đó nghe rất kỳ quái, có chút chói tai, hơn nữa còn xen lẫn cảm giác thô ráp, từ giọng nói không phán đoán được giới tính, có lẽ là am hiểu cách biến âm.”

 

Sư Thanh Y nhíu mày không nói, một lúc sau mới nói tiếp: “Năng lực chủ yếu của kẻ tạo mộng thể hiện qua việc khống chế mộng cảnh, nhưng trước đó những quái vật kia là thật sự tồn tại, hiển nhiên là đến từ bên ngoài, nhất là con quái vật kim phẩm, kẻ tạo mộng không có khả năng điều khiển nó, ngươi cũng không làm được, cho nên chúng chỉ có thể người bạn kia của ngươi nuôi dưỡng. Đối phương đã dùng biện pháp gì để điều khiển chúng?”

 

Triệu Nghiễn lắc đầu: “… Việc này, ta không biết, hơn nữa tất cả quái vật ta đều không thể nhìn thấy, lại càng không biết phương pháp điều khiển.”

 

Sư Thanh Y nheo mắt lại: “Ngươi không biết? Vậy xem ra không có việc gì là ngươi biết đến.”

 

Triệu Nghiễn là một kẻ tiểu nhân, sống chết trước mắt, hắn có thể vì mạng sống không chút do dự chủ động dẫm nát tôn nghiêm của bản thân dưới lòng bàn chân, nơm nớp lo sợ nói: “Điện hạ, ta đối với ngươi vẫn còn hữu dụng, ta… ta còn hữu dụng.”

 

“Ngươi nói xem, ngươi còn có tác dụng gì?” Sư Thanh Y khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn.

 

“Mặc dù có một số việc ta không biết, nhưng điện hạ ngươi có thể hỏi ta những vấn đề khác, chỉ cần ta biết ta nhất định nói cho điện hạ nghe! Tuyệt đối không có một chút giấu diếm!” Triệu Nghiễn lau mồ hôi trên trán: “Ta… ta biết không ít chuyện.”

 

“Được.” Sư Thanh Y có hứng thú hỏi: “Ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi. Lúc bọn ta vào mộng cảnh, ba lô và các vật dụng mang theo hiện đang ở đâu?”

 

Triệu Nghiễn vội vàng nói: “Đặt trong phòng của ta, chỉ cần điện hạ rời khỏi đây thì có thể lập tức lấy trở về.”

 

“Ngươi chưa từng động vào?” Thật ra Sư Thanh Y lo lắng nhất vẫn là điện thoại di động của nàng và Lạc Thần: “Nếu như ngươi động vào, ta sẽ vặn đầu ngươi xuống.”

 

Triệu Nghiễn: “…”

 

Hắn không khỏi hoảng sợ, thành thật nói: “Ta không có… ta không dám động vào, điện hạ yên tâm tất cả đều nguyên vẹn.”

 

Sư Thanh Y lúc này mới nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, đầu ngươi còn có thể tạm thời ở lại trên cổ.”

 

Triệu Nghiễn: “…”

 

Sư Thanh Y lại thình lình hỏi một câu: “Trong Thiên Hoàng Tuyên Cổ rốt cuộc có thứ gì, khiến cho các ngươi phải hao hết tâm tư muốn vào trong đó?”

 

Triệu Nghiễn vốn dĩ cúi đầu, nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên, dường như không ngờ Sư Thanh Y sẽ hỏi ra vấn đề này.

 

Sư Thanh Y mỉm cười: “Thiên Hoàng Tuyên Cổ không phải là mộng cảnh các ngươi kiến tạo, dẫn bọn ta xuống Triệu Mạch mục đích cuối cùng là gì? Trong mộng cảnh ngươi đặt Triệu Tông vào trạng thái gãy hết kim dực *, ngoại trừ muốn nhục nhã hắn còn bởi vì sâu trong Thiên Hoàng Tuyên Cổ có một thứ có khả năng phục hồi kim dực, cho nên đây chính là cơ hội để khống chế hắn tìm hiểu thêm về Thiên Hoàng Tuyên Cổ từ chỗ ta. Ta luôn luôn coi trọng Triệu Tông, nếu như ta thực sự bị mộng cảnh che mắt, thấy hắn bị hủy kim dực, ngươi cảm thấy ta có khả năng sẽ tiết lộ một số thông tin liên quan đến Thiên Hoàng Tuyên Cổ cho Triệu Tông biết. Về phần có hồi phục được kim dực hay không cũng không quan trọng, dù sao đều là giả, ngươi đơn giản chính là muốn hiểu biết thêm tình huống của Thiên Hoàng Tuyên Cổ mà thôi.”

 

*Kim dực: cánh vàng

 

Ý cười của nàng càng lạnh lẽo: “Về phần ngươi cấu kết với kẻ tạo mộng, ngụy tạo Triệu Mạch bị tắc nghẽn mạch khí, còn không phải vì Thiên Hoàng Tuyên Cổ sao?”

 

Triệu Nghiễn hai tay nắm chặt, không dám lên tiếng.

 

Sư Thanh Y nói: “Chúng ta đi đến tận đây cũng không thấy chỗ nào mạch khí tắc nghẽn, như vậy cũng chỉ có thể là đầu nguồn xảy ra vấn đề, lúc này lựa chọn duy nhất của ta chính là chữa trị đầu nguồn. Thần khí của Thiên Hoàng Tuyên Cổ phân chia đến các mạch, Triệu Mạch là một mạch chủ yếu trong số đó, mà suy cho cùng khởi nguyên của nó chính là Thiên Hoàng Tuyên Cổ, cho nên đầu nguồn mà hiện tại bọn ta nhìn thấy nhất định sẽ có con đường đặc biệt nào đó liên thông đến Thiên Hoàng Tuyên Cổ, nếu không thì thần khí cũng không thể chảy vào đây được. Nếu như ta không biết đây là mộng cảnh mà tưởng là chân thực, như vậy ta sẽ vì chữa trị đầu nguồn Triệu Mạch mà thử mở con đường liên thông này.”

 

Trong mắt nàng tràn ngập vẻ thấu đáo: “Lúc chữa trị, tuy rằng ta sẽ không cho các ngươi đứng xem, nhưng ‘đôi mắt’ của kẻ tạo mộng đặt trong Triệu Mạch, các ngươi vẫn có thể nhìn thấy cách mở thông đạo, vị trí mở ra nằm ở nơi nào, cần điều kiện gì và vân vân. Ngươi và Triệu Giác chưa từng đến Thiên Hoàng Tuyên Cổ, ngay cả con đường liên thông giữa hai nơi này các ngươi cũng không biết, càng không thể mô phỏng, nhưng ta thì biết, mà ta đồng thời cũng là chủ thể giấc mộng, một khi ta muốn mở ra thì khung cảnh sẽ căn cứ tiềm thức của ta tiến hành thay đổi, tự mình ảo hóa ra thông đạo và phương pháp mở ra thông đạo. Thiên Hoàng Tuyên Cổ là bí mật trong tộc, phụ thân ngươi Triệu Tông có sáu cánh nhưng tối đa cũng chỉ có thể đi vào tầng thứ nhất trong đó, còn ngươi ngay cả ngoại vi của Thiên Hoàng Tuyên Cổ cũng không thể tiến vào, nhưng ngươi là người của Triệu Mạch, có thể đi vào Triệu Mạch, vì vậy ngươi mới ra tay từ Triệu Mạch, dùng thủ đoạn này tìm ra cách vào Thiên Hoàng Tuyên Cổ, không phải sao?”

 

“… Phải.” Triệu Nghiễn cúi đầu: “Đều không thể gạt được điện hạ. Chỉ là ta quả thật không biết Thiên Hoàng Tuyên Cổ có thứ gì, là người kia muốn vào, không phải ta, người đó chỉ lợi dụng ta mà thôi, bọn ta chỉ là hợp tác lợi dụng lẫn nhau.”

 

“Xem ra tác dụng của ngươi đối với người kia quả thật rất lớn.” Vẻ chán ghét đối với hắn trong mắt Sư Thanh Y lúc này đã không hề che giấu, nàng lạnh lùng cười: “Dù sao tộc nhân chúng ta bản tính lương thiện, lấy trung thành làm trọng, cho dù đã từng xuất hiện vài kẻ bại hoại phải lên đài tẩy tội, nhưng cũng không có bất cứ người nào tiết lộ về vị trí của Hoàng Đô, đây là nguyên tắc cơ bản nhất. Muốn tìm một kẻ phản bội có thể dẫn người ngoài tiến vào Hoàng Đô, thật sự là khó càng thêm khó, từ cổ chí kim sợ rằng cũng chỉ có một mình ngươi, ngươi quả thật là độc nhất vô nhị, có thể không hữu dụng đối với người đó sao?”

 

Triệu Nghiễn: “…”

 

“Ta bây giờ còn một vấn đề lớn vẫn chưa hiểu được.” Sư Thanh Y nói.

 

“… Điện hạ cứ hỏi.” Triệu Nghiễn vì muốn sống sót, sỉ diện cũng không cần, lập tức nói tiếp.

 

Ánh mắt ánh mắt khóa chặt Triệu Nghiễn: “Các ngươi muốn đến Thiên Hoàng Tuyên Cổ, phải đến Hoàng Đô trước. Hoàng Đô có ảo trận biến hóa khó lường, lối ra sử dụng một lần sẽ biến mất, mà lối vào cũng thay đổi liên tục, ngươi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cho đến hôm nay cũng không tìm được lối vào Hoàng Đô. Vì vậy ngươi muốn mượn cơ hội này tiến vào mộng cảnh, khống chế ca ca ngươi thăm dò ta về lối vào Hoàng Đô. Nhưng ta và ngươi đều biết bất kể là ra hay vào, nếu như muốn vượt qua ảo trận đều phải dùng kim dực bay qua, cho dù có thể mang người ngoài vào trong, thì trong nhóm ít nhất cũng phải có một tộc nhân của Hoàng Đô chấp nhận dang cánh, nhưng Triệu Nghiễn ngươi là —”

 

Nàng dừng một chút mới nói: “Không có cánh.”

 

Sắc mặt Triệu Nghiễn đột nhiên thay đổi.

 

Sư Thanh Y nói: “Lúc ngươi xuất hiện, trên người không đeo vũ bài. Vũ bài đại điện cho phẩm cấp theo số cánh, trong tộc bởi vì trời sinh chỗ thiếu hụt, thỉnh thoảng sẽ có một vài tộc nhân sinh ra đã không có cánh, trường hợp này là không thể nhận được vũ bài. Ngươi vốn là không có vũ bài, rồi lại sợ người khác khinh thường ngươi nên mới nói dối tự xưng mình là thần quan, nhưng đã đánh mất vũ bài.”

 

Sắc mặt của Triệu Nghiễn càng trở nên âm trầm, hô hấp phập phồng, kéo đến rất dài.

 

Dường như đây là nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng hắn.

 

Hắn có thể vì tính mạng mà cúi đầu, thẳng thắn khai báo, nhưng lúc nghe đến một câu ‘không có cánh’, khuôn mặt gần như trở nên méo mó.

 

Sư Thanh Y quan sát sắc mặt của hắn, nói tiếp: “Ảo trận tuyệt đối không có sai sót, trong trận không có tộc nhân nào dang cánh thì sẽ không mở ra. Ngươi không có cánh, theo lý thuyết cho dù biết cách mở lối vào thì ngươi cũng không vượt qua được ảo trận, người kia vì sao lại xem trọng ngươi, để cho ngươi dẫn đường? Quan trong nhất là muốn ra ngoài cũng cần có người dang cánh, vậy năm đó ngươi làm thế nào rời khỏi Hoàng Đô?”

 

Tay của Triệu Nghiễn bắt đầu run lên.

 

Sư Thanh Y tiến về phía trước vài bước, nhìn về phía Triệu Giác.

 

Vẻ khổ sở trên mặt Triệu Giác đã không cách nào che giấu được nữa.

 

“Triệu Giác trung thành, rất có nguyên tắc, điểm này ta tuyệt đối tin hắn.” Sư Thanh Y nhìn Triệu Giác, nhưng lời là đang nói với Triệu Nghiễn: “Ngươi rời khỏi Hoàng Đô mà không có sự đồng ý của cô cô, cho dù hắn yêu thương người đệ đệ như ngươi cũng không thể vì đưa ngươi ra ngoài mà dang cánh trong ảo trận. Nhưng tình huống hiện tại cho thấy, huynh đệ các ngươi năm đó đều rời khỏi Hoàng Đô, đi đến hôm nay, tham dự vào việc tạo ra mộng cảnh. Nếu như nói người kia lợi dụng ngươi là bởi vì muốn ngươi khống chế ca ca ngươi, nhưng loại khống chế này của ngươi lại chỉ giới hạn trong mộng cảnh, rời khỏi mộng cảnh sẽ mất tác dụng, vậy làm sao có thể chân chính khống chế ca ca ngươi dang cánh trong hiện thực, dù sao ca ca ngươi, hắn…”

 

Nàng nói đến đây, bất kể như thế nào cũng không nói được nữa, trong mắt tràn đầy thê lương và thương xót.

 

Triệu Giác lúc này lại nở nụ cười, phóng khoáng nói: “Điện hạ, không sao. Ta đã thanh tỉnh từ lâu, biết được chân tướng, điện hạ không cần lo lắng cho ta.”

 

Cách nói chuyện của hắn và Triệu Nghiễn hiện tại không giống nhau, Triệu Nghiễn sử dụng giọng hiện đại rất lưu loát, còn hắn vẫn dùng giọng cổ đại.

 

Sư Thanh Y thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Dù sao Triệu Giác trong hiện thực hẳn là không thể tự do hành động, mất đi khả năng tự khống chế ý thức mới phải. Lúc ta nhận dạ minh châu của Triệu Giác nhìn vào cổ tay của hắn, ba đường văn trên tay hắn không giống với những chủ thể đang sống như chúng ta, nhưng cũng không phải là đã chết, mà ba đường thiếu một, thuộc về trạng thái giao giữa sống và chết. Mà trong mộng cảnh, nguyên bản chỉ có ảo ảnh mới có thể bị khống chế, con người chân thực tồn tại là không thể bị khống chế, trừ phi trong hiện thực người này đã mất đi ý thức. Nguyên nhân chính là bởi vì trong hiện thực ca ca ngươi đã mất đi ý thức cho nên khi ngươi mang hắn vào mộng cảnh mới có thể khống chế hắn.”

 

Nắm tay của Triệu Nghiễn càng siết càng chặt.

 

Triệu Giác cũng chỉ đứng nghe, cả người phủ kín vẻ thê lương không nói thành lời.

 

“Chủ thể giấc mộng vốn dĩ là người sống, bán chủ thể vốn là người chết, nếu như ở vào trạng thái giữa chủ thể và bán chủ thể, như vậy người này trong hiện thực hẳn là chưa thật sự tử vong, nhưng lại mất đi ý thức, có khả năng nhất chính là… người thực vật.” Chân tướng Sư Thanh Y suy đoán vô cùng nặng nề, cho nên giọng nói của nàng càng lúc càng trầm thấp, nói ra chỗ mâu thuẫn trong đó: “Đã như vậy, ra khỏi mộng cảnh, Triệu Nghiễn ngươi làm thế nào khống chế được Triệu Giác? Nhưng ngươi lại không có cánh, nếu như không khống chế Triệu Giác, ngươi đối với người kia căn bản không có tác dụng gì, huống hồ Triệu Giác trong hiện thực không có ý thức, căn bản không cách nào dang cánh mới đúng.”

 

Lúc này Triệu Nghiễn lại gần như trừng nứt cả mắt, quát lớn: “Ai nói ta không có cánh! Ai nói! Tất cả mọi người đều khinh thường ta không có cánh, cho rằng ta là nỗi sỉ nhục của Triệu Mạch! Triệu Tông chưa từng nhìn ta một lần, dù chỉ một lần!”

 

Cả người hắn gần như run rẩy mất khống chế, vừa sợ hãi vừa xen lẫn một loại cảm giác khoái trá kỳ lạ, nhìn về phía Triệu Giác: “Ta có cánh! Ta có cánh! Hơn nữa cánh của ta phẩm cấp còn rất cao!”

 

Sư Thanh Y quan sát phản ứng của hắn, dường như đã đoán được điều gì, hai vai không khỏi run rẩy.

 

Màu mắt của nàng từ hổ phách chuyển thành màu đỏ, sự ngụy trang của mộng cảnh cũng sắp không che lấp được nữa, huyết sắc trong đôi mắt nhanh chóng lan tràn.

 

Lạc Thần nhìn thấy tâm tình nàng dao động kịch liệt, lập tức bước đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Thanh Y, bình tĩnh.”

 

Ánh mắt của Sư Thanh Y rất nặng nề, nhìn chằm chằm vào Triệu Nghiễn.

 

Cuối cùng nàng đã biết chân tướng. Cũng không cách nào bình tĩnh được nữa.

 

Triệu Giác cung kính cúi đầu với nàng, run giọng nói: “Vẫn xin… điện hạ tha cho A Nghiễn một mạng.”

 

“Thì ra ca ca ngươi… căn bản… không phải người thực vật.” Sư Thanh Y nhìn về phía Triệu Nghiễn, nghiến răng nói ra từng chữ: “Đến lúc này hắn còn cầu xin ta tha mạng cho ngươi. Nhưng loại súc sinh như ngươi, không xứng!”

 

Đáy mắt Triệu Giác ngấn nước, không hề nói tiếp.

 

Triệu Nghiễn hoàn toàn điên rồi, hắn nói với Triệu Giác: “Không cần giả mù sa mưa ở trước mặt ta! Thu hồi bộ mặt dối trá của ngươi đi!”

 

Sư Thanh Y hai mắt đỏ bừng, nhìn quét về phía Triệu Giác: “… Ngươi nghe thấy không, hắn không xứng.”

 

Vừa dứt lời, nàng đã nâng tay ngưng tụ ra một mũi tên, không chút do dự phóng thẳng về phía Triệu Nghiễn. Mũi tên xé rách không khí, mang theo nỗi bi phẫn lớn lao, phút chốc lao đến trước mặt Triệu Nghiễn, lướt qua đôi mắt của hắn.

 

Triệu Nghiễn gần như cảm giác được mũi tên lướt qua trước mắt, sắp đâm thẳng vào nhãn cầu, giờ khắc này hắn không nghĩ được bất cứ điều gì, trút bỏ tất cả nguy trang, gần như xuất phát từ bản năng mà phất tay, Triệu Giác ở phía sau hắn cũng lập tức biến mất theo động tác của hắn.

 

Cùng lúc đó, bốn phía trống trải u tối bỗng nhiên được kim quang chiếu sáng, sáu cánh mở rộng trên lưng Triệu Nghiễn. Lúc Thần Hoàng dang cánh, sức chiến đấu tăng vọt, vì thế lúc này Triệu Nghiễn miễn cưỡng hình thành được một lá chắn ngay trước mặt để ngăn chặn mũi tên của Sư Thanh Y.

 

Nhưng mũi tên Sư Thanh Y phóng đi mang theo sức mạnh quá lớn, tuy rằng bị ngăn lại, không đến mức đâm thủng nhãn cầu của Triệu Nghiễn nhưng hắn cũng khó có thể chống đỡ lâu, cả người không khỏi lui về phía sau, cuối cùng bị mũi tên ép đến mức va mạnh vào tường.

 

Chỉ nghe ầm một tiếng, bức tường phía sau Triệu Nghiễn sụp đổ, tạo thành một cái lỗ to.

 

Sư Thanh Y mở rộng bàn tay, khống chế mũi tên còn treo giữa không trung, ánh mắt căn bản không nhìn Triệu Nghiễn, cũng không nhìn quang dực* vốn không nên tồn tại trên lưng Triệu Nghiễn.

 

*Quang dực: cánh ánh sáng

 

Thứ nàng nhìn thấy là bản thể hiện tại của Triệu Giác.

 

Giờ phút này, Triệu Giác từ phần eo trở xuống hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại khung xương, nửa người nằm trên lưng Triệu Nghiễn. Hai mắt hắn nhắm nghiền, cả người đã gần như trong suốt, cũng giống như quang dực phía sau, đang mờ nhạt treo trên lưng Triệu Nghiễn.

 

Sáu cánh này nếu nói là của Triệu Nghiễn, không bằng nói là của Triệu Giác.

 

Triệu Giác đã không còn ý thức, nửa thân trên của hắn dường như đã trở thành vật ký sinh trên người Triệu Nghiễn, hai người dung thành thành một thực thể quỷ dị.

 

So với trực tiếp chết đi, sống một cách không chút tôn nghiêm như thế này còn tàn khốc hơn, đây mới là thê thảm nhất.

 

Lạc Thần cũng đã nhìn thấy, nàng rũ mi, nhất thời không đành lòng nhìn dáng vẻ này của Triệu Giác.

 

“Vì muốn chiếm đoạt quang dực, không ngờ ngươi… dám luyện hóa ca ca ngươi.” Sư Thanh Y hô hấp nặng nề, ngực phập phồng kịch liệt, nàng nhìn chằm chằm Triệu Nghiễn, cả người dường như bị bao phủ bởi một luồn hắc khí như có như không, nàng lại nâng tay phóng ra hai mũi tên: “Ta không thể tha cho ngươi.”

 

Triệu Nghiễn cảm giác được sát khí đập vào mặt, khiếp sợ trừng to đôi mắt: “Điện hạ ngươi không thể giết ta! Nếu như ngươi giết ta, hắn cũng sẽ chết chung! Chí ít, chí ít hắn bây giờ vẫn còn sống!”

 

Đáy mắt huyết sắc của  Sư Thanh Y trở nên vô cùng lạnh lẽo, không thể nhìn thấy một chút thương hại nào trong đó.

 

Mũi tên của nàng mang theo móc ngược sắc bén, chỉ trong chớp mắt đã lần lượt đâm xuyên hai đầu gối của Triệu Nghiễn.

 

Triệu Nghiễn bị mũi tên của Sư Thanh Y ghim chặt vào tường, hai chân máu chảy nước thác, nhất thời đau đớn kêu gào.

 

Sư Thanh Y tiếp tục nâng tay ngưng đọng một mũi tên nữa, mà đúng lúc này nàng cúi đầu, nghe thấy trong không khí vang lên một loại âm thanh răng rắc rất khẽ, giống như có thứ gì đó bị xé rách, mà âm thanh đó vang lên ngay bên cạnh Triệu Nghiễn.

 

Ánh mắt Lạc Thần lạnh lẽo, tay áo màu trắng lay động giữa không trung tựa như bạch hạc, trong nháy mắt lao về phía Triệu Nghiễn.

 

Sư Thanh Y cũng theo sát ở phía sau, mà mũi tên vừa rồi của nàng cũng nhắm thẳng vào ngực Triệu Nghiễn.

 

Triệu Nghiễn lần thứ hai kêu lên thảm thiết, cùng lúc đó, giữa không trung xuất hiện một vết rách, từ vết rách xuất hiện một người mặc áo choàng đen kéo thân thể Triệu Nghiễn xuống khỏi vách tường, rồi ôm vào trong ngực.

 

Lạc Thần vươn tay bắt lấy cánh tay người đó.

 

Phược quỷ thủ của nàng đã đặt đến đỉnh cao, gần như trên đời không có đối thủ, nhưng người này thân thủ vô cùng quỷ dị, không ngờ có thể thoáng chốc tránh né được.

 

Lạc Thần thoáng nhìn thứ trong tay người đó, lại chuyển sang khống chế cổ tay rồi gập mạnh, cổ tay của người đó lại rụt về giống như rắn nước, nhưng vật trong tay đã rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!