Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 70

Chương 70

 

Phản ứng đầu tiên của con người đối với tin tức xấu thường là lảng tránh, khi đó Chu Côn Ngọc căn bản không liên tưởng đến trên người Tân Kiều.

Cho nên lúc nàng thật sự nhìn thấy khuôn mặt phủ đầy bùn đất, hai mắt nhắm nghiền của Tân Kiều, cùng với một thanh thép xuyên từ ngực đến phía phía sau bả vai, và cả vết máu loang lổ đến chói mắt.

Nàng rất quen thuộc cũng rất giỏi chạy bộ, thực sự, là một bác sĩ chuyên nghiệp thuộc khoa ngoại lồng ngực, mỗi lẫn nàng đều chạy vội về phía một bàn mỗ nào đó.

Nhưng lúc này đây, bước chân của nàng bỗng chốc đình trệ.

Nàng cắn chặt răng, lập tức quay đầu rời đi: “Tôi đi gọi bác sĩ khác đến làm phẫu thuật.”

Nàng ý thức được bản thân đang run rẩy kịch liệt, hàm răng liên tục va vào nhau, ngay cả hai nắm tay siết chặt cũng đang run rẩy, nàng thử buông lỏng, rồi lại nắm chặt, nhưng căn bản là vô dụng, sự run rẩy như vậy khiến nàng không có khả năng cầm lấy dao mổ, mà phải giấu hai tay vào trong túi áo blouse, nhéo chặt lòng bàn tay của mình.

Chu Côn Ngọc, uổng cho cô luôn tự xưng là người lý trí, luôn luôn tự xưng là rất có tính chuyên nghiệp.

Thì ra, chỉ là cô chưa đủ sợ hãi mà thôi.

Làm một bác sĩ chuyện tàn khốc nhất là gì? Nàng chỉ cần nhìn vị trí của thanh thép thì đã biết rất có khả năng tổn thương đến trái tim, nếu vậy tình huống của Tân Kiều căn là dữ nhiều lành ít.

Lúc này có giọng nói ở phía sau, giống như truyền đến từ một không gian khác, có người nói: “Lấy hết những thứ trên người cô ấy, chuẩn bị cho ca mổ.”

“Mang những viên kẹo này đi.”

Kẹo?

Ngón tay của Chu Côn Ngọc đút vào trong túi áo cũng đúng lúc chạm vào một viên kẹo.

Đó là viên kẹo Tân Kiều ném lại cho nàng.

Bước chân của nàng bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào hành lang phía trước, nàng chỉ nhớ rõ ánh đèn trắng toát lạnh lẽo của hành lang rất chói mắt.

Có người từng nói, không thích ánh đèn của bệnh viện, quá sáng và cũng quá bình tĩnh, tựa như thiên quốc vĩnh hằng, muốn dẫn dắt những linh hồn đang giãy dụa đấu tranh với đau đớn đi đến một nơi khác.

Tân Kiều lúc nào, đau đớn cỡ nào?

Chu Côn Ngọc hồi tưởng đến gò má của Tân Kiều vừa rồi lúc nàng mới nhìn thấy, quá tái nhợt, cũng quá bình tĩnh.

Tân Kiều từng có một giây phút nào, nghĩ đến việc từ bỏ sự sống không?

Chu Côn Ngọc xoay người, không mang theo bất cứ cảm xúc gì, bình tĩnh trở lại trước băng ca: “Ca phẫu thuật này, để tôi làm.”

Có người khuyên nhủ: “Bác sĩ Chu, nếu như cô quá mệt mỏi…”

“Không.” Nàng chỉ huy mọi người đẩy Tân Kiều vào phòng phẫu thuật: “Để tôi làm, nhưng mà, cho tôi một phút đồng hồ.”

Nàng đứng tại chỗ khép hờ đôi mắt.

Nắm tay giấu trong túi áo càng siết chặt hơn, liều mạng ức chế sự run rẩy gần như xuất phát từ bản năng, nàng cố sức hít sâu, trong lòng tự nhủ: Chu Côn Ngọc, nếu như cô còn run nữa thì không xứng làm một bác sĩ. Cô cũng không xứng làm người yêu của một chuyên viên gỡ bom.

Người yêu trẻ tuổi của nàng, khuôn mặt đính đầy bùn đất, đôi mắt khép hờ mà nằm đó, nàng muốn đích thân cầm dao phẫu thuật, cướp em ấy trở về từ tay tử thần.

Chu Côn Ngọc mạnh mẽ bức lui cảm giác chua xót nơi vành mắt, từ giây đầu tiên nhìn thấy Tân Kiều, nàng không rơi một giọt nước mắt nào, nói một phút đồng hồ thì cũng chỉ cho bản thân đúng một phút đồng hồ để ổn định tâm tình.

Nàng cắn chặt răng, gần như có thể cảm thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, nhưng không biết là đến từ trong miệng hay là trong lòng.

Sau khi hoàn thành bước chuẩn bị cuối cùng, ‘tách’ một tiếng, đèn của phòng mổ bật sáng.

Chu Côn Ngọc mang khẩu trang, nhìn khuôn mặt vô cùng tái nhợt kia.

Tân Kiều, cho dù một chân của em đã bước vào quỷ môn quan, nếu như phải giao sinh mạng của em vào tay người khác, không bằng để tự tay chị kéo em trở về.

Ngại quá, cho dù đau đớn khó khăn cách mấy, thì em cũng không được phép từ bỏ hy vọng sống dù chỉ một giây. Bởi vì người yêu của em giỏi nhất chính là cướp người trong tay tử thần.

Nàng gật đầu với trợ lý đứng bên cạnh, một đôi phía trên khẩu trang xưa nay luôn trong suốt, đuôi mắt lúc này lại có phần ửng hồng.

Không phải muốn khóc, là kiên định đánh cược tất cả tâm huyết.

Trong văn phòng, sắc mặt của Chu Côn Ngọc tái nhợt giống như bầu trời bị mưa tẩy rửa nhiều lần.

Y tá ở bên cạnh còn đang sắp xếp một phần bệnh án đặc biệt: “Phía trên ngực trái bị một thanh thép 1.2 ly đâm xuyên.”

“Từ xương sườn thứ hai cắm xuyên ra sau lưng, đến gần trái tim và động mạch chủ, nguy cơ tổn thương đến động mạch chủ, chuẩn bị 2000ml máu và thiết bị tuần hoàn ngoài.”

“Bác sĩ Chu, chị… có khỏe không?” Y tá cẩn trọng hỏi.

“Hả?” Chu Côn Ngọc ngẩng đầu lên, sắc mặt vẫn tái nhợt, thậm chí có một chút ngơ ngác.

“Có phải chị quá mệt mỏi rồi không?” Y tá mỉm cười với nàng: “Chị thật lợi hại, quả thực là kéo người trở về từ quỷ môn quan.”

Chu Côn Ngọc chậm rãi lắc đầu: “Bác sĩ cũng không phải thần thánh, là rất may mắn.”

May mắn đến mức khiến nàng nghĩ mà sợ.

Trong quá trình phẫu thuật nàng đã tận mắt chứng kiến, thanh thép tuy rằng xuyên thấu lồng ngực, kề sát thành động mạch đi xuyên qua giữa hai lá phổ, nhưng không gây tổn thương đến động mạch chủ và tổ chức nội tạng.

Nếu thanh thép kia đi lệch dù chỉ một milimet động mạch chủ của tim sẽ bị vỡ, Tân Kiều sẽ tử vong tại chỗ, hoặc là chỉ cần cử động thanh thép thì cô sẽ tử vong ngay trên bàn mổ.

May mắn hơn nữa là những thành viên đội phòng cháy chữa cháy có mặt tại hiện trường có kinh nghiệm phong phú, lúc cắt thanh thép đã cố định trước sau để thanh thép duy trì ổn định, bằng không chỉ một chút rung động đều có khả năng khiến huyết quản của trái tim bị tổn thương.

Ca phẫu thuật này, Chu Côn Ngọc làm mất ba giờ đồng hồ.

Mãi cho đến hiện tại ngồi trong văn phòng, nàng dường như tiêu hao hết tinh lực của bản thân, nét mặt đờ đẫn, cúi đầu nhìn tay mình.

Cho đến lúc này, tay nàng mới một lần nữa trở nên run rẩy.

Y tá thân thiết hỏi: “Bác sĩ Chu, có muốn uống một ly cà phê hay không?”

Nàng gật đầu: “Được, cảm ơn.”

Y tá bưng một ly cà phê hòa tan đến cho nàng, nàng nhìn dịch thể màu nâu đậm sóng gợn trong ly giấy, mới chợt phát hiện trước đó nàng run tay trong lúc uống cà phê, dường như là dự cảm đối với việc Tân Kiều bị thương.

Nàng và Tân Kiều, có thể là thật sự có cảm ứng.

Chu Côn Ngọc đi đến bên ngoài phòng ICU.

Tân Kiều đã được chuyển đến đây, bệnh viện này là chi nhánh của Từ Mục tại Kính Sơn, trong phòng giám hộ có màn hình hiện thị điện não đồ, có thể nhìn thấy tình huống của Tân Kiều ở bên trong.

Tân Kiều nằm trên giường bệnh vẫn còn cắm ống thở.

Chu Côn Ngọc dùng ánh mắt làm bút, tinh tế miêu tả hàng mi dài quật cường của cô, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt thanh tú…

Sống mũi của Chu Côn Ngọc không hề ê ẩm, nàng có một tín niệm kiên định rằng, trước khi Tân Kiều tỉnh lại nàng tuyệt đối sẽ không khóc.

Trên thực tế nàng cũng không quen rơi lệ, khóc là một cách phát tiết rất vô dụng.

Nàng yên lặng nhìn Tân Kiều một hồi mới gọi y tá trở về, căn dặn cô ấy, nếu như Tân Kiều tỉnh lại thì thông báo cho nàng đầu tiên.

Y tá hỏi: “Bác sĩ Chu, có phải trước đây hai người có quen biết hay không?”

Chu Côn Ngọc: “Ừm, quen biết.”

Nàng không biết nên giới thiệu như thế nào, nàng và Tân Kiều đã chia tay, mà từ trong lòng nàng lại không muốn dùng hai chữ ‘bạn bè’ để định nghĩa  quan hệ giữa nàng và Tân Kiều.

Chu Côn Ngọc đi rồi.

Quả thật nàng có thể ở đây, túc trực bên cạnh Tân Kiều, nhưng đó không phải một Chu Côn Ngọc mà Tân Kiều muốn nhìn thấy, cũng không phải bản thân mà nàng muốn nhìn thấy.

Tân Kiều đã hoàn thành sứ mệnh của bản thân, cho nên không thẹn với lương tâm, hiện tại, đến phiên nàng tiếp tục chiến đấu.

Nàng muốn những bệnh nhân được khẩn cấp đưa đến bệnh viện thoát ly nguy hiểm, như vậy mới không cô phụ một sinh mệnh quý giá.

Thỉnh thoảng Chu Côn Ngọc sẽ bớt thời giờ đến thăm Tân Kiều một lần, rồi lại vội vã đi làm công việc của mình.

Nàng biết như vậy sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc Tân Kiều thức tỉnh, nhưng nàng cảm thấy việc này không phải là điều quan trọng nhất.

Có lúc nàng cũng từng nghi vấn bản thân: có phải nàng đã quá lý trí rồi không?

Hay là bản chất của nàng quả thật là một người lạnh lùng, sau khi trải qua cảm giác sợ hãi lúc đầu khi nhìn thấy Tân Kiều, nàng lại có thể bắt đầu lý trí sắp xếp tất cả mọi việc.

Tình trạng của Tân Kiều vô cùng nguy kịch, nhưng may mắn không có thương tổn đến bất cứ cơ quan nội tạng nào, hơn nữa cơ thể trẻ tuổi thể chất tốt, tốc độ khôi phục cũng rất nhanh.

Mãi cho đến khi Tân Kiều được chuyển sang phòng bệnh bình thường, Chu Côn Ngọc lại xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh.

Khi đó Tân Kiều đang ngủ, y tá chăm sóc Tân Kiều nhẹ nhàng chào hỏi nàng: “Bác sĩ Chu.”

Chu Côn Ngọc đi vào, hạ giọng: “Tôi đến thăm một chút, cô đi ăn tối trước đi.”

Y tá đi rồi, Chu Côn Ngọc vặn khăn mặt bắt đầu nhẹ nhàng lau mặt cho Tân Kiều, sau đó là lau tay.

Bỗng nhiên, ngón tay của Tân Kiều cử động trong lòng bàn tay nàng.

Hô hấp của Chu Côn Ngọc bị kiềm hãm, nàng hỏi: “Đánh thức em rồi sao?”

“Không có.” Giọng nói của Tân Kiều có phần khàn đục: “Ngủ quá nhiều, vốn dĩ cũng nên tỉnh.”

Cô mở mắt nhìn Chu Côn Ngọc ngồi cạnh giường cô.

Người này vừa rồi lúc lau mặt cho cô dịu dàng như vậy, nhưng lúc này nhìn rõ mới thấy khuôn mặt nàng lãnh đạm, gần như không có bất cứ biểu cảm gì.

A… Không hiểu sao Tân Kiều có chút chột dạ.

Không hiểu sao cô muốn nói một tiếng xin lỗi, rồi lại cảm thấy không có lập trường để nói ‘xin lỗi đã làm chị lo lắng rồi’, Chu Côn Ngọc là người nào của cô? Cần cô nói những lời này sao?

Nhưng ánh nắng chiều mờ nhạt xuyên qua ô cửa sổ, tùy ý chiếu xuyên giữa hai người, giống như rượu được thời gian ủ ra, kéo theo tâm tư và chuyện cũ trong lòng không ngừng lên men.

Tân Kiều cảm thấy bản thân dù sao cũng phải nói chút gì đó: “Là chị làm phẫu thuật cho em sao?”

“Ừ.”

… Giọng điệu thật lạnh lùng.

“Thanh thép kia đâu?”

“Thế nào?” Khuôn mặt của Chu Côn Ngọc vẫn không có bất cứ cảm xúc gì: “Em còn muốn mang về nhà bảo quản giống như Kim Cô Bổng?”

“… Không phải, em chỉ muốn xem một chút.”

Người này dỗi cô làm gì chứ? Cô không phải người bệnh sao?

Cô vẫn rất lợi hại đúng không, cởi trang phục bảo hộ đi tay đường hầm tay không gỡ bom, tuy rằng sau đó đường hầm sụp xuống, nhưng đó không phải do kỹ thuật chuyên môn của cô không tốt. Nhưng một người lợi hại như cô, bị Chu Côn Ngọc nhìn như vậy, trong lòng vẫn có chút e ngại.

Chu Côn Ngọc liếc mắt nhìn cô một cái: “Nét mặt của em như vậy là sao? Cảm thấy bản thân gỡ được bom, cho dù bị chôn vùi, cũng đặc biệt lợi hại đúng không?”

… Yêu tinh quả nhiên biết thuật đọc tâm.

Tân Kiều khiêm tốn nói: “Không không, không lợi hại bằng chị, chị đã mạnh mẽ kéo em trở về từ địa phủ.”

Chu Côn Ngọc cười lạnh một tiếng.

Nàng luôn cười một cách dịu dàng đoan trang tao nhã, giống như hồ ly bất động thanh sắc, đây quả thật là lần đầu tiên Tân Kiều nghe nàng cười lạnh.

Nàng đứng lên, hai tay cắm vào trong túi áo blouse: “Tân Kiều em nghe kỹ cho chị, chị chính là làm nghề này, em tốt nhất là ngoan ngoãn ở lại nhân gian này cho chị, muốn đến chỗ khác, cửa cũng không có.”

Nàng vừa nói vừa đi ra cửa.

Tân Kiều ý thức được, Chu Côn Ngọc đây là muốn tiếp tục làm việc.

“Bác sĩ Chu.”

Chu Côn Ngọc quay đầu nhìn lại.

“Cái đó, kẹo của em đâu?”

Chu Côn Ngọc trừng cô một cái: “Tịch thu rồi.”

“… À.”

Chu Côn Ngọc không thể nhịn được nữa mà quay trở lại bên giường, trong lòng Tân Kiều lại bắt đầu sợ – sao lại dễ dàng sợ như vậy, không phải là kỹ thuật của Chu Côn Ngọc không tốt nên đã để lại di chứng gì cho cô chứ?

Chu Côn Ngọc: “Em dễ bắt nạt như vậy sao? Nói tịch thu thì em cũng chỉ ‘à’ một tiếng?”

“… Không phải chị là bác sĩ sao? Em không được nghe lời chị sao?”

Chu Côn Ngọc lại trừng cô một cái, rồi lại đi ra cửa phòng bệnh, không quay đầu mà chỉ bỏ lại một câu: “Chờ em khỏe rồi sẽ trả lại cho em.”

Tân Kiều nhìn bóng lưng của Chu Côn Ngọc, được ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ miêu tả gần như thánh khiết.

Xin lỗi a, Chu Côn Ngọc.

Em bị thương, đã làm chị lo lắng.

Còn nữa, em nên xin lỗi vì ý nghĩ từng một lần toát ra trong đầu – người như Chu Côn Ngọc, chịu đựng được việc khám chữa bệnh miễn phí cường độ cao như vậy sao?

Là em đã xem nhẹ chị rồi.

Thực sự, rất xin lỗi.

Chu Côn Ngọc quả thật muốn tiếp tục thực hiện chức trách của bản thân.

Nhưng trước đó, nàng yên lặng lách vào nhà vệ sinh một chuyến.

Nàng khóa cửa, cúi đầu, nâng một tay lên, đè chặt hai bên khóe mắt của mình.

Đầu ngón tay là cảm giác ấm áp.

Nàng khóc.

Chu Côn Ngọc đã không nhớ nổi lần trước bản thân khóc là lúc nào.

Sau khi biết được tính mệnh của Tân Kiều không còn nguy hiểm, lý trí của nàng đều trở về, nàng lại là Chu Côn Ngọc mãnh mẽ thậm chí có chút vô cảm.

Nhưng vừa rồi nói chuyện với Tân Kiều khiến nàng có cảm giác chân thực đối với việc Tân Kiều sống sót sau tai nạn, nhiệt lưu trào dâng trong lòng, dường như có thứ gì đó bị ánh mặt trời phía sau nun chảy.

Về sau Chu Côn Ngọc hồi tưởng lại, thời khắc nàng xác định bản thân bất kể thế nào cũng không thể buông bỏ Tân Kiều cũng không phải là lúc sợ hãi tận đáy lòng khi nhìn thấy Tân Kiều hôn mê, rồi lại chiến thắng sợ hãi cầm lấy dao phẫu thuật, mà chính là lúc ánh nắng hòa tan thứ gì đó trong nội tâm nàng, biến thành nước mắt trào ra khỏi viền mắt.

Nàng có thể kiên cường vì rất nhiều người.

Nhưng nàng chỉ khóc vì Tân Kiều.

Sau khi tiếp tục làm xong một loạt công việc của mình, Chu Côn Ngọc dùng ly giấy duy nhất rót cho bản thân một ít cà phê đen rồi chậm rãi bước đến cạnh cửa sổ.

Lúc trời không mưa, bầu trời đêm của vùng núi thật ra rất đẹp, quang đãng cao vút, trăng sáng như gương, có vẻ cách con người rất gần, tựa như đang thì thầm bên tai.

Nàng phát hiện sự bình tĩnh của bản thân lúc này cũng không phải là bởi vì nàng giỏi khống chế tâm tình, chỉ để lộ ra vẻ ngoài bình thản.

Mà nàng thật sự rất bình tĩnh.

Nàng lại một lần nữa chân thực cảm nhận được câu nói của Tân Kiều — không thẹn với lương tâm, hàng đêm yên giấc.

Nàng hiện tại mỗi một đêm đều ngủ rất ngon.

Lúc trong lòng làm ra quyết định nào đó, những băng khoăn lúc trước trong nháy mắt đều biến mất.

Đêm đó nàng không xuất hiện trong phòng bệnh của Tân Kiều nữa.

Sáng sớm hôm sau nàng mới đến cửa phòng bệnh của Tân Kiều.

Tân Kiều đã tỉnh, liếc nhìn nàng một cái.

Chu Côn Ngọc hai tay cắm trong túi áo blouse, nàng đi vào phòng: “Buổi sáng muốn ăn gì?”

“Chị làm việc của chị, có y tá chăm sóc em là được rồi.”

Chu Côn Ngọc cúi người, ghé sát vào bên tai Tân Kiều.

Tuy rằng nàng mặc áo blouse trắng nghiêm túc, thần kinh căng thẳng trong thời gian dài phủ thêm cho nàng một loại cảm giác chuyên nghiệp và nghiêm túc, nhưng lúc này tư thế ghé sát bên tai của nàng thực sự có phần mờ ám.

Nàng vừa nói chuyện, mùi hương thoang thoảng lượn lờ bên tai Tân Kiều.

Nàng hỏi: “Muốn ăn kẹo không?”

Sau đó nàng khẽ cười một tiếng rồi đứng thẳng người, nhìn thấy lỗ tai Tân Kiều đỏ ửng như trong dự đoán.

“Muốn ăn cũng không cho, ngoan ngoãn ăn cháo đi.”

Tân Kiều: “Chu Côn Ngọc, chị đừng cho rằng hiện tại em nằm trên giường bệnh thì chị có thể tùy tiện trêu chọc em.”

Chu Côn Ngọc khẽ nghiêng đầu: “Chị trêu chọc em sao?”

Sau khi Tân Kiều chuyển vào phòng bệnh thông thường thì trạng thái rất tốt, Chu Côn Ngọc đã yên tâm không ít, cho nên cố ý trêu chọc cô mấy câu.

Nhưng Tân Kiều bỗng chốc yên lặng.

Giọng nói ép xuống cực thấp: “Không phải chị từng nói em dễ bắt nạt sao?”

“Vậy chị, có thể đừng bắt nạt em nữa không.”

“Hiện tại chúng ta là quan hệ gì? Chị còn trêu chọc em như vậy để làm gì.”

Chu Côn Ngọc rũ mắt nhìn Tân Kiều, băng vải lộ ra dưới cổ áo bệnh nhân, khiến cả người cô thoạt nhìn gầy yếu hơn bình thường không ít.

Tân Kiều bất đắc dĩ tỏ ra yếu kém, bỗng nhiên khiến Chu Côn Ngọc ý thức được, lúc nàng tổn thương Tân Kiều, Tân Kiều đã bị tổn thương đến mức nào?

Chẳng qua linh hồn của con người là vô hình, không có cách nào quấn nhiều băng vải như vậy mà thôi.

Nàng khe khẽ thở dài, ngồi vào cạnh giường bệnh của Tân Kiều.

Theo động tác ngồi xuống của nàng, điệm giường hơn lún xuống, ngón tay của Tân Kiều khẽ siết chặt rồi lại buông lỏng.

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khẽ nhéo lòng bàn tay của cô.

“Chị sẽ không bắt nạt em nữa, được không?”

Quai hàm của Tân Kiều khẽ động.

Cô nghĩ thầm: Chu Côn Ngọc nói những lời này là có ý gì?

Chu Côn Ngọc đứng lên: “Chị đi lấy cho em chén cháo trắng.”

Tân Kiều: “Không cần.”

“Vì sao? Em không đói bụng sao?”

Bụng của Tân Kiều đúng lúc kêu lên.

Nhưng cô mang theo sự quật cường: “Em nói rồi, để y tá đến chăm sóc em là được rồi.”

Chu Côn Ngọc đang đi ra cửa, nghe thấy lời này thì xoay người lại.

Đắm chìm trong ánh nắng sớm, dáng người của Chu Côn Ngọc vô cùng mảnh khảnh. Trên mặt không chút trang điểm, nếu như phải nói rõ thì sắc mặt của nàng rất tái nhợt, quầng thâm mắt cũng rất rõ ràng.

Nàng hẳn là không có thời gian gội đầu mỗi ngày, mái tóc buộc đuôi ngựa thoạt nhìn đã có phần bết dính.

Nếu đã quen nhìn Chu Côn Ngọc ưu nhã tinh xảo thường ngày, nàng lúc này chỉ có thể dùng hai từ tiều tụy đến hình dung.

Nhưng Tân Kiều cảm thấy nàng rất đẹp, đẹp đến chấn động nhân tâm.

Đây là một Chu Côn Ngọc hoàn toàn khác biệt so với khi ở Bội Thành, dường như tháo bỏ lớp ngụy trang, cũng thoát khỏi cái kén nào đó luôn ràng buộc nàng.

Tân Kiều biết bản thân nên cự tuyệt, không nên lại một lần nữa bước vào cạm bẫy dịu dàng của Chu Côn Ngọc. Nếu không có cách nào ở bên nhau, thì không nên giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng cô phát hiện bản thân không có cách nào chống cự một Chu Côn Ngọc như thế.

Chu Côn Ngọc nhìn cô nói: “Em là bệnh nhân của chị, chị sẽ chịu trách nhiệm đối với em.”

Cách cắt câu ngắt chữ của nàng luôn rất có kỹ xảo, từ bệnh trong hai từ ‘bệnh nhân’ đã bị nàng nuốt đi nửa âm tiết, trở nên mơ mơ hồ hồ gần như biến mất, khiến câu nói kia thoát ly ý nghĩa vốn có, lộ ra một loại mờ ám khiến người ta khó lòng chống cự.

Trái tim của Tân Kiều không có tiền đồ mà đập lỡ nhịp.

Rất nhanh, Chu Côn Ngọc đã bưng chén cháo trắng trở về.

Nàng điều chỉnh giường của Tân Kiều lên cao một chút để cô nửa nằm nửa ngồi.

Tân Kiều kháng nghị: “Em bị thương, không muốn cử động.”

Chu Côn Ngọc bình tĩnh phản bác: “Ngại quá, em là bác sĩ hay chị là bác sĩ?”

Hành động cự tuyệt Chu Côn Ngọc đút cháo lần đầu tiên của Tân Kiều đã thất bại.

Chu Côn Ngọc ngồi bên giường, dùng muỗng khuấy cháo trong chén.

Tân Kiều tiếp tục giãy dụa: “Em tự ăn.”

Chu Côn Ngọc múc một muỗng cháo: “Tuy rằng em hồi phục rất nhanh nhưng dù sao vết mổ vẫn chưa lành, nếu như cầm muỗng không chắc, cháo đổ ra giường không phải còn muốn phiền y tá đến dọn đẹp sao?”

Nàng thật giống một vị bác sĩ hiền từ đang kiên trì giải thích với bệnh nhân: “Chúng tôi gần đây rất bận rộn, có thể bớt việc một việc thì bớt một việc.”

Nàng đưa cháo đến bên môi Tân Kiều.

Tân Kiều rất cảnh giác: “Chị sẽ không trả thù em chứ? Ví dụ như cho một đống muối vào trong cháo của em và vân vân.”

“Em phải nhắc nhở em một chút, chúng ta chia tay trong hòa bình.”

Chu Côn Ngọc hỏi: “Hòa bình sao?”

“Phải.” Tân Kiều nói: “Không tranh cãi, cũng không động tay động chân.”

Chu Côn Ngọc lại nói: “Chị không cảm thấy như vậy.”

Nàng ngồi bên giường, ánh nắng chiếu vào đôi mắt hổ phách trong suốt dịu dàng, trên thực tế động tác của nàng cũng giống như ánh mắt của nàng.

Tân Kiều có thể chịu được ánh lửa chói lọi, có thể chịu được trời sập đất lở, có thể chịu được tất cả những cảnh ngộ cần cô kiên cường chịu đựng.

Nhưng cô không chịu được sự dịu dàng của Chu Côn Ngọc.

Có lẽ bị thương quả thật sẽ làm con người trở nên tương đối yếu đuối, cô thỏa hiệp mà há miệng.

Chu Côn Ngọc múc một muỗng, cô ăn một muỗng, hai người không hề nói nữa.

Đây vốn là một buổi sáng ồn ào náo động, nhưng một góc phòng bệnh, phiêu đãng một loại an bình và yên tĩnh tựa hoàng hôn.

Đút cháo xong, Chu Côn Ngọc nói: “Chị phải đi.”

Tân Kiều: “Ừm.”

“Cần chị hạ giường xuống giúp em không?”

“Không cần, cứ như vậy đi.”

Nằm lâu như vậy, nằm đến cả người cô đau nhức.

“Được, lát nữa nếu muốn nằm xuống thì gọi y tá là được.”

Chu Côn Ngọc đi rồi.

Nàng mỗi ngày sẽ đến một lần, hoặc là sáng sớm hoặc là buổi tối, đút Tân Kiều ăn chút gì đó, cũng không nói mấy câu, sau đó rời đi.

Tân Kiều nghe y tá nói nơi này có rất nhiều bệnh  nhân không có điều kiện khám chữa bệnh, phải chờ đợt khám chữa bệnh miễn phí của các nàng, có lẽ Chu Côn Ngọc cũng rất bận rộn và mệt mỏi. Tân Kiều nhìn quầng thâm mắt của nàng càng lúc càng đậm, hai má đầy đặn cũng đã hóp lại.

Hôm nay Chu Côn Ngọc chưa từng xuất hiện, trong lúc Tân Kiều cho rằng nàng quá bận rộn nên sẽ không đến, sắp sửa đến giờ tắt đèn thì nàng đến.

Nàng kiểm tra tình trang vết mổ của Tân Kiều: “Khôi phục rất tốt.”

Hai người lại yên lặng một hồi, bóng đêm được ánh trăng làm nhạt, giống như rượu mạnh sái xuống biến thành một màn sương bao phủ lấy hai người.

Thật ra Tân Kiều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng với quan hệ của hai người hiện tại, cô lại không biết nên nói như thế nào.

Chu Côn Ngọc cứ thế đứng một hồi: “Chị đi đây.”

Tân Kiều nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng.

“Chu Côn Ngọc.”

Chu Côn Ngọc quay đầu lại.

“Chị muốn ngủ một chút không?” Tân Kiều nói: “Chị có thể đến đây ngủ một chút.”

Cô chỉ vào chỗ trên giường bệnh của mình.

Chu Côn Ngọc đứng bất động.

Tân Kiều hỏi: “Chỉ ngủ mười phút, có muốn hay không?”

Chu Côn Ngọc chậm rãi bước đến.

Tân Kiều: “Đến đây.”

Chu Côn Ngọc ngồi vào bên giường của cô, bắt đầu cởi giày.

Bóng lưng của nàng có một thoáng ngưng trệ.

Lúc này Tân Kiều nghe thấy nhịp tim đập mạnh, là đến từ Chu Côn Ngọc, hay là chính cô?

Chu Côn Ngọc không xốc chăn lên, cẩn thận tránh đi vết thương của cô, nằm nghiêng bên cạnh cô.

Tân Kiều nằm thẳng, nhìn trần nhà, nếu lúc này có một ống kính toàn cảnh, thì có thể nhìn thấy Chu Côn Ngọc tựa như đang nép mình bên cạnh cô.

Tân Kiều: “Sẽ không cảm lạnh chứ?”

Chu Côn Ngọc lắc đầu, mái tóc cọ vào gối phát ra âm thanh sột xoạt, nàng mệt mỏi đến ngay cả nói cũng không muốn nói.

Tân Kiều thả nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Cơn buồn ngủ của Chu Côn Ngọc đã bắt đầu ập đến: “Chỉ ngủ mười phút, em sẽ không cố ý không gọi chị dậy chứ?”

Tân Kiều nhìn trần nhà.

“Sẽ không.” Cô nói: “Chị yên tâm ngủ đi.”

Hô hấp của Chu Côn Ngọc nhanh chóng trở nên đều đặng.

Nàng đang ngủ, Tân Kiều ngủ không được, vẫn luôn nhìn trần nhà.

Không biết là bởi vì mấy ngày nay ngủ nhiều, hay là bởi vì Chu Côn Ngọc ngủ ở bên cạnh cô.

Thời gian rất nhiều giao quấn trên giường có rất nhiều, có làm càn, có cháy bỏng, giống như không có ngày mai.

Cơ hội ấm áp ngủ chung như thế này là rất ít.

Hiện tại ngẫm lại, Chu Côn Ngọc trầm luân trong dục vọng như thế quả thật mang theo một loại quyết tuyệt không hỏi tương lai, thoả thích thiêu đốt bản thân tựa như pháo hoa, dường như nàng hiểu rất rõ, sau thời khắc nở rộ, bầu trời sẽ quy về hắc ám, nàng cuối cùng vẫn không tránh được số phận phải trở lại quỹ đạo trước kia.

Tân Kiều rất thong thả chớp mí mắt.

Cô không phải một người quá tinh tế, nhưng bóng đêm bắt buộc bất cứ ai đều phải nhắm nháp từng chút tâm tình của bản thân.

Cô đối với Chu Côn Ngọc, có oán hận, có không cam lòng.

Nhưng tất cả những cảm xúc này cũng giống như tiếng động ầm ĩ của ban ngày, tất cả rồi sẽ bại trận trước bóng đêm, cô phát hiện thứ cuối cùng còn lại trong lòng vẫn là đau lòng đối với Chu Côn Ngọc.

Không thể nói rõ vì sao, từ lúc quen biết Chu Côn Ngọc cô đã đau lòng Chu Côn Ngọc.

Lúc này Chu Côn Ngọc đang lẳng lặng nằm ngủ bên cạnh nàng cô, hô hấp nặng nề như vậy, có thể nghe ra nàng thực sự vô cùng mệt mỏi.

Tân Kiều suy nghĩ: cô nên để Chu Côn Ngọc ngủ nhiều một chút sao?

Cô lại nhìn thời gian, Chu Côn Ngọc đã ngủ bảy phút rồi.

Cách thời gian hai người ước định chỉ còn ba phút.

Tân Kiều tư tâm nghĩ rằng, còn có những nhân viên y tế khác đang ở đây, để Chu Côn Ngọc ngủ nhiều một chút, hẳn là cũng sẽ không có vấn đề gì.

Trong bóng đêm, thời gian trôi qua từng giây từng phút, dường như có thể làm cho người ta nghe thấy tiếng tích tắc của từng giây.

Còn hai phút.

Còn một phút.

Tân Kiều nhẹ nhàng lên tiếng: “Chu Côn Ngọc.”

Chu Côn Ngọc không tỉnh.

Tân Kiều lần thứ hai nhẹ nhàng gọi: “Chu Côn Ngọc.”

Trong lúc cô chuẩn bị lay nhẹ thì Chu Côn Ngọc thoáng chốc mở mắt ra, chống tay ngồi dậy: “Mười phút rồi sao?”

Tân Kiều: “Đừng hoảng hốt, vừa hết mười phút.”

Chu Côn Ngọc lấy lại bình tĩnh: “Ừm.”

Nàng xuống giường, mang giày, chỉnh lại quần áo và tóc, sau đó đi ra cửa.

Cuối cùng nàng quay đầu lại nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tân Kiều: “Được.”

Lúc ra ngoài, nàng lại nhìn Tân Kiều một cái.

Tân Kiều rất bình tĩnh nhìn nàng.

Cuối cùng nàng mấp máy đôi môi, nói: “Cảm ơn.” Sau đó nhanh chóng rời đi.

Phòng bệnh trở lại với bóng tối và sự yên lặng tuyệt đối, Tân Kiều yên lặng mỉm cười.

Một câu cảm ơn vừa rồi của Chu Côn Ngọc là đang cảm ơn cái gì? Cảm ơn cô cho nàng mượn giường của mình sao?

Tân Kiều cảm thấy đây chỉ là một phần nguyên nhân rất nhỏ, mà phần lớn là Chu Côn Ngọc đang cảm ơn cô đã đánh thức nàng sau mười phút đúng như hứa hẹn.

Cô hiểu Chu Côn Ngọc.

Nếu vượt quá mười phút không gọi, thì cũng giống như việc trước đó cô cảm thấy Chu Côn Ngọc không chịu nổi việc khám chữa bệnh từ thiện mệt nhọc này, đó là xem nhẹ Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc cũng không cần thương hại và nhiều chăm sóc.

Nàng cũng là chiến sĩ giống như Tân Kiều, chỉ cần lúc mệt đến không chịu nổi, Tân Kiều cho mượn một bờ vai để nàng tựa vào, hít thở chốc lát, sau đó nhìn theo nàng tiếp tục bước lên chiến trường.

Cô tôn trọng Chu Côn Ngọc, cũng kiêu ngạo vì Chu Côn Ngọc.

Một tiếng cảm ơn của Chu Côn Ngọc vừa rồi, là đang cảm ơn điều này.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!