Chương 61
Chu Côn Ngọc vội vã thay đổi áo sơmi trắng và quần tây, vào nhà vệ sinh soi gương, bắt đầu hối hận trong khoảng thời gian này gần như không chăm chút bản thân, khiến khuôn mặt tái nhợt.
Nàng rửa mặt đánh răng, chải tóc, rồi lại tô một lớp son môi màu sắc có phần tươi sáng, nhưng thoa xong lại cảm thấy thực sự quá chói mắt.
Nàng rút khăn giấu lau lớp son đi, rồi vội vội vàng vàng ra ngoài bắt taxi.
Ban đêm cuối mùa xuân có sương mù, làm cho người ta cảm thấy giống như đang đứng ở một bến tàu cũ bị cố sự chôn vùi, chờ một con thuyền vĩnh viễn sẽ không đến.
Đầu tiên nàng lách qua điểm du lịch du khách đông đúc, nếu có người cố ý theo dõi nàng, như vậy cũng sẽ bị cắt đuôi. Lúc đặt xe, nàng chọn điểm đến là một quán bar xa hoa truỵ lạc, sau khi đi vào dạo qua một vòng mới lặng lẽ bắt một chiếc xe khác đến Nam Hối Cảnh Uyển.
Đi một vòng như thế, không biết đã mất bao nhiêu thời gian.
Nàng ở trên xe liên tục nhìn đồng hồ, lúc gặp phải đèn đỏ tâm tình nôn nóng, vẫn luôn cảm thấy chờ thêm một cái đèn đỏ thì Tân Kiều sẽ thêm phần mất kiên nhẫn mà bỏ đi.
Tân Kiều không gọi điện thoại cho nàng, cũng không hề nhắn tin.
Có phải em ấy thấy nàng đã lâu vẫn chưa đến, cho nên đã đi rồi?
Hoặc là, đây căn bản là một trò đùa, một lần tức giận trả thù của Tân Kiều, Tân Kiều căn bản sẽ không đến.
Chờ xe dừng lại, nàng lại không có tâm tư suy nghĩ những chuyện này nữa mà vội vã đi vào tiểu khu.
Đêm khuya thang máy không có ai đi, chỉ có đèn led hiển thị tầng trệt chiếu lên khuôn mặt của nàng.
Nàng đứng trong thang máy nhìn những chữ số thay đổi không ngừng, bàn tay cầm điện thoại cũng trở nên lạnh lẽo.
Cho đến khi con số dừng ở 28, ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lúc bước ra, Chu Côn Ngọc cúi đầu, nàng có chút không dám nhìn thẳng.
Trước mắt quả thật là bóng tối, vắng lặng, không giống có người đang ở đây.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý Tân Kiều đã bỏ đi hoặc là căn bản không hề đến, nhưng vừa ngẩn đầu đã nhìn thấy một bóng người mơ hồ đứng ở trước cửa, mặt không biểu cảm mà nhìn nàng.
Thật ra với điều kiện ánh sáng như vậy thì không thể nhìn rõ, nhưng nàng biết, Tân Kiều đang nhìn nàng.
Nàng nắm chặt túi xách của mình, vội vã cúi đầu bước đến, đồng thời mở túi xách tìm kiếm chìa khóa.
Tân Kiều tránh ra một chút, trên người mang theo hương chanh nàng quen thuộc.
Chu Côn Ngọc có chút hoảng hốt, không ngừng sờ nhầm những thứ linh tinh như thỏi son môi, hoặc là kính râm, hoặc là thẻ cơm của Từ Mục.
Chết tiệt, sẽ không quên mang chìa khóa chứ?
Lúc này Tân Kiều thấp giọng gọi nàng: “Chu Côn Ngọc.”
Trái tim của Chu Côn Ngọc đập lỗi nhịp, rồi lại yên tâm một cách kỳ lạ, nàng tiếp tục tìm trong túi xách, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa.
Nàng đẩy cửa ra, đứng trước cửa lấy hai đôi đép lê, bản thân mang một đôi, rồi nhẹ giọng nói: “Mới mua.”
Tân Kiều chưa nói gì, chỉ yên lặng thay dép, sau đó theo nàng vào trong, ngồi lên sô pha.
Mới vừa rồi gặp lại Tân Kiều, mỗi một giây trong bóng tối đều bị kéo dài vô hạn, đôi mắt không thích ứng với ánh sáng đột ngột, Chu Côn Ngọc khẽ rũ mi mắt, phát hiện thật ra bản thân không dám nhìn Tân Kiều.
Ngồi một chút, khi đã phần nào thích ứng, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn dép lê trên chân Tân Kiều, ống quần jean, sau đó chuyển đến đôi tay đan vào nhau đặt trên đầu gối.
Ngón tay thon dài như vậy, dán một miếng băng cá nhân màu vàng nhạt. Bị thương? Nhưng không cả, nhìn không nghiêm trọng.
Miếng băng cá nhân nhân vật hoạt hình không phải loại Tân Kiều sẽ mua. Như vậy, là ai cho em ấy?
Sau khi nhìn miếng băng cá nhân, nàng khẽ nâng ánh mắt, khuôn mặt của Tân Kiều rốt cuộc rơi vào trong tầm mắt, tóc của Tân Kiều dường như dài hơn so với trước đây một chút, khuôn mặt dường như gầy hơn một chút, đôi mắt có vẻ càng thêm phần lóng lánh, đen trắng rõ ràng.
Thời gian, thực sự là thứ gì đó rất tàn khốc.
Nó sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai, cho đến khi biến thứ người ta cho rằng vĩnh viễn sẽ không thay đổi trở thành xa lạ.
Nàng hỏi Tân Kiều: “Muốn uống nước không?”
Tân Kiều không muốn trò chuyện, trực tiếp hỏi: “Chị muốn nói gì?”
Phòng nhỏ có chỗ tốt của phòng nhỏ, trên người Tân Kiều tỏa ra mùi hương mà nàng quen thuộc.
Ký ức khứu giác của con người quả nhiên lâu dài hơn so với ký ức thị giác, khuôn mặt của Tân Kiều thậm chí lộ ra vài phần xa lạ, nhưng mùi hương trên người Tân Kiều vẫn khiến nàng yên tâm như trước.
Hoặc là, tim đập nhanh.
Nàng nhìn Tân Kiều, mà Tân Kiều cũng đang nhìn nàng, nhưng nàng không cách nào phỏng đoán Tân Kiều có đang suy nghĩ cùng một chuyện với nàng hay không.
Thời gian quý giá, nàng quyết định mở miệng chứng thực: “Tân Kiều, em muốn hôn chị sao?”
Đây là phản ứng đầu tiên của nàng khi nhìn thấy Tân Kiều.
Thân cận là một loại bản năng, nàng muốn cùng Tân Kiều hôn môi, rất muốn.
Tân Kiều yên lặng.
Chu Côn Ngọc đến gần, một tay đặt trên lưng bàn tay của Tân Kiều.
Tân Kiều không rút tay a.
Nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, thân thể mềm mại áp sát vào cô.
Tân Kiều trở nên cứng nhắc, nhưng vẫn không đẩy nàng ra.
Nàng từng chút đến gần khuôn mặt của Tân Kiều, trong phòng quá yên tĩnh, thậm chí nàng hoài nghi Tân Kiều liệu có nghe thấy nhịp tim của nàng hay không.
Nàng luôn là một người tự kiềm chế, quen bày mưu nghĩ kế khống chế cục diện. Nhưng đêm nay, nàng phát hiện bản thân khẩn trương trước nay chưa từng có, vẫn chưa hôn nhau, nhưng hương thơm trên người Tân Kiều đã khiến nàng ý loạn tình mê. Nếu cảm giác của Tân Kiều cũng giống như nàng, như vậy đêm nay nàng có thể thuận lời nói ra những lời muốn nói.
Khuôn mặt thanh tú của Tân Kiều gần ngay trước mắt, nàng muốn hôn lên một một chỗ, giống như cơn mưa xuân đầu tiên khẽ vuốt ve cánh hoa, cho đến khi tìm đến môi của Tân Kiều.
Trước khi hôn lên má Tân Kiều, nhịp tim dồn dập khiến nàng vài lần không thể hô hấp, có một chút ngưng trệ.
Mà điều này lại trở thành việc Chu Côn Ngọc hối hận nhất đêm nay, bởi vì Tân Kiều bỗng chốc né tránh, kéo giãn khoảng cách với nàng, không hề nhìn nàng mà chỉ nhìn chằm chằm sàn nhà, nói: “Miệng của chị là dùng để nói.”
“Đến cùng muốn nói gì? Không nói, vậy em đi đây.”
Đợi một hồi, Tân Kiều quay đầu, phát hiện Chu Côn Ngọc không thể nói rõ là thần sắc gì, nàng chỉ yên lặng nhìn cô, không có ý muốn mở miệng.
Đây là không tin cô sẽ bỏ đi?
Tân Kiều khó chịu, vì sao rõ ràng đã hạ quyết tâm quên đi Chu Côn Ngọc, thậm chí cự tuyệt Chu Côn Ngọc hai lần, nhưng đêm nay lại chạy đến nơi này.
Cô đứng lên thực sự muốn đi, tay của Chu Côn Ngọc lại dịu dàng bắt lấy cổ tay cô: “Đừng đi, chị nói.”
“Chị yêu em, Tân Kiều.”
Tân Kiều lẳng lặng đứng tại chỗ.
Cô không nghĩ tới bản thân sẽ chính tai nghe Chu Côn Ngọc nói ra những lời này.
Cô biết Chu Côn Ngọc quá lý trí, thậm chí là một người không nặng tình cảm. Đã từng, lúc cô và Chu Côn Ngọc ở bên nhau, cô ôm lấy khát vọng bức thiết như thế.
Nhưng mà lúc chân chính nghe thấy câu này, lại là sau khi cô và Chu Côn Ngọc chia tay.
Thế sự dường như vĩnh viễn châm chọc như vậy, giống như cửa tàu điện khép lại trước mắt, người xếp hàng phía trước đã mua chiếc bánh cuối cùng, đến mùa thu mới tìm thấy hộp kem đã đặt vào tủ lạnh từ mùa hè, khát vọng và thứ nhận được vĩnh viễn không ăn khớp với nhau.
Tay của Chu Côn Ngọc khoát lên cổ tay Tân Kiều, thậm chí không thể hình thành một sự ràng buộc, dường như chỉ bằng vào một câu nói nhẹ nhàng như thế đã đủ để trói buộc cô ở lại chỗ này.
Tân Kiều hất tay nàng ra, quay đầu cười nhạt: “Yêu em, nhưng muốn đính hôn với người khác, đúng không?”
“Chu Côn Ngọc, có phải chị cảm thấy, cả thế giới đều chuyển động theo quy tắc trò chơi của những người như chị hay không?”
Chu Côn Ngọc đứng lên, đưa tay vuốt ve gò má của cô, Tân Kiều né tránh, Chu Côn Ngọc cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Tân Kiều, nhìn chị.”
Tân Kiều rũ mắt không nghe lời nàng, nàng hỏi: “Em bây giờ vẫn sẽ rung động vì chị đúng không? Cho nên ngay cả nhìn chị cũng không dám nhìn.”
Tân Kiều nghiến răng, phát ra một tiếng cười nhạt: “Em đã sớm quyết định buông bỏ chị rồi.”
Cô ép buộc bản thân ngẩng đầu, đối diện đôi mắt màu hổ phách của Chu Côn Ngọc.
Cô phát hiện một việc, một tháng qua chưa bao giờ chưa bao giờ mơ thấy Chu Côn Ngọc, không phải bởi vì không nghĩ tới, mà bởi vì trong tiềm thức cô không dám nghĩ tới.
Dường như biết dù cho gặp lại trong mộng, cũng đủ để nhiễu loạn tâm tình của cô.
Hiện tại khuôn mặt mà cô không dám nhìn dù ngay cả khi ở trong mộng đang gần trong gang tấc, đôi mắt vẫn trong suốt như dòng suối, làm cho người ta nhớ đến lần đầu gặp gỡ ở câu lạc bộ, trên eo nàng buộc một quả bom nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đẹp như thơ.
Nàng mang theo quang thải gần như thánh khiết, sạch sẽ sum sê giống như thực vật bên bờ sông, nhưng cũng chính là nàng, tàn nhẫn kéo cô vào một trò chơi, sau đó bản thân an toàn rút lui.
Tân Kiều không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì, thống hận, oán giận, trách cứ, không cam lòng, hay là còn có một cảm giác chính cô cũng khó có thể tin được… là yêu.
Giống như hạt giống chôn sâu dưới tuyết, chờ đợi mùa xuân đến để nó được đâm chồi.
Tân Kiều không thể tiếp tục đối diện nữa, cô không chấp nhận được bản thân như vậy.
Cô nên là hiên ngang kiêu ngạo, cho dù bị thương chật vật đến mức nào vẫn giữ gìn sự kiêu ngạo của bản thân, mà không phải giống như như bây giờ, vì một ánh mắt của đối phương mà tâm tư rối bời.
Lúc cô muốn chuyển tầm mắt, Chu Côn Ngọc trực tiếp hôn cô.
Tân Kiều theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng Chu Côn Ngọc nâng hai tay lên, ôm lấy mặt cô.
Tân Kiều có phòng bị, có bài xích, mở tỏ mắt nhìn tất cả, mà trước đây lúc hôn môi phần lớn thời gian cô sẽ nhắm mắt, cô không biết Chu Côn Ngọc có thường mở mắt nhìn cô hay không, nhìn cô thâm tình lưu luyến, nhìn cô vứt bỏ linh hồn, nhìn cô phóng túng bản thân.
Mà lúc này, đến phiên cô nhìn Chu Côn Ngọc.
Hàng mi dài của Chu Côn Ngọc khẽ rung động, phải chăng đây cũng là diễn xuất của một người lãnh tâm lãnh tính.
Chu Côn Ngọc tạm thời thả cô ra, có chút bất đắc dĩ nói: “Có thể nhìn ra cái gì?”
“Tân Kiều, nhắm mắt lại, được chứ?”
Vì sao Chu Côn Ngọc biết cô mở mắt?
Chu Côn Ngọc lần thứ hai hôn lên môi Tân Kiều, Tân Kiều rũ mi, giống nhau nhận mệnh, khép hờ mí mắt.
Nụ hôn của Chu Côn Ngọc giống như mùa xuân.
Mùa xuân có lá dâu, bị tằm gặm nhắm từng chút một. Mùa xuân có nụ hoa, được mưa bụi từng chút vỗ về rồi bung nở.
Tất cả thuộc về mùa xuân đều yên tĩnh, khiến cứng rắn và dịu dàng đan chéo vào nhau, từng chút làm tan rã ý chí con người.
Thân thể của Tân Kiều mềm xuống, cô không đẩy Chu Côn Ngọc ra được, không tuân theo chút phản kháng cuối cùng của cô.
Chu Côn Ngọc quá thông minh, cảm thụ được sự thay đổi của cô, liền buông cô ra nhẹ giọng nói: “Chị thật lòng.”
Phản ứng của cơ thể có sức thuyết phục hơn so với ngôn ngữ, mỗi một huyết quản đều là thiết bị phát hiện nói dối.
Chu Côn Ngọc nói: “Tân Kiều, ngẫm lại trước đây, em có thể cảm giác được chị là thật lòng.”
Mỗi một cái ôm, mỗi một cái hôn.
Một một lần run rẩy và than nhẹ.
Mỗi một lần leo lên ngọn sóng và đánh mất chính mình.
Tân Kiều cúi đầu không nói lời nào, cảm thấy chỉ cần lên tiếng thì sẽ thua.
Nhưng Chu Côn Ngọc là một thợ săn tài giỏi, một nụ hôn đã như bôi mật vào chiếc bẫy, chỉ chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.
Rốt cục Tân Kiều nâng ánh mắt, khẽ cắn môi dưới, nhìn Chu Côn Ngọc.
Cô cố thủ sự kiêu ngạo cuối cùng, cắn răng không mở miệng, nhưng nét mặt của cô đang thay cô đặt câu hỏi.
Chu Côn Ngọc khẽ nhíu mày.
“Tân Kiều, chúng ta không biết đã bị ai chụp lén, ảnh chụp trực tiếp gửi đến chỗ mẹ chị, đoạn ghi âm em nghe được, là chị phải nói cho mẹ chị nghe.”
” Ngôn ngữ sẽ gạt người, nhưng cảm giác khi ôm hôn sẽ không, em không nghĩ đến sau, đoạn ghi âm đó và tin tức đính hôn, đều là thủ đoạn qua mắt của chị?”
“Tân Kiều.” Chu Côn Ngọc lập lại một lần nữa: “Chị yêu em.”
Tân Kiều nghĩ như vậy cũng không phải là chưa từng nghĩ như vậy.
“Vậy vì sao?” Tân Kiều lên tiếng mới phát hiện giọng nói của mình rất ách, bản ý là phẫn nộ chất vấn nhưng bởi vì khàn đục mà trở nên bị thương giống như động vật nhỏ: “Vì sao không giải thích?”
“Gia đình của chị, không giống với bình thường.” Chu Côn Ngọc hỏi Tân Kiều: “Từ khi nào em biết bản thân muốn làm chuyên viên xử lý chất nổ?”
“Mười bốn tuổi, sau khi chân chính hiểu rõ công việc của ba em.”
Chu Côn Ngọc gật đầu: “Em như vậy đã tính là sớm, thật ra rất nhiều người mãi cho đến khi bước vào xã hội cũng không biết bản thân muốn làm gì, có khả năng gì.”
“Nhưng chị thì khác.”
“Từ lúc chị sáu tổi, thậm chí còn chưa vào tiểu học, thì chị đã biết, chị lớn lên sẽ học y.”
“Con cháu của hai nhà Chu, Đại đều là như vậy, anh hai anh ba học kinh doanh, chị và a tỷ học y, đều là chuyện đã được quyết định từ nhỏ, bởi vì sự phát triển của cả Chu gia đều nằm trong tay ông nội, mỗi người bọn chị là một quân cờ, mỗi một bước đi đều phải có ý nghĩa, bao gồm hôn nhân của bọn chị. Trong tình huống này, nếu như mẹ chị, thậm chí là ông nội biết chị vì em mà từ bỏ quân bài hôn nhân, bọn họ sẽ làm gì?”
Tân Kiều nhếch khóe môi: “Cũng không đến mức cho em rất nhiều tiền buộc em rời xa chị chứ.”
Chu Côn Ngọc: “Đó là phim truyền hình, trong cuộc sống hiện thực, cưỡng bức có hiệu quả hơn dụ lợi rất nhiều.”
Tân Kiều: “Ông ấy có thể làm gì?”
“Chị không biết.” Chu Côn Ngọc chậm rãi lắc đầu: “Chị không biết, đây mới là điều đáng sợ nhất.”
Tân Kiều từng nhiều lần chất vấn, bởi vì lợi ích của bản thân một người có thể hạ thấp điểm mất chốt đến mức nào.
Đến bây giờ, sau khi đã biết chuyện cũ của Chu Thừa Hiên, đến phiên Chu Côn Ngọc không xác định.
Chu Thừa Hiên sẽ làm đến mức nào, nàng không chút nắm chắc.
“Tính chất công việc của em đặc biệt như vậy, mà Mộc Mộc đang chuẩn bị thi vào cấp ba, tiếp đến là đại học, sau đó đi làm. Cho dù em không lo lắng cho bản thân, lẽ nào không lo lắng cho em ấy sao?”
Tân Kiều: “Vì sao không nói những việc này cho em biết?”
“Em biết kỹ năng bắt buộc của mỗi người trong đại gia tộc là gì không? Quan sát sắc mặt, nếu không nhìn rõ mỗi một câu, mỗi một biểu hiện của người nào đó, thì rất khó đảm bảo ngày nào đó bản thân sẽ không bị ăn đến không còn xương cốt. Chị nói trước với em những chuyện này, em phối hợp diễn kịch với chị, có thể giấu diếm được người khác, nhưng không lừa được mẹ chị, cũng không lừa được ông nội chị.”
Tân Kiều bật cười.
Chu Côn Ngọc nhẹ giọng nói: “Em không tin?”
Tân Kiều: “Em chỉ đang cười, cho dù chị thực sự yên em, nhưng hành vi của chị và những khác trong Chu gia lại có gì khác nhau?”
“Không phải chị cũng xem em như một quân cờ, nhằm hoàn thành ván cờ của chị sao? Hiện tại chị cảm thấy tình huống trong nhà tạm thời ổn định, cho nên trở về tìm em, chị có nghĩ đến cảm nhận của em trong một tháng qua không?”
Chu Côn Ngọc lắc đầu, ngữ khí càng nhẹ: “Không giống.”
“Từ nhỏ chị đã làm quân cờ, cảm nhận là thứ không được giai đình coi trọng, nhưng em….” Chu Côn Ngọc vuốt ve gò má của cô, nhưng bị cô ngăn lại: “Chị khiến em trải qua khoảng thời gian này, chị sẽ đau lòng.”
Một tháng này, Chu Côn Ngọc thực sự gầy đi rất nhiều.
Tân Kiều nhớ lại động tác nhíu mày của Chu Côn Ngọc lúc nãy.
Vừa rồi cô nhìn Chu Côn Ngọc như vậy, Chu Côn Ngọc đau lòng vì cô.
Cô không nói nữa, đứng một chút rồi ngồi trở lại sô pha, khuôn mặt vùi vào hai bàn tay.
Giọng nói rầu rĩ: “Vậy chị dự định làm thế nào?”
“Chị tiếp tục chuẩn bị đính hôn với công tử nhà giàu có của chị, để em và chị ở nơi này vụng trộm?”
Chu Côn Ngọc ngồi bên cạnh cô: “Chỉ là tạm thời, Tân Kiều, tình huống gia đình chị, chị sẽ tìm biện pháp giải quyết.”
Tân Kiều ngẩng đầu: “Đến cùng là biện pháp gì?”
Chu Côn Ngọc do dự một chút.
Tân Kiều: “Đừng xem em như một quân cờ nữa, chị không nói cho em biết suy nghĩ của chị, em không cách nào tin tưởng chị được.”
Chu Côn Ngọc yên lặng một hồi lâu mới nói: “Năm đó lúc ông nội nghiên cứu phương pháp giải phẫu, thật ra có chút thiếu sót, hiện tại chị theo giáo sư Du nghiên cứu một loại phương pháp giải phẫu mới, nếu như để ông nội biết … thực lực của chị, khi đó chị sẽ có tiếng nói nhất định, đưa ra yêu cầu không đính hôn.”
“Chỉ như vậy?”
“Tân Kiều, cho chị một chút thời gian.”
Tân Kiều nhìn xung quanh một vòng: “Chỗ này là chị thuê, hay là mua?”
“Thuê.” Chu Côn Ngọc trả lời: “Không dùng tên chị, rất an toàn.”
Tân Kiều lần thứ hai nhếch môi cười: “Chị chuẩn bị rất chu toàn.”
Chu Côn Ngọc bình thản nói: “Chị nhớ em, không muốn chờ sự việc hoàn toàn giải quyết mới có thể gặp em.”
Khuỷu tay của Tân Kiều chống trên đầu gối, hai bàn tay khép lại, vẫn duy trì tư thế vùi mặt vào lòng bàn tay.
Chu Côn Ngọc nhìn cô một lát, hai tay xoa bóp vai cô.
Tiếp đến, cánh môi mềm mại chạm vào vành tai Tân Kiều.
Lỗ tai Tân Kiều đỏ một mảnh, da gà nổi lên, từ vành tai lan tràn đến xương quai xanh.
Tình cảm giữa cô và Chu Côn Ngọc cũng không thuần khiết, ngay từ đầu đã mang theo dục vọng của người trưởng thành, nhiệt ý của mùa xuân kết thành quả mọng rơi xuống đất hóa thành bùn, toả ra mùi hương của quả chín và sự thối rửa.
Mỗi lần cô và Chu Côn Ngọc ở bên nhau, trong phòng đều là mùi hương như thế.
Chu Côn Ngọc nói ‘nhớ cô’, hiển nhiên cũng có một phần là hàm ý này.
Tân Kiều cũng không trách cứ nàng, bởi vì lúc môi nàng chạm đến, Tân Kiều cũng có khao khát tương tự. Điều này làm cho Tân Kiều nhớ đến lần đầu hai người thân mật, bản thân cô khao khát xen lẫn sợ hãi.
Sợ hãi triền miên như vậy sẽ dần chiếm lấy linh hồn.
Nụ hôn của Chu Côn Ngọc từ má của Tân Kiều dời xuống, giống như con kiến bò qua quả chín rơi trên mặt đất, qua lại giữa ngọt ngoài và lên men khiến lòng người ngứa ngáy.
Nàng mút lấy khóe môi của Tân Kiều, hỏi: “Em có nhớ chị không?”
“Một chút cũng tốt.”
Là tỏ ra yếu thế, nhưng cũng là mồi câu.
Tân Kiều gần như ngừng hô hấp, vẫn luôn cảm thấy chữ ‘nhớ’ này tràn ra theo hô hấp, còn không chờ nó truyền đến bên tai, thì đã bị không trung trực tiếp hút đi.
Là loại yêu tinh gì, không phải hấp thu tinh phách mà là tình cảm của con người.
Hô hấp quá khó khăn, cô nhịn không được mà mở miệng, đầu lưỡi của Chu Côn Ngọc lập tức tiến vào.
Cô theo bản năng để lộ ra đầu lưỡi.
Cảm giác mềm mại như thế cô bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, lập tức đẩy Chu Côn Ngọc ra.
Chu Côn Ngọc lẳng lặng nhìn cô, cánh môi khẽ mím, mang theo một sợi trong suốt câu người.
Tân Kiều chỉ nhìn hình ảnh quá mức diễm tình kia một cái, liền dời mắt: “Em phải trở về.”
Chu Côn Ngọc lui ra một chút, ngồi đoan chính: “Ừm.”
Tân Kiều đứng lên đi về phía cửa, nàng cũng không giữ lại nữa.
Tân Kiều mở cửa, giọng nói trầm thấp từ trước cửa truyền đến: “Em chỉ là không nghĩ đến, Tân Kiều em sẽ có một ngày yêu đương vụng trộm với một người phụ nữ sắp đính hôn.”
Cánh cửa yên lặng đóng lại, ngay cả một tiếng ‘cạch’ tựa như phát tiết cũng không có, e sợ bị người khác nghe thấy.
Tân Kiều đi rồi.
Thứ sáu, Chu Côn Ngọc nhận được tin nhắn của N. Nàng đến thư viện đúng như đã hẹn.
Vẫn là giao tiếp cách một giá sách đầy bụi, thám tử tư nói với nàng: “Hà Ngữ Dung bên kia có dấu hiệu buông lỏng, tôi sẽ đến Tượng Thành một chuyến.”
Hà Ngữ Dung là cô của Hà Chiếu.
Ra khỏi thư viện, Chu Côn Ngọc lại nhận được điện thoại của Chu Thừa Hiên: “Ngày mai hai vị biên tập tạp chí y học từ nước Mỹ đến Bội Thành, cháu sắp xếp một chút, thay ông đón tiếp họ.”
“Vâng, ông nội.”
Chu Côn Ngọc khí chất đoan trang diễm lệ, lại xuất thân ngành y, thay Chu Thừa Hiên tham dự buổi xã giao như vậy, cũng có thể cho ông ấy thêm thể diện.
Ban đêm xã giao sẽ không có ai điều tra hành tung của nàng, sau khi kết thúc đi gặp Tân Kiều sẽ rất an toàn. Cho nên cô gửi tin nhắn cho Tân Kiều: “Buổi tối ngày mai gặp?”
Tân Kiều Tân Kiều căn bản không trả lời tin nhắn.
Buổi chiều chủ nhật, tại khu chung cư cũ.
Thời tiết ngày càng nóng, Tân Mộc sợ nóng, lúc làm bài tập cũng đặt một chiếc quạt cạnh bàn học. Tân Kiều mua nguyên liệu nấu ăn trở về thu dọn tủ lạnh, tính toán đêm nay làm gà nướng muối, gỏi tôm và cà chua xào.
Giọng nói run rẩy của bà Lưu truyền đến: “Tiểu Tân, Tiểu Tân à!”
Tân Kiều từ phòng bếp đi ra ngoài, nghe Tân Mộc ở trong phòng lẩm bẩm: “Chắc là mèo lại đi lạc rồi.”
Quả nhiên bà Lưu vừa thấy Tân Kiều thì gấp đến độ gõ cây gậy: “Đại Mễ nhà bà lại chạy lên mái hiên tầng hai rồi!”
Tân Kiều: “Cháu rửa tay xong sẽ đi cùng bà.”
Đi đến dưới lầu, Tân Kiều ngẩng đầu nhìn lên, Tân Kiều ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con mèo hoa đang nằm trên mái che của tầng hai.
Loài mèo chính là như vậy, lúc leo có thể leo rất cao, nhưng sau đó nhìn lại: được rồi, ta không dám xuống nữa.
Tân Kiều xoay người: “Cháu đến chỗ chú Trương mượn cây thang.”
“Đừng đừng, không cần, lần trước con gái đến thăm bà, bà đã bảo nói mua một cái thang, đặt ngay trong nhà.”
“… Bà ơi, bà đây là dự định trường kỳ tác chiến sao.”
“Haiz, cháu cũng biết Đại Mễ nhà bà rồi, vốn là mèo hoang, được bà nhận nuôi, tính tình của nó chính là bướng bính như vậy, mỗi ngày nhốt nó trong phòng cũng không phải là cách.” Bà Lưu nói: “Không ít lần làm phiền cháu, mỗi lần cháu đền phải đến Trương gia mượn thang, rất phiền phức.”
“Được rồi, cây thang ở đâu, bà nói cho cháu biết đi.”
“Cháu theo bà đến đây.”
Tân Kiều bắt thang xong, nhanh nhẹn leo lên.
Độ cao này đối với cô thì không tính là gì, nhưng bà Lưu lớn tuổi rồi, đứng bên dưới nhìn mà hết hồn: “Tiểu Tân, cẩn thận!”
Cô leo đến mái hiên, mèo hoa meo một tiếng, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Tân Kiều khuyên nó: “Đừng bướng bĩnh nữa, mỗi lần đều là tao cứu mày, mày cũng nên quen với quy trình này rồi.”
Mèo hoa lại meo một tiếng, ngoắc ngoắc chiếc đuôi lông xù.
Tân Kiều ôm nó trèo xuống bên dưới.
Đại Mễ trở lại, bà Lưu không ngừng gọi ‘tâm can bảo bối’, rồi cảm ơn Tân Kiều: “Không hổ là cảnh sát!”
” Từ Đại Lôi đến nay, mọi người có chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều làm phiên các cháu, cháu ngoại trừ không thích nói không thích cười, thì quả thực tốt bụng giống hệt ba cháu!”
Tân Kiều dùng yên lặng đáp lại.
Cô sao có thể thích nói thích cười đây? Tân Lôi nhiệt tình hào sảng, đối với tiền đồ bi thảm của bản thân không hề hay biết, còn cô thì khác, từ quỹ đạo nhân sinh của Tân Lôi cô đã nhìn thấu đủ loại bất công, trong lòng mang theo nỗi phẫn nộ sâu sắc.
Nham thạch nóng chảy không chỗ phát tiết, cho nên cô dùng vẻ lãnh đạm che giấu phẫn nộ, giống như một ngọn núi lửa tạm thời ngủ say.
Tạm biệt bà Lưu, Tân Kiều về nhà.
Chỉ chốc lát sau lại có người gõ cửa, Tân Kiều có chút đau đầu: lại là mèo nhà ai đi lạc?
Mở cửa, lại thím Trương quản lý khu chung cư: “Tân Kiều.”
“Thím Trương.”
Thím Trương dẫn theo hai người trẻ tuổi: “Giới thiệu với cháu, đây là Tiểu Hứa và Tiểu Lương vừa đến làm việc ở khu chung cư, đều là sinh viên tốt nghiệp.”
“Đây là Tân Kiều.”
Thím Trương lại bảo Tiểu Hứa và Tiểu Lương đưa hai chai dầu ăn và một túi gạo trong tay cho cô: “Mau, mang vào bếp đi.”
Nói xong thím Trương lại quen thuộc đi vào trong nhà: “Mộc Mộc đang làm bài tập sao?”
Tân Mộc rất lễ phép đứng lên: “Thím Trương.”
“Đứa trẻ ngoan, để thím xem ba cháu.”
Thím Trương đi đến trước bài vị của Tân Lôi, thắp ba nén nhang, cung kính cúi đầu, lại nhìn di ảnh của Tân Lôi: “Lôi ca, chúng tôi đều nhớ anh.”
Sau đó bảo Tiểu Hứa và Tiểu Lương: “Mau, đến đây thắp hương, sau này thím về hưu rồi, mùa đông và mùa hạ mỗi năm các cháu đến thắp nhang cho gia đình liệt sĩ, nhất định không được quên.”
Thật ra mỗi lúc như vậy, trong lòng Tân Kiều đều có một chút khó chịu.
Tân Lôi thậm chí không phải hi sinh trong nhiệm vụ. Ông ấy thuận lợi vượt qua nhiều hiện trường gỡ bom nguy hiểm, nhưng rồi lại bởi vì một tan nạn giao thông mà vĩnh viễn nhắm mắt.
Thắp nhang xong, Tân Kiều tiễn ba người ra ngoài: “Thím Trương, mọi người cũng bận rộn công việc, không cần hàng năm đều đến nhà cháu, thật ra ba cháu…”
Thím Trương khoát tay: “Đứa trẻ ngoan, chúng ta không nói chuyện này, chỉ muốn cho cháu biết, ba cháu là cảnh sát tốt, mặc kệ ông ấy đã đi bao nhiêu năm, chúng tôi vẫn nhớ đến ông ấy.”
Thím Trương và Tân Lôi tuổi tác xấp xỉ, bà lại nói tiếp, còn có một chút ngấn lệ: “Thím còn nhớ ba cháu vì mọi người trong chung cư bận trước bận sau, thím nói lời này cũng không phải khen tặng, ba cháu thực sự là người chính trực và lương thiện nhất thím từng gặp.”
Thím Trương không tiếp tục cảm khái hơn nữa: “Không nói nữa, cháu vào nhà đi, thím dẫn hai người họ đi trước.”
Tạm biệt ba người thím Trương, Tân Kiều suy nghĩ một chút, vắt một chiếc khăn sạch, trở lại trong nhà cẩn thận lau di ảnh cho Tân Lôi.
Tân Lôi trong ảnh mi mục tuấn lãng, mỉm cười với cô.
Tân Mộc dừng bút nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Chị có nhớ ba không?”
Tân Kiều dừng tay, không có biểu cảm gì: “Chúng ta sống tốt cuộc sống của mình, chính là tưởng niệm lớn nhất đối với ông ấy.”
Tân Mộc: “Em nhất định sẽ cố gắng hảo hảo, thi vào đại học, làm tổng tài, không để cho ba mất mặt.”
Trong lòng Tân Kiều bị đâm một cái.
Cô nắm chặt lấy chiếc khăn, đi vào nhà vệ sinh: “Chị đi giặt khăn, em tiếp tục học đi.”
Sau khi mang phơi chiếc khăn, cô đứng vào một góc yên tĩnh trong chung cư, hút một điếu thuốc.
Đường phố cũ tràn đầy hơi thở cuộc sống, trong nhà nuôi các loại thú cưng, mèo, chó, dế cũng không phải trường hợp cá biệt.
Còn có bồ câu, vỗ cánh bay trên bầu trời xanh lam.
Tân Kiều nâng ánh mắt nhìn bồ câu bay qua đỉnh đầu, điếu thuốc để lâu không hút, tàn thuốc từ kẽ tay rơi xuống mặt đường gồ ghề.
Trong lòng cô nghĩ: cô và Chu Côn Ngọc tiếp tục như vậy, sẽ làm Tân Lôi mất mặt sao?