Vào Nhà Tôi Ngồi – Chương 10

Chương 10: Lái xe đưa chị

 

Ban đêm, sau khi La Thanh Mộng buông váy ngủ xuống liền đưa lưng về phía Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết thu tay lại, cô ấy nghiêng người không biết là đang nhìn bóng lưng của La Thanh Mộng hay là đang nhìn phía sau lưng của cô.

“Chị đang khóc sao?” Thu Thư Tuyết hỏi.

La Thanh Mộng nhắm mắt lại, cô có chút muốn hít mũi, khóe môi mấp máy nhưng không nói chuyện, Thu Thư Tuyết nằm xuống, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, nói: “Ngủ ngon, chị.”

Ngủ ngon.

La Thanh Mộng cũng nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon.

Cô kẹp chặt hai chân không dám mở ra, loại xúc cảm tê dại kia vẫn còn vươn vấn  trên đùi, cô cảm thấy rất đáng sợ, có thể là nơi đó da thịt quá nhạy cảm, lúc Thu Thư Tuyết cắn cô cảm giác vô cùng rõ ràng, đến bây giờ vẫn còn dư âm.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ.

Dường như không thể khống chế được, vừa ngứa vừa nghiện.

Cô muốn hất tay Thu Thư Tuyết ra nhưng Thu Thư Tuyết đặc biệt sắc tình, ngón tay mơn trớn bụng nhỏ của cô, chính là không chịu để yên.

Mặc dù đêm nay Thu Thư Tuyết vẫn rất đáng ghét nhưng La Thanh Mộng lại ngủ rất ngon.

Sáng sớm, Thu Thư Tuyết đã ngửi thấy mùi thơm.

Thu Thư Tuyết rời giường, La Thanh Mộng đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, bữa sáng hôm nay là những món rất đời thường, mỳ trứng thịt bằm, cho tương đối nhiều gường, ngửi rất thơm, La Thanh Mộng còn rắc thêm chút hành thái bên trên.

Dĩ nhiên là một tô có hành một tô không hành.

La Thanh Mộng không biết Thu Thư Tuyết có ăn hành hay không, nên cô bưng tô mỳ của mình ra ngoài, ngồi trước bàn trà vừa ăn vừa xem TV.

Thu Thư Tuyết đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn cô một cách khó hiểu.

La Thanh Mộng nói: “Cô không ăn sao? Không ăn thì thôi.”

“Không có gì.” Thu Thư Tuyết lấy lại tinh thần, giọng nói dịu dàng, cô ấy nói: “Chỉ là không ngờ chị thực sự nấu bữa sáng cho em.”

La Thanh Mộng cúi đầu tiếp tục ăn mỳ, cô xem như không nghe thấy lời Thu Thư Tuyết nói, Thu Thư Tuyết tiếp tục nói: “Hôm qua em nói muốn mỗi sáng sớm được ăn bữa sáng nóng hổi, muốn ngửi thấy hương thơm của bữa sáng, chị liền nấu cho em. Chị thật tốt.”

La Thanh Mộng không muốn thừa nhận rằng cô thật sự ghi nhớ những lời Thu Thư Tuyết nói nên mới nấu mỳ cho cô ấy, nếu không cô nhất định sẽ chỉ nấu một phần.

Thu Thư Tuyết đi rửa mặt, dùng kẹp vấn tóc lên, sau đó rửa tay đi vào phòng bếp.

La Thanh Mộng nghĩ: tôi không độc ác như cô, nên cho cô ăn thì sẽ không thiếu.

Thu Thư Tuyết bưng tô mỳ ra phòng khách, hơn nữa còn cầm thêm một cái muỗng cho La Thanh Mộng, đúng lúc La Thanh Mộng đang muốn uống nước dùng.

Sáng sớm được Thu Thư Tuyết khen ngợi, nước dùng vào miệng càng ngon hơn, La Thanh Mộng cảm thấy tài nấu nướng của mình đã tiến thêm một bước, cho nên cô không đuổi Thu Thư Tuyết đi mà chỉ mang quần áo cho vào máy giặt, sau đó đọc sách một hồi.

Buổi trưa cô nấu canh đậu hũ Hải Lệ, chiên mực, sau đó nấu cơm cho hai người ăn, lúc chuẩn bị thu dọn lại cảm thấy thiếu rau xanh, vì thế cô lại làm thêm một đĩa rau xào.

Thật ra lúc ăn một mình cô nấu tương đối qua loa, cho dù với tài nghệ của mình cô có thể nấu ngon hơn một chút nhưng bởi vì tiết kiệm, cô sẽ thường mua loại giai vị lẩu đóng gói sẵn, sau đó mỗi ngày nấu một ít, làm một vài món ăn đơn giản xem như xong bữa, hiện tại hai người ăn nên cô tương đối để tâm, món ăn cũng phong phú hơn.

Hai người ngồi trên bàn cơm, Thu Thư Tuyết lại một lần nữa hỏi La Thanh Mộng thực sự không dự định để cô ấy làm giai sư cho cô sao. Cô ấy còn nói bản thân biết vài loại ngôn ngữ.

La Thanh Mộng rất nghiêm túc cự tuyệt cô ấy, đồng thời cũng cảnh cáo cô ấy sau khi ăn xong bữa cơm tối thì phải về nhà, nếu không lần sau cô sẽ không mở cửa cho cô ấy vào nữa.

Thu Thư Tuyết không nhiều lời, dù sao cô ấy vẫn còn có thể ở lại ăn một bữa tối, như vậy đã tốt lắm rồi.

Thu Thư Tuyết ăn xong bữa tối mới trở về nhà, La Thanh Mộng mua nguyên liệu nấu ăn tốn mấy nghìn tệ, tủ lạnh cũng nhét chật cứng.

Buổi tối Thu Thư Tuyết yên lặng rời đi, cô tiễn người ra khỏi cửa trong lòng lại có chút khẩn trương, đặc biệt sợ Thu Thư Tuyết lại giở trò quỷ quái gì đó.

Cũng may, Thu Thư Tuyết không giở trò, nhưng lúc đi lại hỏi một câu: “Quần áo của chị…”

La Thanh Mộng tiêu hơn ba mươi nghìn tệ của cô ấy, nào còn dám đòi vài bộ đồ lót, vài bộ đồ lót này hiện tại có hay không đều không quan trọng.

Cô đóng cửa, hào phóng nói: “Tặng cho cô.”

Thu Thư Tuyết nhìn cánh cửa khẽ cười một tiếng, rồi lại nhẹ giọng nói: “Vậy cảm ơn chị đã chiêu đãi, ăn rất hài lòng.”

Cánh cửa đóng kín, Thu Thư Tuyết còn đưa tay vẫy vẫy trước mắt mèo.

La Thanh Mộng hít thở sâu, cũng biết chuyện bản thân nhìn qua mắt mèo đã bị phát hiện, vì thế cô lập tức xoay người đi, sau vài giây mới đảo lại tiếp tục nhìn.

Thu Thư Tuyết đã mở cửa vào nhà của cô ấy.

La Thanh Mộng hít thở sâu, đi vào phòng khách, không hiểu sao lại cảm thấy vắng vẻ, dường như thiếu chút gì đó. Cô bắt đầu quét dọn trong nhà từ trong ra ngoài, lúc nghỉ ngơi cô nằm bất động trên sô pha, lúc này điện thoại đặt trên bàn trà đột nhiên rung lên.

Thu Thư Tuyết gửi lời mời kết bạn Wechat cho cô, kèm theo một câu ghi chú: “Cảm ơn chị đã chiêu đãi, ăn rất hài lòng.”

La Thanh Mộng nhất thời không phân rõ cô ấy muốn nói đến cái gì.

Cơm canh, hay là sự ‘chiêu đãi’ của cô.

La Thanh Mộng không trả lời, nằm trên giường xem di động, sau đó nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được.

Đột nhiên cô cảm thấy buồn chán.

Có lẽ là bởi vì cô không có bao nhiêu người để trò chuyện, cô xoay người, tiếp tục chăm chú nhìn điện thoại, vài lần muốn đồng ý lời mời kết bạn của Thu Thư Tuyết, cuối cùng cô quyết định nhắn tin trò chuyện với Thần Hân.

La Thanh Mộng khống chế bản thân nỗ lực không để bản thân bị cô đơn nuốt chửng, mãi cho đến hừng đông cô mới miễn cưỡng đi ngủ, ngày hôm sau cô không cần đi làm mà vẫn có thể nghỉ ngơi một ngày nữa.

Sáng sớm thức dậy, ghi chú kèm theo lời mời kết bạn của Thu Thư Tuyết lại thay đổi.

Thu Thư Tuyết: “Có muốn ra ngoài shoping hay không? Nếu không sẽ rất buồn chán.”

La Thanh Mộng muốn trả lời cô ấy, ngày trong tuần, cô tan tầm cô ấy cũng tan tầm, cô nghỉ ngơi cô ấy cũng nghỉ ngơi, cô ấy không bận sao?

La Thanh Mộng không để ý Thu Thư Tuyết mà chỉ lo làm chuyện của bản thân, nhưng rồi cô lại không có chuyện gì để làm, cơ bản chính là xem TV, đọc sách.

Buổi chiều năm giờ cô đi vứt rác, đứng dưới lầu hốt hoảng nhìn hoàng hôn, đột nhiên cảm thấy cả một ngày bản thân chưa làm được chuyện gì. Thật sự giống như Thu Thư Tuyết đã nói, thật vất vả có một ngày nghỉ rồi lại lãng phí ở nhà, tốt xấu gì cũng nên một mình ra ngoài xem phim chứ.

Trở về nhà, cô cẩn thận nhẹ nhàng đi qua hành lang. Khi đến trước cửa thì nhìn thấy mấy kiện hàng chuyển phát nhanh.

Từ lúc nhân viên giao hàng giao sai địa chỉ thì cô không đặt hàng trên mạng nữa, lúc này cô cúi đầu cầm lên xem, thấy là nội y mà cô đã mua.

Cô quay đầu nhìn lại, Thu Thư Tuyết đang tựa lưng vào cửa đứng nhìn cô, cô lập tức mở khóa vân tay, kéo cửa ôm hàng vào trong nhà.

Thu Thư Tuyết nhìn cô cười khẽ.

La Thanh Mộng vào nhà liền đóng cửa lại, sau đó lặng lẽ đi xem lại video của camera giám sát, phát hiện sau khi cô ra ngoài không lâu thì Thu Thư Tuyết mang hàng chuyển phát nhanh đến trước cửa nhà cô.

La Thanh Mộng đặt mấy kiện hàng lên sô pha, ngoại trừ kiện trên cùng đã bị mở ra thì những kiện còn lại đều nguyên vẹn.

Cô thu dọn vỏ hộp rồi lại rồi trở về xem camera, thời gian Thu Thư Tuyết xuất môn trước cửa hiển thị rất rõ ràng, sáng sớm bảy giờ ba mươi Thu Thư Tuyết ra cửa, buổi chiều ba giờ rưỡi trở về, lúc đi tay không, lúc về trong tay cầm theo đồ vật, cũng không giống như đi làm.

Dù sao trở về không bao lâu đã mang nội y trả lại cho cô.

… Ừ, kết thúc rồi sao?

Kết thúc cũng rất tốt.

La Thanh Mộng nghĩ như vậy, cô đến để trả thù cô ấy.

Cũng không phải đến để diễn trò tình ái với cô ấy.

Sáng sớm, La Thanh Mộng nấu ăn, chuẩn bị hộp cơm cho buổi trưa, một túi điểm tâm nhỏ làm điểm tâm ăn trên đường, nhưng cô mới vừa ra ngoài đóng cửa lại thì Thu Thư Tuyết cũng ra khỏi cửa.

Thu Thư Tuyết dường như vừa chuẩn bị xong, trán vẫn còn ẩm ướt, cô ấy đang đổi giày, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào La Thanh Mộng, La Thanh Mộng cúi đầu đi về phía trước, Thu Thư Tuyết đóng cửa nhà mình, sau đó nhắc nhở cô: “Cửa nhà chị chưa khóa kỹ.”

La Thanh Mộng dừng bước, quay trở lại đóng cửa, hơn nữa còn âm thầm trách Thu Thư Tuyết, nếu như không phải cô ấy đột nhiên xuất hiện thì cô sẽ không đem tất cả lực chú ý đặt ở trên người cô ấy.

Cô đóng cửa lại, sau đó hai người cùng nhau vào thang máy, giờ này có rất nhiều người đi làm, thang máy đang đi xuống, các cô đứng ở tầng 24 chờ đợi, Thu Thư Tuyết nói: “Lại không chịu nói chuyện với em rồi.”

La Thanh Mộng mím môi, trong lòng nói thầm: “Cô cũng không chào hỏi tôi.”

Tục ngữ nói không đánh người mặt cười, cô chào hỏi tôi, tôi dĩ nhiên sẽ bắt chuyện với cô.

Rất quái lạ, Thu Thư Tuyết dường như có thuật đọc tâm, đột nhiên nghiêng đầu nói với cô: “Buổi sáng tốt lành, chị.”

Ánh mắt La Thanh Mộng trở nên ngây dại, dường như không thể tin tưởng.

Cô rất muốn hỏi: “Cô rốt cuộc làm phiên dịch, hay là học tâm lý học?”

Sao cái gì cô ấy cũng hiểu a?

Thang máy đến, La Thanh Mộng bước vào, nhìn bên trong thang máy dán tờ quảng cáo của rượu Ngũ Lương Địch, cô trả lời trong lòng: “Ừ, buổi sáng tốt lành.”

Nhìn hình ảnh phản chiếu của Thu Thư Tuyết trên kính thang máy, cô thấy khóe môi của Thu Thư Tuyết khẽ cong, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, không thể không nói, Thu Thư Tuyết thực sự rất trắng, nhất là sáng sớm nhìn thấy, làn da giống như sữa dê, vừa trắng vừa mịn.

Lúc La Thanh Mộng bằng tuổi cô ấy hiện giờ còn đang làm việc trong nhà máy, làn da khô cằn, chính cô cũng cảm thấy rất khô, dùng sản phẩm dưỡng ẩm cũng là lãng phí, cô luôn cảm thấy giá trị nhan sắc của mình rất thấp, cho nên sau khi tích góp được hai năm cô liền chuyển sang làm việc trong nhà sách, ngày cô bước ra khỏi nhà máy, ánh nắng chói lọi, cô cảm thấy bản thân sống lại, bánh răng số phận cũng bắt đầu xoay chuyển.

Hôm nay…

Thang máy đến, La Thanh Mộng bước ra ngoài, cô vừa muốn ra cổng chính khu chung cư thì tay của Thu Thư Tuyết đã khoát lên vai cô.

La Thanh Mộng nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Thu Thư Tuyết nói: “Em lái xe đưa chị đi, hiện tại là giờ cao điểm, chị đi tàu điện ngầm rất chen chúc.”

“Tàu điện ngầm sẽ không bị kẹt, đi rất nhanh.”

Thu Thư Tuyết lại nói: “Đi tàu điện ngầm tốn 3.2 tệ, em đưa chị đi, buổi sáng không cần tốn tiền, cơm trưa có thể mua thêm một quả trứng, thậm chí buổi tối để em đến đón, buổi chiều có thể dùng tiền đó mua một ly trà sữa. Dù sao cũng tiện đường.”

“Cô tiện đường sao?” La Thanh Mộng phát hiện cô ấy rất biết cách sống, hơn nữa còn rất biết tính toán, thậm chí biết phí đi tàu điện ngầm là bao nhiêu.

“Nếu như không tiện đường, lẽ nào mỗi ngày em có thể cố ý chạy nửa thành thị đến nhà sách chỗ chị làm việc sao? Mọi người đều tuân theo nguyên tắc ưu tiên chỗ gần nhất.” Thu Thư Tuyết nói.

La Thanh Mộng đi ra từ cửa sau, cầm điện thoại chuẩn bị quét mã qua cổng, còn Thu Thư Tuyết xuống tầng hầm lấy xe, lúc ra ngoài La Thanh Mộng vẫn rất phân vân, cô tự hỏi bản thân có thể ngồi xe của cô ấy sao, nếu ngồi rồi sau này lúc trở mặt với nhau thì phải làm thế nào, lẽ nào đến lúc đó cô còn phải nương tay với Thu Thư Tuyết, không thể vì 3.2 tệ … à không, 6.4 tệ mà đánh mất chí khí.

La Thanh Mộng quyết định đi tàu điện ngầm, vốn dĩ cũng không xa, đi ba bốn phút sẽ đến trạm, nhưng xe của Thu Thư Tuyết lái ra cũng rất nhanh, chạy đến phía sau cô thì thả chậm tốc độ, Thu Thư Tuyết còn nhấn còi, gọi cô: “Chị, chị mau lên xe đi, dừng lại lâu xe phía sau sẽ mắng chúng ta, chị mau lên xe đi.”

La Thanh Mộng nhíu mày, nhìn những chiếc xe phía sau bị cản đường mà liên tục nhấn còi.

Cô muốn nói: “Mắng ai chứ, mắng đi, là cô bất lịch sự a!”

“Tôi phục cô rồi, sách vở đều bị cô ăn vào trong bụng rồi sao? Thu Thư Tuyết, đầu óc cô có vấn đề đúng không! Cô không chờ tôi thì không được sao?”

Thu Thư Tuyết a một tiếng, dường như nghe không hiểu, cô ấy tiếp tục chậm lại lái xe theo sau cô, nói: “Vậy chị lên xe đi.”

La Thanh Mộng khẽ cắn môi, nghe tiếng còi xe đồn dập phía sau, cô tức giận mở cửa xe, nói: “Tôi phục cục phân chó nhà cô rồi.”

Thu Thư Tuyết không tức giận, trái lại còn mỉm cười.

“Được, em là phân chó.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!