Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 9

Chương 9: Chị thật ngoan

 

La Thanh Mộng không cách nào hiểu nổi logic này của Thu Thư Tuyết, nên đương nhiên là cự tuyệt, cô nhíu mày nói: “Cái này còn có thể chia đôi sao? Cô… có bệnh đúng không?”

La Thanh Mộng cảm thấy Thu Thư Tuyết quấn lấy mình, làm tất cả chuyện này đều không hề chút giới hạn, luôn vô duyên vô cớ thân cận cô, dường như đặc biệt thèm khát, không thân mật người với người khác thì sẽ chết. Hai người đã trải qua nhiều chuyện mờ ám như thế, Thu Thư Tuyết vừa nhìn cô, cô liền hoảng loạn thầm nghĩ che kín lỗ tai mình.

Chân của Thu Thư Tuyết đặt lên trên giường, xem ra là muốn ngủ cùng cô, mắt thấy Thu Thư Tuyết sắp bò lên giường mình, La Thanh Mộng muốn đưa tay đẩy ra nhưng tay đến giữa không trung lại lo lắng bản thân sẽ bị Thu Thư Tuyết khống chế, vì thế cô lập tức thu tay lại.

Cô lạnh giọng quát lớn: “Cô không được cử động.”

Thu Thư Tuyết vẫn tiếp tục bò lên giường, La Thanh Mộng dùng tay vỗ xuống giường, tạo ra động tĩnh nhằm uy hiếp nhưng vẫn không thể ngăn cản cô ấy, cô nóng nảy, vội vàng nhích người vào trong, dùng chân đến đẩy người đi, nói: “Thật đáng ghét, đừng cử động, không cho phép cử động, cô có bệnh hay không.”

“Huh?” Thu Thư Tuyết nhìn về phía cô: “Vì sao cảm thấy em có bệnh?”

La Thanh Mộng sắp bị Thu Thư Tuyết chọc cho tức chết: “Nếu không thì cô đi kiểm tra thử xem có phải mắc chứng da thịt cơ đói khát gì đó hay không, không tiếp xúc với người khác thì không chịu được.”

Thật ra nói như vậy là bởi vì La Thanh Mộng thật sự lo lắng cô ấy có bệnh, bởi vì Lý An bẩn muốn chết, trước đây có lăng kính tình yêu, hiện tại không còn lăng kính đó nữa, cô không khỏi cảm thấy Lý An toàn thân hôi thối, Thu Thư Tuyết còn mờ ám với anh ta, nói không chừng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tuy rằng Thu Thư Tuyết rất thơm…

“Cô đừng chạm vào tôi!” La Thanh Mộng lời lẽ đứng đắn ngăn cản Thu Thư Tuyết đến gần mình.

Sau khi Thu Thư Tuyết lên giường thì không di chuyển nữa, chẳng ngờ cô ấy lại không phủ nhận mà nói: “Có thể là thời kỳ ủ bệnh, trước đây chưa từng như vậy, ngày mai em sẽ đi bệnh viện kiểm tra.”

La Thanh Mộng nghe câu trả lời này thì không khỏi kinh ngạc, thật không rõ cô ấy có hiểu ý cô hay không, trong suy nghĩ của cô, Thu Thư Tuyết rất rẻ mạt. La Thanh Mộng nỗ lực duy trì khoảng cách với cô ấy, không cho cô ấy đến gần.

Rất nhanh, đối diện với ánh mắt ám chỉ của Thu Thư Tuyết, La Thanh Mộng hoài nghi cô ấy thật ra nghe hiểu ý của cô.

Thu Thư Tuyết nói: “Vậy chị…” Cô ấy dừng một chút, trái tim La Thanh Mộng theo đó ngừng đập, chờ cô ấy nói tiếp.

Thu Thư Tuyết tiếp tục nói: “Vậy chị muốn xem không?”

“Xem cái gì?” La Thanh Mộng càng khẩn trương.

“Chị nói xem, rõ ràng là biết.”

La Thanh Mộng tránh né cô ấy: “Mặc kệ tôi, của cô thì tự cô xem đi, có bệnh thì tự mình đi chữa.”

“Được.” Thu Thư Tuyết nhìn cô đang lui vào một góc, đột nhiên cong môi cười rồi tiến về phía trước, tựa lưng vào đầu giường: “Em đáng sợ như vậy sao?”

La Thanh Mộng hít thở sâu.

Cô muốn nói, ‘cô không đáng sợ sao? Cô trực tiếp bò lên giường tôi’.

“Đi xuống.”

Thu Thư Tuyết nói không muốn, hơn nữa còn trực tiếp đeo thứ đó vào ngón tay, La Thanh Mộng ngồi trên giường trừng mắt nhìn cô ấy, rất sợ ngón tay của cô ấy sờ vào người cô.

“Thật ra em rất đáng thương.” Thu Thư Tuyết chậm rãi nói: “Trong nhà không ai quan tâm đến em, em chỉ sống một mình.”

La Thanh Mộng không biết vì sao Thu Thư Tuyết lại đột nhiên nói những chuyển này, cô vẫn không hề dao động: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?” Cô cũng không tốt hơn chỗ nào, chí ít Thu Thư Tuyết còn có tiền, mà cô chỉ có một thân một mình, hai bàn tay trắng.

Thu Thư Tuyết nói: “Sẽ cô đơn, muốn có người yêu thương.” Cô ấy nghiêng đầu mỉm cười với La Thanh Mộng: “Trước kia em luôn nghĩ, người đó đến khi nào mới xuất hiện.”

“Chờ mãi… chờ mãi… ba mẹ em ly hôn, không ai quan tâm đến em, bọn họ tìm người giúp việc cho em, người giúp việc thấy ba mẹ không quan tâm đến em nên đưa con của mình vào ở trong nhà, hai người đó luôn bắt nạt em, để em ăn cơm thừa canh cặn…”

“Khi đó em nghĩ, thật ra có một người cùng chung sống, mặc kệ bần cùng hay phú quý, chỉ cần người đó biết nấu cơm, biết quan tâm em, vậy thì cả hai có thể cùng nhau hưởng thụ cuộc sống, những việc còn lại như thế nào cũng được.”

Nghe cô ấy nói những lời này, La Thanh Mộng không có cách nào phản bác, thậm chí không có cách nào lớn tiếng với cô ấy, những lời này dường như chạm vào đáy lòng của cô, cô cảm thấy Thu Thư Tuyết không phải đang giả vờ đáng thương, ngược lại càng giống như tìm người đồng cảm.

Hai người cô đơn đồng bệnh tương lân, sưởi ấm cho nhau.

La Thanh Mộng mím môi. Cô nghĩ đến quá khứ của bản thân.

La Thanh Mộng hé môi, bàn chân cọ nhẹ một cái, trong lòng cô nói thầm chuyện không liên quan gì đến cô.

Ăn cơm thừa canh cặn không phải cô vẫn sống tốt đó sao?

Thu Thư Tuyết cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Chị đang làm gì, vẫn luôn nằm trong chăn không cử động.”

La Thanh Mộng xem như không nghe thấy, cô nghiêng người vừa định nhắm mắt lại thì Thu Thư Tuyết đã nằm xuống, cô ấy không chỉ có chứng da thịt đói khát, hơn nữa còn có chứng tăng động mà giật nhẹ cái chăn của cô, rồi lại luồn tay sờ vào bên trong.

Rất nhanh cô ấy đã sờ được điện thoại của La Thanh Mộng, nhưng lại không cẩn thận kéo rơi dây tai nghe, sau đó âm thanh từ điện thoại truyền ra ngoài, Thu Thư Tuyết yên lặng nghe xong.

La Thanh Mộng vừa xấu hổ vừa tức giận: “Cô có thể yên tĩnh một chút hay không!”

Thu Thư Tuyết có chút kinh ngạc nói: “Chị đang học tiếng Anh sao, em có thể dạy chị.”

Lòng tự trọng của La Thanh Mộng vô cùng cao.

Cô nhìn thấy Thu Thư Tuyết có thể xem chương trình tiếng Anh không cần phụ đề, cho nên cô cũng muốn tự mình học, không muốn chịu thua rồi lại không muốn bị người ta phát hiện mà trêu đùa, vì thế cô mới trốn trong chăn nghe một đoạn hội thoại.

“Thực sự… đây là chuyên ngành của em, em còn biết những ngôn ngữ khác, em sẽ làm giáo viên miễn phí cho chị.” Thu Thư Tuyết nói.

La Thanh Mộng không để ý đến Thu Thư Tuyết, đã xấu hổ thì xấu hổ đến cùng, cô nhét tai nghe vào lỗ tai, như vậy cũng có thể hoàn toàn không cần nghe giọng nói của cô ấy nữa.

Nhưng cô đã quên bàn tay của Thu Thư Tuyết vẫn còn ở trong chăn.

La Thanh Mộng lần đầu tiên ngủ cùng giường với người khác, trước đây yêu đương với Lý An, Lý An cũng từng nhiều lần đề cập việc ngủ chung giường, không làm gì khác. Nhưng cô vẫn cảm thấy không quá an toàn, miệng của đàn ông giỏi nhất là gạt người, hơn nữa cô lỗ tai mềm, nên mỗi lần đều từ chối, nhất định muốn chờ sau khi kết hôn mới được. Cũng may khi đó Lý An còn chưa lộ rõ bản chất, vẫn giả vờ làm chính nhân quân tử nên đồng ý với cô, nhưng dĩ nhiên cũng không ít lần ám chỉ cô, nói anh ta là đàn ông nên cô cũng phải thông cảm cho anh ta. Nghĩ đến tình cảm từ trước đến nay đều đổ sông đổ biển, La Thanh Mộng càng nghĩ càng giận.

Bàn tay kia của Thu Thư Tuyết lại sờ lên người cô.

La Thanh Mộng thực sự không thể nhịn được nữa, cô nói: “Cô đừng động, để tôi động.”

Thu Thư Tuyết dừng tay, cô ấy nhìn chằm chằm La Thanh Mộng, sau đó khẽ nghiêng người, cô ấy có một đôi mắt linh động, đôi môi mỏng, động một chút lại muốn khen cô. La Thanh Mộng biết bản thân căn bản không đấu lại cô ấy, vì thế cô ngồi dậy, dựa lưng vào tường, sau đó trực tiếp đá Thu Thư Tuyết một cái rồi dồn đủ lực trực tiếp đạp Thu Thư Tuyết xuống giường.

Thu Thư Tuyết trực tiếp lăn xuống giường, nhưng lại nhanh tay lập tức bắt lấy mắt cá chân của La Thanh Mộng, La Thanh Mộng chỉ kịp hô lên một tiếng rồi vội vàng lui lại nhưng phía sau cô là cửa sổ, cô không dám dùng sức sợ đụng vỡ kính thủy tinh, còn bản thân sẽ ngã xuống.

La Thanh Mộng lui đến mức không thể lui được nữa: “A… cô… đau quá.”

La Thanh Mộng bị đau dùng hai tay nắm chặt tấm niệm, muốn mắng Thu Thư Tuyết bệnh tâm thần rồi lại cảm thấy không ổn, Thu Thư Tuyết lần thứ hai bò lên trên giường, lần này cô ấy quỳ gối bên chân của La Thanh Mộng, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

Buổi tối La Thanh Mộng mặc váy ngủ màu vàng nhạt, bên dưới là nội y màu trắng.

Thu Thư Tuyết vén làn váy của cô lên chui vào trong đó, cúi đầu hôn cô, giây phút hàm răng chạm vào làn da, La Thanh Mộng kêu ra tiếng rồi lại gắng sức mím môi.

“Không được, không được…” La Thanh Mộng kích động cự tuyệt nhưng Thu Thư Tuyết rất hưng phấn, bàn tay nắm chặt cổ tay cô, đầu ngón tay ấn sâu vào da thịt, siết đến mức cô phát đau. Thu Thư Tuyết dưới làn váy vừa hôn cô vừa nói: “Chị đừng cử động, sau đó em sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, không quấy rầy chị nữa.”

Hai tay La Thanh Mộng nắm chặt lấy tấm chăn.

Ai làm chủ lại bị một người khách ức hiếp nhiều lần như vậy, cô cảm thấy bản thân rất ngốc, luôn tin tưởng Thu Thư Tuyết, cũng giống như những cô gái ngốc nghếch trong phim truyền hình, kẻ sát nhân nói đừng cử động thì tôi sẽ không giết cô, sau đó cô ta sẽ thực sự bất động.

Cuối cùng bị giết.

La Thanh Mộng cúi đầu nhìn Thu Thư Tuyết đang nằm trên người mình. Cô đỏ mắt hai tay siết chặt làn váy, ánh mắt dường như đang nói: “Nhanh lên một chút, hôn xong thì cô đi đi, cô nói phải giữ lời.”

Thu Thư Tuyết đôi mắt cũng đang nhìn cô, vừa hôn vừa đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô: “Chị thật ngoan a.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!