Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 8

Chương 8: Chị một nửa, em một nửa

 

Thu Thư Tuyết lui lại một chút, nhìn La Thanh Mộng thoát đi, lúc cô ra cửa còn đặc biệt thay một bộ quần áo, áo lông mỏng phối với quần jean.

La Thanh Mộng bị Thu Thư Tuyết nhìn chằm chằm, khó chịu nói: “Trời lạnh, sẽ bị cảm.”

“Sẽ không, trong nhà có máy sưởi, rất ấm áp, để em đi mở.” Thu Thư Tuyết cố ý dây dưa: “Chị, chị nói không giữ lời.”

“Tôi nói không giữ lời thì sao, cô có thể làm gì?” La Thanh Mộng nhỏ giọng nói thầm, cô hừ một tiếng: “Cô còn muốn ăn cơm nữa hay không.”

Ăn cơm và ăn thịt người, dĩ nhiên Thu Thư Tuyết lựa chọn cái sau, cơm có thể không ăn nhưng người không thể không chạm. Thu Thư Tuyết đã sớm đói bụng, cô ấy nói: “… Ừ, quả thật em không thể làm gì chị, nhưng sau này em cũng có thể nói không giữ lời, em sẽ học tập theo chị.”

“…”

Động tác thái rau của La Thanh Mộng chợt dừng lại, cô cũng bắt đầu ngang ngược: “Vậy tôi không nấu cơm cho cô ăn nữa! Cô lấy đồ của mình về đi, tôi không cần.”

Thu Thư Tuyết không ngờ cô sẽ nói như vậy, nên không khỏi sửng sốt, cô ấy nhìn cô một hồi rồi bước đến phía sau cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Xin lỗi chị, đối với chị sao em có thể nói không giữ lời, em còn sợ chị không để ý đến em, em chỉ muốn xem thử bởi vì cảm thấy chị mặc như vậy nhất định rất gợi cảm. Nếu đã mua thì nhất định sẽ cho chị, vừa rồi chị thật vất vả mới sắp xếp xong. Nếu như đưa đến nhà em, còn phải chuyển từng chuyến một, em cũng phải qua lại nhà chị nhiều lần… rất phiền phức, em sẽ đau lòng chị.”

La Thanh Mộng nghe lời này cảm thấy không thích hợp, hình như cô đang bị uy hiếp, Thu Thư Tuyết đây là có ý gì, là nói nếu như cô trả đồ lại còn phải qua lại nhà cô ấy nhiều lần sao?

Nhưng loại uy hiếp này không phải không có đạo lý.

La Thanh Mộng không muốn đến nhà Thu Thư Tuyết, tâm tình của cô trở nên phức tạp, Thu Thư Tuyết đến gần cô, cằm tựa lên vai cô, nhẹ giọng nói: “Em không muốn chị trả lại cho em.”

“Muốn ăn cơm chị nấu.” Thu Thư Tuyết gần như muốn thổ lộ tiếng lòng: “Thật ra lúc ở nhà Lý An nhìn chị nấu cơm em đã cảm thấy đặc biệt ngon.”

“Thức ăn ngon, người lại càng ngon.”

La Thanh Mộng lỗ tai mềm, chỉ vài câu đã dỗ dành được cô, nhưng cô cũng không phải người tùy tiện, nói cởi thì cởi còn ra thể thống gì nữa.

Nhắc đến chuyện nấu cơm lần đó, thật ra cô cũng không nhớ rõ, bởi vì cô một mực ở trong phòng bếp, cả ngày bận rộn, ký ức sâu sắc nhất chính là lúc cô ra ngoài đưa trái cây, nghe có người nói cô giống như một người giúp việc.

Cô đặc biệt ấm ức, chờ người đi rồi mới nói với Lý An.

Lý An an ủi cô, trực tiếp đứng về phía cô, nói sau này sẽ không bao giờ mời đồng nghiệp đó đến nữa, nhưng đến lần thứ hai đồng nghiệp đó vẫn đến, cô ám chỉ Lý An nhưng anh ta dường như đã quên việc này, trong lòng cô đặc biệt khó chịu, vẫn luôn nghĩ có phải do bản thân lòng dạ hẹp hòi hay không.

Thu Thư Tuyết đứng phía sau cô, nói: “Lần đó không phải lần đầu tiên em gặp chị.”

Cô vừa vặn nhớ lại thì tay của Thu Thư Tuyết lại duỗi đến, La Thanh Mộng không biết nghĩ như thế nào, bị cô ấy chiếm tiện nghi nhưng vẫn đứng bất động, tùy ý cô ấy ở phía sau làm xằng làm bậy.

La Thanh Mộng cũng không thể nói rõ là bởi vì sao, trả thù sao?

Nhưng những ấm ức này của cô không liên quan đến Thu Thư Tuyết, mà phần nhiều là cô muốn chứng minh bản thân, chứng minh cô không phải một người giúp việc miễn phí chỉ biết phục vụ nấu cơm cho người khác.

La Thanh Mộng cảm thấy bản thân thật kỳ lạ.

Thế cho nên lúc Thu Thư Tuyết cởi cúc áo của cô ra, cô vẫn trầm mặc không lên tiếng, tùy ý cô ấy muốn làm gì thì làm.

Thu Thư Tuyết xoay người cô lại, bế cô lên bàn bếp, cô cảm thấy không gian trở nên vô cùng chật hẹp, mà Thu Thư Tuyết vẫn tiếp tục áp sát về phía trước. Thu Thư Tuyết hai tay chống hai bên bàn bếp, đến gần cô, Thu Thư Tuyết dung mạo xinh đẹp, làn da cũng rất trắng, khuôn mặt hình trứng ngỗng, nhưng không phải thuộc loại hot girl mạng, mà có phần giống ngự tỷ, nhưng nhìn có vẻ nhỏ hơn cô, giọng nói lại mềm nhẹ lại biết cách làm nũng, tác phong cũng không mấy bá đạo.

Thậm chí mùi hương trên người cô ấy rất dễ chịu, dễ ngửi hơn tra nam Lý An nhiều, khiến cô luôn quên việc phải đẩy cô ấy ra.

Thu Thư Tuyết nói: “Rạng rỡ chói mắt, khiến em cảm thấy có chút tự ti, chị, sao chị lại không chú ý đến em?”

Những lời này khiến La Thanh Mộng thức tỉnh.

“Lát nữa cô phải ký một bản thỏa thuận… rồi lăn tay, sau đó… nói tất cả những thứ mua hôm nay đều thuộc về tôi.” La Thanh Mộng nói.

Thu Thư Tuyết trả lời một tiếng: “Được.”

Vì vậy, La Thanh Mộng làm chuyện rất đáng xấu hổ, thậm chí tự thóa mạ bản thân, nhưng cô rốt cuộc vẫn làm như vậy, tùy ý Thu Thư Tuyết cởi áo lông và quần jean của cô xuống, sau đó chỉ mặc tạp dề đi nấu cơm.

Cô sợ hãi: “Cô không được chụp ảnh, chỉ có thể nhìn…”

Thu Thư Tuyết đeo tạp dề lên cho cô, ngón tay linh hoạt thắt nơ con bướm, cô ấy nói: “Nếu như chị sợ, em cũng sẽ cởi.”

La Thanh Mộng không để ý đến Thu Thư Tuyết nữa.

Cô đẩy Thu Thư Tuyết ra, giật nhẹ tạp dề trên người mình, nỗ lực quay lưng lại, cúi đầu chuẩn bị dụng cụ, sau đó căm giận chặt nguyên liệu trong tay, cảm thấy dường như bản thân bị ức hiếp.

Nếu như… Thu Thư Tuyết dám làm chuyện quá đáng gì, cô sẽ giết chết Thu Thư Tuyết, dù sao thì cuộc sống của cô cũng không tốt đẹp gì, còn Thu Thư Tuyết lại có tiền đồ sáng lạn, hai người cùng chết cô sẽ không lỗ vốn.

Trước bàn bếp, La Thanh Mộng đeo tạp dề màu hồng nhạt, da thịt trắng nõn, tấm lưng trơn bóng, vai cô không phải dạng vuông góc, bởi vì ngực tương đối đầy đặn nên vai có hơi rộng một chút, nhưng sống lưng của cô rất thẳng, rất xinh đẹp.

Cô cúi đầu thái nguyên liệu, nấu canh, cô được người khác thưởng thức, được người khác nhìn… đồng thời, cô cũng hưởng thụ dáng vẻ Thu Thư Tuyết mê muội vì cô.

Thu Thư Tuyết giống như trúng độc của cô, luôn muốn ôm cô, dán chặt vào cô, những lúc cô không phản ứng cô ấy, cô ấy sẽ gọi cô một tiếng chị.

La Thanh Mộng để lại một chiếc quần lót, cô cảm thấy giữ lại như vậy sẽ gợi cảm hơn, thực tế chứng minh đó là đúng, quả thật mỗi lần Thu Thư Tuyết đều sẽ không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút.

Lúc thì chạm vào eo cô, lúc thì chạm vào sợi dây màu đen, La Thanh Mộng tâm phiền ý loạn tự huyễn hoặc bản thân chỉ đang mặc áo hở lưng, Thu Thư Tuyết hôn lưng của cô, môi từ trên vai hôn dọc xuống.

Cô hít thở sâu, muốn đẩy ra rồi lại yêu thích loại cảm giác này, khiến cô cảm thấy bản thân là một nữ đầu bếp kỳ lạ, từ bắt đầu cự tuyệt đến bây giờ cô lại thích được Thu Thư Tuyết chạm vào, Thu Thư Tuyết ôm eo cô, rồi lại nâng cằm cô lên muốn cùng cô hôn môi, Thu Thư Tuyết nói: “Chị, thật gợi cảm.”

La Thanh Mộng run tay, liên tục đổ bột ớt vào trong nồi.

Thành phố này khẩu vị tương đối thanh đạm, nhưng cô lại thích đậm đà.

Trong lòng La Thanh Mộng thầm nghĩ, Thu Thư Tuyết, cô bộ dạng văn nhã, nhìn giống như tiểu thư khuê các nhưng thực tế lại rất đê tiện, giống như một bãi phân chó.

La Thanh Mộng không hiểu nhiều những thuật ngữ trên mạng, không biết bản thân thuộc loại vợ người ta, cũng không biết bản thân tương đối gợi cảm.

Nhưng cô biết nấu ăn, mà Thu Thư Tuyết lại rất tham ăn.

Cho nên cô nấu thật nhiều món ăn.

La Thanh Mộng khom lưng, hô hấp của Thu Thư Tuyết cũng trở nên dồn dập.

Cô tắt lửa, quay đầu nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của Thu Thư Tuyết, hẳn là bị bột ớt huân cay.

“Nấu ăn xong có thể ngồi trên đó một lúc không? Như vậy dường như càng gợi cảm.” Thu Thư Tuyết dường như có rất nhiều lời muốn nói, có vẻ lại muốn câu dẫn La Thanh Mộng, nhưng lần này cô không mắc lừa: “Cô có ngốc không, mới vừa nấu ăn xong, chỗ này nóng cỡ nào, cái mông căn bản không chịu nổi.”

“Bưng thức ăn.” La Thanh Mộng sai bảo Thu Thư Tuyết.

Phòng bếp là địa bàn của cô, cho nên Thu Thư Tuyết phải nghe lời cô.

“Được.” Thu Thư Tuyết bưng nồi hải sản cô nấu ra ngoài, La Thanh Mộng rửa tay sau đó ra ngoài lấy quần áo của mình, vừa rồi Thu Thư Tuyết giúp cô cởi xong thì đã treo ở trên giá, cô cầm quần áo đến phòng ngủ để mặc vào, cả người không thoải mái nên lại đến phòng tắm rửa tay rồi tắm rửa một lần, cô không biết Thu Thư Tuyết có phát hiện hay không, nhưng rất may mắn cô có mặc quần lót… nếu không, nếu không lúc nấu ăn sẽ bị Thu Thư Tuyết phát hiện.

La Thanh Mộng hít sâu, sau khi cô ra ngoài thì hai người chuẩn bị ăn cơm, La Thanh Mộng nhíu mày nói: “Sao cô không rửa chén đũa mới mua?”

” Xin lỗi.” Thu Thư Tuyết lấy chén đĩa đi rửa, La Thanh Mộng lại nói: “Cần dùng nước sôi sát trùng.” Nhìn Thu Thư Tuyết tay chân lúng túng một hồi lâu, cô nghĩ đến một tiểu phẩm từng xem trên mạng, chính là không thể dung túng nửa kia của mình, khi đó người chồng giả vờ không biết làm, người vợ liền nói để cô ấy làm, làm một lần chính là cả đời.

La Thanh Mộng đuổi Thu Thư Tuyết sang một bên sau đó dạy cô ấy phải rửa như thế nào, sát trùng như thế nào, tay cầm tay chỉ dẫn, Thu Thư Tuyết học theo cô, cười nói đã biết, vì thế cô cũng không tức giận với cô ấy nữa.

Sau đó hai người cùng nhau ăn cơm.

La Thanh Mộng tay nghề không tệ, cho dù cô không làm ở nhà sách cũng có thể dựa vào việc nấu ăn để kiếm sống, mở một quán ăn hoặc một quầy hàng ăn vặt.

Nhưng La Thanh Mộng không thích loại cuộc sống đó, cô thích sách, trước kia cô đi làm trong nhà máy, tuy rằng làm công nhân nghe không được cao sang gì, nhưng muốn tìm một nhà máy tốt cũng không khó, công việc tuy rằng vất vẻ nhưng có thể kiếm được tiền.

Làm xoay ca, một tháng có thể kiếm 6000 tệ, còn bao ăn bao ở, cứ thế hết một ngày một đêm.

Ở thành phố này một tháng 4000, gánh vác các loại chi tiêu, vĩnh viễn đi làm công là không có khả năng an cư lạc nghiệp, rất khó nhìn thấy hy vọng, nhưng đi làm ở nhà máy khổ cũng chỉ khổ một hai năm.

Trước khi La Thanh Mộng làm ở nhà sách chính làm việc trong nhà máy, bởi vì muốn tích lũy chút tiền gởi ngân hàng mà cô sống rất cần kiệm.

Tôm mua về đều rất lớn, nhưng ăn vào trong miệng mùi vị không ngon, cho nên cô vẫn thích ăn tôm sú nhất.

Thu Thư Tuyết rất biết cách ăn, chủ động lột tôm cho cô, hai người ăn không được bao nhiêu, cuối cùng còn lại nửa nồi, Thu Thư Tuyết chủ động đi rửa chén, sau đó lại nói: “Buổi tối còn có thể ăn tiếp.”

La Thanh Mộng nhìn những thứ còn lại trong nồi, cũng không nói thêm gì. Dù sao một mình cô ăn rất lãng phí, có Thu Thư Tuyết ăn cùng dường như cũng không tệ.

Sau khi tất cả việc vặt vãnh đều làm xong, La Thanh Mộng lau tay mở TV lên.

“Sao chị không mua máy chiếu?” Thu Thư Tuyết hỏi.

La Thanh Mộng chọn kênh, hỏi ngược lại: “Mua làm gì, không phải có TV rồi sao, TV lớn như vậy còn chưa đủ cho cô xem sao?”

Thu Thư Tuyết suy nghĩ chốc lát, nói: “Ừ, có lý, nhưng lúc chị tiêu tiền của em, tốt nhất là không nên đau lòng thay em.”

La Thanh Mộng không thể hiểu nổi, đây là có khuynh hướng thích bị ngược đãi sao?

Tính cần kiệm của La Thanh Mộng sắp xâm nhập vào cốt tủy, cô cũng không muốn bị Thu Thư Tuyết dạy hư, bởi vì sau này cô còn phải trở về với cuộc sống của bản thân.

Cô nói: “Cô viết cho tôi một bản thỏa thuận.”

“Thỏa thuận gì?”

“Không phải nói rồi sao, những thứ cô mua đều thuộc về tôi, không thể tùy tiện mang đi.” La Thanh Mộng sợ cô ấy trở mặt báo cảnh sát, buộc cô phải trả lại.

Dù sao… cô cũng không thể nói với cảnh sát rằng cô cởi quần áo cho cô ấy nhìn, cô ấy nói đồ vật thuộc về tôi.

La Thanh Mộng không tin nhân phẩm của Thu Thư Tuyết.

Hừ.

Làm tiểu tam đều không phải thứ tốt lành gì.

Cô thật không hiệu, tiền đồ tốt đẹp, thế giới có ba tỷ đàn ông, vì sao cô ấy lại thích dây dưa với người đã có vợ.

Phi.

Thu Thư Tuyết là muốn lập tức viết giấy thỏa thuận cho La Thanh Mộng, nhưng bởi vì không có mực đóng dấu nên La Thanh Mộng đi tìm một cây bút mực đỏ, để cô ấy đồ lên ngón tay cái, cô ấy nói không biết làm thế nào, La Thanh Mộng chỉ đành ngồi xổm bên cạnh cầm ngón tay đồ cho cô ấy, ngòi bút vẽ từng vòng trên đầu ngón tay mà Thu Thư Tuyết vẫn luôn nhìn vào đôi mắt của cô.

Tất cả đã chuẩn bị xong, La Thanh Mộng cầm giấy thỏa thuận vào phòng ngủ, sau đó lại cầm một quyển sách đến ngồi trên ghế dài đọc hơn bốn mươi phút, cô cảm thấy mệt nhọc nên nghiêng đi nằm ngủ.

Lúc tỉnh lại, Thu Thư Tuyết vẫn còn ở trong nhà cô, cô ấy đang ngồi xem chương trình tiếng Anh, là loại tiếng Anh không phụ đề, cô ấy điều chỉnh âm lượng xuống thấp, hỏi cô: “Chị xem hiểu không? Em phiên dịch cho chị?”

La Thanh Mộng xem không hiểu, chỉ biết hai người kia đang cãi nhau, cô không để ý đến Thu Thư Tuyết mà chỉ ngồi xem một chút rồi đứng lên gấp quần áo, sau đó lại đi lau cửa sổ.

Bận tới bận lui, cô vào phòng bếp hâm nóng nồi hải sản, sau đó nấu một nồi mỳ, buổi tối cô sẽ không nấu thêm món ăn nữa.

Nhưng ăn xong bữa cơm Thu Thư Tuyết còn không muốn đi, cô ấy ăn uống no đủ lại bắt đầu chơi xấu, nghiêm túc nói với La Thanh Mộng: “Chị, không phải chị mua rất nhiều đồ dùng trên giường sao, cho em ngủ một chút được không?”

La Thanh Mộng nói: “Nhưng đó là tôi mua cho bản thân, cũng không phải mua cho cô.”

Thu Thư Tuyết nói: “Nhưng không phải đã nói trước là chỉ mua nguyên liệu nấu ăn thôi sao, thức ăn em ăn một nửa, còn lại thuộc về chị, đồ dùng trên giường em cũng ngủ một nửa còn lại thuộc về chị.”

La Thanh Mộng cảm thấy có chút đạo lý, nhưng rồi lại cảm thấy sai chỗ nào đó. Đầu óc của người thông minh có phải không giống với người bình thường hay không?

Buổi tối nằm trên giường, La Thanh Mộng còn đang suy nghĩ vấn đề này, cô rút vào trong chăn, lại bắt đầu nghĩ đến moonlight và kiss hôm qua, thậm chỉ nghĩ rất nhiều, nghĩ Thu Thư Tuyết rốt cuộc xem phim gì, vì sao thích ở trong phòng bếp như vậy, lần đầu tiên cô được người ta khen lúc nấu ăn nhìn rất gợi cảm… trung gian còn có một số chuyện, hiện tại ngẫm lại cảm thấy tiếc nuối, lúc Thu Thư Tuyết hôn cô trong phòng bếp, thấp giọng thì thầm bên tai cô, nói: “Chị, em muốn cho chị…”

Cô còn chưa nghe rõ đã trực tiếp cự tuyệt, thật ra là bởi vì cô không dám…

Thu Thư Tuyết đến gần, La Thanh Mộng nghe thấy động tĩnh cả người run lên, lập tức tránh né, chống tay bật dậy quát: “Cho dù để cô ngủ một nửa, cô cũng nên đến phòng bên cạnh mà ngủ. Cô, lại muốn làm gì?”

“Em đến lấy thứ này.” Thu Thư Tuyết bật sáng màn hình điện thoại, mở tủ đầu giường của cô, bên trong là một bao cao su ngón tay, thật ra cô cũng không biết thứ này dùng để làm gì, nhưng cô nhìn thấy của Thu Thư Tuyết vừa mảnh khảnh vừa linh hoạt thì lại nghĩ đến chuyện xảy ra trên sô pha ngày hôm đó.

Thu Thư Tuyết cầm hộp bao ngón tay ngồi bên giường của cô, màn hình tối sầm đi, chỉ còn lại ánh trăng ngoài cửa sổ, cô ấy mở chiếc hộp, sau đó là âm thanh xé rách bao bì, cô ấy nói: “Chị, cái này chị dùng một nửa, em cũng dùng một nửa…”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!