Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 7

Chương 7: Xem chị nấu cơm

 

La Thanh Mộng từ trên lầu xuống tầng hầm, theo sau là Thu Thư Tuyết tay cầm một xâu chìa khóa, cô thầm nghĩ: “Không phải cô lại bị lừa rồi chứ?”

Thu Thư Tuyết lái xe đưa cô đi siêu thị.

Xe trực tiếp lái đến trung tâm thương mại lớn nhất con đường này, vừa bước vào chính là khu vực bán dụng cụ làm bếp, đôi mắt của La Thanh Mộng không thể dời đi nổi, cái gì cô cũng muốn mua, bởi vì mỗi lần lên mạng học nấu ăn, nhìn những dụng cụ làm bếp sạch sẽ đáng yêu của người khác cô đều rất hâm mộ.

Thu Thư Tuyết nói: “Chị mua một cái tạp dề đi.”

“Mua cái đó làm gì.” La Thanh Mộng nghĩ thầm tạp dề cũng quá rẻ rồi.

Thu Thư Tuyết cầm một chiếc tạp dề màu hồng nhạt in hình gấu con, nói: “Chị nấu cơm cho em sẽ làm bẩn quần áo, nếu như chị không cần…”

La Thanh Mộng nghĩ lại, cũng không phải dùng tiền của cô, vì thế bật người nhét chiếc tạp dề vào trong xe mua sắm.

Trong siêu thị quả nhiên cái gì cũng có, La Thanh Mộng đẩy xe đi đến đâu thì mua sắm đến đó, chỉ vài phút ngắn ngủi đã chất đầy cả xe, lúc cô cầm lên trong lòng âm thầm tính toán, tính toán đến khi Thu Thư Tuyết cầm ba hộp bao cao su ngón tay ném vào trong xe hàng thì cô bắt đầu rối loạn, cái này tính cho Thu Thư Tuyết hay là tính cho cô?

Bên kia là quầy hàng bán các loại đồ dùng riêng tư, Thu Thư Tuyết lại tiếp tục ném hai bộ nội y màu đen đặc biệt mỏng vào trong xe, cô vừa muốn ngăn cản thì Thu Thư Tuyết lại ném một bộ mỹ phẩm dưỡng da 1200 tệ vào, La Thanh Mộng lập tức im tiếng, cái này là của cô.

La Thanh Mộng tiện tay cầm một cái nồi giá 599 tệ, trước đó cô đã để ý nó thật lâu, muốn mua nhưng vẫn không dám mua, Thu Thư Tuyết nhìn cô, cô liền nhướng mày: “Món tôi muốn nấu cần phải dùng loại nồi này.”

“Được rồi.” Thu Thư Tuyết gật đầu.

La Thanh Mộng lại cầm một cái máy nghiền: “Cái này cũng cần dùng.” Nồi tử sa, nồi lẩu, lò nướng, một mạch nhét toàn bộ vào trong xe mua sắm.

Hơn nữa mua loại đắt tiền nhất.

“Đều cần dùng đến.”

“Là muốn ăn bữa tiệc lớn sao?” Thu Thư Tuyết liếm môi: “Em có chút nóng lòng rồi.”

“Vậy cô cứ chờ đi.” Cứ chờ mà xem.

La Thanh Mộng mua mua mua, lấy lấy lấy lấy, nồi bát thao chén cái gì cũng mua, dĩ nhiên những thứ này không cần chọn loại đắt tiền, mà chọn những cái trông đáng yêu một chút, chén đĩa in hình gấu con, gấu mèo, còn có muỗng canh hình dâu tây, cô tưởng ra dáng vẻ của những thứ này khi đặt trong phòng bếp liền cảm thấy hài lòng. Thật ra, hai chỗ cô thích nhất là phòng bếp và phòng ngủ, một mình sống ở thành phố, nơi ăn chốn ngủ đều là loại bản thân yêu thích, cuộc sống như vậy quá hạnh phúc rồi.

Cô thử đi mua vỏ chăn thì phát hiện Thu Thư Tuyết chỉ  cô mà không nói gì, vì thế cô cũng nhét vào trong xe mua sắm, cô đã cẩn thận tính toán, giá cả này đối với cô có phần đắt đỏ nhưng rồi lại cảm thấy không đủ, cũng chỉ một vạn tệ mà thôi.

La Thanh Mộng mỉm cười.

Một vạn tệ, cô còn phải thêm vào một từ ‘cũng chỉ’.

Kẻ có tiền không lo lắng đến giá cả, thật sự quá thoải mái rồi.

Sau khi nhồi nhét đầy một xe, cô mới bắt đầu mua nguyên liệu nấu ăn, La Thanh Mộng tuy rằng tự mình nấu nướng nhưng thật ra cô những loại nguyên liệu cao cấp cô từng ăn rất hữu hạn, cô muốn mua nhưng không biết cách chế biến, nếu như vậy sẽ rất lãng phí.

Tính tiết kiệm lại bộc phát, cô cũng không biết nên giải quyết thế nào.

Thu Thư Tuyết nhìn mấy con cá bơi qua bơi lại trong bể, nói: “Chị, món gì chị cũng biết nấu, là học trên mạng hay là tự mình nghiên cứu.”

Đúng vậy, có thể học trên mạng.

Mua mua mua!

La Thanh Mộng nói với ông chủ: “Bán cho tôi một thùng!”

Những thứ hai người mua nhiều đến mức hai xe đẩy cũng nhét không hết, nhân viên siêu thị thấy thế còn tri kỷ đến đẩy giúp hai người.

Đến quầy thu ngân, Thu Thư Tuyết hỏi cô: “Còn muốn mua thứ gì nữa không?”

La Thanh Mộng nhìn những thứ hai người đã mua, rồi lại kinh ngạc nhìn Thu Thư Tuyết, đã mua nhiều như vậy còn muốn mua thêm nữa sao.

Cô muốn hỏi Thu Thư Tuyết, cô ấy làm công việc gì?

Cô ấy có tiền đến vậy sao?

Thu Thư Tuyết kẹp tấm thẻ giữa hai ngón tay.

“Những thứ này nhìn thì lớn, nhưng thực tế chị giá trị cũng không lớn, hẳn là không tốn bao nhiêu tiền.” Tay Thu Thư Tuyết đè trên xe đẩy: “Muốn mua thì mua, trước đây chị luôn không để ý đến em, thật vất vả mới có cơ hội cùng ra ngoài một chuyến.”

“…”

La Thanh Mộng trầm mặc, cô cảm thấy Thu Thư Tuyết đang ám chỉ cô, cho dù là người khác trả tiền, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nhưng cô lại cảm thấy Thu Thư Tuyết đang trêu chọc cô, trái tim không khỏi đập lỡ nhịp.

“Tôi còn muốn mua.” La Thanh Mộng hít sâu một hơi: “Đây chỉ mới là đợt một.”

“Được.” Thu Thư Tuyết gật đầu.

Đáng tiếc chính là ở đây không bán sách, nếu không cô nhất định sẽ mua rất nhiều sách, lần này cô không keo kiệt nữa, sẽ mua chăn niệm loại tốt nhất, thậm chí mua máy triệt lông, trước đó là vì xấu hổ không dám mua, nhưng thấy Thu Thư Tuyết chưa nói gì cô liền lớn mật trực tiếp mua.

Phải mua son môi Dior,  Armani, Yves, rồi lại mua nước hoa Chanel, tiếp đến là mua một cái túi xách giá mười nghìn tệ.

Nhưng Thu Thư Tuyết cũng không hề nói gì.

La Thanh Mộng chỉ sờ soạng một chút cuối cùng vẫn thả lại chỗ cũ, nói: “Không mua.”

Túi xách giá mười nghìn tệ, rốt cuộc cô vẫn không dám xuống tay.

Cuối cùng Thu Thư Tuyết thanh toán, hai nhân viên thu ngân hỗ trợ tính tiền, tiêu tốn ba mươi nghìn tệ, nhưng Thu Thư Tuyết mắt cũng không chớp một cái trực tiếp quét mã, La Thanh Mộng lại nhìn Thu Thư Tuyết một cái, thầm nghĩ cô gái này lúc tiêu tiền thật có mị lực.

Xe của siêu thị sẽ giao hàng đến nhà các cô, đồng thời cho nhân viên hỗ trợ chuyển hàng vào nhà, Thu Thư Tuyết lái xe, La Thanh Mộng ngồi ghế phụ thắt dây an toàn.

Tinh thần của cô có phần hoảng hốt, dọc đường vẫn trầm mặc không lên tiếng.

Lên lầu, La Thanh Mộng vẫn tiếp tục yên lặng, Thu Thư Tuyết chỉ huy nhân viên siêu thị chuyển hàng vào nhà La Thanh Mộng, cô ấy nhìn La Thanh Mộng: “Mở cửa nha.”

La Thanh Mộng nhập mật mã mở cửa, nhân viên siêu thị hỗ trợ đưa hàng vào nhà, cuối cùng Thu Thư Tuyết ký lên hóa đơn nhân viên siêu thị cũng rời đi, sau đó Thu Thư Tuyết đóng cửa lại, nói: “Chị, có thể nấu cơm chưa?”

La Thanh Mộng rất muốn hỏi những thứ này đều cho cô sao, rồi lại cảm thấy nói như vậy sẽ bị cười nhạo, lát nữa cô còn phải nấu một bữa thịnh soạn cho Thu Thư Tuyết, vì thế cô nỗ lực thuyết phục rằng bản thân là người bị hại, đây là sự bồi thường cô nên nhận được, cô nhất định phải hưởng thụ thật tốt.

La Thanh Mộng thu dọn đồ đạc, đặt ở trên cùng chính là một chiếc máy triệt lông, loại này không lớn, nhưng giá cả không thấp, không ngờ lại lên đến bốn ngày năm trăm tệ, cô quấn quýt không biết nên đặt ở đâu, Thu Thư Tuyết liền đến gần cô, nói: “Chị, lông của chị cũng không nhiều, sao phải triệt bằng cái này.”

*Câu này còn có thể hiểu theo cách khác là ” Chị, lông của chị cũng không nhiều, sao lại rụng ở chỗ này.” bởi vì nguyên văn là “thế nào vẫn thoát này”, thoát ở đây có nghĩa là rụng, làm rụng/triệt lông

La Thanh Mộng bị Thu Thư Tuyết nói đến á khẩu, không thể nào hiểu nổi, không phải cô ấy bằng cấp rất cao sao, từ nước ngoài mạ vàng trở về, vì sao lại nói chuyện một cách trực tiếp đến thô tục như vậy, cô nói: “Cô không thể nói chuyện văn minh một chút sao.”

Thu Thư Tuyết dừng một chút, mỉm cười nhìn cô: “Không phải a… chị nghĩ đi đâu vậy.”

La Thanh Mộng phản ứng kịp, thô tục chính là bản thân cô.

Cô cầm máy triệt lông đi vào phòng ngủ, rồi lại đi vào phòng tắm, cuối cùng đặt nó trong căn phòng bên cạnh, Thu Thư Tuyết liếc mắt nhìn gian phòng kia một cái.

Trong phòng sách có một chiếc giường thấp, và một chiếc giường lớn, lúc La Thanh Mộng nằm trên giường thấp có thể nhìn thấy sân vận động.

Tháng sau sẽ có một ca sĩ đến tổ chức buổi biểu diễn.

La Thanh Mộng cũng không biết lúc đó bản thân còn có thể tiếp tục ở chỗ này hay không, cô chưa từng xem concert, cho dù không thể vào trong, chỉ có thể đứng bên ngoài hoặc là ngồi trong nhà nhìn cô cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.

Cô thu dọn đơn giản, không thấy Thu Thư Tuyết nói gì hơn nữa còn giúp cô thu dọn các loại hộp giấy, La Thanh Mộng sắp xếp xong đồ vật, xem thời gian đã là mười hai giờ trưa, cô vào phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.

Thu Thư Tuyết nói: “Không nghỉ ngơi một chút sao?”

La Thanh Mộng nói: “Không phải cô chưa ăn sáng sao.”

Thu Thư Tuyết cười nói: “Em còn nghĩ chị sẽ nói ăn nhanh rồi cút.”

La Thanh Mộng không nói được những lời như vậy, tiêu của người ta hơn mười ngàn tệ, nói như vậy thật quá độc ác, con người cô bản tính quá lương thiện, cô cảm thấy bản thân nên độc ác hơn một chút mới phải.

Nên độc ác đến mức nào đây?

Nếu như Lý An không trả tiền, cô sẽ hạ độc, độc chết tên cặn bã như anh ta.

La Thanh Mộng nghĩ thầm, sau đó hít thở sâu rồi lấy tạp dề mang lên.

Nhưng cũng không thể cực đoan như vậy, vì một tra nam thật sự là không đáng, cô sẽ làm loạn, làm đến mức anh ta không thể làm việc ở công ty nước ngoài đó được nữa, khiến anh ta mất mặt, cả đời không ngẩng đầu lên được.

Tay cô kéo nhẹ làn váy, bắt đầu thu dọn kệ bếp, sau khi rửa tay thì dùng dây thun buộc tóc lên, sau đó quấn môt vòng, cuốn tóc thành một búi.

La Thanh Mộng đứng trong phòng bếp nhìn cũng rất ý nhị, cô đang tự hỏi bản thân nên làm món nào trước.

Nếu như là hai người, có phải không cần nấu quá nhiều hay không.

Nhưng đã mua rất nhiều nguyên liệu.

La Thanh Mộng nhíu mày, nghiêng đầu phát hiện Thu Thư Tuyết đang nhìn mình, cô ấy mở cửa tiến vào, nói số nguyên liệu còn lại cô ấy sẽ xử lý.

Thu Thư Tuyết nói: “Cảm ơn chị nấu cơm cho em, vất vả cho chị rồi, em giúp chị một tay có được không?”

La Thanh Mộng nhìn dáng vẻ mười ngón tay không dính nước của cô ấy, mà nguyên liệu mua về không phải là cá thì cũng là tôm, căn bản không thích hợp với cô ấy.

Cô nói: “Cô ra ngoài đi, tôi có thể làm được.”

“Như vậy sao được?” Thu Thư Tuyết lắc đầu nói không được: “Sao em có thể ngồi khoanh tay chờ ăn, để em giúp chị làm chút chuyện gì đó đi.”

Đã nói đến mức này, La Thanh Mộng lại nhớ đến bản thân trước kia ngu xuẩn cỡ nào, cô luôn đến nhà nấu ăn cho Lý An, anh ta vừa khen một câu cô liền lâng lâng, khổ cực cả ngày lúc về nhà cô còn tiếp tục nghiên cứu học nấu món mới.

“Nếu lát nữa dầu bắn lên người, cô cũng đừng khóc.” La Thanh Mộng cũng sẽ không đau lòng vì Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết nói: “Không khóc.”

La Thanh Mộng không khách khí bắt đầu sai bảo Thu Thư Tuyết, bảo cô ấy sơ chế tôm trước, lúc mua hàng cô nhìn thấy Thu Thư Tuyết cũng chọn vài con nên có lẽ là cô ấy muốn ăn.

Cô lại nói: “Vậy cô lấy tạp dề của tôi đến đây.”

Thu Thư Tuyết đi ra ngoài lấy tạp dề cho cô, sau khi cầm đến Thu Thư Tuyết hỏi: “Vậy cần em đeo lên cho chị không?”

La Thanh Mộng vốn định nói tự mình đeo, nhưng nhìn dáng vẻ lúng túng của cô ấy, không khỏi trào phúng hỏi ngược lại: “Cô sẽ không ngay cả tạp dề cũng không biết đeo đi?”

“Nha, chuyện này cũng bị chị phát hiện rồi.” Thu Thư Tuyết nói.

La Thanh Mộng sai bảo cô ấy: “Đến đây đeo tạp đề cho tôi.”

Thu Thư Tuyết cầm tạp dề bước đến, nhẹ nhàng thắt sợi dây phía sau lưng rồi đánh nơ con bướm cho cô, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần còn chưa thắt xong.

Thu Thư Tuyết nói: “Chị, cởi quần áo bên trong đi, lỡ như làm bẩn quần áo của chị thì không tốt, em thấy trên TV đều làm như vậy.” Thu Thư Tuyết nhấc chân ép La Thanh Mộng vào kệ bếp, ngón tay chống ở trên lưng của cô.

Ngón tay của Thu Thư Tuyết chưa từng dừng lại, nhẹ nhàng mơn trớn thắt lưng của cô, sau đó luồn vào trong tạp dề, La Thanh Mộng không kịp né tránh bị cô ấy sờ đến tê dại: “Cô làm gì, ai lại đeo tạp dề như vậy.”

“Cô đừng chạm vào tôi, cô xem cái gì trên TV a.”

“Là một bộ phim điện ảnh rất ngọt ngào, tất cả đều cởi sạch.” Thu Thư Tuyết nói xong còn hỏi ngược lại cô: “Chị từng xem qua chưa.”

La Thanh Mộng cảm thấy cô ấy lại dán sát hơn nữa.

Dường như lại muốn hôn cô.

Cô chỉ lo trốn tránh đôi môi của Thu Thư Tuyết nhưng lại quên trốn tránh tay của cô ấy.

“Rất muốn ăn bữa tiệc lớn do chị nấu.” Vừa nói bàn tay của Thu Thư Tuyết vừa chui vào từ vạt áo, ôm lấy thắt lưng của cô, sau đó trượt lên, câu lấy cổ áo hình chữ V, chậm rãi kéo xuống, La Thanh Mộng nghiêng người lui lại, muốn trừng cô ấy rồi lại bị cô ấy hôn lên cổ.

“Mua nhiều thứ như vậy, chị thỏa mãn em một chút đi, em còn chưa từng xem chị nấu cơm, những người khác đều không có mị lực bằng chị.”

Thu Thư Tuyết vừa làm nũng thân thể La Thanh Mộng liền thoát lực, muốn tránh cũng tránh không kịp: “Thật phiền, để tôi tự mình làm.”

 

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Thanks for sharing. I read many of your blog posts, cool, your blog is very good.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!