Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 4

Chương 4: Rơi lệ mất kiểm soát

 

La Thanh Mộng giãy dụa không được, trên tinh thần rất không thoải mái, động tác luôn chống cự Thu Thư Tuyết, mà Thu Thư Tuyết cũng không vội, cô giãy dụa một lần Thu Thư Tuyết dỗ dành cô một lần: “Chị, chính là như vậy, thật đáng yêu.” Vừa dỗ dành cô, vừa thưởng cho cô một nụ hôn nhẹ.

La Thanh Mộng hai mươi tám tuổi được một cô gái nhỏ hơn vài tuổi dỗ dành, cô cắn môi suy sụp muốn khóc, nước mắt rơi xuống lau như thế nào cũng không hết, cuối cùng ánh mắt trở nên mơ hồ.

La Thanh Mộng vẫn đang nghẹn ngào, cô xấu hổ đến không thể cử động, dùng hết chút sức lực cuối cùng nâng tay lên che mắt.

Cô trầm thấp nức nở, thân thể cứng nhắc gần như sắp rút gân.

Thu Thư Tuyết chậm rãi vuốt ve, đồng thời ngồi ở bên cạnh, đầu ngón tay khẽ trêu đùa vài sợi tóc: “Sao chị lại đáng yêu như vậy a.”

Thu Thư Tuyết cúi người hôn La Thanh Mộng, cô nghiêng đầu không cho hôn nhưng Thu Thư Tuyết lại càng ép sát, La Thanh Mộng đẩy mạnh cô ấy ra, giãy dụa ngồi dậy, hai chân vừa chạm đất cô đã hoảng hốt không chọn đường tìm giày của mình ở khắp nơi, nhưng rốt cuộc vẫn không biết giày đang ở chỗ nào.

La Thanh Mộng chân trần đuổi theo ra ngoài.

“Chị.” Thu Thư Tuyết cao giọng gọi cô: “Quần áo.”

La Thanh Mộng chợt nhớ bản thân vẫn còn nắm chặt làn váy trong tay, cô cảm thấy thẹn đến đỏ bừng cả mặt, lập tức buông làn váy xuống rồi chạy ra ngoài, cô chạy đến trước cửa nhà mình điên cuồng ấn vân tay, cửa vừa mở ra thì lập tức chạy vào trong nhà.

Tất cả những việc hôm nay đã kích thích đến đại não của La Thanh Mộng, cô từ nhỏ ít nói, lúc đi học đa số chỉ là bạn bè xả giao, không có bao nhiêu bạn bè thân thiết, ở nhà cô tuy rằng là chị cả nhưng cũng không mấy gần gủi với các anh em khác trong nhà, cho nên đừng nói là cùng một cô gái làm chuyện như vậy, ngay cả nắm tay cô còn chưa nắm qua.

La Thanh Mộng mặt đỏ tai hồng, lưng tựa vào cửa, trong đầu tất cả đều là những hình ảnh vừa rồi.

“Có phải rất rõ ràng hay không?”

“Sao chị lại hoàn mỹ như vậy.”

La Thanh Mộng có thể giãy dụa, nhưng, nhưng Thu Thư Tuyết vừa nói cô hoàn mỹ cô liền do dự, bởi vì cô rất muốn được người khác yêu thương cô, ca ngợi cô.

La Thanh Mộng chạy vào phòng ngủ trùm kín chăn, ngón tay siết chặt, tự hỏi vì sao bản thân lại mất kiểm soát, một lần ngẫm lại là một lần muốn khóc… từ trước cho đến nay cô chưa từng như thế, lúc vừa mới yêu đương, Lý An dẫn cô vào khách sạn, tự cô bỏ tiên ra thuê một phòng riêng, đến nắm tay cũng cảm thấy run rẩy. Lý An còn cố ý trêu đùa cô, hỏi cô như vậy có phải là thích phụ nữ hay không?

Thích phụ nữ, không có khả năng.

Nhưng, ngay từ đầu cô rất không muốn lên giường cùng Lý An, hiện tại lại trực tiếp làm như vậy cùng Thu Thư Tuyết, quá, quá đáng sợ rồi.

Cô không thích phụ nữ.

La Thanh Mộng tê dại từ đầu đến chân, cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ cùng một cô gái như thế này thế kia, từ nhỏ đến lớn nền giáo dục cô được tiếp xúc đã dạy nam nữ phải ở bên nhau, cuộc sống trong trấn nhỏ hẻo lánh của cô càng không có cái gọi là ‘đồng tính luyến ái’.

Trước đây cô cũng không biết nam nam, nữ nữ và vân vân, cho rằng trên đời này chỉ nam nữ mới có thể yêu nhau… chuyện này, chuyện này vì sao lại xảy ra trên người cô.

La Thanh Mộng không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu óc hỗn loạn rối tinh rối mù, càng hồ đồ hơn nữa chính là cô không biết có phải Thu Thư Tuyết đã làm gì đó với cô hay không, vì sao cô vừa nghĩ đến những hình ảnh lúc nãy thì lại bắt đầu cảm thấy không nóng.

Là, là bởi vì sắp đến mùa hè rồi sao.

Bảy giờ, La Thanh Mộng thức dậy, nơi này cách nhà sách cô làm việc không xa, thông thường chỉ mất bốn mươi phút đi tàu, hơn nữa cũng không cần phải đi làm sớm như vậy, nên sáng sớm cô nhẹ nhàng ra cửa, không muốn chạm mặt Thu Thư Tuyết, nhưng lúc đi ngang qua cửa nhà đối phương cô lại nghĩ đến thân phận ‘chính thất’ của mình, vì thế không muốn yếu thế mà bật người ngẩng đầu ưỡn ngực.

Phụ nữ không thể luôn cúi đầu khom lưng.

Nhà sách chín giờ mới mở cửa, cô phải đến sớm hai mươi phút để sắp xếp, sau đó xem danh sách bán chạy nhất trên hệ thống online để chuẩn bị kệ sách đề cử cho ngày hôm nay.

Chỉ là… La Thanh Mộng luống cuống tay chân.

“Mộng tỷ? Mộng tỷ?” Sinh viên làm bán thời gian bên cạnh liên tục gọi cô vài lần.

La Thanh Mộng hoàn hồn nhìn cô ấy: “Làm sao vậy?”

“Chữ viết sai rồi, là 《chuộc tội 》, không phải 《Thục Phạt 》.”

“A, cảm ơn.” La Thanh Mộng xóa chữ sai đi, viết lại một lần nữa, chữ viết của cô rất xinh đẹp, có đôi khi tâm tình tốt cô sẽ trích dẫn một đoạn trong sách, viết trên tấm biển ngoài cửa để thu hút khách hàng, hôm nay cô thực sự không có tâm trạng.

Cô không yên lòng, vẫn luôn nghĩ đến một việc, cơ thể của cô hôm qua đã bị Thu Thư Tuyết nhìn hết, hơn nữa còn sờ soạng khắp nơi, cô rất khó chịu, rất không thoải mái, lúc này nghĩ lại mà sợ.

La Thanh Mộng nghiêng đầu thấy Thần Hân đang ghi trích dẫn lên tấm bảng đen, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, cô liền bước đến tự mình viết.

“Con người đều có khiếm khuyết, theo cách nói của phương Tây thì người người đều có nguyên tội, đã có khiếm khuyết, không hề hoàn mỹ, có nguyên tội, như vậy ắt phải chuộc tội, nhưng chuộc tội cho ai? Dĩ nhiên phải phải chuộc tội cho bản thân — 《Chuộc Tội .”

Hiện tại không có khách, Thần Hân đi lau cửa kính, còn cô đến phòng đọc sách sắp xếp sách đọc miễn phí hôm nay, cô mở một quyển tiểu thuyết, không nhịn được mà ngồi xuống xem hai trang.

“Chuộc tội cũng không phải nhằm đạt được sự tha thứ, mà là vì chính bản thân. Phát hiện sai lầm của bản thân, sau đó đối mặt thừa nhận nó, như vậy con người mới có thể đạt được sự thay đổi.”

La Thanh Mộng ngồi đọc ba phút, không hiểu vì sao bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng nên chuộc tội.

Không thể xem nữa, rõ ràng… là hai người kia nên chuộc tội mới phải.

Cuối tuần, người đến người đi không dứt, phòng đọc sách tràn đầy thanh thiếu niên, La Thanh Mộng thêm nước cho máy đồ uống vài lần.

Hôm nay Thu Thư Tuyết cũng không đến mua sách, La Thanh Mộng nhiều lần quyển lịch bàn gần đó, chính là hôm nay, không sai.

Thần Hân chuẩn bị tan ca nên nhắc nhở cô: “Chị Thanh Mộng, chị đừng quên ngày mai đổi ca với em nha.”

“Ừ, chị biết rồi.” La Thanh Mộng gật đầu.

Trong hiệu sách chỉ còn lại một vị khách cuối cùng, La Thanh Mộng chờ khách hàng rời đi, lúc Thần Hân ở bên ngoài thu dọn lại nhìn thấy có người vào cửa hàng, cô ấy liền ngẩng đầu nói: “Xin lỗi, cửa hàng đã đóng cửa rồi.”

“Tôi chỉ muốn mua một bộ sách đã đặt trước.”

“Là bộ sách nào? Tôi sẽ nhờ đồng nghiệp lấy cho quý khách.”

“Là《Lịch Sử Thế Giới 》, tôi đã đặt một bộ.” Người bên ngoài báo tên bộ sách.

Thần Hân nói với vào trong: “Được rồi, xin cô chờ một chút, cô muốn tự mang về sao? Bộ sách này rất dày, cô cầm sẽ rất bất tiện…”

“Tôi có xe.”

Thần Hân đi vào trong cửa hàng nói với La Thanh Mộng: “Mộng tỷ… vị khách đặt trước sách đã đến rồi.”

La Thanh Mộng cúi đầu đẩy quyển lịch bàn trở lại vị trí cũ, gương mặt vô cớ nóng bừng, Thần Hân nói: “Chính là người đã đặt bộ sách Lịch Sử Thế Giới.”

Vị khách cuối cùng trong cửa hàng đã chọn xong quyển sách muốn muốn nên bước đến quầy tính tiền: “Tính tiền giúp tôi.”

“Em đi lấy sách cho cô ấy đi.” La Thanh Mộng cầm quyển sách của khách hàng đưa để quét mã: “42.9 tệ, quý khách muốn làm thẻ hội viên không?”

“Được chiết khấu sao?” Khách hàng hỏi.

“Được giảm 9.8 tệ, hội viên mỗi ngày giảm 8.8 đồng, đến phòng đọc sách sẽ được tặng nước trà miễn phí, tích lũy đến số điểm nhất định có thể đổi quà tặng.”

“Được.”

La Thanh Mộng yêu cầu anh ta cung cấp số điện thoại, tốc độ tay của cô rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã nhập xong thông tin, sau đó cô cho quyển sách vào túi giấy: “Quý khách đi thong thả.”

Thần Hân từ trong kho sách ôm một chồng sách dày đi ra, đều là loại khổ lớn bìa gỗ, lúc nhận hàng La Thanh Mộng còn cảm thán một câu, thật có tiền a, một quyển giá hơn ba trăm tệ.

Vị khách hàng hàng còn mua trọn bộ, một đơn hàng giá trị hơn nửa tháng lương của cô.

Thu Thư Tuyết cầm một quyển, La Thanh Mộng đưa tay cầm tiếp vài quyển trong tay Thần Hân, sau đó Thu Thư Tuyết cầm thẻ hội viên đứng trước mặt cô: “Có thẻ hội viên.”

“Quẹt thẻ hay chuyển khoản?”

Thần Hân dọn xong sau đó đến phòng thay quần áo tháo tạp dề xuống, La Thanh Mộng rất hối hận, lẽ ra vừa rồi cô nên đi lấy sách, để Thần Hân đứng quầy thu ngân mới phải.

“Số điện thoại.”

Thu Thư Tuyết đọc một dãy số, ngón tay La Thanh Mộng nhanh chóng đánh máy, nhìn lướt qua số điểm tích lũy trên hệ thống: “Chỉ cần trả số lẻ là được, một nghìn hai trăm.”

“Được.” Thu Thư Tuyết đưa mã thanh toán ra.

La Thanh Mộng quét mã.

Tích một tiếng, La Thanh Mộng đưa hóa đơn cho Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết cầm hóa đơn lại hỏi: “Khi nào chị tan ca?”

La Thanh Mộng không nói lời nào mà chỉ cúi đầu kiểm kê tiền mặt trong ngăn kéo và đối chiếu sổ sách, hôm nay cơ bản đều là quét mã thanh toán, sổ sách không có vấn đề.

Thần Hân từ phòng thay quần áo đi ra treo biển ‘đóng cửa’, ánh mắt của Thu Thư Tuyết đảo qua, ôm lấy chồng sách, nói: “Không làm lỡ thời gian tan ca của chị nữa.”

La Thanh Mộng đến phòng thay quần áo, cô tháo tạp dề xuống, nghĩ đến cách ăn mặc của Thu Thư Tuyết hôm nay, là một chiếc áo khoác dài màu trắng, rất thoải mái, hình như là thương hiệu nổi tiếng.

Các cô cũng đã như vậy rồi, Thu Thư Tuyết còn đến đây làm gì.

Xem thường cô, thể nghiệm cảm giác thành tựu khi áp chế cô sao.

Giống như trong những bộ phim truyền hình, tiểu tam sau khi thượng vị sẽ khoe khoan trước mặt nguyên phối, xoay xoay cái mông xoay xoay vòng eo.

La Thanh Mộng tức chết rồi, cô ném tạp dề xuống ghế, mặc áo khoác của mình vào, trong đầu là hình ảnh ngày hôm qua, Thu Thư Tuyết nắm tay cô một bên vuốt ve, một bên hôn môi cô.

Hôn được một lúc lại nói: “Thật xinh đẹp, chị.”

“Điên rồi.” La Thanh Mộng chửi thầm: “Có bệnh.”

Cô kéo chặt áo khoác, Thần Hân giao chìa khóa cửa cho cô, nhìn cô một cái: “Mộng tỷ, chị làm sao vậy, đôi mắt đều đỏ, nga, đúng rồi, lần trước nghe Tiểu Mạn nói chị đã kết hôn rồi.”

“Chúc mừng chị, Mộng tỷ.”

Lời này quả thực giống như cắm đao vào trong ngực La Thanh Mộng, cô đút tay vào túi áo, cổ áo dựng thẳng che khuất gương mặt tức giận đến đỏ bừng của cô.

Thần Hân nói nửa ngày cũng không nghe cô lên tiếng, cảm thấy trạng thái của cô không tốt: “Có phải chị bị cảm hay không.”

Lúc ngẩng đầu La Thanh Mộng nhìn thấy Thu Thư Tuyết, sách của cô ấy tương đối nhiều, tổng cộng bảy quyển, thấy cô ấy đang muốn vào thang máy nên Thần Hân nhiệt tình đến giúp đỡ, mỗi người ôm ba quyển, nhưng vẫn còn sót lại một quyển trên mặt đất.

Hai người này tuổi tác tương đương, đứng cạnh nhau rất có cảm giác thanh xuân, Thần Hân quay đầu gọi cô: “Mộng tỷ, đến đi.”

Thần Hân lộ vẻ nghi hoặc, La Thanh Mộng ôm lấy quyển sách còn lại bước vào thang máy, bên trong thang máy cũng chỉ  có ba người các cô, Thần Hân nói nhiều nên vẫn luôn miệng trò chuyện cùng Thu Thư Tuyết.

La Thanh Mộng đứng trong góc giương mắt nhìn hai người, Thần Hân vẫn còn tiếp tục nói chuyện với Thu Thư Tuyết, mà Thu Thư Tuyết cũng mỉm cười đáp lời, hai người trò chuyện La Thanh Mộng không nghe rõ, nhưng chính là nhìn không vừa mắt, vì thế cô nhịn không được phụng phịu trào phúng trong lòng.

Cô cũng từng có thời gian hai mươi bốn tuổi.

“Di, Mộng tỷ, thì ra hai người ở cùng khu chung cư a?” Thần Hân quay đầu nhìn cô.

“A?”

La Thanh Mộng nhất thời chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, à ừ một hồi mới biết không ổn, Thần Hân đã đưa thêm cho cô một quyển sách, còn lại hai quyển thì đưa cho Thu Thư Tuyết: “Vậy chị tiện đường đưa Mộng tỷ về nhà đi, thời điểm này tàu điện ngầm rất đông người.”

“Tự chị có thể trở về.”

“Em chở chị về.” Thu Thư Tuyết trả lời.

Đến lầu một Thần Hân ra khỏi thang máy, còn La Thanh Mộng vốn định theo cùng nhưng trong tay cô còn đang ôm hai quyển sách chưa kịp trả lại thì cửa thang máy đã đóng, vài giây sau đã đến tầng tiếp theo.

Xe của Thu Thư Tuyết đỗ rất gần, sau khi cô ấy đặt sách lên nóc xe liền lấy chìa khóa ra mở cửa rồi nhét mấy quyển sách vào ghế sau, La Thanh Mộng cũng đặt sách vào trong xe, sau đó xoay người muốn đi.

Nhưng Thu Thư Tuyết trực tiếp giữ cô lại.

“Làm gì vậy, cô buông tay.” La Thanh Mộng trừng mắt nhìn Thu Thư Tuyết: “Đừng, đừng đụng vào tôi.”

La Thanh Mộng dường như rất ghét bỏ, đưa tay kéo tay áo của Thu Thư Tuyết, cách một lớp vải mà kéo tay cô ấy ra.

Thu Thư Tuyết nói: “Ghét bỏ em như vậy tại sao không đem sách ném đi, còn giúp em ôm đến tận đây.”

La Thanh Mộng nghẹn lời.

Bởi vì những quyển sách này đặc biệt xinh đẹp, cô không muốn bị bẩn nên sau khi nhận hàng thì lập tức dọn vào trong kho để cất giữ, trong lòng mơ ước đã lâu.

Cô có một loại cảm giác kính trọng đối với sách vở, nếu không cũng sẽ không làm việc ở nhà sách.

Cô nhiều lần đẩy Thu Thư Tuyết ra, nói cô không cần cô ấy quan tâm.

Thu Thư Tuyết dường như đã hiểu lầm ý của cô, bắt lấy cổ tay cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, em quan tâm chị. Để em đưa chị về nhà đi, coi lời cảm ơn của em, có được hay không? Cảm ơn chị đã giúp em ôm nhiều sách như vậy.”

“Không cần cô đưa.” La Thanh Mộng bướng bỉnh cự tuyệt, vẫn quyết không đồng ý.

“… Vậy em tặng chị một quyển sách, có được hay không.” Thu Thư Tuyết nhìn ra ánh mắt ao ước của cô, ngay cả La Thanh Mộng cũng chưa từng nhận thấy bản thân đang dao động, mặc dù cô cho rằng bản thân sẽ không bởi vì vài quyển sách mà có cái nhìn khác đối với Thu Thư Tuyết. La Thanh Mộng mắng: “Một quyển sách, một quyển sách có đáng là gì.”

“Toàn bộ đều tặng cho chị, một bộ… chúc mừng chị ly hôn.”

Thu Thư Tuyết nói: “Chúc mừng chị ly hôn.”

La Thanh Mộng giống như quả bóng bị chọc thủng, nhất thời nhụt chí: “Cô, cô cho rằng vài quyển sách thì, thì…”

“Có thể đưa chị về nhà.” Thu Thư Tuyết mở cửa xe, nhẹ nhàng đẩy cô ngồi vào ghế phụ, cả người cô lui về phía sau, nhưng không mở miệng nói được một câu nào.

Thu Thư Tuyết nhanh chóng áp sát, cô ấy ngồi trên đùi La Thanh Mộng, nâng khuôn mặt của cô: “Đừng tức giận, mặc dù chị tức giận cũng rất đẹp, hôm nay lúc chị làm việc nhìn rất có mị lực, em đứng ngoài cửa nhìn thật lậu, nhất là lúc chị xem lịch bàn, xinh đẹp như một bức tranh vậy.”

La Thanh Mộng muốn bảo cô ấy cút đi.

Hai tai cô nóng đến sắp nhũn ra, cô không biết bản thân làm công trong nhà sách cũng sẽ xinh đẹp, dù sao cũng không phải công việc chính thức, cô chỉ cảm thấy bản thân rất kém cỏi.

Lúc trước Lý An cũng từng khinh thường cô, nói cô không có tương lai.

Thu Thư Tuyết kéo dây an toàn, nhẹ nhàng cài lại cho cô, lại nói: “Đeo tạp dề rất gợi cảm, trên đó còn có hình gấu con.”

“Cô đừng chạm vào tôi…” La Thanh Mộng cố sức đẩy Thu Thư Tuyết ra.

Thu Thư Tuyết mím môi, ánh mắt nhìn cô thêm vài phần ngây ngẩn: “Em nhìn ra được… chị rất thích được em khen.”

La Thanh Mộng mím môi: “Không có.”

Thật phiền, thật phiền, vì sao lại như vậy, Thu Thư Tuyết đáng ghét.

“Vừa rồi trong thang máy chị cũng có biểu cảm này… giống như, đang ghen.”

La Thanh Mộng né tránh ánh mắt của Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết đuổi theo, tiếp tục dỗ dành: “Chị không thích em làm như vậy, em cũng có thể nhịn không hôn chị, nhưng tiền đề là chị phải lên tiếng cự tuyệt em nha.”

La Thanh Mộng mở hé môi nói chuyện.

Sau đó, Thu Thư Tuyết hôn cô.

La Thanh Mộng trừng to đôi mắt, Thu Thư Tuyết sao có thể như vậy, căn bản không cho cô có thời gian phản ứng, nói không giữ lời, cô kêu rên một tiếng rồi lại nhịn không được muốn phát tiết tâm tình, tuyết lệ giống như bị mất khống chế, bị hôn mà không có cách nào phản kháng liền muốn khóc.

Cô ‘ô’ một tiếng, lập tức nhắm chặt đôi mắt sắp rơi lệ, mặc cho Thu Thư Tuyết làm càn hôn cô.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!