Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 29

Chương 29: Cô ấy không phải tiểu tam

 

Chủ nhà còn hỏi cô vì sao muốn dọn đi, La Thanh Mộng cũng rất thành thật: [Bởi vì tiền thuê nhà rất cao, tôi không gánh nổi.]

Chủ nhà: [Vậy cô muốn thuê chỗ nào? Chỗ đó giá thuê rất thấp sao?]

La Thanh Mộng không ngốc nghếch nói cho chủ nhà biết chỗ định thuê, nếu như chủ nhà nói nơi đó không tốt, cô thuê chỗ tôi thế này thế kia, cô không cách nào phản bác được.

La Thanh Mộng: [Tôi phải trở về quê.]

Chủ nhà bên kia vẫn ở trạng thái đang biên tập, rất lâu sau mới nói: [Ta sẽ hạ giá, chủ yếu là bởi vì tôi không thể quay về, không cho thuê cũng bỏ trống, có cô ở đó tôi cũng yên tâm hơn.]

Căn hộ này nhất định tốt hơn rất nhiều so với căn Tiểu Đường tìm giúp cô.

Thật ra La Thanh Mộng cũng không muốn thuê cùng người khác, nhưng… nhưng, nơi đó cách chỗ làm việc mới cũng rất gần, cô dọn đi cũng thuận tiện.

La Thanh Mộng: [Ngại quá, tôi phải chuyển công tác, cho nên không tiếp tục thuê được, nếu như cô muốn cho thuê, tôi sẽ hỏi thử giúp cô, sau đó cô trao đổi với khách thuê mới.]

Cô có thể làm cũng chỉ đến như vậy.

Chủ nhà nói: [Tôi đang chuyển công tác, một năm hai năm cũng không thể trở về, nếu như cô không ngại xem như nhà mình, tôi chỉ thu vài trăm tệ là được rồi.]

La Thanh Mộng: [Cô tìm một người ở gần đây để cho thuê, tiền thuê nhà cũng có thể cao hơn một chút, giảm bớt gánh nặng cho bản thân, như vậy không phải rất tốt sao?]

Chủ nhà yên lặng một hồi mới trả lời: [Căn hộ của tôi mới mua, cô lại tương đối siêng năng quét dọn, đổi thành những người khác tôi sẽ lo lắng. Dù sao cũng không thể để nhà mình mới mua đã bị khách thuê làm cho xuống cấp.]

Cũng đúng.

Ngẫm lại cũng rất đáng lo ngại.

Nếu là trước đó, chủ nhà giảm giá cho thuê xuống thấp như vậy, La Thanh Mộng sẽ rất động tâm, nhưng hiện tại… cô mím chặt môi, gõ chữ thật lâu, từ ‘tôi sẽ cân nhắc’ biến thành ‘tôi muốn thuê tiếp’, đến cuối cùng vẫn kiên trì gửi tin nhắn ‘tôi có thể chờ đến cuối tháng mới dọn đi.’

La Thanh Mộng chỉ muốn báo trước chuyện dọn đi trước thời hạn, mà công việc của cô vẫn còn rất bận rộn, phải hoàn thành xong trong vòng một tuần, sau đó mới chậm rãi chuyển nhà.

Tiểu Đường giúp cô hỏi thăm chuyện hợp đồng với chủ nhà, đối phương không nóng lòng, tháng sau mới có thể dọn vào, đến cuối tháng chủ nhà mới bắt đầu thu tiền.

Cô không trò chuyện với chủ nhà hiện tại nữa, yên tĩnh ngồi ở trong nhà, rất kỳ lạ, trước đây cô không có loại cảm giác này, hiện tại đột nhiên lại rất không nỡ rời khỏi căn nhà này.

Có lẽ bởi vì Thu Thư Tuyết giúp đỡ mua thêm rất nhiều thứ, có không khí ‘gia đình’. Cũng có thể là bởi vì căn hộ này quá đẹp, cô cũng muốn có một căn nhà ấm áp như vậy.

Cô nhìn điện thoại, Lý An vẫn không hồi âm, ứng dụng Cá Mặn* lại nhảy lên rất nhiều tin nhắn, hẹn thời gian đến nhận những món đồ cô muốn sang tay.

*Cá Mặn (Xianyu): một ứng dụng chuyện bán đồ cũ giống như Chợ Tốt.

La Thanh Mộng nhìn lịch hẹn, cảm thấy có thể sắp xếp được thời gian.

Chuẩn bị xong tất cả, cô nằm trên ghế mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, từ kết hôn đến bây giờ mọi việc đều hỗn loạn, điều đáng may mắn duy nhất chính là lúc đó Lý An lừa gạt cô nói tạm thời không tổ chức tiệc cưới, hai người cứ thế sống chung, mà cô cũng không nói chuyện kết hôn cho ba mẹ biết, muội muội em gái cô cũng chưa từng đề cập.

Đã từng khổ sở bởi vì phải một mình đối mặt với hôn nhân, hôm nay nghĩ đến lại cảm thấy may mắn vì chưa nói ra ngoài, nếu không ba mẹ nhất định sẽ nói cô thế này thế kia, chèn ép nói cô cái này không được cái kia không được.

Nhìn xem, hiện tại cô một mình rất kiên định tiêu sái, La Thanh Mộng, cô rất lợi hại!

Cô yên tĩnh nằm trên ghế.

Đầu óc nghĩ đến rất nhiều thứ, bởi vì muốn dọn nhà, nên cô lại suy nghĩ một chút về nhà mình, không khỏi khổ sở rồi lại có một chút may mắn.

Thật tốt a, trong lúc không ai yêu thương cô, La Thanh Mộng cô vẫn yêu thương bản thân, vẫn cổ vũ bản thân băng rừng vượt biển độc lập sinh tồn. La Thanh Mộng yên lặng bảo vệ lấy một bản thân nhỏ yếu, cô chăm sóc cho bản thân rất tốt.

Bình tĩnh suy nghĩ một hồi, cô lại nghĩ đến nụ hôn cùng Thu Thư Tuyết ở trong phòng nghỉ, Thu Thư Tuyết giống như đang cố chen vào chiếc hộp giấy rách nát của cô, chật chội đến mức không chân thực, làm cô không cách nào tin tưởng.

Nếu vứt bỏ tất cả, mọi thứ giống như một giấc mộng, một giấc mộng bị cơn mưa đầu hạ nhiễu loạn, một giấc mộng trống rỗng vừa lỗ mãng vừa lười biếng.

La Thanh Mộng muốn tiếp tục đắm chìm trong mộng, nhưng bởi vì hiện thực nên buộc phải tỉnh lại. Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, bầu trời đen kịt không thấy ánh sáng.

Cô đã hứa với Thu Thư Tuyết sẽ đến nhà tìm cô ấy, mặc dù hiện tại không muốn đến đó, nhưng cô vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đã đồng ý rồi sẽ nỗ lực thực hiện.

La Thanh Mộng đi tắm, trong ngoài hương thơm ngào ngạc, lúc ra cửa cô còn đang suy nghĩ bản thân là muốn đi ra ngoài hẹn hò sao?

Cô đến trước cửa nhà Thu Thư Tuyết, đưa tay gõ cửa, trước kia cô bị Thu Thư Tuyết lừa vào trong, nên đây là lần đầu tiên cô chủ động đêm khuya gõ cửa.

Trước cửa có đèn, La Thanh Mộng đứng đó, biểu hiện của Thu Thư Tuyết không quá nhiệt tình, không vui mừng nhảy nhót như vừa rồi, trong đầu La Thanh Mộng nảy sinh một ý nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì… hai người yên lặng nhìn nhau, vẻ mặt của Thu Thư Tuyết thậm chí rất nặng nề.

Cô chủ động đến nhà, cô ấy lại đột nhiên không muốn làm nữa? Cô ấy cưỡng ép?

Nếu vậy, La Thanh Mộng có vẻ quá hạ giá rồi, cô nén giận xoay người chuẩn bị bỏ về, nhưng mới vừa chạm vào nắm cửa thì cả người đã bị ép chặt lên cánh cửa.

Lực của Thu Thư Tuyết có hơi lớn, siết cô rất chặt, Thu Thư Tuyết cúi người hôn môi cô, cấp thiết cắn môi cô, La Thanh Mộng muốn đẩy cô ấy ra nhưng lúc hai tay chạm vào cô ấy lại tự động chuyển thành ôm cổ, đồng thời đáp lại nụ hôn của cô ấy.

Thu Thư Tuyết đã nhận ra sự đáp lại của cô, vì thế càng trở nên kích động, hận không thể cắn nát cô, hôn cho đến khi cô đau đớn không chịu nổi, cô ấy mới tách ra một chút, thở dốc hỏi: “Hôm nay chị tốt như vậy, là muốn làm một lần cuối cùng sao.”

La Thanh Mộng muốn nói rồi lại bị nụ hôn của Thu Thư Tuyết ép trở vào, hai loại đáp án ‘phải’ hoặc ‘không phải’ đều kẹt trong cổ họng.

Thu Thư Tuyết vài lần nỗ lực ôm lấy La Thanh Mộng, nhưng thể trọng của La Thanh Mộng đặt ở đó nên cô ấy chỉ có thể kéo cánh tay rồi lại kéo chân, khiến La Thanh Mộng đau đến đỏ cả mắt.

Hai tay của Thu Thư Tuyết hung hăng đè trên vai cô: “Chị… chị, chị có muốn cùng em thử một lần không?”

La Thanh Mộng phút chốc đoán được Thu Thư Tuyết nói ‘thử’ là ám chỉ chuyện gì, hô hấp của cô trở nên dồn dập, sau đó bắt đầu giãy dụa đẩy Thu Thư Tuyết ra, nhưng Thu Thư Tuyết lại ôm chặt vai cô không buông.

Trước đây hai người chưa bao giờ nói đến chuyện này, hô hấp của La Thanh Mộng bất ổn, môi đã bắt đầu sưng lên, Thu Thư Tuyết nói: “Vậy chị nói một câu cự tuyệt em đi, để em còn biết rốt cuộc bản thân làm không tốt chỗ nào, rõ ràng chúng ta rất phù hợp, mà chị cũng thích em.”

Ngón tay của Thu Thư Tuyết lướt qua làn váy của La Thanh Mộng, cô biết Thu Thư Tuyết đang nói gì, cô đột nhiên rất ấm ức, bởi vì đó không phải là điều cô có thể khống chế được.

“Là cái gì, chị nói đi…” Thu Thư Tuyết thở dốc, ép buộc La Thanh Mộng nói ra, La Thanh Mộng mím môi đại não nhất thời thiếu dưỡng khí, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được nên cự tuyệt như thế nào, cô nói: “Bởi vì, bởi vì, ở bên cạnh cô vẫn luôn giống như, giống như loạn luân… cô, cô không chính chắn.”

Thu Thư Tuyết nhíu mày, không nghĩ tới La Thanh Mộng sẽ trả lời như vậy, cô ấy nói: “Có phải là chị không nghĩ ra lý do cự tuyệt em không?”

“Tôi không có.”

“Chị cũng cảm thấy em tốt đúng không.” Thu Thư Tuyết truy hỏi.

Đôi mắt La Thanh Mộng càng đỏ hơn: “Tôi không có.”

Thu Thư Tuyết mấp máy môi, nói: “Chị có muốn khóc không?”

“Cô quản được tôi sao.” La Thanh Mộng né tránh ánh mắt của Thu Thư Tuyết, buồn bực nói: “Dù sao thì, tôi cũng sẽ không yêu đương với cô.”

Thu Thư Tuyết nâng cằm cô, khiến cô nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Chị không nhìn thẳng vào mắt em, em vẫn cảm thấy chị đang nói dối.”

“Nói dối thì đã sao.” La Thanh Mộng nhìn Thu Thư Tuyết, nước mắt lăn dài, cô ấy quá hiểu cô, bởi vì cô rất hưởng thụ sự theo đuổi cuồng nhiệt của cô ấy, hưởng thụ đến mức có đôi khi cô ấy đối đãi cô rất thô bạo nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân trả giá bằng một chút đau đớn cũng có thể chấp nhận, cô quả thực là có bệnh.

Thu Thư Tuyết nói: “Chị còn đang khóc.”

La Thanh Mộng nghẹn ngào một lúc mới nói: “Dựa theo logic của cô, lúc thân mật tôi không thích nhìn cô, hơn nữa cũng sẽ khóc, vậy chẳng phải tôi không muốn ngủ với cô hay sao, vậy chẳng phải là cô đang ép buộc tôi sao?”

Có thể Thu Thư Tuyết đã bị những lời cô nói chọc giận, nặng nề quay mặt đi, La Thanh Mộng muốn cãi nhau với cô ấy, cãi nhau rồi cô ấy sẽ biết hai người không hợp nhau đến cỡ nào, mặc dù Thu Thư Tuyết quay mặt đi nhưng vẫn không tức giận: “Tùy chị nói như thế nào cũng được.”

La Thanh Mộng bắt đầu tức giận, cô muốn đẩy Thu Thư Tuyết ra, nhưng cô ấy lại nói: “Chị chưa từng nghĩ đến chuyện đùa bỡn tình cảm của em sao? Ở bên em nhằm báo thù người nào đó, hoặc coi như là trả thù em cũng được.”

La Thanh Mộng giật mình nhìn Thu Thư Tuyết, cô đã từng có suy nghĩ này, nhưng cô cảm thấy như vậy không tốt, nên chưa từng hiện thực hóa. Nhưng vì sao lại cảm thấy không tốt, bản thân cô cũng không thể nói rõ.

“Chị… thôi bỏ đi, chính vì chị như vậy nên em mới thích chị.”

Ngữ điệu rất bất đắc dĩ, Thu Thư Tuyết cúi đầu tựa trán vào cổ cô, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ: “Chị vẫn luôn như vậy, khiến em cảm thấy chị đặc biệt tốt đẹp, muốn ăn tươi nuốt sống chị, vì sao lại như vậy?”

La Thanh Mộng cũng không biết, cho rằng cô ấy quá phóng đại về cô, nhưng cô thực sự rất thích nghe những lời phóng đại này, cô sẽ nghĩ, nếu như Thu Thư Tuyết quen biết cô vào thời trung học, có lẽ hiện tại mọi việc đã rất khác.

Cô nghẹn giọng nói: “Cô còn muốn tiếp tục nữa không?”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng.

La Thanh Mộng vào phòng sách của Thu Thư Tuyết, sau đó cô tựa vào giá sách.

Bóng đêm lạnh lẽo, mưa vẫn còn rơi, ngọn đèn màu vàng cam trên giá sách được mở lên nhưng cả căn phòng vẫn rất mờ tối, phòng sách rất lớn, không biết chỉ dùng để chứa sách hay còn công dụng khác. Thu Thư Tuyết bất động, đứng cách La Thanh Mộng hơn một thước, cô đứng một hồi thì bắt đầu chủ động, ngón tay nắm mép váy cởi ra trước mặt Thu Thư Tuyết, lúc chiếc váy trượt xuống mắt cá chân, cô khẽ nhấc chân đạp rơi chiếc váy, hai tay bối rối không biết đặt ở đâu. Thu Thư Tuyết cũng không ngờ đến cô sẽ làm như vậy, hai người yên lặng đối diện trong bóng tối, La Thanh Mộng lại giống như đang bị phạt đứng, lúng túng không biết làm sao. Thu Thư Tuyết cứ thế nhìn chằm chằm cô, đôi mắt cũng đỏ lên.

Thu Thư Tuyết muốn chạm vào La Thanh Mộng, rồi lại muốn cô tiếp tục đứng.

Bầu không khí trầm lặng, La Thanh Mộng đứng thật lâu, tay di chuyển ra phía sau, tay đặt lên giá sách, những quyển sách đặt trên đó cô cũng không dám nhìn kỹ, sợ là loại sách thần thánh nào đó, mà bản thân cô lúc này đã trở nên không cần sỉ diện, sợ sẽ làm bẩn sự thần thánh kia.

La Thanh Mộng nói: “Cô muốn ở phía trước hay là phía sau.”

“Ngay phía trước giá sách đi.”

Gương mặt La Thanh Mộng nóng bừng, không dám nhìn Thu Thư Tuyết: “Không phải, tôi muốn hỏi là tôi đứng đối diện như bây giờ, hay là xoay lưng lại.”

Thời gian trôi rất chậm, hai người không nói lời nào khiến không gian vô cùng yên tĩnh, động tác cũng rất chậm, La Thanh Mộng tiếp tục cởi móc áo ngực, cô đứng trước mặt Thu Thư Tuyết, nhấc chân nhẹ nhàng giẫm lên váy ngủ, phía sau đều là giá sách, khiến cô không khỏi cảm thấy thẹn, cả người cô trắng nõn xinh đẹp đứng trước mặt cô ấy, làn da ửng hồng.

La Thanh Mộng liếc nhìn cửa sổ sau đó lại nhìn ra cửa, thực sự đứng không được nữa nên bước về phía trước, nâng cánh tay câu cổ Thu Thư Tuyết, sau đó hôn môi, Thu Thư Tuyết cũng đáp lại nụ hôn của cô một cách rất cấp thiết, động tác vô cùng mãnh liệt, thậm chí còn mãnh liệt hơn lúc ở phòng nghỉ.

“Trước tiên thử phía trước.”

La Thanh Mộng kêu rên, có chút đau đớn nhưng không hề phản kháng, mà chỉ tựa cằm lên vai Thu Thư Tuyết, nhẹ nhàng thở dốc.

Thu Thư Tuyết nói: “Chị chủ động một chút, có được không?”

La Thanh Mộng cảm thấy xấu hổ đến mức đứng không vững, run giọng nói: “Cô cúi đầu xuống.”

Thu Thư Tuyết không cúi đầu, dẫn đến bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, La Thanh Mộng chỉ có thể lui lại, nhưng bởi vì cô không cao bằng cô ấy, nên chỉ đành run rẩy nhón chân lên.

Thu Thư Tuyết thấy cô muốn hôn, nói: “Không phải chị đang dỗ dành em sao?” Hai tay La Thanh Mộng run rẩy ôm gáy Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết lựa chọn giá sách này có thiết kế cực kỳ giống giá sách trong nhà sách. La Thanh Mộng đột nhiên  có cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn  một cách kỳ lạ.

Trên sàn nhà đặt một quyển sách, cuối cùng nó bị thấm ướt, giống như bị ném ra ngoài mưa.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, nhẹ nhàng in trên cửa kính nhưng không phát ra bất cứ âm thanh gì, trong phòng chỉ có tiếng hừ nhẹ bật ra từ trong miệng La Thanh Mộng.

Đôi mắt La Thanh Mộng hơi ẩm ướt, đôi chân run rẩy sắp không chống đỡ được nữa, Thu Thư Tuyết một tay đè chặt vai cô, môi lưỡi không ngừng nghỉ, cuối cùng bàn tay kia không ngừng dao động qua lại nhưng đang lật sách.

Đôi mắt khép lại, La Thanh Mộng có cảm giác dường như đang thực sự ở trong nhà sách, lúc đó cô còn chưa kết hôn, Thu Thư Tuyết vẫn là khách hàng mua sách của cô. Hai người ở trong nhà sách, ánh mắt chạm nhau, đốm lửa nhỏ lập tức bùng cháy thành ngọn lửa lớn.

La Thanh Mộng đặt tay trên vai Thu Thư Tuyết, nhịn không được nên hỏi: “Cô, rốt cuộc biết đến tôi từ khi nào, ở nhà sách sao?”

Trong miệng Thu Thư Tuyết tràn ngập hương vị của cô, vừa nhấm nháp vừa đáp lại, cô ấy rầu rĩ ừ một tiếng.

“Khi đó tôi đang yêu đương sao?”

Thu Thư Tuyết lại ừ một tiếng.

La Thanh Mộng bị Thu Thư Tuyết làm đau, có chút muốn khóc, trong lòng rầu rĩ nói thầm một câu, xin lỗi… xin lỗi.

Ánh trăng, cô vậy mà lại là ánh trăng.

Soi mình dưới nước, cũng chỉ thấy chiếc bóng phản chiếu dưới cống rãnh lầy lội, nhưng hôm này dùng gương soi mình, mới biết thì ra bản thân là trăng sáng treo cao.

Hôm qua chơi đùa quá trớn, lúc La Thanh Mộng thức dậy đã làm mười giờ, cô muốn đứng lên, nhưng Thu Thư Tuyết nằm trong chăn kéo cô lại.

La Thanh Mộng kiên trì bò ra ngoài, Thu Thư Tuyết lại kiên trì kéo cô lại, cô dùng chân đạp cô ấy một cái, sau khi bò ra còn vỗ mặt đánh thức cô ấy, cô muốn mang chăn drap đi giặt, nói: “Lần trước tôi đến cũng chính là bộ chăn drap này.”

“Trước đây luôn ngủ ở nhà chị.” Thu Thư Tuyết nói.

“Vậy cũng không được.” La Thanh Mộng kéo chăn drap xuống sau đó đi lấy nước giặt quần áo.

Thu Thư Tuyết đứng lên, quần áo cũng không mặc, hai tay ôm lấy thắt lưng của cô, nhẹ nhàng cọ vào lỗ tai cô: “Chị, chúng ta ở bên nhau đi, được không?”

Thu Thư Tuyết giống như người say, tỉnh dậy đã quên hết những lời cô nói hôm qua, nên hiện tại lại hỏi thêm lần nữa, La Thanh Mộng nói: “Không có khả năng, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Vì sao?”

“Vì sao? Cô còn hỏi vì sao, ai bảo cô tuổi trẻ không học điều hay lẽ phải, haiz, nếu như cô không dây dưa mờ ám với Lý An, tôi…”

“Em không dây dưa với anh ta.” Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói: “Nếu như em không dây dưa với anh ta, em cũng là người bị hại, chị có thể… thích em không? Có thể không?”

Mềm cứng đủ cả, La Thanh Mộng cắn chặt môi, dùng khửu tay đẩy Thu Thư Tuyết ra: “Không thể chính là không thể.”

La Thanh Mộng nói: “Tôi phải ra ngoài, nếu cô xin nghỉ rồi thì hôm nay đừng ra ngoài, tôi cũng không biết lúc nào trở về, nếu như lúc về  không thấy cô ở nhà, vậy tôi sẽ không đi ăn cùng cô nữa.”

Thu Thư Tuyết nghiêng đầu nhìn cô nhưng không nói gì, La Thanh Mộng cảm thấy lạnh cả sống lưng, quay đầu nhìn cô ấy: “Làm gì?”

La Thanh Mộng chuẩn bị ra cửa, lúc sắp đi trầm mặc vài phút rồi đi vào phòng bếp nấu cơm cho Thu Thư Tuyết, làm ba món ăn, nấu cơm, nấu cháo, cô đã hoàn toàn quên bản thân từng nói sẽ không bao giờ nấu cơm cho Thu Thư Tuyết nữa.

Cô không ăn cùng Thu Thư Tuyết, bởi vì phải nắm chặt thời gian tốc chiến tốc thắng trở về sớm một chút, trước khi ra cửa cô nhắc lại một lần nữa: “Nếu tôi trở về không nhìn thấy cô, vậy thì tôi sẽ không chờ cô nữa.”

Thu Thư Tuyết yên lặng vào phòng bếp bưng thức ăn, đứng đưa lưng về phía cô, dường như đang tức giận, một lát sau cô ấy quay đầu nhìn cô, vẻ mặt rất thương tâm, dường như rất khó chịu.

La Thanh Mộng cảm thấy cô ấy có một chút đáng thương, vì thế lại bỏ thêm một câu: “Dù sao thì tôi nhất định sẽ trở về.”

Thu Thư Tuyết vẫn không mấy hài lòng: “Thật không?”

La Thanh Mộng nghĩ thầm cô cũng đã dỗ dành như vậy rồi, cho cô ấy muốn làm thế nào thì làm, hôm qua cô thật sự đã khóc, cô ấy còn không hài lòng.

Dựa vào cái gì chứ.

“Có lẽ sẽ mua một số thứ trở về, cô muốn ăn món gì?”

Thu Thư Tuyết không đáp lời, La Thanh Mộng mím môi không muốn đối tốt với cô ấy nữa, nếu cô ấy quen rồi, sau này lúc cô tốt với cô ấy còn phải nhìn sắc mặt của cô ấy.

Không muốn ăn thì thôi.

La Thanh Mộng trực tiếp đi rồi, ra ngoài chuẩn bị đóng cửa, cuối cùng lại quay trở lại: “Drap giường phải phơi lên.”

Cô đón tàu điện ngầm, lên tàu cầm túi xách suy nghĩ, có phải Thu Thư Tuyết đang khổ sở hay không, cô đã quá nặng lời rồi sao?

Để tay lên ngực tự vấn, thật ra lời cự tuyệt cô nói không đủ kiên quyết, chỉ là miệng muốn nói ra, hiện tại ngẫm lại trong lòng rất khó chịu, đặc biệt khó chịu.

Thu Thư Tuyết có vừa ăn vừa khóc hay không a?

La Thanh Mộng ăn mặc rất kín đáo, bởi vì hôm qua Thu Thư Tuyết giống như phát điên, làm cho cô rất đau, làn da được cô bảo dưỡng cũng để lại vết tích, lúc đi đường vẫn luôn cảm thấy khó chịu.

Đến công ty của Lý An, La Thanh Mộng không biết làm sao để vào được bên trong, bởi vì công ty lớn muốn vào cổng phải có thẻ nhân viên.

La Thanh Mộng ở bên ngoài mất vài phút đi tìm bảo vệ, cô hung hăng cổ vũ bản thân,năn nỉ một hồi nhưng bảo vệ không chú ý đến cô mà đi nghe điện thoại, cô lại tiếp tục năn nỉ, cuối cùng bảo vệ cho cô vào.

La Thanh Mộng đặc biệt khẩn trương, hôm nay cô cố ý ăn diện một chút, nhìn những tinh anh đi lại trong sảnh lớn của công ty, cảm thấy bản thân không phù hợp với nơi này, đột nhiên lại nghĩ đến cách ăn mặc của Thu Thư Tuyết, cho dù cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơmi một chiếc quần tây, mái tóc tùy ý vấn lên cũng rất xinh đẹp.

La Thanh Mộng thầm nghĩ, hôm nay cô nhất định rất giống một oán phụ.

Oán phụ thì đã sao.

Cô sẽ oán đến cùng.

La Thanh Mộng lại gọi điện thoại cho Lý An, nhưng vẫn không ai bắt máy, cô đến quầy lễ tân hỏi Lý An làm việc ở tầng mấy, lễ tân liền gọi điện phòng ban của Lý An, nhưng Lý An không ở trong văn phòng.

La Thanh Mộng không đợi được mà trực tiếp lên lầu.

Lý An mới vừa đi họp trở về, trên người mặc vest, nói cười trêu ghẹo nữ đồng nghiệp, nhìn thấy cô đứng trước cửa liền trợn tròn mắt, thoạt đầu còn không nhận ra, cô mặc một chiếc áo bó sát màu trắng kết hợp với quần dài, dáng người đầy đặn, thắt lưng thanh mảnh, mang giày cao gót, mái tóc dùng kẹp tóc bới cao, rất có khí chất, hoàn toàn không giống người đàn bà chanh chua từng ầm ĩ đồi ly hôn hơn nữa còn muốn anh ta tàn phế.

Cô quay mặt lại, trong trắng lộ hồng, đôi mắt sáng ngời, xinh đẹp hơn cả mấy nữ đồng nghiệp xung quanh.

La Thanh Mộng cũng không đi vào, cô chỉ đứng trước cửa nhìn những người trong văn phòng im lặng làm việc, cô mím môi thầm nghĩ tuy rằng đều là người làm công, nhưng môi trường này… cô đứng ở chỗ này cũng cảm thấy tự ti, Thu Thư Tuyết làm việc ở đây, hẳn là cũng rất đẹp.

Lý An thở dốc nhìn chằm chằm vào cô, lúc lấy lại tinh thần lập tức lôi kéo cô đến góc cầu thang, La Thanh Mộng hất tay anh ta ra, anh ta liền bắt đầu mắng cô: “Cô có bệnh phải không, ai bảo cô đến đây.”

Lý An rất sợ bị nhìn thấy, một mạch đẩy La Thanh Mộng đi xuống lầu, nhưng cô không đi, sống chết phải đứng ở tại chỗ, cô nói: “Trả tiền!”

Giọng nói của cô rất lớn, những người đi ngang qua đều ghé mắt nhìn, La Thanh Mộng tiếp tục cao giọng nói: “Anh không trả tiền, tôi sẽ không đi.”

“Tôi đã gọi bảo vệ rồi.” Lý An nói: “La Thanh Mộng cô đừng không biết xấu hổ, có một số việc xấu của cô tôi cũng không muốn nói ra, chính cô nên an phận một chút.”

Lý An nói có mũi có mắt, thiếu chút nữa La Thanh Mộng cũng tin, cô đã nhìn ra Lý An và cô là không thể nào nói chuyện tử tế, được rồi, vì vậy cô trực tiếp lách qua anh ta chạy vào văn phòng, Lý An lập tức túm lấy cô: “Cô điên rồi?”

“Cô còn dám đòi tiền tôi, bàn ghế, chăn điệm trong nhà tôi không phải cô mang bán hết rồi sao?” Lý An quả thực không thể quên được cảnh tượng căn nhà trống trơn sau một tháng nằm viện trở về.

“Nếu không phải cô không tìm được giấy tờ nhà, có lẽ cô đã mang nhà của tôi lên Cá Mặn rao bán giá 2000 tệ rồi, đúng không?”

Trong mấy ngày chờ ly hôn, La Thanh Mộng cũng không nhàn rỗi, cô mang tất cả vật dụng trong nhà Lý An rao bán trên Cá Mặn, chẳng qua là những thứ giá trị lớn không bán được, cho nên cô đã bán toàn bộ với giá thấp.

TV lúc đó mua hơn 3000 tệ, La Thanh Mộng không chút suy nghĩ trực tiếp bán 500 tệ. Dù sao thì TV cũng không phải cô mua.

Tủ lạnh cô cũng dự định bán 400 tệ, nhưng chưa kịp bán.

La Thanh Mộng cũng không muốn làm lớn chuyện, cô mắng: “Rốt cuộc anh có trả tiền hay không?!”

Lý An hừ lạnh, cũng không biết có gì đáng kêu ngạo, anh ta khoanh tay, nói: “Là tôi ngoại tình sao, còn cô không phải đang qua lại với một người phụ nữ sao? Cô không phải đồng tính luyến ái sao, cô như vậy xem như lừa hôn.”

La Thanh Mộng nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”

Cô có chút nhạy cảm, chẳng lẽ bởi vì Lý An biết cô và Thu Thư Tuyết lên giường với nhau, mà Thu Thư Tuyết hiện tại lại không muốn có liên quan đến anh ta nữa, nên anh ta cảm thấy bản thân đem tiểu tam quá độ cho cô, sau đó nói cô ngoại tình.

Thật quá âm hiểm.

La Thanh Mộng rất ít chân chính cãi vã với ai, bởi vì cô hay khóc, nhưng Lý An một lần lại một lần giẫm lên giới hạn của cô, cô gắng sức mím môi, hồi lâu mới nói: “Anh không muốn trả tiền thì cứ nói thẳng.”

Lý An a một tiếng, cười lạnh uy hiếp cô: “Cô tự hiểu rõ, cô nghĩ rằng tôi không biết nhược điểm của cô sao, nếu như cô dám làm loạn, tôi sẽ nói ra chuyện của cô và Thu Thư Tuyết…”

La Thanh Mộng cắn răng mở túi xách ra, Lý An khiếp sợ vô thức che hạ bộ của mình, nhưng La Thanh Mộng trực tiếp móc ra một cái loa cầm tay đập vào gáy Lý An, đập đến Lý An đầu óc ong ong.

La Thanh Mộng hung hăng trừng Lý An, mắng chính anh ta bức cô, sau đó cô trực tiếp chạy về hướng văn phòng của anh ta, Lý An cũng đuổi theo, cô vừa chạy trên hành lang vừa điều chỉnh âm lượng loa đến mức cao nhất.

Chiếc loa bắt đầu điên cuồng gào thét: “Lý An trăng hoa, rượu chè cờ bạc chơi gái, hơn nữa còn bạo lực gia đình, dương v*t ghẻ lở giống như súp lơ, lừa tôi kết hôn còn không bồi thường, quý công ty có loại nhân tài này thật là hiếm thấy hiếm thấy! Lý An Lý An, tra nam thấp hèn chết tiệt!”

Trong văn phòng đều là những người mặc vest đeo thẻ nhân viên, nhìn thấy cảnh tượng này ai nấy đều ghé mắt.

Lý An vội vàng chạy đến kéo La Thanh Mộng, gương mặt La Thanh Mộng tức giận đến đỏ bừng: “Lý An bạo lực gia đình, dụ dỗ những cô gái trẻ, tất cả chứng cứ tôi đều có! Kẻ lừa hôn, trả tiền cho tôi!”

La Thanh Mộng tiếp tục hô, hắt nước bẩn hết mức có thể, Lý An có trả tiền hay không cô cũng không quan tâm nữa, cùng lắm thì chết chung, cô nhiều lắm chỉ bị tính là gây sự, nếu như đánh nhau cũng là hai bên ẩu đả, xem ai sợ ai.

Lý An muốn cướp cái loa, không cướp được thì bẻ tay cô ra sau lưng, sau đó che miệng cô, kéo cô ra khỏi văn phòng.

La Thanh Mộng vốn có thể chất dễ rơi nước mắt, cô vốn dĩ chỉ muốn làm loạn một chút rồi đi, nhưng không ngờ đến bây giờ Lý An còn nói với đồng nghiệp là cô có bệnh, đầu óc có vấn đề.

La Thanh Mộng tức giận ô ô bật khóc, nói: “Anh dám nhéo tôi, còn đánh vào lưng tôi, đau quá, tên đàn ông xấu xa còn dám đánh người, quả dưa thối! Anh đê tiện, anh sẽ bị ung thư, bị AIDS!”

La Thanh Mộng giãy dụa sau đó trực tiếp nằm xuống sàn nhà, cô nghẹn ngào nói: “Vừa rồi ép đến tim, khó chịu quá, hình như tôi sắp chết rồi.” Đây là cách cư dân mạng tư vấn cho cô, chỉ cần cô nói bị đau tim, anh ta vừa đến gần thì nói bản thân sắp chết. Đến lúc đó đi bệnh viện kiểm tra cũng nói là bị tức ngực, tinh thần thất thường, như vậy cũng đủ khiến anh ta gặp rắc rối, anh ta còn có thể làm gì được cô.

Lý An hết đường chối cãi, tức giận chỉ vào mũi cô: “La Thanh Mộng, cô điên rồi? Đầu óc cô thực sự là có bệnh, tôi không muốn tranh cãi với cô, cô lập tức cút đi!”

La Thanh Mộng chính là muốn làm ầm ĩ, tức chết tên ngốc này, vì thế trực tiếp mang giấy nợ ra chụp trên mặt đất: “Lúc trước lừa tôi ly hôn, tiền để tôi đừng nói việc xấu của anh ra, anh có cho không? Anh nói cho tôi một năm mươi ngàn tệ, cuối cùng chỉ đưa mười ngàn!”

Lý An trợn tròn mắt, không ngờ La Thanh Mộng ghê tởm như vậy, học theo chiêu thức ở trên mạng, một lời không hợp thì nằm trên mặt đất, anh ta lại không thể nằm theo, hơn nữa đồng nghiệp đều đến vây xem, hiện tại La Thanh Mộng lại trở nên rất xinh đẹp, tuy rằng miệng cô nói chuyện rất khó nghe nhưng lúc khóc lại giống như hoa lê trong mưa làm cho người ta đau lòng, mọi người đều khuyên Lý An đừng gây chuyện ở công ty, mọi người còn phải làm việc.

Lý An tức giận mắng: “Cô có bệnh, thần kinh, con mẹ nó, tôi, tôi chỉ hứa cho cô một trăm ngàn, không phải, là năm mươi ngàn, lúc nào hứa cho cô một trăm năm mươi ngàn!”

Sau khi Lý An ký tên, La Thanh Mộng suy nghĩ lúc đó không phải một mỗi người giữ một bản mà chỉ có một bản do cô giữ, trên đó có chữ ký của Lý An, vì thế cô giở mánh khóe thêm số ‘1’ vào, bây giờ còn thật sự phát huy công dụng rồi.

Công ty lớn mọi người rất lạnh lùng, La Thanh Mộng làm ầm ĩ như vậy nhưng không ai giúp đỡ hay ngăn cản, mà chỉ hóng drama vây xem  rồi chỉ trỏ Lý An, thấy thế La Thanh Mộng không khỏi đau lòng Thu Thư Tuyết.

Cũng may giấy nợ đã lấy ra, có mấy cô gái hiếu kỳ nhìn xem, phát hiện quả thật là ‘150 ngàn’, nên trực tiếp nói giúp La Thanh Mộng: “Lý ca, không phải anh nói đã chia cho chị ấy một nửa tài sản rồi sao, không phải nói là hơn năm trăm ngàn sau, thì ra chỉ có một trăm năm mươi ngàn a, anh thật là, còn để ồn ào đến tận công ty.”

Tiếu Trữ đỡ La Thanh Mộng dậy, nói: “Không sao chứ.”

La Thanh Mộng cầm giấy nợ lên, nước mắt rơi xuống, trong lòng hối hận muốn chết, nếu biết trước cô đã sửa thành 550 ngàn tệ rồi, nghẹn ngào nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, 150 ngàn anh ta chỉ đưa mười ngàn, sau đó thì đuổi tôi đi, còn nói cái gì đàn bà chỉ là rác rưởi, công ty có đống lớn phụ nữ muốn leo lên giường của anh ta, trong điện thoại của anh ta còn chụp rất nhiều ảnh của nữ đồng nghiệp.”

La Thanh Mộng không nói đến ‘ngoại tình’, cũng không nói là nữ đồng nghiệp nào, dù sao vẫn còn cô gái nào đó chưa cắt dứt với Lý An. La Thanh Mộng là người từng trải cô thật sự không muốn còn có cô gái ngây thơ nào rơi vào bẫy của anh ta, cũng không muốn chuyện của Thu Thư Tuyết bị người khác biết.

Tiếu Trữ Hạc đang đỡ cô không khỏi nhíu mày: “Chờ một chút, cái gì, trong điện thoại của anh ta có ảnh chụp của người nào trong công ty?”

La Thanh Mộng mím môi, ngẫm lại Lý An cũng không tiện lấy ảnh ra, cho nên cô kiên quyết nói: “Đúng đúng đúng, rất nhiều, rất nhiều hình ảnh, do anh ta chụp lén.”

Cô vừa nói như vậy, đôi mắt Lý An trợn trừng, nói chuyện cũng lắp bắp: “Cô, cô nói bậy bạ gì đó? Tôi không chụp cái gì, cô đừng nói bậy. Là cô đầu óc có bệnh nên tôi mới ly hôn.”

La Thanh Mộng nghe ra ngữ điệu của anh ta không có chút khí thế, liền nói: “Tôi nói bậy, anh có bộ dạng gì, cũng chỉ có tôi lúc trước mù mắt nên mới coi trọng anh, người trong công ty còn ai không nhìn ra bộ mặt thật của anh, dù sao cũng không thể là người ta để cho anh chụp, nam giới trong công ty tốt hơn anh nhiều, sao lại không tìm người khác chụp…”

Tiếu Trữ Hạc sắc mặt càng khó coi, tiếp tục truy hỏi: “Lý An, anh chụp lén ai trong công ty, cũng không có ai đang qua lại với anh đi…” Cô ấy nhìn những người khác, bọn họ đều lắc đầu, rõ ràng là chướng mắt Lý An.

Ân Tư Tư nói: “Thư Tuyết không có ở đây…”

“Thu Thư Tuyết lại càng chướng mắt anh ta.” La Thanh Mộng không chút suy nghĩ bồi thêm một câu, cô nói xong không khỏi nhíu mày, đúng vậy, hiện tại cô mới cảm nhận được lời nói của Thu Thư Tuyết, Lý An ở công ty không được xem là tốt lành gì.

Nhìn kỹ nhìn kỹ những người đàn ông xung quanh, tuy rằng tướng mạo không thể nói là xuất sắc nhưng đều trẻ tuổi, có phong phạm soái ca, vậy tại sao…

Sẽ không thực sự là chụp lén chứ?

La Thanh Mộng bị suy nghĩ của bản thân làm khiếp sợ.

Cô không ý thức được lời nói của mình có tính kích động, những người đàn ông được khen ngợi đều vậy đến, nói: “Lý An anh dám làm loại chuyện này, anh chụp lén ai?”

La Thanh Mộng cầm điện thoại, nhưng có nhiều người cô không muốn mở lên xem, những hình ảnh lúc đó cô đã lưu lại toàn bộ, cô vừa mới lấy điện thoại ra Lý An đã trực tiếp xông lên cướp lấy.

La Thanh Mộng sửng sốt vài giây, miệng nhanh hơn tay: “Lý An anh là tên biến thái, anh thật sự chụp lén.” Cô cũng không quan tâm đến điện thoại nữa, dùng túi sách đánh Lý An: “Biến thái biến thái! Biến thái chệt tiệt!”

Những cô gái xung quanh không ai khéo La Thanh Mộng lại, cô giống như phát điên liên tục đánh Lý An, đánh đến bản thân phát khóc, lúc này những người khác sợ cô đánh chết Lý An mới vội vàng ngăn cản, nhưng cũng tức giận nhân cơ hội này đẩy mạnh Lý An, ai biết bản thân có phải người bị anh ta chụp trộm hay không, vì thế tranh thủ đánh anh ta vài cái.

Vốn dĩ La Thanh Mộng một mình làm loạn, hiện tại là vài người cùng vây quanh phán xét Lý An, buộc anh ta phải lấy điện thoại ra.

La Thanh Mộng bị các cô chen lấn ngã ngồi trên sàn nhà, cả người vẫn còn run rẩy.

Nếu như là chụp lén, có lẽ Lý An không chỉ chụp một mình Thu Thư Tuyết, những tấm ảnh đặc biệt riêng tư… có lẽ không chỉ của một mình Thu Thư Tuyết.

Thảo nào lúc đó cô yêu cầu ly hôn, nói muốn làm ầm ĩ trước mặt Thu Thư Tuyết thì anh ta lập tức đồng ý.

La Thanh Mộng nhớ đến điện thoại di động của mình, cô lập tức nhặt lên, vì sau trước đó cô không nghĩ đến là bị chụp lén… Thu Thư Tuyết không phải tiểu tam…

Cô ấy không phải…

 

 

 

Recommended Articles

1 Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!