Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 28

Chương 28: Hồi tưởng dư vị

 

Các cô hôn môi.

La Thanh Mộng bị ép rất chặt, cô muốn đẩy ra nhưng chỉ có thể bắt lấy cánh tay của Thu Thư Tuyết, trước đây không nghĩ tới sẽ dây dưa với người khác trong căn phòng này, cũng không nghĩ đến sẽ có người thích hôn môi ở chỗ này.

Hơn nữa càng chưa từng nghĩ…

Bản thân cô có phần thích thú, cô cố sức đẩy Thu Thư Tuyết ra, giống như một chú kiến nhỏ lay động hai chân trước, từng lần một, chạm vào da thịt, ngứa ngáy tê dại.

Thu Thư Tuyết dùng sức ôm chặt lấy cô.

La Thanh Mộng cũng không phải một người lãnh cảm, Thu Thư Tuyết chỉ cần chạm vào cô một chút, hoặc các cô kịch liệt dây dưa, cô cũng sẽ cẩn thận hồi tưởng trong những lúc rãnh rỗi.

Ngón tay của Thu Thư Tuyết lách đến sau cổ cô nhẹ nhàng mơn trớn.

Thu Thư Tuyết hôn đến mệt mỏi mới buông ra chốc lát, sau đó tựa trán và trán cô: “Còn nữa, chị muốn khóc thì khóc.” Thu Thư Tuyết cúi đầu hôn lên mi mắt của cô: “Em rất thích nhìn chị khóc.”

La Thanh Mộng muốn phản bác rồi lại không biết nói như thế nào: “Tôi không khóc.”

Là hôn môi, chỉ có hôn môi đơn thuần mới khiến cô đắm chìm vào trong đó đồng thời đáp lại, hết lần này tới lần khác giống như trải qua một chiến dịch tràn đầy vui sướng.

Ngón tay của Thu Thư Tuyết nắm chặt tạp dề trên người cô, cũng không phải bởi vì cô ấy nhớ kỹ đây là đồng phục nên giúp cô đeo lên, mà bởi vì cô ấy muốn thỏa mãn chấp niệm đã lâu của đôi mắt La Thanh Mộng hồng hồng, trái tim hưng phấn đập hỗn loạn, Thu Thư Tuyết lại nói: “Nếu không lên tiếng… sẽ không bị phát hiện.”

Thu Thư Tuyết không biết xấu hổ, cho dù ở đây không có camera giám sát thì cũng không thể đi quá giới hạn, không thể…

Thu Thư Tuyết rất muốn vượt quá giới hạn…

Thu Thư Tuyết ngồi xuống, đồng thời cũng kéo La Thanh Mộng ngồi lên đùi mình, động tác có chút thô lỗ, La Thanh Mộng quá độ hoảng hốt nhiều lần đánh vào vai cô ấy.

Bên tai có âm thanh, dường như là khách hàng đi ngang qua, hình như bởi vì cách âm không tốt, còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa phát ra từ cửa hàng bên cạnh.

Đầu óc của La Thanh Mộng dao động giữa thanh tỉnh và mê mang, cô lấy lại tinh thần cố sức đẩy Thu Thư Tuyết ra.

Cô dùng đôi mắt ẩm ướt trừng Thu Thư Tuyết, nâng tay lên nhắm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn không thể đánh xuống, mà chỉ có thể tự nắm lấy quần áo của mình.

La Thanh Mộng trừng mắt nhìn Thu Thư Tuyết, có chút oán hận, hận xong lại biết không thể tránh được, nên bắt đầu hận bản thân, cô rầu rĩ nén giận.

Sau đó cô xuống khỏi đùi Thu Thư Tuyết, dùng sức kéo cửa đi ra ngoài, Thu Thư Tuyết đối mặt cánh cửa, thong thả đứng lên.

Người với người là là có phân chia giai cấp, Thu Thư Tuyết cả người hàng hiệu, túi xách trong tay bằng tiền lương của vài người ở đây cộng lại, cô ấy dựa vào chiếc bàn trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, đôi chân dài hơi duỗi về phía trước, thật sự là không phù hợp…

La Thanh Mộng khẽ mím môi, cô không biết nhìn vào có rõ ràng hay không, dù sao thì lúc hôn, cô đã xin Thu Thư Tuyết đừng để lại dấu vết.

Thần Hân đi ra ngoài ăn cơm gà trở về, trong tay cầm trà quả mơ, đang chuẩn bị vào phòng nghỉ thì liếc mắt nhìn thấy Thu Thư Tuyết, còn có chiếc túi Hermès rơi trên mặt đất.

“Trời ạ…” Thần Hân không hiểu ra sao mà nhìn La Thanh Mộng, rồi lại nhìn quản lý.

Quản lý cũng trừng mắt nhìn Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết cong môi cười, lúc quản lý nghiêng đầu nói chuyện với La Thanh Mộng, Thu Thư Tuyết đã xoay người lại nhặt túi xách lên, cánh tay vừa nãy bị cánh cửa đập phát đau, cô ấy xoa nhẹ vài cái, sau đó ra khỏi phòng nghĩ, còn tiện tay cầm một quyển sách từ trên giá.

“Chị, em mua quyển này.”

“Có thể đề cử cho em vài quyển khác không?”

“Em còn muốn mua mười quyển nữa.”

Thu Thư Tuyết căn bản không giả vờ ra được bộ dạng khi bị trừng trị, khuôn mặt này của cô ấy quá xinh đẹp, mở miệng tỏ ra như nhược thì chính là trà xanh giả vờ đáng thương.

Nhà sách lúc này không có khách, tất cả thời gian của La Thanh Mộng đều dành cho khách hàng, vì thế Thu Thư Tuyết cũng không sợ tốn kém, trực tiếp kéo một cái ghế ngồi bên cạnh, có khách đến mua sách thì cô sẽ nhường đường, không có khác thì tự mình mua sắc.

Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói: “Chị, bám chị đến chết mới thôi.”

Thần Hân liên tục ghé mắt, ngay cả dì Thái ở ngoài cửa cũng nhìn La Thanh Mộng, cô không có cách nào khác, chỉ đành kéo Thu Thư Tuyết ra ngoài: “Cô đi đi.”

Thu Thư Tuyết cầm chiếc túi Hermès trong tay, đưa cho cô: “Tặng chị.”

“Cô còn như vậy tôi sẽ rất tức giận.” La Thanh Mộng mặt ủ mày chau, nhìn cô ấy một cách bất đắc dĩ.

Thu Thư Tuyết lại nói: “Được, vậy chị đừng tức giận nữa, chị mua cho em một ly sữa, uống rồi em sẽ đi.”

La Thanh Mộng nghi ngờ nhìn cô ấy, xác định lời này là thật hay giả, Thu Thư Tuyết gật đầu, vì thế La Thanh Mộng đến cửa hàng bên cạnh mua sữa cho cô ấy, sau đó Thu Thư Tuyết nhận lấy, rồi lại nhìn vào môi cô, bộ dạng tức giận của cô nhìn cũng rất muốn hôn, bình thường các cô thân mật một lúc La Thanh Mộng lại tức giận, bởi vì Thu Thư Tuyết thường đè La Thanh Mộng ở phía dưới, làm ra những tư thế rất đáng xấu hổ.

Thu Thư Tuyết nhìn chằm chằm một hồi, mới chưa thỏa mãn mà đi xuống thang cuốn, sau đó ngồi trên ghế dài ở tầng một chậm rãi uống sữa.

Trở lại nhà sách, La Thanh Mộng tiếp tục công việc, hiện tại không ai đến mua sách, quầy thu ngân vắng vẻ, Thần Hân đến nói: “Thu Thư Tuyết kia, cô ấy còn chưa mang sách đi, buổi chiều hôm nay cô ấy mua tổng cộng hai mươi lăm quyển.”

La Thanh Mộng liếc nhìn chiếc ghế gần đó, bên trên đã chất một chồng sách cao.

Có khách đến, La Thanh Mộng ngẩng đầu nhận sách để tính tiền.

Cô không dám nhìn đến phòng nghỉ, cũng không biết nên đối mặt như thế nào, rõ ràng Thu Thư Tuyết đã đi rồi nhưng cô lại nhớ đến rất nhiều thứ.

Buổi chiều và buổi tối mỗi thứ sáu và chủ nhật.

La Thanh Mộng biết trong nhà sách có một vị khách, người này rất thích đọc sách, nếu là trước đây lúc đang có khách cô tuyệt đối sẽ không nghỉ ngơi, nhưng mỗi lần có mặt vị khách này La Thanh Mộng nhất định phải vào phòng nghỉ âm thầm thư giản.

Cô lại bắt đầu hồi tưởng.

Khoảng thời gian yêu đương với Lý An, mỗi ngày cô chỉ nghĩ nên hẹn hò như thế nào, vị khách kia đến nhà sách, mặc dù ánh mắt của các cô rất ít giao nhau nhưng giọng nói của Thu Thư Tuyết sẽ luôn xuất hiện bên tai cô: “Quyển này… bao nhiêu tiền?”

“Chị… có giảm giá không?”

Hoặc là bản thân cô nói với Lý An: “Em có một khách hàng mua rất nhiều sách, hơn nữa đều là sách em đề cử.”

La Thanh Mộng nhìn cách cửa phòng nghỉ, thầm nghĩ trước đây Thu Thư Tuyết hẳn là rất bình thường, nếu không cô ấy đã trêu chọc cô trong thời gian cô và Lý An yêu đương, nhân lúc không có nhân viên và khách hàng trong nhà sách, chờ cô rẽ vào phòng nghỉ rồi kéo cô vào sau giá sách, ôm cô, hôn cô đến mức cô chống đỡ không được.

Cô của trước đây, rất nhiều lần đỏ bừng lỗ tai bởi vì một tiếng ‘chị’ của Thu Thư Tuyết.

La Thanh Mộng hoàn hồn.

Cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Là hoàn toàn tức giận muốn hôn mê, hiện tại cũng không biết phải bắt đầu tức giận từ chỗ nào, cô ấy nói: “Ngày mai cô ta sẽ còn giống như hôm nay sao?”

“Có lẽ sẽ không, lúc cãi nhau em đã nói rõ với cô ấy rồi.” La Thanh Mộng nói: “Em cảm thấy cô ấy cũng không phải thật sự thích em, chẳng là còn trẻ, muốn chơi đùa mà thôi. Dù sao thì ở bên ai kết quả đều giống nhau.”

Cô cũng đang ám chỉ quản lý, dù cho các cô rất thích hợp để ở bên nhau, nhưng cuối cùng cũng sẽ chia tay mà thôi.

La Thanh Mộng biết bản thân tự ti, nhưng cô hiểu rõ bản thân hơn bất cứ người nào, bởi vì quá ép dạ cầu toàn, sẽ khiến cho người khác cảm thấy không đáng để tâm, sẽ bị tổn thương nhiều lần.

Cho dù không có Thu Thư Tuyết, cô và quản lý tiến tới cùng nhau, có lẽ cũng không kéo dài được bao lâu.

Quản lý than nhẹ: “Sao em có thể nghĩ như vậy đây Thanh Mộng, em là người tốt, tính cách cũng tốt, em làm việc ở đây lâu rồi cũng chưa từng cãi nhau với ai, nhà sách có nhiều sinh viên làm bán thời gian đến đến đi đi, tất cả mọi người đều ngọt ngào gọi em một tiếng chị.”

“Chẳng qua em gặp người không tốt, không có nghĩa là em ở bên ai cũng xảy ra mâu thuẫn.”

La Thanh Mộng nghe có lý nên gật đầu, quản lý vỗ nhẹ vai cô, quản lý thấp hơn cô một chút nhưng trưởng thành hơn, nhìn cái gì cũng rất thấu đáo: “Em đó, chẳng qua là thu nhập thấp, không có tiền tiết kiệm, nhưng lại rất tự lập, không dám ỷ lại người khác, sợ người khác sẽ đột nhiên vứt bỏ em, đúng không?”

La Thanh Mộng gật đầu, không phủ nhận: “Quản lý chị thực sự… nói rất đúng.”

Trong lòng quản lý sinh ra một loại cảm giác tự hào, nhưng sau khi cảm giác này rút đi, đối mặt với sự thản nhiên không che giấu của La Thanh Mộng khiến cô ấy tự cảm thấy xấu hổ, suy nghĩ của cô ấy lúc trước chính là cảm thấy La Thanh Mộng không có đường lui, tự cho rằng bản thân là lựa chọn tốt nhất cho La Thanh Mộng, cho nên mới lựa chọn đề cập chuyện thăng chức trước sau đó mời nói đến việc ở bên nhau, thậm chí ngay cả lãng mạn cũng không muốn bỏ ra vài phần, thầm nghĩ chỉ cần hai người gật đầu là được rồi.

“Thanh Mộng a, trước tiên cố gắng làm việc, tạm thời đừng nghĩ chuyện khác, chờ khi có tiền rồi em sẽ tự tin, sẽ không tự xem nhẹ bản thân nữa.”

La Thanh Mộng gật đầu, rất nghiêm túc lắng nghe kiến nghị của quản lý, cô cong khóe môi, cười rộ lên rất xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phát phản chiếu ảnh đèn, màu vàng nhạt dường như nhuốm thêm một sắc màu khác.

Quản lý có chút thất thần, nếu lúc trước cô ấy chịu lãng mạn một chút, nghiêm túc theo đuổi La Thanh Mộng, có lẽ hai người đã ngọt ngào ở bên nhau, mỗi ngày đều là lễ tình nhân.

Quản lý chặc một tiếng: “Chị nghĩ hai người ở bên nhau đến cùng cũng chỉ là cùng trải qua cuộc sống thường ngày.”

“Huh?”

“Không có gì.”

La Thanh Mộng tiếp tục mỉm cười, vén tóc mai ra sau tai, nói: “Thật ra em cũng không yếu đuối như vậy, mỗi ngày đều rất hài lòng, chẳng qua bởi vì mới ly hôn không lâu, cảm thấy bản thân rất xui xẻo nên mới tự than tự oán. Con người của em, vốn rất tích cực hướng về phía trước. Qua một thời gian là ổn rồi.”

“Cũng phải.”

Quản lý ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, vì là trong trung tâm thương mại không nhìn thấy bầu trời, nên không thể phát ra một câu cảm thán: “Ba mươi tuổi, thật sự già rồi.”

“Sao có thể.” La Thanh Mộng sửa đúng quản lý: “Em cảm thấy chị rất lợi hại, làm quản lý ở một lĩnh vực bản thân không am hiểu, làm gì cũng rất quyết đoán, mọi người ở đây đều rất kính nể chị.”

“Em cũng vậy sao?” Quản lý hỏi.

La Thanh Mộng nghiêm túc gật đầu: “Em vẫn luôn cảm thấy chị rất lợi hại.”

Quản lý mỉm cười.

Sắp đền thời gian tan tầm, quản lý đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại rồi trở về nói với cô: “Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi, chị mời, mấy ngày nay chạy đi chạy lại đều là em mời khách, hôm nay chị nhận quà của em, nên đến lượt chị mời em.”

Theo lý La Thanh Mộng nên gật đầu đồng ý, nhưng cô sợ người dưới lầu không chịu đi…

“Không phải em lo lắng cái túi Hermès kia hiểu lầm chứ?” Quản lý hỏi.

La Thanh Mộng bị nói trúng tim đen, cô nói: “Vậy đi thôi.”

Cô thu dọn một chút, không đến phòng nghỉ mà trực tiếp tháo tạp dề ra, quản lý nhìn tạp dề hồng nhạt trên người cô, đôi mắt nheo lại, lúc La Thanh Mộng tháo tạp dề xong mới thu hồi ánh mắt lại.

Hai người lên nhà hàng món nướng ở tầng trên, mùi vị không tốt lắm, bởi vì là món Nhật nên thiên về đạm nhạt, vào trong quản lý hỏi cô đã từng ăn qua chưa, cô lắc đầu, quản lý nói mặc kệ có ngon hay không cứ nếm thử sẽ biết.

Sau khi niếm thử phát hiện mùi vị rất bình thường, La Thanh Mộng cảm thấy không đáng, nhưng quản lý mời khách nên cô không muốn nói ra gây mất hứng.

Quản lý nói: “Khu vực này những năm trước người Nhật Bản và Hàn Quốc đến rất nhiều, lúc em đi tàu điện có phát hiện loa thông báo luôn nói một chuỗi dài hay không.”

“Phát hiện, em còn buồn bực vì sao lại thông báo bằng nhiều ngôn ngữ như vậy.” La Thanh Mộng đáp lời.

La Thanh Mộng mỉm cười, quản lý liền sinh ra cảm giác tiếc nuối, một ngày cô ấy đã hối hận rất nhiều lần, bởi vì trước đó bản thân phán đoán sai lầm cảm thấy chỉ cần hợp nhau là có thể ở bên nhau mà không nghĩ đến trùng hợp là La Thanh Mộng bài xích điểm này.

Dùng cơm xong, quản lý nói muốn đưa La Thanh Mộng về nhà, cô kiên định cự tuyệt, nói muốn đi tàu điện ngầm nghe loa thông báo.

Lên tàu điện ngầm, La Thanh Mộng đặt túi xách trên đùi, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý An: [Ngày mai hẹn thời gian chúng ta nói chuyện, trả bốn mươi ngàn tệ còn lại cho tôi, nếu không tôi sẽ đến công ty của anh, lần này tôi nghiêm túc, thời gian có hạn, chính anh nên suy nghĩ cho kỹ.”

Sau đó cô cất điện thoại vào túi xách, nghe âm thanh thông báo đến trạm, cô xừa xuống khỏi tàu thì phát hiện có mưa bụi đang nhẹ nhàng rơi xuống.

Cô nhìn lên bầu trời, mưa bụi mông lung bị gió thổi thành một chiếc lưới lớn, từ xa xa nghiêng ngã phủ xuống.

Sắc trời đã tối.

Lại xem ảnh chụp trong điện thoại, ngón tay lướt qua từng tấm ảnh, nếu như Lý An mềm không chịu cứng không chịu thì cô sẽ đến công ty của anh ta làm loạn.

Như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của Thu Thư Tuyết… Thu Thư Tuyết thì có liên quan gì đến cô, lẽ nào cô ấy còn quan trọng hơn bốn mươi ngàn tệ sao.

Thang máy đến nơi, một chân cô bước ra ngoài.

Tại lối ra cửa trạm tàu điện, Thu Thư Tuyết che dù, cũng không biết rốt cuộc đã chờ bao lâu, cô ấy nhìn La Thanh Mộng nói: “Chị, trời mưa rồi.”

La Thanh Mộng theo thói quen tránh né Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết che dù chậm rãi đến gần, cô đi một hồi, Thu Thư Tuyết đuổi theo cô cũng mặc kệ bởi vì cô biết có nói cũng vô dụng.

“Cô…” La Thanh Mộng nghẹn lời, muốn nói gì đó rồi lại nghẹn không nói, toàn bộ đều kẹt lại trong cổ họng.

Thu Thư Tuyết cũng không hỏi La Thanh Mộng muốn nói gì, La Thanh Mộng rất muốn nói cô ấy làm như vậy có thể sẽ khiến quản lý không vui, nhưng một mình Thu Thư Tuyết có thể mua hơn hai mươi quyển sách, quản lý có lý do gì không vui chứ?

Quản lý không vui đơn giản là bởi vì cô ấy có tư tâm đối với La Thanh Mộng.

Thu Thư Tuyết lại không quấy rầy đến việc kinh doanh của nhà sách.

La Thanh Mộng không có cách nào với Thu Thư Tuyết, chiếc dù che trên đầu cô, nước mưa yên lặng rơi trên tán dù.

Trở lại khu chung cư, La Thanh Mộng quẹt thẻ vào cổng, cô đi vào trước, gió không lớn, Thu Thư Tuyết cứ thế cầm dù theo sau cô. Cô tự nhủ ngàn vạn lần không nên bởi vì một cơn mưa mà sinh lòng cảm động, cho rằng có người bung dù cho mình cũng là một việc lãng mạn và may mắn.

Hai người cùng nhau vào thang máy, đến trước nhà, La Thanh Mộng nhập mật mã vào, cô nói: “Tôi đã ăn tối  rồi, cô về nhà mình đi, tôi còn có việc.”

Thu Thư Tuyết đặt chiếc dù ở trước cửa, cô ấy hỏi: “Chị có cuyện gì? Hôm nay cũng không làm* sao?”

*làm ở đây là xxx

La Thanh Mộng mím môi, đầu óc hồi tưởng lại tình huống ở trong phòng nghỉ, có làm hay không, thật ra cô cũng không chống cự. Trong thâm tâm cô cũng muốn Thu Thư Tuyết.

Cho dù ngoài miệng cô cự tuyệt thế nào, nhưng thân thể lại rất tham ăn.

La Thanh Mộng quay đầu nói: “Ngày mai cô có thời gian không?”

“Huh?” Thu Thư Tuyết nghi hoặc.

La Thanh Mộng nói: “Tôi mời cô ăn mời, cô xin nghỉ một ngày đừng đến công ty.”

Thu Thư Tuyết nghi hoặc mỉm cười, nhìn cô một cách khó tin, nhưng cô ấy sẽ không ngu xuẩn hỏi lại ‘thật hay giả’, mà chỉ nói: “Được.”

Thu Thư Tuyết vẫn rất nghi hoặc nhìn La Thanh Mộng, thân thể vô thức tiến về phía trước, La Thanh Mộng mở cửa, cô nhìn Thu Thư Tuyết, không cách nào đáp lại nụ cười của cô ấy.

La Thanh Mộng đóng cửa xong liền tựa lưng vào cánh cửa, dù sao thì cũng bận rộn xong rồi, nếu không phải cô đến phòng Thu Thư Tuyết để làm, thì chính là Thu Thư Tuyết đến nhà cô làm, cô ấy không đến, bản thân cô cũng sẽ…

Cô xem điện thoại, Lý An không trả lời tin nhắn, cô cũng lười suy đoán xem có phải anh ta kéo cô vào danh sách đen nên không đọc được hay không, cô bỏ qua chuyện của Lý An, mở Wechat gửi tin nhắn cho chủ nhà: [Tháng sau tôi không thuê nữa, ngại quá, xin hỏi lúc nào có thể bàn chuyện trả tiền cọc.”

Chủ nhà trả lời rất nhanh: [?]

La Thanh Mộng trả lời: [Xin cô đừng nói cho hàng xóm biết.]

Chủ nhà hỏi: [Vì sao?]

La Thanh Mộng không trả lời vấn đề này, mà chỉ hỏi: [Tôi dọn đi lúc nào thì tương đối thuận tiện? Ngày mười lăm?]

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!