Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 27

Chương 27: Hôn môi trong mật thất

 

Thu Thư Tuyết có xe, cô ấy trực tiếp lái xe vào trong tầng hầm chung cư, còn quản lý vẫn đứng ngoài cổng, nhìn thoáng qua La Thanh Mộng, có thể là muốn nói gì đó nhưng rồi lại nhịn không nói, cuối cùng uất nghẹn trở lại trên xe.

Sau đó cô ấy lái xe rời đi.

Hai người đều đi rồi, La Thanh Mộng chậm chạp vào cổng, cô cảm thấy cả người nhẹ hàng hơn rất nhiều, có thể Thu Thư Tuyết đang đợi cô, cô vừa vào thang máy thì gặp bác gái ở tầng mười hai.

Điện thoại của La Thanh Mộng rung lên, cô nhận được một tin nhắn.

Thu Thư Tuyết: [Chị đến đây, chúng ta nói chuyện.]

La Thanh Mộng không trả lời cô ấy.

Cô vừa leo cầu thang vừa rơi nước mắt, cô không muốn khóc trước mặt Thu Thư Tuyết, bởi vì lòng tự trọng sẽ bị tổn thương, hơn như vậy sẽ rất chật vật.

Khóc mệt mỏi, cô ngồi ở chân cầu thang một lúc.

Chờ lúc cô tiếp tục đi lên thì phát hiện Thu Thư Tuyết đứng ngay phía trên cầu thang.

“Em đến để xin lỗi.” Thu Thư Tuyết nói: “Xin lỗi.”

La Thanh Mộng mím môi không muốn nói chuyện với Thu Thư Tuyết. Cô nghiêng người tránh né đi, dùng trầm mặc biểu đạt sự phẫn nộ của bản thân.

Không chờ Thu Thư Tuyết mở miệng, La Thanh Mộng đã cắt lời: “Hiện tại cô đừng, đừng nói gì với tôi, tôi chỉ muốn yên tĩnh một lát.”

“Em nói mấy câu thôi, được không?” Thu Thư Tuyết nói: “Em biết chị đến quảng trường Tinh Châu, em thấy chị ta vẫn luôn cố ý kéo dài, nhìn chị bận rận qua lại, trong lòng em rất khó chịu, mỗi ngày chị trở về còn nấu cơm cho em, em cũng rất đau lòng. Nhưng vì tôn trọng công việc của chị nên em chưa từng nói lời nào, hôm nay nhìn ngươi chị phỏng vấn thành công nhưng không lấy được hợp đồng, nên em có thể làm như vậy.”

La Thanh Mộng nghẹn lời.

La Thanh Mộng căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện hợp đồng, thầm nghĩ bản thân không có điều kiện, thì chịu khổ cực một chút để để cho người khác. Cô thậm chí không có khái niệm ký hợp đồng xác định chức vụ sau khi thông qua phỏng vấn.

Cô mím chặt môi.

Thu Thư Tuyết nói: “Em biết hiện tại chị rất khổ sở, nhưng em hy vọng chị không nên phủ định bản thân, không nên tự ti, chị hãy nhớ còn có người quan tâm chị, đau lòng chị.”

La Thanh Mộng nhìn về phía Thu Thư Tuyết, mới vừa rồi cô ấy rất giống một kẻ biến thái, đầu óc có bệnh, hiện tại lại nói năng rõ ràng, La Thanh Mộng trừng đôi mắt đỏ bừng, đáy mắt ngấn nước nhưng cô nỗ lực nghẹn trở lại, vẻ hung dữ của cô lại làm cho người ta cảm thấy rất đáng thương.

Thu Thư Tuyết nuốt nước bọt, muốn hôn cô.

Thu Thư Tuyết dỗ dành cô: “Được rồi, quản lý của chị hiện tại nhất định sẽ nghĩ biện pháp thúc đẩy tiến độ cho chị, xin lỗi.”

Thu Thư Tuyết nắm tay cô đặt lên người mình, cô ấy nói: “Bây giờ chị có thể đánh em rồi.”

“Vừa rồi không xuống xe là bởi vì sợ chị đánh em đẩy em, quản lý của chị sẽ cho rằng bản thân có cơ hội, sau đó tiếp tục gây áp lực cho chị.”

La Thanh Mộng rất ít rất ít đánh người, lúc nhỏ trong nhà có em gái, em gái không nghe lời cô sẽ răn dạy một chút thì mẹ liền nói cô bắt nạt em, cô rất sợ em gái khóc, về sau có em trai, cô càng không đụng vào cậu ta được.

Được rồi, cô không tranh giành với em trai, bởi vì cô tranh không lại quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng vì sao mẹ cũng chỉ thích em gái cô mà không thích cô.

Rõ ràng đều khóc khô cả cổ, bây giờ còn nước mắt, nhưng lúc Thu Thư Tuyết nắm tay cô đặt lên ngực, cô cũng chị đánh nhẹ vài cái.

Thu Thư Tuyết dịu giọng, nhìn vào đôi mắt của cô, nói: “Chị đánh em đi, làm em sai rồi, có được không?” Cô ấy cũng không nói bản thân là vì giúp La Thanh Mộng nắm chắc công việc, cũng không phủ định việc La Thanh Mộng bận rộn lấy lòng người khác, La Thanh Mộng cảm thấy cô ấy sai, thì chính là cô ấy sai.

La Thanh Mộng khóc một phần là bởi vì tức giận, một phần là thật sự nghẹn khuất, nghĩ đến mấy ngày nay mời người ta ăn uống, đủ loại khó chịu dâng lên trong lòng, cô nói: “Tôi căn bản không thích em gái, không thích tất cả người nhỏ tuổi hơn mình, đặc biệt không thích. Cô đừng phí công nữa, giống như bệnh tâm thần vậy, tôi ghét tất cả những người nhỏ tuổi hơn tôi. Tôi sẽ không thích người nhỏ tuổi hơn.”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, dùng ngón tay lau nước mắt của cô, nghiêm túc xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, rất xin lỗi vì em nhỏ tuổi hơn chị.”

Trong mắt La Thanh Mộng tràn đầy nước mắt, bởi vì nghẹn quá lâu rồi nên lúc Thu Thư Tuyết lau nước mắt, cô cố sức đẩy cô ấy ra.

Cô lại khóc, không phải khóc vì uất ức mà là bởi vì có người nói với cô, xin lỗi vì em nhỏ tuổi hơn chị.

La Thanh Mộng thật sự không muốn làm chỉ cả trong nhà, cô là chị cả nên phải chu cấp cho giai đình, cô là chị cả nên mười tám tuổi phải độc lập, cô phải nhượng bộ tất cả những người nhỏ tuổi hơn cô, nhưng không ai bởi vì cô là chị mà sẽ an ủi cô lúc khổ sở, không ai cảm thấy cô là chị nên xứng đáng được báo đáp. Vì sao em gái cô không bớt ăn bớt mặc trả lại bốn ngàn năm trăm tệ cho cô, vì sao không tặng cô con thú bông xấu xí kia?

Đến trước cửa, cô lau khô nước mắt đi mở cửa, Thu Thư Tuyết cũng không theo cùng, mà chỉ đứng ở một bên, nói: “Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ phải làm thế nào để lớn hơn chị.”

La Thanh Mộng xem như không nghe thấy, trong lòng cô thầm mắng Thu Thư Tuyết có bệnh. Cô ấy phát đi thì có, tinh thần có vấn đề.

La Thanh Mộng đóng cửa lại, hai tay chà xát gương mặt, điều chỉnh trạng thái của mình, sau đó vào phòng tắm rửa mặt, trước đây cô cũng không thích khóc như hiện tại.

Có lẽ đọc sách nhiều nên lúc này La Thanh Mộng chợt nhớ đến một câu nói trong sách, nếu như bạn có thể khóc hết lần này đến lần khác ở trước mặt một người, có thể nhận được sự hồi đáp, như vậy chứng tỏ bạn đã gặp được người cho ngươi lau nước mắt cho bạn.

La Thanh Mộng tắm rửa xong, nằm trên sô pha suy nghĩ chuyện hôm nay, nghĩ một lúc khóe mắt lại cay cay. Qua hai tiếng đồng hồ, điện thoại đổ chuông.

Quản lý gọi đến.

Cô ngồi dậy, điều chỉnh tâm tình, đè nén tiếng khóc để trả lời điện thoại.

Quản lý quay lại vấn đề lúc chiều, biểu hiện của Thu Thư Tuyết chính là một kẻ biến thái, đến bây giờ cô ấy vẫn cảm thấy như thế.

Cô ấy thật sự cho rằng Thu Thư Tuyết là kẻ đeo bám, mà La Thanh Mộng lại không dám lên tiếng, cho nên cô ấy nhất định phải giúp đỡ La Thanh Mộng đuổi Thu Thư Tuyết đi.

Sau đó lại bị Thu Thư Tuyết chọc vào chỗ đau, nói La Thanh Mộng không có hợp đồng, chỉ trích cô ấy cố ý không cho La Thanh Mộng ký.

Quản lý ít nhiều là muốn dùng cách nào tạo áp lực cho La Thanh Mộng, muốn dùng cơ hội thăng tiến để phát triển mối quan hệ của hai người, nếu như nói là theo đổi, cô ấy lại không có thời gian sức lực, người trưởng thành hơn ba mươi tuổi, cô ấy đã sớm mệt mỏi với chuyện theo đuổi lãng mạn gì đó.

Lúc đó bị Thu Thư Tuyết biến thái nhiều lần chọc giận, là con người, ai rồi cũng sẽ tức giận.

Quản lý vô cùng tức giận, nhưng cũng không  thể giận chó đánh mèo lên La Thanh Mộng.

Cô ấy cũng cảm thấy hành vi của bản thân có phần quá khích, không để lại mặt mũi cho La Thanh Mộng, nói là thích người ta nhưng thực tế lại không bận tâm cảm nhận của người ta, khiến cô rất khó xử.

Vấn đề là vì sao La Thanh Mộng lại ở cùng với tiểu tam?

Trùng hợp?

Từ lúc phát hiện chồng cũ ngoại tình, cô ấy đã rất lâu chưa từng tức giận mất kiểm soát như vậy.

Thu Thư Tuyết khiến cô ấy có giận không thể phát, giống như gặp phải kình địch trong công việc, bị người ta làm cho trắng tay. Nếu cô ta không phải cô ý, vậy thì chính là biến thái.

Quản lý nói: “Em gửi Wechat của cô ta cho chị, chị muốn nói chuyện nghiêm túc với cô ta. Hoặc là em gọi video nhóm.”

La Thanh Mộng lập tức nói: “Em không có Wechat của cô ấy.”

“Em không có?”

La Thanh Mộng cố sức gật đầu, biểu thị cô thực sự không có.

“Em kéo vào danh sách đen rồi, muốn dọn đi không bao giờ liên lạc nữa, không muốn dây dưa nên chưa từng lưu số điện thoại.”

Quản lý nói: “Hiện tại ngẫm lại, chị vẫn cảm thấy đầu óc cô ta có bệnh, giống như một kẻ biến thái vậy.”

La Thanh Mộng không nói chuyện, Thu Thư Tuyết dường như cũng không quá biến thái, cô ấy, cô ấy chỉ đáng giận mà thôi, nhưng điểm xuất phát cũng là vì tốt cho cô.

Quản lý tiếp tục nói, vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.

“Em thực sự là…”

“Sao lại để tiểu tam nhìn trúng em, cô ta coi trọng em rồi?”

La Thanh Mộng lại đau đầu, cô trầm mặc, một lúc lâu mới nói: “Quản lý, không còn sớm nữa, ngày mai em còn có ca trực.”

Cô cúp máy.

La Thanh Mộng cầm chặt điện thoại, vô thức đặt lên ngực, quản lý vẫn chưa nói xin lỗi cô, trong đầu cô tất cả đều là những lời của Thu Thư Tuyết.

Là lời bông đùa thôi sao?

Hay là lời thật lòng của cô ấy.

Sáng sớm, La Thanh Mộng ra cửa đi làm.

Trên tay nắm cửa treo một cái túi, cô trực tiếp tháo xuống, mang sang treo trước cửa nhà Thu Thư Tuyết.

Mặc kệ là thứ gì, La Thanh Mộng đều phải trả lại cho Thu Thư Tuyết, cô quyết tâm không để ý đến cô ấy nữa, nhưng rồi chợt nhìn thấy một đoạn tiếng Anh trên túi giấy: [You smiled and talked to me of nothing and I felt that for this I had been waiting long. ]

 

Hiện tại mỗi ngày La Thanh Mộng đều sẽ dành thời gian học một chút tiếng Anh, cho nên có thể xem hiểu đại ý, bạn khẽ mỉm cười, không nói gì cùng tôi, đó là điều tôi chờ đợi đã lâu.

Cẩn thận suy nghĩ, có chút quen thuộc nhưng lại không nghĩ ra đã nghe ở đâu, cô suy nghĩ một hồi lâu lại xem mặt sau của túi giấy.

Lại thấy được một đoạn tiếng Anh.

[Shadow, with her veil drawn. follows Light in secret meekness. with her silent steps of Iove.]

Những từ ngữ mấu chốt khơi gợi lòng hiếu kỳ của cô.

La Thanh Mộng thực sự rất tức giận, giận vì sao bản thân luôn bị Thu Thư Tuyết dẫn dụ, cô cũng không phải người cuồng sách, có thể vì sách mà làm như thế này thế khác, nhưng Thu Thư Tuyết làm như vậy khiến cô không thể nào nhịn được.

Mở túi giấy ra, quyển sách bìa cứng màu vàng viết hai chữ 《 Stray Birds 》, tập thơ của Rabindranath Tagore.

La Thanh Mộng đã xem qua vài phiên bản.

Hai câu này lần lượt có nghĩa là: [Em chỉ khẽ cưỡi, không nói gì cùng tôi. Tôi cảm thấy, vì điều này, tôi đã chờ đợi rất lâu.] và [Bóng tối đeo chiếc khe che mặt của mình, huyền bí, dịu dàng, dùng bước chân tình yêu thầm lặng, đuổi theo phía sau ánh sáng.]

La Thanh Mộng không hiểu ý của Thu Thư Tuyết, vốn dĩ muốn bở quyển sách trở vào, rồi lại nhịn không được mở dây niêm phong màu đỏ rồi lật xem.

Chất liệu giấy chống thấm, mỗi một trang đều có tranh minh hoạ, bóng đêm sâu sắc, chim chóc của mùa hè, con người phiêu bạt giữa thế giới, từng dòng chữ tiếng Anh xinh đẹp giống như được viết ra bằng bút máy.

Bên cạnh dòng tiếng anh còn chừa một khoảng trống được kẻ hàng, đây không phải bản dịch của người nào, mà chính là một quyển sách để cô có thể tự mình phiên dịch rồi viết ra.

Là một bản chép tay.

Trong túi giấy còn có một chiếc hộp thiết kế hình chú chim, bên trong chứa bút máy và mực nước.

La Thanh Mộng rũ mi, cô không thể nào không thích.

Cô cầm túi giấy — treo lên lên nắm cửa nhà Thu Thư Tuyết.

Mà Thu Thư Tuyết và cô chỉ cách một cách cửa, ngón tay của cô ấy đang đặt trên tay nắm cửa, thông qua chấn động rất nhỏ mà cảm nhận được động tác của cô. Thu Thư Tuyết nhìn La Thanh Mộng xoay người bước đi trên hành lang, đến trước cửa thang máy cô dừng lại chốc lát.

La Thanh Mộng quay đầu lại nhìn vài giây, cuối cùng vẫn rời đi.

Trước đó La Thanh Mộng mua quà trên mạng muốn tặng cho quản lý, đúng lúc hôm nay hàng giao đến nên cô tiện tay mang đến nhà sách.

Buổi sáng quản lý không đến, cô để món quà trong ngăn tủ bên dưới quầy thu ngân.

La Thanh Mộng không am hiểu việc tặng quà, vì thế cô mua một hộp tổ yến giá hơn sáu trăm tệ, và một chiếc máy bay mô hình hơn ba trăm tệ cho con trai của quản lý. Cộng thêm một ít thực phẩm dinh dưỡng linh tinh, tổng cộng hơn một nghìn tệ.

Nếu như quản lý bởi vì chuyện hôm qua mà trở mặt, không cho cô thăng chức, vậy thì sau này cô sẽ không tin tưởng cô ấy nữa, cũng sẽ hoàn toàn duy trì khoảng cách, bạn bè cũng không làm. La Thanh Mộng cũng hạ quyết tâm, xem như dùng tiền mua một bài học cho bản thân.

La Thanh Mộng chuẩn bị rất tỉ mỉ, lễ nghi, tình nghĩa đều đúng mực.

Đến giờ cơm trưa, quản lý đến, đầu tiên là đi một vòng trong nhà sách, La Thanh Mộng thừa dịp không có người tặng quà cho cô ấy.

Quản lý sửng sốt, rốt cuộc vẫn nhận lấy.

“Cảm ơn chị, em biết chị là người tốt.”

Cô nói như vậy, quản lý ngược lại có chút chột dạ, đề cử người đi phỏng vấn thăng chức cũng không phải chuyện to tác gì, người một nhà có thể đi thăng chức làm quản lý cũng có lợi cho cô ấy, tránh sau này hai cửa hàng cùng khu vực cạnh tranh lẫn nhau.

Về công về tư, cô ấy đều có tư tâm.

“Rất cảm ơn chị đã đề cử em, để em có cơ hội này.” La Thanh Mộng nhẹ giọng nói.

Quản lý buồn bực trong lòng: “Hôm qua rất xin lỗi, đã làm em khó xử, nên nói như thế nào đây, chị quả thật đã nghĩ mượn công việc để tiếp xúc với em.”

La Thanh Mộng ừ một tiếng.

“Cảm ơn chị đã thưởng thức em.”

Cô dùng không phải ‘thích’, bởi vì cô cảm thấy quản lý cũng không mấy thích cô, có lẽ phần lớn là cảm thấy cô thích hợp mà thôi.

Thích là bởi vì hai người tương đối ‘hợp’.

Quản lý nghe ra cô đang phân rõ giới hạn, nói: “Sáng sớm chị đã sang bên kia thúc giục, hai ngày nữa hợp đồng nhất định sẽ đến tay em.”

Quản lý vẫn phiền muộn, lại nói đến việc tư: “Hay là em chậm rãi một chút, suy nghĩ thêm về chuyện chị nói.”

Cũng không biết tức giận hay là thế nào, quản lý vẫn luôn cảm thấy không cam lòng: “Cô ta dù sao cũng là một tiểu tam biến thái.”

Nếu là trước khi cãi nhau, La Thanh Mộng nhất định không dám nói ra.

Nhưng hiện tại cô lắc đầu, lần thứ hai cự tuyệt quản lý: “Thực sự không được, em còn chưa chuẩn bị tâm lý, còn không muốn yêu đương. Hơn nữa —” Cô nghiêm túc nói.

“Thật ra không liên quan đến cô ấy, cũng không phải bởi vì cô ấy mà em không muốn yêu đương, chẳng qua em mệt mỏi, chỉ muốn kiếm thêm chút tiền mà thôi.”

Trước đây La Thanh Mộng vì người nhà, vì tình yêu, cô luôn tin tưởng người khác sẽ thấy được sự tốt đẹp của cô, sẽ yêu thương cô nhiều một chút. Vì thế cô cho đi rất nhiều, dẫn đến cô hiện tại hai mươi tám tuổi, trong tay vẫn chưa tích góp được bao nhiêu tiền, hiện tại chỉ có mười ngàn tám trăm tệ.

Quản lý trầm mặc, bản thân cô ấy cũng là người từng trải, đối với cô có vài phần đau lòng, tỉ mỉ ngẫm lại, tất cả đều là bởi vì Thu Thư Tuyết biến cô ấy thành trò cười, vì thế cô ấy hỏi: “Em sẽ không ở cùng một chỗ với cô gái kia chứ?”

La Thanh Mộng không trả lời, mà chỉ lắc đầu, dường như đang trả lời là có, nhưng không chắc, thực tế cô cũng không thể xác định, không biết tương lai sẽ như thế nào.

Thực sự hoàn toàn rời xa nhau, trái tim có cảm giác đau đớn như bị xé rách, dường như cô đã quen rồi, hơn nữa quá thích thái độ của Thu Thư Tuyết đối với cô.

“Sao em lại ở chung với loại người này?”

La Thanh Mộng đoán được cô ấy sẽ hỏi, vì thế cô nửa thật nửa giả nói: “Lúc ly hôn Lý An đã hứa trả em năm mươi ngàn tệ, nhưng chỉ mới đưa mười ngàn đã chạy mất, em muốn đi tìm Lý An, muốn nằm vùng đối diện nhà cô ấy để bắt được người, cho nên mới cắn răng dọn vào ở.”

“Ban đầu là thật sự không biết, em, ngay từ đầu cho rằng cô ấy chỉ là khách hàng mua sách.”

Quản lý để tâm mối quan hệ giữa hai người các cô, nhưng không rõ giữa các cô đã xảy ra chuyện gì: “Con người cô ta, đại trí giả ngu, nhìn rất ngốc, nhưng thật ra rất thông minh, em đừng để bị lừa, chị thấy, không chừng cô ta cũng không phải tiểu tam gì, tuổi trẻ xinh đẹp, còn Lý An kia, hơn phân nửa là cô ta cảm thấy chướng mắt, em nên cảnh giác một chút.”

La Thanh Mộng cay đắng nói: “Em có chứng cứ.”

Nói đến chứng cứ, La Thanh Mộng càng khó chịu, nếu cô đến công ty gây rối, liệu có ảnh hưởng đến cả Thu Thư Tuyết hay không?

Thật sự đáng ghét.

Quản lý đang muốn nói đến chuyện tình cảm, ánh mắt thoáng nhìn ra bên ngoài liền thấy một người xinh đẹp đứng ở trước cửa, tay áo vãn cao, một tay đút trong túi quần, quản lý vừa muốn nói biến thái, tay của Thu Thư Tuyết đã rút ra khỏi túi quần, lộ ra chiếc lắc tay Dior, trong tay còn cầm chiếc túi xách

Hermès mẫu mới nhất, quản lý há mồm nói: “Túi xách Hermès dẫn tiểu tam biến thái kia đến.”

La Thanh Mộng nghe không hiểu nên nhìn ra ngoài cửa, thấy Thu Thư Tuyết đến, quản lý chống chống quầy thu ngân, trái lại muốn xem biến thái này lại muốn làm gì.

Thu Thư Tuyết đặt túi xách lên quầy thu ngân, nói: “Tặng cho chị.”

La Thanh Mộng im lặng, một lát sau mới nói: “Tôi không cần, cô đi đi.”

Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói: “Em đã biết làm cách nào để lớn hơn chị rồi.”

La Thanh Mộng cắn chặt môi, trả lại túi xách cho Thu Thư Tuyết, cô nói với quản lý: “Quản lý, em sẽ nói rõ ràng với cô ấy, không làm lỡ thời gian làm việc.”

Quản lý gật đầu, liếc mắt nhìn kẻ biến thái bên cạnh một cái.

La Thanh Mộng dẫn Thu Thư Tuyết vào phòng nghỉ, cô siết tay rất chặt, vừa vào phòng thì lập tức đóng cửa.

La Thanh Mộng ngẩng đầu, muốn nói gì đó rồi lại uất ức muốn chết, cô cố sức đẩy Thu Thư Tuyết: “Hôm qua cãi nhau như vậy làm hại tôi phải nói ra quan hệ giữa chúng ta, hôm nay cô còn đến đây làm gì.”

“Quan hệ giữa chúng ta có gì không thể cho người khác biết sao?” Thu Thư Tuyết hỏi ngược lại.

La Thanh Mộng trừng lớn đôi mắt, cô ấy làm sao có thể nói ra những lời này, tiểu tam và nguyên phối, cô ấy sẽ không thật sự cảm thấy là loại quan hệ trời sinh một đôi đi?

“Không phải cô thật sự có bệnh chứ, chính là kẻ biến thái.”

Cô nghĩ đến Thu Thư Tuyết giỏi giở trò như vậy, hết chiêu này đến chiêu khác, cô ấy không phải thật sự là biến thái chứ…

Da đầu La Thanh Mộng tê dại, Thu Thư Tuyết nhìn cô nói: “Bây giờ chị mới biết sao?”

La Thanh Mộng cảnh giác nhìn cô: “Cô, cô biến thái chỗ nào, có bệnh gì?”

Thu Thư Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Ừ, dù sao thì từ nhỏ giáo viên đã nói em có bệnh, bạn học cũng cảm thấy em là biến thái. Lúc bình thường, mọi người hỏi em thích mẫu người như thế nào, em hình dung mẫu người em thích, người ta lại nói em yêu cầu cao như vậy, là biến thái đúng không.”

Sau đó Thu Thư Tuyết lại nhìn về phía La Thanh Mộng: “Có thể là…”

“Thu Thư Tuyết!” La Thanh Mộng đã hiểu, Thu Thư Tuyết đang cố ý trêu đùa cô, cả người cô bắt đầu phát run, tay tai nắm chặt.

Thu Thư Tuyết nói: “Nếu như chị không muốn đến bên kia làm việc, em có thể đề cử cho chị một chức vụ, chú em có một người bạn kinh doanh quán cà phê thư viện quy mô lớn, nằm ngay cạnh trung tâm thương mại, đúng lúc chú em đang giúp người bạn đó tìm một người quản lý.”

Đó cũng đồng thời là một trung tâm hội nghị, sách ở đó còn nhiều hơn nơi này, chuyên dành cho người có tiền, cung cấp dịch vụ giải trí thanh nhã cho người nhàn nhã, mức lương khởi đầu thấp nhất là mười ngàn tệ.

La Thanh Mộng lắc đầu, không chút động tâm, nói cô không làm.

Thu Thư Tuyết nói: “Em đã biết trước chị sẽ không đồng ý.”

La Thanh Mộng không muốn có liên quan gì với Thu Thư Tuyết, nói đúng ra là không muốn có quan hệ tình cảm, cô sợ sau này hai người rời xa nhau, đối phương không niệm tình cũ, cô sẽ phải cuốn gói cút đi.

Cho dù là công việc cũng phải là tự mình tìm, cô không muốn ỷ lại người khác, huống hồ cô tìm được, không muốn chuyện này cũng phải nhờ vả Thu Thư Tuyết, như vậy lúc xa nhau, sẽ sẽ tự ti mà nghĩ, a, cô cái gì cũng không được, đến công việc cũng không tự mình tìm được.

Rõ ràng là có tình cảm, nhưng bởi vì không tự tin nên cô quá xem nhẹ bản thân, dường như trời sắp sập xuống.

“Chị cũng có thể mở một hiệu sách, em…”

“Không cần.”

La Thanh Mộng kiên trì nói: “Sau này cô đừng đến nữa.”

“Em là khách hàng VIP của nhà sách này.”

La Thanh Mộng nén giận.

“Nhưng, nếu chị bảo em lần sau đừng đến, vậy em sẽ không đến nữa.”

Thu Thư Tuyết nói.

La Thanh Mộng tỉnh táo lại không khỏi mắng bản thân thật nhiều lần, cô chính là quá mềm lòng, biết Thu Thư Tuyết vì suy nghĩ cho cô nên cô không cách nào lạnh lùng mắng cô ấy.

Cô nhìn Thu Thư Tuyết.

Khó trách quản lý mắng cô ấy Hermès biến thái.

Cây đồ Hermès này đứng trong không gian chật hẹp, trán nóng đến toát mồ hôi, cô ấy không thích hợp với nơi này, giống như một con búp bê xinh đẹp chế tác thủ công bị nhét vào một cái hộp giấy rẻ tiền.

Một người tự phụ sang quý đứng ở chỗ này thực sự là uất ức cho cô ấy.

La Thanh Mộng lui lại phía sau, không dám mặt đối mặt với Thu Thư Tuyết, để không gian có vẻ lớn hơn một chút.

La Thanh Mộng khắc chế xúc động muốn dùng khăn tay lau mồ hôi cho cô ấy.

Cô không nên yêu cầu Thu Thư Tuyết đừng đến mua sách, Thu Thư Tuyết cũng thích sách, cô ấy có tự do của mình, chẳng qua là cô ỷ vào…

“Cô…”

Cô còn chưa nói hết lời, thắt lưng đã bị ôm chặt.

Thu Thư Tuyết cầm lấy tạp dề treo trên tường mặc lên người La Thanh Mộng, La Thanh Mộng lúc này mới phát giác hôm nay cô quên đeo tạp dề.

Ngón tay Thu Thư Tuyết đã bắt đầu buộc dây.

“Em sẽ chăm sóc chị, đối xử tốt với chị, nghe lời chị, học nấu ăn, mua mua quần áo, mua túi xách cho chị, nếu như chị đặc biệt không thích em gái, vậy gọi em là chị cũng được…”

“Cái gì?” Cái gì vậy.

La Thanh Mộng cảm thấy không ổn, cô không nên dẫn cô ấy vào đây, hơn nữa còn đóng cửa lại: “Thu Thư Tuyết cô kiềm chế một chút…”

“Nhưng chị đã hai mươi lăm giờ đồng hồ không hôn em.”

“Sau này em sẽ chủ động ôm chị, chủ động hôn chị, chủ động…” Thu Thư Tuyết đỡ gáy La Thanh Mộng, trực tiếp hôn xuống.

La Thanh Mộng trợn to hai mắt.

Hồi lâu, Thu Thư Tuyết tách ra một chút, trán tựa vào trán La Thanh Mộng, nói: “Luôn muốn hôn chị ở chỗ này, chị có từng nghĩ vậy không, chuyện xấu cử để em làm, chị hài lòng là được rồi. Chị hãy tin em, em có thể khiến em gái cũng biến thành chị gái tốt.”

Cũng không quan tâm người bên ngoài có nhìn thấy hay không, Thu Thư Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua cửa, ánh mắt khiêu khích, tốt nhất là có thể nhìn thấy, dù sao thì cô cũng là một kẻ biến thái nên không có gì phải sợ.

“Lát nữa chị có thể cho em một cái tát, để quản lý biết chị thề chết không khuất phục, để chị ta cảm thấy chị đã trừng trị được em, về sau chị ở bên em chính là ngẫu nhiên, là chị đang bảo vệ em.”

Cô ấy còn nói nếu có thể ở đây cùng chị xxx thì tốt biết mấy.

Điên rồi, bệnh tâm thần.

Thu Thư Tuyết là kẻ biến thái.

La Thanh Mộng lui về phía sau, chân đụng vào chiếc bàn, bị hôn đến cong lưng, đặt mông ngồi trên mặt bàn, Thu Thư Tuyết thì hai tay chống trên bàn.

Tiếp tục cùng cô hôn môi.

Trong chiếc hộp giấy rách nát kín không kẽ hở này, trong không giản La Thanh Mộng nghỉ ngơi giữa giờ, con búp bê quý giá như Thu Thư Tuyết hôn môi cô không kiêng nể gì.

La Thanh Mộng thở không nổi, lúc sắp tắt thở đột nhiên nghĩ đến, vô số buổi trưa của thứ sáu và chủ nhật trước đây, cô vừa tháo tạp dề vừa đi vào phòng nghỉ chập hẹp này, đều có một vị khách đứng cạnh giá sách lật xem sách, sau đó nghiêng đầu nhìn lén cô…

Hiện tại vị khách xem sách kia đã vào được căn phòng này.

Tâm tư của Thu Thư Tuyết cũng đã vào đây, hung hăng nhiễu loạn tâm tình của cô.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!