Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 26

Chương 26: Ầm ĩ

 

“Cái này phải có bao nhiêu mù nha, trực tiếp ngã vào miệng người ta.” Người đi vào sau nhìn thấy cảnh này không nhịn được nói móc một câu.

Khuôn mặt La Thanh Mộng lập tức đỏ lên, rạp phim tối như vậy, Thu Thư Tuyết nhất định là cố ý, càng không cần phải nói đến ánh sáng từ mành hình chiếu vào mặt La Thanh Mộng chỉ là thoáng qua, Thu Thư Tuyết chính là chọn đúng thời điểm để hôn môi cô.

La Thanh Mộng thật sự không nhịn được nữa, cô dùng sức đẩy Thu Thư Tuyết, ngay từ đầu quản lý cũng chưa kịp phản ứng, thấy La Thanh Mộng giãy dụa cô ấy mới đưa tay giúp cô đẩy Thu Thư Tuyết sang một bên, Thu Thư Tuyết cắn một ngụm trên môi La Thanh Mộng, tay chống lưng ghế đứng thẳng dậy, sau đó nghiêm túc nói một câu: “Xin lỗi.”

Quản lý quan tâm hỏi La Thanh Mộng: “Em sao rồi?”

La Thanh Mộng không nói chuyện, cô dùng mu bàn tay cúi đầu lau miệng mình, trong lòng rất khó chịu rồi không dám nói lời nào.

La Thanh Mộng hoàn toàn sụp đổ, không chỉ có quản lý đang nhìn cô mà tất cả mọi người đều đang nhìn cô, còn cô vẫn cứ tiếp tục lau miệng.

Qua hồi lâu, bộ phim sắp bắt đầu.

Quản lý nghiêng đầu chăm chú nhìn nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp hỏi: “Em cần khăn tay không?”

“Không cần…” La Thanh Mộng cúi đầu, trong túi xách của cô có khăn tay, nhưng căn bản căn bản không thể nào lấy ra.

Thu Thư Tuyết nghiêng người đến gần, đè thấp gọi nói xin lỗi cô.

“Xin lỗi, cắn đau chị rồi sao? Vừa rồi thực sự quá bất cẩn.”

“Em có khăn ướt, chị lau đi, môi tróc da rồi kìa.”

“Em dùng đèn điện thoại xem một chút, hình như đụng hơi mạnh, không biết có bị sưng lên hay không.”

Giọng nói của Thu Thư Tuyết không lớn không nhỏ, bên kia tuyệt đối có thể nghe thấy, có thể quản lý không nhịn được, nên nghiêng đầu nói: “Sắp chiếu phim rồi, cô có thể đừng nói chuyện nữa được không?”

“Được, tôi không nói.”

Vì vậy, lúc bộ phim bắt đầu Thu Thư Tuyết chỉ sờ La Thanh Mộng mà không nói lời nào.

Ánh đèn mờ tối, những ngón tay của Thu Thư Tuyết đan vào tay La Thanh Mộng.

Thu Thư Tuyết vẫn luôn nắm tay La Thanh Mộng, La Thanh Mộng muốn tránh thoát cũng phiền toái, động tĩnh quá lớn lại sợ bị những người khác phát hiện.

Đây chính là trong rạp chiếu phim. Cô ấy không thể lịch sự một chút sao?

Nói ra cũng vô ích, Thu Thư Tuyết nhất định sẽ nói nếu như cần lịch sự mà không có chị thì không cần lịch sự của được.

Hai tay La Thanh Mộng siết chặt, cô nỗ lực tập trung xem phim, đề tài chữa lành lấy bối cảnh chiến tranh, sắc điệu nghiêng về màu hổ phách. Nếu như trước đó là quản lý mời cô xem, cô nhất định sẽ rất thích, nhưng hiện tại… cô thực sự có cảm giác tội lỗi rất mãnh liệt, bởi vì bị kẹp ở chính giữa, khó xử với hai bên.

La Thanh Mộng nỗ lực thuyết phục bản thân rằng cô vô tội, là hai người đó muốn giở trò với cô, khiến cho cô đâm lao phải theo lao, sống không bằng chết.

Thu Thư Tuyết âm thầm nắm tay cô, vuốt ve đốt ngón tay, cô ấy cũng nỗ lực dựa vào rất gần, tư thế này rõ ràng là đang nói, thật muốn hôn chị một cái nga. Thật ngọt nha, chị bây giờ quá ngọt.

La Thanh Mộng đã quá quen thuộc đối với cô ấy, quá hiểu suy nghĩ của cô ấy, cho nên cô cố sức rút tay lại, còn quản lý vẫn đang dùng khóe mắt nỗ lực liếc về phía cô.

La Thanh Mộng dùng sức bấm tay Thu Thư Tuyết, trước đây cô còn có một chút móng tay, về sau lại cắt dũa rất ngắn, hiện tại muốn bấm cũng bấm không được, chỉ giống như gãi ngứa.

Thu Thư Tuyết tùy ý La Thanh Mộng bấm, chút động tác nhỏ này đối với cô ấy mà nói chỉ như gãi ngứa, vì thế cô ấy mặc cho La Thanh Mộng bấm, thừa dịp La Thanh Mộng không chú ý, tiến đến bên tai La Thanh Mộng nói: “Bộ phim này…” Sau đó hôn lên má La Thanh Mộng.

La Thanh Mộng căn bản không có cách nào cử động, đầu óc như đóng rỉ sắt. Cô dùng cánh tay đẩy người ra, muốn mắng rồi lại sợ quản lý nghe thấy.

Chốc lát sau, quản lý nghiêng người đến gần cô, giọng điệu đột nhiên trở nên rất dịu dàng: “Thanh Mộng, ăn bắp rang đi.”

La Thanh Mộng kiềm chế hô hấp, thở hắt ra từng hơi, khuôn mặt nóng bừng, quản lý mua bắp rang, hơn nữa còn mua cả Fanta.

Trong lòng quản lý thầm nghĩ vừa rồi lẽ ra nên đề nghị đổi chỗ với La Thanh Mộng mới phải. La Thanh Mộng bị quản lý nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, áp lực quá lớn cô chống đỡ không được, vì thế cô cầm một hạt bắp rang nhét vào trong miệng, vị ngọt của phô mai hòa tan trên đầu lưỡi.

Quản lý cuối cùng cũng ngồi ngay ngắn xem phim, La Thanh Mộng vẫn còn ngậm bắp rang, đang muốn nuốt xuống, Thu Thư Tuyết lại câu ngón tay cô, cô rút tay lại đặt trên đùi, tay của Thu Thư Tuyết cũng đuổi theo, sau đó nhét một hạt bắp rang vào trong tay cô.

La Thanh Mộng cố sức mím môi.

Làm kẻ trộm đau khổ, làm kẻ trộm khó chịu.

Bắp rang trong tay trở nên rất dính, La Thanh Mộng lập tức nhét nó vào trong miệng, hai tay đút vào trong túi quần.

Hôm nay để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, cô đặc biệt ăn mặc tương đối tinh anh, trên người là áo khoác mỏng màu lam, dưới là quần tây, cô cất giấu đôi tay của mình đi, nhưng bên tai luôn có thể nghe thấy những câu như ‘Thanh Mộng’, ‘chị’, ‘Thanh Mộng’, ‘mẹ’, ‘ăn bắp’, ‘uống Coca không’.

Quản lý sẽ rất khách sáo mời cô ăn, còn Thu Thư Tuyết sẽ không nói đạo lý mà trực tiếp nhét vào tay cô, nhét vào tay không được thì đút vào miệng.

Cuối cùng kiên trì không được nữa, La Thanh Mộng nghĩ đến bản thân có thể vì sớm, vì thế cô cầm túi xách đứng dậy, nói: “Ngại quá, em, em muốn đi toilet một chuyến.”

La Thanh Mộng cũng không đi toilet mà chạy thẳng ra bên ngoài, trực tiếp rời khỏi rạp chiếu phim, gương mặt của cô hoàn toàn đỏ bừng, cúi đầu đi lung tung một hồi mới tìm được đường ra, nhưng lúc xuống cầu thang cuốn thì phát hiện hai người kia cũng theo ra.

La Thanh Mộng không quay đầu lại, xuống lầu một đi thẳng ra ngoài chính là trạm tàu điện, cô vừa muốn đi vào thì quản lý đã ôm bắp rang đuổi đến.

La Thanh Mộng theo bản năng xoa cổ một chút, nhưng cô không nhìn lại, cô trực tiếp đặt túi xách lên băng chuyền kiểm tra an ninh, sau đó lên tàu điện ngầm rồi cúi đầu ngồi xuống ghế.

Hai người kia đều có xe, hẳn là sẽ không đuổi theo vào đường ray tàu điện, nhưng La Thanh Mộng vẫn nhịn không được nhìn ra bên ngoài, cho đến lúc con tàu tiến vào trong đường hầm.

La Thanh Mộng ngồi nửa giờ mới lấy lại tinh thần, sau khi mở bản đồ lên xem tuyết đường phát hiện chỉ còn hai trạm nữa đã là trạm cuối.

Trong lúc này, trái tim La Thanh Mộng cảm thấy rất khó chịu.

La Thanh Mộng suy nghĩ nên giải thích với quản lý như thế nào, nếu chị ấy không cho cô thăng chức nữa thì làm sao, nếu vậy thì đúng là dùng giỏ tre múc nước rồi.

Cô vì chuyện thăng chức mà mời cơm, tặng quà, đã bỏ ra hơn ba nghìn tệ. Hiện tại đang tiêu dùng đều là tiền gởi ngân hàng.

La Thanh Mộng nỗ lực muốn bản thân thông minh một chút, khéo léo một chút, sau đó lúc nói rõ với quản lý cô sẽ đánh phủ đầu, nghiêm túc hỏi: “Nếu như em cự tuyệt chị, em còn có thể lên làm quản lý sao?”

Có lẽ quản lý cũng không phải loại người sẽ giở trò này.

Nhưng, trải qua chuyện vừa rồi, cô cảm thấy bản thân cũng trở nên rất không trung thực, nếu như chị ấy hỏi cô và Thu Thư Tuyết là quan hệ gì thì phải làm thế nào?

Xuống tàu, cô lấy điện thoại ra, nhưng điện thoại lại đặc biệt yên tĩnh bởi vì không ai gọi điện hay nhắn tin cho cô.

Quản lý năng lực công việc có thừa, tính tình cao ngạo nhưng vẫn có chừng mực, hẳn là sẽ không chơi trò tranh giành tình cảm, cho nên, chỉ cần nói rõ là tốt rồi.

Thu Thư Tuyết… Thu Thư Tuyết lại rất đáng giận, cô phải nói, phải phát giận, hôm nay cô ấy rất quá đáng, cô ấy dựa vào cái gì làm như vậy.

Đúng, chính là như vậy.

La Thanh Mộng rất kiện quyết.

Trong thang máy tín hiệu không tốt, cô vừa bước ra, gió đêm thổi tới, đại não cư nhiên nghĩ đến một chuyện rất đáng sợ, nếu như cô không có mặt, vậy liệu rằng Thu Thư Tuyết có nói lung tung với quản lý hay không, hoặc hai người đó có đánh nhau vì cô hay không?

Hẳn là sẽ không, dù sao cô cũng không có mị lực lớn như vậy. Hơn nữa hai người đó đều người trưởng thành rồi, dù sao cũng cần giữ thể diện.

Cô kéo khăn lụa trên cổ, giảm bớt nhiệt khí trên người.

Cô bắt đầu tìm số điện thoại của quản lý, nhưng không thể dùng Wechat nhắn tin cho chị ấy, bởi vì chị ấy sẽ gọi lại bằng video, mà một khi mở video, La Thanh Mộng sẽ nói năng lộn xộn, không thể nói rõ được chuyện gì.

Hay là gửi tin nhắn giải thích rõ ràng trước, như vậy sẽ không cần phải nói ra, La Thanh Mộng đeo túi xách trên tay, cô bắt đầu soạn tin nhắn, nhưng mới vừa đánh ra [quản lý, thật xin lỗi, em cảm thấy vẫn là công việc quan trọng hơn, hiện tại em còn chưa thoát khỏi bóng ma hôn nhân, tạm thời không muốn nói chuyện yêu đương, chúng ta có thể làm bạn bè, làm bạn bè cũng có thể dắt tay cùng nhau tiến tới…]

Sau đó là cô chuẩn bị vuốt mông ngựa nhiều một chút, ca ngợi quản lý là người tốt, gần đây cảm ơn chị ấy và vân vân.

Đột nhiên, bên tai cô vang lên tiếng còi xe, La Thanh Mộng bị dọa giật mình, trái tim đập mạnh, cô không khỏi xoay người nhìn sang bên cạnh.

Bên cạnh dừng hai chiếc xe.

Quản lý biết nhà La Thanh Mộng ở nơi nào, La Thanh Mộng vừa xuống khỏi tàu điện thì bên cạnh đã đỗ hai chiếc xem, một chiếc là của quản lý, phía sau là xe của Thu Thư Tuyết.

So sánh với nhau, xe của Thu Thư Tuyết lớn hơn xe của quản lý một chút, giống như chỉ cần lái về phía trước là có thể trực tiếp lấn át, La Thanh Mộng cả người đã tê rần, thật quá đang, hai người này đang làm gì, vì sao lại theo dõi cô.

Quản lý cũng chú ý đến Thu Thư Tuyết, cô ấy đến nơi này là muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, muốn biết rõ quan hệ giữa hai người này, có phải họ đang yêu đương hay không. Không ngờ cô ấy vừa đến, Thu Thư Tuyết cũng đến, cô ấy còn vì thế đảo một vòng muốn cắt đuôi Thu Thư Tuyết, cuối cùng lại phát hiện Thu Thư Tuyết vẫn theo được đến đây.

Quản lý vẫn luôn cảm thấy người này có bệnh.

La Thanh Mộng hít thở sâu, hận không thể kéo da mặt xuống rồi vội vàng giấu đi, vì sao lại như vậy?

Hai chân cô run rẩy, trái tim đập đến quá tải, tự hổi phải làm sao bây giờ?

Cô cúi đầu đi về phía trước, giờ này sẽ không có xe ra vào khu chung cư, vì vậy hai chiếc xe kia cũng không nóng lòng vào cổng, mà chỉ cũng chậm theo sau cô.

La Thanh Mộng rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Cuối cùng cô nhịn không được nữa nên dừng lại, sau đó chạy về phía quản lý, cô nói: “Quản lý, em vẫn nên nói rõ với chị, hiện tại em còn không có ý định yêu đương.”

Quản lý liếc mắt nhìn phía sau: “Chờ một chút đã, cô ấy rốt cuộc là ai?”

Xe của Thu Thư Tuyết cũng dừng lại, cô ấy mở miệng trước: “Chị đừng hiểu lầm, chúng tôi không yêu đương, chị ấy là mẹ của tôi.”

“Cái gì?” Quản lý hiển nhiên không thể hiểu được, cô ấy đẩy cửa xuống xe, nhìn về phía Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết rõ ràng là một cô gái hơn hai mươi lăm tuổi, cái gì mẹ, phản ứng đầu tiên của cô ấy Thu Thư Tuyết là một kẻ biến thái, hơn nữa còn theo dõi La Thanh Mộng, có thể là đã nhìn trúng La Thanh Mộng lúc gặp ờ nhà sách, đến nay vẫn luôn đeo bám La Thanh Mộng.

Quản lý nghĩ với tính cách của La Thanh Mộng có lẽ bị quấy rầy cũng không dám hé răng, vì thế cô ý có ý muốn che chở, trực tiếp hỏi: “Cô có bệnh sao?”

Thu Thư Tuyết nói: “Còn chị thì sạch sẽ đến đâu?”

Ngữ điệu của Thu Thư Tuyết đầy khiêu khích, cô ấy híp mắt lạnh giọng nói: “Ai cũng là người trưởng thành rồi, chị giả vờ thanh cao cái gì, nếu như nói chị không có tư tâm, tôi thật không tin, đến bây giờ chị còn chưa ký hợp đồng lao động với chị tôi đúng chứ.”

“Cái gì chị cô?” Quản lý càng mù mịt, cô ấy nhìn La Thanh Mộng: “Cô ta rốt cuộc là…”

Tay Thu Thư Tuyết khoát lên cửa kính xe, nói: “Chị còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, chị có để chị ấy ký hợp đồng lao động chưa, có giấy trắng mực đen đảm bảo chức vụ của chị ấy không, không có nhưng vẫn luôn hứa hẹn để chị ấy làm trâu làm ngựa, nếu như là thật sự, vậy chị lại giúp được gì cho chị ấy.”

Quản lý cắn môi, nhíu mày nói: “Cô hiểu nội tình của việc này sao, em ấy không có kinh nghiệm cũng không có bối cảnh, phải đi từng bước một, thế nào cũng phải có quá trình thực tập. Dù sao cũng không thể để sau này em ấy bị nói xấu đi? Em ấy cần phải ổn định từng bước.”

“Chị ấy phỏng vấn hẳn là vào một chức vụ cao hơn hiện tại, tối thiểu cũng là cấp quản lý, loại cấp bậc này có thể xác định ký hợp đồng trong cùng ngày. Nếu như không ký, đó chính là đang cố ý kéo dài.” Thu Thư Tuyết nói: “Vậy cần thủ việc bao lâu?”

Thu Thư Tuyết lại nói: “Tôi là kẻ bệnh tâm thần, còn chị là người tốt sao?”

“Nếu chị thật tình muốn cho chị ấy làm quản lý, hay là muốn tạo áp lực cho chị ấy, mượn cơ hội này tiếp xúc với chị ấy?”

Quản lý cười nhạt: “Vậy cô cũng không tốt đẹp hơn chỗ nào, biết rõ hôm nay là ngày em ấy phỏng vấn, còn làm loại chuyện này, cô đang theo đuổi em ấy nhưng không thành công đúng không, nên chỉ có thể gọi em ấy là mẹ, là chị để khỏa lấp sự thật là giữa hai người không có quan hệ gì đúng chứ.” Quản lý càng cảm thấy Thu Thư Tuyết là biến thái.

“Cô nói như thế nào cũng là một con nhóc mà thôi, có kinh nghiệm xã hội không, gia đình có tiền nên muốn chơi thế nào cũng được sao?”

Hai người cô một câu tôi một câu, La Thanh Mộng sắp điên rồi, cô vốn dĩ không muốn quan tâm đến, mặc kệ hai người đó muốn làm thế nào, nhưng không được, vì thế cô chen vào giữa hai người bọn họ, nói: “Đừng ồn ào nữa, đừng ồn ào nữa, tôi không có quan hệ gì với ai cả.”

Thu Thư Tuyết nhìn về phía quản lý, nhướng mày bồi thêm một câu: “Ngại quá, tôi sống ở đây, mời chị đi cho.”

Quản lý sửng sốt, không nghĩ tới Thu Thư Tuyết sống ở nơi này, cô ấy lập tức nhìn về phía La Thanh Mộng, cho rằng hai hai người các cô sống chung nhà. Hoặc có lẽ Thu Thư Tuyết là bạn cùng phòng của La Thanh Mộng.

Quản lý cần biết rõ ràng hai người là loại trạng thái nào, vì thế nhìn về phía La Thanh Mộng, nói: “Cô ta là bạn gái của em sao?”

La Thanh Mộng thầm nghĩ các cô sẽ lập tức đường ai nấy đi, bên này có cửa hàng, đợi lát nữa sẽ thì có người đến vây xem, vì thế nói: “Không phải, quản lý chị…”

Lời còn chưa dứt, quản lý đã cất tiếng cười nhạt, khinh thường nhìn về phía Thu Thư Tuyết: “Cô cũng không phải bạn gái của em ấy, dùng thân phận gì nói chuyện với tôi.”

“Đừng ồn ào nữa…” La Thanh Mộng đau đầu, không biết phải ngăn ai lại, quản lý vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, Thu Thư Tuyết lại cố ý không xuống xe, hai người vẫn không ngừng cãi vã.

“Tôi không phải bạn gái thì sao, chị biết chị ấy muốn cự tuyệt chị không, đơn giản là chị tạo áp lực cho chị ấy, nên chị ấy mới không dám đẩy chị ra, chị chỉ đang lấy chuyện thăng chức uy hiếp chị ấy.”

Bởi vì quản lý không biết Thu Thư Tuyết rốt cuộc là ai, cô ấy và La Thanh Mộng có quan hệ gì, nên chỉ có thể xem lời của Thu Thư Tuyết như mê sảng, bệnh tâm thần.

Quản lý cũng hào phóng thừa nhận, thích một người không thể nào không có tư tâm, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải muốn bức bách La Thanh Mộng, cho dù hai người không thể ở bên nhau, La Thanh Mộng cũng sẽ không mất đi chức vụ.

Thu Thư Tuyết giọng điệu trào phúng: “Thật sự có thể để chị ấy thăng chức sao? Chị có năng lực này sao?”

Giọng nói của hai người câu sau cao hơn câu trước, La Thanh Mộng không biết nên ngăn cản thế nào, bỏ đi thì lại sợ hai người đánh nhau, cô vô lực nói: “Đừng như vậy nữa, chờ vào nhà chúng ta lại mở hội nghị video nói đi.”

Quản lý rõ ràng nóng nảy, cô ấy ấn vai La Thanh Mộng nói: “Em đừng xen vào, Thanh Mộng, nếu như em không thích cô ta, thì cô ta chính là đang quấy rầy em, báo cảnh sát bắt kẻ biến thái này đi.”

“Không thể báo cảnh sát.” Như vậy sẽ càng mất mặt.

Đôi mắt La Thanh Mộng đỏ lên: “Có, có thể không cãi nhau nữa được không. Nếu như thực sự thích tôi, thì đừng ồn ào nữa, tôi cũng không có gì đáng để thích, đừng như vậy nữa, nhỏ giọng một chút.”

Thật ra quản lý cảm thấy bản thân thất bại rồi, cô ấy nỗ lực kiềm chế lửa giận, không muốn tiếp tục ồn ào, nhưng cô biết La Thanh Mộng cũng không phải loại người đó: “Nếu như không phải bạn gái, em bài xích cô ta, không thích cô ta thì nên cự tuyệt sự quấy rầy của cô ta, Thanh Mộng, loại chuyện này không thể để cô ta được một tấc lấn một thước.”

“Không phải, cô ấy thật sự không phải bạn gái của em.”

“Cô ta đang theo đuổi em sao?” Quản lý bình tĩnh hơn một chút, lại nói: “Mức độ phát triển của hai người hẳn là không thấp đi?”

Quản lý cố giữ giọng điệu ôn hòa, nhưng nét mặt đã hiện lên vẻ phức tạp khó có thể chấp nhận, La Thanh Mộng vốn dĩ vẫn tùy ý cô ấy nói thế nào, là thật sự không muốn bị hiểu lầm mà mất đi một chức vị quản lý, cô nói: “Quan hệ giữa bọn em rất kém cỏi, nói ra rất phức tạp, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Em quả thật có chút khó chịu, chị luôn đề cập chuyện thăng chức, em chính là muốn biết nếu như em không đồng ý yêu đương với chị, thì chị còn để em thăng chức hay không. Nếu như hôm nay em không nói, nếu như chị cảm thấy không vui, em, em thực sự không có cách nào nữa, áp lực mỗi ngày đều rất lớn…” La Thanh Mộng sắp sụp đổ rồi, quá nghẹn khuất, cô cảm thấy bản thân đặc biệt lao lực, chủ yếu vẫn là bởi vì cô không có tiền, nếu không thì cô sẽ nói không thăng chức cũng không sao cả.

Không có tiền, phản bác cũng không có sức nặng. Hiện tại nói ra được thực sự cảm thấy thoải mái hơn, không còn phiền muộn như vậy nữa, cũng không cần lấy lòng quản lý nữa.

La Thanh Mộng rất muốn khóc, nhưng không có nước mắt lăn xuống đôi mắt nghẹn đến đỏ bừng, thôi bỏ đi, không giải thích nữa, cũng không che giấu nữa, cô nói: “…Ô, cô ấy là tiểu tam của chồng em.”

Nói xong lại cảm thấy không đúng, cô thút thích cấp cấp bổ sung: “Là chồng cũ, tiểu tam của chồng cũ.”

Quản lý nghe xong cả người sắp nứt ra: “Cái gì?”

“… mười bốn*..”

*thập tứ và tiểu tam nghe hơi gần âm, đang khóc nên phát âm không rõ.

“Phải, là tiểu tam, tiểu tam của chồng cũ…” La Thanh Mộng không mặt mũi gặp người nữa, cũng không có cách nào tiếp tục nói chuyện với quản lý, cô hung hăng trừng Thu Thư Tuyết, rất muốn đẩy cô ấy một cái, mà Thu Thư Tuyết cũng đã dự đoán trước, biết nếu bản thân xuống xe La Thanh Mộng nhất định sẽ đẩy cô ấy ra, sẽ làm cô ấy mất đi vị thế trong lúc tranh cãi, cho nên từ đầu đến giờ vẫn ngồi trong xe.

La Thanh Mộng nói xong liền dùng túi xách che mặt chạy đi, hiện tại cô đã nói rõ rồi nên không muốn quan tâm nữa, cũng nên kết thúc rồi.

Hôn nhân của quản lý chính là bị tiểu tam phá hoại, cho nên hiện tại hoàn toàn không thể lý giải nổi.

Tiểu tam và nguyên phối?

Lần thứ hai hóa đá.

La Thanh Mộng che mặt chạy đi, chạy rồi lại chạy, cảm thấy hai người bên kia dường như lại bắt đầu ồn ào, quản lý nói: “Làm tiểu tam có biết xấu hổ hay không, cô còn dám dây dưa Thanh Mộng.”

Thu Thư Tuyết dường như nói: “Người không liên quan nhường một chút, tôi phải về rồi.”

“Một tiểu tam như cô sao.”

“Đúng vậy, loại quan hệ giữa tôi và chị ấy, là phải cùng nhau ăn cơm chiều.”

Không phải, vì sao vẫn chưa kết thúc.

Càng nghe càng không ổn, so với drama trên mạng còn kịch liệt hơn, La Thanh Mộng chạy ngược trở lại: “Các người đừng ồn ào ở đây nữa!”

 

 

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Your article helped me a lot, is there any more related content? Thanks!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!