Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 25

Chương 25: Hôn môi, tấm tắc

 

La Thanh Mộng nhìn thấy Thu Thư Tuyết thì cả người run lên, tay cầm điện thoại lại càng run rẩy, Thu Thư Tuyết nhìn về phía cô, vẻ mặt u ám không hề tan biến.

La Thanh Mộng tim đập như sấm, cô cúi đầu đi vào từ cửa chính, Thu Thư Tuyết nói: “Sao không nhắn tin để em đến đón chị?”

Giọng nói có phần dịu dàng, khiến La Thanh Mộng rất không tưởng tượng được, bước chân của cô chậm vài nhịp, Thu Thư Tuyết đi theo phía sau, lúc cô muốn ấn thang máy thì Thu Thư Tuyết đã giành trước, vòng tay ôm lấy cô, cô ấy nói: “Sắc mặt chị không tốt.”

La Thanh Mộng nhẹ nhàng vuốt mặt mình.

Cô im lặng né tránh Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết lại nói: “Cho dù chị không muốn để ý đến em, không muốn dẫn em ra ngoài chơi, nhưng bản thân khó chịu thì phải nói ra.”

La Thanh Mộng thầm nghĩ, cô nào có khó chịu, vào thang máy cô không khỏi nhìn vào ảnh phản chiếu, phát hiện sắc mặt của mình trắng bệch, cũng do vừa rồi bị quản lý hù dọa không nhẹ, mà Thu Thư Tuyết lại đột nhiên xuất hiện, gần như dọa cô phát điên.

Lên lầu, La Thanh Mộng hít sâu một hơn, ngăn chặn nhịp tim đang hỗn loạn.

Cô bước nhanh ra khỏi thang máy, đến trước cửa căn hộ nhật mật mã mở cửa, cửa vừa mở ra môi của Thu Thư Tuyết đã lập tức phủ xuống, hai tay ôm chặt eo cô, ép cô lên trên cửa.

“Hôm nay tôi không có làm.” La Thanh Mộng đẩy Thu Thư Tuyết ra.

“Huh?” Thu Thư Tuyết không hiểu, gương mặt vẫn dán vào mặt cô, thoạt nhìn rất không muốn phải buông tay, hơn nữa còn cúi đầu mút môi cô.

Có lẽ La Thanh Mộng quá chột dạ, nên không dám đối diện với Thu Thư Tuyết, dẫn đến Thu Thư Tuyết từ lúc hôn đến sờ, cô vẫn luôn cho rằng cho rằng đang hỏi cô có làm chuyện đó cùng quản lý hay không.

La Thanh Mộng lắp bắp nói: “Tôi còn chưa bị điên, tôi, chính là quá mệt mỏi, chạy đi chạy lại cả một ngày, còn cô lại mỗi ngày trêu đùa, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cô.”

Thu Thư Tuyết nói: “Vậy em sẽ kiểm tra thử xem?”

La Thanh Mộng thầm nghĩ, cô ấy quả nhiên muốn kiểm tra xem cô có làm chuyện đó với quản lý hay không.

Thu Thư Tuyết người này thực sự quá đáng ghét, ban đầu cô không hiểu, cần người chỉ dẫn, sau đó hai người cùng nhau làm rất hài lòng, cô cũng rất thích như thế.

Nhưng Thu Thư Tuyết rất xấu, giống như một đứa trẻ đáng ghét không bị quản thúc, sức chịu đựng của La Thanh Mộng cho dù tốt thế nào cũng không chịu nổi việc mỗi ngày phóng túng vài lần.

Gương mặt La Thanh Mộng đỏ bừng: “Cút đi!”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng rồi tiếp tục hôn, hôn đến mức La Thanh Mộng gần như thở không nổi mà kêu rên, Thu Thư Tuyết nói: “Rất thích hôn chị, nếu để chị chạy thì không được hôn nữa.”

Thu Thư Tuyết rất ỷ lại vào La Thanh Mộng, gọi chị, gọi mẹ, xưng hô hỗn loạn, La Thanh Mộng muốn cô ấy đừng gọi lung tung nhưng cô ấy đã ngăn chặn môi cô, lời muốn nói biến thành thở dốc.

“Thu Thư Tuyết…” Giọng nói của La Thanh Mộng run rẩy, như là muốn khóc.

“Làm sao vậy?”

La Thanh Mộng nói: “Cô đừng kéo chân tôi.”

“Được.” Thu Thư Tuyết đã thành thói quen, mấy ngày hôm trước các cô hành sự ngay tại đây, trong quá trình đó cô ấy luôn nâng một chân của La Thanh Mộng lên, hôm nay cũng thế, nghe cô nói mới chịu buông xuống.

La Thanh Mộng không giãy dụa nữa, tùy ý Thu Thư Tuyết hôn môi, đến lúc chịu không nổi nữa mới đẩy cô ấy ra một chút, hai người ôm chặt lấy nhau. Trán cô toát mồ hôi, Thu Thư Tuyết nhẹ nhàng vén tóc của cô ra phía sau rồi lại tiếp tục hôn cô.

“Cô thật sự phiền muốn chết.” La Thanh Mộng kêu rên, cô đã sắp thở không nổi nữa: “Tôi sắp chết rồi, cô chậm một chút.”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, nhưng vẫn tiếp tục hôn cô đến môi phát đau.

Hôn một hồi lâu, Thu Thư Tuyết mới nói: “Chờ chị thoải mái rồi, chúng ta tiếp tục hôn có được hay không?”

La Thanh Mộng trừng cô ấy một cái, sau đó đi vào phòng khách, đá rơi đôi giày dưới chân, Thu Thư Tuyết theo sau cúi người xếp giày lại ngay ngắn.

La Thanh Mộng đi rửa tay, sau đó nấu một bình nước nóng, trải qua việc hôn môi vừa mới sắc mặt của La Thanh Mộng đã trở nên tốt hơn, nhưng vẫn một mực không dám xem điện thoại.

La Thanh Mộng thấp giọng hỏi Thu Thư Tuyết: “Cô là trời sinh thích nữ giới sao?”

“Chính là kiểu đồng tính trời sinh sao?”

“Hơn nữa còn là T*?”

*T: công, đóng vai trò chủ động trong việc ấy ấy, còn P là thụ.

Cô muốn biết rốt cuộc bản thân hấp dẫn người khác ở điểm nào mà những người đó lại vô duyên vô cớ thích cô, vì sao cô vừa ly hôn thì lập tức xông tới. Là vì họ thích phụ nữ đã ly hôn sao?

Cô nhìn Thu Thư Tuyết, cô ấy cúi đầu sắc mặt không được tốt lắm, ngữ điệu cũng không tính là tốt, cô ấy cúi đầu phà trà, tóc mai rũ xuống gò má, nói: “Chị gặp phải người đồng tính nào khác sao?”

La Thanh Mộng nhíu mày, thầm nghĩ chuyện đó không tiện nói với cô ấy, vì vậy nói: “Tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi, cô không phải trời sinh đã thích nữ giới sao?”

Thu Thư Tuyết tự hỏi rồi nói: “Không rõ lắm.”

“Có ý gì?”

“Bởi vì trước đây chưa từng gặp ai giống như chị, tất cả thuộc tính đều rất tốt.” Thu Thư Tuyết nói tiếp: “Cho nên cảm thấy cho dù chị là nữ cũng rất tốt.”

La Thanh Mộng vốn dĩ không nên hỏi cô ấy, bởi vì bây giờ còn kéo cả bản thân vào vấn đề.

Nhiệt độ của nước đã đến mức thích hợp, Thu Thư Tuyết rót cho cô một ly, đặt ở trên bàn trà nói: “Uống một ngụm đi? Có phát sốt hay không?”

Sự quan tâm đột ngột khiến La Thanh Mộng càng thêm co quắp bất an, cô im lặng không lên tiếng, nhìn vào ly nước đang bốc khói.

Không biết qua bao lâu La Thanh Mộng nói: “Trong túi  có thức ăn, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không nấu cơm cho cô nữa.”

Cô nói xong liền đi vào phòng ngủ, những lời này phần nhiều là tức giận, vẻ mặt của Thu Thư Tuyết có giây lát ảm đạm, La Thanh Mộng cũng thấy rõ, vì thế cô nhanh chân khóa trái cửa phòng ngủ rồi ngã người nằm xuống giường.

Lúc La Thanh Mộng ra khỏi phòng ngủ, thấy phòng khách không có người, hộp giữ nhiệt cũng không thấy tung tích, sau đó cô liền đến ghế mềm ngồi xuống, nhìn khung cảnh bên ngoài.

Sau đó lại cầm một quyển sách mở ra xem, chính là một quyển sách mới nổi gần đầy tên là ‘Tuyệt Khiếu’, quyển sách này khắc họa nỗi chua xót và cô độc, nhân vật chính tên Dương Tử biết bản thân sinh ra sẽ không được yêu thương, cô độc trưởng thành, cô độc dung nhập vào thế giới, cuối cùng cô độc trở thành người thuộc tầng lớp thấp nhất, ly hôn, bị vứt bỏ, mại dâm, giết người, trở thành đồ chơi của đàn ông, rồi lại giết chết đàn ông, cuối cùng giết chết bản thân.

Dương Tử.

Sinh ra trong lúc ánh mặt trời rực rỡ.

Cuối cùng cũng dọa lạc dưới ánh mặt trời rực rỡ kia.

La Thanh Mộng khẽ vén tóc ra sau tai, cô cũng không cảm thấy sau đó Dương Tử sẽ được trọng sinh, bởi vì cô ấy đã chết, triệt để cô độc đến chết.

Nhìn bầu trời tối đen, chuông cửa vang lên, La Thanh Mộng nghĩ là Thu Thư Tuyết nên không đi mở cửa.

Người bên ngoài cất tiếng gọi: “Giao thức ăn, có người ở nhà không?”

La Thanh Mộng đứng dậy ra xem camera an ninh, ngoài cửa quả thật là một shipper, cô nói: “Tôi không đặt hàng.”

Shipper nói: “Cửa nhà đối diện đặt, trên ghi chú có ghi rõ, tôi sẽ treo trên nắm cửa. Tôi còn phải giao đơn tiếp theo.”

Shipper vừa đi, Thu Thư Tuyết đã mở cửa bước ra, trong tay cầm một tờ giấy ghi chú, La Thanh Mộng không nhìn camera nữa mà trốn sang một bên, một lát sau tiếng đóng cửa vang lên.

La Thanh Mộng xác định không có động tĩnh mới cẩn thận mở cửa ra, trên tay nắm cửa là phần thức ăn được giao, bên cạnh còn dán một tờ giấy ghi chú.

La Thanh Mộng cho rằng cô ấy sẽ viết gì đó đại loại như ‘không ăn sẽ lãng phí, không ăn thì không ăn’, cô gỡ tờ ghi chú xuống, trên đó viết chính là: [Mượn một câu nói em từng đọc được trong sách ‘có một loại người mặc kệ làm chuyện gì, điều đầu tiên nghĩ đến chính là lùi bước, cãi nhau lùi bước, hẹn hò lùi bước, có tình cảm cũng lùi bước. Họ sợ cãi nhau, sợ phiền toái, chỉ cần cảm thấy khổ sở, bị tổn thương căn cơ, sẽ lập tức tự nói với chính mình: a, từ bỏ đi, không liên hệ nữa, đoạt tuyết quan hệ chính là biện pháp tốt nhất.’ Thực tế là bởi vì những người này từ nhỏ đã không được gia đình dùng tình yêu thương bồi đắp, dẫn đến không thể suy nghĩ cách giải quyết khó khăn, cũng không có người nào nói cho họ biết như vậy cũng không có vấn đề gì. Bọn họ cho rằng tất cả việc xấu xảy ra đều là đại sự lớn bằng trời, quen dùng cách lùi bước và nhu nhược để bảo vệ bản thân, chị, chị cũng là như vậy sao?]

La Thanh Mộng mím môi.

Lần đầu tiên cô thấy nét chữ của Thu Thư Tuyết, trước đó tối đa chỉ nhìn thấy chữ kỹ, nét chữ của cô ấy tương đối uyển chuyển, giống như hành thư, viết rất đẹp.

La Thanh Mộng mở túi đựng thức ăn, sau đó lại mở TV, vừa ăn vừa xem TV, hiếm khi có thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi, cô nằm trên sô pha nhìn tờ ghi chú kia.

Hiện tại cũng không còn khổ sở như vậy nữa, có thể là vì có được một người hiểu thấu.

Lời Thu Thư Tuyết nói còn thiếu một chút, không phải cô một mực thối lui, mà là có một chuyện, nếu như một tuần, một tháng không thấy phản hồi, không nghe được lời ‘xin lỗi’, như vậy cô sẽ hoàn toàn từ bỏ.

Cô đã từng có một người bạn, khi đó quan hệ của hai người rất tốt, không có gì giấu nhau, đề cử sách cho nhau, cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến về phía trước, nhưng sau này có một lần hai người cãi nhau.

Bởi vì một quyển sách.

Người bạn đó cũng biết quyển sách kia đã bầu bạn với cô vượt qua mùa đông khổ sở nhất vào năm mười tám tuổi.

Nhưng có một ngày người bạn đó nói: “Mình cảm thấy bản phiên dịch rất hay, nhưng nguyên tác lại viết không tốt, không biết tại sao cậu lại thích nguyên tác.” La Thanh Mộng kiên trì nguyên tác mới là kinh điển, cô cảm thấy bản thân không được tôn trọng, đồng thời cũng biểu đạt suy nghĩ cho dù là ai, khi biết sở thích của người khác, cho dù không giống với bản thân thì cũng nên tôn trọng.

Hai người vì thế mà cãi nhau.

La Thanh Mộng bắt đầu khủng hoảng, cảm thấy người bạn này và ba mẹ cô không có gì khác nhau, xúc phạm đến cô rồi cũng sẽ không nói xin lỗi, hơn nữa còn muốn cô cúi đầu trước.

Đến khi cô đã không còn cần lời xinh lỗi nữa, người kia vẫn nỗ lực công kích cô, thậm chí cũng không có e ngại cô sẽ tức giận.

La Thanh Mộng không thể chịu đựng được việc người bạn này còn tiếp tục tồn tại trong thế giới của cô. Bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy người này biết cách làm cô khổ sở, cũng giống như kẻ địch luôn muốn bắt lấy nhược điểm đến uy hiếp cô.

La Thanh Mộng là một người hiền lành, nhiều lúc cô chỉ muốn nghe một câu xin lỗi.

Chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi như thế, nhưng đối phương không nói, như vậy cô sẽ ép buộc bản thân trở nên quyết liệt, dùng một năm hai năm, ép buộc bản thân quên đi.

Sáng hôm sau thức dậy, lúc cho quần áo vào máy giặt, cô thoáng nhìn vào trong phòng tắm, trong một tuần các cô điên cuồng phóng túng, cô đã tỉnh lượt đi bước giặt quần áo, bởi vì Thu Thư Tuyết tắm rửa xong sẽ mang quần áo của hai người đi giặt, cô chỉ cần đến phòng bếp nấu cơm.

Có một buổi sáng thức dậy, các cô cùng nhau tắm, phối hợp ăn ý, cô còn bị đè trên tấm ngăn thủy tinh.

Lúc đứng trước bồn rửa mặt,  La Thanh Mộng cố sức hắt nước lên mặt mình.

Hôm qua ngủ không ngon, trong mộng chính là khuôn mặt của quản lý, chị ấy vẫn luôn nói với cô: “Thanh Mộng, em và chị ở bên nhau, chức vụ quản lý sẽ là của em.”

La Thanh Mộng không muốn xem quản lý là người xấu, trong lòng vẫn luôn hối hận hôm qua không hỏi rõ nếu như cô không đồng ý sống cùng chị ấy, có phải vị trí quản lý sẽ không đến lược cô hay không? Vì sao chị ấy không nói sớm, đến lúc việc sắp thành mới nói, cô không tin chị ấy không có tư tâm.

Trong lòng phiền muộn, cô cũng không có khẩu vị, cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài đi làm, cô thay giày ra cửa, vừa mở cửa thì thấy Thu Thư Tuyết, cô ấy đứng bên tường, trong tay còn cầm theo hộp giữ nhiệt.

Thu Thư Tuyết mỉm cười, nói: “Cái này cho chị.”

La Thanh Mộng vốn dĩ không muốn phản ứng cô ấy, nhưng miệng lại nhanh: “Cái gì a.”

Thu Thư Tuyết nói: “Bữa sáng.”

“Dựa vào cô, cô còn biết làm bữa sáng, nhất định không ăn được, tôi không cần.” La Thanh Mộng cự tuyệt.

“Em gọi điểm tâm sáng của nhà hàng mà chị thích ăn.” Thu Thư Tuyết nhẹ giọng hỏi cô: “Chị không làm bữa sáng, vậy sau này em sẽ đưa đến cho chị, được không?”

La Thanh Mộng im tiếng.

Thu Thư Tuyết nâng cổ tay cô lên, sau đó lại treo chiếc hộp vào ngón tay cô, cứng rắn đưa sự quan tâm của mình cho cô: “Được rồi, em đưa chị đi làm.”

La Thanh Mộng mím môi.

Tháng tư thời tiết ấm áp, Thu Thư Tuyết mặc áo sơmi, cần cổ thanh mảnh, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, bạch kim bao bọc một viên kim cương trong suốt, đeo ở trên cổ vô cùng xinh đẹp.

La Thanh Mộng đột nhiên không tức giận nữa.

Sợi lắc bạc của Thu Thư Tuyết vẫn còn đang ở trong nhà cô.

Thu Thư Tuyết đưa La Thanh Mộng đến trung tâm thương mại, lúc tháo dây an toàn Thu Thư Tuyết cúi xuống hôn cô, nếm hương vị trên môi cô: “Chị, sao hôm nay không tô son dưỡng a.”

Hai người ở bãi đỗ xe mờ tối, La Thanh Mộng nói thầm trong lòng, cô ấy ăn đến nghiện rồi sao.

Cô cố ý không bôi son dưỡng, khiến bản thân nhìn không xinh đẹp như trước nữa, để quản lý hết hy vọng, đừng nhìn thấy sắc nảy lòng tham.

Thu Thư Tuyết nói: “Em có chỗ nào chọc giận chị, chị không vui thì cắn em đi, thoải mái phát tiết, được không, đừng uất ức bản thân, xin lỗi chị, em xin lỗi chị được không.”

La Thanh Mộng chính là một con cá nóc đang tức giận, cô dùng sức mím môi, sau đó kéo cổ áo của Thu Thư Tuyết ra, dùng sức cắn lên xương quai xanh của cô ấy.

Thu Thư Tuyết kêu rên, La Thanh Mộng lại dời lên tiếp tục cắn, vốn dĩ muốn cắn cổ cô ấy nhưng xem nhiều tin tức trên mạng rồi nên sợ cắn vỡ mau mạch của ấy, vì vậy cô lại cắn thật nhiều lần, Thu Thư Tuyết đều tùy ý cô, hơn nữa còn nheo mắt dáng vẻ dường như rất thoải mái, cho đến khi cảm thấy có chút đau đớn, Thu Thư Tuyết mới đẩy cô ra một chút, cô lập tức xuống xe đi lên tầng trên.

Thu Thư Tuyết không đuổi theo mà chỉ ngồi trên xe nhìn cô đi vào thang máy, ngón tay khoát lên vô lăng, sau đó chăm chú nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay.

Quả nhiên là sao Thủy nghịch hành*, năm ngoái thích một người, cho đến bây giờ vẫn luôn nhiều tai nhiều kiếp, nhiều khó khăn.

*Sao Thủy nghịch hành là hiện tượng sao Thủy di chuyển ngược lại trên bầu trời, khiến cho suy nghĩ, giao tiếp bị mất cân bằng, thông tin bị sai lệch dẫn đến xảy ra nhiều rủi ro. Người ta nói rằng, bạn nên tránh di chuyển hoặc tiến hành những dự định hay kế hoạch trong giai đoạn này.

La Thanh Mộng là người đầu tiên đến nhà sách, cô mới vừa mở cửa bước vào, thì Thần Hân cũng đến, cô ấy ngáp dài nói muốn phát điên, bởi vì ở dưới lầu gặp phải quán lý nên không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

La Thanh Mộng cũng cảm thấy kỳ lạ.

Trái tim đập rất nhanh.

Cô lập tức chuẩn bị những thứ cho ngày hôm nay, lấy quyển sách được đề cử ra, nhưng bởi vì khẩn trương mà viết sai vài lần, chờ cô viết xong mang bản đen ra ngoài thì xa xa đã nhìn thấy quản lý mang theo bữa sáng bước vào, đồng thời cũng thấy Thu Thư Tuyết từ trong thang máy đi ra.

Thu Thư Tuyết? Cô ấy không đi làm sao.

La Thanh Mộng giật mình phát hiện hôm nay là chủ nhật, Thu Thư Tuyết lại chỉ làm việc từ thứ hai đến thứ sáu.

Cô xoay người đi vào bên trong.

Quản lý vội đuổi theo, mỉm cười hỏi cô: “Thanh Mộng, em đã ăn sáng chưa?” Quản lý cầm bữa sáng La Thanh Mộng La Thanh Mộng xem, La Thanh Mộng thật sự không muốn nhận, cô nói lắp: “Em đã mua rồi, lát nữa sẽ ăn.”

Nói xong mới nhớ đến bữa sáng là do Thu Thư Tuyết mua.

Thu Thư Tuyết đứng trước cửa nhưng không bước vào, có một điều khác biệt so với trước đó là cổ áo của cô ấy mở rộng hơn, để lộ ra rất nhiều dấu răng.

Biến thái, có bệnh, điên rồi.

“Thanh Mộng?” Quản lý gọi cô.

La Thanh Mộng run lên, cô đi vào quầy thu ngân, giọng nói rất nhỏ: “Em có bữa sáng rồi… chị, chị cho Thần Hân đi, em ấy hẳn là chưa ăn.”

“Chị đặc biệt mang cho em.” Quản lý đến bên cạnh quầy thu ngân, cánh tay chống lên trên bàn.

Ngay từ đầu La Thanh Mộng không chớp mắt, nhưng quản lý vẫn luôn cảm thấy lúc cô không chớp mắt cũng rất dễ nhìn, yên tĩnh, dịu dàng, thích hợp sống chung, mỗi động tác của cô đều làm người ta không thể dời mắt.

Chỉ là La Thanh Mộng quá thẳng, lần trước yêu đương cũng là lấy chuyện kết hôn làm mục tiêu, sau đó thì trực tiếp kết hôn.

Quản lý đè nén tâm tư đang rục rịch.

“Em nếm thử một chút đi.” Quản lý nói.”Chị xếp hàng mua.”

Quản lý mua bánh bao của một cửa hàng rất nổi tiếng, cô ấy tùy ý nhìn hộp giữ nhiệt trong tay La Thanh Mộng, sau đó cũng rất kinh ngạc bởi vì bữa sáng của La Thanh Mộng chỉ là một chiếc hộp giữ nhiệt bình thường được chứa trong túi nhựa trong suốt, nắp hộp mở ra, bên trong là điểm tâm sáng Cảng Thức Tảo Trà, là nhà hàng được xếp hạng rất cao.

Chuyện này thật nghĩ không rõ, thức ăn đắt tiền lại được đóng gói mộc mạc như vậy, hơn nữa La Thanh Mộng lại càng không mua loại điểm tâm đắt đỏ này.

Quản lý sẽ đẩy điểm cho về phía La Thanh Mộng nữa, chỉ cho rằng đó là bản thân La Thanh Mộng tự làm, cô ấy cũng là có ý muốn ở riêng với La Thanh Mộng, muốn trò chuyện với cô, nhằm tạo thêm áp lực cho cô.

La Thanh Mộng rất nhạy cảm, tính tình nhút nhát như thỏ, động tĩnh lớn một chút cũng đủ hù chết cô, vì thế cô ấy cố gắng cẩn thận La Thanh Mộng.

Hô hấp của La Thanh Mộng trở nên dồn dập, không biết nói như thế nào, bởi vì quản lý nói buổi chiều cô phải đi phỏng vấn, nếu như cảm thấy áp lực thì buổi sáng cô ấy sẽ dẫn cô đi dạo.

Nói là đi dạo, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy quản lý muốn dẫn cô đi khách sạn thuê phòng.

Quản lý là một người đứng đắn, hẳn là sẽ không làm như vậy.

Nhưng cô quá khẩn trương, thở cũng không ra hơi, đầu óc hỗn loạn, không hiểu vì sao đến hiện tại quản lý mới bày tỏ với cô?

La Thanh Mộng lại tự trách mình, nếu hôm qua nhẫn nại không đi hỏi thì tốt rồi.

Mỗi lần cô yên lặng, dường như ai cũng có thể thấy được tâm sự của cô, trước đó là Thu Thư Tuyết, hiện tại là quản lý.

Quản lý nhẹ giọng nói: “Trước đó chị không nói là vì nghĩ em mới vừa ly hôn, tâm tình chưa ổn định, hơn nữa nói thẳng không thành ý, cho nên mới chờ cơ hội nào, em đừng quá áp lực. Chức vụ quản lý không liên quan nhiều đến chuyện này, em đừng từ bỏ.”

Hai người thấp giọng nói chuyện công việc, nhìn có vẻ rất thân mật, Thu Thư Tuyết nhất định sẽ hiểu lầm hôm qua cô đến nhà quản lý nấu cơm, hơn nữa cô còn biểu hiện chột dạ như vậy, Thu Thư Tuyết hẳn là cũng có thể nhìn ra quản lý đã bày tỏ với cô.

La Thanh Mộng vô cùng khẩn trương, cô không tin quản lý, hơn nữa rất sợ Thu Thư Tuyết đến làm loạn, rõ ràng Thu Thư Tuyết có dục vọng chiếm hữu đối với cô, hơn nữa còn đặc biệt thích ghen tuông.

La Thanh Mộng đau đầu, vẻ mặt thống khổ, cúi đầu cắn điểm tâm nhưng một ngụm cũng nuốt không trôi.

Quản lý cũng có vài phần nghi hoặc, La Thanh Mộng nhìn thế nào cũng không giống người kỳ thị đồng tính, có đôi khi nói chuyện phiếm La Thanh Mộng cũng sẽ lơ đãng so sánh nam giới và nữ giới sau đó cho rằng nữ giới tốt hơn.

Quản lý suy nghĩ một chút: “Chúng ta vào phòng nghỉ nói chuyện, hoặc vào quán cà phê? Em thấy thoải mái là được.”

Quản lý lớn tuổi hơn La Thanh Mộng, xem như đàn chị, bình thường ăn mặc rất thanh lịch tinh anh, tuy rằng ngoại hình không được tính là xinh đẹp nhưng lúc ăn diện tuyệt không cũng không kém. Vài lần dùng cơm chung, cũng có thể thấy được sự thành thục của cô ấy, chính là loại hình nữ cường nhân xen lẫn chút dịu dàng.

La Thanh Mộng càng khẩn trương, cô không nói được một lời, trong lòng thầm nghĩ nhất định không thể vào phòng nghỉ, phòng nghỉ vừa nhỏ vừa hẹp, quả thực là căn cứ sắc tình. Càng không thể đi quán cà phê, bởi vì bầu không khí nơi đó cũng quá lãng mạn.

Bên trong một nguời, bên ngoài một người.

La Thanh Mộng quả thực muốn chết, cô căn bản không biết phải làm sao, đôi mắt cũng sắp nghẹn đỏ.

“Mộng tỷ!” Tiểu Đường vỗ bàn, cô ấy đến đúng giờ bắt đầu làm việc, nói với cô: “Chị, em giúp chị đăng tin lên Tiểu Hồng Sách* rồi, có người đến hỏi, chị muốn thêm Wechat không?

*Tiểu Hồng Sách: một ứng dụng tương tự như Instagram.

“A… làm sao vậy?”

La Thanh Mộng sắp khóc.

Tiểu Đường cũng mờ mịt, cô chỉ đến báo tin thôi mà đôi mắt của La Thanh Mộng sao lại đỏ như vậy, cô bình tĩnh một hồi mới nhớ đến chuyện Thanh Mộng sắp chuyển công tác, không phải là điều chuyển thất bại rồi chứ, vậy tiền của La Thanh Mộng không phải đổ sông đổ biển rồi sao?

Đang nghĩ ngợi, cô cũng có chút tức giận nhìn quản lý, La Thanh Mộng lập tức rời khỏi quầy thu ngân, kéo tay Tiểu Đường, nói: “Tiểu Đường, chúng ta đi vào phòng đọc sách xem đi, chị vẫn ổn.”

Tiểu Đường tính tình hào sảng, bình thường làm việc không qua suy nghĩ, cô không biết nhìn tình thế và khôn khéo như Thần Hân, cảm thấy không ổn liền hỏi: “Chuyện chị điều chuyển công tác thất bại rồi sao, cũng thật làm khó cho chị.”

“Xuỵt, vào trong rồi nói.” La Thanh Mộng chưa từng dám quay đầu nhìn hai người bên ngoài, Tiểu Đường còn muốn quay đầu, cô lập tức đẩy Tiểu Đường đi.

Hai người ngồi trong phòng đọc sách, Tiểu Đường cũng cảm thấy có điều kỳ lạ bởi vì La Thanh Mộng rất ít khi lười biếng trong thời gian làm việc. La Thanh Mộng hoàn hồn, dẫn Tiểu Đường ra vẻ như đang sắp xếp phòng đọc.

Tiểu Đường lần đầu tiên phát hiện La Thanh Mộng còn biết cách trốn việc hơn mình, vì vậy liếc mắt nhìn quản lý một cái, nói: “Chị, đều là bạn bè, có chuyện gì cứ nói với em.”

La Thanh Mộng không có gì để nói, cô bắt đầu sắp xếp sách, sau đó phát hiện Thần Hân lắc lư qua lại ở bên ngoài, hơn nữa còn nhìn cô bằng ánh mắt rất u oán rất tức giận, giống như đang nói: “Không ngờ chị lại giấu em kết bạn với Tiểu Đường.”

Thần Hân không ít nói xấu Tiểu Đường, hiện tại La Thanh Mộng lại thân thiết với Tiểu Đường xác thực có chút không thích hợp, vì thế La Thanh Mộng lại ra khỏi phòng đọc sách, Tiểu Đường Tiểu Đường và Thần Hân đi theo phía sau cô.

Cô không biết nên nói gì cho phải, quản lý cũng không đi mà một mực ở lại trong nhà sách.

Sáng sớm khách đến không nhiều, hơn mười giờ trưa, trong nhà sách chỉ còn một vị khác là Thu Thư Tuyết, cách mỗi một tiếng đồng hồ cô ấy lại mua một quyển sách.

Cứ thế tới tới lui lui quét mã tính tiền: “Mẹ, giúp con mở ra xem bên trong.”

Sau đó, mười hai giờ lại mua một quyển: “Chị, quyển này không hay, không thích hợp với em, có thể đề cử cho em một quyển sách mới không?”

Hôm nay La Thanh Mộng đề cử quyển Xuân Tuyết của Mishima Yukio viết, Thu Thư Tuyết nói: “Kiyoaki một tay lách đến bên hông của nàng, đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ của nàng, giống như chìm đắm trong nhà kính trồng hoa, không ngừng hút lấy mùi hương kia, tưởng tượng nếu như được mùi hương này bóp nghẹt thì tốt biết bao nhiêu.”

“Những lời này xuất phát từ đâu a?” Thu Thư Tuyết hỏi.

La Thanh Mộng trả lời: “Chính là Xuân Tuyết.”

Thu Thư Tuyết lại nói: “À, em tên là Thu Thư Tuyết.”

Mượn cớ mua sách Thu Thư Tuyết lộ liễu trêu chọc cô, đưa sách nhận sách, đầu ngón tay khẽ chạm, vụng trộm giống như Kiyoaki và Satoko.

Trong ánh mắt Thu Thư Tuyết mang theo dục vọng, hai người cách quầy thu ngân, La Thanh Mộng lại cảm thấy ngón tay của cô ấy đang chạm vào người cô.

Chạm vào tay cô, sờ chân của cô.

Lúc trước yêu đương với Lý An, Thu Thư Tuyết cũng tùy tâm sở dục nói chuyện với cô như thế, mặt mang ý cười, khi đó cô vẫn luôn mặt đỏ tim đập, hôm nay nghĩ lại mới biết đó chính là dụ dỗ và trêu chọc, chẳng qua là cô không hiểu rõ nên mặc kệ Thu Thư Tuyết tiếp tục dẫn dụ cô, dung túng dục vọng của Thu Thư Tuyết.

“Thanh Mộng.” Quản lý đến chỗ cô.

Khuôn mặt La Thanh Mộng đỏ bừng, quản lý nói: “Đi thôi, qua bên kia.”

La Thanh Mộng cúi đầu thu dọn đồ đạc, điểm tâm chưa ăn, nhưng hộp giữ nhiệt vẫn phải mang về, sau đó hai người ra ngoài, Thu Thư Tuyết cũng không đi theo.

La Thanh Mộng bước nhanh hơn, còn quản lý vẫn thong thả dạo bước, đến bãi đỗ xe, cô gian nan ngồi ở ghế sau, quản lý quay đầu hỏi cô vì sao không ngồi ghế phụ, La Thanh Mộng chưa trả lời thì đã thấy Thu Thư Tuyết đi ngang qua chiếc xe, ngón tay câu lấy xâu chìa khóa, chậm rãi lắc lư.

Quản lý cũng thấy được, hỏi: “Hai người quen biết nhau sao? Cô ấy đã ở trong nhà sách cả ngày.”

La Thanh Mộng không ngồi ghế phụ, mà thắt dây an toàn ngồi ở ghế sau, tương tự, cô sản sinh cảm giác khó chịu giống như lúc đi xe của Lý An, cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Cô ấy là khách quen, thường đến xem sách, hơn nữa mua rất nhiều, khách hàng VIP có mức chi tiêu cao nhất chính là cô ấy.”

“Chính là khách hàng một tháng kéo hai ba nghìn tiền hoa hồng cho em?” Quản lý nói.

Đúng vậy.

La Thanh Mộng nhớ ra rồi, năm ngoái có một tháng cô nhận hai nghìn tệ tiền hoa hồng, nhưng lúc đó cô cho rằng tất cả mọi người đều như nhau, nên sẽ không đặc biệt chú ý, thì ra chuyện này đã bắt đầu từ năm ngoái.

Quản lý lái xe chở cô đến Quảng Trường Tinh Châu, lần này dễ theo dõi hơn so với lần đi tàu điện ngầm nên xe của Thu Thư Tuyết vẫn một mực theo ở phía sau.

La Thanh Mộng nỗ lực giữ vững tinh thần để đi phỏng vấn, cô trả lời rất tốt, quản lý thượng tầng cũng rất hài lòng đối với câu trả lời của cô, hơn nữa trên sơ yếu lý lịch của cô còn có một điểm sáng, chính là một tháng cô bán sách nhận được hơn hai nghìn tệ tiền hoa hồng, các vị quản lý nói nếu cô làm nhân viên kinh doanh hẳn là rất lợi hại. La Thanh Mộng mỉm cười đáp lại, nói rằng cô hiểu rõ về sách hơn.

Biểu hiện của cô rất tốt hơn nữa có quản lý tiến cử, đối phương nói cuối tuần sau có thể đến làm, bảo cô bàn giao công việc ở chỗ cũ trước, mấy ngày nữa có thời gian sẽ cùng đi ăn.

Việc này xem như đã định, La Thanh Mộng thở dài một hơi, hôm nay còn không cần cô phải mời khách, nên cô lại bắt đầu do dự nên làm cách nào nói với quản lý là cô muốn về nhà, cuối cùng cô dự định nói là trong người không khỏe, nhưng chưa kịp nói quản lý đã chỉ lên tầng trên, tay cầm vé xem phim, nói: “Xem phim không, gần đây đang chiếu lại một bộ phim cũ, đánh giá không tệ, chúng ta cùng xem đi.”

La Thanh Mộng nhìn vé xem phim mà há hốc miệng, quản lý đưa vé cho cô, cô chỉ có thể nhận lấy, sau đó cô nhìn tầng trên tầng dưới cũng không thấy được Thu Thư Tuyết.

Lên rạp chiếu phim ở tầng năm, cô hít sâu một hơi tự an ủi bản thân rằng không có việc gì,  xem phim mà thôi, xem xong rồi sẽ nói rõ.

Chờ lên đến nơi cô vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lúc sắp đến giờ soát vé thì quản lý đi mua bắp rang, La Thanh Mộng còn đang cố lấy dũng khí thì quản lý trở lại, cô nói: “Quản lý, chị không đi đón con sao?”

Quản lý nói: “Trong nhà có bảo mẫu, chị cũng không muốn làm người mẹ toàn thời gian, dì bảo mẫu chăm sóc rất tốt.”

“A, tốt.”

Quản lý lại nói: “Tiểu Xuyên cũng rất thích em.”

Cô ấy ôn hòa nói với La Thanh Mộng: “Em đừng gọi chị là quản lý nữa, chị là Tân Tư Văn, em gọi chị Tư Văn là được rồi,  hoặc là Văn tỷ cũng được.”

“Được, quản lý, em….” La Thanh Mộng ngẩng đầu nhìn thấy Thu Thư Tuyết, cô ấy đang chờ kiểm vé ở phía trước các cô, La Thanh Mộng trừng to đôi mắt, lúc này đã đến giờ chiếu phim nên không thể nào trả vé, nên cô chỉ có thể đi vào.

Cô tiếp tục tự trấn an bản thân, không có việc gì, không có việc gì, chỉ là xem phim mà thôi.

Nhưng tay cầm vé của cô đang run rẩy.

Hai người vào trong rạp, đèn tắt, quản lý chọn vị trí thích hợp nhất để xem phim, cô ngồi bên ngoài, quản lý đặt bắp rang ở giữa hai người, sau đó nói với cô: “Sau này chúng ta ra ngoài mua sắm nhiều một chút, chị cũng rất nhàn, em đi đi lại lại nhất định rất phiền phức, chị sẽ lái xe đưa em đi làm. Bây giờ còn không thể lơ là, bởi vì sau em còn vài người vào cá nhân.”

“Không cần…” Còn chưa nói xong, La Thanh Mộng nhận thấy bên cạnh có người đi vào, cô liền thu chân nhường đường.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Giọng nói rất quen thuộc, La Thanh Mộng lập tức quay sang nhìn, ghế của Thu Thư Tuyết ngay ở bên cạnh cô.

Cô trợn tròn mắt,

Thu Thư Tuyết đặt bắp rang ở giữa hai người, La Thanh Mộng lúc này muốn cầm túi xách đứng lên đi ra ngoài, Thu Thư Tuyết lại nắm tay cô, ngay lúc cô ngẩng đầu, trán hai người chạm nhẹ vào nhau, sau đó Thu Thư Tuyết đỡ gáy cô rồi hôn xuống.

Quản lý nghiêng đầu muốn tiếp tục nói chuyện với cô, thấy thế cũng trợn tròn mắt.

Thu Thư Tuyết trực tiếp đè cô xuống ghế, hung hăng tiếp tục hôn cô, sau đó nói: “Ngại quá, ngại quá, em chỉ muốn chào hỏi chị một tiếng không ngờ đột nhiên bị trẹo chân.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!