Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 23

Chương 23: Chị nấu cơm cho người khác

 

Thu Thư Tuyết thành công đi vào nhà La Thanh Mộng, lần này ngay cả cửa vẫn chưa kịp đóng thì đã hôn nhau.

La Thanh Mộng đẩy lại đẩy không ra, cứ như vậy, người mẹ về trễ bị cục cưng ép lên cửa hung hăng bắt nạt một lần.

Thu Thư Tuyết không dừng lại, nhưng thái độ có phần ngoan ngoãn, không trêu đùa La Thanh Mộng bảo cô ấy đi đâu thì cô ấy đi đó, tắm rửa xong thì tiếp tục hôn.

Ngoan đến mức La Thanh Mộng chịu không nỏi, cảm giác căn hộ này tràn ngập hơi thở của cô ấy, điểm chết người chính là hôm nay cô còn mới diện bích tư quá. La Thanh Mộng có chút tức giận vì sao chuyện quan trọng bắt kể lớn nhỏ cô đều phải nói cho Thu Thư Tuyết biết, cô cũng có tự do của bản thân, các cô cũng không phải là gì của nhau.

Mỗi lần tức giận, thì lại có chuyện khác xảy ra.

Đại não của cô bởi vì thiếu dưỡng khí, trước tiên phải cầu cứu vì thế đến cuối cùng đã quên mất phải tức giận.

Lúc Thu Thư Tuyết dừng lại, u oán nói với cô: “Em còn chưa ăn, đói sắp chết rồi.”

La Thanh Mộng cho rằng Thu Thư Tuyết nói chuyện các cô đang làm, sau đó mới phản ứng kịp là cô ấy đói bụng, đợi cả đêm không ăn cơm.

Chưa ăn gì còn có tinh lực chi phối cô, thật là một con người thần kỳ.

Nhưng Thu Thư Tuyết cũng quá ngốc rồi.

Hai người tạm nghỉ, La Thanh Mộng ngồi trên sô pha, lại bị Thu Thư Tuyết kéo đến ngồi vào trong lòng cô ấy.

La Thanh Mộng thở dốc, Thu Thư Tuyết ôm lấy thắt lưng cô, cánh tay siết rất chặt, mồ hôi dung hợp cùng một chỗ, Thu Thư Tuyết cắn lên vai cô. Hiện tại các cô vô cùng thân mật, nhưng không làm chuyện gì mà chỉ im lặng tựa vào nhau.

La Thanh Mộng biết, cô ấy là một người rất ngang ngược.

Nhưng… cũng phải ăn cơm.

La Thanh Mộng trừng mắt nhìn Thu Thư Tuyết: “Đói bụng muốn ăn cơm thì mau buông tay.”

La Thanh Mộng muốn đứng lên, nhưng Thu Thư Tuyết lại câu cổ cô, đặt một nụ hôn lên môi, nói: “Chị đau lòng em, em cũng đau lòng chị, vừa mới ăn chị xong, sao có thể bắt chị đi làm cơm?”

Khuôn mặt La Thanh Mộng đỏ bừng, vừa rồi Thu Thư Tuyết buộc cô phải tự mình xem, nhớ lại hình ảnh đó, gò má cô nóng bừng.

Thu Thư Tuyết cầm lấy điện thoại gọi vài món bên ngoài, hỏi La Thanh Mộng có muốn ăn đồ nướng không, La Thanh Mộng không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy, hôm nay cô có tiến bộ, không khóc lên mà đôi mắt chỉ ửng đỏ mà thôi.

Thu Thư Tuyết không nhận được đáp án nhưng cũng hôn lên khóe mắt của cô, sau đó tự mình quyết định, La Thanh Mộng cảm thấy bản thân cũng nên ăn cùng cô ấy một chút, vì vậy nhắc nhở: “Gọi phần hai người.”

“Đã biết.” Thu Thư Tuyết dán sát vào cô, hỏi: “Ăn món này không?”

La Thanh Mộng vốn dĩ không muốn phản ứng cô ấy, nên không hé môi, cho đến bây giờ cô chưa từng gọi đồ ăn khuya ở bên ngoài, càng đừng nói là cùng người khác ăn xiên nướng.

La Thanh Mộng xem thời gian, đã sắp rạng sáng rồi.

Ăn xong thì cũng đã rất trễ rất trễ.

La Thanh Mộng nặng nề thở dài, Thu Thư Tuyết nói: “Vậy ngày mai chị về sớm một chút, không phải chị không làm ca tối sao, ngày mai làm xong thì đi ngủ.”

“Ai còn muốn ngủ cùng cô.” La Thanh Mộng cảm thấy thể lực của mình trở nên tốt hơn, trước đây bị cô ấy lôi kéo đùa giỡn như vậy, cô sẽ luôn mệt đến muốn sống muốn chết, hiện tại mặc kệ cô ấy làm như thế nào, cô đều có thể chịu được.

Thức ăn còn bốn mươi phút mới đến, La Thanh Mộng ngã vào sô pha, dùng váy ngủ đắp lên thắt lưng che khuất bộ vị quan trọng của cơ thể, cô dự định lát nữa lúc hãy mặc vào, vì thế cô nghiêng người nằm xuống, nói với Thu Thư Tuyết: “Tôi ngủ một chút, thức ăn đến thì gọi tôi dậy.”

Thu Thư Tuyết mở TV xem Doraemon, âm lượng chỉnh đến thấp nhất, sau đó nghiêng đầu nhìn La Thanh Mộng đã nhắm mắt từ lúc nào, cả người uể oải, cộng thêm sự thôi miên của phim hoạt hình, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thu Thư Tuyết cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của cô.

La Thanh Mộng không phản kháng.

Trong lúc ngủ đôi môi sẽ khép chặt, cô không hé môi, da môi có chút khô, độ độ cũng giảm xuống.

Nhưng Thu Thư Tuyết vẫn muốn hôn.

Váy ngủ chỉ đắp từ thắt lưng trở xuống, còn cánh tay, ngực đều phủ đầy dấu vết đỏ ửng, Thu Thư Tuyết nghiêng người nhìn cô, sau đó lại hôn lên những dấu vết kia. Rất nghiện, rất ngọt ngào, muốn cắn nát cô.

Hô hấp của La Thanh Mộng càng lúc càng nặng nề, lúc Thu Thư Tuyết hôn mạnh một chút, cô sẽ hừ một tiếng, đợi lúc thức ăn đến, Thu Thư Tuyết dự định dùng phương thức của riêng mình gọi cô tỉnh dậy.

Bốn mươi phút trôi qua, thức ăn được giao đến, Thu Thư Tuyết bảo nhân viên giao hàng treo ở ngoài cửa, chờ nhân viên đi rồi cô mới ra lấy.

Xiên nướng được gói bằng giấy bạc, vẫn còn rất nóng.

Thu Thư Tuyết trở lại sô pha hôn La Thanh Mộng, hôn đến La Thanh Mộng tỉnh dậy cúi đầu nhìn cô ấy rồi mơ mơ màng màng hừ một tiếng, đôi mắt mất tiêu cự, hàm răng cắn chặt môi dưới, gọi tên cô ấy: “Thu Thư Tuyết…”

Thu Thư Tuyết mơ hồ không đáp: “Huh? Làm sao vậy?”

“Lát nữa ăn đồ nướng xong phải đánh răng.”

Thu Thư Tuyết lại hôn cô: “Vậy chị cũng phải đánh, bởi vì vừa rồi chị đã ăn em.”

La Thanh Mộng nghe lời ừ một tiếng, chỉ bốn mươi phút ngắn ngủi mà cô đã ngủ đến mơ hồ, váy ngủ cũng không mặc vào mà đã đi súc miệng.

La Thanh Mộng sợi sẽ quá tỉnh táo nên không rửa mặt, khi trở lại cô mặc váy ngủ vào bắt đầu ăn xiên nướng, trạng thái mơ hồ kéo dài thật lâu, cô không dùng giọng điệu hung dữ nói chuyện với Thu Thư Tuyết mà đôi mắt vẫn luôn tập trung xem Doraemon.

Lúc này, các cô dường như đang đình chiến, nếu không cãi nhau thì đây chính là hình thức ở chung của các cô, yên tĩnh, hài hòa, có thể dựa vào nhau, cùng nhau ngọt ngào ăn xiên nướng, xem TV.

Thu Thư Tuyết nói: “Chị thích xem phim hoạt hình?”

Từ lịch sử xem của TV, Thu Thư Tuyết suy đoán La Thanh Mộng thích vừa ăn vừa xem TV, bởi vì lúc nhỏ cô chưa từng xem những bộ phim hoạt hình này.

“Phải.”

Lúc nhỏ La Thanh Mộng người khác nói người khác nói kể về bộ phim hoạt hình này, cô vẫn luôn cho rằng Chaien rất đáng yêu rất ưu tú cho nên mới là người xứng đáng nhận được Doraemon, cũng vì thế cô mới không có cho mình một chú mèo máy như thế.

Hiện tại cô đã không tin vào người máy và vân vân, nhưng xem lại, không ngờ cô lại rất thích nhân vật Chaien này.

Chaien có một đống khuyết điểm, luôn thích bắt nạt người khác, nhưng cậu ta vĩnh viễn là người đầu tiên xông lên khi bạn bè gặp nạn, cậu ta sẽ không chạy trốn, sẽ không lùi bước, xứng đáng là người bảo vệ tốt nhất của bạn bè.

Hơn nữa từ kế hoạch yêu đương của cậu ta cho thấy, cậu ta dường như là một người sợ vợ, sẽ rất chu đáo đối với người con gái mình thích.

La Thanh Mộng nghĩ, có lẽ cô thích bản năng người giám hộ của cậu ấy.

Cô hỏi Thu Thư Tuyết: “Lúc nhỏ cô từng xem rồi sao?”

Thu Thư Tuyết nói: “Con trai của bảo mẫu kia rất giống Chaien, mỗi ngày em đều suy nghĩ, khi nào Doraemon mới giết chết cậu ta.”

La Thanh Mộng lại nghĩ, thì ra không phải giả đáng thương, Thu Thư Tuyết thật sự rất thảm. Đáng tiếc, mèo máy sẽ không giết người.

Nhìn xem, hai người các cô đều từng trải qua tuổi thơ không tốt đẹp.

Đồ ăn có hơi nhiều nên dư lại không ít, chủ yếu là buổi tối La Thanh Mộng đã ăn rất nhiều nên ăn không nổi nữa, La Thanh Mộng nói: “Không sao, để lại đi, ngày mai dùng nó làm cơm nắm.”

Cơm trắng chủ tiệm tặng kèm đúng lúc có thể phát huy công dụng.

Hai người đánh răng rửa mặt đơn giản, sau đó nằm lên giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau La Thanh Mộng tự nhiên tỉnh dậy, cô xuống phòng bếp bỏ hai chén cơm đêm vào vào nồi cơm hấp lại, hơn nữa còn đặc biệt bỏ thêm nguyên liệu và các loại giai vị, hấp trong năm phút.

Thu Thư Tuyết đánh răng xong liền ngửi thấy mùi thơm.

Vị giác bị khơi gợi, một người buổi sáng hiếm khi cảm thấy đói như Thu Thư Tuyết lúc này lại cồn cào giống như bị đâm thủng một lỗ, hiện tại vô cùng đói bụng.

Đánh răng xong, Thu Thư Tuyết giúp đỡ La Thanh Mộng phơi quần áo, còn La Thanh Mộng thì vào phòng bếp lấy hộp giữ nhiệt để đựng cơm.

Trải một lớp cơm trắng, một lớp thịt nướng, sau đó dùng số cơm trắng còn lại phủ lên, lúc đóng nắp phát hiện vẫn còn thời gian nên cô lại rán hai quả trứng đặt lên trên, cuối cùng rắc một ít mè.

Hai người thức khuya, nhưng điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi hợp lý nên sáng sớm không mệt mỏi mà còn rất có tinh thần, Thu Thư Tuyết lái xe đưa La Thanh Mộng đến nhà sách, vì không cần đi tàu điện ngầm nên tiết kiệm hai ngươi phút, đến lúc xuống xe, La Thanh Mộng đưa hợp giữ nhiệt cho Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết khó hiểu nhìn La Thanh Mộng, cô nói: “Lát nữa tôi sẽ lên lầu ăn, công ty cô xa, dùng cái này đi, chỉ lần này thôi, không có lần sau.”

Hộp giữ nhiệt có tạo hình chó tai to, màu lam ấm, vừa dịu dàng vừa đáng yêu.

Thu Thư Tuyết gật đầu nhận lấy.

Thu Thư Tuyết nhìn La Thanh Mộng đi vào trung tâm thương mại sau đó mới lái xe rời đi, đến công ty ngồi vào vị trí làm việc của mình, cô ấy cẩn thận mở nắp hộp ra, Tiếu Trữ vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thơm.

Tiếu Trữ lập tức cảm thấy đói bụng, cô nghiêng đầu nhìn Thu Thư Tuyết: “Cậu mua ở đâu vậy? Quán ăn mới mở sao?”

Bên trong đặt một bộ đũa muỗng màu trắng, trước khi bỏ vào La Thanh Mộng không chỉ rửa sạch mà ngay cả nước cũng lau khô.

Thu Thư Tuyết từ phía ngoài cùng múc một muỗng cho vào trong miệng, nhiệt độ ấm áp đầu lưỡi, bên trong là đậu Hà Lan, thịt nướng được xếp giữ hai lớp cơm trắng nên vẫn còn nóng, chất thịt tươi mới. Một ngụm cắn xuống, đậu Hà Lan nhiều nước, thịt nướng thơm ngon.

Cơm trắng tơi xốp, trứng chiên mặc kệ ăn với cơm hay một mình đều rất thơm tất cả dung hợp hoàn mỹ.

Thu Thư Tuyết thưởng thức rất kỹ, cô ấy nói với Tiếu Trữ: “Từ nhỏ đến lớn, sống lâu như vậy rồi còn chưa từng có người chuẩn bị cơm hộp cho mình, có một khoảng thời gian, mình đặc biệt hâm mộ những học sinh gia cảnh không tốt, bọn họ vì tiết kiệm tiền cơm nên sẽ tự mang cơm theo. Có đôi khi trong đó chỉ có một ít củ cải xắt sợi, nhưng củ cải sau mùa thu ăn rất thơm ngọt, dù cho không chết biến ăn cũng rất ngon.”

“… Ách, khoa trương như vậy sao?”

Người không có được sự yêu thương, sự quan tâm rất nhỏ trong mắt họ cũng trở thành đại sự kinh thiên động địa.

“Chị cậu làm cơm cho cậu?” Tiếu Trữ đột nhiên sợ hãi, nói: “Thu Thư Tuyết, cậu sẽ không bị tên nhải ranh nào đó lừa gạt chứ? không đúng, là con nhóc nào đó? Không phải… người chị này là ai? Câu đừng vì hộp cơm giá rẻ tiện tay làm này mà bị lừa.”

“Sẽ không, là mình đang lừa cơm của chị ấy.”

“?”

Vài ngày sau, La Thanh Mộng thực sự bận rộn, quản lý dẫn cô đi ăn, giới thiệu mấy người thuộc tầng lớp quản lý, cô nghĩ bản thân phải nhìn chuyên nghiệp một chút, cho nên mua cho bản thân vài bộ quần áo.

Vì có việc cầu người nên cô phải mời cơm, dưới đủ loại chuyện lớn nhỏ, chi tiêu những ngày gần đây đã hơn hai nghìn tệ, mỗi ngày đều phải đến khuya mới về nhà.

Có mấy lần cô muốn bỏ cuộc, bởi vì cô chưa bao giờ nói với người khác rằng hiện cô đang làm gì, nên người biết chuyện để cỗ vũ cô chỉ có một mình quản lý. Nhưng, đối với mục đích của quản lý cô vẫn giữ thái độ hoài nghi.

Cứ thế nhiều lần cô muốn lùi bước bởi vì mất phương hướng và không nhận được sự cổ vũ động viên, khiến cả người cô đều trở nên phiền muộn và mê man.

Cô luôn đi sớm về trễ, buổi sáng đưa hộp cơm của mình cho Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết sẽ luôn mượn cớ trả hộp cơm mà chờ cô đến khuya, hỏi cô đã đi đâu, nhưng cô cũng không nói, vì thế hai người bắt đầu giằng co. Tâm lý áp lực muốn phát điên, có đôi khi đêm khuya trên đường trở về cô sẽ nghĩ, hôm nay cô ấy sẽ trở mặt sao?

Giải thích sao?

La Thanh Mộng có một thói quen, tốt nhưng cũng rất không tốt.

Chính là cô thích tự vấn bản thân, vì sao rõ ràng cô đang làm một việc rất quan rồi, nhưng Thu Thư Tuyết lại phát điên quấn quýt lấy cô, mà cô không phản kháng cũng không giải thích.

Trong tâm lý cô hưởng thụ sự quan tâm của Thu Thư Tuyết, thích Thu Thư Tuyết dùng phương thức này đến thỏa mãn tâm lý khao khát sự yêu thương của cô, rồi lại trầm mê trong loại cảm giác ‘vụng trộm’ này, bị phát hiện sẽ bị truy hỏi, đủ loại vấn đề thay nhau nổi lên, trong lúc vui sướng cô cũng có thể nhiều lần đạt đến đỉnh núi.

Nếu như Thu Thư Tuyết yêu cô, lo lắng cho cô thì sẽ biểu hiện ra ngoài, yêu cô yêu đến cực điểm.

Nếu như không yêu, nhưng đã phải dính lấy cô, hiểu thấu cô, như vậy cô ấy còn chưa kịp yêu cô thì đã cảm thấy mỏi mệt.

Con người chỉ có lúc suy sụp nhất, mới trở nên thông minh nhất.

Lúc hưởng thụ La Thanh Mộng sẽ cảm thấy bản thân rất thông minh, nhưng chờ đến lúc kết thúc giai đoạn hàng đêm sênh ca, nghênh đón ánh nắng, La Thanh Mộng lại cảm giác như vậy là không được, cô vô cùng rối bời.

Tròn một tuần.

La Thanh Mộng đã xử lý xong việc ở quảng trường Tinh Châu, nên hẹn Tiểu Đường cùng cô đến bên kia xem nhà ở.

Quảng Trường Tinh Châu và chỗ làm việc hiện tại của cô một Nam, một Bắc, nên cô bảo Tiểu Đường gửi định vị cho cô.

Sau khi xem xét, Tiểu Đường đang ở cách Quảng Trường Tinh Châu rất gần, gần hơn vị trí hiện tại của cô là trung tâm thể dục thể thao rất nhiều. Thứ sáu hai người đều có thời gian rãnh, vì vậy La Thanh Mộng bận rộn xong liền trực tiếp đi xem nhà, xác định giá cả xong thì muốn tìm Lý An đòi tiền, cho dù khóc lóc la lối cũng phải đòi cho bằng được.

Sự giúp đỡ của Tiểu Đường cô nhất định phải cảm ơn, vốn dĩ muốn mời cơm, nhưng nghĩ đến tháng sau dọn nhà, còn một đống đồ đạt và chi phí cần phải lo, mà cô lại không dư giả gì, nhà cũ lại còn rất nhiều thứ không tiện mang đi, vì thế cô thu dọn đồ đông lạnh trong tủ lạnh rồi chụp hình gửi cho Tiểu Đường, hỏi cô ấy có biết nấu ăn hay không.

Tiểu Đường: [Không biết, em thích gọi thức ăn ngoài, em lười.]

La Thanh Mộng nhé những thứ đó trở lại vào tủ, Tiểu Đường lại gửi tin nhắn: [Đều là hải sản đúng không? Em có thể mượn nồi của bạn bè, Mộng tỷ, chị không ngại đến nấu giúp em chứ.]

Câu trả lời này khiến La Thanh Mộng không ngờ đến, cô chỉ nghĩ trực tiếp đưa cho Tiểu Đường là được rồi, nấu nướng rất tốn công a, cô trả lời: [Còn chưa rã đông, nấu lên mùi vị không ngon.]

Tiểu Đường: [Em không kén chọn, em đi mua một nồi nước lẩu! Đến lúc đó cho vào nấu là được rồi, cần mua những loại rau củ nào thêm?]

Đã nói đến mức này, La Thanh Mộng cũng không có cách nào cự tuyệt nữa, Tiểu Đường nói: [Đã lâu không ăn cơm mẹ nấu, hu hu, rất muốn nếm lại hương vị gia đình.]

La Thanh Mộng nhìn chằm chằm chữ ‘mẹ’, lông mày nhíu chặt, có lẽ vì ở lâu cùng Thu Thư Tuyết, thấy từ ‘mẹ’ này sẽ khiến cô quen tính nhăn mặt nhíu mày.

Nấu lẩu nếu muốn có hương vị gia đình thì không nên mua từ bên ngoài, cô lại là người mềm lòng, nên trả lời: [ Nếu như em muốn ăn món gia đình, vậy thì mua một ít sườn lợn, đừng mua loại quá đắt, ba người một cọng sườn là đủ rồi, sau đó mua gừng và hạt thông, những gia vị khác chị chuẩn bị sẵn rồi mang đến, như vậy sẽ đầy đủ hương vị hơn.]

[ Được rồi, nhớ dặn chủ tiệm chặt sườn ra.]

Tiểu Đường: [Chị là chị ruột của em, em lập tức đi mua, sau này chị ở đây, chúng ta kết bạn đi, thật ra em đã sớm muốn làm bạn với chị, nhưng chị chỉ thân với Thần Hân.]

La Thanh Mộng thầm nghĩ, cô có sức hút như vậy sao?

Sợ là muốn ăn cơm cô nấu nên mới nói như vậy.

La Thanh Mộng đáp: [Đừng nói ngọt nữa, chị đi chuẩn bị một chút, lát nữa còn phải phiền em theo chị đi xem phòng, chỗ các em có phòng một người không?”

Tiểu Đường: [Em lập tức hỏi thăm giúp chị, phát huy nhân mạch của em, chị chờ một chút em đi hỏi giúp chị.]

La Thanh Mộng đứng dậy thu dọn đồ đạc, nghĩ đến nguyên quán của Tiểu Đường hình như chính là người bản địa, nhưng có thể ăn cay.

Trong nhà còn có hoa tiêu, cô dùng muỗn nhỏ múc vào túi nilon, đồ đông lạnh cũng cho vào bọc mang theo.

Bình thường ra ngoài cô có thể thoải mái đóng cửa, nhưng lần này lúc đi ngang qua cửa nhà Thu Thư Tuyết, cô vô cùng cẩn thận, giống như đang đi ‘trộm’, về mặt ý nghĩa có sự bất đồng rất lớn so với hành vi ‘trộm’ trước đó.

Cửa mở, Thu Thư Tuyết nhìn La Thanh Mộng, bộ dạng lén lúc của cô thật sự làm cho người ta hoài nghi, Thu Thư Tuyết không lên tiếng mà trực tiếp nhìn đồ vật trên tay cô.

“… Đi nấu cơm cho ai vậy. Chị.”

Thu Thư Tuyết vẫn đứng phía sau cô.

La Thanh Mộng lập tức chạy trối chết, trái tim đập điên cuồng, lúc ra cửa còn không cảm thấy, nhưng lúc đi ngang qua nhà Thu Thư Tuyết, không biết vì sao cô lại sợ hãi lo lắng, hiện tại cô ấy đã biết cô đi nấu cơm cho người khác, cô thậm chí có ý nghĩ muốn rút lui không nấu nữa…

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. The point of view of your article has taught me a lot, and I already know how to improve the paper on gate.oi, thank you.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!