Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 2

Chương 2: Vào Nhà Em Ngồi

 

Cuộc gọi video được kết nối, Thu Thư Tuyết mới vừa tắm xong, trên người cô tỏa ra nhiệt khí, mặc áo ngủ ren màu đen, ngực lộ ra một mảng lớn, đuôi tóc ẩm ướt dán sát gương mặt.

Cô nghiêng người, hoàn toàn để lộ hình xăm trên ngực trái, La Thanh Mộng nhìn thấy một cách rõ ràng.

“Sao thế, chị.” Thu Thư Tuyết cong môi cười: “Trễ như vậy còn gọi điện thoại cho em?”

La Thanh Mộng thôi nghẹn ngào, chuyển sang cắn chặt môi.

Thu Thư Tuyết thực sự quá xinh đẹp, đẹp đến mức trà* thanh trà khí, muốn mắng cô ấy là trà xanh* rồi lại cảm thấy cô ấy quá xinh đẹp, so sánh với cô ấy thì La Thanh Mộng càng có vẻ chật vật.

*Trà hoặc trành xanh: ý chỉ những cô gái thích tỏ vẻ yếu đuối, ngây thơ nhưng thật ra rất tâm cơ

“Chị khóc sao?” Thu Thư Tuyết quan tâm cô, mềm giọng chớp mắt nhìn cô: “Lý ca khi dễ chị sao?”

“Hôm nay là đêm tân hôn của hai người đúng không, anh ta thật xấu xa.”

Thu Thư Tuyết môi hồng răng trắng, cười đến quyến rũ động lòng người.

La Thanh Mộng bối rối cúp điện thoại, cô nhìn bản thân qua cameras điện thoại, phát hiện đôi mắt đã khóc đến sưng húp, cô chính là bị bọn họ ức hiếp đến mức khó thở.

Nữ cảnh sát đưa cho cô một ly nước ấm, hỏi cô gọi điện thoại cho ai, có thể nhờ đối phương đến đón cô hay không, đồng thời mang một bộ quần áo đến.

La Thanh Mộng cảm thấy rất mất mặt, lắc đầu không nói lời nào, cảnh sát làm công tác tư tưởng cho cô hai ba tiếng đồng hồ cuối cùng mới khiến cô kể rõ tiền căn hậu quả.

Nữ cảnh sát phẫn nộ gọi điện thoại cho Lý An muốn đòi lại công bằng cho cô. Nhưng rất nhanh cô cảm thấy xấu hổ mà nhìn về phía vị cảnh sát bên cạnh, cô nhận thấy tình huống không ổn nên lập tức ngừng khóc, rất kiên định nói: “Tôi muốn ly hôn.”

Nữ cảnh sát mời cô vào bên trong, nghiêm túc nói: “Có phải cô đã dùng máy uốn tóc ném vào chồng mình không?”

Lúc đầu La Thanh Mộng lắc đầu, cảnh sát vẻ mặt rất nghiêm túc, cô nghẹn lời chốc lát: “Tôi chỉ tiện tay ném ra, tiện tay… Lúc đó tôi rất tức giận, anh ta ngoại tình… sau khi đăng ký kết hôn rồi tôi mới biết anh ta có mờ ám với người khác.”

“Nhưng cô tiện tay này của cô đã khiến chỗ đó của chồng cô bị bỏng.”

Tiếng khóc của La Thanh Mộng nghẹn trong cổ họng, cô ngấn lệ lắc đầu: “Không, tôi không có, tôi không phải cố ý, tôi chỉ tiện tay ném một cái mà thôi.”

“Nhưng cô cũng không nên ném máy uốn tóc a! Như vậy rất nóng!”

La Thanh Mộng khóc càng thương tâm, cô bụm mặt: “Là anh ta lừa gạt tôi, anh ta ngoại tình… hu hu, tôi cũng không muốn làm anh ta bị bỏng.”

Lúc đó tức giận máu dồn lên não, cô là muốn khiến Lý An đi chết đi, hiện tại lại nghĩ mà sợ, cô khóc đến mức hít thở không thông, nữ cảnh sát thấy thề liền đến an ủi cô, đưa cho cô mấy tờ khăn giấy.

La Thanh Mộng bắt lấy khăn giấy lung tung lau mặt.

“Cô có người quen nào không, hay là gọi bạn bè đến đón cô về đi.”

La Thanh Mộng ở thành phố này không có bạn bè, chỉ có đồng nghiệp, nhưng đồng nghiệp đều là sinh viên làm thêm, thậm chí còn chưa kết bạn Wechat. Cô lắc đầu, nữ cảnh sát lại hỏi: “Vậy người cô vừa gọi điện thoại đâu.”

La Thanh Mộng nghẹn ngào nói: “Là tiểu tam.”

Cô vừa khóc vừa nói: “Đừng gọi cô ta đến, quá mất mặt.”

Cảnh sát nhân dân cũng phải nghẹn cười, trong đầu La Thanh Mộng đã nghĩ đến việc bản thân làm Lý An bị bỏng ở chỗ đó, sợ là sau này anh ta không lên được nữa, không biết anh ta có buộc cô chịu trách nhiệm hay không, hoặc cô có phải ngồi tù hay không.

Hẳn là không cần đi, cô và Lý An nói như thế nào cũng là vợ chồng, hơn nữa cô cũng không cố ý.

Ngẫm lại kết hôn hình như cũng chỉ mang lại chút lợi ích này.

Cuối cùng, nữ cảnh sát đưa cô về nhà thay quần áo rồi đến bệnh viện hỏi thăm tình hình cụ thể, trong lúc đó Thu Thư Tuyết cũng gửi cho cô mấy tin nhắn.

“Lý ca không ở bên cạnh chị sao?”

“Trời lạnh như thế, nhìn chị ăn mặc rất ít, Lý ca không ở cùng chị sao?”

Trà thanh trà khí, La Thanh Mộng cũng gửi một tin nhắn trả lời: “Lý ca của cô tàn phế rồi! Bị người ta thiến!”

Thu Thư Tuyết: “A, tại sao có thể như vậy chứ?”

“Chị, vậy chị sẽ rời xa anh ấy sao?”

Đến bệnh viện thấy Lý An, anh ta vẫn còn lỏa thể, phía dưới quấn đến kín kẽ.

Bởi vì cô đến cùng nữ cảnh sát nên sự phẫn nộ của Lý An lập tức bị đè xuống, anh ta trừng cô một cái rồi lập tức nằm trở lại. La Thanh Mộng ngả bài nói muốn ly hông, cô muốn gặp Thu Thư Tuyết để nói chuyện, Lý An ngay từ đầu không thừa nhận, La Thanh Mộng liền chỉ vào điện thoại của anh ta, lúc này anh ta mới đổi giọng nói sẽ suy nghĩ.

Bác sĩ nói bị bỏng không quá nghiêm trọng, cố gắng nghỉ ngơi, chức năng sinh lý sẽ không xuất hiện trở ngại gì lớn. Cảnh sát điều tra xong liền xử lý dựa theo trường hợp vợ chồng tranh cãi.

Nhưng cảnh sát vừa đi Lý An lập tức nói không muốn ly hôn, thậm chí muốn La Thanh Mộng từ chức làm nội trợ toàn thời gian, còn nói bản thân sẽ chấm dứt với Thu Thư Tuyết.

La Thanh Mộng phẫn nộ hỏi: “Vậy anh cứ việc trực tiếp ở cùng Thu Thư Tuyết, tìm tôi làm gì!”

“Bởi vì cô có thể làm nội trợ toàn thời gian a.” Lý An cây ngay không sợ chết đứng, căn bản chướng mắt cô: “Cô từ chức đi, mỗi tháng tôi cho cô sáu ngàn tệ, không phải rất tốt sao? Sau này sinh một đứa con, tôi có thể nuôi cô cả đời.”

Lý An chết không buông miệng, nhưng mọi việc lại phải đợi anh ta hồi phục rồi mới có thể thương lượng. La Thanh Mộng chết sống không nghe, tính tình cứng rắn, cô nhất định phải ly hôn, bởi vì vừa nhìn thấy Lý An liền cảm thấy ghê tởm.

Ngày hôm sau, ngày 2 tháng 9, La Thanh Mộng xếp hàng đến cục dân chính hỏi thăm, cục dân chính nói cho cô biết, ly hôn phải có mặt cả hai người, nếu có một người không đồng ý ly hôn thì phải đến pháp viện khởi tố, nếu như hai người đều đồng ý ly hôn thì vẫn phải trải qua một tháng bình tĩnh suy nghĩ lại, tình huống này của cô còn đang trong thời gian bình tĩnh.

La Thanh Mộng nghe xong, hoàn toàn không bình tĩnh được.

Cô thiếu chút nữa khóc ngay cục dân chính, dựa vào cái gì không thể ly hôn, sau khi kết hôn cô mới biết bản thân gả sai người.

La Thanh Mộng tiêu hao rất nhiều sức lực, vừa tức vừa mệt vừa đói, cô chạy đến chợ bán thức ăn mua nguyên liệu, đúng lúc đi ngang qua cửa hàng bán thịt, liếc mắt nhìn thấy các loại thị trên quầy, với mức lương của mình bình thường cô tuyệt đối sẽ không mua nhưng hôm nay cô lại mua một mạch nào là đuôi bò, thận dê, thịt lừa, hầm một nồi canh mang vào bệnh viện cho Lý An ăn.

Lý An ăn rất hài lòng, La Thanh Mộng lần thứ hai đề cập chuyện ly hôn, Lý An vẫn không đồng ý, anh ta xé rách da mặt nói một cách rất trực tiếp rằng hành vi của La Thanh Mộng xem như bạo lực gia đình, phải đền bù tiền thuốc men, hơn nữa còn khinh bỉ bằng cấp của La Thanh Mộng, nói công việc của cô không có tương lai không có cơ hội phát triển.

Ban đêm Lý An không xong rồi, anh ta ôm lấy thân dưới nói bản thân sắp nổ tung, đau nhức đến kêu cha gọi mẹ.

La Thanh Mộng nằm đưa lưng về phía anh ta mà không nói lời nào.

Một tuần trôi qua, cô mua rau hẹ mua hàu sống, mua xương dê người ta bán không được về nấu canh tráng dương đại bổ, hơn nữa còn pha trà bổ thận cho Lý An uống, một ngày ba bữa, bữa nào cũng tận lực mà làm, Lý An càng không muốn ly hôn, mãi cho đến khi anh ta đau đến gần như tàn phế, La Thanh Mộng ngồi bên giường mới âm trắc nói: “Uống đi, còn uống không chết anh, dù sao thì tôi cũng đã lên mạng tìm kiếm, rau hẹ, hàu sống đều rất tráng dương, mỗi ngày bồi bổ cho anh, bổ đến anh không thể giao hợp.”

“Bổ chết cục phân chó nhà anh, cho anh cưng đến chết.”

Lý An đau đến gào khóc, chỉ còn kém báo cảnh sát, anh ta chỉ vào mũi cô nói cô là tiện phụ. La Thanh Mộng cũng không sợ hãi mà ngồi chờ anh ta báo cảnh sát, đến lúc đó cô sẽ gọi Thu Thư Tuyết đến, làm lớn chuyện lên, khiến cả công ty đều biết, ai cũng không được yên ổn.

Cuối cùng Lý An cũng đồng ý ly hôn.

Ly hôn tiến triển vô cùng nhanh, hơn nữa không có nhiều gút mắt về tài sản, hai người kết hôn cũng không làm tiệc rượu, bởi vì lúc trước Lý An nói sẽ tìm ngày lành tổ chức tiệc sau, khi đó nồng đậm tình mật ý nên La Thanh Mộng tin tưởng anh ta, hôm nay nghĩ lại mới biết thật ra Lý An chỉ muốn tìm người giúp việc miễn phí mà thôi.

Trước khi La Thanh Mộng kết hôn với anh ta đã tích góp được hơn ba vạn tệ, lúc dọn vào sống chung La Thanh Mộng trước sau mau không ít đồ dùng, bao gồm máy giặt, các loại nồi nêu soong chảo, thoáng chốc đã tiêu hơn hai vạn, may mắn là một vạn còn lại nằm trong sổ tiết kiệm chưa đến hạn tất toán nên không rút ra ngoài, La Thanh Mộng bảo Lý An bồi thường năm vạn cho cô.

Lý An cũng đồng ý, đưa cô trước một vạn bảo cô cút khỏi bệnh viện đừng đến nữa.

Những ngày chờ ly hôn, La Thanh Mộng trôi qua không mấy tốt đẹp, cô phải dọn đồ đạc của mình trở về nhà trọ, lúc trước cô nói với chủ nhà mình không thuê tiếp nên chủ nhà đã thỏa thuận cho người khác thuê, vì thế cũng hối thúc cô cuối tháng lập tức dọn đi. Cô không được yên ổn nên liền rao bán toàn bộ những thứ trong nhà Lý An, có người đến hỏi thì cô bán, dù sao cũng không phải đồ của cô, cho nên mặc kệ đối phương trả giá thế nào cô cũng bán, không bao lâu cả căn nhà đã trống rỗng.

Một tháng này, ban ngày cô đi làm, buổi tối đi tìm phòng trọ, mỗi tuần vẫn luôn có thể gặp được Thu Thư Tuyết một lần, bởi vì cuối tuần Thu Thư Tuyết thường đến mua sách, từ buổi chiều ngồi cho đến tám giờ, cô ấy sẽ mua một quyển sách rồi vào phòng đọc sách ngồi xem.

Chỉ có một lần trong lúc vắng khách, Thu Thư Tuyết nói với cô: “Mộng tỷ, tình cảm giữa chị là Lý ca xảy ra vấn đề sao, không phải mới vừa kết hôn sao?”

Trong thời gian làm việc La Thanh Mộng không thể nổi giận với cô ấy, nên chỉ có thể nén giận, trong lòng mắng hai người bọn họ sẽ không được chết tử tế, cũng may một tháng trôi qua rất nhanh, vào một buổi sáng sớm hai người cùng đến cục dân chính nhận quyết định ly hôn.

La Thanh Mộng không muốn dây dưa nữa, nhưng ai biết Lý An sau khi làm xong thủ tục thì không thể liên lạc được, cửa nhà đóng chặt, không trả cô số tiền đã hứa.

Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chủ nhà lại hối thúc cô trả phòng, không bạn bè không người thân, La Thanh Mộng chỉ hận bản thân lúc đó không quyết đoán, lo lắng bản thân phải chịu trách nhiệm trức pháp luật, sợ ngồi tù, nếu không cô đã trực tiếp phế đi công cụ của anh ta.

La Thanh Mộng biết chỗ ở của Thu Thư Tuyết, cô lật xem lịch sử trò chuyện, nhìn thấy định vị trong tin nhắn, Thu Thư Tuyết đang thuê một căn hộ chung cư giá hơn bốn ngàn một tháng.

Cũng rất trùng hợp, cô tìm được một thông báo cho thuê căn hộ chung cư, vị trí ngay đối diện nhưng giá cả chỉ bằng một nửa căn của Thu Thư Tuyết.

La Thanh Mộng bật người dò hỏi, đối phương cho biết đó là căn hộ của mình, nhưng bản thân phải ra nước ngoài công tác một tháng, hơn nữa không gánh nổi khoản vay nên chỉ có thể cho cô thuê một hai tháng, nếu như cô muốn thì thuê, nhưng không thể mang theo thú cưng.

Ly hôn cùng ngày, La Thanh Mộng thu dọn đồ đạc vào ở căn hộ đối diện Thu Thư Tuyết, nhìn số dư khả dụng trong tài khoản của mình chỉ còn lại mười hai ngàn tệ, rồi lại nhìn cửa căn hộ đối diện âm thầm thề nhất định phải ghê tởm chết bọn họ, tuyệt đối không cho bọn họ sống yên ổn.

Chủ nhà xác nhận thông tin với cô, cùng ngày đã rời đi, hơn nữa còn có lòng tốt nhắc nhở cô trong tủ lạnh có canh vừa hầm hôm qua chưa kịp uống, cô muốn uống thì có thể hâm lại.

Cửa vừa đóng lại, tâm tình của La Thanh Mộng tan vỡ một lần nữa, cô che mặt ngồi trên sô pha khóc thút thích, canh gà cô không dám uống, sau khi dọn dẹp tủ lạnh xong cô lại quét dọn căn hộ trong ngoài một lần, làm còn sạch sẽ hơn cả nhân viên dọn vệ sinh.

Quần áo của cô đều đặt tạm trong nhà kho của hiệu sách, cô tranh thủ trước khi mọi người tan ca để vào lấy đồ, lúc đi ngang qua cửa kính chợt nhìn thấy hình bóng phản chiếu của bản thân, trải qua thời gian này cô đã trở nên vô cùng tiều tụy. Cô hai mươi tám tuổi so sánh với Thu Thư Tuyết hai mươi bốn tuổi, cô dường như sắp trở thành người đàn bà trung niên, đôi mắt lờ mờ không ánh sáng.

La Thanh Mộng mua một chai rượu về nhà, trong lòng không thoải mái muốn uống một chút rượu, cô uống hết cả một chai, sai đó lại thông qua mắt mèo nhìn sang cửa căn hộ đối diện.

Lý An chưa từng xuất hiện.

La Thanh Mộng từng nghĩ cô đã là lợn chết không sợ nước sôi, nếu Lý An không đền tiền thì cô sẽ không cho anh ta được sống yên ổn, chỉ cần anh ta vừa xuất hiện cô sẽ đến ấn chuông cửa nhà Thu Thư Tuyết, ấn mãi ấn mãi, nếu Lý An đến tìm cô thì cô sẽ tạt dầu ớt vào mặt anh ta.

Nhưng, Thu Thư Tuyết vẫn không trở về nhà.

La Thanh Mộng vô cùng khó chịu mà đi tắm, cô tỉ mỉ bôi sữa tắm, làm cho bản thân trở nên thơm tho, sau đó lại đắp mặt nạ dùng tinh dầu, bảo dưỡng làn da của mình, rồi lại triệt lông một lần, làm xong mọi việc thì đã mười hai giờ, lúc này cô mới mặc một chiếc váy ngủ rồi đi giặt đồ lót, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến những lời Thu Thư Tuyết nói, Thu Thư Tuyết nói cô mặc loại kiểu dáng cổ điển này nhìn rất gợi cảm.

La Thanh Mộng cố sức vặn khô đồ lót, thầm nghĩ Thu Thư Tuyết tuyệt đối là đang cười nhạo cô, mà đêm đó Thu Thư Tuyết mặc váy ren.

Cô lau khô tay, quyết định lên Taobao mua hai chiếc áo ngực viền ren quyến rũ, chờ đồ mới đến cô sẽ ném hết tất cả đồ cũ trước đây, lúc lựa chọn cô còn không quên kéo cổ áo tự nhìn vào bên trong, sau đó chọn mua kích cỡ thích hợp nhất.

Sau đó mang quần áo lên phơi trên sân thượng, La Thanh Mộng ngày mai còn có ca trực nhưng cô chưa từ bỏ ý định giám sát căn nhà bên kia.

Lần này hành lang sáng đèn, Thu Thư Tuyết đi lên cầu thang, trên người mặc một chiếc áo ngắn màu trắng, phối hợp với quần jean.

Thu Thư Tuyết dáng đi xiêu vẹo, bước chân tương đối nhẹ nhàng dường như là uống say, trạng thái này hơn phân nửa là được người khác đưa về.

Nhưng La Thanh Mộng chỉ nhìn thấy một mình cô ấy, Lý An cũng không về cùng. Thu Thư Tuyết dùng vân tay mở khóa mật mã, sau đó nhanh chóng đóng cửa.

La Thanh Mộng nhìn chằm chằm một phút đồng hồ, cửa đối diện lại mở ra, Thu Thư Tuyết mở rộng áo khoác từng bước đi về phía này, sau đó đứng trước mắt mèo.

Trái tim La Thanh Mộng nhất thời nhảy lên tận cổ họng.

Cô suy nghĩ rất nhiều chiến thuật, siết chặt tay đối phương, đánh nhau, cách nào có thể khiến đối phương chật vật thì làm cách đó.

Thu Thư Tuyết đứng trước cửa căn hộ của La Thanh Mộng, ngón tay gõ vang cửa nhà người hàng xóm mới, híp mắt nhìn vào mắt mèo, trên gương mặt là màu hồng nhạt của men say.

Cộc…

Cộc cộc…

Âm thanh rất rõ ràng giữa ban đêm, cánh cửa khóa bằng mật mã không được đóng kín, cho nên chỉ gõ hai cái thì cửa tự động nhắc nhở một câu ‘cửa không khóa’, La Thanh Mộng lập tức lui lại phía sau bởi vì cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, bên trong không mặc nội y, hai tay hoảng loạn ôm ngực.

Đêm đã khuya, đèn hành lang đã tắt, cánh cửa trực tiếp bị Thu Thư Tuyết đẩy ra từ bên ngoài. Thu Thư Tuyết đứng bên ngoài nhìn La Thanh Mộng ôm ngực, rồi lại khẽ nghiêng đầu, trên người Thu Thư Tuyết đang mặc một chiếc áo bó sát, vòng eo thanh mảnh, cách ăn mặc đơn giản trực tiếp làm nổi bậc bộ ngực mượt mà, La Thanh Mộng trừng mắt nhìn Thu Thư Tuyết, gương mặt nóng bừng.

La Thanh Mộng vốn định lập tức đóng cửa lại nhưng Thu Thư Tuyết rất nhiệt tình mời cô: “Chị, vào trong nhà em làm.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!