Trọng Sinh Chi Hoàng Khách Dẫn – Chương 2

Chương 2: Còn một cơ hội

“Đã hôn mê nhiều ngày, sao còn chưa tỉnh?” Đây là giọng nói lo lắng của một nam tử.

“Nhưng, không phải sư phụ nói không có nguy hiểm nữa sao?” Giọng nói ôn nhu của nữ tử cũng vang lên, quen thuộc khó hiểu.

Bạch Cảnh Xu muốn mở mắt ra nhìn là ai đang nói chuyện, nhưng mí mắt như bị dính lại với nhau mặc kệ làm như thế nào cũng không mở ra được.

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, nếu không phải ngươi, sư muội có thể bị thương sao.”

“Ai… sao lại trách ta? Ta cũng không biết lá thư này đối với sư muội lại mang đến đả kích lớn như vậy.”

“Vậy ngươi thấy nàng tâm tình không ổn định tại sao không biết lưu ý một chút?”

“Lúc nàng cùng người khác luận võ ta không có mặt a.”

“Xảo biện….”

Một nam một nữ đấu khẩu khiến Bạch Cảnh Xu hơi xao động, ngữ khí nghịch ngợm còn xen lẫn chút cố tình gây sự kia…

“Được rồi được rồi, Viện Viện, Tần Lục các ngươi cũng đừng ồn ào nữa, chuyện này không trách được ai, Cảnh Xu thân thể vốn dĩ cũng không tốt, việc lần này chỉ có thể xem như một mồi lửa dẫn đến bộc phát, nếu sư phụ đã nói không sao cả, vậy thì sẽ không có việc gì. Chờ một chút đi.” Lại là giọng của nữ tử ôn nhu kia.

Viện Viện? Tần Lục?

“Hai người các ngươi chú ý một chút, Cảnh Xu tỉnh lại, tốt nhất không nên nhắc lại việc Bạch lão gia tái hôn, đừng làm cho nàng chịu đả kích.”

“Được.”

“Sư tỷ ngươi cứ yên tâm đi.”

Tiếng nói chuyện của ba người xa dần, tiếng bước chân cũng càng lúc càng xa. Trái tim Bạch Cảnh Xu trầm xuống. Bạch Cừ tái hôn? Nàng dĩ nhiên biết phụ thân mình tái hôn, đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước! Nhưng hiện tại vì sao các nàng lại nói chuyện này? Bạch Cừ không phải đã chết rồi sao? Lúc nàng ba mươi mốt tuổi thì hắn đã chết!

Viện Viện? Tần Lục? Người nhiều năm không gặp làm thế nào lại ở nơi này? Giọng nói ôn nhu vừa rồi, là Mạc Việt sư tỷ!

Trái tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, dường như muốn phá vỡ lồng ngực nhảy ra ngoài…

Chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là sa trướng màu lam nhạt, thành giường gỗ lim, bàn gỗ hình tròn, bàn trang điểm tinh xảo…

Nàng run rẩy giơ tay lên, đôi tay thon dài trắng nõn, móng tay sáng bóng, làn da căng mịn co dãn nhẵn nhụi trẻ tuổi mà không phải tràn đầy nếp nhăn, vết chai trọng trọng còn lấm tấm đồi mồi!

Còn nhớ rõ lúc đó nàng ôm Hoàng Dự, chết ở trong lòng nàng ấy! Nàng bỗng nhiên xốc chăn lên, chạy vội đến trước bàn trang điểm, cầm lấy gương đồng một lúc lâu không phản ứng kịp. Khuôn mặt này… khuôn mặt này, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cũng xa lạ đến không thể xa lạ hơn.

Buông chiếc gương, Bạch Cảnh Xu tiến lên đẩy cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi vào phòng, thổi đến nàng sắc mặt trắng bệch nhưng nàng chỉ ngây ngốc nhìn bên ngoài, thanh tùng phủ tuyết, quỳnh chi ngọc điều, đình đài mái ngói đều là tuyết trắng, hoa tuyết lưu luyến rơi giữa không trung. Vươn tay đều có thể cảm giác được lạnh lẽo.

Nàng sống lại!

Năm bảy mươi tuổi sau khi tạ thế, nàng sống lại một lần nữa!

Thời gian đảo ngược, mở mắt ra không ngờ là năm đó còn niên thiếu!

“Ha ha ha.” Nàng đầu tiên là cười khẽ, sau đó chính là cười to, không thể tin tưởng, mừng rỡ sung sướng, giống như phát điên: “Ha ha ha…” Cười đến đôi mắt nàng khô khốc, cười đến nước mắt đầy mặt, nàng còn đang cười, cười đến không thẳng nổi thắt lưng, nàng ngồi xổm trên mặt đất vùi mặt vào giữa hai tay, cười đến điên cuồng vặn vẹo.

Không ngờ rằng nàng đã trở lại lúc mới bắt đầu!

Nàng một lần nữa trở về khởi điểm!

Thân thể đột nhiên ấm áp, một chiếc áo choàng phủ lên người. Nàng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt nhưng vẫn nhận rõ bóng dáng trước mặt.

Nàng ấy mặc trường y màu lam thống nhất của Đồng Thành Phái, tóc đen như mực dùng một sợi dây lụa màu lam nhạt buộc cao cao, lộ ra cần cổ thon dài, dù ăn mặc giống như những đệ tử khác nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng tựa như bầu trời mùa thu, băng thanh ngọc nhuận, hàng mi chớp động tựa như cánh bướm.

Tiên tư ngọc sắc, nhất cố khuynh thành.

Nàng ấy khom lưng, mai hương thoang thoảng, tay áo khẽ lau đi nước mắt của người ngồi dưới đất rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó một tay luồn qua hai đầu gối của nàng, tay kia đỡ lấy bả vai, dùng sức ôm nàng lên trên giường.

Ôm ấp chân thực đến không thể chân thực hơn, da thịt ấm áp đến không thể ấm áp hơn.

“Đã lớn như vậy rồi, không nên luôn động một chút là bỏ mặc thân thể của mình, sau này chịu tội, chính là ngươi.”

Ngữ khí quen thuộc, ngay cả trách móc cũng mang theo vài phần sủng ái ôn hòa. Bạch Cảnh Xu cảm thấy sống mũi chua xót, nàng vùi đầu vào trước ngực Lâu Hoàng Dự không muốn ngẩng lên.

“Ta biết ngươi uất ức.” Lâu Hoàng Dự thả người đến trên giường, dùng chăn quấn kín nàng, nhưng nàng không chịu buông ra nên nàng ấy cũng chỉ đành duy trì tư thế, cẩn thận không cho nàng bị lạnh.

“Hoàng Dự.” Bạch Cảnh Xu rốt cuộc lên tiếng, chỉ là giọng nói cực kỳ run rẩy.

Lâu Hoàng Dự cho rằng nàng không chấp nhận được chuyện Bạch Cừ tái hôn, chỉ có thể vỗ nhẹ bờ vai mảnh mai của nàng, dùng đó làm an ủi.

Bạch Cảnh Xu nắm góc áo, lần thứ hai hô lên: “Hoàng Dự?”

“Ta ở đây.”

“Hoàng Dự?”

“Huh?”

Nàng lớn tiếng khóc, giống như con sói đơn độc lạc đường kêu gào giữa băng thiên tuyết địa, tê tâm liệt phế không chút tự giác. Lâu Hoàng Dự cho dù hiểu biết nàng hơn nữa cũng không thể hiểu được nàng giờ phút này thê lương rơi lệ là vì nàng ấy. Bạch Cảnh Xu ôm chặt lấy người mà cả đời nàng cầu nhưng không được.

Sao có thể khóc vì phụ thân tuyệt tình kia, vài chục năm đã trôi qua, nàng gần như sắp quên Bạch Cừ là bộ dạng gì. Thế nhưng vô luận qua bao lâu, hay là luân hồi qua một kiếp, người trước mắt, thiên nhai minh nguyệt đều như bóng với hình, ăn sâu vào máu thịt, đã sớm trở thành một phần trong sinh mệnh của nàng.

Hiện tại chẳng qua là mượn một cái cớ nhìn như hợp lý để vùi vào lòng ái nhân mà khóc rống, khóc vì quá khứ đã từng tràn đầy đau khổ cả đời đấu đá giữa chốn hồng trần, vết thương đầy người trần duyên khó dứt.

Khóc vì trước đây nàng đã từng cô độc mở to mắt nhìn nàng ấy nắm tay người khác tươi cười như hoa, tụ tán ly hợp, trôi qua một đời yên vui.

Cũng khóc vì một đời đến chết không dám nói hết lòng mình, chỉ có thể ở trên giấy Tuyên Thành vẩy mực họa lại dung nhan khuynh thành kia, cuối cùng tất cả đều đưa vào ngọn lửa hóa thành tro bụi.

Chua xót đau khổ, tuyệt vọng thê lương trong đó, lúc này âm thầm phát tiết ra ngoài.

Thân thể Bạch Cảnh Xu luôn không tốt, lúc này đây lớn tiếng khóc ra, tâm tình ổn định liền ngủ thiếp đi trong lòng Lâu Hoàng Dự. Chỉ là ngón tay vẫn gắt gao bắt lấy tay áo để nàng ấy không thể rời đi.

Lâu Hoàng Dự cười khổ, cũng chỉ đành ôm nàng nằm trên giường, xem như ngủ trưa một giấc. Mãi đến lúc cảm thấy nhột ở cần cổ nàng ấy mới mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt cười tươi như hoa.

“Còn muốn ngủ a, đã đến giờ cơm tối rồi.” Bạch Cảnh Xu ghé vào trên người nàng, đôi mắt sưng đỏ hơi nheo lại, lộ ra vài phần giảo hoạt.

“Ngươi lại dùng thứ gì chọc ngứa ta?”

Kiếm tuệ màu đỏ bị nàng ấy cầm trong tay lúc ẩn lúc hiện, mềm nhẹ lướt qua da thịt vô cùng ngứa ngáy, nàng bắt lấy cổ tay Bạch Cảnh Xu, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ: “Cảnh Xu.” Trong giọng nói có ý nhắc nhở, nhưng lại cố kỵ thân thể của nàng, sự cưng chiều trong đó càng rõ ràng càng làm cho người nghe không có sợ hãi.

Sau khi đùa giỡn một phen Lâu Hoàng Dự mới ngồi dậy, thay nàng kéo chăn, căn dặn: “Thân thể ngươi không tốt, cứ nghỉ tạm một lúc, ta đi bẩm báo sư phụ, để hắn không phải lo lắng nữa.” Mái tóc của nàng ấy bởi vì vừa rồi nằm ngủ mà hơi mất trật tự, nhưng một chút cũng không thất lễ, trái lại bởi vì ngày thường cẩn thận tỉ mỉ, hiện tại ngược lại thêm vài phần hoạt bát mà tuổi này này nên có.

Bạch Cảnh Xu còn chưa thích ứng chuyện mình vừa trọng sinh, vô cớ nhặt được tiện nghi lớn như vậy nàng vừa vui mừng cũng vừa mê man, cả người chôn ở trong chăn chỉ lộ ra một cái đầu nhìn Lâu Hoàng Dự đang chỉnh lý xiêm y, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Có lẽ là bởi vì nàng quá ngoan trái lại sẽ có vẻ kỳ lạ, trước đây nếu như nàng hôn mê vài ngày tỉnh lại, vậy nhất định sẽ lúc nào cũng muốn nàng ấy kề cận, vừa rồi nói ra cũng đã chuẩn bị tâm lý nàng sẽ náo loạn, thậm chí nàng ấy cũng đã chuẩn bị gọi tiểu nha hoàn bên ngoài đi bẩm báo thay mình.

Không nghĩ tới lúc này Bạch Cảnh Xu lại ngoan như thế?

Thấy Bạch Cảnh Xu khóe mắt đỏ bừng, nàng cho rằng Bạch Cảnh Xu là đang giả vờ yên tĩnh và không sao cả, liền có chút đau lòng, nàng cúi người vuốt ve gương mặt Bạch Cảnh Xu, dỗ dành: “Ta rất nhanh sẽ trở lại, cùng ngươi ăn cơm chiều có được hay không?”

Loại ngữ khí dỗ dành hài tử này là chuyện gì xảy ra

Bạch Cảnh Xu cọ vào tay nàng, mềm mại ấm áp, trong lúc vô ý chiếm tiện nghi, người nào đó bày tỏ rất hài lòng, đáp ứng rất sảng khoái.

Thấy thế, Lâu Hoàng Dự mỉm cười, vẻ lạnh nhạt ngày thường cũng bởi vì nụ cười này mà giảm đi không ít, một khắc trước vẫn còn tựa như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, một khắc sau liền tươi đẹp tựa hoa đào, khiến nàng có phần mị hoặc.

Bạch Cảnh Xu bất giác dời mắt, nàng biết là bản thân tâm tư bất chính nên mới có loại ảo giác này.

Lâu Hoàng Dự không biết suy nghĩ trong lòng nàng: “Ta đi trước, sư phụ mấy ngày nay rất lo lắng.”

“A, được.” Bỗng nhiên, Bạch Cảnh Xu vươn tay kéo lấy tay của người kia, cổ tay như ngọc, non mềm nhẵn nhụi, dường như chỉ cần cố sức một chút sẽ bẻ gãy, cách nhiều năm một lần nữa nắm lấy bàn tay này nhịp tim vẫn sẽ mất đi quy luật, nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì ngữ khí bình tĩnh: “Chờ một chút, Hoàng Dự.”

Lâu Hoàng Dự bị nàng kéo lại có phần nghi hoặc mà xoay người nhìn về phía nàng.

Bạch Cảnh Xu hơi gắng sức, kéo Hoàng Dự đến mép giường, để nàng ngồi xuống, còn mình cũng ngồi dậy: “Dây cột tóc của ngươi bị lệch rồi, ra ngoài đừng để các sư huynh đệ chê cười.”

Lâu Hoàng Dự biết nghe lời phải: “Vậy Cảnh Xu giúp ta buộc lại đi.”

Cầu còn không được.

Hai người cách rất gần, hương hoa mai thoang thoảng trên người Lâu Hoàng Dự nàng đều có thể ngửi được, nhược nhược hàn mai, giai nhân khó cầu. Chỉ cần nàng nguyện ý, đưa tay ra liền có thể trực tiếp ôm người vào trong lòng. Trong lúc tâm viên ý mãn, dây cột tóc đã chỉnh lại xong, nàng mỉm cười.

Lâu Hoàng Dự đứng lên, cong khóe môi: “Cảnh Xu của chúng ta thật hiền huệ.” Loại ngữ điệu khen ngợi tiểu hài tử này thông thường đều dùng lúc Bạch Cảnh Xu tâm tình không tốt, hiện tại đương nhiên là để trêu chọc nàng.

Nhưng, trái tim nàng vẫn không chịu thua kém mà đập liên hồi, vài lần muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai từ ‘chúng ta’ và ngữ điệu nhấn mạnh từ sở hữu trực tiếp khiến hai má nàng ửng đỏ. Trái tim tuổi trẻ của nàng có thể chịu được tất cả rung động lẫn tuyệt vọng.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!