Trọng Sinh Chi Hoàng Khách Dẫn – Chương 3

Chương 3: Ta phải trở về

Chờ Bạch Cảnh Xu lấy lại bình tĩnh, người kia đã sớm biến mất. Nàng quấn mình vào trong chăn, ánh mắt mờ mịt.

Tất cả còn chưa bắt đầu, tất cả vẫn chưa xảy ra.

Vậy có phải đồng nghĩa… Nàng kỳ thực vẫn còn một lần cơ hội?

Nàng rút vào trong chăn, một lần lại một lần tự hỏi có nên tranh thủ một lần hay không, biết đâu… biết đâu sẽ có một chút bất đồng?

Lâu Hoàng Dự!

Ba chữ này, giống như chu sa trong lồng ngực, nàng thầm mến người này cả đời, quy củ không dám có bất cứ hành vi gì vượt quá giới hạn, chỉ bình thản làm một vị bằng hữu xứng chức ở trước mặt nàng ấy.

Nhưng đó dù sao cũng là chuyện của kiếp trước, dùng danh nghĩa bằng hữu thủ hộ nàng ấy cả đời, làm lại một lần, lẽ nào vẫn muốn giẫm lên vết xe đổ, cô độc sống quãng đời còn lại? Vậy trọng sinh một lần có ý nghĩa gì, thêm một lần dằn vặt sao?

Không!

Bạch Cảnh Xu gắt gao nắm lấy chăn, nàng không muốn như vậy!

Các sư huynh đệ tiến đến, dẫn đầu chính là một lão nhân tuổi ngoài năm mươi, mái tóc hoa râm, nhưng tinh thần quắc thước, đôi mắt lấp lánh hữu thần vô cùng sắc bén, dường như có thể xem thấu lòng người.

“Sư muội, ngươi tỉnh rồi.”

“Ta đã nói, ngươi hiện tại nhất định tỉnh rồi nhưng bọn họ còn không tin.”

“Ngủ đủ rồi?”

Sư huynh đệ mỗi người một câu, nói mãi không ngừng, Bạch Cảnh Xu cùng bọn họ nói vài câu, tất cả đều là cảm tạ bọn họ đã lo lắng và chiếu cố, ý cười mặc dù yếu ớt tái nhợt, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự chân thành của nàng.

Lâu Hoàng Dự thấy tình cảnh này liền nhíu mày, nàng luôn cảm thấy Cảnh Xu sau khi tỉnh lại, dường như có chút thay đổi, nếu như là trước đây nàng ấy gặp nhóm người đông đảo ở đây, nhất định là muốn náo loạn, đanh đá khóc lóc, hoặc sẽ chỉ qua loa ứng phó bọn họ một chút. Nhất định sẽ không hiểu chuyện ăn nói lễ độ như thế.

Có lẽ việc Bạch Cừ tái hôn mang đến cho nàng ấy đả kích quá lớn. Vừa nghĩ như thế liền có chút đau long cho nàng ấy.

Ánh mắt của Bạch Cảnh Xu dừng trên người Hoàng Dự, bị vẻ thương tiếc trong mắt nàng ấy làm kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng phản ứng kịp, nhiều năm như vậy nàng không khó đoán ra suy nghĩ của Tiểu Hoàng Dự.

Bạch Cảnh Xu cảm thấy trong lòng ấm áp nên càng thêm quyết tâm.

Vấn an sư phụ Trương Dịch, làm nũng một chút, Trương Dịch mặc dù nghiêm khắc nhưng là thật tâm đối tốt với nàng, lão nhân ngồi bên giường, chuyện thứ nhất chính là bắt mạch cho nàng, sau đó vỗ vai nàng, lời nói thấm thía: “Thương thế của ngươi không có gì trở ngại, nhưng hai ngày này không thích hợp dùng nội lực, cố gắng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, chuyện khác cũng đừng suy nghĩ nhiều.”

“Vâng, sư phụ.” Bạch Cảnh Xu sống mũi ê ẩm, lão nhân mái tóc hoa râm trước mặt có thể xem là phụ thân của nàng, là thân nhân chân chính, nhưng kiếp trước sau khi nàng cáo biệt sư môn trở lại Bạch phủ lại rất hiếm khi trở về thăm hắn, lần gặp cuối cùng chính là ở linh đường.

Trương Dịch đối với hài tử trưởng thành sớm này vô cùng thương yêu, còn muốn nói gì đó, nhưng chỉ thấy nàng bổ nhào vào ngực hắn, rầu rĩ nói: “Đồ nhi bất hiếu, khiến sư phụ lo lắng.”

Trương Dịch cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt lập tức rõ ràng hơn rất nhiều: “Đứa nhỏ ngốc…”

Thấy vậy, các sư huynh đệ khác đều lần lượt rời đi, đây là muốn nói chuyện riêng, bọn họ cũng không tiện tiếp tục ở lại nữa.

Hoàng Dự ra ngoài, suy nghĩ một chút liền đi đến nhà bếp. Bỗng nhiên bị người vỗ vai: “Hắc, Hoàng Dự sư muội, đi đâu a?”

Hoàng Dự quay đầu lại, khóe môi cong lên: “Thì ra là Viện Viện sư tỷ, ta đi nhà bếp một chuyến.” Lý Viện Viện vẫn đi theo nàng, nghe nàng nói xong, gật đầu: “Thì ra là như thế.” Nói xong lại đánh giá người bên cạnh, trong mắt tràn đầy khâm phục: “Ngươi thật hiền huệ, nấu nướng tốt, sau này ai cưới ngươi, nhất định là rất hạnh phúc.”

Lâu Hoàng Dự không có biểu hiện gì, ngoài mặt đạm nhạt trước sau như một, nhìn không ra bất cứ tình tự gì: “Viện Viện sư tỷ thật biết nói đùa, hiện tại còn quá sớm.”

“Ai nha, nhưng mà ta nói, ngươi đối với Cảnh Xu thật sự quá tốt.” Hai người vừa nói vừa đến nhà bếp, Lý Viện Viện vừa vào đến liền kéo một cái ghế, ngồi nhìn sư muội thuần thục mở nắp nồi, sau đó chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn: “Cái gì cũng biết, thật hâm mộ tình cảm giữa hai người các ngươi.”

Lâu Hoàng Dự đang rửa bí đỏ, nghe vậy mỉm cười, trêu tức nói: “Tần Lục sư huynh đối với sư tỷ cũng rất tốt a.”

Quả nhiên khuôn mặt Lý Viện Viện lập tức trở thành màu cua luộc: “Hắn, hắn đối với những người khác cũng rất tốt, đều giống nhau.” Nói xong lời cuối cùng gần như đều không thể nghe thấy.

Lâu Hoàng Dự biết nàng ấy xấu hổ nên cũng không trêu ghẹo nữa: “Ừ, đúng vậy.”

“Ngươi muốn trở về.” Trương Dịch vô cùng kinh ngạc, hắn cho rằng đồ nhi của mình sẽ trăm phương nghìn kế tìm cớ không quay về, Bạch Cừ kia thực sự cũng không xem như một chính nhân quân tử, ấn tượng của hắn đối với Bạch Cừ không phải đặc biệt tốt.

Bạch Cảnh Xu dường như đã đoán trước sư phụ sẽ kinh ngạc như thế: “Sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ không xằng bậy, hắn dù sao vẫn là phụ thân ta, chỉ là đồ nhi trở về có một số việc muốn nói rõ cùng hắn.”

Tục ngữ nói thanh quan khó xử việc nhà, Trương Dịch cũng không có khả năng nhúng tay vào việc nhà của người khác, nên chỉ đành đồng ý.

Kiếp trước, Bạch Cừ tái hôn, nàng không trở về, trên lưng mang danh bất hiếu, ngay cả đến cuối cùng lúc hắn đuổi nàng ra khỏi nhà cũng là dùng cái cớ này, nàng cũng không dự định làm gì, chẳng qua nàng có quyết định của chính mình mà thôi.

Hơn nữa, nếu nàng nhớ không sai, Hoàng Dự và người kia gặp nhau, chính là không lâu sau đó…

“Sư phụ, ta muốn Hoàng Dự cùng ta trở về…” Lúc nói lời này nàng lo lắng bất an.

Trương Dịch đã sớm đoán được nàng nhất định là muốn Hoàng Dự đồng hành, hai người các nàng luôn giống như một đôi song sinh. Đối với việc này hắn cũng không chút kinh ngạc: “Được rồi, mấy ngày nay cố gắng nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

Nhìn theo Trương Dịch rời đi, Bạch Cảnh Xu nằm lại trên giường, không muốn di chuyển mà chỉ nhìn trần nhà xuất thần.

Nàng không biết làm như thế phải chăng có thể tránh cho Hoàng Dự và người đó gặp nhau, nhưng nàng muốn thử một lần, dù sao cũng không thể mở to mắt nhìn sự tình xảy ra mà không làm được gì.

Kiếp trước, nàng ngoại trừ đối với nàng ấy cầu mà không được, những thứ khác trong mắt người đời, có thể nói là một truyền kỳ.

Nhưng kiếp này, nàng chỉ muốn ở bên cạnh Hoàng dự, có được nàng ấy! Về phần những người khác, chẳng qua là khách qua đường mà thôi.

Một mùi hương thơm ngát từ khe cửa bay vào, trong nháy mắt khơi dậy khẩu vị của nàng. Bạch Cảnh Xu lập tức ngồi dậy.

“Mũi vẫn nhạy như thế.” Lâu Hoàng Dự buồn cười bưng canh bí đỏ đến trước bàn: “Đói bụng?”

Bạch Cảnh Xu đôi mắt phát sáng chăm chú nhìn chén canh trong tay nàng ấy, hung hăng gật đầu: “Rất đói. Ta thích nhất là canh bí đỏ ngươi nấu.”

Lâu Hoàng Dự cũng không trêu đùa nàng, ngồi bên giường đưa chén canh cho nàng, hương thơm của bí đỏ trong nháy mắt tràn ngập trong không khí. Bạch Cảnh Xu lập tức nhận lấy, dùng muỗng khuấy nhẹ, múc hơn nửa muỗng nhưng lại không ăn, trái lại đưa đến bên môi Hoàng Dự.

Lâu Hoàng Dự: “…”

“Hoàng Dự, ăn a, ngươi cũng nếm thử, rất thơm.” Ánh mắt trong suốt nhìn nàng, đặc biệt chân thành và chăm chú.

Lâu Hoàng Dự hơi sững sốt, nàng khước từ: “Không cần, đây chính là nấu cho ngươi ăn.”

Bạch Cảnh Xu không nói lời nào, nhưng vẫn tiếp tục nâng muỗng, ý tứ đã rất rõ ràng. Lâu Hoàng Dự bất đắc dĩ chỉ có thể cúi đầu cầm tay nàng uống một ngụm canh.

Trong nháy mắt, người đối diện cười tươi như hoa, giống như một hài tử.

Vốn dĩ chính là một hài tử.

Bạch Cảnh Xu ăn hai muỗng lại đút cho nàng ấy, cử chỉ thân mật như vậy kì thực khiến Lâu Hoàng Dự không được tự nhiên, luôn cảm thấy quá mức ái muội. Nhưng nhìn vào ánh mắt của Bạch Cảnh Xu nàng lại nhất thời thỏa hiệp.

Trên thực tế, Bạch Cảnh Xu làm sao không biết Hoàng Dự không được tự nhiên thậm chí là không thích, nhớ trước đây, nàng ấy và người kia sau khi thành thân cũng là tương kính như tân, mặc dù người kia nhiệt tình như lửa, nhưng lại luôn nhân nhượng nàng ấy, thảo nào trước đây Hoàng Dự sẽ yêu hắn.

Nhưng Bạch Cảnh Xu nếu đã hạ quyết tâm, vậy thì sẽ làm ra nhiều cử chỉ khiến Hoàng Dự chậm rãi thích ứng, sau đó chậm rãi phát giác.

Một chén canh bí đỏ rất nhanh thấy đáy, Bạch Cảnh Xu vô thức liếm môi, thực sự quá ngon, món nàng ấy nấu hương vị vẫn như trước kia.

Lâu Hoàng Dự thấy nàng có cử chỉ trẻ con như vậy, không khỏi cưng chiều xoa đầu nàng, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười: “Còn muốn ăn?”

“Muốn!”

Lâu Hoàng Dự cầm chén đứng lên: “Ngươi chờ một chút, ta đi múc cho ngươi.”

Bạch Cảnh Xu uống hai chén, cảm thấy bụng mình đã no căn. Nàng sờ sờ bụng mình, có chút khó chịu liền lôi kéo tay Hoàng Dự mà than thở.

“Ai bảo ngươi tham ăn.” Lâu Hoàng Dự dở khóc dở cười: “Đến đây, ta xoa cho ngươi.”

Bạch Cảnh Xu mặc dù cầu còn không được, nhưng vẫn vừa nhích đến vừa nói đùa, da thịt thân cận vạn nhất chạm đến điểm mẫn cảm của nàng, nếu như nàng không khống chế được phát ra âm thanh kỳ lạ, hù dọa nàng ấy bỏ chạy, vậy nàng phải tìm ai khóc?

Nàng yên lặng ngồi xổm góc tường: “Không, không cần, ta ngồi một lúc là tốt rồi.”

“Ngươi…”

Bạch Cảnh Xu nhạy bén mà chuyển đề tài: “Hoàng Dự, ta muốn quay về nhà một chuyến.”

Nàng rõ ràng cảm giác được bầu không khí lập tức trở nên trầm lắng.

Ý cười nơi khóe mắt Lâu Hoàng Dự thu lại, ngữ điệu của nàng ấy có chút trầm xuống: “Ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

Bạch Cảnh Xu không do dự: “Nghĩ kỹ rồi, trốn tránh dù sao cũng không phải biện pháp.”

Trốn tránh Bạch gia, trốn tránh Bạch Cừ, trốn tránh thế tục, cũng không là biện pháp. Nàng muốn làm, chính là đối mặt, linh hồn trong thân thể này cũng không phải là một thiếu nữ không rành thế sự.

Nghe được đáp án này, Hoàng Dự biết nàng đã hạ quyết tâm nên cũng không có cách nào, nghĩ đến dáng vẻ yếu đuối của nàng trước đó lúc ngồi xổm trên sàn nhà, trong lòng không khỏi càng đau: “Ta cùng ngươi trở về.”

Bạch Cảnh Xu nở nụ cười, dung nhan thanh lệ tựa như bạch liên sau mưa, mi mục còn vẻ ngây ngô, chỉ là nụ cười của nàng thực sự cảm động người khác: “Ta đã biết trước, cho nên đã nói với sư phụ.”

Lâu Hoàng Dự không có bất cứ dị nghị gì, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng nhíu mày căn dặn: “Nhưng ngươi vẫn phải điều dưỡng thân thể thật tốt rồi hãy khởi hành.”

“Biết rồi.”

Nàng yên lặng di chuyển đến bên cạnh Lâu Hoàng Dự, vươn tay ôm lấy cánh tay, tựa đầu lâu vai Lâu Hoàng Dự: “Hoàng Dự, trước đó vài ngày đã cho ngươi thêm phiền, ngươi hẳn là rất lo lắng đi.”

Nàng nhớ kỹ, lần này bởi vì chịu đả kích quá lớn hơn nữa còn cùng người khác tỷ thí, bị người ngộ thương tại chỗ thổ huyết hôn mê, còn hôn mê đến vài ngày, khiến các sư huynh muội chân tay luống cuống, còn kinh động sư phụ. Cũng không phải là nàng công lực quá yếu, chỉ là lúc đó nộ khí công tâm.

“Đừng nói những lời này, ta không thích.” Lâu Hoàng Dự giận tái mặt: “Giữa ta và ngươi, còn nói phiền phức cái gì.”

Bạch Cảnh Xu mỉm cười.

Người này, nàng làm sao đành lòng buông tay đây.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!