Trọng Sinh Chi Hoàng Khách Dẫn – Chương 1

Chương 1: Vẫn Muốn Cùng Ngươi

Cỏ xanh phủ kín, dương liễu lả lướt, ánh mặt trời chiếu xuống mái hiên tinh xảo, phù điêu trên mái hiên trong nháy mắt dường như cũng lây nhiễm sự ấm áp của cảnh trí, trong ngoài trạch viện xuân sắc vô biên.

“Khụ khụ khụ….” Một đợt ho khan tê tâm liệt phế từ bên trong truyền đến, đánh vỡ sự yên tĩnh của sáng sớm đầu xuân.

Bạch Cảnh Xu khom người ho khan dường như muốn ho cả phổi của mình ra, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, nàng bật người lấy khăn che miệng: “Khụ khụ….”

“Lão phu nhân, người thế nào rồi? Lại ho.” Người vào là một phụ nhân thoạt nhìn qua tuổi bốn mươi, mặc trang phục hạ nhân, nàng vội vàng đỡ Bạch Cảnh Xu đến ngồi vào trên ghế, thay Bạch Cảnh Xu vỗ lưng thuận khí: “Phu nhân, thân thể của người vốn không tốt, đừng vẽ nữa, cố gắng nghỉ ngơi đi.”

Lúc nàng nói đôi mắt lại liếc nhìn bức tranh đã thành hình ở trên bàn.

Bạch Cảnh Xu hòa hoãn lại, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, dời khăn tay xuống khỏi khóe môi mới thở dài một hơi, lồng ngực trầm nặng đau đến vài lần sắp hít thở không thông, nhưng nàng không muốn người bên cạnh lo lắng, liền giả vờ điềm nhiên như không, giương mắt nhìn bức tranh còn chưa hoàn thành của mình, cố chấp lắc đầu: “Không thể, còn chưa vẽ xong.”

Tình hình sức khỏe rốt cuộc là bộ dáng gì, bản thân nàng hiểu rõ hơn ai hết, mỗi ngày đều đang đếm thời gian, điều nàng sợ nhất không gì khác ngoài không thấy được ánh mặt trời của ngày hôm sau, không thấy được dung nhan quen thuộc của người kia. Không bằng thừa dịp còn có chút sức lực, đem mỗi một nụ cười của người kia họa ra, khắc vào xương tủy!

Hoằng Nghi nhất thời đỏ mắt, không dám thể hiện ra cái gì, mà chỉ chậm rãi bóp vai cho nàng. Nàng biết vì sao phu nhân sẽ kiên trì như thế.

Người trong tranh mặc dù chưa vẽ hoàn chỉnh, nhưng đường nét đã hình thành, nhiều năm trôi qua, là một hạ nhân nhưng ngay cả nàng cũng có thể phác họa ra dung nhan của người kia.

Bạch Cảnh Xu liễm mi nhìn đôi tay đầy nếp nhăn của mình, đôi mắt cũng không còn trong suốt, trong mờ đục lộ ra vài phần cô đơn, yếu ớt thở dài: “Ai, già rồi.”

Hoằng Nghi không tiếp lời, bởi vì nàng biết người trước mặt căn bản không cần người khác trả lời.

Bạch Cảnh Xu hai tay chống tay vịn run rẩy đứng lên, tránh đi hạ nhân nâng đỡ, đi đến trước bức họa, chậm rãi vuốt ve dung mạo như ngọc của người trong tranh.

Phong hoa tuyết nguyệt thoáng qua trong mắt, đau đớn rõ ràng, nàng trầm thấp gần như không thể nghe thấy mà phun ra hai chữ: “Hoàng Dự.” Không thong dong tao nhã, cũng không có tự tin lỗi lạc, mà chỉ có cẩn trọng cùng sợ hãi.

Bàn tay già nua khô gầy, người trong tranh nét cười duy mỹ. Hai thứ đối lập, tất cả đều là bi ai nhìn mà giật mình.

Nước mắt của Hoằng Nghi thoáng chốc rơi xuống, rất nhiều năm trước đây nàng không rõ vì sao tiểu thư tình nguyện gánh chịu sự bức bách của lão gia cũng không muốn thành thân, cũng không rõ vì sao tiểu thư luôn vui vẻ chốc lát khi thấy người kia, sau khi trở về chỉ còn ác mộng triền miên, thống khổ đến thế.

Vài năm trước nàng rốt cuộc hiểu được, mặc dù không cách nào đồng cảm, nhưng chung quy đã lý giải tiểu thư.

Chẳng qua là cầu mà không được! Chẳng qua là trái với luân thường! Trăng không đuổi kịp mây, gợn nước không bắt kịp sóng, cố gắng thế nào đi nữa cũng chỉ có thể đứng ở phía sau người đó, vì vui sướng của người đó mà tươi cười, vì lạnh nhạt của người đó mà bi thương.

“Phu nhân.” Nàng tiến lên một bước, quả nhiên thấy được ái mộ cùng ẩn nhẫn trong đôi mắt đã không hề trong suốt kia: “Phu nhân, lần này vẽ xong rồi, sẽ không thiêu hủy nữa chứ.”

Bắt đầu từ năm năm trước, Bạch Cảnh Xu không ngừng vẽ tranh, chỉ là mỗi lần hoàn thành, sẽ trực tiếp thiêu hủy, không chút do dự, không để lại bất cứ vết tích gì.

Đơn giản là bởi vì trong tranh chỉ có một người, thân mặc tố y, tóc đen vãn cao, thanh nhã cao quý tựa như tiên tử đạm mạc không dính khói lửa nhân gian. Đó là mẫu thân của đương kim thừa tướng, ba mươi năm trước là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành — Lâu Hoàng Dự!

“Không đốt, không… Đốt.” Ánh mắt của nàng có chút né tránh, chỉ để lại một bức cuối cùng!

“Hoằng Nghi, ngươi lui xuống trước đi, ta không sao.”

Vốn đang muốn kiên trì ở tại chỗ này, nhưng Bạch Cảnh Xu ném ra một ánh mắt bao hàm áp lực nên nàng chỉ đành nghe lời mà lui xuống.

Người ngoài đi rồi, Bạch Cảnh Xu mới mở chiếc khăn trong tay, trên khăn rõ ràng là vết máu tươi bắt mắt! Nàng cười khổ chốc lát, thân thể gầy yếu cầm lấy bút lông, lại bắt đầu tinh tế phác họa, ánh mắt chuyên chú tựa như ánh nến trong đêm tối, rõ ràng là sắp tắt nhưng vẫn thê lương chiếu rọi lên mái tóc đã như sương. Lúc này đây, sẽ không đốt… Không đốt nữa…

……

Bạch Cảnh Xu chân chính ngã xuống là ở ba ngày sau, bức tranh của nàng, còn chưa vẽ xong…

“Phu nhân… người thổ huyết rồi.” Hoằng Nghi quỳ gối trước giường của nàng, đôi mắt sưng đỏ: “Nô tỳ đi mời đại phu, người đừng ngủ, chờ Hoằng Nghi trở về. Thuý Ngọc, mau tới hầu hạ…”

“Không… vô dụng thôi.” Nàng khẽ kéo Hoàng Nghi tâm tình đang mất khống chế lại, vẻ mặt an tường, nếp nhăn trên mặt tựa hồ cũng đạm nhạt không ít, trong đôi mắt thần thái phi dương, Hoằng Nghi dường như lại thấy nữ tử tao nhã vô song đứng giữa biển hoa rực rỡ năm đó.

“Ngươi thay ta, gọi Hoàng Dự đến một chuyến.” Nàng gian nan nói xong câu đó, liền nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch.

Hoằng Nghi kinh sợ, lúc này gọi người kia đến rõ ràng chính là muốn để lại di ngôn a! Nhưng nàng không dám chậm trễ, hoang mang rối loạn đứng lên, chạy như bay đến phủ Thừa tướng.

Bạch Cảnh Xu cảm thấy lồng ngực rất đau, nàng biết mình kiên trì không được bao lâu nữa, nhưng, còn muốn gặp lại người kia một lần cuối cùng, cho dù chỉ nhìn một cái… cũng tốt! Cho dù không nói ra tình cảm không thể cho ai biết kia, nhưng dùng danh nghĩa bằng hữu, chung quy vẫn có thể.

“Cảnh Xu?” Một giọng nói mang theo âm rung truyền vào trong tai.

Bạch Cảnh Xu mở to mắt nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một lão phụ nhân qua tuổi năm mươi được một nam tử dìu đến, ngược sáng nên nàng thấy không rõ dáng vẻ của phụ nhân, chỉ có thể cảm giác được sự lo lắng của nàng ấy, ngay cả bước chân cũng mất trật tự.

“Mẫu thân, người chậm…” Nam tử nhắc nhở, nhưng người kia không quan tâm, lúc đến trước giường, phụ nhân nhất thời chồm tới.

“Cảnh Xu.” Hoàng Dự gắt gao nắm lấy bàn tay lộ ra bên ngoài của nàng, khô gầy, lạnh lẽo, nàng không thể tin tưởng mà nhìn mái tóc bạc trắng, còn có gương mặt khô quắt không có một chút huyết sắc: “Chỉ mới hơn mười ngày không gặp, sao ngươi lại trở thành như vậy?” Nàng khàn giọng hỏi.

Bạch Cảnh Xu cảm thấy đau đớn trong lồng ngực tựa hồ giảm bớt, si ngốc nhìn nàng, khóe môi cong lên: “Không sao cả, khụ khụ khụ…” Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên ho khan.

Ho đến lồng ngực rung động, ho đến đất rung núi chuyển, ho đến miệng đầy máu tươi.

“Cảnh… Cảnh…” Cả người Hoàng Dự giống như bị sét đánh, sắc mặt nhất thời cũng tái nhợt giống như người đang nằm trên giường bệnh: “Khâm Nhi… nhanh… nhanh đi mời thái y… nhanh đi… nhanh đi!” Đến cuối cùng vài âm tiết gần như dùng hết sức lực nửa cuộc đời mà quát ra.

Nam tử theo sau nàng cũng sợ hãi, lập tức xoay người ra ngoài chuẩn bị vào cung, hắn thân là thừa tướng, có thể được hoàng thượng cho phép mời ngự y.

Bạch Cảnh Xu nắm lấy bàn tay đang vội vã lau vết máu cho mình, nàng ấy đang run! Nàng ấy quan tâm nàng! Như thế nàng đã thấy thỏa mãn! Mặc dù đây không phải loại tâm ý nàng mong muốn, nhưng như vậy thì đã sao!

“Hoàng Dự, không còn kịp rồi.”

“Đừng nói những lời này! Đừng nói…” Hoàng Dự tuổi ngoài năm mươi cho dù bảo dưỡng tốt đến đâu cũng đã có tóc bạc, không tránh được nếp nhăn bò lên gương mặt, lúc này khuôn mặt nàng tràn đầy nước mắt.

“Cảnh Xu, kiên trì một lúc là tốt rồi.” Nàng dỗ dành Bạch Cảnh Xu giống như rất nhiều năm trước đây, ngữ điệu ôn nhu: “Một lúc thì tốt rồi, ngươi tin tưởng ta, ngươi nhất định sẽ không sao! Ngươi sẽ không sao!” Các nàng hiểu nhau làm bạn bên nhau nhiều năm, Lâu Hoàng Dự đã sớm xem nàng là thân sinh muội muội mà đối đãi, lúc này thấy nàng như vậy, có thể nào không bi thống?

“Hoàng Dự.” Bạch Cảnh Xu không dám buông tay nàng, chỉ là cảm thấy toàn thân đều rất lạnh: “Ta lạnh.”

“Lạnh… lạnh…” Hoàng Dự gần như mất đi lý trí, nói năng lộn xộn, một lúc lâu mới phản ứng kịp: “Ta ôm ngươi, ta ôm ngươi có được hay không?”

“… Được.”

Trên người nàng ấy có hương thơm nhàn nhạt, kề cận bên nàng ấy cảm giác ấm áp nhất thời xâm nhập cốt tủy.

“Cảnh Xu, nghe ta nói, không được ngủ!”

“Hoàng… Dự.” Nàng vươn tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng của Hoàng Dự, khẽ nhắm mắt lại: “Sau khi ta chết, đem ta hoả táng, tro cốt… khụ khụ… rải vào mùa đông lúc hoa mai nở rộ…” Ngữ khí của Bạch Cảnh Xu gần như hư nhược, cao sơn lưu thủy, vẫn muốn cùng ngươi!

Cảm giác được có một giọt nước rơi trên môi mình, nàng vươn đầu lưỡi nếm thử, thật đắng! Rất đắng!

“Cảnh Xu, ngươi đã nói sẽ cùng ta, ngươi không thể nói không giữ lời! Ngươi sao có thể đi trước ta…” Lâu Hoàng Dự nghẹn ngào nói không được nữa, nước mắt rơi như mưa.

“Xin… lỗi…” Nàng muốn siết chặt cánh tay ôm lấy nữ nhân mình yêu cả đời, nhưng sức lực lại nhất thời rút đi hết.

Nàng hé môi, vài lời thiếu chút nữa đã nói ra, nhưng giương mắt nhìn thấy ánh mắt bi thương của người kia, nàng chung quy không đành lòng, cũng không dám, nàng sợ nhìn thấy vẻ kinh sợ và chán ghét trong mắt nàng ấy.

Như thế cũng tốt!

Dùng thân phận bằng hữu ở bên cạnh nàng cả đời, cuối cùng, còn chết ở trong lòng nàng, như thế cũng tốt!

“Khụ khụ khụ…” Máu nhiễm đỏ y phục của Lâu Hoàng Dự.

Bạch Cảnh Xu cố sức mở mắt nhìn nàng một lần cuối cùng, gian nan an ủi: “Đừng… khóc…”

Đừng khóc nữa… Hoàng Dự… của ta!

Hoàng… Dự…

Hoàng Dự, kỳ thực ta… Thực sự rất yêu ngươi! Rất yêu rất yêu…

Nếu có kiếp sau, ta nhất định làm nam tử, khi đó mặc kệ phải trả giá thế nào, ta đều phải ở bên ngươi!

Thân thể của người trong ngực bỗng nhiên mềm nhũn, cánh tay đặt bên hông nàng cũng buông xuôi…

“Cảnh Xu?” Hoàng Dự cúi đầu, chỉ nhìn thấy nàng nhắm chặt đôi mắt, khuôn mặt yên tĩnh, còn có khóe môi khẽ cong.

“Cảnh Xu!” Trái tim dường như bị thứ bén nhọn gì đó hung hăng đào đi một khối, vừa trống rỗng vừa đau đớn. Trong nháy mắt, thân thể nàng giống như bị một cổ sức mạnh thật lớn đánh trúng, tựa như cỏ khô mất đi sức sống.

Hoằng Nghi chạy đến, cũng chỉ thấy chủ tử nhà mình im lặng được người kia ôm vào trong ngực không chịu buông ra, trên chăn bông, trên cẩm y, vết máu loang lổ, mà vị phu nhân tôn quý được thánh thượng khâm điểm là nhất phẩm phu nhân đang khóc giống như một hài tử, chỉ có thể khàn giọng phát ra từng tiếng gào thét.

Hoàng Nghi quỳ xuống.

Phu nhân, người xem, người đi rồi, nàng ấy cũng đau khổ, như thế người có thể cảm thấy vui vẻ chút nào không?

Phu nhân, trên đường hoàng tuyền xin người nhất định phải chậm rãi mà đi, ở trên cầu Nại Hà đợi Lâu phu nhân, người nhất định phải chính miệng nói với nàng ấy, người đã yêu nàng ấy cả đời!

Sênh ca nức nở, kiếp phù du trằn trọc cô đơn. Yêu một người, dùng hết một đời, lại tận mắt nhìn nàng ngã vào vòng tay người khác. Lời nói đùa năm xưa cũng chỉ dám nói ‘ta chờ ngươi, một đời một kiếp’. Chữ chữ khấp huyết, lời nói qua đi sớm đã là gió thoảng bên tai.

Ái tình thấp thỏm nở rộ rồi lại yên lặng tàn úa, kiếp này tràn đầy dằn vặt, đến cuối cùng nàng cũng không dám xé rách mối quan hệ bằng hữu, nói cho người kia biết tâm ý của mình!

Thủ hộ người kia trong tuyệt vọng, một đời cơ khổ!

 

 

P/S: Mình tình cờ lục tìm được 6 chương còn sót lại trong máy nên đăng lên đây để các bạn đọc thử xem sao, mình sẽ suy xét edit tiếp bộ này khi sắp hoàn thành bộ Đồ Đệ Có Liêm Sỉ nhé.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!