Tiếng bước chân tức giận trầm trọng rất nhanh biến mất ở sau người, biết sư đồ kia rốt cục rời đi sắc mặt Nam Tuyết Y mới có chút thư hoãn. Y quán lại khôi phục vắng vẻ thanh lãnh.
Nhìn thấy Nam gia huynh muội đều dáng vẻ bao che cho con, vì đồ nhi của mình cãi đến đen mặt. Tề lão đại phu vẫn vuốt râu bàng quan không xen vào, tiện đà thức thời đứng dậy thấp giọng nói gì đó về thương thế của Mộ Phi bên tai Thiếu trang chủ, dùng dược tĩnh dưỡng thế nào vân vân, để nàng thả lỏng tâm tình.
Mộ Phi nén nước mắt quay mặt đi, trong xưởng ngày đêm nghĩ đến sư phụ giờ nàng đang ở trước mắt, trong đầu nàng không kìm được mà miên man suy nghĩ. Bị Nam Thiểu Khanh lăng nhục thống khổ ủy khuất từ lâu đã quen đến chết lặng, nàng lo lắng nhất chỉ có việc vẫn chưa rèn xong trâm cài, đó là tâm ý của nàng, cũng là ký thác duy nhất hiện tại.
“Đưa tay cho ta xem!” Ngữ khí mệnh lệnh, sóng mắt mông lung yểu điệu của bạch y thiếu nữ tràn đầy phức tạp, ba phần tự trách bảy phần đau lòng, Mộ Phi không chiếu cố tốt bản thân, làm sao tránh khỏi do nàng thất trách!
Thẳng đến Mộ Phi hơi ngẩng đầu, Nam Tuyết Y mới phát hiện hai mi của nàng lưu lại điểm nhỏ đỏ bừng, phỏng chừng cũng là hỏa hoa làm bỏng, nhưng cũng giống một đạo chi sa điểm giữa mi tâm trên khuôn mặt hốc hác, trái lại càng thêm khiến người đau lòng.
Nam Tuyết Y ngồi xuống trên giường, Tề lão đại phu lui ra, trong phòng chỉ còn lại sư đồ hai người ngoài ra không còn động tĩnh gì quấy rối. Mộ Phi nhìn thấy Nam Tuyết Y dán đến muốn kiểm tra bàn tay bị thương của nàng, lại có một chút mất tự nhiên cùng khiếp đảm, chợt né tránh.
“Ngươi trốn ta làm gì?” Nam Tuyết Y ngạc nhiên hỏi, có chút nắm không được tâm tư hài tử này: “Phi Nhi, có phải ta làm sư phụ ngươi rồi , ngươi trái lại sợ ta, không dám thân cận nữa?”
“Đồ nhi không dám!” Mộ Phi nhẹ giọng nói, viền mắt càng thêm ửng hồng ướt át, tay phải quấn đầy băng vải xiết đến trắng nhợt, run nhè nhẹ.
“Vậy chính là oán ta rồi.” Nam Tuyết Y nhìn ái đồ sắc mặt tái nhợt, đau xót cười khổ : “Oán ta đem ngươi đẩy vào xưởng hại ngươi chịu khổ bị thương, mặc kệ không hỏi…..”
Mộ Phi dùng sức lắc đầu, một giọt nước mắt rơi trong lòng bàn tay, lẩm bẩm nói: “Đồ nhi không dám, sư phụ có đạo lý của sư phụ, hơn nữa… Khảo nghiệm là môn quy, đồ nhi không dám không theo.”
Thấy nàng khóc, Nam Tuyết Y nhịn không được lại đến gần thêm một chút. Hô hấp ấm áp phất lên má Mộ Phi, ánh mắt thanh u như mực hiện lên một tia giảo hoạt hàm xúc, cười như không cười nói: “Thế nào bây giờ lại ngoan như vậy, gặp phải sự cố liền quên hết quy củ?”
Mộ Phi lập tức cảm thấy có thứ ngạnh trong cổ họng, áp lực đến khó có thể chịu được. Nàng muốn giải thích muốn nói chuyện rèn trâm, rồi lại cực lực áp chế không nói ra. Bởi vì trong quan niệm của Mộ Phi, chuyện nói ra thì nhất định phải làm được! Hiện tại nàng hoàn toàn không thể cam đoan chuyện cây trâm còn có hy vọng hay không, nói ra miệng lại tặng không ra, còn không bằng không nói.
Nam Tuyết Y lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng cúi đầu trầm mặc không nói, từ thần sắc biến hóa của nàng càng thêm hiểu rõ tiểu đồ nhi ngượng ngùng lại quật cường. Nam Tuyết Y yêu thương phủ tay mình lên bàn tay bị thương, thấp giọng hỏi một câu: “Còn đau phải không?”
Mộ Phi dùng sức lắc đầu, một bên nghẹn ngào một bên vẫn quật cường: “Đồ nhi không có việc gì, không có việc gì nữa……”
Nam Tuyết Y lập tức buồn bực, nàng thà rằng Mộ Phi lớn tiếng kêu đau khóc lớn một hồi, nàng vẫn còn là một hài tử a, vốn dĩ sẽ không khắc chế hỉ nộ ái ố của bản thân: « Còn nói không có việc gì, Phi Nhi, thế nào ngay cả sư phụ đều lừa gạt!”
“Đồ nhi không dám!”
Nam Tuyết Y không khỏi ôm lấy thân thể gầy yếu của Mộ Phi vào lòng, để nàng tựa vào vai mình, càng ôm chặt lấy nàng. Tóc dài mềm mại đen nhánh dán trên khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ mắt, nàng cảm thụ được Mộ Phi run rẩy vì đau, cùng đầu vai một mảng lệ ướt lạnh lẽo.
Nam Tuyết Y có chút hối hận rồi, có phải thu Mộ Phi làm đồ đệ dẫn nàng nhập võ học tu luyện là một lựa chọn sai lầm? Đúc kiếm chỉ là bắt đầu, chỉ là một góc so với nỗi khổ tập võ. Con đường võ học đầy chông gai, cho dù là người có thiên phú cũng sẽ bị cắt chảy máu, thậm chí đi vào tà đạo đánh mất tính mệnh. Nàng dạy Mộ Phi chính là hy vọng nàng có thể tự bảo vệ bản thân, bình an trưởng thành, rèn luyện tâm tính. Nàng thân thế quá mức đặc biệt, chỉ cần nàng sống một ngày, thì sinh mệnh của nàng sẽ bị người treo trên lưỡi dao, phải chuẩn bị đối mặt với mang tất cả truy sát cùng hãm hại bất cứ lúc nào.
Nếu không muốn cạo đầu làm ni, cũng chỉ có thể học võ tự vệ! Nhưng nếu nàng thực sự chịu không được.
“Phi Nhi.” Nam Tuyết Y vỗ nhẹ lưng Mộ Phi, thở dài nói: “Mấy ngày này ngươi dưỡng thương cho tốt, không cần đến xưởng nữa. Vi sư cũng không muốn làm khó ngươi, vi sư thu ngươi là hy vọng ngươi vui sướng, không phải hy vọng ngươi theo ta chịu khổ tìm vất vả. Nếu vậy, thà rằng giống như người bên ngoài nói, che chở ngươi hết thảy…”
Mộ Phi cả kinh, thoát khỏi Nam Tuyết Y ôm ấp, chăm chú nhìn dung mạo xinh đẹp như tiên tử của sư phụ lộ vẻ bất an. Có thể nào không đi công xưởng, nàng cong chưa rèn xong cây trâm thì làm sao bây giờ!
“Ngươi a, trước đem nước mắt thu trở lại đi!” Đầu ngón tay lạnh lẽo từng chút lao lệ trên mặt Mộ Phi, Nam Tuyết Y cười nói: “”Nhĩ hảo đã lâu không gặp đệ đệ rồi, nếu đã đến y quán, vi sư dẫn ngươi đi gặp hắn!”
Quả nhiên, nhắc tới đệ đệ cửu biệt không thấy, sinh tử chưa biết cả người Mộ Phi tựa như thoáng chốc thay đổi. Sắc mặt tái nhợt không phấn chấn rất nhanh khơi dậy ửng đỏ quá độ kinh hỉ. Nàng giống như đột nhiên quên bản thân bị thương, lập tức dắt tay áo Nam Tuyết Y, năn nỉ sư phụ dẫn nàng đi gặp Trầm Mộng Linh.
“Linh Nhi còn sống! Ta biết, đệ đệ ta sẽ không chết! Thương thế của hắn tốt rồi sao? Hắn đang ở nơi nào? Hắn ở quen không? Hắn thế nào không đến tìm ta?” Hàng loạt vấn đề phát ra trong tràn đầy chờ đợi cùng hưng phấn, cùng phần lo lắng vì huyết mạch tương liên vĩnh viễn dứt bỏ được. Mộ Phi một đường theo sau Nam Tuyết Y ra khỏi y quán, càng không ngừng hỏi, trong lòng hận không thể đem bản thân thiên đao vạn quả. Đến Chú Kiếm Sơn Trang đã sắp hai tháng, nàng chỉ lo cho bản thân bái sư học nghệ ngày ngày bận rộn, đã đem thân đệ đệ duy nhất vứt ra sau đầu!
Nam Tuyết Y một vấn đề cũng không trả lời, sắc mặt ảm đạm, hình như có lời khó nói. Chỉ để ý dẫn Mộ Phi rẽ qua nội viện quanh co, hành lang dài không thấy cuối, núi đá bệ vệ bên hồ, một mảnh quang ảnh lung linh. Y quán hợp với một biệt uyển khác của Chú Kiếm Sơn Trang, toàn bộ nằm ở phía tây nam sơn trang, trước đây Mộ Phi cũng chưa từng đến đây.
Bạch tường thanh ngói tầng tầng kéo dài, không biết đình viện bao sâu. đến trước một đại môn bí ẩn, rốt cục thấy được tấm biền cũ kỹ, viết “Càn Khôn biệt uyển”.
Đường mòn trong biệt uyển nối thẳng qua hai phiến đá lớn, hai phiến đá thấp thoáng dưới tàng cây mai đỏ bừng trước mắt, trên bàn còn có một ván cờ chưa thu dọn. Vô số quân cờ trắng đen, giống như có người vừa ngồi ở chỗ này chơi cờ.
– Mộ Phi không kịp nhìn xung quanh, gian biệt uyển thực sự là cảnh trí tú lệ, không hề thua kém “Lưu Âm Thủy Tạ” Của sư phụ, thực sự là một nơi tốt để dưỡng thương!
Nàng chìm đắm chìm đắm trong cảnh vật như tranh, Nam Tuyết Y đã bước lên trước thạch bàn, liễm mi thấp ánh mắt, bàn tay nhặt lên một quân cờ bạch sắc, nhẹ nhàng đặt vào vị trí tương ứng, dường như cùng người nhàn nhã đánh cờ, nhấc tay không hối hận.
Quân cờ vừa hạ, kịch liệt rung động từ dưới chân kéo đến. Mộ Phi cả kinh không biết làm sao, chỉ thấy thạch bàn Oanh một tiếng hé một khe nứt, cái khe càng mở càng lớn, giống như một đôi tay vô hình khổng lồ tách bàn cờ ra hai nữa. Vị trí của thạch bàn thình lình xuất hiện một đạo động, bụi mù tán đi, hành lang ngầm hiện ra, sâu không thấy cuối.
“Sư…. Sư phụ….”. Mộ Phi thực sự bị hù dọa, thì ra Chú Kiếm Sơn Trang nơi nơi đều có huyền cơ, ngẫm lại có chút rợn người.
“Đừng sợ, theo sau ta là tốt rồi.” Nam Tuyết Y quay đầu lại, dẫn nàng bước vào hầm ngầm hắc ám.
…………………………………………..
Bậc thang xoay mình cũng không phải rất sâu, thoáng chốc đã đặt chân trên đất bằng, Nam Tuyết Y quen thuộc tìm lấy ngọn nến trong bóng đêm, thổi một cái, liền thần kỳ thắp sáng ngọn nến. Đôi mắt chậm rãi thích ứng bóng tối, Mộ Phi lúc này mới thấy rõ thạch bích hai bên địa đạo cư nhiên treo đầy bảo kiếm xếp thành hàng. Không giống bình thường chính là tất cả những bảo kiếm này đều bám đầy than chì, thậm chí vỏ kiếm mục rỉ, tựa như văn vật mấy trăm năm cũng không có người chạm đến, dưới ánh nến vô cùng quỷ dị đáng sợ.
“Những thứ này đều là thượng đẳng danh kiếm luyện thất bại.” Nghe ra Mộ Phi vì khẩn trương mà hô hấp mất trật tự, Nam Tuyết Y thoáng dừng bước chân, tiếu ý nhợt nhạt dưới ánh nến càng thản nhiên tuyệt mỹ: “Mười năm trước, lúc ca ca ta kế nhiệm trang chủ đã tu kiến xưởng đúc kiếm, trước đó, Nam gia đúc kiếm quy mô nhỏ hoạt động trên mặt đất sau đó hoàn thành dưới kiếm trì.”
Sư đồ hai người bước đi thong thả đến trước một phiến cửa đá, Nam Tuyết Y nhẹ nhàng ban động vòng sứ ngoài cửa, cửa đá chậm rãi mở ra, Nam Tuyết Y bỗng nhiên cúi xuống thay Mộ Phi thắt chặt áo choàng nhung, đạm nhạt căn dặn: “Nơi này hơi lạnh, ngươi chịu đựng một chút.”
Linh Nhi ở bên trong sao? Hắn đang đợi ta sao….Tim Mộ Phi chợt đập nhanh hơn.
Cửa đá mở rộng.
Tất cả trong dự liệu không hề xuất hiện, không có nụ cười xán lạn của nam đồng sáu tuổi, không có một tiếng thân thiết “tỷ tỷ” . Mộ Phi đi vào thạch thất u ám, hàn vụ đập vào mặt gần như khiến nàng đông cứng tại chỗ không thể nhúc nhích. Thạch thất trống trãi chỉ có một viên trì khắc băng thật lớn. Hàn khí tràn ngập, dược hương gay mũi. Mộ Phi đần độn đi đến bên băng trì, chỉ thấy trong hồ đầy nước, trong nước nổi lơ lửng một nam đồng toàn thân quang lỏa. Hình dạng quái dị cùng dược hoa dược thảo bám vào thân thể nhỏ gầy, nam hài hai tay ôm gối vào trước ngực, tóc dài quấn trong nước như thủy thảo héo rũ, khuôn mặt trầm lặng tái nhợt.
Dường như hắn chỉ là đang ngủ trong nước, hai chân gấp lại, hoặc như là trở lại trong bụng mẫu thân, trở lại bổn nguyên sinh mệnh.
Mộ Phi run rẩy vươn tay muốn chạm đến da thịt mềm mại của đệ đệ, ôn noãn như nhau nước hồ.
Nam Tuyết Y nhẹ nhàng ôm vai Mộ Phi, bên cạnh nàng chậm rãi giải thích. Những lời này vào tai lại trở nên dị thường mông lung vỡ vụn. Sư phụ nói Linh Nhi bị thương quá nặng, vì nàng thành khẩn cầu xin các đại phu của y quán nến họ quyết định thử một lần bí thuật “băng phong hoạt thi” của Tây Vực. Hàn băng trì vốn là lão trang chủ tại vị dùng làm kiếm trì, đem người thả vào trong hồ dùng nước thuốc trường kỳ ngâm tắm, hy vọng chữa trị huyết mạch gân cốt thương tổn nghiêm trọng của hắn, kéo dài mệnh tức yếu đuối, kéo dài sinh mệnh của hắn.
Nam Tuyết Y thậm chí chậm rãi di động thân thể Mộng Linh, khiến hắn thoáng lộ ra vết thương đáng sợ sau gáy. Đó là vết thương trí mệnh, cho nên Linh Nhi vẫn chưa tỉnh lại. Nam Tuyết Y thẳng nhấn mạnh, Linh Nhi sẽ không chết, chỉ là cần thời gian tỉnh lại cần ngươi đến trò chuyện cùng hắn.
Mộ Phi không khóc, không gọi, không lay động thân thể đệ đệ điên cuồng gọi hắn tỉnh lại. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, ngưng mắt nhìn dung mạo cực kỳ giống bản thân. Non nớt, nhẵn nhụi, thanh tú, đuôi lông mày phi dương trời sinh kiêu ngạo.
Hắn từng mặc hoàng bào đứng trên ngọc đài trước Thái Cực Điện, tuy đùa giỡn nhưng cũng trịnh trọng nhìn trời thề: “Hoàng tỷ, hoàng tỷ! Ta muốn làm hoàng đế vĩ đại nhất trên đời này!”
Hắn cũng từng cả người lắm bẩn mà nhảy lên nhảy xuống trong cung, làm những chuyện phá phách, quấn quít lấy Mộ Phi lăn khắp nơi trên đất kêu la: “Hoàng tỷ….theo ta thả diều đi!”
Đã quên đó là năm mấy tuổi, phụ hoàng đột nhiên bệnh nặng nằm trên long sàn khó có thể đứng dậy. Tỷ đệ hai người quỳ gối bên giường khóc rất lâu, cầu khẩn cho phụ hoàng khỏe mạnh. Sau đó tay phụ hoàng từ trong chăn vươn ra, xoa khuôn mặt nhỏ tràn đầy lệ ngân của bọn họ: “Phi Nhi, Linh Nhi…. Các ngươi là hy vọng duy nhất của trẫm!”
— đó là một loại sâu sắc cùng tang thương bọn họ lúc đó không cách nào hiểu thấu đáo.
Ngay sau đó, trong trí nhớ là trận hào kiếp đầy máu che trời lấp đất. Xe ngựa lao nhanh, từ trên trời giáng xuống tấm lưới, khăn lụa thấm đầy máu người thân, cùng với ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của mẫu thân trước khi chết, bén nhọn thê lương hét lên :”Đoan Hoa… Đoan Hoa…. Vì sao!”
Đông Phương Đoan Hoa!
“Thình thịch!” Một tiếng vang lên, Mộ Phi đột nhiên nắm tay đập vào mép băng trì cứng rắn lạnh lẽo! Máu mới vừa chảy ra liền bị đông cứng bên mép hồ, thành một đạo hồng tuyến dài đập vào mắt, vết thương suốt đời không phai.
“Phi Nhi!” Nam Tuyết Y kinh hô, tiến lên nắm lấy bàn tay nhiễm máu tươi, lớn tiếng trước nay chưa từng có: “Ngươi điên rồi! Tay phải bị thương ngươi còn muốn tay trái cũng bị thương mới thoả mãn sao?!”
Mộ Phi không giãy dụa, gắt gao nhìn khuôn mặt đệ đệ mà bất động, tùy ý Nam Tuyết Y vừa vội vừa giận, đem nàng hung hăng kéo ra khỏi thạch thất. Trong lòng như tro nguội sau đó đột nhiên toát ra cừu hận cùng sát khí, giống như liệt hỏa thiêu đốt đến tận tâm can Nam Tuyết Y, khiến thiếu nữ mười bảy tuổi sợ hãi, như ngã vào vực sâu hắc động. Nam Tuyết Y mang nàng đến nơi này, vốn tưởng rằng nàng nhìn thấy đệ đệ còn sống, sẽ vui vẻ.
Nàng lại thấy được đệ đệ sống cũng như chết, khiến cừu hận ma chướng xâm chiếm trái tim chưa trưởng thành.
Rốt cục bắt đầu từ lúc nào, tâm tư Phi Nhi lại trở nên sâu sắc, đã không cách nào hài tử tiêu chuẩn của hài tử phỏng đoán nữa rồi?
…………………………………………
Hai tay Mộ Phi đều bị thương, bị Nam Tuyết Y bắt buộc tĩnh dưỡng tại y quán vô thời hạn, nên nàng hành động càng thêm bất tiện, ăn mặc tắm rửa đều phải có nha hoàn giúp đỡ. Yên Hồng, Thúy Liễu, Thanh Lam ba nha hoàn lúc nào cũng vây lấy Mộ Phi, biết tiểu nha đầu này gần đây tâm tình tích tụ, vừa dốc lòng chiếu cố vừa trò chuyện vui đùa, thật ra cũng là chịu sự phân phó của Nam Tuyết Y theo sát Mộ Phi quyết không thể rời khỏi y quán nửa bước để tránh nàng lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì.
Nàng chỉ có thể giữa đêm khuya vắng người yên lặng nhìn hai tay quấn đầy băng vải thật lâu, ban đêm vết thương đau nhức, nàng thường lật qua lật lại không thể đi vào giấc ngủ. Có một ngày đến canh ba cũng không ngủ được, Mộ Phi đứng dậy gắng sức chịu đựng đau đớn phủ thêm y phục, lén lúc ra khỏi cửa phòng.
Ánh trăng như nước, dọc theo hành lang gấp khúc hoa viên chậm rãi bước đi, có chút hưởng thụ câu tịch lúc chỉ có nàng một người tự do tự tại. Một đường đi đến “Càn Khôn biệt uyển”, đến đây bỗng nhiên phát hiện một đại viện dưới hai cây ngô đồng tràn ra ánh đèn yếu ớt, cửa đang khép hờ.
Mộ Phi ma xui quỷ khiến đi vào trong, chính sảnh rất lớn, chạm khắc tinh xảo, hoa lệ tú thảm. Vừa mới giẫm lên tú thảm, bên cạnh liền truyền đến một tiếng than nhẹ trầm khàn yếu ớt: “Ngươi là ai?”
Mộ Phi bỗng nhiên lấy làm kinh hãi, theo tiếng nhìn lại liền nhìn thấy nơi được một phiến bình phong ngăn cách , có lẽ là đêm khuya gan lớn, Mộ Phi lại trực tiếp lách qua bình phong muốn nhìn rõ.
Trên giường có một phụ nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi nằm nghiêng, tóc đen điểm bạc, dung nhan đoan trang phong vận, sắc mặt sương bạch như tờ giấy, thân thể hư nhược, xem ra đã lâu không thấy ánh mặt trời.
Trung niên phụ nhân bệnh lâu ngày chưa ra ngoài.
Gương mặt vì thất thố lập tức ửng đỏ, Mộ Phi lập tức quỳ xuống hành lễ :”Đệ tử Mộ Phi, tham kiến lão phu nhân!”