Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 92

Chương 92

Sáng hôm sau, Tân Kiều thức dậy, rửa mặt chải đầu xong xuôi, chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng.

Đúng lúc ấy, Tân Mộc cũng vừa đi ra để rót nước.

“Mấy giờ dậy thế?”

“Sáu giờ, dậy ôn tiếng Anh.”

“Em vào trước đi.”

“Chị vào trước đi, có gì đâu mà nhường nhịn.”

Tân Mộc liếc cô một cái, ánh mắt mang theo chút hoài nghi:”Hôm nay chị lạ lắm.”

Tân Kiều: “…”

Cô cũng không biết nữa. Chỉ là, không muốn để Tân Mộc đứng sau lưng nhìn mình.

Cảm giác như bản thân đang vô tình để lộ bí mật của đêm qua vậy.

Sự bối rối của cô còn lớn hơn cả dự liệu.

Đối diện với đứa em gái chưa đến mười lăm tuổi của mình, tự nhiên thấy… ngại ngùng nhưng đúng lúc cô vừa lấy trứng ra từ tủ lạnh, Tân Mộc đã uống xong cốc nước, bỗng thần bí tiến lại gần sau lưng cô: “Chị à, thật ra em luôn có một thắc mắc muốn hỏi chị.”

“Hỏi đi.”

“Chị là công hay thụ?”

Tay Tân Kiều hơi khựng lại.

Bộp.

Một quả trứng rơi xuống mặt bếp.

Cô lập tức đặt hai quả trứng còn lại sang một bên, nhanh chóng dọn dẹp “tàn tích” của quả trứng vừa hy sinh, xong xuôi, cô nghiêm túc quay sang nhìn Tân Mộc: “Em biết mấy chuyện này từ đâu?”

“Chuyện gì?”

“… Công với thụ.”

Tân Mộc bĩu môi, đảo mắt một vòng như muốn lật ngược trời cao:
“Trời ạ, em mười lăm tuổi, học lớp chín rồi đấy, chị tưởng em còn là trẻ con sao?”

“Nhưng mà em biết từ đâu?”

“À, từ một trang web em hay đọc, tên là Lục Giang.”

Cô bé ghé sát lại gần hơn, thần thần bí bí hạ giọng:

“Nhưng mà này, nếu chị muốn ‘tìm hiểu’ thì Lục Giang không còn hợp nữa đâu.

“Nhiều cái bị xoá hết rồi. Nếu muốn đọc thì phải qua…”

Câu nói chưa kịp hoàn tất, Chu Côn Ngọc đã bước vào bếp.

Nắng sớm chiếu lên nàng, khiến sắc da và đôi mắt có vẻ nhạt đi một chút.

Tựa như ánh sáng nhu hòa phủ lên mặt nước trong vắt, dịu dàng không nói thành lời.

“Chào buổi sáng.”

Tân Mộc vui vẻ gọi: “Chào buổi sáng, chị Côn Ngọc.”

Tân Kiều cũng ngẩng đầu lên:
“Bữa sáng sắp xong rồi, chị ăn rồi hẵng đi làm.”

“Không vội, còn nhiều thời gian mà.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua hai chị em.

“Hai người nói chuyện gì thế?”

Tân Mộc không chần chừ một giây:
“Em hỏi chị ấy là công hay thụ.”

Tân Kiều lập tức vỗ lên vai cô bé một cái. Con nhóc này, sao mà không biết giữ mồm giữ miệng thế hả?!

Nhưng Tân Mộc hoàn toàn không hề nao núng.

Cô bé nhìn thẳng vào Chu Côn Ngọc, giọng nói đầy chờ mong: “Chị Côn Ngọc, chị ấy không chịu nói với em. Hay là chị nói cho em đi?”

Chu Côn Ngọc chậm rãi bước đến, đi đôi dép lê nhẹ nhàng.

Nàng vòng tay ôm lấy vai Tân Kiều, khẽ kéo cô tựa đầu vào mình.

“Em đoán xem?”

Tân Kiều vốn không phải người dễ đỏ mặt nhưng hành động của Chu Côn Ngọc lại khiến cô lập tức nhớ đến chuyện đêm qua, vành tai nóng bừng.

Tân Mộc nhìn thấy rõ ràng, gật gù như vừa thông suốt điều gì đó: “Quả nhiên, đúng như em nghĩ.”

Cô bé bưng cốc nước, gật đầu với vẻ mặt đầy khí chất “lão cán bộ” rồi ung dung rời đi.

Tân Kiều: “Em ấy đoán gì chứ?!”

Chu Côn Ngọc cười khẽ.

Tân Kiều nghi hoặc hơn: “Không phải, rốt cuộc em ấy đoán cái gì?”

Nhưng giờ cô cũng không có thời gian đi truy cứu. Cô mở nắp nồi cháo đã nấu từ tối qua, múc ra bát, rồi nhanh tay chiên ba quả trứng.

Lúc ăn sáng, Tân Mộc nhận bát cháo từ cô.

Cô bé nhìn cô đầy ẩn ý, giọng điệu chậm rãi: “Cảm ơn nha.”

Tân Kiều: “ …”

Chờ đến khi Chu Côn Ngọc đi làm, Tân Kiều rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn vỗ nhẹ vai Tân Mộc, nghiêm túc hỏi: “Em có phải đang hiểu lầm gì không?”

Tân Mộc mang vẻ mặt “em hiểu hết rồi” và nói: “Em hiểu mà, chị thấy hình tượng mình xây dựng bấy lâu nay có chút chênh lệch nên cảm thấy ngại đúng không?”

“Thật ra thì có gì đâu mà ngại, chị ở trước mặt chị Côn Ngọc lúc nào chẳng yếu như gà con.”

Tân Kiều: “Ai yếu chứ?!”

Tân Mộc vươn tay vỗ vai chị mình: “Thôi đi, giữa chị em mình còn có gì mà phải xấu hổ? Chẳng qua em chỉ vừa vạch trần bộ mặt thật của chị thôi.”

“Thực ra chị như vậy cũng tốt mà, ít nhất thì chị… cũng tận hưởng rồi, đúng không?”

“Tân Mộc!”

Tân Mộc lập tức chạy mất.

Tân Kiều siết chặt nắm đấm: Cô tận hưởng lúc nào chứ? Chẳng phải chỉ có một lần tối qua thôi sao?! Sao lại có thể gây ra hiểu lầm như vậy?

Nhưng cô lại không thể chạy theo Tân Mộc để giải thích từng chút một. Đó là em gái ruột của cô, làm sao cô có thể mở miệng nói rõ những chuyện này?

Hiểu lầm này chẳng khác nào một quả trứng gà mắc kẹt trong cổ họng, khiến cô chỉ có thể nuốt xuống mà không làm gì được.

Nghẹn chết cô mất!

Gần đến Tết, Tân Mộc cuối cùng cũng chịu để bản thân thư giãn một chút. Tối hôm đó sau bữa cơm, cô mở máy tính bảng xem một bộ phim truyền hình đang hot.

Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu lên gọi: “Tân Kiều.”

Lúc ấy Tân Kiều đang dọn dẹp nhà cửa, cầm giẻ lau đứng thẳng dậy: “Này, dạo này sao em cứ gọi cả tên đầy đủ của chị vậy?”

Tân Mộc nghiêm túc đưa tay chỉ vào cô: “Em nói chị nghe, may mà chị chỉ là một cảnh sát khu vực thôi. Nếu một ngày nào đó em mà phải đọc tin về chị trên bản tin thời sự, em nhất định không để yên đâu.”

Tân Kiều bước lại gần: “Em đang xem gì thế?”

“Một bộ phim về cảnh sát, trùng hợp có tình tiết này.”

Câu chuyện tạm thời dừng lại ở đây.

Do sự cố xảy ra trước đó, Cung Viễn phải ở lại bệnh viện đón Tết, Lục Tình cũng ở lại chăm sóc cậu ấy.

Hôm ấy, Tân Kiều đến bệnh viện để giúp trông Cung Viễn, tạo cơ hội cho Lục Tình ra ngoài mua sắm đồ đón năm mới trong bệnh viện. Từ phòng bệnh đi ra, cô tiện thể đến đón Chu Côn Ngọc tan làm.

Đi ngang qua vườn hoa của Từ Mục, cô ngẫm nghĩ rồi nói với nàng: “Gần đây, em vẫn luôn suy nghĩ về một chuyện.”

“Làm sao nói với Mộc Mộc về công việc của em?”

Nàng thực sự quá hiểu cô.

Tân Kiều gật đầu: “Em nghĩ với tính cách của Mộc Mộc, con bé muốn biết sự thật. Nhưng đôi khi em lại do dự… Dù sao em ấy mới mười lăm tuổi.”

“Tân Kiều.” Nàng dịu dàng nói: “Em nên nói rằng, em ấy đã mười lăm tuổi rồi.”

Tân Kiều sững người.

Cô gật đầu chắc chắn: “Được, em sẽ tìm lúc thích hợp để nói chuyện với em ấy.”

Tuần này Tân Kiều được nghỉ vào Chủ Nhật. Buổi sáng, cô cùng Tân Mộc và Chu Côn Ngọc đi mua sắm đồ Tết. Về đến khu chung cư cũ, buổi trưa, cô làm hoành thánh kiểu miền Nam theo khẩu vị của nàng, nước dùng ngọt thanh, ngay cả Tân Mộc cũng khen ngon.

Trời trong xanh, nắng mùa đông chiếu rọi qua khung cửa sổ.

Tân Kiều dùng giẻ lau sạch bàn tròn nhỏ sau bữa ăn, rồi gấp lại dựa vào tường. Sau đó, cô gọi Tân Mộc: “Mộc Mộc, chị mượn chút thời gian làm bài của em.”

Phản ứng đầu tiên của Tân Mộc là liếc nhìn Chu Côn Ngọc.

Nàng ngồi trên ghế sofa, vẫy tay gọi cô lại ngồi bên cạnh.

Tân Kiều kéo ghế ra, ngồi đối diện Tân Mộc.

Tân Mộc nhìn chị mình, rồi lại nhìn nàng: “Hai người lại cãi nhau à?”

“Không phải.” Tân Kiều nhìn thẳng vào cô: “Là về công việc của chị.”

Tân Mộc chăm chú nhìn cô, không chớp mắt.

“Thật ra…” Tân Kiều thở ra một hơi dài: “chị là một chuyên viên gỡ bom.”

Nhờ những bộ phim truyền hình và điện ảnh đình đám trước đây, Tân Mộc không xa lạ với nghề này.

Cô đơ người trong hai giây: “Không phải chị là cảnh sát khu vực sao?”

“Chị chắc chắn là cảnh sát khu vực, đúng không? Chị đùa em đấy à? Haha, em không bị lừa đâu.”

Tân Kiều ngập ngừng, rồi gọi cô: “Mộc Mộc.”

Tân Mộc đột nhiên đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.

Tân Kiều định đuổi theo, nhưng nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Để chị.”

Nàng lấy áo khoác của cả hai rồi chạy theo.

“Mộc Mộc.”

Tân Mộc rất thích nàng, nghe nàng gọi, cô khựng lại một chút.

Nàng bước tới, giúp cô mặc áo khoác, cô không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục chạy về phía trước.

Nàng không gọi nữa, chỉ lặng lẽ đi theo sau.

Hai người đi ngang qua những con phố ngói xanh tường xám cũ kỹ.

Đi qua tiệm bánh sinh nhật mà Tân Kiều đã mua cho cô nhiều lần.

Đi qua cửa hàng bánh kẹo cô thích nhất, nơi mùa đông Tân Kiều luôn mua cho cô những viên sơn trà bọc đường.

Cuối cùng, Tân Mộc dừng lại, quay đầu hỏi: “Chị Côn Ngọc, chị có muốn đi chơi điện tử không? Em mời chị.”

Nàng không nói những lời như “làm sao có thể để một đứa trẻ mời khách” mà chỉ dịu dàng gật đầu.

Hai người bước vào trung tâm trò chơi điện tử.

Vẻ ngoài thanh thoát, khí chất tao nhã của Chu Côn Ngọc khiến nàng nổi bật giữa đám đông, rất nhiều người lén lút nhìn nàng nhưng nàng chẳng để tâm, chỉ vòng tay ôm lấy vai Tân Mộc: “Muốn chơi trò gì?”

Tân Mộc dùng tiền tiêu vặt của mình đổi xu. Ban đầu, cô nghĩ rằng Chu Côn Ngọc sẽ không quen với những nơi như thế này, nhưng không ngờ khi nàng cầm súng máy lên bắn zombie, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.

Không hổ danh là bác sĩ phẫu thuật cầm dao mổ hàng ngày.

Hôm nay Tân Mộc chỉ chơi những trò mang tính phát tiết: bắn zombie, đấu võ đường phố, đập chuột, đấm bốc… Miệng cô còn không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Tiếng nhạc trong trung tâm trò chơi rất ồn ào, Chu Côn Ngọc ghé sát lại mới nghe rõ.

Hóa ra cô đang thì thầm: “Ai bảo chị giấu em, ai bảo chị giấu em…”

Tay cầm búa nhỏ, cô đập mạnh từng con chuột chũi nhô lên, như thể đang trút hết bực bội vào đó.

Mãi đến khi trời tối, Chu Côn Ngọc cũng không thúc giục, cứ để cô  chơi đến khi tự mình dừng lại, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, thở hổn hển.

Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Tối nay muốn ăn gì? Ra ngoài ăn nhé, chỉ hai chúng ta.”

“Thế còn chị em?”

Nàng chớp mắt: “Không cần quan tâm em ấy.”

Từ nhỏ vì sức khỏe không tốt, Tân Mộc hiếm khi có cơ hội ăn những thứ gọi là “đồ ăn vặt”. Giờ đây, không chút do dự, cô chọn ngay gà rán.

Cô đưa nàng đến một quán gà rán mà bạn cùng lớp từng nhắc đến.

Chu Côn Ngọc không câu nệ, ngồi xuống đối diện cô, ngón tay trắng nõn đeo găng tay, ngay cả tư thế cũng đẹp đến lạ.

Nàng cầm một chiếc cánh gà vàng ươm, giòn rụm, cắn một miếng, hơi nóng bốc lên từ lớp thịt mềm mọng nước rồi khẽ gật đầu: “Rất ngon.”

Tân Mộc vừa ăn gà rán, vừa nhìn ra ngoài đường phố.

So với ngày đông chí khi trời tối rất nhanh, bây giờ thời gian hoàng hôn kéo dài hơn một chút, đột nhiên cả con phố sáng rực, đèn đường đồng loạt bật lên, những chiếc nút thắt Trung Hoa treo giữa những cành cây cũng được chiếu sáng.

Chu Côn Ngọc lặng lẽ nhìn Tân Mộc.

Cô cũng đang ngắm nhìn thế giới bình dị này, giống như cái ngày nàng ngồi trước công ty giao đồ ăn. Thực ra, Tân Mộc nghĩ đơn giản hơn, cũng trực tiếp hơn.

“Chị Côn Ngọc, chị có biết không, từ nhỏ đến lớn, có bao nhiêu người nói rằng em không thể sống nổi.”

“Họ luôn nghĩ em còn nhỏ, không hiểu họ đang nói gì. Nhưng thực ra, sao em không hiểu chứ?”

“Chỉ là, trước tiên là bố em, sau đó là chị em, họ chưa bao giờ bỏ cuộc.”

Nàng bỗng hiểu ra.

Tân Mộc đang nghĩ nếu không có sự kiên trì ấy, hôm nay cô đã chẳng thể ngồi đây, nhìn thấy con phố yên bình và ấm áp này.

Sau khi ăn xong, nàng hỏi: “Còn muốn đi đâu nữa không?”

Cô lắc đầu, lên xe buýt về nhà.

Nàng ngồi bên cạnh, cùng cô lặng lẽ nhìn thành phố ban đêm lướt qua cửa kính.

Về đến khu chung cư cũ, Tân Mộc lấy chìa khóa mở cửa.

Tân Kiều vẫn ngồi yên tại chỗ, đèn không bật. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức đứng dậy.

Tân Mộc bật đèn, nhìn chị gái mình: “Chị ngồi xuống đi.”

Tân Kiều nhìn em gái.

Tân Mộc lại lặp lại lần nữa: “Tân Kiều, ngồi xuống đi.”

Cô ngồi xuống.

Tân Mộc cởi áo khoác treo lên rồi bước đến phía sau cô.

Hai cánh tay vòng qua vai Tân Kiều, ôm lấy cô từ phía sau, áp má vào đầu cô.

Tân Kiều khựng lại với tư thế ôm từ phía sau như thế này, cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tân Mộc.

Giọng cô nhẹ nhàng vang lên: “Có một đứa em gái như em, kéo cả nhà tụt lại phía sau, chị cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đúng không?”

“Từ khi chị mười tám tuổi, chưa từng có một ngày nào được sống cuộc sống của riêng mình. Một mình chăm sóc một đứa em bệnh tật như em, chị cũng chẳng có quyền lựa chọn, đúng không?”

Sống mũi Tân Kiều cay cay, cô giơ tay lên.

Tân Mộc vừa đi qua con phố nhỏ về, tay vẫn còn hơi lạnh. Tân Kiều nhẹ nhàng nắm lấy tay em gái, từng chút một truyền hơi ấm.

“Mộc Mộc.” Giọng Tân Kiều cũng nhẹ nhàng hẳn đi: “Nếu được chọn, chị vẫn sẽ chọn em làm em gái của chị.”

Khoảng lặng kéo dài. Tân Kiều cảm thấy một luồng hơi ấm áp bên tai mình.

Tân Mộc đã khóc.

Nhưng cô không phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ ôm lấy chị mình từ phía sau, nghẹn ngào nói: “Em cũng vậy.”

“Nếu có thể chọn, em vẫn sẽ chọn chị làm chị gái của em.”

Hai người cứ thế ôm nhau một lúc lâu. Sau đó, Tân Mộc buông Tân Kiều ra, bước về phía Chu Côn Ngọc, dang tay ra ôm lấy nàng, nhưng lại nghiêng mặt sang một bên: “Không được, em vẫn không thể ôm chị ấy, sến súa quá, không quen nổi.”

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Còn có chị đây.”

“Mộc Mộc, còn có chị.”

Tết Nguyên đán sắp đến.

Hai gia đình Chu và Đại đã lên đường về quê đón Tết, còn Chu Côn Ngọc nhận được lịch trực chính thức trong kỳ nghỉ.

Vào đêm Giao thừa, nàng có ca trực, Tân Kiều và Tân Mộc ở nhà gói sủi cảo.

Nàng thích nhân ba loại hải sản, thế nên Tân Kiều vừa làm nhân cải thảo thịt bằm truyền thống, vừa gói một ít nhân ba loại hải sản, còn làm thêm vài món ăn khác, rồi cho vào hộp giữ nhiệt, cùng Tân Mộc mang đến Từ Mục.

Lúc đó nàng vẫn đang bận rộn, Tân Kiều và Tân Mộc tranh thủ đi thăm Cung Viễn trước.

Lục Tình nói với bố mẹ rằng mình sẽ đến đội cảnh sát tìm Cung Viễn, sau đó về nhà nấu vài món ăn rồi cùng cậu ấy đón giao thừa trong bệnh viện.

Cung Viễn vẫn còn nằm trên giường bệnh, con đường hồi phục còn rất dài, nhưng tinh thần của cậu ấy ngày càng khá hơn. Mọi người đều biết cậu ấy nhất định sẽ vượt qua.

Lục Tình bật tivi lên: “Chắc Xuân Vãn bắt đầu rồi nhỉ.”

Tân Mộc: “Bây giờ còn ai xem Xuân Vãn nữa đâu.”

Lục Tình lắc lắc ngón tay: “Nông cạn quá, tuổi trẻ à. Không xem nhưng vẫn phải bật lên, để có không khí.”

Xuân Vãn chính là như vậy, có thể không xem, nhưng nhất định phải để đó.

Một lát sau, Chu Côn Ngọc cũng xong việc, đến thăm Cung Viễn trong phòng bệnh.

Mọi người nói chuyện về những kỷ niệm thời cấp ba, nhắc đến Tân Kiều, bảo rằng cô trông thì dịu dàng thanh tú, nhưng thực ra từ hồi cấp ba đã rất bướng bỉnh, không dễ động vào.

Tân Kiều không phản bác, chỉ cầm một quả quýt đường lên, bóc vỏ, cẩn thận tách hết phần xơ trắng rồi đút một nửa vào miệng Chu Côn Ngọc.

Nàng khẽ cắn một miếng, vị ngọt tan trong miệng.

Lục Tình không nhịn được mà kêu lên: “Trời ạ.”

Cô ấy quay sang nói với nàng: “Chị có biết hồi cấp ba có bao nhiêu người thầm thích cô ấy không?”

Nàng mỉm cười: “Cô ấy được yêu thích đến thế sao?”

Lục Tình: “Dĩ nhiên rồi. Chị thấy đấy, khuôn mặt này đúng là rất dễ lừa người khác. Nhưng cô ấy cực kỳ đáng ghét, không bao giờ thân thiết với ai.”

“Chị mà thấy cô ấy hồi đó, chắc chắn không thể tưởng tượng được bây giờ cô ấy lại dịu dàng thế này khi yêu đương đâu.”

Tân Kiều giơ nửa miếng quýt còn lại, hỏi nàng có muốn ăn nữa không, nàng lắc đầu.

Cô đút phần còn lại vào miệng mình: “Con người ai rồi cũng thay đổi mà.”

Cô đã thay đổi sao?

Từ khi quen nàng, cô bắt đầu mặc lại những chiếc váy mình từng mặc trước năm mười tám tuổi, cô bắt đầu tưới hoa trên ban công, bắt đầu chủ động có nhiều tiếp xúc cơ thể hơn với Tân Mộc.

Cô tập uống cà phê mà nàng thích, mỗi khi nàng làm việc quá sức, cô sẽ lái chiếc Porsche đưa nàng về nhà.

Thực ra thay đổi hay không đến giờ cô vẫn chưa có đáp án chính xác.

Điều duy nhất cô chắc chắn là, họ đang cùng nhau bị thời gian cuốn về phía trước. Trên người cô bắt đầu có dấu vết của sự dịu dàng từ nàng, còn nàng lại dần dần chạm đến sự bướng bỉnh của cô.

Họ đã không còn là bản thân của những ngày đầu nữa, cũng giống như lý do Chu Côn Ngọc từ chối Đại Mân Huyên là thời gian không thể quay ngược lại.

Sau đó, nàng lại tiếp tục làm việc một lúc, Tân Kiều để không gian cho Cung Viễn và Lục Tình, đưa Tân Mộc về văn phòng của nàng.

Khi nàng xong việc và quay lại, rửa tay rồi ngồi xuống bên cạnh họ, Tân Kiều mở hộp giữ nhiệt, bên trong sủi cảo và đồ ăn vẫn còn nóng hổi.

Cô hỏi nàng: “Mệt không?”

“Có chứ.” Nàng thả giọng nhẹ nhàng.

Tân Kiều kéo tay nàng qua, chậm rãi ấn vào huyệt Hổ khẩu trên bàn tay.

Nàng kéo dài giọng: “Đau.”

Tân Kiều: “Vậy để em nhẹ hơn.”

Tân Mộc không nhịn được, giọng điệu y hệt Lục Tình khi nãy: “Trời ạ.”

Tân Kiều: “Sao thế?”

“Ban ngày ban mặt, à không, đêm tối gió lớn, trời đất quang minh chính đại, hai người mới làm lành đã bắt đầu sến sẩm thế này rồi.”

Tân Kiều: “Thế thì đã sao? Đây là bạn gái chính thức của chị.”

Tân Mộc: “…” Cô thực sự không cãi lại được.

Tân Kiều còn gật đầu một cách nghiêm túc: “Chị chính là như thế.”

Tân Mộc bật cười: “Sau này em cũng tìm một người.”

Tân Kiều lập tức cao giọng hơn ba bậc: “Em nói gì? Em định tìm ai?”

“Không ai cả, em chỉ nói linh tinh thôi, đùa chị thôi.”

“Tân Mộc, em mới mười lăm tuổi.”

“Chị phải nói là em đã mười lăm tuổi rồi.” Tân Mộc chớp mắt: “Nếu là cổ đại tuổi này đã có thể lấy chồng rồi.”

“Em định cưới ai?”

“Không ai cả.” Tân Mộc kéo dài giọng, có vẻ mất kiên nhẫn: “Em đã nói là đùa chị thôi mà.”

Cô vừa nói vừa lén lút trao đổi ánh mắt với Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều lập tức quay sang nhìn nàng: “Chị có biết gì không?”

Nàng vô tội chớp mắt: “Chị không biết gì cả.”

Gần mười một giờ, Chu Côn Ngọc chợt đề nghị: “Chị muốn xem pháo hoa.”

Tân Kiều thoáng sững người: “Hả? Ở đây không được đốt pháo đâu, hay là em…”

“Không sao, mua loại pháo hoa lạnh an toàn trong thành phố là được.” Nàng mỉm cười: “Để Mộc Mộc đi mua đi, chị sẽ nhờ đồng nghiệp đưa em ấy đi.”

“Làm gì phải phiền phức vậy? Em đưa con bé đi.” Tân Kiều vừa nói vừa định đứng dậy.

Nàng kéo tay cô lại: “Em ngoan ngoãn ngồi yên đây.”

Tân Kiều nheo mắt: “Chị muốn em ở lại với chị à?”

“Không, là vì Mộc Mộc có gu thẩm mỹ tốt, nếu em đi cùng, chị sợ em sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của con bé.”

Tân Kiều: “…”

Tân Mộc nhìn nàng cười.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa văn phòng. Bác sĩ Tần Trí thò đầu vào: “Chu, tôi vừa tới bệnh viện ngoài trời có nhiều người bắn pháo hoa lắm, đẹp lắm đấy.”

Nàng đứng dậy: “Bác sĩ Tần, sao anh lại đến đây?”

“Tôi có hai bệnh nhân, tình trạng của họ chị cũng biết rồi. Ăn tối xong tôi thấy vẫn không yên tâm, nên chạy qua xem một chút. Dù sao con gái tôi cũng ngủ rồi, tôi có thể ở lại lâu hơn chút.”

Nàng suy nghĩ một lát, rồi bước đến nói: “Vậy bác sĩ Tần, có thể làm phiền anh giúp tôi trông chừng một lát được không? Chị đưa em gái ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay.”

“Không vấn đề gì, cứ đi đi.”

Nàng quay lại lấy túi, nhìn Tân Mộc: “Đi thôi, chị dẫn em đi.”

Mắt Tân Mộc sáng rực: “Vậy thì tuyệt quá!”

Tân Kiều: “Thật sự không đưa em theo à?”

“Không.” Tân Mộc lập tức khoác chặt lấy cánh tay Chu Côn Ngọc: “Chị Côn Ngọc, mau đi thôi.”

Tân Kiều nheo mắt nhìn em gái đầy nghi ngờ: “Tân Mộc.”

Bả vai Tân Mộc bỗng cứng đờ.

“Em có giấu chị chuyện gì không?”

Cô nhìn sang Chu Côn Ngọc.

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng khoác vai Tân Mộc: “Thôi nào, mau đi thôi, không thì thật sự không mua được pháo hoa đâu.”

Khi đi ngang qua Tân Kiều, Tân Kiều nhẹ nhàng kéo tay em gái, khẽ siết lấy lòng bàn tay: “Sớm quay lại nhé. Chị muốn cùng em đón năm mới.”

Nàng mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”

Tân Mộc lập tức rụt tay lại: “Chị à, từ khi yêu đương chị dài dòng thật! Chị Côn Ngọc mau đi thôi,  không thì thật sự muộn mất!”

Cô kéo Chu Côn Ngọc rời khỏi văn phòng.

Tân Kiều lầm bầm: “Chỉ đi mua pháo hoa thôi mà, có cần phấn khích thế không?”

Chu Côn Ngọc lái xe chở theo Tân Mộc.

Họ đúng là đi mua pháo hoa thật, nhưng sau đó nàng còn phải đưa Tân Mộc đến một nơi khác.

Đêm Giao thừa, đường phố vắng vẻ hơn dự đoán. Chỉ một lát sau, họ đã đến nơi.

Tân Mộc ngồi trên ghế phụ sững sờ rõ ràng chưa chuẩn bị tinh thần.

Nàng dịu dàng gọi: “Mộc Mộc.”

Cô bé căng thẳng vuốt lại tóc mái, rồi tháo kính xuống. Chu Côn Ngọc lấy một tờ khăn ướt, cẩn thận lau sạch kính rồi đưa lại cho cô bé. Tân Mộc đón lấy, đeo lại.

“Đừng căng thẳng, hôm nay em trông rất đẹp.”

“Thật không?”

“Thật.”

Được một đại mỹ nhân khen xinh đẹp, lúc nào cũng có sức thuyết phục hơn hẳn.

Tân Mộc hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, bấm gọi.

Chu Côn Ngọc nghiêng người một chút, tựa vào lưng ghế. Ánh sáng dịu nhẹ trong xe phác họa đường nét của nàng một cách mềm mại, có chút lười biếng, mỉm cười nhìn Tân Mộc nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay nhỏ nhắn vì hồi hộp mà trở nên tái nhợt.

Nàng cảm thấy thật thoải mái và thư thái,  khi mọi chuyện trong đời mình đã ổn định, quay lại nhìn những rung động trẻ trung, bốc đồng, thậm chí vụng về này, thật sự là một điều thú vị.

Trong xe rất yên tĩnh, đến mức tiếng nhạc chờ điện thoại cũng vang lên rõ ràng.

Cùng với từng hồi chuông, Tân Mộc nuốt nước bọt từng chút một.

Cuối cùng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái: “Alo.”

Chu Côn Ngọc nghĩ giọng điệu này không giống chim cánh cụt, mà giống một con công nhỏ kiêu ngạo hơn.

Tân Mộc hồi hộp đến mức không thốt nên lời, nàng vỗ nhẹ mu bàn tay cô.

“À, tôi là Tân Mộc.”

Giọng đối phương có chút thiếu kiên nhẫn: “Tôi biết rồi.”

Tân Mộc: “Cậu lưu số tôi à?”

Điền Nguyên: “…Ờ, chỉ là có lần nghe mọi người nói đến, tiện tay lưu lại thôi.”

Chu Côn Ngọc ngồi bên cạnh nghe mà bật cười.

Tân Mộc: “Tôi đang ở dưới nhà cậu.”

Điền Nguyên: “Cái gì cơ?”

Tân Mộc: “Lúc thi cuối kỳ chúng ta bằng điểm không phân thắng bại, cậu đã nói rằng đêm Giao thừa bố mẹ cậu đều đi công tác, cậu ở nhà một mình. Cậu còn cá rằng tôi sẽ không dám đến dưới nhà cậu đúng vào khoảnh khắc giao thừa. Nếu tôi không dám, coi như tôi thua.”

Điền Nguyên: “Tôi chỉ nói đùa thôi, ai mà thật sự chạy đến nhà người khác vào đêm giao thừa chứ?”

Tân Mộc: “Là tôi đây. Lời cậu nói, tôi đều coi là thật.”

Điền Nguyên nghẹn lời.

Tân Mộc: “Tôi có mua pháo hoa, cậu có xuống đón tôi không?”

Điền Nguyên: “Cậu phiền thật đấy, sao lại ngốc đến mức chạy qua thật vậy?”

Tân Mộc: “Vậy tôi đi đây.”

Điền Nguyên: “Chờ đã!” Lại nói thêm một câu: “Cậu phiền chết đi được!”

Điện thoại bị cúp máy.

Tân Mộc thở ra một hơi dài: “Chị Côn Ngọc, có phải em làm phiền cậu ấy không?”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Khi ở bên ai đó, đừng chỉ nghe những gì họ nói, hãy nhìn những gì họ làm.”

Không lâu sau, một bóng dáng nhỏ bé chạy vụt ra khỏi tòa nhà, khoác chiếc áo phao màu hồng, dáo dác nhìn quanh.

Chu Côn Ngọc vỗ nhẹ lên vai Tân Mộc: “Đi đi, mai chị sẽ đến đón em.”

Tân Mộc mở dây an toàn, trước khi xuống xe, cô nhanh chóng ôm chặt lấy nàng, tựa đầu vào vai, thì thầm: “Chị Côn Ngọc, chúc mừng năm mới.”

Nàng cũng ôm lại, nhẹ nhàng xoa lưng cô bé: “Năm mới vui vẻ, Mộc Mộc.”

“Sau này, mỗi năm đều cùng nhau đón Tết nhé.”

Tân Mộc xuống xe, chạy đến chỗ Điền Nguyên. Điền Nguyên trông có vẻ bực bội, hai người còn cãi nhau mấy câu.

Nhưng Chu Côn Ngọc biết chắc, trận cãi vã này chẳng thể thành được.

Nàng quay xe, yên tâm rời đi.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!