Chương 90
Chu Côn Ngọc nói xong liền không để ý đến Tân Kiều nữa, một mình lên lầu.
Tân Kiều quay về căn chung cư cũ.
Đêm nay, cảm xúc của cô lên xuống quá nhiều, thể lực cũng bị hao mòn theo tâm trạng, đến mức khi đẩy cửa vào nhà chào hỏi Tân Mộc cô cũng chỉ buông thõng vai, giọng khàn khàn.
Cô vốn định đi thẳng về phòng, nhưng Tân Mộc lại gọi:“Tân Kiều.”
Không phải gọi cô là “chị”, mà là gọi thẳng tên c rồi lại nói:“Qua đây.”
Tân Kiều vẫn cúi mắt, vậy mà không hiểu sao cô thực sự nghe lời từng bước đi đến trước mặt Tân Mộc, như một cỗ máy mất đi ý thức.
Tân Mộc xoay ghế lại, đối diện với cô, vỗ vỗ lên đầu gối mình:“Chị ngồi xuống, tựa vào đây.”
Tân Kiều thoáng giật mình:“Em nói linh tinh cái gì thế?”
Cô đeo ba lô, định quay người về phòng.
Nhưng mới đi được hai bước, lại dừng lại, đôi vai vẫn buông thõng.
Cuối cùng, cô quay lại quỳ xuống trước mặt Tân Mộc, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối của em gái rồi vùi mặt vào đó.
Tân Mộc nhìn chị mình, thấy đôi vai khẽ run lên, cố gắng kìm nén.
Chị cô luôn như vậy, ngay cả khi đau khổ cũng sợ làm người khác lo lắng.
Chỉ trong những tình huống như thế này, chị cô mới dám âm thầm rơi nước mắt.
Mũi Tân Mộc cay cay, nhưng cô vẫn nhịn xuống, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi bên chị.
Cho đến khi Tân Kiều ngừng run rẩy, đứng lên, đầu vẫn cúi thấp, để Tân Mộc không nhìn thấy rõ biểu cảm của mình.
Cô chỉ nghe chị thấp giọng nói:“Cảm ơn em.”
Tân Mộc khẽ gọi:“Chị.”
“Hửm?”
Tân Mộc nhặt cây bút trên bàn, xoay một vòng trong tay rồi cười:“Chị biết sau này em sẽ trở thành tổng giám đốc chứ? Chị muốn gì, em đều có thể cho chị.”
Tân Kiều bật cười, gật đầu:“Ừm.”
Cô quay về phòng.
Tân Mộc xoay người, nhìn xuống bài tập tiếng Anh trên bàn, ánh mắt dừng lại ở chữ “dream” chưa viết xong.
Thực ra, cô rất rõ ràng, chị cô từ nhỏ đến lớn chưa từng muốn có thứ gì.
Từ khi cô được chẩn đoán bệnh tim bẩm sinh, mọi thứ trong gia đình đều xoay quanh cô.
Sau này, mẹ qua đời, cha cũng mất. Khi ấy, Tân Kiều mới chỉ mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ vậy mà đã một mình nuôi nấng cô.
Cô nhớ rất rõ khi chị cô mới đi làm, chỉ có hai chiếc áo hoodie mặc suốt cả mùa thu. Thế nhưng chị ấy lại mua cho cô chiếc đèn học đắt nhất, mua chiếc đồng hồ mà bạn bè cô ai cũng có.
Chị cô, chưa bao giờ nghĩ đến việc đòi hỏi thứ gì cho bản thân.
Chỉ có lần này.
Duy nhất lần này.
Khi nãy, cô đã nhìn thấy khi chị cô bước vào nhà, ngón tay đã lạnh cóng đến đỏ bừng.
Không biết đã đứng dưới lầu của Chu Côn Ngọc bao lâu.
Phải yêu đến nhường nào, một người luôn nhẫn nhịn, chưa bao giờ muốn nắm giữ bất cứ thứ gì, lại muốn cố chấp giữ lấy một người như vậy?
Nhưng số phận chẳng hề ưu ái, người chị cô yêu sâu sắc như thế cuối cùng vẫn là đánh mất.
Hôm nay, nhiệm vụ của đội Tân Kiều là vận chuyển một lô đạn dược lỗi thời ra ngoại ô để tiêu hủy trước Tết.
Lô đạn dược này đã quá cũ, nhiều quả bom khói đã gỉ sét, kết cấu bên trong lại phức tạp.Địa điểm tiêu hủy được chọn là một mỏ đá bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Trước khi xuất phát, đội trưởng Trần Hành Viễn nhắc nhở:“Mọi người, nhất định phải chú ý an toàn.”
Vận chuyển đạn dược nguy hiểm không hề kém gì gỡ bom hay kích nổ, cần phải giữ ổn định.Trong ngành tháo gỡ bom mìn, mỗi một công đoạn đều là trận đối đầu với tử thần.Mối nguy hiểm luôn rình rập như con dã thú trong rừng sâu, chỉ chờ chực một sơ hở nhỏ nhất để lao tới.
Vì vậy, mỗi khi làm nhiệm vụ, đòi hỏi sự tập trung cao độ trong thời gian dài, kéo giãn đến cực hạn cả thể lực và tinh thần của chuyên viên chất nổ.
Cuối cùng, xe cũng đến mỏ đá.Từng quả bom được chuyển xuống.
Lần này, nhiệm vụ chính do Cung Viễn và một nhóm khác phụ trách. Cung Viễn là bạn học cùng trường cảnh sát với Tân Kiều, cùng được phân công vào đội một năm.
Bây giờ, cậu ấy cũng là một chuyên viên tháo gỡ bom mìn kinh nghiệm dày dặn.
Thực tế, mỗi khi chờ đội viên thực hiện nhiệm vụ, Tân Kiều luôn cảm thấy lo lắng hơn cả khi chính mình ra tay.Nhưng có Cung Viễn, cô lại yên tâm hơn nhiều.
Cô tuyệt đối tin tưởng cậu ấy.
Mọi việc đang diễn ra theo quy trình đã được tập luyện hàng ngàn lần.
Bỗng nhiên Cung Viễn hét lớn:“Chạy mau!”
Lúc đó, gần như không ai kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có Cung Viễn lao đến bên đồng đội, vừa dùng sức đẩy mạnh họ ra xa vừa đá mạnh vào quả bom khói.
Từ góc độ tại hiện trường, chỉ có cậu ấy nhìn thấy quả bom khói đã bị ăn mòn quá nặng, chất phát khói bên trong đã tiếp xúc với không khí bắt đầu tự bốc cháy.
Cung Viễn đá văng nó ra xa, đây đã là cách xử lý ổn thỏa nhất trong tình huống khẩn cấp.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy thuốc nổ bên cạnh bất ngờ bắt lửa. Dù nhờ vào bản năng sau hàng năm trời huấn luyện, Cung Viễn lập tức ngã nhào sang một bên để tránh, nhưng vẫn không kịp, ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng cánh tay anh trong nháy mắt.
Mỗi khi nguy hiểm xảy ra, cảnh tượng tại hiện trường đều giống như một thước phim câm tàn nhẫn.
Chỉ nhớ được — Lửa.
Sự im lặng. Những tảng đá gồ ghề. Một ngày đông khắc nghiệt.
Tất cả đồng đội ngay lập tức lao tới, bình tĩnh triển khai công tác cứu hộ.
Đây cũng là quy trình mà họ đã diễn tập hàng trăm, hàng ngàn lần. Đội nhanh chóng hộ tống Cung Viễn, lập tức đưa anh đến bệnh viện.
Tại bệnh viện Từ Mục, có một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực điều trị chấn thương dạng này. Lúc này Chu Côn Ngọc vừa kiểm tra xong các phòng bệnh đi ngang qua quầy y tá nàng nghe thấy họ đang bàn tán:“May mà đưa đến kịp thời.”
“Cũng may có bác sĩ Ninh, kinh nghiệm dày dặn thật.”
“Nguy hiểm quá…”
Chu Côn Ngọc nghĩ:Lại là đội phá bom.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu nàng là chia tay với Tân Kiều quả thật là quyết định đúng đắn.
Rõ ràng Tết đã gần kề. Rõ ràng mỗi ngày khi lái xe đi làm và tan ca, nàng đều thấy phố xá giăng đèn kết hoa, tràn ngập bầu không khí yên bình.
Rõ ràng hôm nay, khi đi kiểm tra phòng bệnh, một bệnh nhi còn kể cho nàng nghe một câu chuyện cười. Tại sao nàng lại bị gạt ra khỏi sự yên bình đó, bị buộc phải trải qua những cơn lo lắng mà nàng vốn không hề muốn đối mặt?
Nàng không hỏi bất cứ điều gì, cứ thế bước qua quầy y tá, hướng về phía nhà ăn của bệnh viện, xuyên qua khu vườn dù đang là mùa đông nhưng vẫn tràn đầy sức sống.
Lá đông thanh vẫn xanh mướt, xuyến thảo mọc um tùm.
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Thế nhưng, dưới ánh nắng trắng lạnh rọi xuống bờ vai, nàng lại cảm thấy từng cơn lạnh buốt xuyên thấu sống lưng.
Nàng im lặng xoay người, quay lại tòa nhà bệnh viện.
Không chạy mà chỉ giữ nhịp bước bình thản như mọi khi.
Bước vào khoa Bỏng, nàng thầm nghĩ rằng cảm giác của nàng về Tân Kiều… có lẽ không phải là giả.
Nàng thực sự nhìn thấy Tân Kiều, đang ngồi trên ghế chờ.
Hai người đã bao lâu rồi chưa gặp?
Hơn nửa tháng rồi nhỉ.
Nàng vốn tưởng rằng Tân Kiều sẽ trở nên xa lạ hơn một chút, có lẽ vì tóc cô đã dài ra, người gầy đi trông thấy đường nét trên gương mặt càng thêm sắc sảo.
Nhưng khi nàng đi tới, đúng lúc Tân Kiều ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau Chu Côn Ngọc nhìn vào đôi mắt đen láy, rõ ràng, sắc nét của cô, vẫn quen thuộc đến thế.
Một người luôn điềm đạm, phong thái đĩnh đạc như Chu tiểu thư, lúc này lại âm thầm chửi thề trong lòng: Mẹ kiếp, tại sao vẫn quen thuộc đến thế.
Nàng bước tới, gương mặt không biểu cảm, đứng thẳng trước mặt Tân Kiều.Tân Kiều ngẩng mặt lên nhìn nàng.
Nàng giơ tay lên, không hề nương tay, mạnh mẽ giáng một cái tát.
Hành lang bệnh viện lúc đó không có ai, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng vang vọng lại.
Một bên mặt trắng trẻo của Tân Kiều lập tức sưng lên. Thế nhưng, cô không giơ tay lên che, cũng không tỏ ra kinh ngạc.
Cô nhìn Chu Côn Ngọc, nói ra chính câu mà nàng cũng đã nghĩ trong lòng:“Chu Côn Ngọc, chị chia tay em, thật sự là quyết định đúng đắn.”
Chu Côn Ngọc hỏi:“Ai gặp chuyện rồi?”
“Cung Viễn.”
“Phẫu thuật xong chưa?”
“Ừm.”
Chu Côn Ngọc xoay người bỏ đi.
Chiều nay sẽ rất bận rộn, nàng không định đi ăn ở căn tin nữa, mà tính đến siêu thị mua vài gói bánh quy lót dạ.
Khi đang đi về phía siêu thị, nàng vô tình bắt gặp một gương mặt quen thuộc, bạn gái của Cung Viễn, Lục Tình.
Thực ra, không phải kiểu quen thuộc vì đã từng gặp ngoài đời, mà là có một lần, ở khu chung cư cũ của Tân Kiều, khi hai người vừa trải qua một đêm quấn quýt, nàng chợt nổi hứng, muốn xem ảnh thời cấp ba của cô.
Tân Kiều lúc đầu không chịu:“Chị chắc chắn sẽ cười em, ngày xưa em ngốc lắm.”
Chu Côn Ngọc kề môi hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng gọi:“Tân Kiều.”
Cô né tránh, nàng tiếp tục gọi:“Đội trưởng Tân…”
Giọng nàng kéo dài âm cuối, hơi thở phả nhẹ bên tai cô, hoàn hảo đến mức khiến người ta rùng mình.
Tân Kiều không bao giờ thắng nổi Chu Côn Ngọc, cô thở dài một tiếng, xuống giường lấy album thời cấp ba đưa cho nàng xem.
Chu Côn Ngọc tựa vào đầu giường của Tân Kiều, tấm chăn đã được phơi nắng cẩn thận tỏa ra hương chanh ấm áp.
Tân Kiều ôm eo nàng, tựa đầu lên vai nhìn theo đầu ngón tay trắng muốt của nàng lật từng trang album.Nàng khẽ bật cười.
Tân Kiều chà cằm lên vai nàng:“Đấy, em biết ngay chị sẽ cười em mà.”
Nàng đưa tay khẽ gãi cằm cô, ánh mắt đầy ý trêu chọc:“Chị cười vì từ hồi đó, em đã có vẻ mặt bướng bỉnh thế này rồi. Y như một con Shiba Inu vậy.”
“Chị nói cái gì đấy!”
Chu Côn Ngọc lại bật cười, lật qua một trang khác, nhìn thấy một tấm ảnh chụp tập thể khi Tân Kiều đi du lịch cùng lớp hồi cấp ba.
Lần đó cả lớp cô đi chơi ở Cảnh Sơn.
Năm đó, Tân Lôi vẫn còn sống, sức khỏe của Tân Mộc cũng khá ổn, Tân Kiều hiếm khi đứng chung với nhiều bạn bè như vậy, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Ánh nắng xuyên qua một chiếc lá phong đỏ, đổ bóng lên gương mặt cô, đôi mắt sáng rực, trông thật giống một thiếu nữ vô tư lự.
Ở rìa bức ảnh, đứng cạnh nhau là hai người—Cung Viễn và Lục Tình.
Chàng trai có tính cách điềm đạm, còn cô gái đứng phía sau, giơ hai ngón tay tạo dáng phía trên vai anh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Chu Côn Ngọc hỏi:“Đây là Cung Viễn phải không?”
Tân Kiều gật đầu:“Ừm, còn người kia là Lục Tình, bây giờ là bạn gái cậu ấy, hoặc gọi là vị hôn thê thì chính xác hơn. Họ sắp tổ chức đám cưới rồi.”
Lúc này tại bệnh viện, nhờ vào khả năng quan sát sắc bén có được từ nhỏ, Chu Côn Ngọc lập tức nhận ra cô gái đang hỏi đường đến siêu thị chính là Lục Tình.
Cô ấy có phong thái mạnh mẽ, đặc trưng của con gái phương Bắc.
Chu Côn Ngọc bước đến:“Tôi cũng định đến siêu thị, để tôi dẫn cô đi.”
Lục Tình nhìn nàng một cái, gật đầu:“Cảm ơn chị, bác sĩ Chu.”
Có vẻ như Cung Viễn đã từng cho cô ấy xem ảnh nàng. Điều này khiến Chu Côn Ngọc có chút do dự.
Nàng không biết Lục Tình đã hiểu rõ bao nhiêu về công việc của Cung Viễn, cũng không chắc mình nên tiết lộ đến mức nào nhưng Lục Tình lại chủ động nói:“Không sao đâu, tôi biết Cung Viễn là chuyên viên phá bom. Khi cầu hôn, anh ấy đã nói với tôi, bảo tôi tự suy nghĩ cho kỹ. Nhưng dù sao nghề này cũng đặc thù, nên chúng tôi giấu bố mẹ không muốn họ lo lắng.”
Chu Côn Ngọc gật đầu, không nói gì thêm, chỉ trấn an:“Cô yên tâm, bác sĩ Ninh rất có kinh nghiệm, không có vấn đề gì đâu.”
“Ừm, cảm ơn chị.”
Trên đường quay lại bệnh viện, Chu Côn Ngọc nhìn thấy Tân Kiều đi xuống đón Lục Tình, giúp cô ấy xách túi đồ dùng cần thiết khi nằm viện.
Nàng không đến gần mà chỉ đứng từ xa, nghe loáng thoáng Lục Tình nói chuyện với Tân Kiều:“Lễ cưới chắc phải hoãn lại rồi. Em không đời nào chịu để Cung Viễn quấn băng trắng đi vào lễ đường cùng em, như thế chẳng đẹp trai chút nào cả.”
Sau giờ làm, Chu Côn Ngọc lái xe đến một câu lạc bộ tư nhân mà nàng đã rất lâu không ghé qua.
Vừa bước vào, quản lý liền ngẩn người:“Tam tiểu thư, tôi không nhận được thông báo đặt chỗ của cô, hay là nhân viên bên dưới đã quên báo lại? Để tôi sắp xếp ngay…”
“Không cần.” Chu Côn Ngọc điềm tĩnh nói: “Tôi không đặt chỗ, chỉ đến tìm người.”
Quản lý lập tức nở nụ cười, hỏi dò:“Chắc cô đến tìm Chu thiếu gia phải không?”
“Cô hiếm khi đi cùng cậu ấy, tôi còn tưởng hôm nay cô có buổi gặp mặt riêng. Mời cô vào trong.”
Chu Côn Ngọc lúc này mới biết Chu Tế Ngôn cũng đang ở đây. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, xét cho cùng, đây là nơi mà giới thượng lưu thường lui tới để giao thiệp.
Thực ra, lý do nàng đến đây chỉ là để vào nhà vệ sinh một lát mà thôi.
Nàng từng bị một tội phạm phản xã hội bắt cóc tại chính nơi này.
Không phải vì họ nhắm vào nhà họ Chu mà là một cuộc tấn công ngẫu nhiên và nàng chẳng may trở thành mục tiêu.
Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang dựa vào góc tường trong nhà vệ sinh. Theo bản năng, nàng cảm nhận được thứ gì đó đang quấn quanh eo mình, xuyên qua lớp áo sơ mi lụa cao cấp mềm mại.
Nàng cúi xuống nhìn thấy một chiếc hộp đen hình vuông, là một quả bom.
Khi đó, Chu Côn Ngọc không hề quá hoảng loạn. Là một bác sĩ ngoại khoa hàng ngày dùng dao mổ giành giật sự sống từ tay tử thần, nàng có một kiểu bình thản đặc biệt trước sống chết.
Hệ thống phát thanh vang lên, hướng dẫn nàng:”Hãy giữ bình tĩnh, đừng cử động. Chúng tôi đã liên hệ với chuyên viên phá bom, họ đang trên đường tới.”
Đó là lần đầu tiên nàng gặp Tân Kiều.
Cô mặc bộ đồ bảo hộ nặng trịch, đội mũ bảo vệ chuyên dụng, một mình bước vào nhà vệ sinh. Ngay trước mặt nàng, cô đưa tay xuống nhẹ nhàng ấn một cái, ra hiệu bảo nàng giữ nguyên, tuyệt đối không được cử động.
Chu Côn Ngọc ngẩng lên, thực ra, nàng không nhìn rõ mặt cô, nhưng lại đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng, sáng quắc kia.
Tim nàng khẽ động.
Lúc ấy, nàng vẫn chưa thực sự hiểu về nghề phá bom, chỉ từng thấy qua trong những bộ phim hành động hoành tráng.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy bộ đồ bảo hộ nặng nề đó, dù chưa từng tra cứu số liệu cụ thể, nàng cũng dễ dàng nhận ra một điều, nếu quả bom này phát nổ, bộ đồ đó chẳng thể bảo vệ được bao nhiêu, cả hai đều sẽ chết.
Vốn là người mang theo niềm kiêu hãnh của một gia tộc danh giá, nàng vẫn giữ bình tĩnh, chỉ im lặng nhìn Tân Kiều cẩn thận xử lý quả bom đang quấn quanh eo nàng.
Nàng thầm nghĩ trên thế giới có hàng nghìn nghề nghiệp mà lại có những kẻ ngu ngốc thế này, liều mạng của mình, chỉ để cứu người khác.
Sau khi được giải cứu an toàn khỏi nhà vệ sinh, Đại Mân Huyên lo đến phát khóc.
Nhưng nàng ngược lại, nàng bình tĩnh đến lạ thường.
Nàng đi tìm Tân Kiều, khi ấy cô đang báo cáo tình hình với đồng đội. Nàng chuẩn bị đưa cho cô một thanh sô-cô-la.
Người phụ nữ đó quay lại, ánh mắt bình tĩnh và lãnh đạm, không chút kiêu ngạo hay tự hào, giống như vừa rồi không phải đã một mình mạo hiểm cứu người mà chỉ đơn thuần thực hiện công việc hàng ngày của mình.
Nàng về nhà, lần đầu tiên tìm kiếm thông tin về nghề “chuyên viên phá bom”.
Đúng như nàng dự đoán, một bộ đồ phá bom nặng tới 70kg, nhưng cũng chỉ có thể chịu được một vụ nổ 1kg TNT từ khoảng cách một mét, nếu quả bom trên eo nàng phát nổ, Tân Kiều cũng không có cơ hội sống sót.
Nàng vốn là người nhà họ Chu, đặt lợi ích lên trên hết. Vì vậy việc thứ hai mà nàng làm sau khi trở về là tra cứu mức lương của một chuyên viên phá bom cấp bậc như Tân Kiều.
Khoé môi nàng cong lên, nở nụ cười mang theo ý vị trào phúng, đúng là đồ ngốc.
Lúc này, nàng lại đứng trong căn phòng vệ sinh nơi mình từng gặp sự cố.
Khó mà nói rõ cảm xúc lúc này là gì, nàng lặng lẽ đứng một lúc rồi xách túi rời khỏi đó.
Vừa bước ra nàng liền bắt gặp Chu Tế Ngôn đang đi từ phòng hút thuốc về phòng riêng, tay có chút bực bội điều chỉnh lại khuy măng sét của chiếc sơ mi đặt may riêng.
Chu Côn Ngọc vẫn giữ vẻ mặt đoan trang, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, chuẩn bị rời đi, nhưng anh ta gọi nàng lại:“A Ngọc.”
Nàng không hề nao núng, chỉ xách túi đứng yên tại chỗ, mỉm cười nhìn anh ta.
Chu Tế Ngôn bước đến gần hơn:“Nghe nói em đã bác bỏ kế hoạch nhập hai loại thuốc mới trong cuộc họp điều hành?”
Nàng gật đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:“Vâng, anh hai.”
Chu Tế Ngôn nhíu mày:“Em cũng biết hai loại thuốc đó hiệu quả tốt, lợi nhuận cao.”
Nàng khẽ cười:“Nhưng theo nghiên cứu mới nhất, chúng có thể gây tác dụng phụ nghiêm trọng.”
Rồi lại cười tươi hơn, ngữ khí có chút trêu chọc:“Anh cả bận rộn việc kinh doanh như vậy chắc chắn không có kiên nhẫn nghe em nói về chuyện này đâu nhỉ?”
Chu Tế Ngôn chỉ lạnh giọng đáp:“Em cũng biết kiếm tiền không dễ dàng gì.”
Nàng vẫn giữ nụ cười dịu dàng, đoan trang:“Anh hai, điều duy nhất em từng yêu cầu từ anh, chính là quyền quản lý bệnh viện.”
“Làm kinh doanh, không thể thất hứa.”
Nàng chớp mắt một cái, trong vẻ đoan trang ấy lại mang theo chút tinh quái, đôi mắt kiều diễm tựa hồ ly:“Nuốt lời, không phải điềm tốt đâu.”
Nói xong, nàng xách túi rời đi để lại Chu Tế Ngôn đứng đó, nhìn theo bóng lưng nàng một lúc lâu, rồi mới quay lại phòng riêng.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, Chu Côn Ngọc lái xe đến một công ty giao hàng.
Trước đây, nàng và Tân Kiều đã có một thỏa thuận, mỗi khi ra nhiệm vụ cô không được giấu nàng nên nàng biết lần trước đội của Tân Kiều đã chuyển một quả bom nguy hiểm tại chính nơi này.
Nàng dừng xe, bước xuống, lặng lẽ ngồi xuống một băng ghế ven đường.
Tết sắp đến, Bội Thành phủ đầy ánh đèn, những ngày thường nhật vụn vặt cũng trở nên ấm áp nhộn nhịp.
Bên cạnh công ty giao hàng là một tiệm in ấn. Một cô bé mặc áo lông vũ màu hồng, đội mũ trùm đầu, có lẽ là con gái của chủ tiệm, đang nhảy dây trước cửa.
Mỗi lần nhảy lên, viền lông trắng trên mũ cô bé lại rung rinh theo nhịp. Không biết đã nhảy bao lâu, cô bé thu dây lại.
Chu Côn Ngọc tưởng rằng cô bé sẽ quay vào tiệm, nhưng không cô bé lại đi về phía nàng rồi đưa tay vào túi áo bông, lấy ra một viên sô-cô-la, đặt trong lòng bàn tay đưa ra trước mặt nàng.
“Chị ơi, cái này cho chị.”
Chu Côn Ngọc khẽ cười, dịu dàng hỏi:“Sao lại cho chị cái này?”
Cô bé nghiêm túc đáp:“Em thấy chị ngồi đây lâu rồi, ngoài trời lạnh thế này, chị ăn chút đồ ngọt đi.” Rồi lại hỏi:“Chị đang đợi ai à?”
Chu Côn Ngọc nhẹ lắc đầu:“Không, chị chỉ ngồi đây, nhìn một lát.”
Cô bé chớp mắt tò mò:“Nhìn cái gì ạ?”
Chu Côn Ngọc khẽ ngẫm nghĩ, rồi chậm rãi nói:“Nhìn… thế gian này.”
Nhìn ánh đèn đường màu vàng ấm áp, nhìn chiếc đèn lồng đỏ treo bên cạnh tấm biển hiệu.
Nhìn dòng người vội vã, những cặp đôi khoác tay nhau cười nói, những ông bà già xách túi KFC về cho cháu nhỏ.
Nhìn một con mèo lông trắng, đeo vòng cổ, cuộn tròn bên bếp than sưởi ấm, ngáp lười biếng.
Nếu ngày đó quả bom kia phát nổ, thì tất cả những điều bình dị đến mức không ai để ý này, đều sẽ hóa thành tro bụi.
Cô bé ngạc nhiên nhìn nàng, ánh mắt có chút khó hiểu.
Chu Côn Ngọc khẽ mỉm cười:“Ngoài trời lạnh lắm, em mau vào tiệm đi. Chị ngồi thêm một lúc nữa rồi cũng đi ngay.”
Lục Tình là giáo viên, không thể tùy tiện xin nghỉ.
Nên trong khoảng thời gian này, cô ấy thuê một người chăm sóc cho Cung Viễn, bản thân tan làm thì đến bệnh viện, ngoài ra các đội viên trong trung đội luân phiên đến giúp đỡ.
Tân Kiều thân với cả Cung Viễn lẫn Lục Tình, vì vậy cô đến thường xuyên nhất.
Đợi đến khi Lục Tình tan làm, cô để hai người có không gian riêng, còn mình thì bước ra ngoài ngồi ở hành lang, không vội rời đi, phòng khi Lục Tình cần gì thêm.
Lục Tình thật sự rất mạnh mẽ.
Lục Tình vẫn luôn mạnh mẽ, làm việc gọn gàng dứt khoát, có lúc cô ấy còn mang bài tập của học sinh đến bệnh viện để chấm.
Lúc mắng Cung Viễn cũng không phải vì cậu ấy đang nằm trên giường bệnh mà nương tay chút nào. Tân Kiều nhìn cánh tay Cung Viễn quấn chặt băng gạc, một tầng dày cộm trắng toát.
Nhìn lớp da bỏng rỉ ra chất dịch màu vàng, không biết đó là gì.
Nhìn gương mặt từng điển trai của anh, giờ sưng đỏ vì bị lửa táp vào quá gần, cô ngẩn người.
Cô nghĩ Lục Tình làm thế nào để đối diện với tất cả những điều này?
Không biết từ khi nào, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên cạnh cô.
Cô ngước mắt, không ngờ lại là Chu Côn Ngọc, người đã tát cô một bạt tai hôm trước và cũng là người mà cô đã rất lâu rồi không gặp.
Cô theo phản xạ, vội nhét thứ trong tay vào túi áo nhưng Chu Côn Ngọc nhanh hơn cô một bước, giật ngay món đồ đó ra khỏi tay cô, đó là một tấm thẻ nhỏ.
Nàng nhìn hình vẽ hoạt hình trên đó, vô cùng quen thuộc. Vì tấm thẻ này là nàng viết.
Hôm đó, khi đưa Tân Mộc đi chơi ở công viên, nàng đã đứng dưới pháo hoa, ước một điều ước, rồi viết xuống tấm thẻ này— “Mãi mãi bên nhau.”
Sau đó, nàng đưa tấm thẻ cho Tân Kiều. Tân Kiều chưa bao giờ nhắc lại về nó, nàng còn tưởng rằng cô đã vô tình làm rơi hoặc quên mất rồi.
Nay tấm thẻ lại nằm trong tay cô, bị nàng giật lấy, nàng liếc qua rồi thờ ơ hỏi:”Chia tay rồi, em còn giữ cái này làm gì?”
Tân Kiều mấp máy môi, rồi lại khép miệng.
Cuối cùng, cô thấp giọng nói:”Chỉ là… em muốn nhìn lại.”
Chu Côn Ngọc không trả lời, cũng không trả tấm thẻ lại.
Nàng chỉ tiện tay nhét nó vào túi áo rồi xoay người bỏ đi.
Tân Kiều ngẩn người, do dự vài giây, cuối cùng vẫn gọi nàng lại:
“Chu Côn Ngọc.”
Nàng quay đầu.
Cô nuốt nước bọt, khẽ nói, giọng có chút khẩn thiết:”Chị có thể… trả tấm thẻ đó cho em không? Em chỉ muốn giữ nó lại.”
Về chị, em chẳng còn gì cả. Chỉ có mỗi tấm thẻ này.
Chu Côn Ngọc khẽ lắc đầu, giọng bình thản:”Không được.”
Nói xong, nàng quay lưng bỏ đi.
Tân Kiều không dám nhìn theo bóng lưng nàng, chỉ cúi đầu, siết chặt hai bàn tay vào nhau.
Trống rỗng.
Không lâu sau, một bóng dáng mảnh mai lại xuất hiện trước mặt cô.
Tân Kiều giật mình ngước lên.
Chu Côn Ngọc đã quay lại.
Vẫn vẻ mặt lạnh nhạt như trước, nhưng lần này, nàng đưa cho cô một ly cà phê nóng.
Hóa ra vừa rồi, nàng đã đi đến máy nước nóng ở đầu hành lang để mua nó.
Nàng đặt ly cà phê vào tay cô, giọng điệu không có chút ấm áp nhưng hơi nóng tỏa ra làm ấm những ngón tay lạnh cóng của cô.
Tân Kiều mở nắp nhấp một ngụm. Trước đây, cô không thích uống cà phê nhưng Chu Côn Ngọc thích.
Mỗi lần nàng đều bắt cô uống cùng, rồi cười khi thấy cô nhăn mặt vì vị đắng của cà phê đen.
Nhưng dần dần cô đã có thể cảm nhận được vị ngọt hậu của nó, hóa ra đến khi chia xa cô mới nhận ra họ đã thay đổi nhau từng chút một mà không hay biết.
Lần này Chu Côn Ngọc không rời đi. Nàng ngồi xuống bên cạnh cô, mở ly cà phê của mình, nhấp một ngụm.
Vòng tay quanh ly cà phê, nàng khẽ co vai rồi bất chợt liếc nhìn Tân Kiều:”Em rất sợ chị?”
Tân Kiều nhìn vào vòng tròn mở nắp của ly cà phê, thấp giọng nói:”Sợ chị.”
Chu Côn Ngọc khẽ nhướng mày:”Sợ cái gì?”
Tân Kiều không đáp nhưng trong lòng cô lại vang lên vô số câu trả lời.
Sợ chị vừa xuất hiện bên cạnh em lại không kìm được mà muốn gần gũi chị.
Sợ em vẫn còn yêu chị rất nhiều.
Sợ tình yêu của em sẽ trở thành gánh nặng của chị, khiến chị phải nhíu mày thêm một lần nữa ,mà em không nên làm phiền chị thêm nữa.
Cô không nói ra bất cứ câu nào trong những câu nói ấy, nhưng Chu Côn Ngọc dường như đã nhìn thấu hết thảy. Giọng nàng bình thản, gọi tên cô:”Tân Kiều, chị nhận thua rồi.”
Tân Kiều bất ngờ ngẩng đầu nhìn nàng.
“Ý chị là gì?”
Chu Côn Ngọc vẫn luôn điềm tĩnh như vậy, giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại như một nhát dao sắc lạnh:”Chị nhận ra chia tay em chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Em thật sự rất phiền, em biết không? Chỉ cần em còn tồn tại trên thế giới này, chỉ cần chị còn tồn tại trên thế giới này, từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây, chị đều phải đối diện với nỗi sợ hãi này.”
Tân Kiều lặng người hồi lâu, không nói gì.
Chu Côn Ngọc quay sang nhìn cô, lúc này nàng mới thấy cô đang khóc.
Lần đầu tiên, Tân Kiều hoàn toàn buông xuôi mọi thứ bật khóc ngay trước mặt nàng.
Những giọt nước mắt lăn dài, rơi xuống mu bàn tay cô, một vài giọt văng vào ly cà phê.
Giọng cô nghẹn ngào:”Khi Cung Viễn bị thương, phản ứng đầu tiên của em là nghĩ rằng em thật sự nên chuyển công tác. Em cứng đầu như thế để làm gì? Chị chắc chắn rất sợ em sẽ gặp chuyện tương tự. Tại sao em lại để chị phải chịu đựng điều đó?”
“Nhưng nếu em rời đi, trung đội sẽ mất hai chuyên viên phá bom dày dặn kinh nghiệm cùng lúc. Đội viên trẻ vẫn chưa đủ năng lực đảm nhận, nếu gặp tình huống phức tạp mà xử lý sai, người bị thương sẽ không chỉ có Cung Viễn.”
“Xin lỗi chị, em là người như vậy. Thật sự xin lỗi, em không thể buông tay được.”
Chu Côn Ngọc chưa từng nghĩ rằng một người kiêu hãnh, cứng cỏi, trầm lặng như Tân Kiều lại có một ngày bật khóc như vậy trước mặt nàng, khóc đến không thở nổi.
“Chu Côn Ngọc, chị đừng quay lại với em.”
“Trước khi Mộc Mộc phẫu thuật, mọi điều ước của em đều dành cho em ấy, cầu mong em ấy không ốm đau, không gặp nguy hiểm, luôn bình an.”
“Nhưng từ hôm nay trở đi, mọi điều ước của em đều dành cho chị.Em sẽ ước chị sẽ gặp một người khác giống như chính chị từng nói. Chị sẽ rung động vì cô ấy, sẽ thích cô ấy, rồi yêu cô ấy.”
“Cô ấy sẽ không làm chị lo lắng, sẽ yêu chị thật nhiều, đối xử với chị thật tốt…”
“Chu Côn Ngọc, em sẽ làm được. Em sẽ chúc phúc, chị sẽ quên em, sẽ toàn tâm toàn ý yêu một người khác.”
Lần này, Chu Côn Ngọc không hề nhàng vỗ về cô như những lần trước.
Nàng không lên tiếng an ủi, không dịu dàng lau nước mắt cho cô, nàng bình thản uống một ngụm cà phê, hương vị đắng chát lan tràn trong miệng.
Sau đó, nàng mở miệng, giọng điềm nhiên mà sắc bén:”Tân Kiều, em thật là khốn nạn, em có biết không?”
Nàng đứng dậy, cúi xuống nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén, với sự kiêu hãnh vốn có của Chu tam tiểu thư:”Từ đầu đến cuối, khi nào thì đến lượt em quyết định chuyện này? Chị nói cho em biết, từ giây phút chị kéo em vào ván cờ này, kết quả đều do chị quyết định.”
“Lau khô nước mắt, bình tĩnh lại, ngày mai chị đưa em đến một nơi.”
Top of Form