Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 89

Chương 89

“Chia tay.”

Hai từ mà gần đây Tân Kiều đã cố gắng né tránh vô số lần, nhưng giờ đây lại được Đại Mân Huyên thốt ra một cách dứt khoát, như một lưỡi dao sắc bén.

Cơn gió mùa đông trở thành những mũi kim nhọn, không ngừng đâm vào sống lưng Tân Kiều.

Cô mở miệng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh: “Sao cô không hỏi chị ấy đi?”

Đại Mân Huyên khẽ cười: “Được, tôi hiểu rồi.”

Nàng liếc nhìn Tân Kiều một cách đầy ẩn ý, rồi quay người rời đi.

Tân Kiều biết rõ, rất rõ Đại Mân Huyên sẽ đi đâu tiếp theo.

Chiều hôm đó, sau khi tan làm về nhà, Chu Côn Ngọc nhìn thấy một bóng người đứng trong bóng tối dưới lầu.

Tim nàng chợt đập mạnh: Là Tân Kiều ư?

Nhưng ngay sau đó, khứu giác nàng nhạy bén nhận ra một mùi hương quen thuộc nhưng xa lạ, nhắc nhở nàng rằng người đứng đó là ai.

Xa lạ, vì đã lâu không gặp. Quen thuộc, vì hương thơm ấy từng thấm vào xương tủy của nàng suốt nhiều năm.

Chu Côn Ngọc bước đến gần: “A tỷ.”

“A Ngọc.” Đại Mân Huyên mím môi: “Chị có chuyện muốn nói với em.”

Nàng nghĩ rằng Chu Côn Ngọc sẽ từ chối, nhưng không ngờ đối phương lại bình thản gật đầu: “Vậy thì lên nhà đi.”

Cả hai cùng vào thang máy, Đại Mân Huyên nhìn nàng mở khóa cửa bằng dấu vân tay.

“Sao em lại mua căn hộ ở tầng cao như vậy?” Từ nhỏ, họ đã quen sống trong đại viện lẫn khuất.

Chu Côn Ngọc nhàn nhạt đáp: “Tầm nhìn đẹp, phong cảnh cũng đẹp.”

Vào đến cửa, nàng mở tủ giày.

Đại Mân Huyên bước theo, liếc nhìn một cái, phát hiện trong ngăn dành cho dép đi trong nhà có ba đôi. Nhưng hai đôi trong số đó đã được bọc trong túi chống bụi, trông như thể không có ý định sử dụng nữa.

Chu Côn Ngọc lấy ra một đôi dép dành cho khách, đưa cho nàng ấy. Đại Mân Huyên thay dép, rồi cùng nàng đi vào phòng khách.

“Chị, ngồi đi.”

Đại Mân Huyên đưa mắt quan sát xung quanh.

Thật ra, nơi này vẫn còn lưu lại dấu vết của ba người từng chung sống.

Chu Côn Ngọc hỏi: “Chị muốn uống gì không?”

Đại Mân Huyên thu lại suy nghĩ.

Thái độ của Chu Côn Ngọc quá mức tự nhiên, nếu nàng không lên tiếng, buổi gặp mặt hôm nay sẽ dần trở thành một cuộc thăm hỏi gia đình thông thường.

Chu Côn Ngọc thậm chí còn không hỏi nàng đã tìm ra địa chỉ này bằng cách nào.

Bởi vì, khi một người thực sự muốn tìm một ai đó thì sẽ luôn có vô số cách.

Đại Mân Huyên cảm thấy cổ họng khô khốc: “Nước ấm là được, cảm ơn.”

Chu Côn Ngọc đứng dậy, rót cho nàng ấy một cốc nước nóng.

“A Ngọc.” Đại Mân Huyên nhìn hơi nước lượn lờ trên miệng cốc: “Thật ra, chị đã nghĩ đến việc uống một ly rượu rồi mới đến gặp em. Nhưng chị sợ rằng, em sẽ cho rằng những gì chị sắp nói chỉ là lời trong cơn say.”

Buổi tối thứ Sáu, đường phố kẹt xe nghiêm trọng, tiếng còi xe vang lên xa xa.

Không chỉ hai người họ bị kẹt trong tình thế này.

Lúc đó, dưới khu chung cư Nhuận Viên Nhất Phẩm, Tân Kiều đeo túi trên vai phải, ngước nhìn ô cửa sổ sáng đèn trên tầng 26, rồi xoa nhẹ gáy mình, nơi đã căng cứng vì ngẩng đầu quá lâu.

Cô đã đứng đây một lúc lâu rồi. Thực ra, nếu không bị tắc đường, có lẽ cô còn đứng đây lâu hơn nữa.

Cô không có ý định lên lầu. Nghĩ một chút, cô đi quanh bãi đỗ xe tạm thời gần tòa nhà số 6 hai vòng.

Không thấy xe của Đại Mân Huyên.

Có lẽ nàng ấy đã đổi xe. Có lẽ nàng ấy không đỗ ở đây.

Nhưng Tân Kiều vẫn vô cùng chắc chắn rằng— Đại Mân Huyên đang ở đây.

Cô đi đến một bên của tòa nhà, ngồi xuống một chiếc ghế dài, sau lưng là bức tường gạch họa tiết hoa Linh Lan.

Một gia đình đi ngang qua cô, ai nấy đều đã bắt đầu háo hức mong chờ Tết Nguyên Đán. Họ cầm trong tay chữ “Phúc” và câu đối đỏ sắp dán lên cửa, vừa đi vừa bàn luận xem sợi tua đỏ trên tấm này đẹp hơn so với tấm họ chưa mua như thế nào.

Ánh đèn đường vàng vọt phủ xuống, quầng sáng bị gió đêm thổi làm méo mó.

Khoảnh khắc này là ấm áp? Hay là lạnh lẽo?

Cô nên ngồi lâu hơn? Hay nên quay lưng rời đi?

Cô cảm thấy bình thản? Hay như có kim châm vào tim?

Gió thổi mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Bên trong căn hộ của Chu Côn Ngọc.

Đại Mân Huyên mở túi xách, lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh sẫm, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Nhẫn đính hôn mà anh hai tặng chị?”

Đại Mân Huyên gật đầu.

Chu Côn Ngọc: “Em có thể xem không?”

“Dĩ nhiên.”

Chu Côn Ngọc cầm lên, nhẹ nhàng mở ra. Một chiếc nhẫn gắn đá aquamarine lấp lánh hiện ra, độ sáng, độ tinh khiết, thậm chí cả kỹ thuật cắt đều hoàn hảo không thể chê vào đâu.

Ngay cả với con mắt kén chọn được nuôi dưỡng từ nhỏ của nàng, đây cũng là một chiếc nhẫn hoàn mỹ.

Nàng đóng hộp lại, đẩy về phía Đại Mân Huyên, mỉm cười: “Thật sự rất đẹp.”

“Anh hai quả thật rất có thành ý.”

Hai gia đình Chu – Đại đều là danh gia vọng tộc, lễ đính hôn không thể đơn giản, mà khi đính hôn xong, hôn lễ cũng sẽ chính thức được chuẩn bị.

Cũng chính vì thế mà ngày hôm đó, Chu Côn Ngọc mới gặp Đại Mân Huyên tại cửa hàng váy cưới.

Lúc này, Đại Mân Huyên lại lấy ra một chiếc hộp nhung khác, đặt lên bàn trà:
“Em xem cái này nữa đi.”

Chu Côn Ngọc mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, so với chiếc nhẫn đính hôn bằng hải lam bảo thì đơn giản hơn rất nhiều.

Dù sao với tính chất công việc của Đại Mân Huyên, nàng ấy cũng không thể đeo viên đá quý to như vậy đi khắp nơi.

Chu Côn Ngọc lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn ấy.

Nếu như viên đá hải lam bảo kia khiến người ta chú ý đến sự xa hoa của nó, thì chiếc nhẫn kim cương tinh giản này lại khiến người ta thực sự cảm nhận được rằng Đại Mân Huyên và Chu Tế Ngôn sắp kết hôn.

Chu Côn Ngọc không khỏi nhớ lại—nàng đã bao nhiêu lần âm thầm cầu nguyện rằng chuyện này đừng xảy ra?

Khi cuộn mình trong chăn, nàng từng lặng lẽ chắp tay.

Khi đi du lịch nước ngoài, đứng trước tượng Phật, nàng từng cúi đầu thành kính.

Thời gian đúng là một thứ tàn nhẫn.

Giờ đây nghĩ lại, tất cả chỉ như một bức ảnh cũ phai mờ theo năm tháng, hình bóng trên đó dần trở nên mờ nhạt. Mà tác dụng duy nhất của nó có lẽ chỉ là khiến người ta có thể mỉm cười mà hoài niệm về những năm tháng đã qua.

Nàng đã vô số lần tưởng tượng rằng, đến một ngày nào đó, khi nàng trưởng thành và tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Đại Mân Huyên cùng anh trai mình bước vào lễ đường, cảm giác của nàng sẽ ra sao.

Bây giờ, khoảnh khắc ấy thực sự sắp đến rồi.

Ánh đèn trên trần rọi xuống chiếc nhẫn kim cương, phản chiếu thành một vệt sáng chói lóa.

Chu Côn Ngọc nhìn ánh sáng đó, tâm trạng lại bình thản lạ thường.

Nàng đã không còn là cô bé từng lặng lẽ đi theo sau lưng Đại Mân Huyên, ngước nhìn bóng lưng nàng ấy nữa rồi.

Từ lúc nào, cả hai đã đi xa đến thế?

Nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt thanh thoát của nàng, như thể đã hoàn toàn buông xuống:

“Nhẫn cưới cũng rất đẹp.”

“Chúc mừng chị, A Tỷ. Cũng chúc mừng anh hai.”

Nói rồi, nàng khẽ đậy hộp nhung lại, đặt về chỗ cũ trên bàn trà.

Đại Mân Huyên nhìn nàng:“Thật sự chúc mừng chị sao, A Ngọc?”

Chu Côn Ngọc cười nhạt:“Tại sao không?”

Đối với nàng, Đại Mân Huyên là một người thân. Dù thế nào đi nữa, việc nàng ấy có được điều mình mong muốn cũng đáng để chúc phúc.

Đại Mân Huyên cúi mắt, cầm lấy chiếc hộp nhung đựng nhẫn cưới, mở ra, tự mình ngắm nhìn hồi lâu:“Em thực sự thấy nó đẹp sao?”

Chu Côn Ngọc gật đầu.

Có tiền, tự nhiên sẽ có gu thẩm mỹ tốt.

Đại Mân Huyên khẽ cười:“Em thấy đẹp là được.”

Hôm nay, nàng ấy mặc một bộ vest trang trọng, đường cắt hoàn hảo, sau khi vào nhà đã cởi áo khoác, dáng người mảnh mai càng tôn lên vẻ dịu dàng.

Nàng ấy đưa một tay vén tóc ra sau tai, hít sâu một hơi, rồi đứng dậy.

Sau đó— ngay trước mặt Chu Côn Ngọc, nàng ấy quỳ một gối xuống.

Chu Côn Ngọc ngẩn ra.

Bả vai Đại Mân Huyên hơi run, như thể đang cố gắng thở ra hết luồng không khí vừa hít vào.

Hơi thở sâu này dường như giúp nàng ấy giữ vững giọng nói của mình, để nó không quá run rẩy:

“A Ngọc.”

Nàng ấy đưa hộp nhẫn bạch kim đến trước mặt Chu Côn Ngọc:

“Chúng ta ra nước ngoài kết hôn đi, được không?”

Chu Côn Ngọc hoàn toàn sững sờ.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là— buồn cười làm sao.

Vì sao cuộc đời mãi mãi luôn chệch quỹ đạo như thế?

Đại Mân Huyên từng chính tay cắt đứt những rung động của nàng, thế nhưng khi nàng đã có một con đường mới, khi nàng đã hạ quyết tâm bước về phía trước, nàng ấy lại làm thế này sao?

Nàng khẽ gọi:“A Tỷ.”

Nói không có chút xao động nào, chắc chắn là giả. Bởi vì người luôn dịu dàng, luôn chừng mực như Đại Mân Huyên  lại có thể làm ra chuyện này.

Chu Côn Ngọc đứng lên, né tránh, đưa tay muốn đỡ nàng ấy:“Chị đứng dậy trước đi.”

Nhưng Đại Mân Huyên không chịu:“Nghe chị nói trước đã.”

Chu Côn Ngọc đành ngồi trở lại.

“Trước đây, chị đã định kết hôn với anh hai của em, cũng mong em chấp nhận Trần thiếu gia. Chỉ mong rằng bằng cách đó, chị có thể tiếp tục ở bên em.”

“Nhưng thật ra, chị không phải không hiểu—cách làm đó hoàn toàn không tôn trọng bất kỳ ai. Chỉ là chị quá nhát gan. Cách chúng ta trưởng thành đã khiến chị luôn tin rằng, phản kháng lại gia tộc là điều không thể.”

Chu Côn Ngọc hiểu được nàng ấy.

Nàng và Đại Mân Huyên giống như những con bồ câu được ông nội nuôi dưỡng.

Trông có vẻ như bầu trời bao la rộng lớn, nhưng thực chất, ngay từ khi sinh ra, mỗi lần vỗ cánh bay lên đã là một đường bay được định sẵn.

Đại Mân Huyên khẽ thở dài:“Nhưng cuộc đối đầu của em với ông nội khiến chị suy nghĩ rất nhiều. Ngày đó, khi gặp em trước cửa tiệm váy cưới, chị càng nhận ra rằng chị căn bản không thể nào để em ngồi trong lễ đường, tận mắt nhìn chị cùng anh trai của em bước vào đó.”

Chu Côn Ngọc cười nhạt:“Vậy thì, em không đi là được.”

“Chị đâu phải đang bàn với em về lễ cưới?”

“Chỉ cần em chấp nhận chị, chị sẽ từ hôn với anh trai em.”

Trong ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương tinh xảo tỏa sáng lấp lánh.

“A Ngọc, cùng chị đi đi, được không?”

“Bây giờ, vẫn còn kịp.”

Khoảnh khắc đó, Chu Côn Ngọc cảm thấy gì?

Trong giây phút thời gian dường như ngưng đọng, nàng ngẫm nghĩ— cảm xúc rõ ràng nhất chính là sự buông bỏ.

Giống như một món bảo vật mà nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có được, đột nhiên lại được dâng đến trước mặt.

Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, sau những năm tháng tiếc nuối, những chờ đợi, bỗng chốc tan biến như khói bụi.

Nhưng liệu nàng có còn muốn nó không?

Không hẳn.

Chu Côn Ngọc trấn tĩnh lại:“A Tỷ, chị đứng dậy trước đi.”

Nhưng Đại Mân Huyên rất thông minh. Huống hồ, nàng ấy quá hiểu Chu Côn Ngọc.

Chỉ cần nghe một câu này, nàng ấy đã có thể đoán được thái độ của Chu Côn Ngọc.

Nàng ấy không nên ép buộc, nên giữ vững phong thái, nhưng đồng thời cũng biết rằng một khi đứng dậy, chuyện này sẽ hoàn toàn kết thúc. Vì thế, nàng ấy vẫn quỳ trước mặt Chu Côn Ngọc:

“Em không đồng ý sao?”

“A Ngọc, chị không muốn tiếp tục sống cuộc đời như trước nữa. Chị cần em cho chị một chút dũng khí.”

Chỉ cần cứ nhìn nàng như thế mãi, cuối cùng nàng cũng sẽ không thể chống đỡ nổi.

Những người trưởng thành trong môi trường như các nàng, ai mà không có tâm cơ riêng?

Chỉ là, trong những ngày bình thường, những toan tính đó luôn được che giấu dưới vẻ ngoài nho nhã, giáo dưỡng, và phong thái điềm đạm, bởi vì niềm kiêu hãnh của họ đến từ việc luôn nắm giữ thế cục trong tay.

Nhưng lúc này đây, nàng ấy biết rõ mình đang run rẩy.

Sau cơn căng thẳng đầy mong đợi ban đầu, điều nàng ấy cảm nhận được lại là nỗi sợ hãi trước kết cục không thể thay đổi.

Đại Mân Huyên chợt nhận ra—cả cuộc đời này của nàng ấy không thể nói là không thuận lợi, điều đó khiến nàng ấy trở nên tự phụ một cách mù quáng.

Thật lòng mà nói, nàng ấy đã từng nghĩ hôm nay mình sẽ thành công.

Nàng ấy biết Chu Côn Ngọc từng ở bên Tân Kiều.

Chu Côn Ngọc thích Tân Kiều sao? Có lẽ.

Nhưng trong mắt nàng ấy, đó chỉ là một kiểu phản kháng lại gia tộc, một sự bất mãn với cuộc sống hiện tại.

Thậm chí nàng ấy chưa từng có ác cảm với Tân Kiều.

Không chỉ vì giáo dưỡng của mình, mà còn vì nàng ấy vô thức tin rằng, việc Chu Côn Ngọc chấp nhận Tân Kiều, ở một mức độ nào đó là vì nàng ấy—một điều không thể có được.

Nhưng giờ đây, nàng ấy đang quỳ trước mặt Chu Côn Ngọc, dốc hết sự chân thành của mình nhưng Chu Côn Ngọc vẫn mỉm cười như mọi khi, dịu dàng hỏi:“A Tỷ, vì sao chị lại nghĩ rằng mọi thứ vẫn còn kịp?”

Cả sống lưng của Đại Mân Huyên chợt lạnh buốt.

Một lời từ chối quá đỗi nhẹ nhàng, như một lưỡi dao găm bọc trong tấm lụa mềm.

Sự dịu dàng này là vì những năm tháng hai người đã bên nhau, nàng không muốn đối xử với nàng ấy một cách quá tàn nhẫn.

Nhưng… nàng chẳng phải đã quá tàn nhẫn rồi sao?

Đại Mân Huyên lặng lẽ nhìn nàng.

Vì sao nàng lại có thể thốt ra những lời tuyệt vọng nhất?

Nàng ấy cố gắng giữ bình tĩnh:“Là vì Tân Kiều sao?”

Chu Côn Ngọc điềm nhiên đáp:“Không, là vì chính em. Em đã đi rất xa rồi. Vậy nên, A Tỷ, xin lỗi, em không thể nào quay lại để chấp nhận chị nữa.”

Đại Mân Huyên:“Vậy em bước về phía ai? Là bước về phía Tân Kiều sao? Em phải biết rõ, ngay từ đầu hai người đã không hợp nhau.”

“Cô ấy có cùng quan điểm về tiền bạc với em không? Hai người có thực sự có những chủ đề chung để nói chuyện không?”

Chu Côn Ngọc khẽ cười:“A Tỷ, có lẽ vì từ nhỏ đến lớn em luôn quá ngoan ngoãn trước mặt chị. Cho nên chị quên mất, em cũng là một người rất có dã tâm.”

“Dã tâm của em không nằm ở tiền bạc, mà là nếu em ở bên ai đó, đó không phải vì hợp hay không hợp, mà là vì tình yêu thuần túy.”

Lần đầu tiên trong đời, Đại Mân Huyên ghen tị với Tân Kiều.

Nàng ấy hiểu rõ—khi Chu Côn Ngọc nói câu đó, trong lòng nàng chỉ có Tân Kiều.

Rốt cuộc, hai người họ đã chia tay hay chưa?

Nàng ấy không nhịn được mà vội hỏi:“Em yêu cô ấy đến mức nào? Yêu đến mức vì cô ấy, em có thể chịu đựng bất cứ nỗi sợ hãi nào sao? A Ngọc, em là người thông minh, đừng ngốc như vậy.”

Đại Mân Huyên khinh thường chính mình lúc này.

Những lời lẽ đầy tính khiêu khích như vậy, trong mắt nàng ấy vốn dĩ có phần thấp kém.

Nhưng nàng ấy chẳng còn cách nào khác, hóa ra khi bị dồn đến bước đường cùng con người thật sự không còn quan tâm đến chuyện phong thái có còn đẹp đẽ hay không nữa.

Nàng ấy không thể mất đi Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc cong nhẹ khóe môi:“A Tỷ, chẳng lẽ chị nghĩ rằng em là người mù quáng vì tình sao?”

“Chị và em giống nhau đến thế, lẽ ra chị phải hiểu rõ nhất, bản chất của chúng ta vốn dĩ là ích kỷ. Hôm nay chị tìm đến em là vì những gì em đã làm khiến chị tin rằng rời khỏi gia tộc là điều có thể và chị cũng muốn mượn em để thoát khỏi cuộc sống ràng buộc đó.”

“Chị nói không sai, thực ra em yêu Tân Kiều phần nhiều cũng là vì ích kỷ. Em cố tình chọn một người hoàn toàn trái ngược với chúng ta, ở bên cô ấy khiến em cảm thấy thoát khỏi sự gò bó từ nhỏ, khiến em thấy tự do.”

“Nhưng bây giờ, em nói rõ ràng với chị, em và cô ấy đã chia tay. Chỉ vì em không đủ ngu ngốc, không muốn gánh lấy nỗi sợ hãi đó.Vậy nên, A Tỷ, chị hãy hiểu rõ lý do em từ chối chị. Lý do duy nhất không liên quan đến bất kỳ ai khác, chỉ vì em không còn rung động với chị nữa.”

Đại Mân Huyên hít sâu một hơi, nàng ấy đứng dậy, khẽ đậy nắp hộp nhẫn, đặt lại lên bàn trà.

Một nụ cười bình thản hiện trên môi:“Có thể cho chị mượn phòng vệ sinh không?”

Chu Côn Ngọc chỉ hướng cho nàng ấy.

Đại Mân Huyên: “Cảm ơn.”

Nàng ấy đi đến, dáng vẻ vẫn thanh lịch như trước, nhẹ nhàng khóa cửa lại.

Đây chính là con người của nàng ấy, dù trong lòng đang gợn sóng dữ dội nàng ấy vẫn phải tìm một nơi khuất bóng.

Dù trước mặt Chu Côn Ngọc nàng ấy cũng không cho phép bản thân để lộ quá nhiều cảm xúc. Không phải vì không tin tưởng, mà vì không quen.

Cả hai đã lớn lên theo cách như vậy.

Chuyến đi này khiến nàng ấy chợt nhận ra bất kể khi xưa hay bây giờ, giữa nàng và Chu Côn Ngọc, thật ra chưa từng có khả năng nào cả.

Trước đây, nàng ấy từng nghĩ rằng mình hơn Tân Kiều vì nàng ấy và Chu Côn Ngọc giống nhau. Nhưng giờ đây, nàng ấy lại nhận ra rằng mình thua Tân Kiều, cũng bởi vì nàng ấy và Chu Côn Ngọc giống nhau.

Giống nhau ở sự tỉnh táo, lý trí. Giống nhau ở việc luôn để lại cho mình một đường lui.

Nàng ấy điều chỉnh nhịp thở, nhìn vào gương. Vẫn bình tĩnh như mọi khi.

Ngay cả khi rời khỏi đây và quay lại bệnh viện làm việc ngay lập tức, cũng sẽ không có ai phát hiện ra điều gì khác thường.

Nàng ấy mở cửa đi ra.

Chu Côn Ngọc nhìn nàng ấy, khẽ mỉm cười.

Đại Mân Huyên cũng mỉm cười.

Cả hai đều hiểu rõ từ khoảnh khắc này một đoạn quá khứ mà họ từng trân trọng đã thực sự khép lại.

Điều duy nhất mà nàng ấy hối hận trong buổi tối hôm nay là khi Chu Côn Ngọc hỏi: “Tại sao chị nghĩ rằng mọi thứ vẫn còn kịp?” Lẽ ra lúc đó nàng ấy nên dừng lại.

Nàng ấy bước trở lại phòng khách, lướt mắt qua bàn trà, phát hiện hộp nhẫn đã được Chu Côn Ngọc cẩn thận đặt lại vào túi xách của nàng ấy.

Cuối cùng, nàng vẫn luôn dịu dàng như thế.

Tránh để nàng ấy lại một lần nữa bị thứ ánh sáng ấy làm tổn thương.

Nàng ấy cầm lấy túi xách:“Vậy chị đi trước đây.”

Chu Côn Ngọc tiễn nàng ấy đến cửa:“Lái xe cẩn thận.”

“Chị biết rồi.”

Trước khi đi, nàng ấy ngoảnh lại nhìn nàng lần cuối:“A Ngọc, bảo trọng.”

Chu Côn Ngọc khẽ gật đầu:“Em biết. Chị cũng vậy.”

Lời “bảo trọng” này không chỉ là cho hôm nay, ngày mai, hay một năm sau, mà là cho cả đời.

Đóa hoa song sinh từng nở rộ trong trạch viên ấy từ đây rẽ về hai hướng.

Chu Côn Ngọc chậm rãi khép cánh cửa lại.

Dưới lầu, Tân Kiều vẫn ngồi lặng lẽ.

Cái lạnh đêm đông đột ngột giảm mạnh, cuốn đi nhiệt độ trên cơ thể cô, đầu ngón tay cô lạnh cứng, tê dại, ngay cả vành tai cũng mất dần cảm giác.

Cô cũng không biết mình ngồi đây làm gì. Chưa một giây nào cô có ý định lên lầu.

Đêm xuống, khu chung cư tĩnh lặng.

Thi thoảng có tiếng xe nổ máy vang lên, cho đến khi một âm thanh vọng lại, là tiếng động cơ của một chiếc xe rời đi.

Tân Kiều theo bản năng ngước mắt, bóng xe màu đen lướt qua trong tầm nhìn của cô.

Là xe của Đại Mân Huyên sao?

Trông có vẻ giống, nhưng cô không chắc chắn.

Cô thu lại ánh mắt, nhìn xuống mũi giày dính chút bùn của mình.

Dưới ánh đèn đường ảm đạm, những vết bẩn tưởng chừng như bị lãng quên bởi bước chân vội vã ban ngày, nay hiện lên rõ ràng như những đường nét trên một tấm bản đồ.

Mãi đến khi…

Một đôi giày da cừu đế bệt xuất hiện trước mũi giày cô, cách nửa bước chân.

Cô ngẩng đầu.

Gương mặt trắng trẻo của Chu Côn Ngọc dưới ánh đèn đường vương chút sắc vàng hổ phách.Nhưng nàng không hề có lấy một nụ cười.Vậy nên, khung cảnh này không hề mang theo chút hơi ấm nào.

Chu Côn Ngọc cứ thế đứng đó, cách một đoạn, không biểu cảm nhìn Tân Kiều.

Tân Kiều ngẩng đầu, chớp mắt hỏi:“Chị biết em ở đây sao?”

Chu Côn Ngọc đáp:“Chị đoán.”

Nàng đoán rằng trước khi đến tìm nàng, Đại Mân Huyên hẳn đã đi tìm Tân Kiều trước.

Nàng đoán rằng tối nay, Tân Kiều nhất định không nhịn được mà đến đây.

Nàng đoán rằng cô sẽ không lên lầu, mà chỉ ngồi ngây ngốc dưới này.

Tân Kiều cười nhạt:“Nếu giỏi đoán thế, sao chị không mở quầy bói toán đi?”

Chu Côn Ngọc điềm tĩnh nói:“Đoán thì ai chẳng đoán được? Em cũng đoán được tối nay A Tỷ sẽ đến tìm chị mà.”

“Nếu đã vậy, đoán thử xem, chị ấy đến làm gì?”

Tân Kiều không suy nghĩ nhiều, buột miệng đáp:“Tỏ tình.”

Chu Côn Ngọc bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy lại không có chút ấm áp nào:“Em cũng có thể đi mở quầy bói toán đấy, nhưng chắc sẽ bị chị giành hết khách. Em đoán đúng, nhưng chưa đủ chính xác.Chị ấy đến cầu hôn chị.”

Tân Kiều sững sờ.

Cô chưa từng nghĩ rằng một người luôn trầm tĩnh như Đại Mân Huyên lại có thể làm đến mức này.

Chu Côn Ngọc xoay người bỏ đi.

Tân Kiều cũng ngẩn ra.

Có lẽ cô cũng nên đi. Có lẽ ngay từ đầu cô không nên đến.

Nàng đã nói rất rõ, bảo cô đừng tàn nhẫn như vậy.Cho nên dù là Đại Mân Huyên của tối nay, hay là bất kỳ Trần Mân Huyên, Đỗ Mân Huyên hay Lý Mân Huyên của tương lai, cô cũng không còn tư cách để lên tiếng nữa.

Cô đứng dậy, định để đôi chân mình đưa cô rời khỏi khu chung cư này nhưng rồi cô lại đuổi theo bóng lưng của nàng.

“Chu Côn Ngọc.”

Chu Côn Ngọc hoàn toàn không đoái hoài đến cô, cô đành vừa âm thầm chửi rủa chính mình vừa chạy nhanh hơn mấy bước nắm lấy cánh tay nàng.

Chu Côn Ngọc giật mạnh tay ra, xoay người lại, ánh mắt lạnh băng:“Sao? Em sợ chị đồng ý với A Tỷ à?”

Tân Kiều lắc đầu, giọng cô khẽ đi:“Chị sẽ không đồng ý. Nhưng em sợ rằng, khi nhớ về chính mình trong quá khứ, sau khi từ chối, chị vẫn sẽ buồn.”

Chu Côn Ngọc mím môi, trừng mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục bước đi.

Tân Kiều vẫn theo sát nàng, như một con chó nhỏ bám riết không buông.

Chu Côn Ngọc dừng bước, lạnh giọng hỏi:“Em theo chị làm gì? Tâm trạng của chị thế nào, liên quan gì đến em? Em định làm gì đây? Quan tâm đến người yêu cũ à?”

Ba chữ “người yêu cũ” vừa thốt ra, tim Tân Kiều nhói lên một nhịp.

Ngay cả từ “chia tay” cô cũng chưa từng nói ra, vậy mà nàng có thể thản nhiên nói ra ba chữ “người yêu cũ” như thế sao?

Cô nén lại sự rối loạn trong lòng, cứng đầu bước theo nàng.

Không ngờ Chu Côn Ngọc đột ngột quay lại, suýt chút nữa cô đã đâm sầm vào người nàng.

Nàng nhìn cô chằm chằm:“Em nghĩ em hiểu chị lắm sao? Nếu tối nay chị thật sự đồng ý với chị ấy, em định làm gì?”

Cùng lúc hai chữ “đồng ý” vang lên, một cơn đau nhói từ đầu ngón tay lan dần đến vành tai cô.

Dù trước đó đã có chữ “nếu” đứng trước, nhưng cảm giác ấy vẫn kéo đến như một cơn sóng mạnh mẽ, nhấn chìm cô trong từng cơn đau đớn quặn thắt.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ để cảm xúc chi phối mà vươn tay nắm chặt cổ tay nàng, nhưng lúc này cô chỉ đứng yên chờ cơn sóng tàn phá trái tim mình qua đi.

Cuối cùng, khi có thể mở miệng, cô khẽ nói:“Nếu thật có một ngày như thế. Vậy… em sẽ chúc mừng chị.”

Chúc chị hạnh phúc. Chúc chị bình an. Chúc chị đạt được điều mong muốn.

Chúc cho người sẽ đi cùng chị suốt quãng đời còn lại vẫn là người khiến chị rung động.

Dưới ống tay áo rủ xuống, tay cô siết chặt thành nắm đấm.

Chu Côn Ngọc cười lạnh:“Em chúc phúc cho chị? Em rộng lượng thật đấy.”

Nàng xoay người bỏ đi lần nữa, Tân Kiều lại một lần nữa đuổi theo:“Em không có ý đó…”

Lời nói ra nghe có vẻ quang minh chính đại, nhưng chính cô cũng không biết mình có thể làm được hay không.

Chu Côn Ngọc lại xoay người, lần này thẳng tay đẩy mạnh cô một cái:“Em cứ theo chị làm gì?!”

Cô bị đẩy lùi lại hai bước, hoàn toàn sững sờ.

Chu Côn Ngọc đứng tại chỗ, cau mày nhìn cô.

Người luôn luôn dịu dàng như nàng vậy mà hôm nay lại thẳng tay đẩy cô?

Giọng nàng mang theo một sự phẫn nộ và ấm ức chưa từng có, liên tục đẩy cô:“Dù tối nay chị không đồng ý thì sao?! Em nghĩ chị chỉ có thể dây dưa mãi với em sao?! Em nghĩ chị không thể tìm một người khác bình yên ở bên chị sao?!”

Tân Kiều bị đẩy từng bước, từng bước lùi lại nhưng cô không tránh né, cũng không phản kháng.

Cứ thế để nàng đẩy, để nàng đánh.

Mãi đến khi cảm xúc của Chu Côn Ngọc dần bình ổn, cô mới nhẹ giọng nói:“Em chưa bao giờ nghĩ như vậy.Chị hoàn toàn có thể bước về phía trước.”

Và em… chỉ là người ở lại, lặng lẽ dõi theo bóng lưng chị.

Chu Côn Ngọc nhìn cô thật lâu, cuối cùng lạnh giọng nói:“Tân Kiều, chị nói cho em biết, chị tuyệt đối không quay đầu lại.Dù sau này chị có gặp ai khiến chị rung động hay không, chị cũng không bao giờ chấp nhận nghề nghiệp của em.”

Lúc này, Tân Kiều không còn nghĩ cho bản thân nữa.Bây giờ, cô chỉ nghĩ đến nàng.Cô khẽ hỏi:“Nếu như… chị không gặp được ai khác thì sao?”

Chu Côn Ngọc lập tức trừng mắt nhìn cô, nghiến răng gằn giọng:“Xuất gia!”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!