Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 85

Chương 85

Sau khi Chu Côn Ngọc rời khỏi phòng thử quần áo, Tân Kiều cũng mặc lại quần áo của mình, đồng thời buộc lại mái tóc đuôi ngựa.

Tựa như tất cả dấu vết năm tháng ở Chu gia đã để lại trên người Chu Côn Ngọc, cô cũng không thể hoàn toàn trở thành bản thân của mười năm trước.

Biết bản thân của quá khứ vẫn nằm yên trong một góc nào đó, như vậy là đủ rồi.

Nhân viên bán hàng tiếp tục nhiệt tình thăm hỏi: “Thế nào? Phù hợp không?”

Chu Côn Ngọc nhận lấy chiếc váy từ trong tay Tân Kiều đưa cho nhân viên: “Không tệ, làm phiền cô gói lại.”

“Vâng, mời cô cùng tôi sang bên này thanh toán.”

Chu Côn Ngọc lấy điện thoại ra, Tân Kiều mím môi.

Chu Côn Ngọc thì thầm: “Lát nữa em cũng tặng chị một món quà, có được không?”

Tân Kiều cảm thấy Chu Côn Ngọc thực sự rất biết cách nắm bắt cô.

Nếu như chiếc váy này cô không mua nổi, mà Chu Côn Ngọc vẫn muốn tặng thì cô nhất định sẽ không nhận.

Nhưng chiếc váy này có giá cả vừa vặn không tạo thành gánh nặng cho cô, cô cũng có thể tặng lại Chu Côn Ngọc một quà giá trị tương đương.

Cô nhận lấy, đồng thời có chút vui vẻ.

Cô hy vọng chiếc váy này là Chu Côn Ngọc tặng cô, đồng thời cũng hy vọng có thể tặng Chu Côn Ngọc thứ nàng muốn.

Hai người cầm túi mua sắm rời khỏi cửa hàng, cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị muốn thứ gì?”

Chu Côn Ngọc cười hỏi: “Muốn thứ gì cũng được sao?”

Tân Kiều nghiêm túc suy nghĩ: “Ừm, đều được.”

Về mặt vật chất cô không thể cho Chu Côn Ngọc được gì nhiều, nhưng cô sẽ không chút giữ lại.

Chu Côn Ngọc cong khóe mắt: “Vậy nếu muốn em thì sao?”

Tân Kiều sửng sốt.

Muốn… cô?

Muốn thế nào? Trên… sô pha?

Giữa thanh thiên bạch nhật, cô giá Chu đây là đang nói cái gì nha.

Vành tai của cô phiếm hồng, liền nghe Chu Côn Ngọc gọi cô: “Ở đây.”

Giương mắt nhìn, là một cửa hàng bán son môi.

“Chị muốn mua son môi?”

Chu Côn Ngọc mỉm cười gật đầu: “Chọn giúp chị một cây.”

“Em hoàn toàn không hiểu biết.”

“Vậy có biết tưởng tượng không?” Thân thể của Chu Côn Ngọc nhích đến gần cô, giữa dòng người qua lại nàng hạ thấp giọng nói: “Có biết ảo tưởng không?”

“Nghĩ xem chị thoa màu son nào thì em sẽ muốn hôn chị hơn?”

Tân Kiều tim đập như sấm.

Phải thừa nhận, cô rất dễ bị Chu Côn Ngọc trêu chọc, rất yêu những thời khắc riêng tư trong cố ý tạo ra giữa dòng người chen chúc.

Giống như mui thuyền che chắn trên đỉnh đầu, sáng tạo ra một thế giới chỉ thuộc về hai người trong một khoảnh khắc nào đó, trong mắt người khác các nàng đang giữ khoảng cách, nhưng chỉ có các nàng tự mình biết rằng hai người đang dùng ánh mắt âm thầm hôn nhau.

Chút không vui bởi vì Chu Côn Ngọc cố ý kéo giãn khoảng cách lúc mới vào trung tâm thương mại lúc này đã tiêu tan thành mây khói.

Chu Côn Ngọc mỉm cười đuổi khóe nhân viên bán hàng đi: “Chúng tôi tự chọn là được rồi, cảm ơn.”

Tân Kiều nhìn quét qua một loạt son môi.

Cô phát hiện một khi tưởng tượng dáng vẻ khi Chu Côn Ngọc tô lên môi, việc lựa chọn tuyệt đối không hề khó khăn.

Cô chỉ vào một thỏi son: “Cây này.”

Chu Côn Ngọc kéo dài giọng nói: “Nga.” một tiếng, rồi lại hơi hướng ngã về phía cô, thấp giọng gọi một tiếng: “Đội trưởng Tân.”

“Khẩu vị hoang dã như vậy a.”

Tân Kiều chọn một thỏi son màu hồng đậm.

Thật ra đối với Tân Kiều mà nói, suy nghĩ rất đơn giản, xưa nay Chu Côn Ngọc luôn trốn dưới vẻ ngoài dịu ngoan, ngay cả quần áo và trang điểm cũng cực kỳ thanh nhã, chỉ lúc hai người thân mật triền miên nàng mới có thể bộc lộ một mặt đầy tính công kích trong linh hồn.

Chu Côn Ngọc như thế là nóng bỏng, thiêu đốt, đồng thời cũng rất đẹp.

Chu Côn Ngọc hỏi: “Chị cũng chọn cho em một thỏi son, có được không?”

Tân Kiều: “Không cần.”

Chu Côn Ngọc: “Không phải em muốn tặng quà cho chị sao? Một thỏi làm sao đủ.”

Tân Kiều: “Nào có đạo lý em tặng cho chị rồi chị tặng ngược lại cho em.”

Chu Côn Ngọc lười biếng cười: “Em đã tặng chị rồi thì chị có toàn quyền xử lý.”

Đầu ngón tay thon dài lướt qua một dãy các màu son.

Rồi vi diệu lách một vòng, dừng lại ngay trên một thỏi son, giọng nói vô hạn đè thấp, lộ ra chút mờ ám: “Thoa màu này.”

“Chị sẽ rất muốn hôn em.”

Ngữ điệu như vậy khiến câu nói trở nên mềm mại, câu vào trái tim của Tân Kiều.

Chu Côn Ngọc dùng khóe mắt liếc cô một cái, thấy cô ngơ ngác không phản đối, nàng liền nở nụ cười, gọi nhân viên đến lấy son.

Lúc đi ngang qua Tân Kiều, đầu gối lơ đãng cọ vào chân Tân Kiều, mang theo một chút hờn dỗi và lười nhác: “Trả tiền đi.”

Tân Kiều yêu chết những hành động mờ ám này.

Ai nói cô không thích đi dạo phố! Cô thích đi dạo phố!

Cô nguyện làm một cô gái nhỏ trong trung tâm thương mại một trăm năm!

Mua son môi xong, Chu Côn Ngọc nói: “Nên trở về cùng Mộc Mộc ăn cơm rồi.”

Tân Kiều hỏi: “Chị muốn ăn ở bên ngoài không? Chỉ hai người chúng ta.”

Quá trình hẹn hò dường như nên như thế.

Chu Côn Ngọc liếc mắt nhìn cô một cái: “Thật vô tình, đội trưởng Tân.”

Tân Kiều: “Là em ấy khuyên em phải có cuộc sống của bản thân.”

Lúc này bên trong chung cư, Tân Mộc hắt hơi một cái thật to.

Chu Côn Ngọc cười nói: “Bỏ đi, chị muốn về nhà cùng nhau ăn.”

Tân Kiều khẽ động khóe môi.

Cô cũng thích cùng Chu Côn Ngọc ăn cơm ở nhà.

Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, hương vị gia đình, ba người các nàng ngồi trên bàn ăn, trò chuyện câu được câu không.

Các nàng hiện tại đã là gia đình của nhau rồi.

Gia đình là gì?

Chính là người nhà ngồi lại cùng nhau, ăn rất nhiều rất nhiều bữa cơm.

Trong gian trạch viện thấp thoáng giữa rừng trúc kia không có hương vị cuộc sống, cho nên cô sẽ dùng từng bữa từng bữa cơm, nhuốm đầy hương vị cuộc sống lên người Chu Côn Ngọc.

Trong lòng Tân Kiều cảm thấy bình thản.

Cho dù lúc này cô và Chu Côn Ngọc đã bước ra khỏi trung tâm thương mại, giữa hai người vẫn duy trì một khoảng cách, vậy thì đã sao.

Cho dù người khác không cách nào biết được quan hệ của các nàng thì đã sao.

Bước chân của cô và Chu Côn Ngọc hướng về cùng một phía, cùng nhau tiến về nơi gọi là ‘nhà’.

Sau đó rất khó nói rõ là Chu Côn Ngọc nhìn thấy trước hay là cô nhìn thấy trước, có lẽ là bước chân của Chu Côn Ngọc thoáng chốc chậm lại, cũng có thể là hô hấp cô phút chỗ quấy rầy.

Cũng có thể là những chi tiết này phát sinh vào cùng một khoảnh khắc.

Hai người các nàng dựa vào một loại trực giác tương đồng, gần như cảm thụ đến trước cả khi đôi mắt nhìn thấy, người vừa bước ra từ cửa hàng áo cưới cao cấp phía trước chính là Đại Mân Huyên.

Đại Mân Huyên đi một mình, cũng không gọi người nhà hoặc bạn bè đi cùng.

Tân Kiều không cách nào phỏng đoán tâm tình của Đại Mân Huyên lúc này, cũng như Đại Mân Huyên không cách nào phỏng đoán tâm tình của các nàng lúc này.

Các nàng chỉ giống như lúc trước, mang theo vẻ mặt hoặc là ôn nhuận hoặc là bình tĩnh, dùng tiết tấu bước chân giống như cũ, phương hướng giống như cũ, người khác nhất định không nhìn rất điều gì bất thường.

Chỉ một thứ duy nhất đã thay đổi.

Là Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên sắp lướt qua nhau, nàng vô cùng thân mật khoác lấy cánh tay của Tân Kiều.

Đó là một hành động tuyên bố mối quan hệ giữa hai người.

Đại Mân Huyên có phản ứng không? Có lẽ là lông mi khẽ rũ xuống, hoặc đó chỉ là ảo giác của Tân Kiều.

Các nàng đi lướt qua nhau.

Lại đi được một đoạn, Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng thả cánh tay Tân Kiều ra.

Ra khỏi trung tâm thương mại, bãi đỗ xe không có bao nhiêu người, nhưng Chu Côn Ngọc cũng không ôm eo cô giống như trước khi vào trung tâm nữa, mà chỉ cùng cô chìm trong yên lặng rồi lên xe.

Mãi cho đến khi xe lái đi một đoạn, lúc chờ đèn đỏ, Tân Kiều lần đầu tiên nhìn Chu Côn Ngọc.

Hai tay Chu Côn Ngọc khoát lên vô lăng, hai vai kéo căng, nét mặt không thể nói là không bình tĩnh.

Nhưng nàng không nhìn Tân Kiều, Tân Kiều thậm chí cũng không xác định nàng có phát hiện cô đang nhìn nàng hay không.

Đèn sau của chiếc xe phía trước ánh lên khuôn mặt của nàng, là một gam màu ấm, rồi lại bị ánh mắt quá mức bình lặng của nàng làm cho tan biến.

Nàng đang suy nghĩ gì?

Tân Kiều quay đầu, chậm rãi thở ra một hơi.

Nhìn từ biểu hiện bên ngoài, Chu Côn Ngọc khoác tay cô lúc ngẫu nhiên gặp Đại Mân Huyên, cô nên vui vẻ mới đúng.

Chu Côn Ngọc không chút kiêng kị việc Đại Mân Huyên nhìn thấy các nàng thân mật, thậm chí là chủ động thể hiện sự thân mật của các nàng trước mặt Đại Mân Huyên.

Nhưng.

Tân Kiều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắp đến tết nguyên đán rồi, khắp nơi giăng đèn kết hoa, năm trước cô không thích không khí náo nhiệt là bởi vì sắp đến ngày giỗ của Tân Lôi, nhưng lúc này đây tâm tư của cô đối với không khí hoan hỉ này có một chút khác biệt.

Người khoác cánh tay cô, là Chu Côn Ngọc.

Là người sẽ thuận miệng che giấu quan hệ giữa các nàng với người môi giới, ở chỗ đông người sẽ giữ khoảng cách với cô.

Nếu không phải vẫn để tâm đến Đại Mân Huyên, vì sao Chu Côn Ngọc lại làm ra hành động khác thường như vậy?

Hiện tại Chu Côn Ngọc trầm mặc như vậy là bởi vì nàng đang suy nghĩ lại sao?

Ngẫm lại bản thân đối với Đại Mân Huyên đến cùng là loại tâm tình gì?

Tân Kiều không cảm thấy Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên sẽ có quan hệ gì, cô tuyệt đối tin tưởng Chu Côn Ngọc.

Chỉ là, trong lòng cô vĩnh viễn có một vướng mắc đối với Đại Mân Huyên — rất nhiều năm trước Đại Mân Huyên kiên quyết bóp chết cơ hội để Chu Côn Ngọc động tâm với nàng ấy.

Nếu như nàng ấy không làm như vậy, liệu còn có câu chuyện của Chu Côn Ngọc và Tân Kiều hiện tại không?

Mấu chốt tâm lý của Tân Kiều là: cô rất sợ, sợ cô không phải sự lựa chọn đầu tiên của Chu Côn Ngọc.

Con đường ùng tắc, thời gian hai người ngồi trong xe rất dài, nhưng vẫn cứ yên lặng đến tận lúc về nhà.

Đến lúc Chu Côn Ngọc dùng vân tay mở cửa, giọng nói hoạt bát của Tân Mộc truyền đến: “Hai người rốt cục trở về!”

Tân Kiều miễn cưỡng vực dậy tinh thần.

Chu Côn Ngọc đi vào: “Mộc Mộc, đói bụng không?”

“Có một chút.” Em ấy khẩn cấp nháy mắt với Chu Côn Ngọc: “Chị Côn Ngọc, chị chọn rất khéo.”

Tân Kiều phản ứng kịp, Chu Côn Ngọc đã chụp ảnh lúc cô mặc váy gửi cho Tân Mộc xem.

Chu Côn Ngọc chụp lúc nào?

Nếu hai người đang vui vẻ, cô nhất định sẽ mang theo một chút hờn dỗi hỏi Chu Côn Ngọc chụp lúc này, nhưng lúc này tựa như Chu Côn Ngọc chỉ nói chuyện với một mình Tân Mộc, cô cũng chỉ nói với một mình Tân Mộc: “Nếu như em nhắc lại việc này, chị sẽ…”

Tân Mộc: “Chị làm được gì?”

“Em nghĩ rằng chị không biết em giấu đồ ăn vặt ở chỗ nào sao?”

Tân Mộc tỏ vẻ khủng hoảng.

Tân Kiều nở nụ cười: “Em làm bài tập thêm chút nữa rồi nghỉ ngơi đi, chị đi nấu cơm, sẽ nhanh thôi.”

Cô đi vào phòng bếp, nghĩ thầm bản thân còn có thể cười Tân Mộc hẳn là sẽ không nhìn ra bất thường giữa cô và Chu Côn Ngọc.

Lúc này trong phòng khách, Tân Mộc vẫy tay: “Chị Côn Ngọc, đến đây.”

Chu Côn Ngọc cho rằng em ấy có bài tập không biết làm, liền bước đến ngồi cạnh em ấy.

Tân Mộc đè thấp giọng hỏi: “Chị và chị của em cãi nhau sao?”

Chu Côn Ngọc dịu dàng cười nói: “Sao có thể.”

“Gạt người, em vừa nhìn đã nhận ra.” Tân Mộc bĩu môi: “Hai ngươi vì sao lại cãi nhau?”

Chu Côn Ngọc dừng một chút: “Bởi vì hôm nay bọn chị đi dạo phố, gặp người trước đây thiếu chút nữa khiến chị rung động.”

Một câu nói của Chu Côn Ngọc khiến Tân Mộc biến thành cá nhảy lên bờ.

Em ấy lập túc buông bút: “Thiếu chút nữa rung động?”

Chu Côn Ngọc gật đầu.

“Như vậy vì sao lại không chân chính rung động?”

“Không có cơ hội đó.”

“Vì sao? Người đó không thích chị sao?”

Tân Mộc không thể lý giải, vì sao sẽ có người không thích Chu Côn Ngọc.

“Cũng không phải.” Chu Côn Ngọc nói: “Ít nhất, chị ấy cũng là có một chút thích chị.”

Có lẽ đến hiện tại vẫn như vậy.

Tân Mộc hỏi: “Vậy vì sao?”

Để cho chị gái của em ấy thừa cơ mà vào.

Chu Côn Ngọc: “Bởi vì người khiến chị thiếu chút nữa rung động, là a tỷ của chị, cũng là chị dâu tương lai của chị.”

Đôi mắt Tân Mộc trừng to giống như chuông đồng.

Chuyện này, không phải tình tiết chỉ có trong phim truyền hình thôi sao.

Có, có chút kích thích a…

Tân Mộc hồi tưởng lại: “Chính là người đến tìm chị vào hôm em và chị gái đến chung cư của chị chơi?”

Chu Côn Ngọc gật đầu.

Tân Mộc lại hỏi: “Hai người quen biết đã bao lâu?”

Chu Côn Ngọc cho ra một đáp án vô cùng chính xác: “Từ lúc mới sinh ra.”

Tân Mộc hít sâu một hơi.

Chị gái của em ấy đang trải qua chiến trường Tu La gì đây.

Tân Mộc: “Vậy chị hiện tại đối với chị ấy là cảm giác gì?”

Chu Côn Ngọc yên lặng.

“Chị đoán rằng chị của em cũng muốn hỏi chị vấn đề này. Nhưng chị không biết nên nói với em ấy như thế nào.”

Các nàng không hoài nghi tình cảm của đối phương, chỉ là, các nàng cũng không phải trốn vào hư không để yêu nhau, dấu ấn mang tên ‘ Đại Mân Huyên’ sẽ vẫn tiếp tục xuất hiện.

Từ khi sinh ra, gần ba mươi năm nhân sinh gắn bó làm bạn, loại cảm tình như vậy đặt ở trước mặt ai đều sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Đối với Tân Kiều mà nói, có lẽ cô vẫn luôn cảm thấy Đại Mân Huyên là ‘tiếc nuối’ của Chu Côn Ngọc — Bởi vì Đại Mân Huyên có áp lực hôn nhân gia tộc, cho nên Chu Côn Ngọc định sẵn phải mất đi tư cách ở bên cạnh nàng ấy.

“Chị Côn Ngọc, chị không phải rất thông minh sao?” Tân Mộc mỉm cười: “Rất đơn giản, em cảm thấy chị chỉ cần nói rõ, nếu như a tỷ của chị bằng lòng vứt bỏ gia tộc, không kết hôn với anh trai của chị, mà nói muốn ở bên chị, chị sẽ đồng ý sao?”

Ngón tay Chu Côn Ngọc đặt lên bàn khẽ siết chặt.

Sau đó khóe môi lập tức mềm mại cong lên theo câu hỏi của Tân Mộc: “Nói cho cùng, Mộc Mộc…”

Tân Kiều động tác lưu loát, làm cơm rất nhanh.

Hai món một canh bưng lên bàn, cũng không phải vô cùng xuất sắc nhưng lại tản ra mùi hương mê người.

Ba người ngồi vây quanh bàn ăn, ngược lại với tình cảnh trong tưởng tượng của Tân Kiều, bầu không khí lúc này tuyệt nhiên không giống như cô đã nghĩ.

Có thể nghe thấy âm thanh đũa muỗng thỉnh thoảng chạm vào chén đĩa.

Tân Mộc: “Chị, trong trường em nghe được một câu chuyện hài.”

Tân Kiều cắn rau xanh ‘ừ’ một tiếng.

Tân Mộc: “Trong truyền thuyết, có một sát thủ tâm lạnh, kiếm lạnh, tay cũng lạnh, sau đó ngươi đoán xem thế nào?”

Tân Kiều mặt không biểu cảm mà nhìn em ấy.

Tân Mộc: “Hắn đã bị chết cóng!”

Bầu không khí càng trầm lặng hơn trước đó.

Tân Kiều: “Ha ha.”

Tân Mộc cầm chén đũa khẽ rụt đầu lại.

Thật đáng sợ! Mặt lạnh bật cười nhìn thật đáng sợ! Giống như người máy tha hóa trong phim kịnh dị vậy!

Tân Mộc từ bỏ việc cứu vãn bầu không khí.

Trên bàn cơm khôi phục sự yên tĩnh.

Ánh mắt của Tân Kiều không biết nên đặt vào đâu, cô nhìn chằm chằm đĩa nấm xào thịt ở trước mặt, nhưng thật ra khóe mắt vẫn đang liếc nhìn Chu Côn Ngọc.

Sao Chu Côn Ngọc lại ăn ít như vậy?

Vì vậy Tân Kiều gắp một miếng thịt đặt vào trong chén của Tân Mộc: “Ăn nhiều một chút.”

Tân Mộc có chút sững sốt.

Làm sao vậy? Chị gái em ấy trước đây cũng không phải người như thế? Còn gắp thức ăn cho em ấy?

Tân Mộc rất sợ hãi.

Lúc này Chu Côn Ngọc cũng gắp một miếng nắm vào trong chén của Tân Mộc: “Ăn nhiều một chút.”

Tân Kiều lại gắp một miếng: “Thịt này không tệ.”

Chu Côn Ngọc cũng thêm một đũa: “Trứng chiên cũng không tệ.”

Tân Mộc mở to mắt nhìn thức ăn trong chén càng chất càng cao, dường như đã sắp thành một ngọn núi nhỏ.

Được, Tân Mộc hiểu rồi, em ấy chính là một công cụ bị lợi dụng một cách vô tình.

Tân Mộc buông đũa, thở dài một hơi, rồi lại dùng loại ngữ điệu của cán bộ kỳ cựu tâm sự: “Em nói với hai chị a, con người có miệng, một là dùng để ăn, hai là dùng để nói.”

“Hiện tại hai người không ăn, cũng không nói, là muốn nghịch thiên mà đi sao?”

“Không thể như vậy! Như vậy sẽ bị thiên lôi đánh xuống!”

Hai người yên lặng vùi đầu ăn cơm trong chén, ăn ý đưa ra lựa chọn giữa ‘ăn’ và ‘nói’.

Tân Mộc lại thở dài.

Hai người lớn này thực sự là hết cứu.

Ăn cơm xong, Tân Kiều yên lặng thu dọn chén đũa, Chu Côn Ngọc yên lặng lau bàn ăn.

Nàng hỏi Tân Mộc: “Em muốn tiếp tục làm bài tập sao? Bàn có thể dùng được rồi.”

Trong phòng khách không gian trống trải, bàn ăn cũng lớn, các nàng đều thích dùng nó là bàn làm việc.

Tân Mộc một lần nữa mở bài tập của mình ra, Chu Côn Ngọc cũng mở máy tính bảng của mình lên.

Trước khi làm bài, Tân Mộc hỏi nàng: “Chị Côn Ngọc, chị chỉ yêu chị gái em thôi đúng không?”

Chu Côn Ngọc không có bất kỳ do dự nào, gật đầu: “Đó là dĩ nhiên.”

Đột nhiên trong phòng bếp truyền đến một tiếng vang.

Chu Côn Ngọc lập tức đứng lên, chạy vào phòng bếp.

Chỉ chốc lát sau lại chạy ra, tìm hòm y tế trong phòng khách, lấy ra một miếng băng keo cá nhân.

Trong nhà bác sĩ, những thứ này luôn có đầy đủ.

Vừa rồi nàng chạy vào phòng bếp, thấy Tân Kiều đang rửa ngón tay bị thương dưới vòi nước.

Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Tân Kiều không quay đầu lại, đưa lưng về phía nàng nói: “Xin lỗi.”

Chu Côn Ngọc: “Một cái chén mà thôi, vỡ thì vỡ, có gì phải xin lỗi.”

Thật ra Tân Kiều muốn nói không phải là cái chén.

Mà chính là vì sao đang yên đang lành lại làm vỡ một cái chén.

Vì sao đang yên đang lành đi dạo phố, lại ngẫu nhiên gặp Đại Mân Huyên.

Vì sao luôn bất ngờ xảy ra những chuyện đột ngột giống như vết cắt này.

Một vết cắt, sẽ in lên trên tay, hoặc là in vào trong lòng.

Thật ra chút vết thương nhỏ này đối với Tân Kiều thực sự không đáng là gì, máu cũng không chảy bao nhiêu, nếu lúc huấn luyện gặp vết thương như vậy cô cũng chẳng màn để tâm đến.

Rửa sạch xem như xong.

Nhưng lúc này Chu Côn Ngọc cầm bán dán đứng một bên, hàng mi dài rũ xuống, yên lặng không hề lên tiếng bảo cô đưa tay ra.

Tân Kiều thở dài trong lòng, đưa ngón tay của mình ra.

Chu Côn Ngọc tiến lên, cúi đầu nhẹ nhàng dán băng cá nhân lên vết thương.

Tân Kiều rút tay lại, hai người lại tiếp tục yên lặng.

Tân Kiều Tân Kiều dự định đi ra ngoài, Chu Côn Ngọc gọi cô lại: “Thương lượng với em một việc.”

“Huh?”

“Em và Mộc Mộc dọn đến đây ở đi.”

Tân Kiều nhìn nàng.

“Không phải nói trước đây chị nói, bọn em muốn ở nhà cũ thì cứ ở sao?” Tân Kiều hỏi: “Vì sao lại đổi ý?”

“Là bởi vì hôm nay gặp… a tỷ của chị sao?”

Rốt cục vẫn nhịn không được mà nói ra.

Cô rất không thích bản thân như vậy, giống như một kẻ lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông lung tung.

Nhưng cô nhịn không được.

Hành vi của Chu Côn Ngọc càng khác thường cô càng miên man suy nghĩ.

Đại Mân Huyên chỉ đơn giản là xuất hiện thì đã khiến nội tâm của Chu Côn Ngọc dao động như vậy rồi sao?

Chu Côn Ngọc: “Em chính là nghĩ như vậy, đúng không?”

“Mộc Mộc đã sớm nhìn ra chúng ta giận dỗi rồi, vừa rồi em ấy hỏi chị một vấn đề, nếu như a tỷ bằng lòng từ bỏ gia tộc, từ bỏ anh trai chị để ở bên chị, chị có đồng ý không?”

Tân Kiều nhìn sang chỗ khác.

Cô sợ.

Cô có thể thản nhiên đối mặt một quả bom lực sát thương cực lớn, nhưng lúc đối mặt với một Chu Côn Ngọc dịu dàng như vậy, cô sợ hãi.

Cô giống như một chú chó con bị thương, thần sắc như vậy khiến cô nhìn giống như đang cô độc ngồi trong mưa, chờ một người đến đón cô về nhà.

Cô đã từng chờ đợi mẹ cô như thế, cũng từng chờ đợi Tân Lôi như thế.

Nhưng đến cuối cùng cô đã mất đi dũng khí chờ đợi, bất kể cô tỏ ra mạnh mẽ cỡ nào thì vết thương thối rữa giấu ở trong lòng vẫn sẽ nhiều lần nhắc nhở cô: cô không phải sự lựa chọn hàng đầu của bất kỳ ai.

Như vậy, Chu Côn Ngọc thì sao?

Cô gần như vô thức không dám đối mặt với đáp án của Chu Côn Ngọc.

Nhưng giọng nói của Chu Côn Ngọc dịu dàng mà trầm ổn: “Tân Kiều.”

Tân Kiều nhìn chằm chằm thùng rác, nắp thùng đóng mở tự động, khiến những mảnh vỡ của cái chén vừa rồi bị che đậy không dấu vết.

“Nhìn chị.”

Mãi cho đến khi Tân Kiều ngẩng đầu lên, Chu Côn Ngọc nhìn vào đáy mắt của cô: “Đáp án của chị là, không muốn.”

Trái tim Tân Kiều đập lỡ nhịp.

“Nhân sinh giống như một con sông, cuốn con người tiến về phía trước, không ai có thể quay đầu lại, chị không thể phủ nhận chị đã từng một lần vô cùng tiệm cận rung động đối với a tỷ, cũng từng nghĩ có nên vì mối quan hệ này mà buông tay đánh cược một lần.”

Nàng nói chính là ‘đã từng’, nhưng trong lòng Tân Kiều vẫn đau nhói.

Vì sao tình yêu luôn đi cùng với ham muốn chiếm hữu.

Tân Kiều biết, không ai có thể vĩnh viễn hướng về phía ánh sáng, tình yêu càng sâu đạm mang đến càng nhiều ham muốn chiếm hữu, tựa như ánh sáng càng mạnh, phía sau sẽ là bóng tối càng sâu.

Chu Côn Ngọc tiếp tục nói: “Nhưng nhân sinh của chị đã tiến về phía trước rồi, chị gặp em, yêu em, cho dù a tỷ muốn ở bên chị, chị cũng sẽ không chút do dự mà cự tuyệt chị ấy.”

“Chị đề nghị em và Mộc Mộc dọn đến, không phải bởi vì gặp phải a tỷ, mà là từ ngày Dương Gia bị thương, suy nghĩ của chị đã thay đổi, chị muốn có nhiều thời gian ở bên em hơn, chị muốn cùng em thân mật hơn, chị muốn em càng luyến tiếc chị hơn.”

Chu Côn Ngọc hỏi: “Chị đã tạm biệt bản thân của trước kia, hoàn toàn bước về phía trước rồi. Vậy còn em? Em có thể vì Mộc Mộc, vì chị, bước ra một bướ nhỏ hay không?”

“Sau khi thay đổi cương vị em vẫn có thể làm công việc liên quan đến phòng chống chất nổ.”

Tân Kiều chỉ nói hai chữ: “Nhưng mà.”

Chu Côn Ngọc khẽ mím môi.

Tân Kiều thả nhẹ giọng nói: “Em thích đứng ở tuyến đầu.”

“Mặc kệ trước đây vì sao em lựa chọn đội phòng chống chất nổ, lúc đối mặt với bom, là một thế giới tuyệt đối công bằng, cái khác đều có thể quên đi, chỉ có hô hấp và tim đập làm bạn.”

“Sau khi bài trừ nguy hiểm, bởi vì công việc này phần lớn đều lựa chọn bảo mật, cho nên không ai biết tên của bọn em, nhưng cảm giác như vậy khiến em không thẹn với lương tâm, hàng đêm yên giấc.”

Cô sợ Tân Mộc ở bên ngoài nghe được, giọng nói ép xuống rất thấp.

Chu Côn Ngọc nhìn cô: “Tân Kiều, chị đối với em không có yêu cầu gì khác, thực sự, yêu cầu của chị đối với em chỉ có một — sống.”

“Ngay cả như vậy cũng không được sao?”

Tân Kiều yên lặng.

Chu Côn Ngọc khẽ nhếch khóe môi, đó là một nụ cười bất đắc dĩ.

Nàng không thèm nhắc lại, một mình ra khỏi phòng bếp, trở lại bàn ăn, ngồi xuống tiếp tục làm việc trên máy tính bảng.

Tân Mộc nhỏ giọng hỏi: “Hai người làm hòa rồi?”

Chu Côn Ngọc chỉ nhàn nhạt cong môi.

Tân Mộc nghĩ thầm: xong đời.

Trong căn phòng chỉ có âm thanh Chu Côn Ngọc đang đánh chữ và tiếng bút xột xoạc của Tân Mộc.

Không biết qua bao lâu, Tân Kiều mới chậm ra ra khỏi phòng bếp, đứng cạnh bàn ăn.

Động tác đánh chữ của Chu Côn Ngọc dừng một chút.

Tân Kiều gọi Tân Mộc: “Thu thập đồ đạc, cùng chị về nhà.”

Tân Mộc chỉ nghĩ rằng các nàng giận dỗi vì chuyện của Đại Mân Huyên, lập tức ngẩng đầu: “Làm gì vậy chứ? Quá ngây thơ.”

Thật ra Tân Kiều không ấu trĩ.

Chỉ là lúc quan niệm của hai người không đạt thành thống nhất, cô không biết nên đối mặt với Chu Côn Ngọc như thế nào.

Cô hỏi Tân Mộc: “Em có đi hay không?”

Tân Mộc bĩu môi thu dọn sách vở: “Đi thôi.”

Chu Côn Ngọc suốt quá trình vẫn không nói chuyện với Tân Kiều mà chỉ chào tạm biệt Tân Mộc, dịu dàng cười nói: “Tạm biệt, Mộc Mộc.”

Tân Kiều dẫn Tân Mộc đi tàu điện ngầm.

Bởi vì ngày mai là chủ nhật nên giờ này người đi tàu không ít, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng, ngay cả khi bị giẫm lên chân cũng có thể vẻ mặt ôn hoà xin lỗi lẫn nhau.

Tân Kiều lạnh mặt đứng một góc, giống như kẻ ngoại tộc.

Tân Mộc vô cùng thích Chu Côn Ngọc, cho nên rất lo lắng: “Hai ngươi sẽ không chia tay chứ?”

Tân Kiều liếc mắt nhìn em ấy một cái: “Nói cái gì vậy.”

Cô dĩ nhiên không muốn chia tay Chu Côn Ngọc, chỉ là cô không biết phải đối mặt với Chu Côn Ngọc như thế nào.

Tân Mộc giật giật khóe miệng nhưng rồi cũng không nói gì.

Mãi cho đến khi xuống tàu, đi đến đầu phố, em ấy nhịn không được nữa: “Hai ngươi xác thực có rất nhiều điểm không hợp nhau.”

“Ngay cả em cũng có thể nhìn ra được, trong cuộc sống, trong quan niệm, hai ngươi có rất nhiều bất đồng.”

“Nhưng, hai người các chị rất yêu đối phương, đây mới là điều quan trọng nhất, không phải sao?”

Tân Kiều nghĩ, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người trưởng thành và trẻ con.

Trong thế giới của trẻ con, ngoại trừ tình yêu thì không có gì khác nữa.

Mà đối với người trưởng thành, khi tình yêu xen lẫn vào cuộc sống, cô không thể quên được con dao sang quý Chu Côn Ngọc mua chuyên dùng cắt cá tam văn.

Không thể quên được bản thân vô cùng thuận lý thành chương leo lên chiếc xe sang trọng của Chu Côn Ngọc.

Không thể quên được lúc Chu Côn Ngọc ngẫu nhiên gặp Đại Mân Huyên bỗng nhiên khoác tay cô.

Không thể quên được ánh mắt của Chu Côn Ngọc khi nàng rốt cục nói ra việc nàng hy vọng cô chuyển công tác.

Vết tích của quá khứ vẫn còn sót lại trên người Chu Côn Ngọc, nhưng Chu Côn Ngọc cảm thấy nàng đang cáo biệt với quá khứ để tiến về phía trước.

Thông minh như Chu Côn Ngọc, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến một vấn đề — ‘tiến về phía trước’ của nàng, là đang dần tìm thấy bản thân nàng.

Mà ‘tiến về phía trước’ nàng yêu cầu ở Tân Kiều, lại chính là muốn Tân Kiều dần từ bỏ bản thân cô.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!