Chương 71
Qua qua hai ngày, cơ thể của Tân Kiều hồi phục rất tốt.
Y tá mang bữa trưa đến rồi trò chuyện cùng cô: “Bác sĩ Chu đối với cô rất tốt, bận rộn như vậy, mỗi ngày còn đến thăm cô.”
Tân Kiều nghĩ: Chu Côn Ngọc tốt với cô sao?
Dường như, tốt với cô nhất là Chu Côn Ngọc, không tốt với cô nhất cũng là Chu Côn Ngọc.
Cô mở miệng hỏi: “Nhóm người bác sĩ Chu chuẩn bị quay về Bội Thành sao?”
Mỗi ngày cũng có thể từ trong miệng y tá nghe được tình hình của Chu Côn Ngọc, phần lớn là những trường hợp bệnh nhân nguy kịch được cứu chữa kịp thời, sau đó chuyển cho bệnh viện địa phương tiếp tục điều trị, nhóm người Chu Côn Ngọc hẳn là có thể rút lui rồi.
Y tá trả lời cô: “Phải, ngày mai họ đi rồi.”
Mà Tân Kiều làm người bệnh, lúc này không tiện đi lại, hiển nhiên còn phải ở nơi này một thời gian dài.
Cô mím môi, Chu Côn Ngọc vẫn chưa nói với cô là nàng sắp phải đi rồi.
Hôm nay là một ngày cuối cùng Chu Côn Ngọc ở lại bệnh viện này, có lẽ là bề bộn nhiều việc nên cả ngày cũng không có xuất hiện.
Đến sắp sửa khi sắp tắt đèn, nàng mới lộ diện.
Nàng tỉ mỉ kiểm tra vết thương của Tân Kiều: “Vết mổ lành lại rất nhanh, không có vấn đề gì.”
Trong lòng Tân Kiều biết, tỉ mỉ như vậy là bởi vì Chu Côn Ngọc phải đi rồi, việc theo dõi sức khỏe của cô phải bàn giao lại cho những bác sĩ cái khác trong bệnh viện.
Chu Côn Ngọc làm sao có thể ở lại đây? Từ Mục còn có nhiều người chờ nàng trở về làm phẫu thuật cứu mạng.
Huống hồ, nàng lại có lý do gì để ở lại vì cô sao?
Hai người các cô đã chia tay từ lâu rồi.
Tân Kiều có một loại cảm giác như những ngày ở Kính Sơn, là thời không độc lập với quỹ đạo cuộc sống của hai người, Chu Côn Ngọc ở nơi này không phải là Chu Côn Ngọc của ngày thường.
Sự dịu dàng, quyến luyến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, theo hai người trước sau rời khỏi Kính Sơn thì giống như tinh không trên đỉnh đầu, chỉ có thể lưu lại ở chỗ này, mà không thể mang theo vào tương lai của hai người.
Trở về Bội Thành, Chu Côn Ngọc vẫn là Chu gia tam tiểu thư, cô vẫn là một chuyên viên gỡ bom bình thường, vấn đề của hai người chưa từng được giải quyết.
Tân Kiều thậm chí cảm thấy, có lẽ Chu Côn Ngọc căn bản sẽ không lên tiếng từ biệt cô, mà chỉ xem những ngày này một một giấc mộng mà thôi.
Tỉnh giấc rồi sẽ quên đi, ai lại muốn từ biệt cùng một người trong mộng?
Tân Kiều không biết vì sao Chu Côn Ngọc không nói lời nào, đối với cô mà nói, ánh trăng dày đặc tựa như phong bế miệng của cô.
Rốt cục, đôi môi của Chu Côn Ngọc khẽ mấp máy.
“Chị phải về Bội Thành rồi.” Vào lúc Tân Kiều không ngờ đến, nàng nói ra những lời này.
Tân Kiều: “À.”
Thật ra nói ra rồi, cảm giác cũng chỉ là một câu nói bình thường, vì sao Chu Côn Ngọc lại có vẻ trịnh trọng như vậy?
Trở về Bội Thành, các cô sẽ là hai người không có bất kỳ sự giao thoa nào, theo quỹ đạo nhân sinh của mỗi người sẽ càng đi càng xa.
Chờ Chu Côn Ngọc nói ra hai chữ ‘tạm biệt’, giấc mộng của hai người cũng nên kết thúc rồi.
Nhưng Chu Côn Ngọc đứng bên giường của cô không.
“Chị cảm thấy.” Chu Côn Ngọc lại tiếp tục nói.
Hàng mi dài của nàng nhuốm đẫm ánh trăng: “Chị luyến tiếc em.”
Ánh trăng xuyên qua hàng mi của nàng tựa như kẻ trộm, trộm mất một nhịp tim của Tân Kiều.
Luyến tiếc, sau đó thì sao?
Tân Kiều chậm rãi thở dài một hơi: “Chờ lúc trở về Bội Thành, chị cũng đừng như vậy nữa.”
Đừng tỏ ra dịu dàng với em nữa.
Đừng lộ ra ánh mắt lưu luyến đối với em nữa.
Đừng nhẹ nhàng nắm tay em nữa, đừng dường như có rất nhiều lời muốn nói lại thôi với em nữa.
Đừng khiến quan hệ của chúng ta phát triển theo hướng không rõ ràng nữa.
Mặc dù không bật đèn nhưng Tân Kiều nằm cạnh cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, đôi mắt trở nên trong suốt.
Cô suy nghĩ thông suốt rồi, cô sẽ không tiếp tục dây dưa không rõ ràng với Chu Côn Ngọc nữa.
Muốn yêu thì yêu một cách quang minh chính đại.
Không được thì đứt khoát chia tay.
Chu Côn Ngọc chỉ nói: “Em nghỉ ngơi trước đi.”
Sau đó nàng xoay người rời đi.
Tân Kiều nằm trên giường không nhắm mắt, lại một lần nữa nhìn trần nhà thật lâu, giống như đêm đó Chu Côn Ngọc nằm bên cạnh cô.
Chu Côn Ngọc nói nàng luyến tiếc, vậy trong lòng vậy không luyến tiếc sao? Không thể nào.
Trên trần nhà có một vết xước rất nhỏ, nhìn lâu rồi, dường như có một vết xước tương tự in vào lòng cô.
Nhưng chí ít cô và Chu Côn Ngọc như bây giờ còn có thể giữ lại sự tôn trọng dành cho nhau.
Mà không phải đi đến hoàn cảnh bất kham nhất.
Sáng sớm hôm sau, nhóm y bác sĩ khám chữa bệnh miễn phí của Từ Mục thu dọn hành trangm tập kết hoàn tất, được tài xế địa phương đưa đến trạm xe lửa gần đó.
Điều làm Chu Côn Ngọc không nghĩ tới chính là còn gần ba phút trước khi xuất phát, có một bà cụ run run đi đến bên cạnh xe của các nàng.
Bà cụ có vẻ đã hơn bảy mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, mặc chiếc áo vải dệt thủ công của địa phương, tay cầm giỏ trúc, bên trong chưa đầy những miếng lót giày thêu hoa văn hồng mai và chim bói cá.
Bà cụ vỗ cửa kính gọi các nàng: “Bác sĩ, bác sĩ, những miếng lót giày này là bà tự tay khâu, tặng cho mọi người.”
Mọi người liên tục xua tay: “Bà ơi, chúng cháu không thể nhận bất cứ quà gì.”
“Miếng lót giày không đáng bao nhiêu tiền, chính là tấm lòng của bà, các cháu nể mặt bà khâu lâu như vậy, nhất định phải nhận. Mạng của cháu gái bà, là do các cháu cứu.”
Bà cụ lau đôi mắt: “Bà biết lần này các cháu đến Kính Sơn có bao nhiêu nguy hiểm…” Bà lau hai hàng nước mắt, rồi lại nâng mắt nhìn những gương mặt bên trong xe: “Các cháu, bà phải nhớ kỹ dáng vẻ của các cháu, sau này ngày lễ ngày tết bà vào trong miếu, sẽ cầu phúc cho các cháu.”
Tất cả mọi người có chút cảm động, nhìn nhau rồi nhẹ giọng thương lượng: “Nhận lấy đi?”
Chu Côn Ngọc nhận lấy một đôi của mình, bà cụ lại hỏi: “Còn có chuyên viên gỡ bom bị thương, cũng là nằm viện ở đây đúng không? Bà cũng may cho cô ấy một đôi, các cháu nói cho bà biết, cô ấy ở phòng bệnh nào?”
“Bà ơi, em ấy còn chưa thể gặp người thăm bệnh.”
“Vậy cái này…”
Chu Côn Ngọc: “Bà giao cho cháu đi, chờ em ấy hồi phục trở về Bội Thành cháu sẽ chuyển thay cho bà.”
“Ôi chao, ôi chao, vậy thì tốt quá.” Bà cụ đưa hai miếng lót giày qua cửa sổ cho nàng: “Bác sĩ, vậy phiền cháu rồi, nhất định phải giao cho cô ấy.”
Chu Côn Ngọc trịnh trọng nhận lấy: “Vâng, bà yên tâm.”
Bà cụ mỉm cười nhìn nàng: “Không nói gạt cháu, những ngày cháu gái bà nằm viện, bà vẫn còn nhớ rõ, nó cũng muốn giống như các cháu, sau này trở thành bác sĩ cứu người.”
Cũng là những lời tương tự, cô bé ôm con thỏ bông cũ nát có đôi mắt lấp lánh kia cũng từng nói với Chu Côn Ngọc.
Mãi cho đến khi chiếc xe chậm rãi khởi động, bà cụ còn chưa đi, tay vẫn cầm chiếc giỏ trúc trống rỗng, vẫy tay với các nàng.
Chu Côn Ngọc chua xót trong lòng.
Thường ngày ở trong bệnh viện, có lúc phải đối mặt một số mâu thuẫn trong việc khám chữa bệnh, chửi rủa và nhục mạ khó tránh làm cho người ta chán nản và nguội lạnh, giống như những hạt bụi rơi xuống, mỗi một hạt thì rất khó có thể nhìn thấy, nhưng tích tụ nhiều rồi, sẽ thành một lớp dày, đến lúc nhìn lại mới phát hiện, tâm nguyện ban đầu đã bị bụi bậm che mờ.
Mà nay là một ngày nắng hiếm có, ngoài cửa sổ là cơn gió nhẹ sảng khoái cùng với ánh mặt trời, thổi tan bụi mù.
Giữ gìn sinh mệnh, chung quy là có ý nghĩa.
Chiếc xe chậm rãi lái đi xa, Chu Côn Ngọc lại trông thấy đường hầm mà Tân Kiều đã vào gỡ bom, sau khi Tân Kiều được đưa đến bệnh viện, các đồng nghiệp của cô đã tiếp tục kiểm tra hiện trường, bài trừ tất cả nguy hiểm tiềm ẩn.
Mà đường hầm cuối cùng cũng được khai thông, lại dẫn cô bé vừa phẫu thuật xong còn nằm trên giường bệnh và cô bé có đôi mắt lấp lánh, cùng với rất nhiều rất nhiều những người giống như hai cô bé ấy, ra khỏi vùng núi xa xôi, ôm lấy tương lai rộng mở hơn.
Chu Côn Ngọc thầm nghĩ, nàng sẽ vẫn quan tâm tin tức về việc xây dựng con đường này.
Đoàn y bác sĩ thuận lợi đến trạm xe lửa trở về Bội Thành.
Chu Côn Ngọc nhận được điện thoại của Đại Mân Huyên: “Đến rồi?”
“Ừm, đến rồi.”
“Tài xế chờ ở bãi đỗ xe của trạm xe lửa, lập tức về nhà ăn cơm đi.”
“Không được, em đã đi rất nhiều này, trong bệnh viện tồn động rất nhiều việc, chờ có thời gian rồi sẽ về nhà sau.”
Từ Kính Sơn thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, sau khi trở lại Bội Thành, bệnh viện là nơi quá độ thỏa đáng nhất.
Lúc tiến hành những ca phẫu thuật khẩn cấp sẽ phải chạy từ đến phòng phẫu thuật, tiếp tục cướp người từ trong tay tử thần, lúc rảnh rỗi Chu Côn Ngọc sẽ xoa ấn huyệt Thái Dương một chút, so sánh với cường độ công việc ở Kính Sơn thì nàng cảm thấy lượng công việc ở Bội Thành có phải đã hơi thoải mái ròi không, ngược lại khiến nàng cảm thấy không quen.
Mãi cho đến thứ năm, Chu Côn Ngọc mới dành thời gian quay về trạch viện Chu gia ăn cơm.
Nàng mới vừa đi vào sân, đúng lúc nhìn thấy Đại Mân Huyên từ trong nhà bước ra.
Đại Mân Huyên nhìn thấy nàng thì sửng sốt một chút: “Chị vốn dĩ chuẩn bị ra ngoài chờ em.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Em đã đến rồi.”
Đại Mân Huyên cũng không tránh đường mà cứ thế nhìn nàng, dường như ngăn cách với Chu gia ở phía sau, trong tiểu thế giới được chiếu sáng bởi ánh đèn u ám này cho có hai người: “Lúc ở bệnh viện mỗi ngày đều thấy em vội vội vàng vàng, em gầy đi rồi em biết không?”
Nhưng mà Trầm Vận Chi cũng không cho phép thời khắc như vậy kéo dài quá lâu: “Là A Ngọc trở về sao?”
Chu Côn Ngọc trả lời một tiếng: “Mẹ, là con.”
Sau đó bà ấy cười nói với Đại Mân Huyên: “Chúng ta vào đi thôi.”
Hai người đi vào trong, Trầm Vận Chi chào đón: “Để mẹ nhìn xem.”
Bà ấy trên dưới quan sát, rồi nói một câu tương tự Đại Mân Huyên: “Sao lại gầy đi rồi? Đứa nhỏ này thật là, biết con vì sự phát triển của tập đoàn, nhưng cũng nên chăm sóc tốt bản thân.”
Các nàng đều cam chịu Chu Côn Ngọc muốn tham gia chương trình tình nguyện này là để ‘mạ vàng’ cho lý lịch bản thân, cho nên cho rằng Chu Côn Ngọc sẽ lựa chọn cách làm thoải mái dễ dàng cho bản thân.
Không ai tự mình bôn ba đường núi lầy lội.
Không ai trực diện tháo gỡ những quả bom nguy hiểm.
Cũng không ai đi trên lưỡi dao tử thần.
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên cảm thấy tất cả ngôn ngữ đều rất vô lực, đàm luận tiền đồ và lợi ích ở trước mặt sinh mệnh, thậm chí lộ ra một chút hoang đường.
Nàng không muốn nói chuyện nhiều mà chỉ mỉm cười.
Trầm Vận Chi: “Mẹ đã căn dặn bảo mẫu nấu nhiều món một chút, lát nữa con ăn nhiều để bồi bổ.”
Bà ấy lại nói: “Còn có một niềm vui bất ngờ nữa.”
Chu Côn Ngọc có chút mệt mỏi, nhưng mặt ngoài vẫn cười nói: “Niềm vui bất ngờ gì?”
Lúc này các nàng đã đi vào trong phòng, Trầm Vận Chi nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ để bàn cổ xưa, rồi lại liếc nhìn Đại Mân Huyên một cái.
Chu Côn Ngọc nghĩ thầm: niềm vui bất ngờ này là hai người họ chuẩn bị sao?
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Trầm Vận Chi cười nói: “Đến rồi.”
Bà ấy đi mở cửa, chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân đã biến thành của hai người.
Không ngờ là Chu Tể Ngôn đang cầm một bó hoa lan hồ điệp thanh nhã đưa cho Chu Côn Ngọc: “Em gái, vất vả rồi.”
Tiến đếp chính là Đại Mân Huyên có chút bất ngờ nói: “Sao lại trở về?”
Chu Tể Ngôn cười nói: “Trong khoảng thời gian này quá bận rộn, đã lâu không gặp em, đúng lúc mẹ gọi điện thoại nói hôm nay A Ngọc trở về ăn cơm, cho nên anh dành thời gian trở về một chuyến.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười nhận bó hoa: “Cảm ơn anh hai, rất đẹp.”
Trầm Vận Chi nói với các nàng: “Được rồi, người đã đông đủ, ngồi vào bàn đi, mẹ đi mời ông nội.”
Chu Tấn Bằng và Chu Tể Nghiêu còn đang bàn việc hợp đồng ở bên ngoài, trong lúc nhất thời bàn ăn chỉ có ba người bọn họ.
Chu Tể Ngôn mỉm cười nho nhã tự mang khí chất, mà Đại Mân Huyên và Chu Côn Ngọc đều rũ mắt nhìn xuống, không ai nói chuyện.
Hiện tại Chu Côn Ngọc suy ngẫm lại cách làm của Trầm Vận Chi.
Đối với Chu Tể Ngôn và Đại Mân Huyên mà nói, đây là đang nhắc nhở hai người họ nên gặp mặt nhiều hơn, duy trì liên lạc. Đối với Chu Côn Ngọc mà nói, đây là muốn cho nàng tận mắt nhìn thấy, trong tất cả hoạt động gia tộc, hai người kia đã bắt đầu xuất hiện cùng nhau với tư cách bạn đời, đại cục đã định, bọn họ chính là khuôn mẫu cho tương lai của Chu Côn Ngọc.
Một hòn đá ném hai chim.
Đây là tác phong hành sự của người Chu gia, cử chỉ nhìn như vô ý, thật ra phía sau đều trải qua tính toán tinh vi.
Trước đây Chu Côn Ngọc đã quen với cung cách này, nhưng sau khi trải qua lần chữa bệnh từ thiện, niếm trải khoảng thời gian làm việc gì cũng rất trực tiếp, ngay cả việc cân nhắc ngôn từ cũng tỉnh lược đi, dùng ngôn ngữ ngắn gọn biểu đạt suy nghĩ trực tiếp nhất trong lòng.
Nàng đột nhiên cảm thấy những hành động cong cong lách lách này rất nhàm chán.
Thực sự cần thiết sao?
Rất nhanh, Trầm Vận Chi và Chu Thừa Hiên, Chu Tấn Bằng, Chu Tể Nghiêu cùng nhau đến.
Chu Thừa Hiên đầu tiên là bàn việc kinh doanh Chu Tể Ngôn, sau đó khích lệ Chu Côn Ngọc: “Lần này tham gia chữa bệnh từ thiện, rất tốt.”
‘Rất tốt’ ở đây là tốt đối với sự phát triển trong tương lai, hoàn toàn không giống cái tốt mà bà cụ tặng miếng lót giày thủ công ở Kính Sơn cho các nàng.
Lúc ngồi trên bàn ăn, Chu Thừa Hiên lại trở nên không mấy hài lòng, gọi bảo mẫu lên: “Đĩa dài chỉ dùng để đựng cá, sao có thể dùng để đựng rau xào?”
Bảo mẫu liên tục xin lỗi: “Hôm nay chuẩn bị quá vội vàng, lần sau nhất định chú ý.”
Trầm Vận Chi cũng nghĩ đến tổ yến tối qua, thuận tiện nhắc tới: “Tổ yến lần này phẩm chất không tốt, đều là tổ vụn, tặng người khác đi, mua lại cái mới.”
“Vâng, phu nhân.”
Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng khuấy canh trong chén, cảm thấy có chút cô độc.
Đĩa đựng cá không thể dùng để đựng rau, tổ yến quá nát không muốn ăn, tất cả hình thành sự đối với rõ riệt so với bữa cơm nguội lạnh được đựng trong tô sứ, còn có Tân Kiều đơn độc tiến vào đường hầm tháo gỡ hai quả bom.
Người trải qua những ngày ở Kính Sơn chính là nàng, hiện nay ngồi ở chỗ này nghe Chu Thừa Hiên lý luận về một cái đĩa cũng là nàng.
Điều này thậm chí khiến trong lòng nàng toát ra một cách nghĩ kỳ lạ: Đến cùng nàng nên là ai?
Có lẽ nàng quá mức xuất thần, Đại Mân Huyên nhịn không được hỏi: “A Ngọc, làm sao vậy?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười lắc đầu: “Chỉ là có hơi mệt.”
Dùng cơm xong, nàng nói bệnh viện còn có việc nên đứng dậy tạm biệt.
Chu Tể Ngôn bị Chu Thừa Hiên lôi kéo chơi cờ vua, Đại Mân Huyên ở lại xem họ chơi.
Đại Mân Huyên đứng lên theo Chu Côn Ngọc: “Lát nữa con sẽ quay lại xem, con tiễn A Ngọc ra ngoài trước.”
Hai người cùng nhau đi ra khỏi sân, ngay cả khi nơi này trồng rất nhiều hoa cỏ, cũng khiến Chu Côn Ngọc hoảng hốt.
Đại Mân Huyên đè thấp giọng nói: “Đêm nay em trở về nhà riêng sao? Chị trở về sẽ đến tìm em.”
Chu Côn Ngọc không chút suy nghĩ mà cự tuyệt: “Không cần.”
Khóe môi của Đại Mân Huyên mím chặt.
Nàng không phải quá kinh ngạc khi Chu Côn Ngọc cự tuyệt, nàng và Chu Côn Ngọc cùng nhau lớn lên, biết Chu Côn Ngọc mặt ngoài ôn nhã nhưng thật ra rất bướng bỉnh, khiến Chu Côn Ngọc chấp nhận cách nghĩ của nàng là cần một ít thời gian và phương pháp.
Chỉ là Chu Côn Ngọc cự tuyệt quá nhanh cũng quá thẳng thắn, thậm chí trong giọng nói toát ra một loại bài xích từ bản năng, điều này làm cho nàng có chút thương tâm.
Thiếu nữ đã từng sâu sắc ỷ lại vào nàng trong đêm dông tố, dường như đã càng lúc càng xa.
Đại Mân Huyên nhẹ giọng nói: “Chị rất nhớ em.”
Dường như đang nói với Chu Côn Ngọc đã nhiều ngày không gặp ở trước mắt, lại dường như đang nói với thiếu nữ trong trí nhớ của nàng.
Chu Côn Ngọc vẫn lắc đầu cự tuyệt: “A tỷ, em rất mệt mỏi.”
Là tham gia đợt chữa bệnh từ thiện khiến nàng mệt mỏi? Hay là mười năm qua rất mệt mỏi nên không muốn tiếp tục nữa?
Đại Mân Huyên nhìn bóng lưng Chu Côn Ngọc đi xa.
Lại một tuần mới, thứ hai vừa tan làm Chu Côn Ngọc đã đi tìm đồng nghiệp thuộc khoa tâm lý: “Trạng thái của tôi dường như không tốt lắm.”
“Không tốt thế nào? Lo lắng? Sợ hãi? Có ảnh hưởng đến công việc của cô hay không?”
Đồng nghiệp biết Chu Côn Ngọc đi chữa bệnh từ thiện, chuyến đi năm nay vừa nguy hiểm vừa bận rộn, tinh thần quả thật phải chịu đựng khảo nghiệm thật lớn.
“Sẽ không ảnh hưởng công việc, thứ bị ảnh hưởng chính là cuộc sống của tôi.” Chu Côn Ngọc suy nghĩ một chút: “Vẫn luôn cảm thấy có chút… lạc lõng.”
“Nói rõ hơn một chút?”
“Cảm thấy bản thân không còn phù hợp với cuộc sống trước đây.”
Điểm này lúc nàng quay về trạch viện Chu gia đã thể hiện đặc biệt rõ ràng.
Đồng nghiệp gật đầu: “Đây là một loại biểu hiện điển hình của dư chấn tâm lý.”
“Bởi vì trong thời gian ngắn đã trải qua quá nhiều khảo nghiệm sinh tử, cho nên đối với sản sinh một loại cảm giác tội lỗi đối với cuộc sống an nhàn và hưởng lạc, vẫn luôn cảm thấy bản thân làm được chưa đủ nhiều. Thật ra trên lý tính cô cũng hiểu rõ, cô đã làm tất cả những việc có thể.”
Chu Côn Ngọc: “Vậy tôi nên làm gì?”
“Cô phải ý thức được cường độ công việc trong đợt chữa bệnh từ thiện cũng không phải là cường độ bình thường, phải để bản thân bình tĩnh lại, làm chính mình trong tiết tấu bình thường của cuộc sống.”
Chu Côn Ngọc gật đầu đồng tình.
Nhưng nàng làm theo lời của đồng nghiệp vài ngày, cố gắng thích ứng nhưng dường như cũng không tìm lại được tiết tấu của cuộc sống.
Lại ở bệnh viện bận rộn vài ngày, Trầm Vận Chi gửi tin nhắn cho nàng: “Tiểu Du nói đêm nay tổ của con sẽ không trực ban, có trở về ăn cơm không?”
Lần trước nàng về nhà nhìn thấy chính là Chu Tể Ngôn, như vậy lúc này đây, liệu có thể là Trần Tổ Minh hay không?
Ở một nơi như Chu gia, ăn cơm đâu chỉ là ăn cơm một cách đơn thuần như vậy.
Chu Côn Ngọc trả lời: “Không được, có chút việc.”
Trước đây nàng không quay về ăn cơm, sẽ thường tìm một lý do mà Trầm Vận Chi không cách nào phản bác, ví dụ như bệnh viện tổ chức cuộc họp, hoặc là tăng ca.
Nhưng lúc này đây, nàng nói là ‘có chút việc’.
Ý tứ là bên ngoài công việc, nàng cũng có chuyện của riêng mình, cũng không phải là hoàn toàn buộc chặt vào Chu gia.
Trầm Vận Chi quả nhiên hỏi: “Việc gì?”
Chu Côn Ngọc: “Việc riêng của con.”
Nàng bỏ qua điện thoại di động, không trả lời nữa.
Buổi tối tan tầm, Chu Côn Ngọc lái xe đến con phố cũ nhà Tân Kiều.
Chu Côn Ngọc vào một cửa hàng nhỏ mua chút trái cây tươi, lúc đi vào chung cư, nàng cảm thấy bản thân luôn bày mưu nghĩ kế, thật ra trong lòng có chút khẩn trương.
Vết thương của Tân Kiều nhìn rất dọa người, nhưng may mắn không bị thương đến cơ quan nội tạng, hơn nữa thể chất tốt, khôi phục cũng nhanh. Hôm nay, Tân Kiều rốt cục từ Kính Sơn trở lại Bội Thành.
Chu Côn Ngọc bước trên cầu thang chật chội, đứng trước cửa nhà Tân Kiều, đầu tiên là đưa tay vuốt lại mái tóc.
Sau đó gõ cửa.
“Ai a?” Người ra mở cửa chính là Tân Mộc.
Vốn dĩ trên mặt là nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Chu Côn Ngọc thì bỗng chốc đông cứng trên mặt, sau đó như thuỷ triều xuống, biến mất không một dấu vết.
Chu Côn Ngọc mỉm cười chào hỏi em ấy: “Mộc Mộc, đã lâu không gặp rồi.”
Mẹ nó, trong lòng Tân Mộc mắng một câu thô tục: Chu Côn Ngọc cười thật dịu dàng a! Làm cho người ta nhớ đến cái ôm ấm áp vô tận của nàng.
Tân Mộc phát hiện, thật ra em ấy rất nhớ Chu Côn Ngọc, rất nhớ rất nhớ.
Nhưng em ấy đứng về phía chị mình một cách vô điều kiện, cho nên miễn cưỡng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Có phải chị của em đã trở về rồi không?”
“Phải.” Nhưng Tân Mộc chắn ở trước cửa không nhường đường, lại hỏi lần nữa: “Có chuyện gì sao?”
Tân Mộc đã quyết định, nếu như Chu Côn Ngọc nói cái gì mà ‘để chị gặp em ấy’, thì em ấy sẽ trực tiếp đuổi người thay Tân Kiều.
Làm gì chứ, chị của em ấy đã không may như vậy rồi, ra ngoài huấn luyện một chuyến còn gặp tai nạn xe cộ. Trong khoảng thời gian Tân Kiều nằm việc ở bên ngoài, em ấy cũng được sắp xếp đến ở tạm nhà giáo viên.
Vốn dĩ cơ thể đã bị thương, Chu Côn Ngọc còn chạy tới làm Tân Kiều thương tâm.
Tân Mộc trăm triệu lần không nghĩ tới Chu Côn Ngọc sẽ trực tiếp nói: “Chị nhớ em ấy.”
Tân Mộc sững sờ ở tại chỗ, đôi mắt trong suốt của Chu Côn Ngọc khẽ cong cong khi đối diện với em ấy, nàng vô cùng xác định, lại nói một nữa nữa: “Mộc Mộc, chị nhớ em ấy.”
“Đồng thời, chị cũng nhớ em.”
Cái ôm của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng tiến đến, Tân Mộc ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc trên người nàng.
Cái ôm này còn dịu dàng hơn so với trong trí nhớ của Tân Mộc, em ấy vẫn luôn biết, đó là một cái ôm đủ để mang đến sự an ủi cho em ấy trong ngày giỗ của Tân Lôi.
Em ấy vô cùng nỗ lực khắc chế bản thân, mới không ôm lại Chu Côn Ngọc.
Nhưng Chu Côn Ngọc ôm em ấy, nhẹ giọng hỏi: “Để chị vào thăm em ấy, được không?”
Tân Mộc hé môi, trả lời: “Được.”
Trong lòng Tân Mộc mãnh liệt khóc lóc một trận: Xin lỗi chị, em không chống cự được.
Chu Côn Ngọc xách theo trái cây, khoác vai Tân Mộc đi vào trong phòng: “Chị em đang ở trong phòng?”
“Ừm, chị Khả Ngọc đến thăm. Chính chị vào trong đi, em phải đi làm bài tập.”
Nếu không chạy trốn, em ấy sợ chết chìm trong sự dịu dàng của Chu Côn Ngọc.
May mà Chu Côn Ngọc thả em ấy: “Được, vậy em làm bài đi.”
Còn bản thân nàng thì đi đến trước cửa phòng Tân Kiều.
Chu Côn Ngọc đang muốn gõ cửa thì nghe thấy tiếng trò chuyện, động tác lập tức dừng lại.
“Hay là để tôi đút cho em đi?”
“Không cần, thật sự không cần.”
“Em xem vết thương của em, tôi…”
Bỗng nhiên cửa bị mở ra.
Tân Kiều và Chu Khả Ngọc cùng nhau nâng mắt, thấy Chu Côn Ngọc mang theo giỏ trái cây đứng ở nơi đó, mặt không có cảm xúc gì.
Tân Kiều ho khan một tiếng: “Sao chị lại tới đây?”
“Mộc Mộc cho chị vào?”
Chu Côn Ngọc nở nụ cười, đột nhiên cười đến dịu dàng động lòng người như vậy, dường như khuôn mặt vô cảm vừa rồi không phải nàng mà là người khác.
Tân Kiều bị nụ cười của nàng làm toát cả mồ hôi, trong lòng toát ra ba từ ‘hổ mặt cười’.
Chu Côn Ngọc: “Đúng vậy, Mộc Mộc để chị vào, không phải quan hệ giữa chị và em ấy rất tốt sao?” Nói xong nàng lại liếc nhìn Chu Khả Ngọc một cái.
Tân Kiều nhìn trái cây trong tay nàng: “Em cũng không thích ăn trái câu, không cần phiền nữa, gần đây chị rất bận, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Căn phòng của Tân Kiều rất nhỏ, lúc này cô đang nằm trên giường, Chu Khả Ngọc ngồi bên giường, trên chiếc ghế nhỏ cạnh đó đặt một chén cháo, cứ thế căn phòng đã bị lấy đầy.
Ánh mắt của hai người cùng nhìn về một hướng, dường như cùng một trận địa, cùng nhau nhìn Chu Côn Ngọc đứng ngoài cửa.
Chu Côn Ngọc cắn nhẹ hàm răng, sau đó cười nói: “Không có việc gì, hai người cứ chậm rãi trò chuyện, thăm bệnh cũng cần chú ý thứ tự trước sau, chị ra phòng khách chờ.”
Nàng giả vờ muốn đóng cửa lại, Tân Kiều mới vừa hoàn hồn, nàng lại đột nhiên mở cửa ra: “Đúng rồi.”
Nàng nhìn Chu Khả Ngọc, cười nói: “Không cần đút em ấy, em ấy có thể tự ăn, yên tâm đi, tôi là bác sĩ.”
Nàng đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Nói là muốn chờ trong phòng khách thì quả thật là không đi, trái cây đặt trên bàn trà, còn bản thân nàng ngồi trên chiếc sô pha chật hẹp mà chờ đợi.
Đợi một lúc, nàng lấy một quả táo ra, tự mình vào phòng bếp rửa sạch, đưa cho Tân Mộc: “Mộc Mộc, ăn chút trái cây đi, em ăn táo cần gọt vỏ không?”
Tân Mộc lắc đầu, hỏi: “Chị của em và chị Khả Ngọc vẫn đang trò chuyện sao?”
“Ừm.” Chu Côn Ngọc cười rất dịu dàng, nhưng Tân Mộc lại không kìm được mà toát mồ hôi giống như Tân Kiều vậy.
“Vậy chị…”
Chu Côn Ngọc đi trở lại sô pha, ngồi xuống, xoa nhẹ ngón tay của mình: “Chị không vội, sẽ chờ ở đây.”
truyện b chọn edit hay lắm luôn
truyện rất hay,tks editor
cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện nhé