Chương 66
Chu Côn Ngọc sững sờ ở tại chỗ, nhất thời quên mất phải đẩy Đại Mân Huyên ra.
Hai người cũng không biết, lúc này thấp thoáng phía sau tấm rèm ban công, Tân Kiều ẩn trong bóng tối lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của hai người.
Cô không muốn ẩn nấp, vừa rồi lúc Đại Mân Huyên gõ cửa, cô đã muốn đi ra ngoài nói bản thân đang ở đây, nhưng còn chưa kịp bước ra thì Đại Mân Huyên đã thốt lên trước, cô trái lại không biết nên cắt đứt cuộc đối thoại này như thế nào.
Chu Côn Ngọc đỡ Đại Mân Huyên: “Chị uống nhiều rồi, vào trong ngồi rồi nói.”
Chu Côn Ngọc đỡ Đại Mân Huyên đến sô pha: “Uống nước không?”
Đại Mân Huyên tay tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Chu Côn Ngọc: “Em đi rót nước cho chị.”
Nàng đặt một ly nước ấm lên bàn trà: “Sao chị lại uống rượu?”
Đại Mân Huyên luôn là người ổn trọng tự giữ, ngay cả chuyện Chu Côn Ngọc làm không được nàng ấy cũng có thể làm được. Nhiều năm qua, nàng ấy quả thực sống thành một khuôn mẫu trong mắt mọi người, nhị tiểu thư dịu dàng của nhà họ Đại, bác sĩ phó khoa trẻ tuổi nhất của Từ Mục.
Đại Mân Huyên không cho phép bản thân phóng túng, một lần tiếp cận phóng túng nhất có lẽ là chuyến du lịch kia, nàng ấy ôm Chu Côn Ngọc từ phía sau.
Mà đêm nay, bác sĩ Đại vốn không uống rượu lại phóng túng bản thân uống đến mức say.
Không uống say thì làm thế nào đây? Nàng ấy không đủ dũng khí.
Hiện tại Đại Mân Huyên ngồi ở chỗ này, đuôi mắt ửng hồng, vỗ nhẹ sô pha: “A Ngọc, ngồi đi.”
Chu Côn Ngọc yên lặng ngồi xuống, nhưng vẫn duy trì khoảng cách với Đại Mân Huyên.
Đại Mân Huyên đột nhiên xuất hiện ở Nam Hối Cảnh Uyển, thật ra nàng không cảm thấy quá bất ngờ.
Trước đó nàng đã hoài nghi, người chụp lén nàng và Tân Kiều liệu có phải là Đại Mân Huyên hay không.
Vì lợi ích của tập đoàn Từ Mục? Vì không muốn nàng đi ‘sai đường’? Hay là dục vọng chiếm hữu đối với nàng? Chu Côn Ngọc rất khó nói rõ mục đích của Đại Mân Huyên.
Đồng thời nàng cũng từng nghĩ, nếu như người chụp lén là kẻ khác thì tốt, nhưng nếu như thực sự là Đại Mân Huyên, như vậy chuyện nàng thuê căn hộ ở Nam Hối Cảnh Uyển có lẽ cũng không thể giấu diếm được.
Bởi vì Đại Mân Huyên quá hiểu rõ về nàng, cũng quá quen thuộc phương thức hành sự của nàng. Nhưng trong tay nàng đến cùng vẫn nắm giữ chứng cứ về chuyện năm xưa của Chu Thừa Hiên, nếu như Đại Mân Huyên tiếp tục làm khó dễ, nàng cuối cùng cũng chỉ có thể ra tay.
Chân chính khiến nàng bất ngờ chính là sẽ nghe thấy Đại Mân Huyên chính miệng nói ra câu ‘người chị thích… là em.’
Đại Mân Huyên nhích đến bên cạnh nàng.
Đêm nay là xã giao công việc, cho nên Đại Mân Huyên cũng giống như ngày thường, mặc áo sơmi khéo léo đoan trang cùng với váy chữ nhất, nhưng lúc này ngón tay nhợt nhạt của nàng ấy khẽ run, nâng khuôn mặt của Chu Côn Ngọc, thật sâu nhìn vào mắt Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nhớ đến kỳ nghỉ hè năm lớp mười, một lần duy nhất trong đời nàng thi không tốt, Trầm Vận Chi ngữ điệu bình thản, ngôn ngữ nhẹ nhàng nhưng nội dung lại nghiêm khắc: “Nhận số điểm như vậy, xứng làm con cháu Chu gia sao?”
Khi đó là Đại Mân Huyên tìm lý do đưa nàng ra ngoài, nàng nỗ lực mỉm cười: “A tỷ, chuyện gì?” Đại Mân Huyên lắc đầu: “Không có gì.”
Sau đó Đại Mân Huyên nhìn thật sau vào mắt nàng, ánh mắt ấy, không giống với hôm nay.
Chu Côn Ngọc vẫn cho rằng bản thân là người gần như tiếp cận với rung động, dù sao từ nhỏ đến lớn, trong ký ức của nàng tất cả đều là Đại Mân Huyên.
Lúc nhỏ nàng vẫn luôn cảm thấy đại trạch sâu thẳm dọa người, bồ câu chết bệnh bị chôn dưới rừng trúc, cho nên những đêm dông tố, Đại Mân Huyên đến chơi rồi ngủ lại nhà, sau đó sẽ luôn âm thầm lẻn vào phòng ngủ cùng nàng.
Lúc nhỏ nàng và Trầm Vận Chi không có bao nhiêu thân cận, trên bàn cơm cũng không nói bản thân thích ăn món gì, là Đại Mân Huyên nói thay nàng: “A Ngọc không ăn rau thơm.”
Về sau đến trường, hai người cùng trở thành những thiếu nữ dáng người cao gầy.
Tổ phát thanh của Đại Mân Huyên và câu lạc bộ văn học của nàng. Lớp số 1 của Đại Mân Huyên và lớp số 2 của nàng.
Vừa mới bắt đầu chỉ là may mắn, bởi vì bản thân nàng luôn có cảm giác xa cách với bạn bè đã không cần phải độc lai độc vãng ở trong trường.
Có thể là bắt đầu từ bộ đồng phục cấp ba cực kỳ phù hợp với Đại Mân Huyên.
Có thể là bắt đầu từ lúc nàng vùi đầu làm bài, trong loa phát thanh của trường truyền ra giọng nói dễ nghe của Đại Mân Huyên.
Có thể là bắt đầu từ hai lớp cùng nhau học thể dục, nhìn mái tóc đuôi ngựa lay động sau đầu Đại Mân Huyên.
Cảm giác của Đại Mân Huyên đối với nàng lại bắt đầu từ lúc nào. Hiện tại xem ra, có thể còn sớm hơn so với nàng.
Các nàng từ nhỏ sinh trưởng trong trạch viện sâu thẳm, bốn bề gió lạnh, các nàng tựa như hai gốc cây nương tựa lẫn nhau, chỉ có các nàng thấu hiểu lẫn nhau, làm bạn với nhau.
Nói không rõ bắt đầu từ khi nào, cách xưng hô ‘A Ngọc’ đã gánh vác chuyển biến trong cảm xúc, không còn chỉ là một người em gái theo ở phía sau nàng ấy.
Đuôi mắt của các nàng làm sao hiện ra độ cong dịu dàng tương tự nhau, làm sao cự tuyệt thư tình và chocolate các nam sinh mang tặng.
Các nàng làm sao lưu luyến đứng trước bảng danh dự, quan tâm thành tích thi quý và thi tháng của nhau.
Các nàng làm thế nào cố ý thay đổi nét chữ, viết xuống những dòng thư, trò chuyện về những việc vụn vặt không có ý nghĩa.
Cho đến khi nàng thi vào đại học y, hai người đứng dưới táng cây ngô đồng trên sân trường.
Nói những gì, nàng đã quên, chỉ nhớ rõ lúc bản thân nhìn một nam sinh bị bạn học trêu đùa cướp đi chiếc nón, giọng nói của Đại Mân Huyên vừa nhẹ vừa thấp, nàng ấy nói: “A Ngọc.”
Thật ra Đại Mân Huyên chưa hề nói gì, các nàng cùng nhau lớn lên, hai người đã quá quen thuộc, Chu Côn Ngọc thầm nghĩ rất nhiều lần: Nàng đối với Đại Mân Huyên đến cùng là không muốn xa rời, hay là thực sự… rung động?
Sau khi Đại Mân Huyên tốt nghiệp, cũng thường xuyên đến tìm nàng.
Hai người cùng nhau tản bộ trên sân vận động của trường, cùng nhau ăn cơm căn tin, cùng đi đến thư viện, mà nàng ấy cũng từng ngồi bên cửa sổ vẽ cho Chu Côn Ngọc một bức tranh.
Cảm xúc đó là gì, có thể ngay cả bản thân các nàng cũng nói không rõ, dù sao sau khi thành niên thì sự tiếp xúc thân mật nhất giữa các nàng chẳng qua chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng trong chuyến du lịch kỷ niệm lúc Đại Mân Huyên học năm tư.
Cho đến khi Chu Côn Ngọc lên năm tư đại học, Trầm Vận Chi gọi hai người các nàng vào phòng: “Các con có gì muốn nói với mẹ không?”
Không khí trầm lặng như chết.
Trầm Vận Chi: “Nếu hôm nay mẹ tìm các con đến, hôm nay là đã chú ý đến các con một khoảng thời gian rồi.”
Nhìn nhìn Đại Mân Huyên yên lặng cúi đầu, thật ra khi đó nàng chỉ đang suy nghĩ: nàng thích Đại Mân Huyên sao?
Nếu đúng như vậy, thật ra nàng bằng lòng vì bản thân và Đại Mân Huyên mà đấu tranh một lần.
Đại Mân Huyên hiểu rõ của nàng, tựa như lúc nàng bắt đầu thành niên, sẽ mặc áo lót ren hoa văn phức tạp bên dưới chiếc áo sơmi đoan trang. Bên dưới bề ngoài dịu ngoan của nàng, cất giấu sự điên cuồng không muốn người biết.
Chỉ là khi suy nghĩ ‘đến cùng có phải nàng thích Đại Mân Huyên hay không’ còn đang quanh quẩn trong đầu, thì người mở miệng trước chính là Đại Mân Huyên: “Dì Vận Chi, không có gì cả.”
Đại Mân Huyên ngẩng mặt mỉm cười: “Con dự định xuất ngoại du học, vẫn chưa thương lượng với mẹ con, cho nên, cũng chưa nói cho dì biết.”
Ánh mắt Trầm Vận Chi nhìn nàng ấy trở nên nhu hòa: “A Huyên, dì biết con từ nhỏ đã rất hiểu chuyện.”
Cái gì cũng chưa từng nói rõ, các nàng thậm chí vẫn chưa kịp xác định đó có phải là rung động hay không thì đã bị bóp tắt.
Chu, Đại hai nhà tất cả đều như vậy, tựa như trạch viện thấp thoáng trong rừng trúc trùng điệp, tất cả tâm tình đều chỉ là mạch nước ngầm dưới lòng sông.
Bản thân Chu Côn Ngọc làm sao không biết, nàng khẽ cúi đầu, khóe môi treo lên ý cười, không biết là cười nhạo Đại Mân Huyên hay là tự giễu.
Các nàng quá lý trí, giống như chú voi con bị xiềng xích trong rạp xiếc, đã hiểu rõ cố sức giãy dụa sẽ chỉ khiến xích sắt siết chặt làm cho cho chân mình loang lổ vết máu, đau đớn như vậy khiến các nàng chủ động từ bỏ ngay cả trước khi bắt đầu giãy dụa.
Về sau Đại Mân Huyên ra nước ngoài, khoảng cách vật lý giữa hai người bị kéo xa vô hạn.
Sau nữa, Đại Mân Huyên về nước, các nàng lại cùng làm việc ở Từ Mục, nhưng mỗi lần gặp lại, hoặc là trên bàn ăn của Chu gia, hoặc là cùng nhau tham dự tiệc xã giao.
Mà âm thầm, luôn luôn có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào lời nói và việc làm của các nàng.
Chu Côn Ngọc đã sớm nhận định nàng và Đại Mân Huyên sẽ càng lúc càng xa, nhưng vì sao hôm nay Đại Mân Huyên lại ngồi ở chỗ này, nói ra một từ ‘thích’ mà nàng không tưởng tượng được.
Nàng xoay mặt đi, cũng ngăn tay của Đại Mân Huyên lại.
Đại Mân Huyên sửng sốt.
Chu Côn Ngọc mỉm cười: “A tỷ, chị nói ‘thích’ là có ý gì?”
Đại Mân Huyên nhìn nàng, đuôi mắt hơi phiếm hồng do uống rượu.
Chu Côn Ngọc ngăn cản Đại Mân Huyên đến gần, tiếp tục hỏi: “Chị nói ‘thích’, là muốn ở bên em sao?”
Chu Côn Ngọc cảm thấy bản thân thực sự là ở lâu cùng Tân Kiều nên giống em ấy, trước đây nàng sao có thể hỏi trực tiếp như vậy?
Nàng và Đại Mân Huyên đã quen quanh co, cái gì cũng không làm rõ.
Nhưng nàng không nên như vậy.
Không nên cố ý kéo giãn khoảng cách trong buổi tiệc, không nên một mình vô duyên vô cớ đến đây. Không nên ngồi trên bàn ăn giả vờ ung dung mỉm cười khi nói đến quan hệ giữa đối phương và người khác.
Đại Mân Huyên không đáp lời, mà cứ thế nhìn nàng.
Sau đó nâng tay, cởi từng chiếc cúc áo.
Áo sơmi phẳng phiu, cho đến bây giờ luôn mang theo sự ổn trọng rụt rè. Cho đến lúc này bị công phá lớp phòng ngự, lộ ra một đoạn cần cổ tuyết trắng của Đại Mân Huyên.
Mà da của Đại Mân Huyên quá mỏng, hơn nữa đã uống rượu, không cần chạm cũng biến thành màu phấn hồng nhàn nhạt tựa như dính son môi.
Chu Côn Ngọc kinh ngạc: “Chị làm gì vậy?”
Đại Mân Huyên nhìn lễ phục tinh xảo màu ánh trăng của Chu Côn Ngọc.
Đường nét bả vai của Chu Côn Ngọc rất xinh đẹp, tựa như dãy núi trùng điệp, màu da cũng trắng nõn tựa như tuyết phủ.
Đại Mân Huyên nhẹ giọng hỏi: “Lẽ nào em chưa từng nghĩ đến sao?”
Nàng ấy ép giọng nói xuống rất thấp: “Chị đã từng nghĩ.”
Chu Côn Ngọc không khỏi giật mình.
Hai người trong phòng không hề biết, lúc này Tân Kiều đang lẳng lặng đứng trên ban công tối đen, cô rũ mắt, không nhìn thấy hai người.
Chu Côn Ngọc lấy lại bình tĩnh, nắm lấy cổ tay đang muốn tiếp tục cởi cúc áo của Đại Mân Huyên, ngăn cản động tác của nàng ấy: “Chị còn không trả lời em, chị nói ‘thích’ đến cùng là có ý gì?”
Đại Mân Huyên: “Chu Tể Ngôn, Trần Tổ Minh, bọn họ không là gì cả.”
“Tỏ vẻ thỏa hiệp, trái lại có thể khiến chúng ta nhận được nhiều tự do hơn. Làm được chuyện người nhà cần chúng ta làm, bọn họ sẽ không xen vào chuyện của chúng ta nhiều như vậy nữa.”
“Chị mất rất nhiều năm mới nghĩ thông suốt điểm này, vì sao em còn nghĩ không thông?”
Chu Côn Ngọc bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của bản thân: “Chị từ Thủy Thành đến đây?”
Đại Mân Huyên gật đầu: “Chị nói là đột nhiên có việc gấp, bảo tài xế đưa chị về.”
“A Ngọc.” Đại nhị tiểu thư luôn tự hạn chế đến nội thương, nói ra một câu khác người nhất cuộc đời mình: “Để chị giao bản thân cho em.”
Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi: “Sau đó thì sao, tiếp tục kết hôn với anh trai em?”
Nàng đột nhiên phát hiện, thật ra nói ra rõ ràng cũng không khó khăn giống như nàng tưởng tượng.
So với luôn rầu rĩ để ở trong lòng thì tốt hơn nhiều.
Sống hiên ngang giống như Tân Kiều, quả nhiên vui sướng.
Đại Mân Huyên bị nàng làm kinh ngạc: “Chị có thể không phát sinh quan hệ với anh ấy.”
Ý cười trên khóe môi của Chu Côn Ngọc không giảm còn tăng: “Nhưng chị phải kết hôn với anh ấy, đúng không?”
Cổ áo áo sơmi của từ trước đến nay luôn dựng thẳng, lúc này đã có phần rũ xuống, xương quai xanh ẩn hiện bắt đầu lộ ra một tia chật vật.
Nàng bắt đầu nhìn xung quanh.
“Sao em lại thuê một căn hộ như vậy?”
“Em không cảm thấy có vấn đề gì?”
“Vì cô ấy, đúng không?”
Chu Côn Ngọc: “Chị quen biết em lâu như vậy, còn cần phải hỏi em vấn đề này sao?”
Ánh mắt của Đại Mân Huyên bình tĩnh trở lại, dường như đang tiêu hóa chuyện này, sau đó nhẹ giọng nói: “Chị không ngại.”
“Nhiều năm như vậy rồi, chị biết em rất áp lực, em muốn phát tiết, muốn tìm kích thích.”
Đại Mân Huyên đưa tay vén mái tóc xõa trên vai Chu Côn Ngọc, giống như vô số lần lúc nhỏ.
Thật ra Chu Côn Ngọc đã cân nhắc rất nhiều lần: Nàng đối với Tân Kiều rốt cục có bao nhiêu tình yêu?
Nàng yêu một người hoàn toàn tương phản với nàng giống như Tân Kiều, có phải bởi vì trong tiềm thức quả thật là vì nàng muốn phản kháng Chu gia?
Những nụ hôn triền miên, những cái ôm lưu luyến, những phút tận tình không có ngày mai.
Có phải chỉ là để phát tiết hay không?
Nhưng cuối cùng, giống như một hòn đá lộ ra sau khi thủy triều rút đi, đôi mắt trong trẻo của Tân Kiều hiện lên trong đầu nàng.
Phẫn nộ, xung động, thuần túy, vui vẻ.
Nàng phát hiện trong lòng mình khắc ghi mỗi một sự thay đổi trong đôi mắt ấy. Mà bất kể thay đổi như thế nào, cho dù là cưỡng chế phẫn uất trong lúc thân mật, đôi mắt ấy vẫn trong sáng như lúc ban đầu.
Nàng lắc đầu, khẳng định với Đại Mân Huyên: “Không phải phát tiết.”
Sắc mặt của Đại Mân Huyên thay đổi: “Em sẽ không nói với chị là em thực sự thích cô ấy chứ?”
Chu Côn Ngọc nở nụ cười, lại lắc đầu: “Không, a tỷ, em yêu em ấy.”
Đại Mân Huyên giật mình bất động tại chỗ.
“Không thể nào.” Không biết qua bao lâu, ngữ khí của Đại Mân Huyên giống như đang chỉ ra một bài toán mà Chu Côn Ngọc giải sai lúc còn đi học: “Hai người quá khác biệt.”
Chu Côn Ngọc hỏi ngược lại: “Vì sao nhất định phải giống nhau?”
“Bởi vì học thức, giáo dưỡng, kinh tế, thậm chí là sở thích, đều quyết định hai người ở chung sẽ vô cùng trắc trở.”
Chu Côn Ngọc hồi tưởng lại: “Em không cảm thấy như vậy.”
Khóe môi cong cong của nàng khi hồi tưởng làm đau đớn Đại Mân Huyên: “Em sẽ hối hận.”
Chu Côn Ngọc nhắc nhở tôi ấy: “A tỷ, không còn sớm nữa, chị cần phải đi.”
“Còn muốn trở về Thủy Thành sao? Em gọi xe đưa chị đi?”
Đại Mân Huyên lắc đầu: “Chị quay về nhà mình.”
“Sau đó thì sao?” Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Chị vẫn sẽ gặp lại anh trai em, vẫn sẽ kết hôn với anh ấy.”
“A tỷ, chị nói em nghĩ không thông cũng được, nói em mê muội cũng được, em đã nói rồi, thứ em muốn không phải như vậy.”
Chu Côn Ngọc đứng lên: “Chị trở về đi.”
Đại Mân Huyên lảo đảo đứng lên: “Không sao cả, hiện tại em nghĩ không thông, chị sẽ đợi đến khi em nghĩ thông suốt.”
Nàng ấy cầm túi xách lên, Chu Côn Ngọc suy nghĩ một chút, vẫn cầm áo khoác đuổi theo: “Em tiễn chị.”
Nàng chưa từng nhìn thấy Đại Mân Huyên uống rượu.
Bước chân của Đại Mân Huyên thoáng chao đảo, Chu Côn Ngọc vừa muốn đỡ lấy, cửa bản công bỗng nhiên mở ra.
Không biết Tân Kiều đã đứng trong bóng tối bao lâu, theo ánh đèn trong phòng chảy ra ngoài, cô khẽ nheo mắt lại.
Trên gương mặt thanh tú, không có bất cứ biểu cảm nào.
Nếu như Chu Côn Ngọc mở từ lúc bước vào cửa, nếu như đêm nay nàng không chán ghét mà trực tiếp đá rơi giày cao gót rồi lại không mang dép lê, như vậy nàng đã sớm nhìn thấy đôi giày của Tân Kiều trên tủ giày, sớm phát hiện Tân Kiều thật ra đang ở đây.
Đến hiện tại hiện tại, mỗi người đứng yên lặng, không ai lên tiếng.
Ánh đèn trắng bệch.
Ban công tối đen như mực.
Mà ở giữa là hỗn độn, là tâm tư màu hổ phách không thể nói rõ.
Cho đến khi Tân Kiều mở miệng: “Xin lỗi, không phải cố ý nghe lén hai người nói chuyện, chỉ là tình huống vừa rồi tôi thực sự không biết nên xen vào như thế nào. Hơn nữa yên tâm đi, tôi không nhìn lén hai người.”
Chu Côn Ngọc khẽ động cánh môi.
Nhưng mà Tân Kiều lại nhìn về phía Đại Mân Huyên: “Đại tiểu thư, nếu không ngại thì để tôi tiễn chị.”
Chu Côn Ngọc: “Để chị tiễn…”
Tân Kiều: “Chị mặc lễ phục, nửa đêm bất tiện.”
Đại Mân Huyên lúc này mới lên tiếng: “Được, Tân tiểu thư, làm phiền cô tiễn tôi.”
Ba người cùng nhau đi tới cửa, Tân Kiều nhìn Chu Côn Ngọc một cái, dưới ánh mắt không có chút nhiệt độ của cô, Chu Côn Ngọc lui về phía sau nửa bước, cửa đã bị Tân Kiều đóng lại.
Tân Kiều và Đại Mân Huyên ra khỏi cửa, cô hỏi nàng ấy một câu: “Có thể đi được không?”
Đại Mân Huyên: “Có thể.”
Trong thang máy, hai người đứng yên lặng, chưa từng nói lời nào.
Lúc ra khỏi tiểu khu, Tân Kiều nói: “Ở đây chờ một chút.”
Cô để Đại Mân Huyên nghỉ ngơi dưới tàng cây, còn bản thân đến ven đường đón xe.
Tiểu khu này vị trí không thể so sánh với khu nhà ở cao cấp của Chu Côn Ngọc, chênh lệch thể hiện ở thang máy, khuôn viên, cổng tiểu khu, thậm chí thể hiện ở những ngọn đèn đường bên ngoài tiểu khu.
Đèn đường mờ nhạt không quá sáng sủa, ánh đèn chiếu xuống khiến cả con đường biến thành một dòng sông phủ sương mù.
Tân Kiều biết Đại Mân Huyên đứng dưới tàng cây cô cô, ánh mắt như vậy khiến cô cảm thấy nước sông không cao quá thắt lưng.
Cô đứng giữa dòng sông, được nước sông cọ rửa, không biết hai chân nên đặt ở chỗ nào, nhưng một khi thả lỏng, cả người cô sẽ bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi.
Bóng đêm tĩnh lặng, thỉnh thoảng có xe lái ngang qua, người trên xe nhất định không biết, cô và Đại Mân Huyên thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng linh hồn lại đang giãy dụa như thế nào.
Dĩ nhiên còn bao gồm cả Chu Côn Ngọc trên lầu.
Xe taxi đến, Tân Kiều đưa tay gọi lại, rồi xoay người, không đợi cô gọi, Đại Mân Huyên đã cầm túi xách đi về phía bên này.
Cô mở cửa xe, Đại Mân Huyên lên xe.
Bình thường cô sẽ ngồi ghế phụ, nhưng lúc này đây, cô và Đại Mân Huyên cùng nhau ngồi ở ghế sau.
Đại Mân Huyên cũng không bất ngờ, tự nhiên mà ngồi vào trong, nhường ra vị trí cạnh cửa.
Xe taxi luôn chạy rất nhanh, không ai nói chuyện, chỉ có radio đang phát chương trình tư vấn tình cảm, cửa sổ ghế phụ mở ra, gió đêm cuộn trào mãnh liệt, thổi loạn mái tóc đuôi ngựa của Tân Kiều và mái tóc ngắn của Đại Mân Huyên.
Đại Mân Huyên dùng ngón út vén tóc ra sau tai.
Tân Kiều đề nghị đưa Đại Mân Huyên về, nguyên nhân là cô muốn nhìn xem Đại Mân Huyên là người như thế nào.
Trước đây cô từng gặp Đại Mân Huyên ba lần, một lần là lúc câu lạc bộ xảy ra chuyện nguy hiểm, một lần là ở trạch viện Chu gia, một lần là ở Từ Mục lúc Tân Mộc nằm viện, lúc đó cô và Chu Côn Ngọc đang trú mưa dưới mái hiên, Đại Mân Huyên tới đón Chu Côn Ngọc đi.
Còn những lần vội vã thoáng gặp trong bệnh viện, có thể không tính vào. Cho nên, thật ra cô hoàn toàn không hiểu biết về Đại Mân Huyên.
Ấn tượng của cô đối với Đại Mân Huyên là giỏi giang, trầm ổn, xinh đẹp, giống như một MC nổi tiếng, nhưng có chút ra vẻ.
Đêm nay ngẫu nhiên phá vỡ cục diện, khiến cô phải bắt đầu xem kỹ Đại Mân Huyên một lần nữa.
Đồng thời một lần nữa gán lại định nghĩa cho nàng ấy — người mà Chu Côn Ngọc sắp rung động trong quá khứ.
Có phải Đại Mân Huyên cũng mang mục đích quan sát tương tự, cho nên mới đồng ý để cô đưa về nhà hay không.
Hỏi một số vấn đề bên ngoài là vô nghĩa, cho nên hai người chỉ cùng ngồi ở ghế sau của taxi, yên lặng cảm nhận khí thế của đối phương.
Cho đến lúc xe chạy đến gần nhà của Đại Mân Huyên, Đại Mân Huyên xuống xe: “Cảm ơn.”
Tân Kiều rất đạm nhạt gật đầu một cái, một lần nữa lên xe.
Đại Mân Huyên gõ cửa sổ xe.
Tân Kiều hạ cửa kính xuống.
“Cô muốn trở lại tìm em ấy sao?”
Tân Kiều gật đầu: “Con người tôi không thích cái gì cũng là một mảnh mơ hồ, cho nên, có vài câu muốn hỏi rõ ràng.”
Xe taxi chạy như bay giữa dòng sông màu hồ phách, đây là chỗ vừa dịu dàng vừa tàn khốc của bóng đêm.
Xây dựng ra một bầu không khí tựa như rượu, nhấm chìm bao nhiêu con người đang thương tâm.
Trong đó, có bao nhiêu người vạn kiếp bất phục, có bao nhiêu người sống sót sau tai nạn.
Xe một đường chạy đến bên ngoài Nam Hối Cảnh Uyển, Tân Kiều đi vào tiểu khu rồi lên lầu.
Vẫn chưa kịp dùng chìa khóa mở cửa, cửa đã trực tiếp được mở ra từ bên trong.
Chu Côn Ngọc khoanh hai tay tựa lưng vào tường, không biết đã đứng trước cửa bao lâu.
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của nàng toát ra vẻ mỹ lệ và yếu đuối, nhưng Tân Kiều không phải đến nơi này để thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Cô vào trong, Chu Côn Ngọc theo sau lưng cô: “Muốn uống nước không?”
Tân Kiều liếc mắt nhìn ly nước Đại Mân Huyên đã uống, hiện còn đặt trên bàn trà: “Được.”
Cô phát hiện trong lòng một khi đã xác định một ý nghĩ nào đó, thì sẽ thể hiện ra một loại bình tĩnh kỳ lạ.
Chu Côn Ngọc rót nước, cô bưng lên uống một ngụm, Chu Côn Ngọc yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô, làn váy của lễ phục thoạt nhìn giống như một chiếc đuôi cá.
Mở miệng mở miệng: “Em không muốn nghe trộm, nhưng, em quả thật đã nghe thấy.”
Chu Côn Ngọc gật đầu, có chút uể oải đỡ lấy gáy của mình.
Tân Kiều: “Cho nên trước đó chị nói không có cơ hội rung động, là bởi vì đối tượng chị muốn rung động, là… Đại Mân Huyên.”
Gia tộc của các nàng không cho nàng có cơ hội như vậy.
Chu Côn Ngọc: “Phải.”
Tân Kiều cong nhẹ khóe môi.
“Trước đó người chụp lén chúng ta chính là cô ấy, cô ấy còn theo dõi chị, cho nên có thể tìm tới nơi này.”
Chu Côn Ngọc gật đầu một cái.
“Đêm nay cô ấy đến tìm chị để làm gì?”
“Chị ấy đến để nói với chị, chị ấy thích chị.”
“Cô ấy không phải chị dâu tương lai của chị sao?”
Chu Côn Ngọc cười nhạt: “Có phải em cảm thấy chị rất xấu xa?”
Tựa như trước đây lúc ân ái, Chu Côn Ngọc thích đem tất cả những ngôn từ ác liệt nhất, không e dè, thậm chí khẩn cấp gán lên người mình.
Tân Kiều lắc đầu.
Chu Côn Ngọc: “Em không hỏi chị vì sao muốn cự tuyệt sao?”
Tân Kiều yên lặng một lúc lâu, mới hỏi: “Vì sao?”
Chu Côn Ngọc chống khuỷu tay này lên cánh tay kia, xoa nhẹ huyệt Thái Dương: “Bởi vì chị đã nói với em, cuộc đời này chị chỉ thử rung động một lần, là đối với em. Chị yên em, Tân Kiều, em không tin sao?”
Tất cả phát sinh đêm nay đều khiến nàng cảm thấy uể oải, nhưng một khi liên quan đến tình cảm chân thực thì nàng bắt buộc phải đối mặt.
Tân Kiều lắc đầu, thản nhiên nói: “Em quả thật không tin.”
Chu Côn Ngọc suy nghĩ một chút: “Muốn chị hôn em?”
Giống như lần trước, khiến Tân Kiều tin tưởng.
Tân Kiều lại lắc đầu: “Chị cự tuyệt cô ấy là bởi vì chị biết, cô ấy sẽ kết hôn với anh chị.”
“Chị sẽ không chấp nhận ở bên cô ấy trong trạng thái này, bởi vì chị quý trọng cô ấy. Chị căn bản không muốn, cũng không bằng lòng phá hoại sự trong sạch và hoàn mỹ của cô ấy.”
“Vậy còn em?”
Chu Côn Ngọc sửng sốt rồi bỗng rơi vào lặng lẽ.
Nàng giống như chờ một lời tuyên án mà bản thân đã biết từ trước, chờ Tân Kiều nói xong.”Chị một bên tiếp xúc với Trần Tổ Minh, một bên tìm em giảng hòa.”
“Chị không muốn có bất luận quan hệ không trong sạch nào với cô ấy, nhưng lại bằng lòng cùng em ở chỗ này yêu đương vụng trộm.”
“Chu Côn Ngọc, vì sao chị dám nói chị yêu em?” Tân Kiều nhếch môi: “Sự trong sạch của em không phải là trong sạch sao, tôn nghiêm của em không phải là tôn nghiêm sao?”