Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 63

Chương 63

 

Chu Côn Ngọc nhìn chằm chằm ly nước nóng trên bàn, hơi nước vẫn còn lượn lờ.

“Dù sao chị cũng phải thử xem.” Nàng nói như vậy.

“Đến cùng chị đang sợ cái gì? Chẳng lẽ còn có người muốn lấy mạng em sao?”

Tân Kiều nói những lời này vốn là muốn đánh cược tất cả, nhưng chỉ đổi lấy sự yên lặng của Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều nhếch khóe môi: “Em phải đi.”

Chu Côn Ngọc: “Lần sau còn đến nữa không?”

Tân Kiều không trả lời, chỉ để lại tiếng đóng cửa nặng nề, không phải ‘rầm’ một tiếng sảng khoái, mà vô cùng đè nén.

Chu Côn Ngọc vuốt ve vành tai của bản thân, theo Trung y, trên vành tai có rất nhiệt huyệt đạo quan trọng, thường xuyên xoa bóp có thể giảm bớt tỳ khí trong lòng.

Nước nóng trên bàn dần trở nên lạnh lẽo, hơi nước biến mất tựa như sương mù trong rừng rậm tan đi, mộng ảo biến mất, rể cây lộ ra, cùng với đó là những con sâu lông.

Chu Côn Ngọc nghĩ, vì sao người với người một khi liên quan đến tình cảm sẽ luôn rơi vào hoàn cảnh gian nan như vậy.

Thứ sáu, trong bữa ăn tối trên bàn ăn tại trạch viện Chu gia.

Sắc mặt của Chu Thừa Hiên không được tốt lắm: “A Ngọc, nghe nói lần trước cháu từ chối tham gia tiệc xã giao với Tổ Minh?”

“Vâng, đêm đó trong tổ có một cuộc họp.”

“Ông nghe Tiểu Du nói bệnh nhân đó không phải cháu phụ trách, cháu chỉ là người dự thính. Chuyện của bệnh viện đương nhiên quan trọng, nhưng vì sự phát triển của toàn bộ tập đoàn, bên nào nặng bên nào nhẹ, cháu phải hiểu rõ.”

Chu Côn Ngọc cúi mặt nhìn chén tổ yến, hơi nước trong veo lượn lờ quanh hàng mi của nàng, nàng biết tất cả mọi người đều đang nhìn.

Nàng buông muỗng, nhìn về phía Chu Thừa Hiên.

Thật ra nàng cô rất muốn hỏi một câu, ông nội, mạng người và sự phát triển của tập đoàn, bên nào nặng bên nào nhẹ, chính ông có thể hiểu rõ sao?

Có phải ông đã quên vượt trên thân phận người sáng lập tập đoàn Từ Mục, ông còn từng là một bác sĩ?

Lúc này Đại Mân Huyên gọi một tiếng: “A Ngọc.”

Ánh mắt mọi người lại hướng về phía Đại Mân Huyên.

Đại Mân Huyên khẽ siết nhẹ nắm tay: “A Ngọc gần đây quá mệt mỏi, mỗi ngày cháu đều đi làm cùng em ấy, nên cháu hiểu rất rõ.”

Trầm Vận Chi cười nói: “A Huyên, từ nhỏ con đã hiểu rõ người em gái này nhất.” Trong lúc nói chuyện, bà hàm ý sâu xa nhìn Đại Mân Huyên một cái: “Nếu nói mệt, ai không mệt, ông nội đến bây giờ còn phải lo lắng vì tập đoàn, còn có A Ngôn, cho dù trở về nước, nhưng mặc kệ là dì hay là con cũng không thấy bóng dáng nó đâu.”

Chu Côn Ngọc tiếp tục đề tài, bình tĩnh nói: “Tiệc xã giao lần sau, cháu sẽ dành thời gian tham dự.”

Chu Thừa Hiên đến mức thì ngưng: “Ông biết, cháu là cháu ngon của Chu gia.”

Đề tài này, cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua.

Chu Côn Ngọc nghĩ, một tiếng vừa rồi của Đại Mân Huyên quá rõ ràng rồi.

Đại Mân Huyên vẫn luôn sợ nàng xung động chất vấn Chu Thừa Hiên, cho nên mới nóng lòng gọi nàng một tiếng như vậy, dường như cất giấu rất nhiều tâm tư, Chu Côn Ngọc nghe thấy, những người khác dĩ nhiên cũng nghe thấy.

Nhưng gia đình như Chu gia, chân chính nghe lọt vào tai chỉ là những điều bản thân muốn nghe, chân chính nhìn vào trong mắt chỉ là những thứ bản thân muốn nhìn. Cho nên mọi người ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả muỗng trong tay cũng không dừng một chút.

Sau khi ăn xong, bởi vì Chu Côn Ngọc thỏa hiệp, tâm tình của Chu Thừa Hiên chuyển biến tốt, ngâm nga theo hí khúc 《Tạo La Bào 》 đang phát trên TV.

Trầm Vận Chi nói với Đại Mân Huyên: “Vào phòng dì một chuyến, hôm nay một người bạn đề cử cho dì một cửa hàng áo cước, dì đưa chút thông tin cho con xem.”

Chu Côn Ngọc chăm chú nhìn diễn viên hí kịch trên màn hình: “Thì ra muôn hồng nghìn tía, dường như đều sẽ đến lúc đổ nát, cảnh sắc tươi đẹp thế nhưng sẽ có một ngày…”

Dường như hết sức chăm chú.

Đại Mân Huyên đứng lên đi theo Trầm Vận Chi, cả quá trình này nàng ấy cũng không nhìn Chu Côn Ngọc, nhưng bởi vì một cái ôm trên hành lang tối đen hôm đó, trong lòng lại có sóng ngầm vô hình dâng lên.

Chu Thừa Hiên ngâm nga theo TV: “Hoa mẫu đơn dù xinh đẹp, vẫn không thắng được mùa xuân…”

Không biết qua bao lâu, ông ấy gọi một tiếng: “A Ngọc.”

Chu Côn Ngọc lấy lại tinh thần: “Ông nội?”

“Ông hơi mệt, về phòng trước.”

“Vâng, ông nghỉ ngơi đi.”

Chu Tấn Bằng dẫn Chu Tể Nghiêu đi ra ngoài xã giao, phòng khách rộng lớn nhất thời chỉ còn lại một mình Chu Côn Ngọc.

Bảo mẫu đến hỏi: “A Ngọc, có cần dì lấy thêm trái cây cho cháu không?”

Chu Côn Ngọc: “Không cần.”

Nàng vốn định chờ đến khi Trầm Vận Chi cũng đi nghỉ rồi mới rời đi, nhưng không biết vì sao, hôm nay phòng khách quá mức xa hoa, nồng nặc mùa tạng hương, thậm chí là mùi trà Chu Thừa Hiên vừa pha vẫn chưa tiêu tan, đề đè ép nàng, khiến nàng gần như không thở nổi.

Nàng muốn rời khỏi đây, cho nên phải lên phòng của Trầm Vận Chi chào hỏi một tiếng, nói bệnh viện còn có việc.

Nàng đến ngoài cửa phòng của Trầm Vận Chi, dù không muốn nghe trộm nhưng cuộc đối thoại giữa Trầm Vận Chi và Đại Mân Huyên lại truyền đến..

Đối với việc nghe những từ như ‘hôn lễ’, ‘váy cưới’, nàng đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng cố tình chuẩn bị là một chuyện, chính tai nghe được lại là một chuyện khác.

Trầm Vận Chi: “A Huyên con xem, con da trắng, dáng người lại cao gầy, loại tơ tằm phục cổ này rất thích hợp với con. Đến ngày hôn lễ, bao nhiêu người sẽ khen nhà dì có phúc.”

Đại Mân Huyên yên lặng.

Có tiếng lật trang giấy, Trầm Vận Chi hỏi: “Con cảm thấy kiểu nào đẹp?”

Chu Côn Ngọc tựa lưng vào tường, nhìn đèn trang trí trong sân.

Tuy rằng ánh sáng nhu hòa nhưng trong bóng đêm sâu thẳm tóm lại là gai mắt, nàng cảm thấy đôi mắt đau mỏi, nhưng vẫn cố chấp nhìn mà không hề chuyển mắt.

Giọng nói của Đại Mân Huyên truyền đến từ trong phòng: “Dì quyết định đi, thẩm mỹ của dì luôn là tốt nhất.”

Chu Côn Ngọc nghe Trầm Vận Chi và Đại Mân Huyên nói những chuyện này, tâm tình rất phức tạp.

Rất nhiều năm trước, Trầm Vận Chi chính tại căn phòng này, từng dùng một cuộc trò chuyện ngoài mặt tựa như nhẹ nhàng để cắt đứt lần đầu tâm động còn chưa kịp biến thành thực chất của nàng.

Ngoài ra chính là, đồng bệnh tương liên.

Cho dù lý trí như Đại Mân Huyên, rõ ràng đã sớm chấp nhận số phận của mình, nhưng đến lúc Trầm Vận Chi thực sự bàn đến việc chọn váy cưới thì cũng sẽ rơi vào sự yên lặng đáng kể.

Như vậy còn nàng thì sao?

Nếu như nàng thật sự thỏa hiệp với gia đình, tiếp tục việc đính hôn với Trần Tổ Minh, sự tình tiếp tục phát triển, rồi sẽ phát triển đến mức độ nào?

Nàng hít sâu một hơi, thừa dịp Trầm Vận Chi và Đại Mân Huyên tạm ngừng trò chuyện, nàng gõ cửa bước vào: “Mẹ, bệnh viện còn có việc, con phải đi rồi.”

“Thật sự bận rộn như vậy sao?”

“Sau này thời gian đi xã giao với Tổ Minh sẽ nhiều hơn, nên có một số công việc phải sắp xếp trước.”

Trầm Vận Chi nở nụ cười: “Phải, biết con hiểu chuyện. Chỉ cần con có bến đỗ tốt, mẹ an tâm rồi.”

Đại Mân Huyên vẫn luôn cúi đầu, nhìn cũng không nhìn Chu Côn Ngọc một cái.

Chu Côn Ngọc rời khỏi phòng, đóng cửa lại thay các nàng, rồi yên lặng rời đi.

Bỗng nhiên nàng nhớ đến câu nói của Tân Kiều — chị chơi theo quy tắc của bọn họ, thật sự có thể đạt được kết quả chị mong muốn sao? Chỉ cần chị không nhảy ra khỏi bàn cờ, bọn họ vĩnh viễn là người đặt ra quy tắc.

Thứ hai đi làm, Chu Côn Ngọc phải thực hiện hai ca mỗ.

Cho đến lúc tan tầm, nàng có chút mệt mỏi, bản thân ngồi nghỉ ngơi trong phòng làm việc.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Hà Chiếu thò đầu vào: “Bác sĩ Chu?”

Nụ cười dịu dàng đã trở thành chiếc mặt nạ quen thuộc của Chu Côn Ngọc, không cần đến một giây liền có thể đeo lên mặt: “Tìm tôi có việc?”

Hà Chiếu có chút mất tự nhiên bước vào phòng, hai tay giấu ở sau lưng.

Cô ấy đến trước bàn làm việc của nàng, hai tay rốt cục đưa về phía trước, đặt một túi giấy màu trắng lên bàn: “Cái này cho chị.”

Chu Côn Ngọc nhìn một cái, là một nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ, rất nổi tiếng những năm gần đây, so với mức lương của Hà Chiếu loại mỹ phẩm này thực sự không rẻ.

Chu Côn Ngọc không cần cái này, nàng đang sử dụng một dòng sản phẩm dưỡng da của Pháp xa xỉ hơn nữa, nhưng nàng không nói gì, chỉ cười hỏi: “Cho tôi cái này để làm gì?”

“Y tá trưởng đã chuyển ca trực cho em, tuy rằng trong bệnh viện vốn có chế độ chế độ, nhưng tóm lại vẫn phải bận rộn một phen, thật ra rất khó đổi ca.”

“Bác sĩ Chu, thực sự rất cảm ơn chị.”

“Mời tôi ăn cơm.”

“A?”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Nếu muốn cảm ơn, buổi trưa ngày mai mời tôi ăn cơm, được chứ?”

Hà Chiếu ngây ngốc gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

“Ừm, lập tức trở về nghỉ ngơi đi.”

“Vậy, tạm biệt bác sĩ Chu.”

Ra khỏi phòng, Hà Chiếu thở phào nhẹ nhõm.

Thị trấn nhỏ một nghèo hai trắng, cô ấy chưa từng tặng quà cho người khác, nên rất sợ Chu Côn Ngọc sẽ không nhận. Thật ra cô ấy cũng có chút thấp thỏm vì hành vi này, rồi lại thực sự không biết phải làm sao biểu đạt lòng biết ơn của bản thân.

Buổi trưa hôm sau, cô ấy chờ trước cửa phòng làm việc của Chu Côn Ngọc.

Thời gian nghỉ trưa, Chu Côn Ngọc ra ngoài, vừa thấy cô ấy liền cười nói: “Được rồi, tôi không trốn đâu.”

Hà Chiếu cười nói: “Một bữa cơm em còn mời nổi, bác sĩ Chu gầy như vậy, chắc là ăn cũng không nhiều.”

Chu Côn Ngọc nhướng mày: “Vậy thì em coi thường tôi rồi.”

Hai người đi đến căn tin, Hà Chiếu yên lặng quan sát, Chu Côn Ngọc chọn những món rất gia đình, thịt xào ớt xanh, thịt kho tàu, đậu hũ Nhật Bản, cộng thêm một đĩa cải xào.

Lúc ngồi ăn, cũng là một đũa tiếp một đũa, không có sự kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư gì.

Nàng vừa ăn vừa trò chuyện với cô ấy: “Gần đây thế nào?”

“Vẫn như cũ, em đã dần quen tiết tấu công việc, nhưng phải dành thời gian tham gia khóa học trực tuyến, tự mình học tập. Cũng may gần đây cô em đến Bội Thành, đang ở cùng em, còn có thể giúp em nấu cơm.”

Chu Côn Ngọc đã biết chuyện này từ chỗ thám tử tư.

Mà sắp tới, chính là ngày Chu Thừa Hiên gây ra sự cố ý tế năm đó.

“Cô của em cố ý đến Bội Thành thăm em sao?” Chu Côn Ngọc bình tĩnh mỉm cười: “Quan hệ trong gia đình em thật tốt.”

“Quan hệ tốt thì tốt, nhưng thời gian này hàng năm cô em đều đến Bội Thành, trước đó em còn cảm thấy kỳ lạ, hỏi bà mới biết bà cảm thấy mùa xuân của Bội Thành rất đẹp, dù sao cũng đã làm việc ở Bội Thành nhiều năm như vậy rồi, sau khi về quê vẫn sẽ nhớ mùa xuân của Bội Thành.”

“Ừ.” Chu Côn Ngọc cắn một miếng ớt xanh.

“Bác sĩ Chu, chị đang nghĩ gì vậy?”

Chu Côn Ngọc nâng ánh mắt dịu dàng mỉm cười: “Chị nghĩ, gần đây quá bận rộn, đã lâu không ngắm nhìn mùa xuân của Bội Thành.”

Hà Chiếu: “Nhưng cô em đến cũng có chỗ bất tiện, em và cô từ nhỏ quan hệ rất tốt, lúc mắng cô mắng em cũng không nương tình, cái gì mà quần áo không xếp, tất ném lung tung, em bị mắng nóng nảy cũng muốn nhảy dựng lên cãi nhau với cô.”

Chu Côn Ngọc cong môi mỉm cười.

“Còn chị thì sao, quan hệ với người nhà có tốt không?”

Chu Côn Ngọc suy nghĩ một chút: “Chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau, cho nên, hẳn là xem như không tệ.”

Ăn cơm xong, hai người trở lại văn phòng, sau khi Hà Chiếu tạm biệt Chu Côn Ngọc thì nhận được một số tiền chuyển qua Wechat.

Chu Côn Ngọc: “Quà cảm ơn chỉ nhận một món là đủ rồi, ăn cơm của em, còn mỹ phẩm xem như tôi nhờ em mua hộ.”

Hà Chiếu tan tầm về nhà, nói với cô mình về việc này.

“Cháu thật sự cảm thấy bác sĩ Chu là người tốt.” Cô ấy cầm nửa quả táo Hà Ngữ Dung gọt cho mình, cắn răng rắc.

Hà Ngữ Dung vừa lau sàn vừa đẩy chân của Hà Chiếu ra: “Giơ chân lên.” Sau đó lại hỏi cô ấy: “Gia tộc lớn như bọn họ, có người tốt sao?”

“Sao cô lại nói như vậy, bác sĩ Chu là người tốt, cũng là bác sĩ tốt. Thành thật mà nói, trước đây cháu cũng có thành kiến với chị ấy, nhưng cô chỉ cần nhìn dáng vẻ của chị ấy mỗi lần làm phẫu thuật thì sẽ biết.”

Hà Ngữ Dung liếc mắt nhìn cô ấy một cái, môi giật giật nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà tiếp tục lau sàn.

Buổi chiều, Chu Côn Ngọc đổi ca trực với bác sĩ Tần bởi vì gần đây sức khỏe cô ấy không tốt lắm, trong lúc trực ban, bỗng nhiên xảy ra hỗn loạn.

Một vị bệnh nhân sáu mươi tuổi được đưa vào khoa cấp cứu, nói bản thân cảm thấy lồng ngực đau như bị dao đâm, sau khi uống thuốc thì càng đau hơn, hơn nữa cơn đau lan xuống eo lưng.

Mà trong số những cảnh sát đưa người bệnh đến, Chu Côn Ngọc nhìn thấy Tân Kiều.

Nàng ngẩn người, nghĩ thầm: Tân Kiều lúc đi làm nhiệm vụ đúng lúc gặp bệnh nhân đột nhiên phát bệnh?

Ánh mắt của Tân Kiều nhìn đến, có lẽ không ngờ hôm nay là ca trực của nàng, sự kinh ngạc khi gặp nàng bị sự lo lắng cho bệnh nhân che giấu.

Không kịp ngẫm nghĩ, Chu Côn Ngọc lập tức tìm hiểu tình huống của bệnh nhân.

Thời khắc phải giành giật từng giây, không cần nhiều lời, Chu Côn Ngọc kiểm tra hoàn tất, lúc ngẩng đầu lên bỗng chốc khẽ gật đầu với Tân Kiều giữa đám người.

Tân Kiều ngây ngẩng.

Cái gật đầu này của Chu Côn Ngọc cô đã rất quen thuộc.

Trước khi Tân Mộc làm phẫu thuật, Tân Kiều trải qua cảm giác sợi hãi chưa từng có từ sau khi Tân Lôi qua đời, khi đó sau khi Chu Côn Ngọc giải thích với cô những điều quan trọng trong ca phẫu thuật, nàng cũng từng gật đầu với cô như thế.

Cái gật đầu này, là một ám hiệu của Chu Côn Ngọc.

Cũng không thể nói rõ là hứa hẹn đối với bệnh nhân, hứa hẹn đối với người nhà bệnh nhận, hay là hứa hẹn đối với bản thân — “Tôi là bác sĩ, có tôi ở đây?”

Tân Kiều yên tâm, cùng đồng sự chờ ở bên ngoài phòng mổ.

Dương Gia và Tân Kiều cùng đến đây, giọng nói trẻ tuổi còn đang run rẩy: “Tân tỷ, bà ấy sẽ không sao đúng không?”

Bệnh nhân sinh hoạt tại vùng ngoại thành, rất tin tưởng vào các loại thảo dược, có một ngày mang cuốc lên núi, nhưng chưa cuốc được mấy cái thì một vật thể gỉ sét nghi là bom lộ ra.

Bà ấy hoảng hốt, không dám động đến, cũng may có mang theo điện thoại di động nên Tình huống lập tức báo cảnh sát.

Tình huống rắc rối, trung đội của Tân Kiều chạy đến hiện trường. Tân Kiều mặc trang phục bảo hộ đến gần, ra hiệu cho bà ấy giữ bình tĩnh, không nên cử động.

Bà cụ nói với cô: “Tim tôi có chút khó chịu, phải về nhà uống thuốc.”

Tân Kiều căng thẳng.

Đây hẳn là một quả bom tự chế, tương đối thô sơ, dỡ bỏ đối với cô độ khó không lớn. Nhưng bà cụ có thể kiên trì bao lâu, Tân Kiều phải tranh thủ thời gian.

Có lúc ‘nhanh’ và ‘ổn’ là hai tính từ mâu thẫn, nhưng ở chỗ Tân Kiều chúng buộc phải trở thành từ đồng nghĩa.

Cho đến lúc cô thành công dỡ bỏ thuốc nổ, tất cả mọi người mở thở phào nhẹ nhõm.

Bà cụ về nhà uống thuốc, mà bởi vì trước đây Tân Mộc có bênh tim nên Tân Kiều cũng lưu tâm hơn một chút, quan sát tình huống của bà ấy.

Nhìn thấy bà cụ càng lúc càng đau, cô lập tức cùng đồng sự đưa bà ấy đến bệnh viện Từ Mục nổi tiếng về khoa tim mạch.

Khi đó tình huống lúc nào rối loạn, trên mặt Tân Kiều không biết dính bùn từ lúc nào.

Lúc này ngồi trong bệnh viện, cô bình tĩnh hơn Dương Gia đang khóc đỏ mắt rất nhiều: “Đừng hoảng hốt.”

Trong giây phút này, giữa cô và Chu Côn Ngọc hình thành một loại liên kết kỳ diệu.

Cô ở hiện trường gỡ bom, dựa vào sự phán đoán và kinh nghiệm phong phú, giành giật từng giây từng phút với tử thần. Sau đó, gậy tiếp sức cứu giúp sinh mệnh được trao vào tay Chu Côn Ngọc.

Lúc này các cô là chiến hữu kề vai chiến đấu, không cần nhiều lời, chỉ cần một cái gật đầu lúc chuyền gậy.

Cô canh giữ ở trước cửa phòng phẫu thuật, cỗ vũ tinh thần cho chiến hữu: Chu Côn Ngọc, xin chị nhất định phải làm được.

Mà bên trong phòng mổ, Chu Côn Ngọc mặc trang phục bảo hộ chỉ lộ ra một đôi mắt kiên định, không ngừng tiếp nhận dụng cụ phẫu thuật từ tay trợ lý.

Mấy tiếng đồng hồ sau, ca mổ kết thúc, Tân Kiều và đồng sự bỗng chốc đứng lên.

Cửa sổ đối thoại trước phòng mổ được mở ra, người thân của bệnh nhân lảo đảo chạy đến, Tân Kiều xa xa đứng nhìn, chỉ có thể thoáng nhìn thấy khuôn mặt mệt đến tái nhợt của Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều bấm đầu ngón tay của bản thân: Chỉ cần chị dốc hết sức là được rồi.

Nhưng sau khi Chu Côn Ngọc trả lời vấn đề của người nhà bệnh nhân xong, lại tìm kiếm cô trong đám người, cho đến khi nhìn thấy cô, mới nhàn nhạt nở nụ cười, khẽ gật đầu với cô.

Trái tim của Tân Kiều thoáng chốc thả lỏng.

Cô nhẹ giọng nói với Dương Gia: “Ca mổ rất thành công.”

Dương Gia sửng sốt: “Tân tỷ làm sao biết được?”

Sau đó người nhà liền nghe hiểu những lời Chu Côn Ngọc nói, ôm tâm tình sống sót sau tai nạn vui mừng khóc rống.

“Ca mổ thật sự thành công rồi?” Dương Gia không nhịn được mà lau nước mắt: “Thật tốt quá, thật tốt quá.”

Ánh mắt của Chu Côn Ngọc một lần nữa dừng trên người Tân Kiều, tính cách của hai người đã quyết định cả hai sẽ là người nhìn như bình tĩnh nhất giữa đám đông, nhưng lúc này Tân Kiều khẽ cong môi mỉm cười mà không bị người nào phát hiện.

Làm tốt lắm, Chu Côn Ngọc.

Hôm nay cô đã tổn hao rất nhiều tinh lực, khuôn mặt trắng nõn không biết dính bùn từ lúc nào, lại đồng nhất với vẻ uể oải trên mặt Chu Côn Ngọc, hóa thành huân chương vinh quang của thời khắc này.

Sau đó, Tân Kiều và Dương Gia quay về đội, cho đến lúc này cô và Chu Côn Ngọc chưa nói với nhau dù chỉ một câu.

Chu Côn Ngọc ra khỏi phòng phẫu thuật, lại bất ngờ nhìn thấy một người ở trên hành lang — chính là Hà Ngữ Dung.

Hà Ngữ Dung đến bệnh viện làm gì?

So với dáng vẻ khi vừa rời khỏi Từ Mục, Hà Ngữ Dung đã già đi không ít, nhóm đồng nghiệp năm đó gần như toàn bộ đều đã nghỉ việc, lúc này bà ấy trùm mũ áo khoác, thoạt nhìn không khác gì những người nhà bệnh nhân thông thường.

Bà ấy chỉ liếc nhìn Chu Côn Ngọc một cái, nhìn thấy Chu Côn Ngọc đã phát hiện ra mình liền quay đầu vội vã rời đi.

Chu Côn Ngọc vô thức có một suy nghĩ — Hà Ngữ Dung là đến xem nàng.

Rốt cục bận rộn cả một ngày, Chu Côn Ngọc không vội vã rời đi, mà đi lên tầng cao nhất của bệnh viện.

Không biết ai đã bỏ quên thuốc lá và bật lửa ở chỗ này, Chu Côn Ngọc liền tự châm cho mình một điếu.

Mặt trời chiều đỏ như máu, bao trùm lấy băng lãnh tạo ra sự ấm áp giả tạo, khói thuốc lượn lờ giữa kẽ tay, cảm nhận hương vị cay đắng khác với loại thuốc lá mà Tân Kiều hút.

Gió thổi đến, lại tan đi.

Chu Côn Ngọc nhìn những tòa chung cư phía xa, qua một lúc nữa cuộc ác chiến giữa mặt trời chiều và bóng đêm sẽ ngã ngủ, dấy lên ánh đèn của vạn gia.

Mỗi một ngọn đè là một gia đình, có ba mẹ, có con cái, có một sinh mệnh tươi sống.

Chu Côn Ngọc yên lặng nghĩ đến ánh mắt Hà Ngữ Dung nhìn nàng lúc chiều.

Hà Ngữ Dung là y tá làm việc năm đó, nhất định biết chân tướng về sự cố chữa bệnh của Chu Thừa Hiên, nhưng thám tử tư trao đổi hồi lâu, Hà Ngữ Dung vẫn không muốn nói.

Hôm nay Hà Ngữ Dung đến bệnh viện xem nàng, có lẽ chứng tỏ nội tâm của bà ấy đang buông lỏng.

Đến xem nàng có phải một người đáng giá tin cậy hay không.

Lần trước vô tình từ trong tay vị biên tập đến từ nước Mỹ bắt được thời gian biểu của năm đó, Chu Thừa Hiên cố ý điều chỉnh thời gian gặp phóng viên, để chuẩn bị cho ca mổ có độ khó cao, nhưng trong lòng ông ấy cũng không hoàn toàn nắm chắc, cho nên xử lý rất kín đáo.

Nhưng đây chỉ là chứng cứ gián tiếp, nàng cần một người nói ra chân tướng, ví dụ như Hà Ngữ Dung.

Nếu như nàng thật sự có thể lấy được chứng cứ của sự việc năm đó thì sao?

Đi tìm Chu Thừa Hiên đàm phán, nói bản thân không muốn kết hôn, muốn ở bên Tân Kiều?

Vì danh dự và lợi ích của tập đoàn, thậm chí vì giá cổ phiếu của tập đoàn, Chu Thừa Hiên hẳn là sẽ đồng ý. Nàng chỉ là một quân cờ, cũng không mù quáng phóng đại giá trị của bản thân, Chu Thừa Hiên buông tha quân cờ như nàng, thì có thể nắm lại cả một bàn cờ, cớ sao không làm.

Điếu thuốc trong tay không biết đã cháy hết từ lúc nào.

Chu Côn Ngọc lại nghĩ đến đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tân Kiều, cô hộ tống bệnh nhân đến, đột nhiên va chạm vào ánh mắt của nàng.

Có nhiều lúc Tân Kiều đánh cược tính mạng của bản thân đi lại giữa ranh giới sinh tử, mới có thể cứu được một sinh mệnh khác từ trong tay tử thần.

Dù sao, đó là sinh mệnh, là sự tồn tại đáng tôn trọng nhất trên thế giới.

Cho nên nếu như nàng thực sự muốn mặc kệ ba sinh mệnh năm đó, mặc kệ ảnh hưởng đối với tương lai của khoa ngoại lồng ngực, cứ như vậy vùi lấp sai lầm của Chu Thừa Hiên, đi đổi tự do yêu đương cho bản thân sao?

Chu Côn Ngọc ném điếu thuốc vào thùng rác, lại hóng gió chốc lát để xua đi mùi khói thuốc rồi mới xoay người xuống lầu.

Ngày hôm sau lúc đi làm, nàng nhìn thấy bên ngoài văn phòng có hai người già, y tá dở khóc dở cười muốn kéo bọn họ đi.

Vừa thấy Chu Côn Ngọc đến gần, hai người run rẩy muốn quỳ xuống, Chu Côn Ngọc sợ hãi cùng y tá mỗi người kéo lấy một người đứng lên.

Y tá nhỏ giọng nói: “Là ba mẹ của bệnh nhân hôm đó.”

Hai cụ già hơn tám mươi tuổi, thân thể vẫn khoẻ mạnh, xem như một việc may mắn.

Bên cạnh là một giỏ trứng gà, cộng thêm một túi nấm lướn, thật không biết hai người già làm sao dọn tới được: “Bác sĩ Chu, chúng tôi thực sự không biết làm sao cảm ơn cô, mong cô đừng ghét những thứ nông sản này. Cô đã cứu mạng con gái chúng tôi, cô chính là Bồ Tát sống…”

Chu Côn Ngọc: “Bác sĩ không phải Bồ Tát.”

“Có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến một ca phẫu thuật, sống chết của một người cũng không phải dựa vào một bác sĩ thì có thể quyết định.”

Hai người già ngẩn người.

Y tá nhỏ giọng gọi cô: “Bác sĩ Chu.”

Bác sĩ Chu luôn luôn hòa nhã dịu dàng vì sao đột nhiên lại nói những lời này.

Chu Côn Ngọc mím môi.

Nàng đang nói cái gì?

Nói như vậy, là đang tìm cớ cho Chu Thừa Hiên sao?

Cũng là vì nàng muốn dùng chuyện đó đến đàm phán với Chu Thừa Hiên cho nên mới tìm cớ cho bản thân sao?

Chu Côn Ngọc hít sâu một hơi, khôi phục nụ cười hòa nhã: “Cháu chỉ muốn nói, con gái của hai vị rất may mắn, không phải công lao của cháu.”

“Bác sĩ Chu quá khiêm tốn rồi, tâm ý của chúng tôi cô nhất định phải nhận lấy.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười lấy một quả trứng từ trong giỏ trúc: “Như vậy xem như nhận rồi, đúng không?”

“Vậy sao được, quá ít rồi.”

Chu Côn Ngọc lại mỉm cười lấy thêm một quả: “Cô ấy cũng lấy một quả, như vậy được rồi chứ?”

Thật vất vả mới tiễn chân hai vị người cao tuổi, Chu Côn Ngọc đưa quả trứng cho y tá: “Luộc giúp tôi, ngày mai mang đến làm điểm tâm.”

“Không phải đâu bác sĩ Chu.” Cô ấy biết Chu Côn Ngọc có một căn chung cư cạnh bệnh viện: “Chị ngay cả trứng cũng không biết luộc a? Hoàn toàn không biết nấu ăn?”

Chu Côn Ngọc cười: “Đã lâu không nấu rồi.”

Hương vị cuộc sống Tân Kiều lưu lại trong khoảng thời gian đó, đã sớm tan hết rồi.

Buổi tối thứ năm, trên bàn ăn tại trạch viện Chu gia.

Chu Côn Ngọc ăn tổ yến nhưng có chút không yên lòng.

Dù sao trong điện thoại của nàng cũng có tin nhắn do N gửi đến, Hà Ngữ Dung muốn gặp mặt nàng.

Trầm Vận Chi đang nói: “Tổ Minh mời cả nhà chúng ta đến nhà hàng Pháp do anh họ của cậu ấy mở để mếm thử.”

Chu Tể Nghiêu cười: “Tổ Minh, Tổ Minh, giọng điệu của mẹ càng ngày càng thân thiết rồi.”

Trầm Vận Chi liếc anh ta một cái: “Đứa nhỏ này.”

Chiếc muỗng trong tay Chu Côn Ngọc va vào thành chén, rõ ràng là gốm sứ cao cấp, lại phát ra âm thanh trầm đục.

Nàng chăm chú nhìn tay của mình, Trầm Vận Chi Trầm Vận Chi đang nhìn nàng, Đại Mân Huyên cũng đang nhìn nàng.

Nàng ngẩng đầu cười nói: “Trong khoảng thời gian này con quả thật quá mệt mỏi rồi, ăn tổ yến cũng có thể thất thần.”

Trầm Vận Chi nhìn nhiều hơn nữa thì thế nào.

Bất kể trong lòng nàng tính toán cái gì, nụ cười của nàng vẫn không chút kẽ hở.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!