Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 54

Chương 54

 

Bên kia Chu Côn Ngọc bắt xe đến địa điểm huấn luyện.

Buổi trưa lúc tổ chức tiệc đứng, nàng ăn cùng các bác sĩ khác, lúc gắp một miếng măng trong khay, nghe các nàng thảo luận về một bộ phim nổi tiếng gần đây: “Chuyên viên xử lý bom trong phim rất giỏi.”

“Cuối cùng lựa chọn cắt dây đỏ hay là dây xanh, đoạn đó thực sự rất gay cấn.”

Chu Côn Ngọc nghĩ thầm, cuộc sống đâu giống như trong phim.

Lúc một quả bom thực sự buộc lên người, từ đâu ra dây màu xanh hay màu đỏ để lựa chọn. Nàng nhớ rõ bộ trang phục bảo hộ nặng nề của Tân Kiều, nhớ rõ đôi mắt Tân Kiều xuyên qua kính bảo hộ nhìn về phía nàng, nhớ kỹ Tân Kiều mang đôi găng tay bổ hộ mỏng manh ra hiệu nàng giữ nguyên tư thế.

Thật ra nàng cũng biết, chỉ cần quả bom có hàm lượng TNT lớn hơn 0.5kg, thì bộ trang phục bảo hộ kia chỉ còn là tên gọi.

Về sau ở bên Tân Kiều, rất nhiều lúc, dường như nàng tận lực quên đi công việc của Tân Kiều.

Cũng có thể là Tân Kiều biểu hiện quá tùy ý, quá đời thường. Tân Kiều sẽ ở trong điện thoại bình tĩnh nói với nàng ’em đi làm’ hoặc là ‘tan sở rồi’, dường như cô chỉ đang làm một công việc rất bình thường.

Trên đường tan sở về nhà cô sẽ đến cửa hàng ở đầu phố chọn mua nguyên liệu nấu ăn và trái cây, lúc nấu cơm xong hoặc lúc lau nhà sẽ nói bản thân hơi đau lưng.

Tân Kiều mà nàng nhìn thấy, thường mặc áo bông ngắn tay, hoặc là áo thun bị giặt đến chất vải sờn mỏng, mái tóc đuôi ngựa tùy ý buộc ở sau đầu, khuôn mặt không trang điểm thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, không có gì khác với một cô gái trẻ mới vừa xem xong một bộ phim hoặc mua xong một ly trà sữa.

Quả thật trong hoàn cảnh bình yên như hiện tại, thời điểm chuyên viên gỡ bom phải chân chính đối mặt với bom không tính là nhiều, phần lớn thời gian là huấn luyện hằng ngày, tuần tra kiểm tra và dò tìm bom đạn còn sót lại.

Cho nên nàng sẽ tận lực quên đi.

Quên rằng người ở bên cạnh nàng là một chuyên viên gỡ bom, sẽ mặc bộ trang phục bảo hộ nặng 35kg, một mình tiến vào nhà vệ sinh bị đặt bom để nghĩ cách cứu người.

“Bác sĩ Chu sẽ xem bộ phim này chưa?”

Chu Côn Ngọc hoàn hồn mỉm cười: “Vẫn chưa kịp xem.”

Lúc ăn xong buông đũa, nàng dùng sức nhéo chặt đầu ngón tay của bản thân, không hiểu sao lại có chút tê dại.

Thông thường lúc nàng có công việc, hoặc Tân Kiều có công việc, hai người sẽ không liên hệ nhiều, nhưng buổi trưa hôm nay nàng lại gửi một tin nhắn Wechat cho Tân Kiều: “Đang làm gì?”

Tân Kiều không trả lời.

Việc này cũng rất bình thường, có lúc Tân Kiều đang huấn luyện, có lúc dẫn Tân Mộc đi mua sách hoặc văn phòng phẩm, hơn nữa hiện tại là thời gian rãnh rỗi của Tân Kiều, thỉnh thoảng cô cũng sẽ dẫn Tân Mộc đi xem phim.

Cho nên đôi khi hai ba tiếng sau mới trả lời nàng: “Không nghe thấy âm báo tin nhắn.”

Sau đó nói cho nàng biết vừa rồi cô đang làm gì.

Huấn luyện lần này chất lượng rất cao, hiếm khi các chuyên gia nổi danh toàn quốc đều tề tụ, chương trình học cũng sắp xếp rất chặt, thậm chí ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng bị rút ngắn.

Chờ huấn luyện kết thúc đã là sáu giờ chiều, Chu Côn Ngọc thu dọn đồ đạc, sau đó lấy điện thoại ra xem, Tân Kiều còn không trả lời tin nhắn của nàng.

Nàng cũng không phải là một người mê tín, nhưng lúc này chợt sờ vào mí mắt của mình, xem có phải nó đang giật hay không.

Nàng không đi ăn cơm mà trực tiếp trở về khách sạn, gọi một cuộc điện thoại cho Tân Kiều.

Không ai bắt máy.

Chu Côn Ngọc ép buộc bản thân bình tĩnh, đi sắp xếp lại những ghi chép của buổi học hôm nay.

Nàng rất giỏi tập trung lực chú ý, nhưng mười phút trôi qua nàng lại bắt đầu thất thần, thật vất vả mới vượt qua được nửa tiếng đồng hồ, nàng trực tiếp khép máy vi tính lại, lần thứ hai gọi điện thoại cho Tân Kiều.

Vẫn không ai bắt máy.

Nàng hít sâu một hơi, mở danh bạ điện thoại, tìm đến số điện thoại của Tân Mộc.

Nàng do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không gọi.

Đầu tiên là nàng hoàn toàn không biết tình huống của Tân Kiều, có lẽ Tân Kiều chỉ đang cùng Tân Mộc đi dạo nhà sách hoặc là xem phim, Tân Kiều không phải người của công nghệ, cảm giác tồn tại của điện thoại di động đối với cô là rất thấp, có lẽ cô nghĩ hôm nay Chu Côn Ngọc đang tập huấn, nên căn bản không để ý đến điện thoại.

Cho dù Tân Kiều thực sự đi chấp hành nhiệm vụ giống như nàng dự đoán, mà Tân Mộc căn bản không biết thân phận của Tân Kiều, lúc này liên hệ Tân Mộc là một lựa chọn cực kỳ không lý trí.

Nhưng nàng còn có thể liên hệ với ai?

Nàng lúc này mới phát hiện, không muốn nàng muốn ô nhiễm Tân Kiều, không muốn khiến Tân Kiều đến gần nàng để rồi đặt mình trong sương xám, mà nàng từng chân chính bước vào thế giới của Tân Kiều sao?

Nếu như Tân Kiều thực sự đi làm nhiệm vụ, thậm chí bị thương nặng, hiện trường rối ren một mảnh, nhưng sẽ có bất cứ ai nghĩ đến việc phải thông báo cho nàng biết một tiếng, đúng không?

Chu Côn Ngọc ngồi bên mép giường, cảm thấy chân có một chút vô lực, mũi chân nhiều lần xoay nhẹ trên tấm thảm.

Con người trong lúc lo lắng rất dễ hoảng loạn, nàng thậm chí đã nghĩ: Nghề nghiệp của Tân Kiều đặc biệt như vậy, nếu có một ngày Chu Thừa Hiên phát hiện sự tồn tại của Tân Kiều, chỉ cần ông ấy ra tay kín đáo chặt chẽ một chút…

Suy nghĩ này quá điên cuồng, sau khi biết chuyện cũ của Chu Thừa Hiên nàng phát hiện bản thân cũng sẽ lo sợ, cũng sẽ nghi kỵ, nàng cũng không biết điểm mấu chốt của Chu Thừa Hiên đến cùng nằm ở nơi nào.

Rõ ràng cửa sổ đang mở, nhưng Chu Côn Ngọc cảm thấy trong phòng ngột ngạc không thở nổi, nàng cảm thấy cổ họng khô khốc, không khỏi dùng đầu ngón tay đặt lên đó, thử dùng sức nuốt xuống.

Cũng không biết là động mạch cảnh đập quá nhanh, hay là ngón tay đang run rẩy.

Lúc nàng gần như không thể thở nổi, điện thoại di động vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay đột nhiên đổ chuông.

Chu Côn Ngọc vội vàng bắt máy: “Alo?”

Giọng của nàng đang run lên sao? Nhưng đối diện giọng nói của Tân Kiều nghe rất bình tĩnh: “Alo, tập huấn xong rồi?”

“Vừa rồi em đang làm gì? Vì sao không trả lời tin nhắn?”

Tân Kiều dừng một chút, rồi thấp giọng bật cười: “Chu Côn Ngọc, chị như vậy thật giống như bạn gái đang kiểm tra hành tung.”

Tân Kiều nói đùa như thế, quá chân thực.

Cô êm đẹp, đầy sức sống, cũng không có bị thương.

Chu Côn Ngọc sau một hồi lo sợ, một cánh tay chống trên giường đỡ lấy trọng lượng cơ thể, lúc này mới phát hiện bản thân không chỉ nhũn chân, mà cả người đều đang nhũn ra.

Ngoài miệng lại chỉ nói: “Thế nào, không thể kiểm tra sao?”

Tân Kiều bật cười: “Vừa rồi không chú ý điện thoại.”

Chu Côn Ngọc nhất thời không biết nên nói gì.

Nàng phát hiện bản thân thậm chí không dám hỏi: vừa rồi em đi làm nhiệm vụ sao?

Tân Kiều hỏi nàng: “Ăn cơm chiều rồi sao?”

“Còn không có. Còn em?”

“Em đã ăn rồi. Vì sao chị vẫn chưa ăn?”

“Tập huấn… rất bận rộn.”

Nàng không muốn tiết lộ tâm tình lo lắng bất an của bản thân.

Nàng tình nguyện xem như vừa rồi Tân Kiều chỉ là đi xem phim, hoặc dẫn Tân Mộc đi dạo nhà sách rồi ăn cơm. Tất cả suy nghĩ của nàng chỉ là lo lắng vô cớ, đừng để chứng tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với Tân Kiều.

Tân Kiều suy nghĩ một chút: “Vậy em gọi một phần cơm cho chị?”

“Được.”

“Muốn ăn gì?”

“Em quyết định.”

“Tốt lắm, em gọi xong rồi sẽ lên Wechat nhắn cho chị.”

Sau khi cúp máy, Chu Côn Ngọc ngồi thất thần trên giường.

Tin nhắn Wechat của Tân Kiều gửi đến: “Địa điểm tập huấn của chị thật hẻo lánh a, đặt cơm cũng phải mất rất lâu mới có thể giao đến. Chị có đói bụng không?”

“Không đói, không sao cả.”

Nàng bước chậm đến trước cửa sổ, đẩy khe cửa sổ ra lớn hơn một chút.

Không biết qua bao lâu, điện thoại của Tân Kiều gọi đến: “Shipper đến rồi, nhưng không thể lên lầu, chị có thể xuống lầu lấy đồ ăn không?”

“Được.”

Sau khi hỏi rõ shipper đang ở đâu, Chu Côn Ngọc xuống lầu.

Địa điểm tập huấn được xanh hoá rất tốt, giữa những hàng cây nàng nhìn thấy một bóng người thấp thoáng.

Nàng bước đến, một tay buông xuống cạnh ống quần, cố sức nắm chặt.

Mãi cho đến khi thấy rõ đường nét của người đó, nàng mới cho phép bản thân nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tân Kiều.”

Khi đó Tân Kiều đang cúi đầu buộc chặt đuôi ngựa, một đường bôn ba đến đây, mái tóc có phần rối loạn. Chu Côn Ngọc vừa gọi, cô kinh ngạc thiếu chút nữa buông tay, rồi lại nghĩ đến mái tóc xỏa xuống trông quá ngốc, nên cứ thế ngây ngốc giữ nguyên động tác, hai tay nâng trên đỉh đầu, trừng mắt nhìn Chu Côn Ngọc: “Sao chị lại đến nhanh như vậy?”

Chu Côn Ngọc: “Em buộc tóc trước đi đã.”

Tân Kiều thuần thục buộc chắc đuôi ngựa, rồi buông cánh tay: “Chị… đoán được em sẽ đến?”

Mẹ nó, Chu Côn Ngọc quá thông minh.

Tân Kiều lặng lẽ đánh giá Chu Côn Ngọc, thật ra cô là một người mới vừa yêu đương, nên không nắm chắc chừng mực, cô cứ thế chạy tới, liệu có phải một loại quấy rầy đối với Chu Côn Ngọc hay không?

Nhưng Chu Côn Ngọc đến gần một bước: “Em đang nhìn cái gì?”

Nàng khẽ nâng tay lên, dịu dàng che đi đôi mắt của Tân Kiều.

Tân Kiều chớp mắt, cảm thấy lông mi của mình quét nhẹ vào lòng bàn tay của Chu Côn Ngọc.

Cô không nhìn thấy gì cả, chỉ có một chút ánh đèn chiếu qua kẽ tay của Chu Côn Ngọc, giống như ánh sáng kỳ diệu trong lúc nhật thực toàn phần.

Trong sự kỳ diệu này Chu Côn Ngọc dịu dàng nói: “Không phải em đến để hôn chị sao?”

Giây tiếp theo, khi Tân Kiều còn chưa kịp phản ứng, cánh môi mềm mại của Chu Côn Ngọc đã hạ xuống.

Mà Chu Côn Ngọc cũng không dùng đến đầu lưỡi. Nàng chỉ dịu dàng chạm khẽ lên môi Tân Kiều, giống như giọt sương đầu tiên của mùa xuân rơi xuống bãi cỏ, chú chuồn chuồn đầu tiên điểm nhẹ lên mặt hồ.

Chu Côn Ngọc chính là như vậy, nàng chỉ thả câu, chờ người khác mắc câu. Bóng đêm và rừng cây trở thành che lấp tốt nhất của các nàng, Tân Kiều kéo tay của Chu Côn Ngọc xuống, ôm lấy nàng, đầu lưỡi thâm nhập vào trong.

Thành phố này tiếp giáp với biển, các nàng hôn nồng nhiệt trong gió đêm của mùa xuân, mặc cho hương vị của biển nhiễm ướt đẫm của hai người.

Tân Kiều xách túi giấy cạnh chân lên, dưới bóng đêm che lấp, cô theo Chu Côn Ngọc đi vào khách sạn.

Chu Côn Ngọc dùng thẻ phòng mở cửa, cô theo vào trong, rồi đưa chiếc túi trong tay lên: “Phải nói rõ trước, em thực sự là đến đưa đồ ăn.”

Chu Côn Ngọc chỉ mỉm cười.

Tân Kiều: “…”

Cái gì nha, cô thực sự chỉ muốn gặp Chu Côn Ngọc một lúc, sau khi đã trải qua khảo nghiệm sinh tử lúc ban ngày.

Cô thậm chí nghĩ tới, sau khi giao túi giấy cho Chu Côn Ngọc thì sẽ xoay người rời đi, suốt đêm đi tàu cao tốc quay về Bội Thành, như vậy ngầu biết bao.

Nhưng lúc Chu Côn Ngọc hôn cô, cô không nhịn được. Lúc nàng gọi cô lên phòng, cô cũng không nhịn được.

Chu Côn Ngọc tựa vào tủ đứng, hỏi Tân Kiều đang ngồi trên sô pha: “Mang theo thứ gì?”

“Bánh kem.” Tân Kiều mở túi giấy ra, lấy hai miếng bánh kem ra: “Cái khác mang đến em sợ sẽ nguội, hôm nay chị hoạt động não quá độ, hẳn là sẽ muốn ăn một chút đồ ngọt đúng không?”

“Ừm.” Chu Côn Ngọc hỏi cô: “Uống chút nước không?”

“À, được.”

Trên bàn trà đặt một lọ nước khoáng chỉ còn hơn một nửa.

Có lẽ trước khi xuống lầu Chu Côn Ngọc đang uống nước, nhận được điện thoại của cô, còn chưa kịp đóng nắp chai lại thì đã xuống lầu, son môi nhợt nhạt còn in lại trên miệng chai.

Chu Côn Ngọc cách cô một khoảng ngắn, hất cằm về phía chai nước khoáng: “Đừng lãng phí, uống chai đó đi.”

Tân Kiều: “… Cảm ơn.”

Cô uống một ngụm, yết hầu khẽ trượt, nước là không có mùi vị, nhưng nụ hôn vừa rồi của Chu Côn Ngọc vẫn còn dư vị trên cánh môi cô.

Dưới ánh mắt quan sát tràn đầy thâm ý của Chu Côn Ngọc, Tân Kiều buông chai nước: “Em thật sự không phải đến vì muốn cùng chị làm loại chuyện đó.”

Chu Côn Ngọc cúi đầu cười khẽ, nắm tay đặt ở bên môi: “Chị biết.”

Bắp chân thon dài khẽ động, dép lê lông xù của khách sạn treo trên mũi chân, nàng không mang tất, lộ ra gót chân trắng nõn, dép lê dường như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tân Kiều có chứng ép buộc nhẹ, hận không thể mang dép lê ngay ngắn lại cho nàng, đừng treo như vậy. Ngay lúc cô chăm chú nhìn chân của Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc hỏi: “Vậy hiện tại, ăn bánh kem sao?”

“Được.”

Chu Côn Ngọc bước đến, ngồi trên đùi của cô.

Tân Kiều sửng sốt, buổi tập huấn hôm nay, Chu Côn Ngọc không mặc quần tây mà mặc váy chứ nhất, lúc này ngồi như vậy, trên đùi bị siết ra vết hằng nhợt nhạt.

Lúc đối diện với đôi mắt màu hổ phách ấy, trong lòng Tân Kiều rạo rực: làm sao, làm sao ăn?

Chu Côn Ngọc cử động thắt lưng, cầm lấy chiếc nĩa ăn bánh đặt trên bàn trà, múc một miếng bánh kem, đưa đến bên môi Tân Kiều.

Tân Kiều lại nuốt nước bọt: “Em mua cho chị.”

“Biết.” Giọng nói của Chu Côn Ngọc mềm nhẹ tựa như có cổ độc: “Há miệng.”

Thân thể của Tân Kiều phản ứng nhanh hơn đại não, cô kinh ngạc há miệng. Chất kem mềm mịn đưa vào trong miệng, tiếp đến là môi lưỡi còn mềm mại hơn kem.

Chu Côn Ngọc hôn cô.

Tân Kiều hít sâu một hơi, đỡ lấy thắt lưng của Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc thực sự quá thông minh.

Tân Kiều một mực cường điệu với bản thân, cường điệu với Chu Côn Ngọc, rằng cô đến đây không phải vì cùng Chu Côn Ngọc làm chuyện đó. Có thể bởi vì cô sợ bại lộ sự mềm yếu của bản thân, giống như một ngày trước khi Tân Mộc làm phẫu thuật, cô khao khát cái ôm Chu Côn Ngọc Chu Côn Ngọc, con người lúc yếu ớt nhất, tiếp xúc da thịt là cách an ủi trực tiếp nhất.

Chu Côn Ngọc đút cô ăn bánh kem xong, rồi lại xoay người múc thêm một miếng, khiến kem bánh ngọt ngấy hòa tan giữa môi lưỡi của hai người.

Như vậy, Chu Côn Ngọc nhất định đoán được buổi chiều cô đã đi làm chuyện gì.

Tân Kiều ngậm lấy cánh môi của Chu Côn Ngọc, có lẽ còn bởi vì bánh kem quấy phá, lời nói có phần mơ hồ: “Hôm nay, em đi làm nhiệm vụ.”

Không biết Chu Côn Ngọc có bị dọa giật mình hay không, nhưng hô hấp của nàng rất bình ổn, hôn nhẹ lên cánh môi Tân Kiều.

Thật ra Tân Kiều chưa từng nghĩ tới, cô sẽ có cơ hội thổ lộ những lời này.

Nói ra những lời này rất khó, cô vẫn luôn sợ người khác kinh ngạc trái lại làm tăng thêm áp lực cho bản thân, hoặc là, thật ra bản thân cô nhớ lại tình cảnh đó cũng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng người cầm dao phẫu thuật, có lẽ sẽ có trái tim cứng rắn tương đương với cô.

Chu Côn Ngọc bình thản dùng nhiệt độ cơ thể của mình để an ủi cô, dùng sự kiều diễm lúc này hòa tan cô.

Khiến cô dễ dàng thổ lộ, mà thổ lộ tóm lại có thể giải tỏa áp lực.

Cô vừa nói vừa vùi mặt vào hõm cổ của Chu Côn Ngọc, mà lúc này hô hấp của Chu Côn Ngọc có phần hỗn loạn đã không phải do tâm tình quấy phá: “Trước đây ba em từng xử lý tình huống tương tự, cho nên em nhất định phải thành công, em không thể để ba em mất mặt, chị biết không?”

Cô không thể nói chi tiết hơn được nữa.

Thật ra hôm nay có một khoảnh khắc nào đó, tay cô run lên.

Bởi vì phải duy trì tuyệt đối ổn định trong thời gian dài, thật ra vô cùng khó khăn. Trong giây phút đó, máu cô lạnh đi, cứ thế bất động tại chỗ.

Cô căng chặt bả vai, sau đó ý nghĩ lại không khỏi cảm thấy buồn cười, khi đó khi đó nghĩ nếu bản thân bất động, có phải quả bom sẽ không phát hiện cô vừa run tay hay không.

Bên trong chiếc mũ bảo hộ, cô có thể nghe thấy hô hấp của chỉ có và âm thanh của quạt thông khí. Tựa như tại hiện trường tuyệt đối yên tĩnh, người cô có thể tin cậy cũng chỉ có chính cô.

“Cũng may, em thành công.” Tân Kiều có chút kêu ngạo, giọng nói mang theo chút khẩu âm của Bội Thành: “Không làm mất mặt ba em.”

Sau đó lại lục soát nghi phạm, tìm được một quả bom khác, kết cấu rắn chắc, Tân Kiều và đồng đội di chuyển quả bom đến khu vực an toàn, dùng lửa gia nhiệt mất bốn năm tiếng đồng hồ mới thành công kích nổ nó.

Tân Kiều ngẩn mặt lên từ hõm cổ của nàng, ánh mắt sáng ngời: “Sau đó rời khỏi hiện trường, em phát hiện bản thân muốn gặp chị.”

Đầu ngón tay của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng mơn trớn lông mi của cô: “Đi tắm trước, được không?”

Tân Kiều mới vừa mở vòi sen, cửa phòng tắm lại bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Chu Côn Ngọc tiến vào, Tân Kiều chỉ nhìn nàng một chút rồi dời mắt.

Sao lại có người trắng như vậy, giống như muốn chói đau mắt người khác.

“Chị làm gì vậy?” Tân Kiều thấp giọng hỏi.

“Không phải em không thích lãng phí sao?”

Tân Kiều không thích lãng phí thời gian, không thích lãng phí lương thực, cũng không thích lãng phí nước.

Giọng nói của Chu Côn Ngọc được hơi nước mềm hóa: “Vậy, cùng nhau tắm.”

Phòng tắm khá nhỏ, dòng nước từ vòi sen không nhiều, Chu Côn Ngọc oán giận nói lạnh, Tân Kiều liền ôm nàng vào trong lòng.

Đây hình như là lần đầu tiên hai người lỏa thể ôm nhau như thế, không phải nằm mà là đứng, giữa hai người không có bất cứ ngăn cách nào.

Nước từ vòi sen thay thế nước biển ấm áp, trên người các nàng nhiễm đầy vị biển mà dòng nước không thể tẩy đi, giống như ngâm sâu dưới hải vực không người biết, vô cùng chuyên tâm hôn môi.

Đó là lần đầu tiên các nàng làm ở phòng tắm, ấm áp và không giữ lại, rất thích hợp với người vừa sống sót sau tai nạn như các nàng. Chu Côn Ngọc dùng một cánh tay ôm lấy cổ cô, dòng nước khiến cả người trơn trượt, tay cô cũng ôm chặt lấy Chu Côn Ngọc.

Không biết ban đêm sóng biển sẽ phát ra âm thanh như thế nào, có giống như lúc đáy biển bắt đầu đầu dậy sóng.

Chu Côn Ngọc hoàn toàn thoát lực, lười biếng xoay người, tựa vào lòng Tân Kiều: “Em tắm giúp chị.”

Ngón tay của Tân Kiều ma sát da đầu của Chu Côn Ngọc, chờ bọt xà phòng trắng tinh bị nước cuốn trôi, cô ghé vào bên tai Chu Côn Ngọc, dùng ngón tay lau đi một chút bọt còn sót lại, nhẹ nhàng hôn lên đó.

Trước tiên Tân Kiều ở trong phòng tắm sấy khô tóc, sau đó mới chồm người ra gọi Chu Côn Ngọc: “Chị đến đây.”

Chu Côn Ngọc đi vào, lười biếng nói: “Không sấy, không có sức lực.”

“Em sấy cho chị.”

Ngón tay của cô luồn qua mái tóc dài của Chu Côn Ngọc, động tác thực sự không coi là dịu dàng, một lọn tóc của Chu Côn Ngọc bị cô kéo ra, nàng khẽ ‘a’ một tiếng.

Tân Kiều có chút khẩn trương, vốn định bảo nàng tự sấy, nhưng lại nghĩ đến sau này dù sao vẫn sẽ có lúc cô muốn sấy tóc cho nàng, nên vẫn phải học.

Vì vậy cô nói: “Em sẽ nhẹ tay.”

Lúc sấy đến tương đối khô, Chu Côn Ngọc nâng tay vỗ nhẹ tay cô: “Được rồi đừng sấy nữa, chị ăn chưa no.”

Tân Kiều tắt máy sấy tóc đi: “A?”

Chất tóc của Chu Côn Ngọc rất tốt, bị sấy lung tung như vậy, nhưng vẫn mềm mượt rũ xuống đầu vai tựa như vải lụa, gương mặt vừa rồi bị tóc ướt che phủ đã lộ ra, sắc hồng quyến rũ rút đi, còn lại đôi mắt tựa như một hồ xuân thủy chứa đầy ánh sao.

“Bánh kem vừa rồi đều đút cho em ăn rồi.” Chu Côn Ngọc nói: “Theo chị đến cửa hàng tiện lợi mua một chút bánh quy đi.”

Bởi vì sợ gặp phải những bác sĩ khác, nên hai người một trước một sau ra khỏi khách sạn.

Thành thị ven biển gió thổi suốt đêm, tựa như gợn sóng bất tận, trong không khí có xuân ý câu người.

Về sau cô phát hiện cái gọi là xuân ý, thật ra là mùi hương dầu gội trên tóc Chu Côn Ngọc, theo gió thổi đến, cô đi ở phía sau cách Chu Côn Ngọc một đoạn, mỗi một lần hô hấp, đều là mùi hương của Chu Côn Ngọc.

Mà trên tóc cô cũng tỏa ra mùi hương tương tự của Chu Côn Ngọc.

Cửa hàng tiện lợi mở hai mươi bốn giờ, đi vào trong, trước mặt vĩnh viễn là mùi lẩu Quan Đông quen thuộc.

Trong cửa hàng có người đang mua bàn chải đánh răng, Chu Côn Ngọc và Tân Kiều chia nhau đi vào, giả vờ như hai người xa lạ.

Trong mắt người khác, các nàng quả thật nên là hai người xa lạ. Quần jean của cô và váy chữ nhất của Chu Côn Ngọc.

Đuôi ngựa gọn gàng của cô và mái tóc dài mềm mại xỏa xuống đầu vai của Chu Côn Ngọc.

Chút vết nước thấm ướt cổ áo sơmi, chỉ có cô biết xương quai xanh lấp ló dưới chiếc áo kia là thẳng tắp và câu người như thế nào.

Chu Côn Ngọc qua lại trước kệ bán bánh quy, Tân Kiều làm như lơ đãng đi ngang qua bên cạnh nàng.

Chờ Chu Côn Ngọc bỏ đi, cô liền đứng lại, chăm chú nhìn vị trí vừa rồi ánh mắt của Chu Côn Ngọc dừng lại.

Chu Côn Ngọc nhìn trúng chính là bánh quy soda muối sữa, hay là bánh quy vị dừa?

Cô suy nghĩ một chút, cầm lấy hương soda muối sữa.

Chu Côn Ngọc cầm lấy một lọ sữa chua đi ngang qua phía sau cô, cười khẽ một tiếng như có như không.

Bingo, trả lời đúng rồi.

Chu Côn Ngọc đi tính tiền trước, Tân Kiều mang theo bánh quy xếp hạng ở phía sau nàng.

Sau khi tính tiền xong, khi đi lướt qua nhau ngón tay của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng chạm vào tay cô.

Nhột, giống như gió xuân.

Đi ra ngoài, thấy Chu Côn Ngọc đứng bên ngoài cửa hàng uống một lọ sữa chua.

Một người phụ nữ dáng người cao gầy, chức nghiệp áo sơmi trắng và váy chứ nhất, một chiếc áo khoác rộng rãi, giày cao gót làm nổi bật đường cong của bắp chân, nhìn qua vừa thành thục vừa lãnh đạm, tư thế ôm khuỷu tay lại có một loại cảm giác vừa khắc chế vừa câu người.

Nhưng sữa chua trong cửa hàng tiện lợi không có nhiều lựa chọn, một cái lộ thấp bé tròn vo cầm trong tay, trên bao bì còn in hoạ tiết hoạt hình.

Một chút tương phản nho nhỏ này, giống như một nốt nhạt đột nhiên nhảy ra khỏi khuông nhạc , khiến cảnh tượng bỗng nhiên trở nên sinh động.

Tựa như một nốt ruồi hồng nhạt ở khóe môi bên trái của Chu Côn Ngọc, khiến nàng trở nên xinh đẹp giàu sức sống.

Chu Côn Ngọc không nhìn cô, chờ cô tính tiền xong, dường như chỉ là đúng lúc uống hết lọ sữa chua rồi giẫm lên giày cao gót đi về phía trước.

Tân Kiều cầm túi mua sắm đuổi theo sau.

Chu Côn Ngọc không tận lực tạo dáng, nhưng bóng lưng của nàng quả thật thướt tha tựa như dây leo.

Chờ Tân Kiều mang theo bánh quy trở lại phòng khách sạn, Chu Côn Ngọc đã cởi áo khoác, áo sơmi cũng cởi đi hai nút trên cùng, nàng tựa vào khung cửa, vươn tay ra trước mặt cô.

Tân Kiều có chút buồn cười. Bởi vì điều này xác thực có chênh lệch rất lớn so với hình tượng bên ngoài của Chu Côn Ngọc.

Cô hôn nhẹ hai cái lên môi nàng.

Chu Côn Ngọc lấy điện thoại ra, bộ dạng giống như phú bà: “Trả bằng tiền không được sao?”

Tân Kiều trả lại những lời nàng  từng nói: ” Từ lần đầu tiên em cứu chị, đã khi nào chị dùng tiền báo đáp em chưa?”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười, ép sát, nhắm ngay môi của cô, nhẹ nhàng cắn một cái.

Cùng lúc đó túi mua sắm trên tay cô cũng bị ngón tay Chu Côn Ngọc câu đi.

Tân Kiều cúi đầu liếm môi: “Đủ xấu xa.”

Chu Côn Ngọc thướt tha đi đến cạnh sô pha, vừa ngồi xuống vừa đặt bánh quy lên bàn trà: “Biết vì sao em luôn bị chị bắt nạt không?”

“Chính là bởi vì chị đủ xấu xa, mà em lại là người tốt.”

Tân Kiều mím môi, vừa rồi Chu Côn Ngọc cắn cô một cái, thật ra đã cắn trúng vết thương lúc sáng khi cô ăn bánh quẩy, mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra, thực sự có chút đau nhức.

Cô đột nhiên hỏi: “Chị xấu xa thế nào?”

Chu Côn Ngọc liếc nhìn cô một cái, rời dời mắt đi.

Tân Kiều đi qua, đứng trước bàn trà, cái bóng của cô che phủ Chu Côn Ngọc: “Đang hỏi chị đấy, chị muốn xấu xa với em như thế nào? Ví dụ như, gặp mặt đối tượng xem mắt sao?”

Chu Côn Ngọc không ngẩng đầu, mà chỉ xé mở gói bánh quy.

Nàng nhét một miếng bánh vào trong miệng, nhất thời cả gian phòng chỉ còn âm thanh nhẹ nhàng nhấm nuốt của Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều yên lặng đứng một chút rồi xoay người lại: “Em ở trên giường chờ chị.”

Chiếc bóng của cô không bao phủ lấy Chu Côn Ngọc nữa, cô thay áo ngủ, tựa vào đầu giường nghịch điện thoại.

Thời gian cô nghịch điện thoại không nhiều, cũng không có gì tiêu khiển, nên mở một trò chơi lâu đời lên chơi.

Chơi nửa ngày ngay cả bản thân chết lúc nào cũng không biết.

Cô buông điện thoại xuống: “Chu Côn Ngọc, chị ăn no rồi sao?”

Chu Côn Ngọc đã ăn hết một túi bánh quy, nhìn qua chỉ là đang thất thần: “Huh?”

Tân Kiều gọi nàng: “Lên giường.”

Bởi vì đêm nay Tân Mộc ngủ lại nhà bạn học, cô ở lại cũng không thành vấn đề, sáng mai mới quay về Bội Thành.

Chu Côn Ngọc rốt cục đứng lên, rửa tay, đánh răng, xốc chăn chui vào, rồi thuận tay tắt đèn, trong phòng rơi vào một mảnh hắc ám.

Nàng gọi một tiếng: “Tân Kiều.”

“Huh?”

Sau một đợt tiếng sột soạt, Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy Tân Kiều, Tân Kiều do dự, cuối cùng vẫn ôm lấy Chu Côn Ngọc.

Trong bóng tối thấy không rõ thứ gì, chỉ có thể dựa vào hơi thở để phán đoán vị trí của của nàng.

Hơi thở đang chậm rãi đến gần Tân Kiều, sau đó một tay nhẹ nhàng khoát lên lưng cô, cằm của cô bị hôn lên, sau đó Chu Côn Ngọc cười khẽ một tiếng, môi dán vào cằm cô, khẽ đóng mở: “Không nhìn thấy.”

Sau đó nàng lấy cằm làm tọa độ, từng chút dời lên, tìm kiếm môi cô.

Đầu lưỡi thâm nhập.

Nhịp tim Tân Kiều hỗn loạn. Thật ra trước khi đi vào giấc ngủ, cô khát vọng một cái ôm của Chu Côn Ngọc hơn là sự quấn quýt si mê.

Cô biết Chu Côn Ngọc không muốn trả lời vấn đề của cô, mỗi lần như vậy, Chu Côn Ngọc vẫn luôn quen dùng dục vọng đến che lấp.

Cô vừa muốn nhẹ nhàng đẩy Chu Côn Ngọc, nhưng mà Chu Côn Ngọc cho cô cũng không phải là một nụ hôn nồng nhiệt, mà chỉ khẽ mở đôi môi của cô, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới.

Ấm áp bao vây, giống như mỗi một lần nàng bao vây lấy ngón tay Tân Kiều, mang đến một loại an ủi tựa như cơ thể mẹ bao bọc thai nhi.

Sau đó Chu Côn Ngọc rời khỏi môi cô, nhẹ giọng hỏi: “Cắn đau em rồi sao?”

Tân Kiều lắc đầu, gối đầu ma sát phát sinh thanh sột soạt, cô chợt nhớ Chu Côn Ngọc không nhìn thấy, vì vậy thấp giọng nói: “Không có.”

“Ừm.” Chu Côn Ngọc dịu dàng trả lời.

Tay nàng vẫn ôn nhu khoát lên thắt lưng Tân Kiều, Tân Kiều vùi mặt vào hõm cổ của nàng, hai người thân mật dựa sát vào nhau.

Tân Kiều ý thức được, sinh mệnh của bản thân có rất ít thể nghiệm như vậy.

Trước đây, mặc dù lúc mẹ cô còn chưa bỏ đi, nhưng bà ấy ở bên ngoài dính vào rất nhiều chuyện, uốn tóc, đánh bài, nói chung tất cả lực chú ý chưa từng đặt trên người cô.

Cũng giống như Tân Mộc, trong sinh mệnh của cô thiếu đi vai trò của một người phụ nữ.

Cô bỗng nhiên lĩnh ngộ được ý nghĩa cái ôm của Chu Côn Ngọc đối với Tân Mộc, bởi vì rất nhanh, lúc cô cho rằng bản thân sẽ mất ngủ thì trong vòng tay của Chu Côn Ngọc mí mắt của cô trở nên nặng nề, hô hấp càng lúc càng bình ổn.

“Tân Kiều.”

Trong mơ mơ màng màng dường như cô nghe thấy Chu Côn Ngọc gọi cô.

“Huh?”

Ý thức mơ hồ khiến cô rơi vào vũ trụ độc lập, ngữ điệu mềm nhẹ của Chu Côn Ngọc giống như âm thanh truyền đến từ thiên ngoại.

“Cắn em một cái là đủ rồi.” Chu Côn Ngọc nói: “Chị sẽ không đối xử với em tệ hơn nữa.”

Thật ra, vừa rồi lúc Chu Côn Ngọc ăn bánh quy, chỉ là bởi vì làm một bác sĩ ngoại khoa thường không thể ăn uống đúng giờ, nàng quen suy nghĩ trong lúc ăn bánh quy.

Nàng đã hạ quyết tâm rồi, lương tâm thì có gì quan trọng đâu.

Nàng không muốn mất đi Tân Kiều, chỉ muốn cùng Tân Kiều chung sống. Cho nên, bán đứng lương tâm của bản thân đi Chu Côn Ngọc.

Dùng chứng cứ của sự việc năm xưa đổi lấy một câu ‘đồng ý’ của Chu Thừa Hiên.

Chu Thừa Hiên sẽ đồng ý, dù sao chuyện đó một khi bị công khai ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ông ấy, danh dự của Từ Mục, thậm chí là giá cổ phiếu và sự phát triển của tập đoàn.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!