Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 47

Chương 47

 

Tân Mộc tức giận thì tức giận, nhưng chị cô ngốc như vậy, gia đình này ly tán cô cũng phải ly tán a.

Vì vậy Tân Mộc và Tân Kiều về đến nhà, Tân Kiều nhét quần áo bẩn vào máy giặt. Chiếc máy giặt nhà các cô đã rất cũ, khi hoạt động phát ra tiếng ầm ầm, Tân Kiều nghĩ năm nay có phải nên đổi một cái mới hay không.

Tân Mộc ngồi trên chiếc sô pha hai người chật hẹp ở phòng khách, em ấy và Chu Côn Ngọc từng ngồi chung, hai tay chóng mép sô pha, bắp chân lắc lư: “Phim tình cảm lãng mạn không thích hợp với chị Côn Ngọc.”

“Cái gì?” Tân Kiều không có nghe rõ, nên nghiêng đầu tránh đi tiếng ồn của máy giặt, từ ban công nhìn về phía Tân Mộc.

“Em nói, chị không thấy chị Côn Ngọc rất có khí chất sao?” Tân Mộc đề nghị: “Sao không tìm chút cảm giác điện ảnh a, chị dẫn chị ấy đến đài thiên văn, không phải chỗ đó có một cái rào chắn sao, chị để chị ấy đứng lên đó, rồi từ phía sau đỡ lấy thắt lưng của chị ấy, nói với chị ấy ‘you jump’!”

“… Đó là điềmb báo không tốt.” Tân Kiều suy nghĩ một chút: “Đó là bi kịch.”

“A cũng đúng.” Tân Mộc lại dùng một tay nâng má, đầu ngón tay gõ nhẹ: “Nếu không thì học theo phim tình cảm đi, chị dẫn chị ấy ra bờ biển, dáng người của chị ấy đẹp như vậy, thích hợp thích hợp đi biển đúng không, chị ấy chạy ở phía trước, chị đuổi theo ở phía sau, chị đuổi, chị ấy chạy, chị ấy mọc cách cũng chạy khó thoát… Ôi chao sai kịch bản rồi.”

Tân Mộc ngưng thần suy nghĩ: “Nói chung chính như chị ấy nói…” Tân Mộc hạ giọng bắt chước theo ngữ điệu dịu dàng của Chu Côn Ngọc: “Em đuổi theo chị đi.”

Sau đó lại khôi phục giọng bình thường: “Không phải chị chạy rất nhanh sao, chị mau đuổi theo chị ấy đi, sau đó nói, ‘không phải đuổi kịp rồi sao?’ Sau nữa là phát ra một tràng cười.”

Tân Kiều: “…”

Cô rửa sạch nước giặt dính trên tay, lau khô, sau đó bước vào phòng khách vỗ vai Tân Mộc: “Chị hình như không cần phải quá lo lắng việc em yêu sớm rồi.”

Tân Mộc phồng má trừng cô: “Em mới mười bốn tuổi! Chị như vậy không phải làm khó em sao?”

Tân Kiều cười: “Chị đi nấu cơm, ăn xong hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hai người ăn cơm tối xong, Tân Mộc đặc biệt siêng năng, chờ Tân Kiều tắm rửa xong em ấy vẫn còn đang ngồi trước bàn làm bài tập, nói muốn đuổi kịp tiến độ do hai ngày nay đi ra ngoài chơi. Tân Kiều tiến đến, dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán em ấy, đẩy đầu em ấy ra phía sau một chút: “Lòng dạ hẹp hòi.”

“Biết rồi.” Tân Mộc một bên không yên lòng đáp lời, bên kia đôi mắt vẫn liếc nhìn đề số học trong sách bài tập.

Tân Kiều sợ làm ồn Tân Mộc, nên tạm thời không sấy tóc, mà chỉ vắt khăn mặt trên vai trở về phòng ngủ của mình, ngồi xếp bằng trên giường, tay cầm điện thoại di động gõ tìm kiếm: làm thế nào để tỏ tình với người khác.

Bỗng nhiên cô nhớ đến trước đây, cô cũng dùng tư thái tương tự, trên đầu đắp một chiếc khăn mặt, khoanh chân ngồi tìm kiếm ý nghĩa của hoa hồng.

Đến bây giờ, cô và Chu Côn Ngọc đã đi một quãng đường bao xa rồi?

Thật ra Tân Kiều có chút khó tin, không ngờ cô thật sự cùng người như Chu Côn Ngọc đi đến cùng nhau.

Cô buông điện thoại di động, chậm rãi bước đến trước cửa sổ, một tay cầm khăn mặt lau mái tóc còn chưa khô hẳn, một tay kia không nhịn được mà hé mở cửa sổ.

Chị biết không? Qua Tết Âm Lịch, hương vị trong không khí trở nên khác đi.

Cho nên mùa xuân đến, không phải bắt đầu từ một đóa hoa, một chồi non, mà là từ bầu không khí của một buổi tối nào đó. Không khí ban ngày được ánh nắng chiếu rọi, không tìm được nhiều manh mối, phải đến ban đêm, người ta cẩn thận ngửi thử, mới có thể phát hiện sự lạnh lẽo của mùa đông đang dần phai nhạt.

Bắt đầu có một chút ấm áp, một chút ngọt ngào.

Cho nên cũng không phải là hoa và chồi non mang mùa xuân đến.

Thời tết ấm áp ngọt ngào. Mà chính sự ấm áp ngọt ngào này, thôi thúc hoa và chồi của mùa xuân.

Tân Kiều cong nhẹ khóe môi, trở về ngồi lại trên giường, một lần nữa cầm điện thoại di động xem những kết quả tìm kiếm vừa rồi.

Rạp chiếu phim sao?

Đầu ngón tay thon dài, điểm nhẹ hai cái lên màn hình điện thoại.

Bên kia, Chu Côn Ngọc lái xe trở về trạch viện Chu gia.

Mùng bảy đầu năm, là ngày Chu gia quay về Bội Thành. Chu Côn Ngọc bước vào phòng khách, ánh đèn sáng sủa, Chu Thừa Hiên ngồi trên sô pha, đang chờ người cho ông ấy xem những món quà do họ hàng ở quê nhà tặng, xem nên sắp xếp chúng như thế nào.

Trong đó thứ hợp tâm ý của Chu Thừa Hiên nhất chính là một nắm tuyết của Giang Nam, tuyết đầu mùa được thu vào trong bình sứ cổ lúc  còn chưa chạm vào mặt đất chưa bị ô nhiễm.

Chu Côn Ngọc từ bên ngoài bước vào, ông ấy hỏi một câu: “Từ đâu trở về?”

Nụ cười của Chu Côn Ngọc đoan trang tao nhã tìm không ra một chút sai lầm: “Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng của Annie, cháu đến góp vui.”

Với gia cảnh của Annie, Chu Thừa Hiên nhất định sẽ không nói gì.

Trên bàn ăn, hiếm khi tề tụ đông đủ, Đại Mân Huyên cũng có mặt, nhưng Chu Tể Ngôn vừa về Bội Thành, vẫn còn bận rộn chạy đi xử lý công việc.

Trên bàn ăn, Chu Tể Nghiêu hỏi: “A Ngọc, Tết Âm Lịch bệnh viện thật sự bận rộn như vậy sao?”

Chu Côn Ngọc cong môi mỉm cười: “Bệnh viện luôn rất bận rộn.”

Chu Thừa Hiên nói tiếp: “A Ngọc vất vả rồi, chuyện của bệnh viện quá phức tạp. Chính là cần có những vãn bối đắc lực như các cháu gánh vác, Chu gia mới có thể phát triển không ngừng.”

Ai cũng không nghĩ đến, ông ấy sẽ nâng ly rượu Thiệu Hưng mang về từ phía Nam, nói: “Đến đây, ông nội thay mặt Chu gia, kính các cháu một ly.”

Mọi người trên bàn ăn sửng sốt: Chu Thừa Hiên đã kính rượu vãn bối từ bao giờ? Bọn họ chỉ nghĩ việc Chu Côn Ngọc chủ động ở lại Bội Thành trực ban trong bệnh viên đã khiến Chu Thừa Hiên hài lòng.

Có lẽ chỉ mình Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên biết, Chu Thừa Hiên ý trong ý ngoài, đều đang ám chỉ Chu Côn Ngọc.

Trong lòng Đại Mân Huyên căng thẳng, đầu đũa suýt nữa chạm vào miệng chén. Trái lại là Chu Côn Ngọc chỉ dịu dàng mỉm cười bưng ly trà trước mặt: “Không dám nhận, ông nội, nên là cháu kính ông mới đúng.”

Chu gia chính là một gia đình như thế. Ai có thể nghĩ đến giữa một rượu một trà, hai ông cháu đang tiến hành âm thầm tranh đấu.

Đại Mân Huyên nhìn vào đôi mắt của Chu Côn Ngọc.

Ánh mắt kia có lúc khiến nàng ấy nhớ đến bồ câu, từng lớp màu nền chồng chất, dày mỏng không đồng nhất, làm cho người ta không cách nào nhìn thấu.

Nhưng lúc này, đôi mắt của Chu Côn Ngọc lại giống như một con sông vào mùa đông, sắc điệu chủ đọa là xám tro, nhưng người ta vẫn có thể thấy những tia nắng rất nhỏ, từng tia phản chiếu trên từ những gợn sóng.

Không thể nói là rất nhiều, nhưng lại không thể bỏ qua.

Đại Mân Huyên mím môi, phát hiện Trầm Vận Chi đang nhìn mình, nàng lại yên lặng thả lỏng.

Sau khi ăn tráng miệng xong, người một nhà lữ trình mệt nhọc nên sớm đi nghỉ ngơi. Lúc Đại Mân Huyên chào tạm biệt, nhẹ giọng gọi Chu Côn Ngọc: “Em theo chị ra ngoài, chị có thứ tặng cho em, đang ở trên xem của chị.”

Hai người cùng nhau sóng vai đi ra ngoài.

Đại Mân Huyên sớm nói: “Thật ra cũng không có gì đáng tặng, hiện tại có gì không mua được trên mạng đâu?”

Nàng ấy mở cốp xe, do dự một chút mới lấy một chiếc hộp giấy ra.

Giấy in hoa văn tường vân, chỉ đơn giản nhìn vào kiểu dáng đã cảm thấy nó rất tinh xảo. Mở ra, bên trong là một tấm lụa tơ tằm cao cấp, mùa xanh ngô đồng, dù cho dưới ánh sáng mơ hồ, dường như cũng có quang hoa lưu chuyển trên tấm vải.

Chu Côn Ngọc tuyết cơ ngọc cốt, rất thích hợp mặc màu xanh lục.

Chu Côn Ngọc mỉm cười, nâng ánh mắt nhìn nàng ấy: “Có ý gì?”

“Cái gì mà có ý gì?” Đại Mân Huyên đối diện với nàng một lúc, cuối cùng dời mắt đi.

Ở quên hương phía Nam, tơ lụa không chỉ là tơ lụa, mà dùng để tặng cho người trong lòng. ‘Tơ’ đồng âm với ‘tư’, trăm ngàn sợi nhớ dệt vào một chỗ, sau đó được một đôi tay khéo léo cắt may thành hình.

Đại Mân Huyên nhẹ giọng nói: “Chỉ là một tấm vải lụa mà thôi.”

Đúng vậy, ở giai đình như Chu gia, Đại gia, tơ lụa chỉ là tơ lụa mà thôi. Trong đó tiềm tàng ý nghĩa gì, tùy vào bản thân suy nghĩ, bản thân suy đoán, sẽ không ai vạch trần.

Chu Côn Ngọc ôn hòa mỉm cười, đóng nắp hộp lại: “A tỷ, vật này quá quý trọng, em không thể nhận.”

Đại Mân Huyên còn muốn nói gì đó, Chu Côn Ngọc hỏi: “Phía Nam chơi vui không? Ở chung với anh hai thế nào rồi?”

Đại Mân Huyên nhìn Chu Côn Ngọc.

Thật ra lúc Chu Côn Ngọc hỏi về phía Nam, nàng ấy có rất nhiều lời muốn nói với Chu Côn Ngọc. Nàng ấy muốn nói về con sông tĩnh lặng các nàng từng xem qua. Muốn nói về chút màu xanh còn sót lại trên cành dường như muốn hòa tan trong không khí. Nàng ấy còn muốn nói về Bình Đàn* mà các nàng đã gần như không thể nghe hiểu. Còn muốn nói về không khí lạnh ẩm, giống như một cái ôm khiến người ta khó chịu.

*Bình Đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang,Trung Quốc

Nhưng điểm rơi của câu nói lại là hỏi nàng ấy và Chu Tể Ngôn ở chung thế nào, trốn không xong, tránh không thoát. Nàng ấy chỉ cho ra hai chữ khô cằn: “Cũng tốt.”

Chu Côn Ngọc cong khóe môi: “A tỷ, không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”

“A Ngọc.”

Chu Côn Ngọc quay đầu lại.

“Một mình em đón giao thừa sao?”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Không phải.”

Nói xong hai từ này, nàng khẽ gật đầu một cái rồi đi vào trong sân.

Ngày hôm sau, Chu Côn Ngọc nhận được tin nhắn Wechat của Tân Kiều: “Cuối tuần có tăng ca không?”

Đầu ngón tay của Chu Côn Ngọc chạm nhẹ màn hình: “Hẳn là sẽ không.”

“Vậy, xem phim không?”

“Vì sao muốn đi xem phim?”

“Có chuyện muốn nói với chị.”

Khi đó Chu Côn Ngọc đang đọc sách, cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, lại cầm lấy điện thoại di động úp xuống bàn, có chút không muốn xem nữa.

Có lẽ nàng đã đoán được Tân Kiều muốn tỏ tình.

Mà nàng phát hiện, mỗi khi Tân Kiều muốn làm rõ tình cảm giữa hai người, nàng sẽ khẩn trương đến mức theo bản năng không muốn đối mặt.

Nàng nâng ngón tay đè lên động mạch cảnh, dùng sức nuốt xuống, mà hô hấp vẫn có một chút gấp gáp, nhịp tim cũng không hề bình ổn.

Nàng không thích ứng, không thích ứng với loại tình cảm vô cùng trực tiếp. Các nàng từ nhỏ đã quen dùng một phương thức biểu đạt, là đao quang kiếm ảnh giống như nàng và Chu Thừa Hiên một trà một rượu trên bàn ăn, là Đại Mân Huyên tặng một tấm vải lụa nhưng cái gì cũng không nói rõ.

Làm rõ đồng nghĩa với điều gì, đồng nghĩa với trách nhiệm, đồng nghĩa với không còn dư địa nào để mơ hồ, đồng nghĩa không có đường lui.

Chu Côn Ngọc đang suy nghĩ: nàng thực sự đã chuẩn bị tinh thần rồi sao?

Chuẩn bị sẵn sàng ở bên một người như Tân Kiều sao?

Lột mở vẻ ngoài đạm mạc, Tân Kiều trực tiếp, nhiệt liệt, chân thành. Lột mở vẻ ngoài đoan trang tao nhã, nàng lạnh lùng, lý tính, giỏi ngụy trang.

Tân Kiều đối với nàng không có mong đợi gì khác, chỉ cần nàng là người tốt.

Tân Kiều đối với nàng không có yêu cầu gì, chỉ cần nàng đừng lừa gạt cô.

Mà Chu Côn Ngọc vẫn đè nén chuyện cũ của Chu Thừa Hiên trong lòng, nàng được xem là người tốt sao?

Có lẽ nàng cũng sẽ không nói chuyện này cho Tân Kiều biết, thứ nhất chuyện này liên lụy quá lớn, thứ hai nàng cũng không biết Tân Kiều sẽ nhìn nàng như thế nào, điều này tính là lừa dối sao?

Chu Côn Ngọc lật màn hình điện thoại lên, đầu ngón tay gõ chữ: “Cuối tuần chị có việc khác.”

Xóa đi, soạn lại một lần nữa: “Cuối tuần có việc, lần sau chị hẹn em, được không?”

Lại xóa đi.

Trong lúc này, Tân Kiều gửi cho nàng một emo, là một con thỏ lông xù màu hồng nhạt  nhiệt tình nhảy nhót.

Sau đó lại nhắn một câu: “Là Mộc Mộc vừa gửi.”

Chu Côn Ngọc cong khóe môi, cuối cùng nhắn vào khung thoại một từ vô cùng đơn giản: “Được.”

Sau đó gửi đi.

Nàng buông điện thoại xuống, trong lòng nói với bản thân: Chu Côn Ngọc, cô thực sự điên rồi.

Tuần này Tân Kiều khó có được thời gian rãnh vào đúng cuối tuần, cho nên cô hẹn Chu Côn Ngọc buổi tối tám giờ gặp nhau ở rạp chiếu phim.

Chu Côn Ngọc vốn tưởng rằng cuối tuần sẽ không tăng ca, không ngờ ngoài dự đoán, cả ngày chủ nhật đều phải ở lại bệnh viện.

Cho đến lúc tình huống của bệnh nhân rốt cục được xử lý thoả đáng nàng mới thở ra một hơi, trở lại phòng làm việc của mình, nhìn vào trong gương, cảm thấy nét mặt của mình lộ vẻ mệt mỏi, vì vậy từ trong túi xách lấy ra một thỏi son môi, màu sắc sáng hơn so với màu nàng thường dùng.

Bụng ngón tay điểm nhẹ hai cái, tựa như cánh hoa hơi mỏng phủ lên bờ môi.

Y tá cũng đang muốn tan ca, đi vào phòng làm việc cười nói: “Bác sĩ Chu buổi tối muốn đi gặp người quan trọng nào sao?”

Chu Côn Ngọc sững người.

Cười nói: “Không có, chỉ là trong khoảng thời gian này quá bận rộn, cảm thấy sắc mặt của mình không tốt.”

“Sẽ không, bác sĩ Chu luôn rất xinh đẹp.” Y tá chào tạm biệt nàng: “Vậy bác sĩ Chu, em đi trước.”

“Hôm nay khổ cực rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.”

A.

Y tá đi rồi, Chu Côn Ngọc lập tức rút khăn giấy lau đi lớp son trên môi.

“Đi gặp người quan trọng nào đó.”

Rất xa ở một chỗ khác, Tân Kiều chợt hắt hơi một cái, còn tưởng rằng là gió lạnh quấy phá. Cô nhất định không biết là một câu nói vô tình của y tá, không hiểu sao lại chọc đến Chu Côn Ngọc.

Đột nhiên thoa son, mặc kệ là ai cũng sẽ nghĩ là đi gặp người rất quan trọng.

Như vậy lần trước Tân Kiều đi họp lớp đột nhiên tô son, cho dù lúc đó không có người nào đặc biệt quan trọng đối với Tân Kiều nhưng cô đây là dự định phát triển một đối tượng rất quan trọng đối với bản thân sao?

Nếu như hôm đó Chu Côn Ngọc không đúng lúc gặp phải cô thì sao?

A.

Chu Côn Ngọc một lần nữa thoa lại lớp son, đứng lên cầm túi xách, sau đó tắt đèn rời đi.

Chưa từng gặp kẹt xe như thế nào, nàng nghiêng cổ nhìn tình hình giao thông trước mắt, một mảnh đèn ô tô đỏ rực căn bản nhìn không thấy đầu cuối.

Bên kia, Tân Kiều sáu giờ đã ra ngoài rồi.

Ách, là có hơi sớm, nhưng không phải bởi vì cô bức thiết muốn nhìn thấy Chu Côn Ngọc mà chỉ là hôm nay cô được nghỉ, không có việc gì làm.

Phải, trong lòng cô chính là nghĩ như vậy.

Chu Côn Ngọc là một người đúng giờ, nghề nghiệp của hai người xem thời gian đặc biệt quan trọng. Tân Kiều đoán rằng suất phim bắt đầu lúc tám giờ, thì Chu Côn Ngọc hẳn là sẽ đến lúc bảy giờ ba mươi, chừa lại một chút thời gian.

Cô nghĩ như vậy nên liên tục nhìn thời gian.

Bảy giờ mười lăm. Bảy giờ hai mươi. Bảy giờ ba mươi.

Cô cảm thấy cổ họng hơi khô, nuốt nước bọt, rồi lại không muốn đi mua nước.

Lúc thời gian nhảy đến bảy giờ bốn mươi, trong lòng cô toát ra một suy nghĩ hoang đường: Chu Côn Ngọc sẽ không thất hẹn chứ?

Cô không nhịn được nhớ đến đêm đó lúc ở khu nghỉ dưỡng, Chu Côn Ngọc một mình cầm đèn cắm trại đi vào trong lều, đèn vừa tắt, bóng lưng của nàng bị bóng đêm nuốt chửng, nàng giống như đi ra từ một màn sương đen sau đó lại bước vào một màn sương đen khác.

Không biết vì sao Tân Kiều lại cảm thấy, thật ra cho đến bây giờ cô chưa từng chạm được vào Chu Côn Ngọc.

Nếu như Chu Côn Ngọc bỗng nhiên đổi ý thì sao? Không đến nữa thì sao?

Dù sao thì hai người vẫn chưa xác định quan hệ, vậy điều cô cho là thắng lợi nhỏ trước đó, chỉ cần Chu Côn Ngọc lùi vào trong lớp vỏ của mình, thì sẽ không tính là gì nữa.

Bên kia, Chu Côn Ngọc đã vào bãi đỗ xe, nàng xem thời gian, đã qua bảy giờ ba mươi.

Không còn sớm nữa, nhưng nàng lại lẳng lặng ngồi trong xe hai phút.

Nàng phát hiện bản thân đang do dự.

Nàng đã đồng ý lời mời của Tân Kiều, đó phần nhiều giống như là một loại bản năng hướng về phía ánh sáng. Nàng thực sự đã suy nghĩ rõ ràng rồi sao? Không có.

Nàng còn có cơ hội đổi ý, trước khi Tân Kiều nói ra câu nói ấy.

Nhưng nàng ngồi hai phút, lại xách túi lên, mở cửa bước xuống xe.

Đi đến trước cửa rạp chiếu phim, mặc dù đứng giữa đoàn người, khuôn mặt của Tân Kiều vẫn vô cùng dễ nhận biết.

Không chỉ là bởi vì làn da của cô rất trắng, cũng không chỉ là bởi vì ngũ quan của cô thanh tú hơn bình thường, quan trọng nhất là đôi mắt ấy. Rất nhiều người không có đôi mắt như thế, bị cuộc sống che lấp, bị sương mù che lấp, bị rất nhiều thỏa hiệp và mệt mỏi che lấp.

Nhưng Tân Kiều không có.

Mặc dù có đôi lúc thắt lưng của cô sẽ nhịn không được mà cong xuống, lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt ấy vẫn luôn sáng ngời.

Nhưng lúc này trên khuôn mặt của cô, xen lẫn một chút hoang mang hiếm thấy, giống như chú chó nhỏ bị người nào đó vứt bỏ bên đường.

Chu Côn Ngọc cầm túi xách bước đến trước mặt cô.

Hàng mi dài của Tân Kiều chớp động, rất nhanh đã nhìn thấy nàng, vì vậy liền mỉm cười.

Rốt cục lại xuất hiện rồi. Chu Côn Ngọc nghĩ thầm.

Nụ cười giống như lần đầu tiên Tân Kiều muốn bày tỏ, rốt cục lại xuất hiện trên mặt Tân Kiều rồi. Nụ cười không cần ý nghĩa, không mang mục đích.

Nụ cười đơn thuần, chỉ bởi vì nhìn thấy người mình thích.

Trong lòng Chu Côn Ngọc thầm nghĩ: cũng may.

Cũng may là nàng đã đến.

Chu Côn Ngọc đi qua đoàn người đến trước mặt Tân Kiều, nhìn Tân Kiều một cái, khóe môi nở nụ cười khó hiểu.

Tân Kiều: “…?”

Nàng là chuyên viên gỡ bom, có trực giác tự nhiên đối với nguy hiểm, lúc này cô cảm thấy nụ cười của Chu Côn Ngọc có một chút nguy hiểm, mà chẳng phải thiện ý.

Cô sờ sờ mặt mình: “Mặt em có gì sao?”

Chu Côn Ngọc mỉm cười không kẽ hở: “Em được lắm.”

Tân Kiều: “???”

Thời gian gấp rút, cô chỉ đành hỏi Chu Côn Ngọc: “Đi mua bắp rang không?”

Chu Côn Ngọc: “Em thích không?”

Tân Kiều: “Cũng không phải là em có thích hay không, là em tra ở trên mạng nói…”

Cô bỗng nhiên im bặt.

Bác sĩ Chu khoan hồng độ lượng cũng không khó lấy lòng. Nàng cảm thấy Tân Kiều mang một khuôn mặt thanh tú và lãnh đạm, có lúc lại giống như một chú chó ngốc nghếch, phe phẩy chiếc đuôi, thích một người liền muốn cho người đó những thứ tốt nhất.

“Được.” Chu Côn Ngọc dắt chú chó đã đợi nàng cả đêm đến quầy bắp nước: “Mua.”

Chu Côn Ngọc đã ăn cơm ở bệnh viện, Tân Kiều cũng đã ăn cơm xong, nên hai người chỉ mua một phần bắp rang và Coca, Tân Kiều quét mã trả tiền, hai người cùng nhau xếp hàng kiểm vé.

Tân Kiều bưng hai ly coca đứng ở phía trước, Chu Côn Ngọc ôm bắp rang và túi xách đứng ở phía sau.

Tân Kiều bỗng nhiên cảm thấy, bắp chân bị túi xách của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng chạm vào, hơi nhột.

“Vì sao không tô son?” Chu Côn Ngọc đứng giữa hàng người náo nhiệt, đè thấp giọng hỏi cô.

Tân Kiều bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười.

Ly giấy trong tay chứa Coca, bọt khí gas và đá viên không ngừng phát ra âm thanh nho nhỏ, giống như pháo hoa cỡ nhỏ không ngừng nở rộ.

Thì ra vừa rồi cô nhận thấy ‘nguy hiểm’, là vì bác sĩ Chu nhìn có vẻ đoan trang tao nhã lý trí đang tính toán chuyện này.

“Lần trước đi họp lớp cũng tô son.” Chu Côn Ngọc lại nói.

Dòng người xếp hàng soát vé kèo dài, Chu Côn Ngọc và cô đứng rất gần, hai người gần như dán chặt vào nhau, hô hấp tươi mát mơ hồ truyền đến từ phía sau.

Chu Côn Ngọc từng nói động mạch cảnh của con người rất mẫn cảm, lại chưa nói làn da ở cổ cũng rất mẫn cảm.

Cũng chính là làn da sau cổ của cô, bị hô hấp của Chu Côn Ngọc thổi nhẹ, lại khiến cổ cô không ngừng phát nhiệt.

Cứ thế nhiệt ý lan tràn đến trái tim, rồi lại truyền đến đầu ngón tay.

Cô nắm thật chặt hai ly Coca trong tay, đè thấp giọng nói: “Lần sau, được không?”

Người xếp hàng nhiều như thế, tiếng cười nói không ngừng, nhưng có người nào biết hai người các nàng đang thì thầm hứa hẹn tương lai không?

Lần sau em hát cho chị nghe.

Lần sau tô son cho chị xem.

Em cũng có tâm cơ của em. Bởi vì em muốn thông qua trong những thứ bình thường vụn vặt của cuộc sống, thông qua những ‘lần sau’ này, không ngừng không ngừng gặp lại chị.

Cho đến khi hai người vào rạp, ngồi xuống.

Đây là bộ phim nổi bật trong thời gian này, kể về một nhóm người tìm kiếm một cây thần thụ có tác dụng chữa bệnh.

Nữ diễn viên tóc vàng và nam diễn viên vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, thiết lập nhân vật có phần quá đá, khiến nội dung mất đi phần nào ý nghĩa.

Nhưng, Coca độ lạnh vừa đủ, bắp rang cũng ngọt vừa đủ, bộ phim nhàm chán cũng vừa đủ.

Đầu ngón tay của Tân Kiều dính một chút đường, yết hầu khẽ trượt.

Cô rất khẩn trương.

Diễn viên trong phim đang vượt qua nguy hiểm, dẫn đến khán giả trong rạp đều kinh hô cảm thán.

Tân Kiều chậm rãi đến gần Chu Côn Ngọc.

Ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt Chu Côn Ngọc, rừng Amazon rậm rạp biến thành dòng sông yên tĩnh, thời gian và thế giới đều in xuống lòng sông, chỉ phản chiếu lại một màu xám trắng. Thời gian mất đi ma pháp, Tân Kiều chợt cảm thấy các nàng là đang xem một bộ phim câm trắng đen, xuyên qua thương hải tang điền, phim nhựa mang đến cảm giác yên lòng cho người xem.

Cô dán sát vào bên tai Chu Côn Ngọc, có thể cảm nhận được hô hấp của Chu Côn Ngọc hơi chậm lại.

Lúc này đáng lẽ ra cô nên bày tỏ, đáng lẽ ra phải nói ra câu nói kia.

Cuối cùng cô chọn rạp chiếu phim, là bởi vì thấy trên mạng có người nói, lúc bày tỏ bạn sẽ vô cùng vô cùng khẩn trương, rạp chiếu phim mờ tối và màn ảnh sẽ giúp đỡ cho bạn, che giấu sự khẩn trương của bạn.

Tình tiết đang không ngừng tiếp diễn, cô dường như đang trốn trong nhân sinh của người khác, nói ra lời từ tận đáy lòng của mình, như vậy lời cô muốn nói sẽ tương đối dễ nói ra hơn.

Nhưng giây phút này cô đổi ý rồi, cô ghé vào bên tai Chu Côn Ngọc hỏi: “Có thể cùng em đi một chỗ không?”

Hô hấp của cô phả ra, Chu Côn Ngọc nâng tay xoa nhẹ vành tai của mình: “Đi chỗ nào?”

Tân Kiều trả lời nàng: “Lần trước em lên xe của chị, cũng không hỏi chị muốn đưa em đi đâu.”

Hai người buông bỏ bắp rang và điện ảnh, âm thầm chuồn ra khỏi rạp chiếu phim.

Lên xe, Tân Kiều chọn định vị, Chu Côn Ngọc nhất thời cũng không biết đó là nơi nào.

Cho đến khi chiếc Porche lái lên một con đường núi.

Không phải thắng cảnh nổi tiếng gì, rất hẻo lánh, trên ý nghĩa nào đó nó giống như căn cứ bí mật trước đây của Tân Lôi, lúc không có thời gian dẫn Tân Kiều ra vùng ngoại ô ngắm sao, thỉnh thoảng ông ấy sẽ dẫn Tân Kiều đến nơi này.

Dĩ nhiên so ra kém trên núi, nhưng chung quy rời xa ánh đèn đô thị, lại ít du khách, chỉ cần ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy những vì sao rải rác trên bầu trời.

Chu Côn Ngọc dừng xe, cùng Tân Kiều đi đến cạnh vách núi. Trong không khí xen lẫn mùi hương của cây cỏ, ánh đèn đô thị chi chít như sao trên trời cách nơi này rất xa.

Gió đêm thổi tung mái tóc của Tân Kiều, cô đứng bên cạnh Chu Côn Ngọc, hai tay quy củ buông xuống bên đùi: “Thật ra, có lẽ chị đã đoán được em muốn nói gì rồi.”

Cuối cùng cô cũng từ bỏ rạp chiếu phim, dẫn Chu Côn Ngọc đến nơi này.

Là muốn nói ra giữa gió mát trăng thanh.

Nói ra dưới bầu trời rộng mở.

Không muốn nói ra ở một nơi u ám như rạp chiếu phim.

Để mỗi một cành cây, mỗi một chồi non đang chờ mùa xuân đến ở nơi đây làm nhân chứng cho cô.

Cô siết chặt nắm tay: “Em sẽ cố gắng học hỏi kỹ thuật.”

“A?” Chu Côn Ngọc suy nghĩ rất nhiều, về những gì Tân Kiều sẽ nói, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới câu đầu tiên Tân Kiều nói lại là câu này, nói về việc cắt ngang nàng trong phòng tắm hôm đó.

Chu Côn Ngọc nhớ đến vật thể màu trắng bản thân sở dụng, không khỏi mím môi.

“Không nên đối xử với bản thân như vậy.” Tân Kiều dường như hậu tri hậu giác ý thức được bản thân đang nói gì, cô đưa tay sờ lên vành tai của mình, chậm rãi thở ra một hơi, rồi chuyển sang nhìn vào đôi mắt của nàng, nghiêm túc mà chân thành nói: “Nếu như chị không biết tốt với bản thân như thế nào, vậy thì hãy để cho em.”

Lúc này Tân Kiều mỉm cười, con người vừa quật cường vừa sắc bén, lần đầu tiên lộ ra nụ cười thế này, dường như những lời kế tiếp chính cô cũng không tưởng được: “Thật ra nếu không phải hôm đó nhìn thấy chị ở trong phòng tắm… có lẽ em sẽ không nói những lời này với chị sớm như vậy.”

“Bởi vì những lời kế tiếp em muốn nói sẽ có chút nặng nề, em cũng không biết chị có bị hù dọa hay không.”

“Chị nói chúng ta cần vứt bỏ những việc trước đây, làm rõ bản thân đối với người kia rốt cục là cảm giác gì.”

“Cho nên em cũng một mực suy nghĩ.”

“Tuy rằng em từng rất nhiều lần nảy sinh cảm giác thích chị, nhưng thật ra, mỗi lần trong lòng đều sẽ do dự, sau đó hỏi bản thân, là thích chị sao?”

“Có lẽ đối với em ‘thích’ là quá mơ hồ rồi, bởi vì trước đây hiểu biết của em đối với ‘thích’ đều đến từ phim ảnh và vân vân, đại khái chính là cùng nhau mặc áo sơmi, cùng nhau đội mưa, cùng nhau chạy trên bãi biển, đút bắp rang cho nhau và vân vân, chính là loại có rất nhiều bong bóng tình yêu.”

Chu Côn Ngọc nghe vậy không khỏi nở nụ cười.

Bản thân Tân Kiều cũng cong môi mỉm cười: “Nhưng em dường như không có cách nào đút bắp rang cho chị, chị cũng không phải người sẽ để em đút bắp rang. Cho nên nếu nói em thích chị, dường như, không quá chuẩn xác.”

Em không trong sáng. Chị không ngây thơ.

Em quá bướng bỉnh. Chị cũng quá lãnh đạm.

Nếu hướng tới một đoạn tình cảm trong sáng, tràn ngập màu hồng, dường như không phải giải pháp tối ưu, em cũng không phải sự lựa chọn tốt.

Nhưng….

Lúc đối mặt với chị, em dường như chưa từng phải lựa chọn.

Lúc nhìn thấy bóng lưng của chị bỗng nhiên biến mất, lúc trong phòng tắm nhìn thấy chị đối xử không tốt với bản thân, thậm chí là sớm hơn, lần đầu tiên gặp chị ở câu lạc bộ, nhìn thấy đôi mắt trong suốt như dòng sông của chị, em đã muốn bắt lấy chị. Em sẽ rất tức giận, tức giận vì sao chị lại không tốt với bản thân một chút.

Em sẽ cảm thấy, trên thế giới chí ít phải có một người đối xử tốt với chị, bản thân chị đã không làm được, như vậy hãy để cho em đến thay thế chị.

Nói ra thật buồn cười, rõ ràng chúng ta chúng ta hai người không liên quan, không cùng huyết thống, vì sao em lại cảm thấy đây là trách nhiệm của mình.

Về sau em đã hiểu rồi.

Bởi vì thích là có thể lựa chọn, còn yêu thì không cần lựa chọn.

Như vậy Chu Côn Ngọc…

Tân Kiều dừng một chút, nói ra những lời mà bản thân đã cân nhắc rất lâu, nhẹ nhàng mà lại trịnh trọng: “Có lẽ em, yêu chị!”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!