Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 614

Chương 614: Viên mãn

 

Lạc Thần nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng lau đi ánh nước trên hàng mi dài của Sư Thanh Y, sau đó mới nói: “Nói cho ta biết tâm nguyện của ngươi, ta sẽ thực hiện.”

Sư Thanh Y ngồi trên đùi Lạc Thần, được Lạc Thần ôm vào trong lòng, nàng hiện tại vóc dáng nhỏ bé, lúc ngồi hai chân treo giữa không trung, nàng ghé vào tai Lạc Thần, nhẹ giọng nói ra tâm nguyện của bản thân rồi lại hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào, các nàng sẽ đồng ý chứ?”

“Tất nhiên là tốt.” Lạc Thần nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ cần ngươi đến dỗ dành các nàng, các nàng tất nhiên sẽ đồng ý.”

Nàng nhìn Sư Thanh Y một cái: “Với dáng vẻ hiện tại của ngươi, cũng rất dễ dàng dỗ dành. Nhất là mẫu thân của ngươi, nàng rất thương yêu ngươi.”

Sư Thanh Y cười khúc khích, rồi lại có chút chua xót, dù sao người mẫu thân thương yêu nàng từ lâu đã không còn nữa. Hiện tại nàng đã thức tỉnh, hồi tưởng lại những lời nói và việc làm của bản thân ở trước mặt Lạc Thần dưới tình huống không biết gì cả, nàng không khỏi ngượng ngùng: “Năm đó ta mới vừa được mẫu thân nhặt về chưa bao lâu, những việc bên ngoài thì không hiểu biết gì, giống như một kẻ ngốc, đã để ngươi chê cười rồi.”

“Là ngươi chủ động cho ta đến xem.” Khóe mắt Lạc Thần khẽ nhếch, nói: “Cũng không phải là ta bức ép ngươi.”

“Ta cũng là bất đắc dĩ.” Sư Thanh Y lắc lư đôi chân nhỏ: “Ai bảo ngay từ đầu ngươi không đồng ý để ta gặp ngươi lúc nhỏ, ta chỉ đành chịu chút thiệt thòi, để ngươi nhìn nhiều một chút. Hai mộng cảnh của ta, một mộng cảnh của ngươi, người có lời rồi.”

“Năm đó quả thật có hơi ngốc.” Lạc Thần mơ hồ mỉm cười, nói: “Hôm nay nhìn lại, cũng rất đáng yêu.”

“Thật sao?” Đôi mắt Sư Thanh Y phát sáng.

“Ừm.”

“Hiện tại ta thức tỉnh nhưng cơ thể vẫn nhỏ như vậy, còn phải giả vờ trẻ con ở trước mặt mẫu thân và Côn Lôn.” Sư Thanh Y bất đắc dĩ.

“Đối với ngươi không phải rất dễ dàng sao?” Lạc Thần nói: “Vừa rồi lúc thức dậy, không phải cũng giả vờ rất giống sao.”

Sư Thanh Y khẽ hừ một tiếng, nhảy xuống khỏi đùi Lạc Thần, nàng nói: “Mẫu thân các nàng vẫn chưa thức dậy, chúng ta đi chặt trúc trước đi.”

Xung quanh chính là rừng trúc, chặt trúc rất dễ dàng. Hai người tùy ý dạo một vòng trong rừng, chọn một cây trúc thích hợp, bỏ hết cành lá rồi chặt thành vài đoạn để mang về nhà.

Lạc Thần dùng dao bổ đoạn trúc thành những nan trúc dài mảnh, Sư Thanh Y lại bưng một chậu nước đến, Lạc Thần ngâm nan trúc vào trong nước, như vậy có thể làm nan trúc trở nên mềm dẻo hơn.

Hai người một cao một thấp bận rộn trong sân, không biết thời gian trôi qua rất nhanh.

Sáng nay Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn thức dậy còn muốn trễ hơn hôm qua, hai người đẩy cửa ra ngoài, Côn Lôn nhìn có vẻ rất rạng rỡ, tâm tình rất tốt, Sư Cẩm Niệm mỉm cười nhìn nàng ấy.

Chờ Sư Cẩm Niệm nhìn thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần đang xử lý những nan trúc, vội vàng bước đến hỏi: “Y Nhi?”

Sư Thanh Y đang ngồi xổm trên mặt đất chăm chú làm việc, nghe giọng nói của Sư Cẩm Niệm mới ngẩng đầu lên. Trước đó bị mộng cảnh áp chế còn không cảm thấy thế nào, hiện tại nàng nhìn thấy Sư Cẩm Niệm liền cảm thấy lồng ngực đau nhói, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ như không hề biết gì, non nớt nói: “Mẫu thân, tiên sinh dạy ta làm diều.”

Sư Cẩm Niệm cũng ngồi xuống cùng nàng, cười nói: “Y Nhi lúc trước còn không biết cái gì là diều, hỏi ta thứ bay trên bầu trời là gì, nhưng hôm nay đã làm được một con diều ra hình ra dáng.”

“Là mẫu thân dạy giỏi.” Sư Thanh Y nhớ đến việc Sư Cẩm Niệm dạy nàng làm diều, các nàng và còn có một nhà ba người chạy trên sườn núi, đón gió thả con diều bay lên bầu trời, nàng nhất thời không nhịn được, đôi mắt thiếu chút nữa đỏ lên, vì thế nàng vội vàng cúi đầu chốc lát rồi mới ngẩng mặt lên.

“Đó là mẫu thân dạy tốt.” Sư Cẩm Niệm trêu chọc nàng: “Hay là tiên sinh?”

Sư Thanh Y nở nụ cười: “Đều tốt.”

Sư Cẩm Niệm xoa đầu nàng, rồi lại cảm kích nói với Lạc Thần: “Lạc Thần cô nương, đa tạ ngươi đã chăm sóc nàng.”

“Là việc phải làm.” Lạc Thần nói: “Đa tạ Sư cô nương đã để ta ở tạm trong nhà.”

Côn Lôn cũng bước đến, từ trên cao nhìn xuống Sư Thanh Y. Đêm qua nàng ấy và Sư Cẩm Niệm ở cùng nhau, đúng lúc đang vui vẻ nên nhìn Sư Thanh Y cũng thuận mắt hơn rất nhiều, nàng ấy khom lưng chỉ điểm Sư Thanh Y, căn dặn nàng đừng để bị nan trúc cắt vào tay.

Đây là một thời cơ tốt.

Sư Thanh Y ngưỡng mặt nhìn Côn Lôn, nói: “Côn Lôn, ta cũng có thể gọi ngươi là mẫu thân sao?”

Côn Lôn lảo đảo thiếu chút nữa là ngã.

Một lát sau nàng ấy mới lấy lại tinh thần, sắc mặt lúc trắng lúc hồng: “Ngươi gọi ta là Côn Lôn đã không thỏa đáng, lại còn muốn… còn muốn gọi ta là mẫu thân? Ta không phải mẫu thân của ngươi.”

Sư Thanh Y xem ra có chút thất vọng: “Ngươi không muốn làm mẫu thân của ta sao?”

“… Không muốn.” Côn Lôn hừ lạnh.

Sư Thanh Y thở dài, ai oán nhìn Sư Cẩm Niệm: “Mẫu thân, Côn Lôn không muốn làm mẫu thân của ta. Ta vốn nghĩ nếu các ngươi thành thân, thì ta có thể có hai vị mẫu thân.”

Lỗ tai của Côn Lôn lúc này đỏ đến mức muốn bốc khói.

Sư Cẩm Niệm cũng ngây ngẩn cả người, nói: “Y Nhi, ngươi… vì sao lại nghĩ như vậy?”

Sư Thanh Y tìm một lý do nghe có vẻ ngây thơ một chút: “Lúc trước ta theo mẫu thân đi chợ, một số hài tử có mẫu thân, cũng có phụ thân. Phụ thân và mẫu thân thành thân rồi mới có bọn họ, nhưng ta thấy nam tử là phụ thân, nữ tử là mẫu thân, cho nên nếu ngươi và Côn Lôn thành thân, chẳng phải là hai vị mẫu thân sao?”

Côn Lôn tim đập như sấm, vô cùng bối rối: “Ngươi tuổi còn nhỏ, hiểu cái gì? Thành thân nào có tùy ý như ngươi nói.”

“Những tiểu hài tử đó sống cùng phụ thân và mẫu thân.” Sư Thanh Y ra vẻ nghiêm túc, nói: “Ngươi và mẫu thân cũng sống cùng với ta, không phải như nhau sao? Vì sao hai người các ngươi không thành thân.”

Nghĩ lại tiếc nuối cuối cùng của Côn Lôn năm đó, chính là khi đó còn chưa thành thân với Sư Cẩm Niệm thì đã nhận tin Sư Cẩm Niệm bỏ mạng. Côn Lôn bị lửa lớn nuốt chửng, không biết nàng ấy đã suy nghĩ những gì, nhưng nhất định là rất nhớ mẫu thân.

Sư Thanh Y cúi đầu âm thầm siết chặt nắm tay.

Khói trên người Côn Lôn lúc này gần như sắp bốc lên đỉnh đầu.

Sư Thanh Y cố ý nói về việc thành thân một cách ngây thơ như thế, như vậy mới phù hợp với suy nghĩ của nàng năm đó, nhưng Sư Cẩm Niệm dường như nghe lọt tai, nên cũng không xem lời của nàng là lời trẻ con mà yên lặng nhìn Côn Lôn.

“Ta đã hỏi tiểu hài tử kia.” Sư Thanh Y nhìn Côn Lôn, nói: “Phụ mẫu của hắn yêu thích lẫn nhau, cho nên mới thành thân.”

Côn Lôn vội vàng bới lông tìm vết, nói: “… Cũng có rất nhiều người tuân theo lời của phụ mẫu, không liên quan đến việc thích hay không.”

Sư Thanh Y biết Côn Lôn cũng không phải không muốn thành thân, mà chỉ là lúc này Côn Lôn không được tự nhiên, có đôi khi còn có chút cáu kỉnh, trong lòng Côn Lôn là nguyện ý, chẳng qua ở trước mặt Sư Thanh Y, cộng thêm một vị khách mà Côn Lôn cảm thấy xa lạ nên nàng ấy không tiện thừa nhận. Cho đến khi mẫu thân qua đời, nàng ấy mới giống như biến thành một người khác, vứt bỏ bản thân trước kia, sống thành dáng vẻ trầm ổn, nhưng nội tâm lại vô cùng tàn úa đáng thương.

“Côn Lôn, ngươi không thích mẫu thân sao?” Sư Thanh Y trực tiếp hỏi.

Côn Lôn: “…”

Nàng ấy có chút lo lắng nhìn thoáng qua Sư Cẩm Niệm, sợ Sư Cẩm Niệm hiểu lầm, rồi lại cảnh giác liếc mắt nhìn Lạc Thần rồi mới thấp giọng nói với Sư Thanh Y: “…Hiện tại là lúc nói những việc này sao, ngươi cũng không biết xem trường hợp.”

Lạc Thần nhìn ra sự câu nệ của Côn Lôn, biết nếu như hiện tại chỉ có ba người các nàng thì không sao, Côn Lôn sẽ không được tự nhiên như vậy, vì thế nàng nói: “Côn Lôn cô nương không cần lo lắng. Chỉ cần đôi bên có tình, thành thân là lẽ đương nhiên, sao phải câu nệ ánh nhìn thế tục.”

Ánh mắt của nàng như có như không dừng trên người Sư Thanh Y, giọng nói mềm nhẹ như tuyết rơi: “Ta cũng đã thành thân, trong nhà có một vị thê tử. Chẳng qua nàng có việc quan trọng, ta dự định đến đây tìm chỗ tĩnh dưỡng trước, sau đó nàng sẽ đến đoàn tụ cùng ta.”

Côn Lôn nhất thời ngạc nhiên.

Nàng ấy lại nhìn Sư Cẩm Niệm một cái, sắc mặt càng đỏ hơn. Sư Cẩm Niệm lại chỉ nhìn chằm chằm Côn Lôn.

Sư Thanh Y kéo cánh tay Sư Cẩm Niệm, nàng biết mẫu thân căn bản không sợ hãi thế tục, nàng nói: “Mẫu thân, tiên sinh nói thời gian không thể cô phụ, đừng lãng phí thời gian. Thành thân ngay hôm nay đi, có được không?”

Hôm nay sẽ thành thân.

Không cần phải chờ đợi nữa.

Chờ đợi quá lâu rồi, sẽ chỉ còn vô tận hối hận.

Hiện tại nàng ỷ vào dáng vẻ trẻ con, nép sát vào người Sư Cẩm Niệm. Sư Cẩm Niệm mỉm cười nàng nàng, thấp giọng nói: “Được.”

Nói xong, Sư Cẩm Niệm đứng dậy, trong ánh mắt là một mảnh dịu dàng, hỏi: “Ngũ tỷ, có được hay không?”

Côn Lôn mặt đỏ tai hồng, mắt nhìn dưới đất.

Qua một lúc, rốt cục gật đầu, giọng nói vô cùng vô cùng: “… Được.”

Sư Cẩm Niệm bước đến, ôm chặt lấy Côn Lôn, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ngũ tỷ.”

Côn Lôn ngẩn người rồi cũng ôm lại nàng ấy. Giờ phút này, Côn Lôn cũng bất chấp có người ngoài ở đây mà ôm Sư Cẩm Niệm, tuy rằng đôi tai vẫn đỏ bừng, nhưng trong mắt lại tràn đầy thỏa mãn.

Ngày đại hỉ cứ thế quyết định, nhìn như vội vàng rồi lại rất hiển nhiên.

Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn cũng không phải người chú trọng hình thức, lễ tiết giản lược, nhưng thứ cần mua vẫn phải mua, cho nên bốn người cùng đi chợ một chuyến, mua một ít nến đỏ và giấy đỏ, lại thêm không ít nguyên liệu nấu ăn, về phần giá y, Sư Cẩm Niệm có một bộ hồng y, nhưng Côn Lôn không có, mà cửa hiệu may y phục cũng không có bộ nào thích hợp với nàng ấy, nếu như may theo yêu cầu lại phải mất thời gian, vì thế Sư Cẩm Niệm bảo nàng ấy đừng mua mà dùng ngoại sam từ bộ hồng y của mình cho nàng ấy khoác.

Lễ thành thân không có khách mời, chỉ có bốn người các nàng.

Phương thức chúc mừng cũng đặc biệt, chính là việc Sư Thanh Y đề nghị cùng đi thả diều.

Bốn người ngồi trong sân, dùng giấy đỏ làm hai con diều, trên giấy viết lời chúc khi thành thân, bên dưới là chiếc đuôi diều thật dài. Các nàng nhân lúc gió lớn, lên sườn núi ở rừng trúc gần đó.

Trên sườn núi một mảnh xanh biếc, bầu rời cũng rất cao, Sư Thanh Y đứng trên sườn núi, cảm nhận gió núi cuồn cuộn, hai tay cố giữ vạt áo của mình. Lạc Thần đứng bên cạnh nàng, trong tay cầm diều, cúi đầu nhìn Sư Thanh Y.

“Trước đây chỉ có ba người bọn ta đến đây thả diều.” Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, đưa tay nắm lấy tay Lạc Thần, nói: “Hôm nay ngươi ở đây, ta… cảm thấy rất viên mãn.”

“Vậy là được rồi.” Lạc Thần cũng thấp giọng nói.

Sư Thanh Y nhận lấy con diều trong tay Lạc Thần, chạy nhanh trong gió, Lạc Thần bước chân nhẹ nhàng theo sát bên cạnh nàng. Sư Thanh Y chạy rồi lại chạy, thả con diều lên giữa không trung, trong lúc đó chạy theo cơn gió, con diều cũng đã được gió nâng lên, đồng thời Sư Thanh Y giữ chặt đầu dây, khiến nó càng bay càng cao.

Trời đất trống trải, bóng dáng của Sư Thanh Y thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé.

Giờ khắc này, tâm tư của nàng dường như cũng trở lại lúc nhỏ, gió thổi vào mặt, dường như muốn thổi vào tận trong lòng.

Hai con diều màu đỏ một cao một thấp lần lượt bay lên.

Con bay thấp hơn là của Côn Lôn và Sư Cẩm Niệm, các nàng thả chậm hơn, nên theo ở phía sau.

Con diều của Sư Thanh Y cứ thế bay cao, nàng quay đầu nhìn bóng dáng màu đỏ của  Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn. Đó nên là màu sắc tượng trưng cho niềm vui, nhưng rồi lại làm cho người ta hoảng hốt trong lòng.

Sư Thanh Y kéo dây, đứng trong gió lớn tiếng nói: “Mẫu thân!”

Sư Cẩm Niệm nghe thấy, mỉm cười phất tay với nàng.

“Côn Lôn!” Sư Thanh Y lại gọi.

Côn Lôn cũng nhìn về phía nàng.

“Nhìn ta!” Sư Thanh Y cố nén nghẹn ngào, nở nụ cười: “Nhìn ta và tiên sinh này! Diều của bọn ta bay rất cao!”

Lạc Thần yên lặng đứng nhìn ở bên cạnh.

Thân thể nho nhỏ của Sư Thanh Y chạy xa trên sườn núi, rất sợ Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn nhìn thấy nước mắt trào ra từ khóe mắt của nàng.

Buông dây diều, bốn người trở về Huyên Hoa Hiên.

Sư Cẩm Niệm mặc hồng y xuống phòng bếp, rõ ràng là một tân nương tử, nhưng ngày thành thân vẫn cầm chảo xào rau, Sư Thanh Y tâm tình phức tạp, vừa khổ sở vừa buồn cười, nàng cảm thấy mẫu thân rất giống nàng năm đó. Nàng muốn giúp đỡ, nhưng dáng vẻ của nàng lúc này đã ở trong mắt Sư Cẩm Niệm đương nhiên là không biết việc trong bếp, Sư Cẩm Niệm nhìn nàng một mực đảo quanh phòng bếp, liền bảo nàng đi ra ngoài tìm tiên sinh chơi.

Chuẩn bị thức ăn xong, Sư Cẩm Niệm cố ý mang một vò Ngọc Dịch Thanh ra, đặt ở trên bàn.

Một nhà bốn người ăn uống trong sân, còn có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt của rừng trúc.

Sư Thanh Y ăn bữa cơm đoàn viên, mà Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn đều uống Ngọc Dịch Thanh, dường như đã có chút say, Lạc Thần cũng uống một chút rượu, nhưng nét mặt vẫn như bình thường.

Thu dọn bàn ăn xong, vẫn còn lại một chút rượu.

Sư Thanh Y nhìn vò rượu và chung rượu trên bàn, miễn cưỡng kiền nén chua xót, giả vờ ngây thơ, nói với Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn: “Hai vị mẫu thân, các ngươi còn chưa bái đường, cũng chưa uống rượu giao bôi.”

Côn Lôn bị nghẹn, khuôn mặt càng thêm đỏ, nhưng nghe Sư Thanh Y nói là hai vị mẫu thân, khóe môi lại cong lên lộ vẻ vui mừng: “Con nhóc nhà ngươi, biết cái gì chứ.”

“Ta biết.” Sư Thanh Y vội vàng dẫn Lạc Thần đến, lấy Lạc Thần làm yểm hộ, nói: “Tiên sinh nói với ta, lúc thành thân phải bái đường, còn phải uống rượu giao bôi.”

Côn Lôn: “…”

Con ma ốm này lại dạy con thỏ nhỏ cái gì đây.

Lạc Thần tỏ vẻ vô tội, trầm thấp ho khan.

“Tiên sinh còn nói, sợ các ngươi xấu hổ, bảo ta đừng nhìn các ngươi bái đường, uống chén rượu giao bôi là được rồi.” Sư Thanh Y để lại không gian riêng cho các nàng: “Ta tìm được một món đồ chơi thú vị, sẽ cùng tiên sinh tìm chỗ chơi đùa.”

Côn Lôn: “…”

“Đi đi.” Sư Cẩm Niệm mỉm cười rực rỡ.

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một cái, Lạc Thần hiểu ý của nàng, nắm tay nàng đi ra ngoài sân.

Hai người vào rùng trúc cách đó không xa, lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn lại.

“Ngũ tỷ.” Sư Cẩm Niệm đến gần, nắm tay Côn Lôn: “Nên bái đường rồi.”

Tay của Côn Lôn có chút run rẩy, trong lòng lại vui mừng, nàng ấy yên lặng gật đầu rồi cùng Sư Cẩm Niệm quỳ xuống, hướng thiên địa cúi người hành lễ.

Nhất bái thiên địa.

Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng quỳ xuống, hướng về phía Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn, dập đầu một cái.

Nhất bái mẫu thân, Sư Cẩm Niệm.

Côn Lôn và Sư Cẩm Niệm hướng về phía hương đường thờ tổ sư gia, quỳ bái một lần nữa.

Nhị bái cao đường.

Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng bái, khóe mắt Sư Thanh Y càng lúc càng đỏ.

Nhị bái mẫu thân, Côn Lôn.

Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn xoay người, đối diện nhau, Sư Cẩm Niệm vừa cười vừa gọi một tiếng ngũ tỷ, hai người đối bái.

Phu thê giao bái.

Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng dập đầu lần thứ ba.

Bái biệt hai vị mẫu thân.

Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn thành lễ, ngồi dưới tàng cây ngoài sân, hai người bèn nhìn nhau cười, mỗi người nâng một chén Ngọc Dịch Thanh.

“Ngũ tỷ, cạn ly.” Sư Cẩm Niệm cười nói.

“… Niệm Nhi.” Gió thổi qua, một vài cánh hoa rơi lên vai Côn Lôn.

Hai người mặc hồng y chói mắt, chung rượu chạm khẽ, hai bên đối ẩm.

Sư Thanh Y chậm rãi đứng dậy, cách bóng cây trùng điệp nhìn về phía các nàng.

Bóng dáng của Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn dường như bị cây cối che lấp, càng lúc càng mờ mịt, chỉ mơ hồ nghe hai người các nàng đang thì thầm. Thời gian trôi qua, giữ lại ảo ảnh của các nàng tại nơi đây.

Nước mắt của Sư Thanh Y từ lâu đã thấm ướt cả gương mặt, nàng đưa tay lau, ánh mắt vừa bi thương vì thông thấu, ngửa đầu nhìn về phía Lạc Thần: “Chúng ta trở về đi. Chuyện cũ không thể níu giữ. Ta chỉ muốn gặp các nàng, như vậy là thỏa mãn rồi.”

“Được.” Lạc Thần quải chiếc ba lô đã chuẩn bị sẵn, nàng khom lưng, đưa tay bế Sư Thanh Y lên, bế được một đoạn thì dùng Gian Khích Trùy cắt vỡ mộng cảnh, đi vào không gian rỗng.

Sư Thanh Y ôm cổ Lạc Thần, quay đầu nhìn thoáng qua, bên môi là nụ cười thê lương: “Trong lòng ta, mẫu thân và Côn Lôn chưa bao giờ rời đi, giống như bây giờ, vĩnh viễn hạnh phúc.”

Nàng nghĩ, đây là kết cục tốt nhất dành cho mẫu thân và Côn Lôn, ngay trong mộng cảnh.

Nàng nên tỉnh.

Nhưng mẫu thân và Côn Lôn, xin vĩnh viễn đừng tỉnh lại, vĩnh viễn ở lại trong mộng cảnh hư vô này đi.

Hai người đi qua ánh sáng của không gian rỗng, vết rách khép lại phía sau các nàng, bóng dáng của Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn bị mộng cảnh nuốt chửng, biến mất không còn tung tích.

Chờ hai người đi ra ngoài, một lần nữa trở lại sân sau, Lạc Thần vẫn một thân bạch y, mà Sư Thanh Y đã trở lại trang phục hiện đại, vóc dáng cũng trở lại như cũ, đôi mắt đỏ rực, nước mắt còn chưa không.

Lạc Thần đưa tay yên lặng lau cho nàng.

“Nếu không thì, cứ như vậy đi.” Do dự chốc lát, Sư Thanh Y mới nhẹ giọng nói: “Ta có thể không vào mộng cảnh lúc nhỏ của ngươi, nếu như ngươi gặp người nhà thì sẽ khóc.”

Nàng đã trải qua một lần, hiện tại trở về, chung quy là luyến tiếc Lạc Thần cũng phải đối mặt loại cảm giác đau lòng này.

“Vốn dĩ ta cảm thấy có chút bất tiện.” Lạc Thần lại nhìn nàng: “Nhưng hiện tại ta nghĩ lại. Muốn gặp phụ mẫu của ta, gặp a tỷ, cũng muốn bái kiến phụ thân và một vị mẫu thân khác của ngươi.”

Sư Thanh Y hiểu ý của nàng, vì thế dịu dàng nói: “Vậy ngươi… đừng khóc.”

Lạc Thần khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ta… sẽ khóc sao.”

Nàng nhìn đôi mắt đỏ rực của Sư Thanh Y, thở dài: “Ngươi mới khóc. Trở về phòng nghỉ ngơi đi, không vội.”

“Là không thể vội.” Sư Thanh Y ôm lấy thắt lưng Lạc Thần, đi vào lòng phòng: “Ngươi phải chuẩn bị, như vậy mới có thể bái kiến mẫu thân của ta. Nàng không giống với người bình thường?”

“Huh?” Lạc Thần nói: “Ta phải chuẩn bị như thế nào.”

“Ngươi phải mang theo Cự Khuyết, chuẩn bị… đánh nhau.” Sư Thanh Y vô cùng bất đắc dĩ: “Hơn nữa là đánh thật.”

Lạc Thần: “…”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!