Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 541

Chương 541: Lại hôn

 

Được nhẹ nhàng chạm vào, Sư Thanh Y gần như phối hợp theo bản năng.

Nhưng môi của Lạc Thần lạnh hơn so với bất cứ lúc nào của trước đây, điều này không khỏi khiến Sư Thanh Y để tâm. Vừa rồi Lạc Thần giúp nàng xoa cánh tay nàng đã cảm thấy nhiệt độ trên người Lạc Thần cực thấp, thấp đến mức khiến nàng đau lòng.

Không nghĩ tới giờ phút này môi của Lạc Thần cũng lạnh như vậy.

Lạc Thần nói là bị gió lạnh bên ngoài thổi, nhưng loại lạnh lẽo này rõ ràng càng giống như bị sương tuyết đông lạnh. Sư Thanh Y đau lòng Lạc Thần nên cố tình muốn truyền hơi ấm cho nàng ấy, trong lúc hôn môi cũng thêm phần chủ động.

Khẽ ngậm cánh môi, tiến vào giao quấn, truy đuổi, triền miên không dứt. Để có thể khiến Lạc Thần trở nên ấm áp, Sư Thanh Y cực độ khiêu khích, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ một cái.

Mà sau khi Sư Thanh Y làm như vậy, hiệu quả sưởi ấm cũng không tệ.

Lạc Thần khép hờ đôi mắt, nhưng hàng mi dài đã che đi độ ấm đang dần tăng lên nơi đáy mắt.

Sư Thanh Y nhắm mắt lại, càng hôn càng chuyên chú, nàng cũng không biết ánh mắt của Lạc Thần đang thay thổi. Nhưng hôn một hồi lâu, nàng có thể rõ ràng cảm giác được đôi môi của Lạc Thần bắt đầu trở nên ấm áp. Điều này làm cho nàng yên tâm không ít, hai tay vô thức nâng lên, ôm lấy cổ Lạc Thần.

Nàng thích nhất là ôm cổ Lạc Thần, hôn Lạc Thần, chỉ hận không thể treo trên người Lạc Thần, toàn thân ỷ lại vào nàng ấy, phó thác bản thân cho nữ nhân trước mắt.

Trước đó nàng và Lạc Thần ở trong bọt khí, cũng từng hôn rất nồng nhiệt.

Nhưng lúc đó có nhiệt độ của bọt khí không ngừng thúc đẩy, thân thể căn bản không bị ý thức chi phối, mà chỉ giống như mưa rào, vội đến vội đi. Hơn nữa bởi vì hai người vẫn giữ một phần lý trí cuối cùng, nên cũng coi như miễn cưỡng kiềm chế, thời gian cũng không dài.

Cảm giác hiện tại thì khác, các nàng thư giản, thoải mái, trút bỏ được gánh nặng, tâm tình chiếm được sự thỏa mãn nhất định.

Hơn nữa không có nhân tố bên ngoài thúc giục các nàng, mà hoàn toàn xuất phát từ khát vọng sâu trong nội tâm.

Chính là lúc này.

Nàng chỉ muốn hôn nàng ấy.

Thời khắc này, Sư Thanh Y hoàn toàn thả lỏng.

So với sóng triều mãnh liệt trong bọt khí, hiện tại giống như mưa xuân thanh mát yên lặng.

Giọt mưa trong suốt rơi trên mặt lá, dọc theo gân lá rơi xuống ngọn cỏ, phản xạ ánh sáng nhạt để rồi cuối cùng rơi xuống, đọng lại trên da thịt, mang theo xúc cảm lạnh lẽo thư thích.

Giống như ngậm một viên kẹo đột ngọt vừa phải, cảm giác mát lạnh ngọt ngào. Nước nóng lại mang đến cảm giác ấm áp, vì vậy viên kẹo này tan rất chậm, lưu luyến đảo quanh trên đầu lưỡi, khiến Sư Thanh Y luyến tiếc rời đi.

Chỉ là dần dần theo thời gian trôi qua, bầu không khí xung quanh trở nên nóng bức.

Sư Thanh Y cũng càng nóng hơn.

Dường như những giọt mưa vẫn đang rơi, rồi lại từ mưa xuân tươi mát biến thành mưa giữa mùa hạ nóng bức, cộng thêm ánh nắng trên bầu trời chiếu xuống, làm cho này giọt mưa ẩm ướt xen lẫn vài phần nhiệt độ.

Nhiệt độ không ngừng tăng lên, làm cho hai tay Sư Thanh Y đang câu cổ Lạc Thần càng thêm siết chặt, nàng muốn ức chế cảm giác nóng bừng nảy lên trong nội tâm, muốn ngăn cản cổ lệ khí đang hỗn loạn, nên vô thức dùng thêm vài phần sức lực.

Chờ đến lúc nàng nhận ra, lập tức hối hận không ngớt, nàng rất sợ làm đau Lạc Thần, vì thế cuống quýt buông lỏng cánh tay.

Lạc Thần có thể cảm giác được sự thay đổi trên thân thể nàng một cách rất rõ ràng.

Vì vậy Lạc Thần đổi thành dùng hai tay nâng gương mặt Sư Thanh Y, nụ hôn càng thêm dịu dàng, dường như đang an ủi nàng.

Hô hấp của Sư Thanh Y trở nên nặng nề hơn.

Nàng nhớ đến lời ăn dặn của A Mai trước đó.

Để có thể thích ứng, việc luyện tập hiển nhiên rất quan trọng, nhưng không thể nóng lòng.

Lúc luyện tâp, nếu như cảm thấy cơ thể trở nên bất thường, nhiệt độ tăng nhanh, nghìn vạn lần không được nỗ lực áp chế mà phải lập tức dừng lại.

Cách luyện tập này, trọng điểm cũng không nằm ở thời gian dài hay ngắn mà là số lần tích lũy.

Ngay từ đầu có thể thời gian sẽ rất ngắn, nhưng không sao cả. Sau này sẽ chậm rãi cộng dồn thời gian, tiến hành từng bước một.

Sư Thanh Y không hề do dự, lập tức nỗ lực vứt bỏ dục vọng trong lòng, nàng buông tay ra, chuyển sang ôm lấy thắt lưng Lạc Thần. Cùng lúc đó, môi nàng cũng tách khỏi môi Lạc Thần, ánh mắt gần như mất đi tiêu cự.

Lạc Thần cũng kinh ngạc quan sát nàng, sắc môi trở nên hồng hào mê người.

Bởi vì vừa rồi Sư Thanh Y thối lui vô cùng đột ngột, Lạc Thần hiển nhiên còn chưa nếm đủ hương vị, nàng nâng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi mình, dường như có chút dư vị, nhưng rồi lại không nói lời nào.

Chỉ bằng cử chỉ vuốt môi này, nhìn thế nào cũng có cảm giác sắc tình ẩn dưới vẻ bình thản lãnh đạm, Sư Thanh Y chỉ nhìn thôi đã cảm thấy trái tim run rẩy.

Lạc Thần thấy nàng tách ra một cách vội vàng, nhẹ giọng hỏi nàng: “Vừa rồi khó chịu sao?”

Sư Thanh Y nghe vậy khóe mắt chua xót, đến thời điểm này điều Lạc Thần quan tâm nhất vẫn là nàng có khó chịu hay không.

“Không có… rất thoải mái.” Sư Thanh Y rất sợ Lạc Thần lo lắng, vì thế nhìn Lạc Thần cười rộ lên: “Đặc biệt đặc biệt thoải mái.”

Nàng lại đáng yêu bồi thêm một câu: “Ngươi… đặc biệt đặc biệt được.”

Lạc Thần cũng nàng nàng cười, tay vuốt ve gò má của nàng: “Nếu không khó chịu, vì sao… tách ra nhanh như vậy?”

Sư Thanh Y trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi luyến tiếc ta sao?”

Ngón trỏ của Lạc Thần từ trên má trượt đến khóe môi, chậm rãi vuốt ve. Tuy rằng không có ngôn ngữ nhưng ngón tay  lưu luyến trên môi cũng đủ để yên lặng nói rõ sự tiếc nuối của Lạc Thần.

“Ngươi luôn ít nói như vậy, cũng không nói cho ta biết ngươi đang suy nghĩ gì.” Sư Thanh Y có chút bất mãn, vô thức bĩu môi. Đôi môi của nàng vừa được hôn xong, đang lúc hồng nhuận mọng nước, bị ngón tay vuốt ve như vậy lại càng thêm phần kiều diễm.

Ngón tay Lạc Thần đặt trên môi nàng chợt dừng lại.

“Ngươi luyến tiếc ta đúng không?” Sư Thanh Y không buông tha, lại hỏi: “Có phải muốn hôn lâu hơn một chút hay không?”

Ánh mắt của Lạc Thần có phần tránh né, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “… Ừ.”

Sư Thanh Y lúc này cuối cùng cũng nghe thấy tiếng lòng của nàng, nên thoả mãn nở nụ cười, đáy mắt tràn đầy nắng ấm, nói: “Ta cũng không nói hôn xong lần này thì không hôn nữa, vừa rồi chỉ là nghỉ ngơi giữa hiệp mà thôi.”

Lạc Thần lúc này mới nâng ánh mắt nhìn nàng, dường như không thể ngờ đến.

Sư Thanh Y bị dáng vẻ kinh ngạc của nàng chọc cười.

Gần đây bởi vì lệ khí của Sư Thanh Y không cách nào tiêu tan, nên mỗi lần Lạc Thần kề cận nàng, thật ra đều có phần câu nệ, không dám vượt quá giới hạn, lại càng không dám hy vọng xa vời có thể hôn môi một lần, huống chi là còn có lần sau.

Mà Lạc Thần càng câu nệ, càng thận trọng, Sư Thanh Y lại càng muốn nỗ lực câu dẫn nàng, càng cảm thấy thú vị.

“Ta tắm rửa ở đây, sẽ không đi đâu cả.” Sư Thanh Y nâng cánh tay ướt sũng lên, nhẹ nhàng quyệt lên mũi Lạc Thần: “Dĩ nhiên có thể hôn thêm vài lần.”

“Vậy ngươi…” Lạc Thần nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

“Thế nào?” Sư Thanh Y không biết nàng ấy muốn hỏi gì.

Lạc Thần nhẹ nhàng hỏi nàng: “… Vậy ngươi hiện tại, nghỉ ngơi đủ rồi sao?”

Sư Thanh Y bật cười.

Đôi mắt Lạc Thần rũ xuống càng thấp.

Nếu là ngày thường Sư Thanh Y không bị lệ khí quấn thân, Lạc Thần không có gì phải lo lắng thì đã sớm hôn nàng, hơn nữa còn có thể hôn đến nàng choáng váng, gần như quên mất thời gian. Nhưng hiện tại mỗi lần Lạc Thần đều sẽ hỏi Sư Thanh Y trước, xác nhận nàng không sao rồi mới dám hành động.

“Sắp nghỉ đủ rồi.” Sư Thanh Y càng nhìn càng cảm thấy Lạc Thần đáng yêu, chỉ hận không thể lập tức ôm hôn nàng ấy, nhưng nàng quả thật còn cần một ít thời gian để bình phục, vì vậy lại nói: “Ngươi có thể giúp ta chuẩn bị một số thứ hay không.”

“Ngươi cần thứ gì?” Lạc Thần hỏi.

“Ta muốn lấy đồng hồ đeo tay.” Sư Thanh Y đã sắp quên việc bản thân còn đang ngồi trong thùng tắm, một phần cơ thể lộ ra bên ngoài, nàng nói: “Ngươi sẽ giúp ta dọn một cái ghế đến đây, đặt bên cạnh thùng tắm, để ta có thể chạm tới được.”

“Được, ngươi mau rút vào trong nước đi.” Lạc Thần đặt tay lên bờ vai quang lỏa của nàng, cảm thấy vai nàng rất lạnh, vì thế lại châm thêm chút nước ấm: “Đừng để cảm lạnh.”

Sư Thanh Y cử động, điều chỉnh tư thế ngồi, sau đó ngoan ngoãn ngồi trong thùng nước chờ Lạc Thần.

Áo ngoài của Lạc Thần vừa rồi đã bị Sư Thanh Y cởi ra, nhưng trên eo vẫn còn mang thắt lưng. Lạc Thần cầm áo ngoài treo lên giá áo, sau đó lục tìm đồng hồ đeo tay trong đống quần áo Sư Thanh Y cởi ra, tiếp đến dọn một cái ghế đặt bên cạnh thùng tắm.

Nàng biết Sư Thanh Y cần đồng hồ đeo tay đơn giản là muốn xem thời gian, chiếc đồng hồ này tuy rằng không thấm nước nhưng lúc Sư Thanh Y tắm rửa cũng không thích mang theo những vật dư thừa. Về phần vòng tay hồng ngọc lại là ngoại lệ, bởi vì không thể tháo ra được, Sư Thanh Y chỉ đành bất đắc dĩ đeo trên tay.

Sư Thanh Y không muốn đeo đồng hồ mà chỉ đặt ở trên ghế để xem, nhưng chiếc ghế thấp hơn mép thùng khá nhiều, nếu như lúc tắm rửa muốn nhìn thấy thời gian trên đồng hồ thì cần phải rướn người lên, như vậy có phần bất tiện.

Lạc Thần cầm lấy chiếc hộp đựng quần áo của Thiên Thiên trước đó, đặt ở trên ghế, sau đó mới đặt chiếc đồng hồ lên trên hộp, mặt đồng hồ hướng về phía Sư Thanh Y.

Như vậy có thể xem được thời gian một cách rõ ràng.

Sư Thanh Y cảm nhận được sự chu đáo của Lạc Thần, nàng ghé vào mép thùng tắm nhìn Lạc Thần bận rộn vì nàng, tâm tình càng vui sướng.

“Đã chuẩn bị xong rồi.” Lạc Thần trở lại trước mặt Sư Thanh Y, hơi khom người nhìn nàng.

Sư Thanh Y khẽ nâng người, đổi thành tư thế ngồi xổm lúc hôn môi với Lạc Thần.

“… Nghỉ ngơi đủ rồi?” Lạc Thần thoáng nhìn nàng.

Sư Thanh Y mỉm cười, gật đầu: “Nghỉ ngơi đủ rồi.”

Nụ hôn vừa rồi tuy rằng kết thúc chóng vánh nhưng toàn bộ quá trình đều rất thoải mái. Điều này cũng khiến Sư Thanh Y càng có lòng tin, nàng phải tận dụng ưu thế của mộng cảnh, cố gắng luyện tập mới phải.

Để sớm ngày thích ứng, thỏa mãn điều kiện mà A Mai nói, nàng bằng lòng buông bỏ sự ngượng ngùng rụt rè trước kia.

Lạc Thần không lên tiếng, mà chỉ áp sát vào nàng, hàm ý trong mắt không cần nói cũng biết.

Chóp mũi của hai người gần như sắp chạm vào nhau, Sư Thanh Y cảm giác được hô hấp của Lạc Thần, mà hô hấp của nàng cũng có vài phần run rẩy, nàng nhẹ giọng nỉ non: “Lạc Thần, tiếp tục hôn ta.”

Nàng vừa nói xong câu này, nụ hôn của Lạc Thần cũng theo đó rơi xuống.

Hai người tiếp tục, tiến hành nụ hôn thứ hai.

Lần này Sư Thanh Y vừa hôn Lạc Thần vừa nâng người lên cao hơn một chút, hai tay lại bắt đầu giúp Lạc Thần cởi quần áo. Tay nàng dời xuống, sờ lấy dây thắt lưng của Lạc Thần, cảm nhận được nút thắt phức tạp trên đó.

Đôi môi nàng rất bận rộn, đôi mắt đương nhiên là không nhìn thấy tình trạng dây thắt lưng của Lạc Thần lúc này, toàn bộ chỉ dựa vào cảm giác để tháo nút thắt. Nhưng tháo nửa ngày, nút thắt kia bị nàng càng tháo càng loạn, không cách nào mở ra được.

Sư Thanh Y: “???”

Lạc Thần hôn nàng, cảm thấy nàng tháo nút thắt không có kết quả, khóe môi bất giác khẽ cong.

Sau đó Lạc Thần làm sâu thêm nụ hôn này.

Sư Thanh Y sa vào sự dịu dàng của Lạc Thần, đầu óc trở nên ảm đạm, động tác trên tay càng lúc càng không có sức lực.

Hai tay Lạc Thần nâng khuôn mặt của nàng, cùng nàng hôn đến khó tách khó rời, nên nàng căn bản không thể cúi đầu nhìn nút thắt, chỉ có thế nóng lòng vô ích.

Sư Thanh Y nỗ lực chốc lát, cuối cùng thực sự hết cách, nàng đưa tay kéo thắt lưng của Lạc Thần đến gần mép thùng tắm hơn, ôm nàng ấy chặt hơn.

Sư Thanh Y vừa hôn vừa tháo dây thắt lưng, tay kia trượt lên, đặt trên ngực Lạc Thần, bắt đầu dùng tay viết chữ lên người Lạc Thần: “Tự mình cởi ra.”

Có một số thời điểm nhằm thuận tiện cho việc trao đổi bí mật, các nàng từng luyện tập dùng xúc cảm nhận biết chữ viết trong nhiều năm, cho nên đã nắm rõ kỹ thuật viết chữ lên người này như lòng bàn tay. Hiện tại Sư Thanh Y viết lên ngực Lạc Thần, cảm giác tuy rằng không rõ ràng như lúc viết vào ở lòng bàn tay, hơn nữa còn cách một lớp áo, nhưng cũng đủ để Lạc Thần nhận biết.

Lạc Thần tạm thời không đáp lại nàng, nhưng Sư Thanh Y lại có thể cảm giác được nhịp tim hỗn loạn của Lạc Thần dưới ngón tay nàng.

Sư Thanh Y biết Lạc Thần đã nhận ra những gì nàng đang viết nhưng lại cố ý muốn trêu chọc nàng. Trong việc cởi dây thắt lưng nàng quả thật không chịu nổi trêu chọc, rất nhanh đã bị trêu chọc đến nóng lòng, nhưng đôi môi lại bị Lạc Thần ngậm lấy, không thể nói chuyện, hơn nữa luyến tiếc tách ra, nên chỉ đành viết lại một lần nữa.

Lạc Thần lại cảm nhận được đầu ngón tay của nàng một lần nữa, sau đó tay phải đang nâng má nàng mới buông lỏng rồi trượt xuống, tìm được tay của Sư Thanh Y, viết vào lòng bàn tay nàng: “Chớ vội.”

Lạc Thần vừa dùng đầu lưỡi trêu đùa Sư Thanh Y, vừa chậm rãi viết chữ vào lòng bàn tay nàng.

Môi lưỡi ướt át quấn quýt lấy nhau, cộng thêm cảm giác ngứa ngáy khi lòng bàn tay được đầu ngón tay lạnh lẽo của Lạc Thần cọ qua, tất cả hòa quyện vào nhau, khiến hai chân của Sư Thanh Y càng lúc càng thoát lực.

“Ta sẽ cho ngươi.” Lạc Thần lại viết tiếp.

Có sự hứa hẹn của Lạc Thần, Sư Thanh Y rốt cục cũng yên tâm, không muốn tự mình cởi bỏ thắt lưng nữa. Một lát sau, Lạc Thần vừa hôn nàng vừa tự mình tháo nút thắt trên dây thắt lưng, sau đó dắt tay Sư Thanh Y đặt lên đó.

Sư Thanh Y nắm chặt dây thắt lưng, nước trên tay làm nó bị thấm ướt.

Theo nhiệt ý lan tràn, Sư Thanh Y kết thúc lần hôn môi thứ hai, đặt đai lưng bên cạnh đồng hồ. Lần này nàng đặc biệt nhìn kỹ thời gian trên đồng hồ, từ thời gian cho thấy, lần này lâu hơn lần trước một chút.

Quần áo của Lạc Thần đã bị cởi hết, Sư Thanh Y sợ Lạc Thần bị lạnh nên bảo Lạc Thần lập tức ngồi vào thùng tắm.

Hai người cùng nhau ngồi trong thùng tắm.

Thùng tắm này tuy lớn nhưng nếu chứa hai người cùng lúc vẫn sẽ có phần chật hẹp.

Sư Thanh Y co chận lại, nhìn Lạc Thần trước mặt. Giữa mông lung hơi nước, ánh mắt của Lạc Thần thêm phần mờ mịt, da thịt tựa như phủ tuyết, trong suốt mê người.

So với lúc vừa vào phòng tắm, trải qua hai lần hôn môi, sắc môi của Lạc Thần cuối cùng cũng có một chút hồng nhuận ấm áp.

“Hiện tại có thể nói rồi sao.” Lạc Thần ngồi trong thùng tắm, đối diện với Sư Thanh Y: “Cuối cùng A Mai đã nói gì với ngươi?”

Sư Thanh Y vẫn chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi, hô hấp rối loạn, tim đập thình thịch, ngoài miệng lại cười nói: “Dĩ nhiên. Ta đã nói ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết, vừa rồi ngươi hôn ta nhiều như vậy, ta nhất định sẽ nói nhiều cho ngươi nghe, nếu không chẳng phải môi ngươi khổ cực vô ích rồi sao?”

Lạc Thần khẽ động đôi chân trần, câu lấy bắp chân của nàng, nhẹ nhàng giao quấn.

Cử chỉ này mang theo oán trách như có như không, đúng lcus đáp lại sự trêu đùa của Sư Thanh Y vừa rồi.

Sư Thanh Y bị nàng trêu chọc, thiếu chút nữa không thể bình tĩnh: “…”

“Ngươi… đừng lộn xộn.” Nụ cười trên mặt Sư Thanh Y đã không giữ nổi nữa, gương mặt đỏ bừng.

“Hôn cũng hôn nhiều như vậy rồi.” Trong mắt Lạc Thần có một chút ẩm ướt: “Còn sợ ta lộn xộn?”

Sư Thanh Y: “…”

“Chuyện này… chuyện này và hôn môi là không giống nhau.” Bắp chân của Sư Thanh Y gần như tê dại, chân của nàng vốn rất mẫn cảm, nếu như chân trần của Lạc Thần tiếp tục dời lên, nàng căn bản không kìm chế được: “Ta đang luyện tập hôn ngươi, còn chưa luyện đến bước này.”

“Luyện tập?” Lạc Thần nói: “A Mai đã nói với ngươi như vậy sao?”

Chân của Lạc Thần vẫn còn đặt trên bắp chân của Sư Thanh Y, nhưng quả thật không hề lộn xộn nữa: “Lúc trước chúng ta cũng từng vì thế luyện tập không ít lần, nhưng cách luyện tập lúc đó không giống như bây giờ.”

“Chỗ nào không giống?” Sư Thanh Y miễn cưỡng ổn định tinh thần, cười nói.

“Ngươi… lúc này nhiều lần hơn.” Lạc Thần thấp giọng nói: “… Hơn nữa còn chủ động.”

“Ngươi không thích ta chủ động sao?” Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần rũ mi, không nói chuyện.

Nhưng bàn chân của nàng ấy lại bắt đầu di chuyển.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lỗ chân lông cả người đều bị Lạc Thần cọ đến ngứa ngáy, nói: “… Ngươi… sao ngươi lại nữa rồi.”

“Đây chính là câu trả lời của ta.” Lạc Thần lại thấp giọng nói.

Vẻ mặt của Sư Thanh Y trở nên hoang mang, nhất thời không hiểu ý Lạc Thần.

Hô hấp lại thấp hơn một chút, hô hấp nghe cũng có vẻ nặng nề hơn: “Ngươi chủ động, ta sẽ không nhịn được giống như vừa rồi vậy. Ngươi cảm thấy ta.. thích, hay không thích?”

Sư Thanh Y lúc này đã hiểu ý của nàng ấy, tâm tư cũng trở nên hỗn loạn.

Chỉ cần nghe những lời này, Sư Thanh Y đã sắp không nhịn được nữa.

“A Mai nói cho ta biết một biện pháp, chỉ cần nắm giữ được nó, cho dù ta ở trạng thái mắt đỏ, cũng có thể cùng ngươi…” Sư Thanh Y kiềm chế cảm xúc, mịt mờ nói: “Cùng ngươi… làm chuyện chúng ta đã thật lâu không thể làm.”

Ánh mắt của Lạc Thần chợt sáng, dường như có chút kinh ngạc, nhưng vẫn yên lặng lắng nghe.

Sư Thanh Y che giấu hổ thẹn, cố lấy dũng khí nói: “Nhưng biện pháp đó yêu cầu rất cao, trong đó có một yêu cầu quan trọng nhất chính là phải luyện tập tính nhẫn nại, A Mai nói, ta không thể trốn tránh mà phải đối mặt nội tâm của mình… cũng chính là khát vọng trong nội tâm đối với ngươi, không thể quá mức khắc chế, ta muốn ôm ngươi, hôn ngươi, càng muốn… muốn ngươi, điều đó không có gì… đáng xấu hổ.”

Càng nói về sau, nàng lại càng lắp bắp.

Những lời này đối với nàng mà nói, thật sự là quá khó mở miệng, nhưng vì rèn luyện bản thân nàng vẫn nỗ lực nói ra.

Nhìn thấy Lạc Thần một mực nhìn nàng, nghe nàng nói, Sư Thanh Y lại tiếp tục: “… Giống như người bị dị ứng, nếu muốn điều trị, thì cần ở dưới trạng thái đảm bảo an toàn bản thân, áp dụng liệu phát thoát dị ứng. Bắt đầu từ liều lượng thấp, để bản thân tiếp xúc với nhân tố gây dị ứng, mỗi lần tiếp xúc một chút, nếu như không có vấn đề gì thì những lần sau sẽ tiếp tục. Ở mức độ thấp, phân chia số lần để tiến hành thích ứng, chờ cơ thể quen dần, sẽ tăng tần suất, có lẽ ngay từ đầu người này chỉ có thể tiếp nhận liều lượng cực thấp nhưng chậm rãi tiến hành liệu pháp này, qua thời gian dài sẽ có thể tiếp nhận liều lượng cao hơn.”

Càng nói, nhịp tim của nàng càng bình ổn: “Biện pháp A Mai nói với ta, cũng tương tự liệu pháp thoát dị ứng này. Nàng nói ta phải thích ứng, làm quen, nếu không ta vĩnh viễn cũng không thể khống chế bản thân trong trạng thái này. Nhưng liệu pháp thoát dị ứng tương đối nguy hiểm, thời gian kéo dài, A Mai còn nói việc luyện tập của ta lại không giống thoát dị ứng ở chỗ ta có thể thực hiện nhiều lần, chỉ cần ta cảm thấy không có gì khác thường thì có thể tiếp tục, đến lúc cảm thấy không ổn thì lập tức dừng lại. Đối với ta mà nói, quan trọng nhất là… tăng số lần tiếp xúc.”

“Cho nên vừa rồi mới hôn ta hai lần?” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y gật đầu: “Phương pháp luyện tập này cũng chỉ có thể tiến hành trong mộng cảnh, ở bên ngoài là không thể được, bởi vì ta sẽ chịu không nổi, ngươi cũng biết mộng cảnh rất đặc biệt, nó có thể ngăn chặn một phần lệ khí của ta, là nơi luyện tập thích hợp nhất. Cho nên… ta muốn nhân cơ hội này cùng ngươi… cùng ngươi luyện tập một chút, hệ số nguy hiểm cũng thấp hơn bên ngoài rất nhiều.”

Trong lòng nàng tràn đầy vui sướng sau khi thử nghiệm thành công, ý cười trong veo: “Ngươi xem hai lần vừa rồi ta cũng không xuất hiện vấn đề gì, chứng tỏ phương pháp này khả thi, hơn nữa còn rất an toàn.”

Lúc này, nước trong thùng tắm bắt đầu gợn sóng.

Lạc Thần nhích người, tiến đến gần Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y vô thức lui lại, lưng tựa vào mép thùng tắm, Lạc Thần hai tay đỡ lấy mép thùng, cả người ngã vào lòng Sư Thanh Y.

“… Lạc Thần.” Sư Thanh Y thì thầm, ánh mắt nhìn Lạc Thần chứa đầy sương mù: “Ngươi…”

Lạc Thần nửa quỳ trong nước, đùi xen vào giữa hai chân nàng, chỉ còn kém một cự ly đoạn ngắn thì sẽ hoàn toàn ngồi trên đùi nàng: “Ta đến luyện tập.”

Sư Thanh Y: “…”

“Ngươi muốn luyện thế nào?” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y nhìn thân thể Lạc Thần sắp đè xuống: “Ta…”

“Có muốn hôn một lần nữa không?” Lúc này Lạc Thần hỏi rất trực tiếp, những giọt nước dọc theo gương mặt chảy xuống rồi rơi vào trong thùng. Mái tóc đen thật dài xỏa tung trên vai, tóc bị nước tẩm ướt, tựa như lông chim nhạn chìm vào trong nước.

Xinh đẹp không thể miêu tả.

Mà trong mắt Lạc Thần lại cất giấu một giấc mộng mê hoặc nhân tâm, chỉ cần nhìn một cái, sẽ chìm đắm trong ánh mắt của nàng ấy.

Sư Thanh Y bị câu hỏi của Lạc Thần đầu độc, không nhịn được đưa khuôn mặt đến gần: “… Muốn.”

Lạc Thần nhận được sự đồng ý của nàng, lúc này mới ngồi lên đùi nàng.

Đó là sự tiếp xúc không chút ngăn cách.

Sư Thanh Y cảm nhận được da thịt mềm mại của Lạc Thần tiếp xúc với nàng, lỗ chân lông gần như muốn nổ tung.

 

 

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Your point of view caught my eye and was very interesting. Thanks. I have a question for you.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!