Dò Hư Lăng – Hiện Đại – Chương 522

Chương 522: Kéo Dài

 

Triệu Nghiễn không lên tiếng, hai vai rũ xuống. Phía trước là Sư Thanh Y và Lạc Thần, hắn không thể tiến lên, phía sau là Triệu Giác, hắn cũng không thể lui lại vậy nên chỉ có thể cứng nhắc đứng tại chỗ, hai tay rũ xuống nắm chặt thành quyền.

 

Lúc Sư Thanh Y đặt câu hỏi, ngữ điệu rất nhẹ nhàng nghe không ra một chút cảm giác áp bách: “Cho nên, ngươi đây là không muốn biểu diễn?”

Nhưng phản ứng của Triệu Nghiễn lúc nghe của nàng nói lại cả người rét run giống như bị đẩy đến trước vực sâu cực kỳ đáng sợ.

” Ngươi không muốn biểu diễn cũng không sao cả.” Sư Thanh Y lơ đểnh cười nói: “Dù sao chỉ với mình ngươi, cũng không tạo ra được ảo ảnh các thần quan của Triệu Mạch chân thật như vậy, mà phải là ngươi và ca ca ngươi cùng nhau hợp sức mới có thể làm được. Nhưng ta thấy ca ca ngươi hiện tại dường như cũng không muốn, cho nên ta sẽ không làm khó ngươi.”

Sắc mặt của Triệu Giác trở nên tái nhợt, cả người tựa như một tờ giấy mỏng, chỉ cần gió thổi qua cũng có thể thổi ngã hắn.

Triệu Nghiễn quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Giác, trên mặt phủ kín vẻ âm trầm, ánh mắt đảo quanh bốn phía.

“Tìm lối ra a?” Sư Thanh Y dõi theo ánh mắt của hắn: “Ngươi cũng biết đây là đầu nguồn khí mạch, đã là điểm cuối cùng, không còn con đường nào khác. Chúng ta đi vào từ cửa lớn, cũng chỉ có thể đi ra ngoài theo đường cũ, hiện tại cánh cửa đóng chặt, chỉ có mạch ấn của mạch chủ mới có thể mở ra.”

Nàng nhìn về phía Triệu Giác: “Mạch ấn nằm trong tay ca ca ngươi, ngươi đoán xem, ca ca ngươi sẽ giúp ngươi mở cửa sao?”

Triệu Giác cất bước đi thẳng đến trước mặt Sư Thanh Y, hai tay cầm mạch ấn, cúi người dâng đến trước mặt nàng.

Sư Thanh Y đưa tay nhận lấy mạch ấn, gật đầu ra hiệu cho Triệu Giác quay trở lại vị trí vừa rồi.

“Ngươi xem, ca ca ngươi đã cho đáp án.” Sư Thanh Y thưởng thức mạch ấn trong tay.

Triệu Nghiễn biết bản thân đã trở thành con thú trong lồng, miễn cưỡng nói: “Ta muốn hỏi… điện hạ, các ngươi làm sao biết được chân tướng? Các ngươi diễn rất khá, ta cũng không biết các ngươi thức tỉnh từ lúc nào.”

Hắn cũng không giả cố ý sử dụng cổ ngữ giống như trước đó, mà sử dụng chất giọng hiện đại để nói chuyện, hoàn toàn vứt bỏ lớp ngụy trang của mình.

“Không ngờ lúc này đã ngả bài ngay trước mặt mà ngươi còn có thể gọi ta một tiếng điện hạ.” Sư Thanh Y nói.

Triệu Nghiễn bình tĩnh: “Mặc kệ thế nào, ngươi vẫn là điện hạ của tộc chúng ta, đây là sự thật không thể thay đổi. Ta gọi ngươi là điện hạ cũng là việc hiển nhiên.”

“Tộc chúng ta?” Sư Thanh Y cười rộ lên, giống như nghe thấy một câu chuyện cười.

Triệu Nghiễn: “…”

Sư Thanh Y cũng không chọc thủng những lời dối trá của hắn, vẫn bình thản nói: “Được, niệm tình ngươi vẫn còn nhớ rõ bản thân là người trong ‘tộc chúng ta’, ta sẽ nói rõ cho ngươi biết. Ngay từ đầu lúc ngươi thời gian đã rất không bình thường, nhưng ngươi coi như thông minh biết trước kia ta chưa từng gặp ngươi, càng chưa từng nghe đến tên của ngươi, căn bản sẽ không tin ngươi, ngươi cũng không hy vọng ta sẽ đồng ý đi vào Triệu Mạch. Cho nên sau khi ngươi nói Triệu Tông bị thương nặng muốn mời ta đi vào Triệu Mạch gặp hắn thì nhanh chóng rời đi, để ca ca ngươi đến nói chuyện.”

Ánh mắt của nàng dừng trên người Triệu Giác: “Triệu Giác trước đây được ta sâu sắc tín nhiệm, ta dĩ nhiên sẽ đồng ý nói chuyện với hắn. Ngươi để ca ca đến giải thích, ta và Lạc Thần đưa ra nghi vấn ca ca ngươi đều có thể trả lời một cách thỏa đáng, cuối cùng ca ca ngươi ngôn từ khẩn thiết quỳ gối cầu xin, nói Triệu Mạch gặp biến cố lớn, một màn kịch hoàn mỹ như vậy ta làm sao có thể không đi vào Triệu Mạch đây?”

Triệu Giác cúi mặt không nói lời nào.

Sư Thanh Y lần thứ hai nhìn chằm chằm Triệu Nghiễn: “Ngươi trăm phương ngàn kế muốn dẫn bọn ta vào Triệu Mạch, nhưng bởi vì bọn ta quá hiểu rõ đối với cô cô và Trường Sinh, còn có Thập Tứ, nên mặc kệ thế nào ngươi cũng không dám mạo hiểm tạo ra ảo ảnh của cô cô, Trường Sinh, hoặc là Thập Tứ. Cho dù ngươi và ca ca ngươi đã từng gặp các nàng, ca ca ngươi thậm chí còn rất quen thuộc đối với ba người họ, nhưng cũng không thể nào quen thuộc bằng bọn ta, nên bất kể các ngươi mô phỏng giống đến mức nào vẫn rất dễ dẫn đến bại lộ manh mối, cho nên ngươi căn bản không dự định để ảo ảnh của ba người các nàng xuất hiện, vì thế đã tìm một lý do cho ca ca ngươi, nói cô cô và Trường Sinh đã vào Thiên Hoàng Tuyên Cổ. Để tránh bọn ta nghi ngờ, ngươi thật sự làm đủ chuẩn bị, nhưng ngươi chuẩn bị càng kỹ càng, làm càng nhiều việc, lại càng dễ dẫn đến nhiều chi tiết không trùng khớp.”

Sắc mặt Triệu Nghiễn trầm xuống: “Lẽ nào ngay từ đầu các ngươi đã không hề bị gạt?”

“Cũng không đến mức đó.” Sư Thanh Y mỉm cười: “Ngươi đã thành công lừa gạt bọn ta một khoảng thời gian. Khung cảnh chân thật như vậy, cái gì cũng giống hệt như trong trí nhớ, những chỗ có vấn đề cũng bị ngươi dùng biện pháp che lấp, dù sao cũng phải có chút hiệu quả, ngươi cũng không cần cảm thấy quá thất vọng. Đáng tiếc ca ca ngươi có vài chuyện không phối hợp ngươi, những thần quan của Hoàng Đô là một mình ngươi tạo ra, nhưng ngươi quanh năm ở Triệu Mạch nên không hiểu biết đối với những thần quan bên ngoài Triệu Mạch, không có cách nào tạo ra ảo ảnh một cách chân thật nhất, dẫn đến các thần quan này rất vô hồn, lúc ta và Lạc Thần hỏi chuyện, cố ý hỏi thêm vài câu thì bọn họ lập tức ấp úng, phản ứng chậm chạp. Ở điểm này ngươi có phần sơ suất, chẳng lẽ ngươi cho rằng bình thường ta không tiếp xúc cùng những thần quan này sao?”

Triệu Nghiễn cau mày, tựa hồ đã biết trước sơ hở này nhưng lại bất lực khắc phục. Hắn quay sang âm lãnh nhìn Triệu Giác, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.

Triệu Giác mặc kệ hắn nhìn mình, còn bản thân chỉ cúi đầu nhìn mạch tinh dưới đất.

“Loại thời điểm này, ngươi còn lại muốn trách ca ca ngươi?” Sư Thanh Y vẻ mặt ôn hoà xen lẫn vài phần lạnh lẽo: “Có phải ngươi cảm thấy nếu như ca ca ngươi có thể phối hợp hoàn mỹ một chút thì ngươi đã có thể tạo ra ảo ảnh sống động hơn, sẽ không dễ dàng bị phát hiện?”

Triệu Nghiễn không nói lời nào.

Sư Thanh Y mỉm cười: “Lúc ngươi khống chế ca ca ngươi làm theo ý mình, sao không nghĩ lại chính ngươi không đủ năng lực, không thể nào hoàn toàn khống chế được ca ca ngươi, ngược lại trách hắn không phối hợp với ngươi?”

Triệu Nghiễn bị buộc đến tuyệt cảnh, cũng có chút tâm thái vò mẻ không sợ sứt, nói một cách quái gỡ: “Điện hạ, vì sao ngươi lại tin tưởng hắn? Vì sao không nghĩ có thể hắn cũng là đồng mưu của ta, là hắn cùng ta bày ra tất cả chuyện này, nhưng sau khi biết mọi chuyện bại lộ liền giả vờ bị ta khống chế, những chuyện này đều không phải mong muốn của hắn, phủi sạch quan hệ nhằm cầu xin điện hạ có thể tha cho hắn một mạng.”

Sư Thanh Y như có điều nghiền ngẫm mà quan sát hắn: “Ngươi nói xem, những lời này chính ngươi có tin hay không?”

Triệu Nghiễn to gan hỏi ngược lại: “Lẽ nào ta nói không có lý sao?”

“Rất có lý.” Sư Thanh Y chậm rãi nói: “Luôn duy trì cảnh giác, không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào, trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt này, dĩ nhiên là điều không thể thiếu.”

“Nhưng —” Sư Thanh Y ngừng lại, lời nói có hàm ý: “Điều này không có nghĩa là con người sẽ hoàn toàn mất đi năng lực tin tưởng người khác, trở thành một kẻ đa nghi, tiêu cực phỏng đoán ngươi khác. Nếu như đối phương thật sự chân thành đối đãi, ngươi lại luôn mang lòng nghi ngờ, dẫm đạp ý tối của nguời khác dưới chân, không cảm thấy rất làm người ta thất vọng sao?”

Lạc Thần vô cùng yên tĩnh nghe nàng nói.

Triệu Nghiễn lại nghe không hiểu hàm ý của Sư Thanh Y, trên mặt chỉ còn lại hận ý không thể che giấu.

Sư Thanh Y nói: “Trên thế giới này có một loại người, hắn chính trực, khiêm tốn, lễ độ, hơn nữa sẽ vĩnh viễn sẽ không phản bội. Thậm chí đệ đệ đệ đệ của hắn nói ra những lời độc ác, mọi cách ghét bỏ, hắn vẫn đồng ý tin tưởng, trước sau như một đối xử tốt với đệ đê này.”

Sắc mặt Triệu Nghiễn càng trở nên hung ác nham hiểm.

“Triệu Giác chính là người như thế.” Giọng nói của Sư Thanh Y cũng trầm xuống: “Ta tin hắn, vĩnh viễn sẽ không phản bội tộc nhân.”

Đáy mắt Triệu Giác có chút ẩm ướt, yên lặng cung kính cúi người hành lễ với nàng.

Sư Thanh Y nhìn về phía Triệu Nghiễn: “Loại người ý chí sắt đá, cho đến bây giờ chưa bao giờ cảm nhận được lòng tốt của người khác như ngươi, sẽ không thể nào hiểu được.”

Triệu Nghiễn nghiến răng: “Hắn… chẳng qua là kẻ dối trá, ra vẻ đạo mạo. Tất cả những gì hắn làm đều là giả vờ, hắn chỉ muốn để phụ thân, để những người trong Triệu Mạch nhìn thấy hắn có bao nhiêu tốt đẹp, còn ta chẳng qua chỉ là tảng đá kê chân giúp hắn chiếm được danh tiếng, đầu độc nhân tâm, cuối cùng leo lên ngôi vị mạch chủ mà thôi!”

Sư Thanh Y lắc đầu, biết hắn con người đã hoàn toàn vặn vẹo, nên cũng lười nhiều lời, mà chỉ nói: “Ca ca ngươi lúc đó còn chưa thức tỉnh, cho rằng bản thân đang thật sự ở trong Hoàng Đô, tất cả xung quanh cũng là thật, nhưng có đôi khi hắn sẽ cảm thấy hốt hoảng, tinh thần sa sút, chờ hắn nhận thấy sự bất thường của bản thân cũng chỉ cho rằng bản thân sinh bệnh, nên đến dược phường lấy thuốc ngưng thần. Thật ra trong lúc hắn hoảng hốt, đều là ngươi đang khống chế hắn, lời hắn nói, chuyện hắn làm, đều là thân bất do kỷ, hoàn toàn tuân theo ý chí của ngươi, hoàn thành mục tiêu ngươi muốn đạt được. Ngươi khống chế hắn nói dối, khống chế hắn dùng đủ phương pháp để thử ta, khống chế hắn dẫn đường, sau nói muốn ngươi cùng xuống Triệu Mạch cũng là ý của ngươi, bằng không với vị trí của ngươi trong lòng Triệu Tông ngươi căn bản không có cơ hội đi cùng bọn ta. Mà loại khống chế này qua đi, hắn căn bản không biết bản thân đã từng nói gì làm gì, vẫn luôn cảm thấy bản thân dễ quên việc, nên chỉ có thể âm thầm uống thuốc.”

“Quan trong nhất là —” Sư Thanh Y dừng một chút, nói: “Ngươi cần khống chế ca ca ngươi, để hắn cùng ngươi tạo ra ảo ảnh. Không có hắn, ngươi ở chỗ này căn bản nửa bước khó đi. Khung cảnh ở Triệu Mạch là hoàn hảo bởi vì ngươi sinh ra và lớn lên ở Triệu Mạch, mỗi một chi tiết ngươi đều rất quen thuộc, cho dù một mình ngươi tạo ra cũng không thành vấn đề, mà con người là sống, biến đổi không ngừng, lại có thất tình lục dục, tâm tình dao động, nếu như muốn tạo ra ảo ảnh một cách sinh động yêu cầu cao hơn cảnh vật xung quanh rất nhiều. Các thần quan của Triệu Mạch bất hòa với ngươi mà chỉ thân cận ca ca ngươi, cho dù ngươi có thể thường xuyên nhìn thấy bọn họ nhưng cũng không có khả năng tiếp xúc gần gũi giống như ca ca ngươi, cho nên ngươi không hiểu biết về tính cách, không cách nào làm bọn họ trở nên sinh động, vì thế chỉ còn cách ngươi khống chế hắn, hai người cùng nhau mới có thể tạo ra ảo ảnh của các thần quan, trong đó mỗi người đều có đặc điểm của bản thân. Vốn dĩ do một mình ca ca ngươi tạo ra cũng được, nhưng ngươi nhất định không đồng ý, muốn tự mình tham giao vào, bằng không với tính cách của ngươi, sẽ cảm thấy mất đi quyền kiểm soát đối với ảo ảnh, trong lòng hoảng hốt. Cũng chính vì những thần quan này là ngươi và ca ca ngươi cùng tạo ra nên mới tiềm ẩn một loại rắc rối, đó chính là cần ít nhất một trong hai người luôn quan sát bọn họ.”

“Cho nên khi đó ngươi để ta và hắn cùng nhau ra ngoài, chính là muốn thử bọn ta?” Triệu Nghiễn càng nghe sắc mặt càng tối tăm.

“Ngươi khống chế hắn để thử bọn ta, dĩ nhiên bọn ta cũng có thể thử ngược lại các ngươi.” Sư Thanh Y nhìn có vẻ rất kiên nhẫn, dường như đang nói chuyện phiếm với hắn: “Ta cho hai người các ngươi đi ra ngoài điều tra, chỉ để lại Ngư Thiển, Trạc Xuyên, còn có các thần quan của Triệu Mạch, nhưng ngươi lại mọi cách thoái thác, nói bản thân bị thương bất tiện. Để ngươi hoặc ca ca ngươi ở lại, ngươi đều có thể chấp nhận, nhưng nói thế nào cũng không chịu đi hai người, chính là bởi vì nếu như hai người các ngươi đều đi rồi các thần quan rời khỏi phạm vi tầm nhìn sẽ lập tức biến mất trước mặt Ngư Thiển các nàng, dẫn đến các nàng hoài nghi, không phải sao?”

Triệu Nghiễn biết bản thân ở trước mặt Sư Thanh Y đã lộ sơ hở không biết bao nhiêu lần, nhưng Sư Thanh Y còn có thể diễn trước mặt hắn, hiện tại hồi tưởng lại, hắn chỉ có hối hận cùng cực, hận bản thân không thể phát hiện sớm một chút.

“Ngoại trừ ảo ảnh, còn có hoàng điện.” Sư Thanh Y cười rộ lên: “Sự khống chế của ngươi đối với ca ca ngươi là có giới hạn, lúc khống chế sẽ tiêu hao tinh lực, vì không muốn hao tổn quá nhiều tinh lực nên trên cơ bản ngươi chỉ có thể tạo ra những phần cơ bản nhất, cũng chính là Triệu Mạch, ngươi và ca ca ngươi cùng nhau hợp tác cho nên những thần quan không thuộc Triệu Mạch do ngươi tạo ra mới có thể vô hồn như vậy. Nhưng ngươi biết bọn ta nhất định sẽ về hoàng điện lấy vũ khí, hoàng điện chắc chắn phải tạo, mà ngươi cho đến bây giờ chưa từng đến hoàng điện, nếu như để chính ngươi làm bên trong chỉ có thể là trống rỗng, ngươi thậm chí cũng không biết bên trong hoàng điện bày trí như thế nào, cho nên phần hoàng điện chỉ có thể để ca ca ngươi hỗ trợ. Nhưng ngươi lại không có cách nào hoàn toàn khống chế ca ca ngươi, vì vậy hoàng điện tạo ra không đủ chi tiết, rất nhiều sơ hở, vừa nhìn thì hoàn chỉnh nhưng chỉ cần tỉ mỉ quan sát nhất định có thể phát hiện chỗ không thích hợp. Ngươi cũng chỉ có thể ngụy tạo ra việc bị cháy, dùng khói làm tầm nhìn trong hoàng điện trở nên mơ hồ, ý đồ che giấu.”

Triệu Nghiễn nghe thế, trong mắt tràn ngập hận ý: “Chỉ trách hắn quá trung thành đối với ngươi! Hoàng điện là chỗ của ngươi, hắn bị ta khống chế tạo ra hoàng điện, nhưng trong tiềm thức lại chống lại, cho rằng mô phỏng chi tiết hoàng điện là bất kính đối với ngươi, cho nên ta cũng chỉ có thể tạm chấp nhận, nếu không phóng hỏa, căn bản không có cách nào tiếp tục tiến hành kế hoạch!”

Sư Thanh Y nhìn về phía Triệu Giác, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.

Muốn tạo ra trang phục của mộng chủ, ngoại trừ kẻ tạo mộng, còn cần một người quen thuộc đối với mộng chủ tham dự.

Thảo nào trên áo choàng của nàng có sai sót, thiếu đi đường thiêu kim vũ, hơn nữa còn do chính là bổ sung vào.

Triệu Nghiễn chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi các nàng, không thể nào quen thuộc từng chi tiết trên trang phục, chỉ có Triệu Giác thường nhìn thấy các nàng mới có thể làm được. Thì ra là bởi vì tiềm thức của nhìn thấy một mực phản kháng khống chế, cho nên đối với quần áo và màu mắt mới xuất hiện sai sót.

Sư Thanh Y vô thức nhìn vào cổ tay mình, trên đó trống rỗng, nàng nói: “Đáng tiếc không có đồng hồ, không biết vừa rồi ta đã nói bao lâu, ta nói nhiều như vậy hẳn là cũng được một đoạn thời gian rồi.”

Lạc Thần ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Triệu Nghiễn, ở một bên đạm nhạt nói: “Ừ, đã được một lúc. Ngươi gần đây nói chuyện với ta, ngoại trừ một lần ở trong bọt khí, thì không có lần nào nhiều bằng lần này.”

Triệu Nghiễn bị hàn khí trong mắt Lạc Thần nhìn đến phát run.

Sư Thanh Y cảm giác được tâm tình ẩn giấu trong lời nói của Lạc Thần, nàng từ phía sau vỗ nhẹ lưng Lạc Thần, nhỏ giọng dỗ dành: “Đây không phải thời gian đặc biệt sao, ta cũng không còn cách nào, ta… bù đắp cho ngươi.”

Nàng thấp giọng ho một tiếng, lại nhìn về phía Triệu Nghiễn: “Đồng hồ đeo tay của ta đâu? Ngươi có cầm hay không, xem đã kéo dài bao nhiêu thời gian rồi.”

Triệu Nghiễn trợn tròn đôi mắt: “…”

Sư Thanh Y tâm sáng như gương, nói: “Ngươi cũng đừng kinh ngạc nữa, ta dĩ nhiên biết ngươi muốn hỏi ta làm sao biết được chân tướng, là ngươi đang cố ý kéo dài thời gian nên muốn phối hợp một chút, để xem ngươi muốn chờ bao lâu. Nếu không vì sao ta phải nói với ngươi nhiều như vậy, ta nhàn đến hoảng hốt sao? Ta trực tiếp đánh ngươi một trận, ngươi còn không trực tiếp thành thật sao, dù sao thì ta cũng đã biết, về phần ngươi có biết quá trình bọn ta phát hiện chân tướng hay không thì có liên quan gì, quan trọng sao? Có thời gian, còn không bằng dành để nói chuyện với Lạc Thần.”

Triệu Nghiễn: “…”

Những nghi vấn của hắn trước đó thoáng chốc tiêu tan không ít, hắn thật sự cảm giác được một loại sợ hãi khó có thể hình dung, bắt đầu trở nên ấp úng: “Điện… điện hạ.”

Sư Thanh Y không chút để tâm, khoát tay nói: “Ngươi cũng đừng gọi ta điện hạ, không muốn gọi thì đừng miễn cưỡng.”

Triệu Nghiễn: “…”

“Xem ra thứ ngươi chờ vẫn chưa đến.” Sư Thanh Y hắng giọng, ánh mắt giảo hoạt liếc nhìn Triệu Nghiễn: “Vậy ta nói tiếp, chúc mừng ngươi, có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, hài lòng không?”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!