Chương 549: Tự chụp
Vũ Lâm Hanh tức giận đến chết khiếp, khuôn mặt cũng càng lúc càng đỏ, giống như một ấm trà bốc khói, chỉ thẳng vào các nàng hung dữ hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai, đến từ chỗ nào, vì sao lại xuất hiện trong khu rừng này, mau nói cho rõ ràng!”
Nhưng chẳng qua cũng chỉ có Vũ Lâm Hanh tự cho như vậy là ‘hung dữ’ mà thôi.
Nàng bây giờ còn là dáng vẻ học sinh chưa nảy nở, bất kể là chiều cao, khí thế hay là… về mặt kích thước, nàng không chiếm bất cứ ưu thế gì. Chỉ tay như vậy, một chút tác dụng uy hiếp cũng không có, ngược lại làm cho người ta cảm thấy nàng đang giận dỗi, đấm ngực giậm chân cáu kỉnh mà thôi.
Sư Thanh Y vẫn cười, hỏi ngược lại: “Tiểu muội muội, ngươi là ai?”
Thiên Thiên cũng hỏi: “Ngươi đến từ chỗ nào?”
Lạc Thần nói: “Vì sao lại xuất hiện trong khu rừng này?”
Vũ Lâm Hanh: “…”
Nàng nhìn thấy ba nữ nhân kỳ quái lại ném tất cả vấn đề trở lại cho mình, nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi làm sao vậy? Nếu không thành thật trả lời, ta thấy các ngươi thực sự là đang muốn chết!”
Những lời này nói rất độc ác.
Nói đến cũng thật thú vị, nếu như Vũ Lâm Hanh ở trong rừng gặp phải người xa lạ, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện đến nói chuyện mà sẽ chỉ lặng lẽ quan sát. Nàng theo ba mẹ học không ít bản lĩnh, chút thận trọng này vẫn phải có, tất nhiên sẽ dùng phương thích thích hợp nhất để điều tra bối cảnh của người khác, mà không phải chủ động xuất hiện tra hỏi như hiện tại.
Nhất là hiện tại nàng còn vừa hỏi vừa không khách khí mắng chửi người khác, hành vi này thật ra rất kiêu ngạo. Nếu đối phương là người xa lạ, nàng cũng biết đối phương tất nhiên sẽ bị bản thân chọc giận, thậm chí kết thù, khiến bản thân gặp phải phiền phức, vì thế mà sẽ thu liễm tính cách kiêu ngạo của mình, che giấu bản thân.
Nhưng ở trước mặt nhóm nữ nhân này, nàng lại vô thức kiêu ngạo.
Bởi vì nàng không cảm nhận được bất cứ nguy hiểm gì, thậm chí cảm thấy ba nữ nhân này có phần quen mắt.
Cho nên nàng mới có thể không hề phòng bị, không hề lo lắng, không kiêng nể gì cả. Cho dù hiện tại nàng cũng không khách khí nhưng trong tiềm thức nàng vẫn cảm thấy ba nữ nhân này sẽ không để trong lòng.
“Người bạn nhỏ này nói chúng ta muốn chết?” Thiên Thiên nghe xong, lui lại một bước cố ý bày ra bộ dạng như bị hù dọa, nhưng ý cười nơi đáy mắt căn bản không che giấu được, dường như sắp tràn ra ngoài.
Sư Thanh Y lắc đầu: “Không biết chúng ta sẽ chết kiểu gì đây.”
Lạc Thần không lên tiếng mà chỉ tiếp tục hứng thú Vũ Lâm Hanh Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh bị ánh mắt của Lạc Thần quan sát, lập tức quay đầu lại muốn tìm viện binh. Tuy rằng đối mặt ba nữ nhân kỳ quái, trong lòng nàng có chút hoang mang, nhưng tốt xấu gì phía sau còn có Âm Ca, với bản lĩnh của Âm Ca chắc hẳn có thể chế ngự được các nàng.
Sau đó nàng xoay người nhìn lại, Âm Ca vẫn đứng bất động, ánh mắt có chút ngây ngẩn nhìn ba nữ nhân đang ngồi quanh đống lửa, đôi môi mấp máy.
Vũ Lâm Hanh cũng không biết nàng ấy làm sao vậy, nhưng cảm thấy khí thế là không thể thiếu, vì thế lập tức nói: “Âm… Âm tỷ tỷ, bọn họ không bình thường, chúng ta cùng nhau liên thủ chỉnh đốn bọn họ đi!”
Âm Ca vẫn đứng bất động.
Sau đó Vũ Lâm Hanh bắt đầu cảm thấy Âm Ca cũng không bình thường.
Trước đó lúc đi cùng nàng, suốt dọc đường vẻ mặt của Âm Ca vẫn rất hờ hững, lúc này nét mặt lại thả lỏng một cách hiếm có, Vũ Lâm Hanh có thể từ trong ánh mắt của nàng ấy đọc ra một chút vui vẻ.
Thiên Thiên nghe cách xưng hô của Vũ Lâm Hanh đối với Âm Ca, cười ra tiếng: “Người bạn nhỏ gọi Âm Ca là Âm tỷ tỷ, mặt trời mọc ở phía Tây rồi.”
Cùng lúc đó, Thiên Thiên cũng biểu đạt sự tiếc hận của bản thân: “Ta cũng rất hy vọng có người gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”
Vũ Lâm Hanh: “…”
… Một quái nhân cợt nhã như ngươi, là có bệnh tâm thần đúng không.
Âm Ca tiến về phía trước hai bước, nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y thấy nàng ấy hé môi, có lẽ muốn gọi mình là a tỷ, vì thế dùng ngón trỏ đặt lên môi mình, ra hiệu im lặng, đồng thời cũng vẫy tay gọi Âm Ca đến gần.
Âm Ca ngầm hiểu, một tiếng a tỷ kia cũng không nói ra miệng, mà đi thẳng đến cạnh đống lửa.
Vũ Lâm Hanh nhất thời nóng nảy: “Ngươi qua đó làm gì! Có nguy hiểm, ngươi không muốn sống nữa a!”
Âm Ca không để tâm, vẫn đi đến bên cạnh Sư Thanh Y và Lạc Thần, vẻ mặt tuy rằng vẫn không có bao nhiêu thay đổi, nhưng trong mắt mơ hồ có vài phần vui vẻ nhảy nhót của thiếu nữ trước đây.
Sư Thanh Y nhường chỗ, Âm Ca ngồi xuống bên cạnh nàng, mỗi cử chỉ đều mang chút ngoan ngoãn.
Vũ Lâm Hanh: “…”
Sư Thanh Y cúi người đến gần chiếc nồi, múc cho Âm Ca một chén canh nấm, lại thêm nước canh rồi đưa cho Âm Ca, nàng nhẹ giọng nói: “Cẩn thận nóng.”
Âm Ca cầm chén, nhìn nàng gật đầu.
“Ta cũng muốn ăn.” A Mai đã sớm thèm thuồng, nhìn thấy Âm Ca được một chén thì lập tức mở miệng.
“Được.” Sư Thanh Y mỉm cười múc cho A Mai một chén.
A Mai sợ bị phát hiện, nên một mình đi ra xa một chút, đưa lưng về phía các nàng xốc khăn che mặt vịt nướng lên rồi ăn canh một cách ngon miệng. Mỹ vị trước mặt, trong lòng nàng ấy lúc này không muốn quan tâm đến gì nữa, mặc kệ những người bên kia cười đùa thế nào.
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy Âm Ca bưng chén canh của Sư Thanh Y lên uống, càng thêm nóng lòng nói với nàng ấy: “Sao ngươi có thể tùy tiện ăn thức ăn của người khác! Ngươi biết các nàng là ai không? Nếu như là người xấu thì sao?”
Âm Ca nhấc mí mắt, nhìn Vũ Lâm Hanh một cái: “Ta cũng không phải người tốt gì.”
Sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Vũ Lâm Hanh: “…”
“Đi đường lâu như vậy, ta cũng đói bụng, Sư Sư, ta cũng muốn một chén.” Thiên Thiên cũng đến gần nồi canh, cười nói.
Sư Thanh Y dĩ nhiên cũng đưa cho Thiên Thiên một chén.
“Thơm quá.” Thiên Thiên không chỉ hiểu biết, mà còn là diễn viên xuất sắc, nàng nhìn Vũ Lâm Hanh một cái rồi lại cố ý ngửi canh trong chén: “Tay nghề của Sư Sư thực sự rất tuyệt, trong điều kiện này còn có thể nấu được món ngon như vậy.”
Thật ra nàng cũng không hề nói quá.
Thật sự là hương thơm tỏa ra bốn phía.
Thịt thái lát thơm ngon cùng với sự tươi ngọt của nấm, cộng thêm rau củ trang trí, càng tăng thêm hương vị. Trong rừng điều kiện hữu hạn, có thể nấu ăn, thưởng thức một chén canh như vậy đã là mười phần hưởng thụ.
Trước đó Vũ Lâm Hanh cách bụi cây thì đã ngửi thấy mùi thơm, hiện tại đứng gần nồi canh, không chỉ có thể nhìn thấy thịt và nấm chuyển động trong nước canh sôi sùng sục, càng có thể cảm nhận được hương thơm rõ ràng trong không khí.
Hơn nữa nàng đã có một thời gian dài chưa ăn uống, mà thịt bò đóng hộp tuy rằng có thể tạm chấp nhận được nhưng so với nồi canh nóng hổi trước mặt thực sự thua kém quá nhiều, không phải cùng một cấp bậc.
Phong Sanh có chút hoảng hốt, nói với Vũ Lâm Hanh: “Tiểu thư, thực sự rất thơm.”
Tô Diệc cũng lập tức gật đầu.
“Hai người các ngươi thật không có lập trường.” Vũ Lâm Hanh miễn cưỡng ngăn nước bọt, phụng phịu răn dạy bọn họ: “Thơm cái gì? Có gì mà ngon? Đời này chưa từng được ăn ngon sao? Chỉ là một cái nồi nát, cũng không phải đang ở trong nhà bếp, có thể nấu ra được thứ tốt lành gì, mùi thơm tận trời cũng chỉ có thế mà thôi. Thịt trong canh là thịt, thịt trong thịt đóng hộp thì không phải là thịt sao, có đồ hộp ăn đã tốt lắm rồi. Thịt trong nồi và thịt bò hộp có gì khác nhau, cũng chỉ nóng hơn mà thôi, các ngươi cũng đừng cảm thấy hiếm lạ, có hiểu hay không?”
“… Hiểu.” Phong Sanh và Tô Diệc chỉ đành gật đầu như giã tỏi.
Nhưng đôi mắt vẫn liếc nhìn canh trong nồi.
“Hơn nữa.” Vũ Lâm Hanh nặng nề hừ một tiếng: “Tốt xấu gì cũng là đang xuống mộ, chưa từng nghe kể những chuyện kỳ quái sao? Có người ở nơi hoang vu, đột nhiên gặp phải mấy mỹ nữ, món ăn những mỹ nữ kia nấu nhìn có vẻ rất ngon, dụ dỗ người đó ăn, người đó không nhịn được nên đã thực sự ăn vào, kết quả đó đều là phép che mắt. Thứ ăn vào đều là bùn loãng, thậm chí còn có sâu bọ! Có biết hay không! Còn còn muốn sống nữa không!”
“… Biết.” Phong Sanh và Tô Diệc lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục gật đầu như giã tỏi.
Vũ Lâm Hanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lúc này ánh mắt của bản thân nàng cũng dừng trên nồi canh.
Lạc Thần thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi có muốn nếm thử mùi vị của món canh có phép che mắt không?”
Vũ Lâm Hanh: “…”
“Không ăn.” Vũ Lâm Hanh xoay mặt đi, chỉ vào Âm Ca nói: “Ta khuyên ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để cuối cùng phải hối hận.”
Âm Ca nhẹ nhàng nhấp một ngụm canh, dường như rất thỏa mãn.
Vũ Lâm Hanh: “…”
Chỉ vì một chén canh, không ngờ nàng ấy lại phản bội cách mạng, Vũ Lâm Hanh cảm thấy vô cùng đau đớn. Nàng không có cách nào, chỉ đành đứng ở một bên, từ trong ba lô lấy ra ba lon thịt bò, đưa cho Phong Sanh và Tô Diệc mỗi người một lon, còn bản thân cũng mở một lon ra ăn.
Người khác đều đang ăn uống, nếu như nàng không ăn, chẳng phải không sánh bành bọn họ hay sao.
Nàng hiện tại tuổi còn trẻ, so sánh những phương diện khác… là không thể thắng được.
Nhưng việc này, nàng không thể thua.
Nhưng thịt bò đóng hộp nàng vốn luôn cảm thấy hương vị không tệ, lúc này đột nhiên trở nên nhạt nhẽo như nước lã.
“Người bạn nhỏ, ngươi có muốn đến ăn một chén hay không?” Thiên Thiên mỉm cười mời nàng.
Vũ Lâm Hanh cắn một miếng thịt bò, muốn nói lại thôi, dưới hương thơm của canh thịt, ý chí của nàng dường như có phần buông lỏng, cũng đã kề cận ranh giới của ‘sự phản bội’.
“Nếu như ngươi muốn ăn.” Thiên Thiên đột nhiên đổi đề tài, chủ động giới thiệu: “Ta họ Thiên.”
Sư Thanh Y đã biết Thiên Thiên đang có ý đồ gì, nên cũng phối hợp cười nói: “Ta họ Sư.”
Lạc Thần đạm nhạt nói: “Ta họ Lạc.”
“Ta mặc kệ các ngươi họ gì!” Vũ Lâm Hanh trợn trắng mắt.
“Tấm tắc, xem ngươi nhỏ, nhưng tính tình lại rất lớn.” Thiên Thiên lắc đầu.
Vũ Lâm Hanh vừa nghe Thiên Thiên lại nói mình nhỏ, cơn giận cũng trở nên lớn hơn: “Ngươi nói ta nhỏ một lần nữa thử xem!”
Thiên Thiên nói: “Người bạn nhỏ.”
Vũ Lâm Hanh: “…”
“Nếu như ngươi muốn ăn thì gọi ta một tiếng Thiên tỷ tỷ.” Thiên Thiên nháy mắt: “Ta lập tức bưng cho ngươi một chén.”
Nụ cười của Sư Thanh Y tựa như gió xuân.” Ta là Sư tỷ tỷ.”
Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Nếu như ngươi đồng ý gọi ta một tiếng Lạc tỷ tỷ, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.”
“Tỷ cả nhà ngươi…” Vũ Lâm Hanh miễn cưỡng nuốt câu nói không văn minh vào bụng, tức giận đến mức sắp phát nổ: “Các ngươi nghĩ hay thật. Dựa vào cái gì ta phải gọi các ngươi là tỷ tỷ, các ngươi là ai a, có giao tình gì với ta, còn dám ở đây tỷ tỷ muội muội lôi kéo quan hệ. Ta nói cho các ngươi biết, cho dù ta chết đói cũng sẽ không ăn của các ngươi, hơn nữa, có gì đặc biệt hơn người a, ta có thịt bò đây!”
Phong Sanh và Tô Diệc trăm miệng một lời: “Thiên tỷ tỷ, Sư tỷ tỷ, Lạc tỷ tỷ.”
Vũ Lâm Hanh: “…”
Lon thịt bò trong tay nàng sắp bị bóp đến biến dạng.
Thiên Thiên mặt mày rạng rỡ: “Ai nha, hai vị tiểu đệ này thật ngoan, không giống người bạn nhỏ nào đó. Mau tới chỗ Thiên tỷ tỷ, Thiên tỷ tỷ cho các ngươi ăn ngon.”
Phong Sanh và Tô Diệc lặng lẽ quay đầu nhìn Vũ Lâm Hanh một cái, nuốt một ngụm nước bọt rồi đi đến bên cạnh Thiên Thiên.
Thiên Thiên và Sư Thanh Y mỗi người múc một chén canh, lần lượt đưa cho bọn họ.
“Cảm ơn Thiên tỷ tỷ, Sư tỷ tỷ, Lạc tỷ tỷ.” Hai thiếu niên chưa từng gặp các vị tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tay bưng chén, khuôn mặt đỏ bừng.
Nói xong hai người cũng không đi mà liếc mắt nhìn cái chén rỗng ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Sư Thanh Y thấy bọn họ xấu hổ không dám mở miệng, cũng đã đoán được lúc này bọn họ đang suy nghĩ gì, cho nên đưa cho bọn họ cái chén kia, cười nói: “Đi ăn đi, không đủ thì ở đây vẫn còn.”
Hai thiếu niên bị nụ cười dịu dàng của nàng làm cho mặt càng đỏ hơn, cuống quít gật đầu, sau đó quay lại bên cạnh Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh tức giận đến chết khiếp, cũng lười phản ứng bọn họ mà xoay người lại: “Hai người các ngươi đừng nói chuyện với ta! Thật đáng xấu hổ!”
Phong Sanh và Tô Diệc không dám đến gần, vì vậy dùng một đôi đũa sạch gắp thịt và rau củ từ trong chén của mình bỏ vào cái chén rỗng, sau đó rót thêm nước canh, góp đầy một chén cho Vũ Lâm Hanh.
Nhưng bọn họ cũng không lập tức bưng đến cho Vũ Lâm Hanh. Mà mỗi người bắt đầu ăn phần của mình.
Có lẽ là cảm thấy ăn quá ngon, tốc độ ăn của hai người càng lúc càng nhanh.
Lạc Thần và Sư Thanh Y lẳng lặng nhìn cử chỉ của hai người bọn họ, Sư Thanh Y càng nhìn càng thổn thức. Tuy rằng Phong Sanh và Tô Diệc vẫn chỉ mới mười lăm tuổi, hơn nữa đây cũng chỉ là ảo ảnh của bọn họ, nhưng bọn họ không thời khắc nào không suy nghĩ cho Vũ Lâm Hanh.
Biết Vũ Lâm Hanh muốn ăn, rồi lại không bỏ được sỉ diện gọi các nàng là tỷ tỷ vì vậy bọn họ chủ động lên tiếng, đổi lấy hai chén canh.
Lại bởi vì cẩn thận nên không dám để Vũ Lâm Hanh ăn trước, vì vậy hai người mới ăn thử trước. Chờ bản thân ăn xong cảm thấy không có vấn đề gì mới có thể yên tâm đưa cho Vũ Lâm Hanh thưởng thức.
Lạc Thần đứng dậy, múc một chén canh, gắp thêm không ít thịt và nấm, Sư Thanh Y biết nàng muốn làm gì, nên cũng đi đến bên cạnh.
Hai người cùng nhau đến trước mặt Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh đang ngồi, thoạt nhìn càng thấp hơn so với các nàng, nhưng nàng ấy không muốn thua kém khí thế, nên lập tức đứng dậy, đồng thời nhón chân: “Các ngươi muốn làm gì?”
Sư Thanh Y nghẹn cười.
“Cho ngươi.” Lạc Thần đưa chén canh nóng hổi trong tay cho nàng: “Có chút nóng, cầm cẩn thận.”
“Các ngươi muốn thế nào?” Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa bị mùi hương trong chén câu đi rồi, nhưng nàng lập tức ổn định tinh thần, nói: “Ta nói cho các ngươi biết, đừng hòng giở trò gì. Ta không ăn, ai biết bên trong có thứ quỷ quái gì.”
Sư Thanh Y lấy điện thoại di động ra, mở chức năng quay phim, quay Vũ Lâm Hanh.
“Ngươi cầm thứ gì?” Ánh mắt của Vũ Lâm Hanh bỗng chốc bị thứ này hấp dẫn.
Lúc Vũ Lâm Hanh mười lăm tuổi, điện thoại thông minh vẫn chưa ra đời, nên nàng chưa từng nhìn thấy loại điện thoại thông minh trong tay Sư Thanh Y.
Khi đó tuy rằng cũng có điện thoại di động nhưng kiểu dáng đã rất lỗi thời so với hiện tại, cái gì mà điện thoại trượt, điện thoại gập, hơn nữa cũng đặc biệt dày, không mỏng nhẹ như điện thoại thông minh. Cho dù Vũ Lâm Hanh có tiền, nàng cũng không thể sử hữu sản phẩm công nghệ cao còn chưa xuất hiện trên thị trường, trong lòng dĩ nhiên tràn ngập hiếu kỳ.
“Thần khí.” Sư Thanh Y học theo cách nói của Ngư Thiển.
Vũ Lâm Hanh: “…”
Nàng xì một tiếng khinh miệt: “Ngươi lừa gạt trẻ con sao?”
“Đúng vậy.” Sư Thanh Y vừa quay video cho Vũ Lâm Hanh vừa cười nói: “Tiểu muội muội, tuổi tác của ngươi quả thật không lớn.”
Vũ Lâm Hanh: “…”
Vũ Lâm Hanh thật sự không đội trời chung với từ ‘nhỏ’ này.
Bởi vì Vũ Lâm Hanh thường dùng máy ảnh để chụp ảnh, tuy rằng khác một trời một vực so với điện thoại di động nhưng nhìn cách quay của Sư Thanh Y, nàng vẫn luôn cảm thấy Sư Thanh Y đang quay video hoặc chụp ảnh, vì vậy liền nói: “Đây không phải là máy ảnh kiểu mới đấy chứ?”
“Có thể nói như vậy.” Sư Thanh Y gật đầu.
“Ai cho ngươi chụp!” Vũ Lâm Hanh rốt cuộc tìm được rồi chỗ phát tiết, lập tức nắm lấy không tha.
“Ta không chụp ngươi.” Sư Thanh Y dáng vẻ thuần khiết lương thiện, vẻ mặt vô tội lừa gặt nàng ấy: “Ta đang tự chụp.”
“Tự chụp?” Vũ Lâm Hanh càng thêm cảm thấy hứng thú.
Nàng rất tự luyến, nên cũng rất thích chụp ảnh cho bản thân, trước khi vào mộng cảnh, trong ba lô thường sẽ mang theo máy ảnh để tự chụp.
Nhưng trước đây muốn dùng máy ảnh tự chụp là rất phiền phước, không tiện lợi bằng điện thoại di động hiện nay, hiệu quả cũng không tốt, hơn nữa không có bộ lọc giúp điều chỉnh hình ảnh, nên lúc này Vũ Lâm Hanh thấy điện thoại di động trong tay Sư Thanh Y tuy rằng không hiểu biết nhưng vẫn luôn cảm thấy dùng thứ này tự chụp chắc hẳn không tệ.
Dù sao nhìn Sư Thanh Y sử dụng nó có vẻ vô cùng thoải mái thuận tiện.
Lạc Thần lần nữa đưa chén đũa trong tay cho Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh vẫn vô cùng quật cường, cảm thấy bản thân không thể mất mặt, vì thế khẽ cắn môi nhịn đau cự tuyệt: “Ta đã nói không ăn, ngươi còn muốn ta ăn!”
“Nhờ ngươi cầm giúp ta.” Lạc Thần đoán chắc nàng sẽ nói như vậy, nên vẫn duy trì động tác bưng chén đưa cho nàng, đồng thời nói: “Ta cũng muốn tự chụp, cầm chén bất tiện.”
“Đi đi.” Vũ Lâm Hanh vốn là một người thích tự chụp, vừa nghe Lạc Thần cũng muốn tự chụp liền nảy sinh cảm giác đồng cảm, nên miễn cưỡng đồng ý: “Ta chỉ giúp ngươi cầm một chút, ta nói trước, ta sẽ không ăn, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ai biết ngươi có phải đang giả vờ tốt bụng hay không.”
Khóe môi Lạc Thần có ý cười mơ hồ: “Chỉ nhờ ngươi cầm giúp ta mà thôi.”
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng.
Lạc Thần đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y tạm thời kết thúc đoạn video đang quay, trong lòng đã sắp cười đến chết.
Hơn nữa nàng cũng đoán được vì sao Lạc Thần lại muốn Vũ Lâm Hanh cầm chén, đơn giản là đang thả miếng mồi ngon, con cá đã chạm vào miếng mồi, cho dù ngoài miệng thề sống chết không ăn nhưng cũng sẽ không nhịn được muốn niếm thử.
Nhưng đồng thời, nàng cũng bắt được một cơ hội trong lời nói của Lạc Thần, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Lạc Thần.
“Làm gì?” Lạc Thần thấp giọng nói.
“Ngươi nói ngươi muốn tự chụp?” Sư Thanh Y cười rất thuần khiết, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ giảo hoạt.
Lạc Thần: “…”
Lạc Thần bám vào bên tai Sư Thanh Y, nhẹ giọng nói: “Chỉ là kế sách ứng phó tạm thời, đừng xem là thật.”
“Lời nói ra như chén nước đổ ra ngoài.” Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Ta xem là thật, làm sao bây giờ?”
Lạc Thần: “…”
“Ngươi đã nói muốn tự chụp, nếu như không chụp một tấm, làm sao giải thích được.” Giọng nói của Sư Thanh Y càng thêm trầm thấp.
Lạc Thần muốn nói lại thôi.
Vũ Lâm Hanh thấy các nàng thì thầm cho rằng các nàng đang trao đổi bí quyết tạo dáng gì đó, hơn nữa nàng xác thực chưa từng thấy điện thoại thông minh, nên rất hiếu kỳ, gần như vô thức đến gần, muốn nhìn màn hình điện thoại của Sư Thanh Y.
Điện thoại của Sư Thanh Y đã điều chỉnh sang chế độ camera trước, vì vậy Vũ Lâm Hanh vừa đến gần, trên màn hình lập tức xuất hiện gương mặt của nàng.
Nàng nhất thời kinh ngạc không ngớt: “Đây là máy ảnh công nghệ cao sao? Mua ở đâu?”
Cái này tốt hơn loại máy ảnh tốt nhất hiện nay rất nhiều, kích thước, màu sắc của hình ảnh, còn có thể điều chỉnh góc độ bất cứ lúc nào, bỏ xa các loại máy ảnh hiện nay mười tám con đường.
Nàng muốn có một cái!
Tiền không thành vấn đề!
Lại nói, chẳng qua là một cái máy ảnh mà thôi, giá tiền cao lắm cũng chỉ có thể, nàng không lý nào không mua được.
“Ngươi muốn mua a?” Sư Thanh Y cười hỏi.
Vũ Lâm Hanh nhiệt tình chưa từng có đối với việc tự chụp, lập tức mắc câu, gật đầu: “Ngươi mua được ở nơi nào, tại sao ta chưa từng thấy?”
“Ngươi không mua được.” Sư Thanh Y lắc đầu.
“Phiên bản giới hạn?” Vũ Lâm Hanh không tin: “Cũng chỉ sản xuất vài cái, đã bán hết?”
“Có thể xem là vậy.” Sư Thanh Y nói.
Thiên Thiên vừa ăn vừa ở cách đó không xa cười nói: “Người bạn nhỏ, ta cũng có một cái!”
Vũ Lâm Hanh tức giận muốn hôn mê, quay đầu lại trừng nàng: “Ngươi có thì đã sao! Bản tiểu thư có rất nhiều thứ có phiên bản giới hạn, đều là thứ các ngươi chưa từng thấy, ngày nào đó thật sự nên cho các ngươi mở rộng tầm mắt! Thấy cái gọi là số lượng giới hạn!”
Thiên Thiên tấm tắc tán thán: “Người bạn nhỏ tuy rằng nhỏ, nhưng thì ra lại lợi hại như vậy sao?”
Vũ Lâm Hanh: “…”
Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn Lạc Thần: “Không phải ngươi cũng có một cái chứ?”
Lạc Thần còn bị vây trong trạng thái mất tự nhiên vì phải tự chụp, nhàn nhạt trả lời một tiếng: “Ừ.”
Hiện tại Vũ Lâm Hanh thật sự muốn chết.
Quá vô lý, từ nhỏ đến lớn nàng muốn cái gì mà không được. Bất kể có phải phiên bản giới hạn hay không, chỉ cần nàng muốn thì có thể nghĩ biện pháp mua được.
Hiện tại không ngờ lại có một thứ mà mấy nữ nhân kỳ lạ đều có, mà nàng lại không có, nàng nhất thời cảm thấy hoàn toàn bị đánh bại, nàng không phục.
Sư Thanh Y nhìn về phía Lạc Thần, tiếp tục làm nũng: “Ngươi cùng ta chụp đi, chụp chụp một tấm. Chính ngươi đã nói, dù sao cũng phải làm được.”
Lạc Thần không chịu nổi nàng làm nũng, chỉ đành đồng ý: “… Được rồi.”
Sư Thanh Y cười khẽ.
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy mà ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn tự chụp nhưng trong tay lại bưng chén canh, bị mùi thơm câu dẫn, hơn nữa tay trái bưng chén, tay phải cầm đũa, ở vào một tư thế quen thuộc, vì vậy vừa hiếu kỳ nhìn màn hình điện thoại vừa vô thức gắp thức ăn trong chén.
Lạc Thần thoáng nhìn qua, biết cá rốt cuộc cắn câu, không đến mức kiêu ngạo để bản thân chịu đói, lúc này mới yên tâm.
Vũ Lâm Hanh hồn nhiên chưa phát giác ra, ăn rất vui vẻ, canh cũng quá ngon rồi, nàng ăn ngon đến quên hết tất cả, ném việc vừa rồi bản thân còn nói chết cũng không ăn lên chín tầng mây.
Nhìn thấy Vũ Lâm Hanh rốt cuộc động đũa, lo lắng trong lòng Sư Thanh Y cũng tan biến, hiện tại chỉ còn chuyện cùng tụ chụp với Lạc Thần cần nàng hao tâm tốn sức.
“Ta có thể yêu cầu ngươi phối hợp một chút trong lúc chúng ta tự chụp không?” Sư Thanh Y cũng thả mồi câu cho Lạc Thần: “Tỷ như, tư thế trước ống kính, biểu cảm, vân vân…”
Lạc Thần nói: “Có thể… Phối hợp một cách đúng mực, không thể quá mức.”
“Ta biết, ngươi cũng không tạo được tư thế gì.” Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nàng: “Đứng một chỗ giống như khối băng.”
Sắc mặt Lạc Thần trở nên u ám.
“Có thể phối hợp nhiều một chút được không?” Đôi mắt Sư Thanh Y nổi lên gợn sóng, nhìn Lạc Thần chằm chằm: “Ngươi đồng ý không?”
Một lát sau, Lạc Thần nhìn vào ánh mắt của nàng, nói: “… Đồng ý.”
“Vậy chúng ta đeo khăn che mặt vịt nướng tự chụp đi.” Ánh mắt Sư Thanh Y phát sáng.
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y vô cùng giảo hoạt, mỗi một câu đều là cạm bẫy: “Vừa rồi ngươi nói đồng ý phối hợp nhiều một chút, ta muốn ngươi phối hợp chuyện này, không được đổi ý.”
“… Thanh Y.” Lạc Thần gần như thấp giọng nói.
Vũ Lâm Hanh bưng chén ăn canh, trong lòng cảm thấy buồn cười, khối băng này là xảy ra chuyện gì, nhìn dáng vẻ giống như tâm tư thâm trầm nhưng rồi lại bị Sư tính kế, còn không biết làm sao cự tuyệt nàng ấy.
“A Mai.” Sư Thanh Y lập tức vẫy tay gọi A Mai: “Ngươi giúp ta lấy hai chiếc khăn che mặt vịt nướng đến.”
Dù sao thì sau khi tạo ra khăn che mặt vịt nướng, A Mai đã có thể nhân bản chúng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trong lòng A Mai nhớ thương đồ ăn, lúc này chạy đến đưa Sư Thanh Y vài chiếc khăn che mặt, rất sợ nàng lại quấy rầy nàng ấy ăn uống, nói: “Mấy cái này, nhất định đủ rồi.”
Nói xong bỏ chạy, một lần nữa bưng chén lên ăn.
Sư Thanh Y cầm khăn che mặt vịt nướng, đưa một cái cho Lạc Thần, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể bù đắp tiếc nuối vì trước đó không mang điện thoại, không cách nào chụp lại hình ảnh lúc Lạc Thần mang khăn che mặt vịt nướng, trong lòng không khỏi âm thầm vui vẻ.
Tay của Lạc Thần dường như cứng lại rồi, cuối cùng miễn cưỡng nhận lấy khăn che mặt: “…”