Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 542

Chương 542: Ngươi động

Cẩn thận tính toàn thì những ngày tháng bị lệ khí thân thân thật ra cũng không tính là dài, nhưng mỗi một ngày đều dày vò như một năm.

Cho nên Sư Thanh Y trở nên mơ hồ đối với khái niệm thời gian ở nơi này, vẫn luôn cảm thấy dường như đã qua rất lâu, lâu đến ngay cả nàng cũng không biết đã bao lâu chưa từng tiếp xúc gần gũi cùng Lạc Thần.

Giờ phút này, các nàng dán chặt vào nhau không có khoảng cách, da thịt đều cực kỳ trơn mềm, cộng thêm nước ấm bao quanh, thoải mái đến mức gần như khiến Sư Thanh Y thở dài một hơi.

Nhưng cảm giác thoải mái này lại là con dao hai lưỡi, mang đến cho nàng cảm giác giày vò khó nhịn.

Sư Thanh Y hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng đặc biệt rõ ràng, hai tay bởi vì loại cảm giác đã lâu không có này mà nắm chặt mép thùng tắm.

Gân xanh trên lưng bàn tay cũng như ẩn như hiện.

Lạc Thần liếc mắt nhìn ngực của Sư Thanh Y, cho rằng nàng không chịu được nữa, vì thế hai tay đỡ mép thùng tắm nâng người lên. Chân cũng dời ra xa một chút, tạm thời tránh tiếp xúc với chân của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy áp lực rút đi, trong lòng trở nên trống rỗng, nàng vội vã đưa tay ôm eo Lạc Thần muốn kéo nàng ấy trở lại, nói: “… Ngươi ngồi đi, đừng đứng dậy.”

Lạc Thần có điều lo lắng, tạm thời không ngòi xuống mà chỉ rũ mắt nhìn nàng.

“Ngồi trên đùi ta.” Sư Thanh Y hoãn giọng nói: “Ta thích ngươi ngồi trên đùi ta.”

Hàng mi dài của Lạc Thần có hơi nước ngưng đọng, nghe xong lời thổ lộ trực tiếp hiếm có của Sư Thanh Y, hàng mi dài run rẩy, dường như làn hơi nước tạm thời tản đi, mơ hồ để lộ ra ý cười nơi đáy mắt.

“Sẽ khó chịu sao?” Lạc Thần thấp giọng nói: “Ngươi nói thật đi.”

Sư Thanh Y gật đầu, thành thật nói ra cảm nhận của bản thân: “Khó chịu.”

Lạc Thần im lặng.

” Nhưng lại… đặc biệt đặc biệt thoải mái.” Sư Thanh Y nhìn nàng cười: “Khó chịu là có, nhưng cũng đặc biệt thoải mái, hơn nữa là gấp đôi đặc biệt. Cho nên đã trung hòa cảm giác khó chịu, chỉ còn lại thoải mái.”

Nhìn thấy Sư Thanh Y còn có tâm tư vui đùa, Lạc Thần cũng yên tâm hơn một chút, nói: “… Vậy ta ngồi đây.”

Sư Thanh Y vô thức nắm chặt mép thùng tắm, nói: “… Ừ.”

Lạc Thần một lần nữa ngồi xuống.

Sư Thanh Y lập tức điều chỉnh hô hấp, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại, nói: “Hiện tại không… không có vấn đề gì, nhưng ngươi tạm thời đừng cử động.”

Lạc Thần ngồi trên đùi nàng như vậy, nàng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Nhưng nếu như Lạc Thần cử động, chỉ sợ nàng sẽ phát điên mất.

Lạc Thần nhẹ giọng trả lời nàng: “Được.”

“Chúng ta lại hôn một lần nữa.” Nhịp tim của Sư Thanh Y trở nên nhanh hơn.

“Ừ.” Lạc Thần gật đầu, những giọt nước chảy xuống dọc theo mái tóc, phòng tắm ánh đèn mông lung, được khúc xạ bởi những giọt nước ngưng đọng.

Nhưng Sư Thanh Y vẫn có chút bối rối, cũng không phải bởi vì nàng xấu hổ mà bởi vì hiện tại nàng phải đỡ lấy mép thùng tắm, không có cách nào ôm lấy Lạc Thần.

Nàng nói: “Nhưng lần này chúng ta luyện tập, ta không tiện… ôm ngươi.”

“Vậy ta có thể ôm ngươi không?” Lạc Thần hỏi.

Sư Thanh Y buồn cười: “Dĩ nhiên có thể.”

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Ngươi bảo ta bất động, nên ta không tiện đến gần ngươi.”

Sư Thanh Y cũng biết Lạc Thần nếu muốn hôn nàng, thân thể dĩ nhiên phải nhích lên, khó tránh việc phải cử động. Nàng không hề do dự, đỡ mép thùng tắm, nửa người trên nghiêng về phía trước.

Lạc Thần nhìn thấy Sư Thanh Y thay đổi tư thế, một tay từ phía trước Sư Thanh Y lách đến phía sau, đặt tay lên lưng nàng, tay kia áp lên gò má Sư Thanh Y, bản thân cũng hơn nghiêng đầu, hôn lên môi nàng.

Ngón tay của Sư Thanh Y đang nắm chặt lấy mép thùng tắm phút chốc siết chặt, đôi môi lại vô cùng dịu dàng phối hợp với Lạc Thần.

Cho dù đang ngồi trên đùi một cách kiều diễm như vậy, Lạc Thần vẫn có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, ngồi yên bất động, trên mặt nước là dáng vẻ đoan trang, dưới đáy nước lại là mị sắc vô tận.

Sư Thanh Y cảm thấy giống như đang cùng Lạc Thần tiến vào một giấc mộng, đầu lưỡi theo động tác của nàng ấy, được nàng ấy trêu chọc vỗ về. Trong giấc mộng này, cả người Lạc Thần dường như chìm vào trong lòng nàng, mà trên thực tế Lạc Thần quả thật cũng gần như ngồi ngay trong lòng nàng, chỉ đáng tiếc tạm thời còn không thể ôm nàng ấy, chân chính kéo nàng ấy vào lòng.

Sư Thanh Y muốn ôm Lạc Thần.

Muốn bước qua ranh giới kia.

Sư Thanh Y vừa hôn Lạc Thần vừa chậm rãi di chuyển hai tay. Ngay từ đầu nàng còn có điều lo lắng, không dám đặt tay lên người Lạc Thần, mà chỉ đưa hờ ở phía sau, cách da thịt của Lạc Thần có một đoạn ngắn.

Lạc Thần cảm nhận được tay nàng như gần như xa ở phía sau mình, dáng vẻ thận trọng, môi Lạc Thần tạm thời tách ra, kề sát bên tai Sư Thanh Y, hơi thở ấm áp: “Thử một chút.”

Hai tay Sư Thanh Y cứng đờ giữa không trung.

“Thanh Y.” Lạc Thần nhẹ giọng nỉ non: “Ôm ta.”

Nếu nói đây là một tiếng ngâm nga dụ hoặc, Sư Thanh Y càng cảm thấy giống như nhận được một loại cổ vũ ấm áp nào đó, ý chí càng trở nên kiên định. Nàng gom đủ dũng khí, khoát tay lên lưng Lạc Thần.

Cuối cùng hai người đã có thể hoàn thành cái ôm này.

Mái tóc xõa tung trên lưng Lạc Thần, chạm vào có chút nhột, bên dưới là da thịt mềm nhẵn. Tay của Sư Thanh Y dán lên, có thể cảm giác được xương hồ đẹp chuyển động, tựa như hồ điệp vỗ cánh bay lên, mê hoặc nàng nhịn không được muốn bắt lấy.

Sư Thanh Y sờ lên xương hồ điệp, đồng thời tiếp tục hôn Lạc Thần.

Đến lúc Sư Thanh Y sắp không chịu đựng được nữa, nàng mới buông lỏng Lạc Thần, hai người tách ra, duy trì tư thế lúc mới tiến vào thùng tắm, ánh mắt giao nhau. Không chỉ Sư Thanh Y hô hấp dồn dập, mà ngay cả đáy mắt của Lạc Thần cũng trở nên ẩm ướt hơn, hoàn toàn có thể nhìn ra lồng ngực nàng ấy đang phập phồng.

“… Lần thứ ba.” Cảm giác ngọt ngào trong lòng Sư Thanh Y lúc này quả thực khó có thể hình dung: “Thành công rồi.”

Ánh mắt Lạc Thần chợt dời đi, sau đó dừng lại trên chiếc đồng hồ đeo tay đặt cạnh thùng tắm, nói: “Tốt hơn so với lần trước rồi phải không?”

“Dĩ nhiên.” Sư Thanh Y cũng nhìn thời gian, nói: “Các phương diện đều rất tốt, thời gian lâu hơn một chút, sau đó…”

“Sau đó cái gì?” Lạc Thần hỏi nàng.

“Sau đó… càng thoải mái hơn.” Giọng nói của Sư Thanh Y càng thấp xuống.

So sánh với hai lần trước đó, lần này hai người không có chút che lấp, da thịt tiếp xúc trực tiếp, vừa rồi nàng gần như muốn tan ra.

“Vậy là tốt rồi.” Lạc Thần vén tóc mai dính vào bên má.

Ánh mắt của Sư Thanh Y lướt qua mặt nước.

Nước tắm vô cùng trong suốt, cho dù cánh một tầng hơi nước mông lung nhưng nàng cũng có thể thấy rõ hình ảnh dưới đáy nước. Đôi chân dài của Lạc Thần cứ thế dán sát vào nàng, dưới đáy nước ẩn giấu một mảnh tuyết trắng nóng rực, ánh mắt của nàng căn bản không dám dừng lâu, nhanh chóng lướt qua rồi ngẩng đầu lên.

Một lát sau nàng nhìn thẳng vào mắt Lạc Thần, hốt hoảng nói: “Ta cũng không biết hiện tại bản thân có phải đang nằm mơ hay không, không ngờ rằng ta… làm được.”

“Không phải nằm mơ.” Lạc Thần nhẹ nhàng cười: “Chẳng qua chúng ta đang ở trong mộng cảnh mà thôi, đây là chân thực.”

Sư Thanh Y càng cảm thấy may mắn: “Cũng may là mộng cảnh, có thể áp chế lệ khí của ta ở mức độ nào đó, nếu như là bên ngoài, chúng ta nhất định không có cách nào… như vậy.”

Lạc Thần nói: “Việc này còn phải cảm ơn A Mai.”

Sư Thanh Y gật đầu, nhớ đến A Mai liền cảm thấy thú vị: “Thật ra trước khi ngươi bắt được A Mai, ta còn cho rằng kẻ tạo ra mộng cảnh này có mưu đồ, là kẻ thù của chúng ta, trong lòng còn suy nghĩ rất nhiều biện pháp đối phó. Ai biết A Mai là bị ép buộc, dọc đường nàng thực sự giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta phải cảm ơn nàng mới phải.”

Nhất là… A Mai còn nói cho nàng biết một biện pháp tốt như vậy.

“Ngươi muốn cảm ơn nàng bằng cách nào?” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y cười nói: “Việc khẩn cấp hiện tại, dĩ nhiên là giúp nàng giải trừ cổ độc trên người, để nàng có thể thoát khỏi trạng thái tàng hình. Nàng luôn nói bản thân đáng yêu, nếu như không thể bị người khác nhìn thấy, nàng sẽ thương tâm muốn chết, hơn nữa lúc mua vịt nướng nếu như vẫn trùm kín kẽ giống như bây giờ, còn đôi mắt chỉ có hai lỗ nhỏ, có lẽ sẽ bị cửa hàng đôi mắt xem là biến thái.”

Nàng càng nói càng muốn cười: “Còn nữa, ta cũng muốn nhìn xem dáng vẻ của A Mai rốt cuộc như thế nào.”

Lạc Thần nói: “A Mai và tiểu cô cô và a di của nàng thuộc cùng gia tộc, ngoại hình nhất định rất tốt. Nhất là a di của nàng, năm đó vũ điệu trên thuyền hoa, ngươi cũng nhìn thấy rồi.”

Trong đầu Sư Thanh Y rất nhiều đoạn ký ức thật ra còn có chút mơ hồ, chỉ có thể dựa vào logic miễn cưỡng chắp vá, mà có những chỗ không chắp vá được, còn phải dựa vào suy đoán để chắp nối. Nhất là nghĩ đến đoạn ký ức này, dường như có một màn sương mông lung che phủ, càng khiến nàng cảm thấy ngực đau như bị kim chích.

Đến lúc nào nàng mới có thể chân chính xua tan màn sương này.

Nhìn thấy rõ dáng vẻ của người trong lòng, nghe rõ mỗi một câu nàng ấy đã từng nói cùng nàng trong quá khứ.

Nhưng nàng không dám nói ra, thầm nghĩ bày ra tâm thái nhẹ nhàng nhất ở trước mặt Lạc Thần, nàng mỉm cười: “Vậy cũng phải. Yên Nương quả thật dung mạo cực kỳ xinh đẹp, lúc đó khách nhân trên thuyền hoa thấy nàng lên sân khấu khiêu vũ, thời khắc tháo chiếc khăn che mặt xuống, tất cả đều im tiếng nhìn chằm chằm vào nàng.”

Lạc Thần lại ngước nhìn nàng: “Nếu như ngươi cũng mặc bộ trang phục giống như Yên Nương, lên sân khấu nhảy một điệu, bọn họ cũng sẽ không thể dời mắt, chỉ lo nhìn chằm chằm vào ngươi.”

Sư Thanh Y ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng lại được khen đến mức cho hủ mật đang lắc lư: “Ta… ta chưa từng lên sân khấu.”

“Không cho phép ngươi lên sân khấu.” Lạc Thần trầm giọng nói.

Sư Thanh Y nghe xong, bị chút ghen tuông nho nhỏ này của Lạc Thần chọc cười, nàng cố ý nói: “Ngươi không cho ta lên sân khấu khiêu vũ, rồi lại muốn dụ dỗ ta mặc trang phục múa,  ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?”

Bàn tay của Lạc Thần nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo lả lướt của nàng, ánh mắt si mê: “Ta nghĩ gì, ngươi còn không biết sao?”

Thân thể của Sư Thanh Y lại nóng lên, tâm tư khó khăn lắm mời bình ổn lại bị trêu chọc đến hỗn loạn: “… Lạc Thần.”

Làm sao bây giờ, nàng lại muốn hôn Lạc Thần.

Sau khi thử nghiệm thành công, nàng nếm được vị ngọt, nên luôn muốn nhiều hơn nữa.

Hôm nay rõ ràng chỉ hôn môi mà thôi, còn chưa làm gì khác mà nàng đã thần hồn điên đảo như vậy rồi.

“… Ngươi có mệt hay không?” Sư Thanh Y lại nhìn xuống đáy nước, nói: “Ta không cho ngươi cử động, chân ngươi có bị tê không?”

“Sẽ không.” Nếu Lạc Thần đã đồng ý bất động, thì tất nhiên sẽ luôn ngồi một cách quy củ.

Nhưng này xúc cảm trên da thịt cũng đủ để cho đáy lòng Sư Thanh Y gợn sóng.

“Ngươi có thể cử động một chút.” Sư Thanh Y nói: “Thả lỏng cơ chân, không cần luôn… như vậy.”

“Bây giờ ta có thể cử động rồi sao?” Hơi nước nơi đáy mắt của Lạc Thần càng thêm mông lung, nàng ấy lên tiếng xác nhận với nàng.

“… Ừ.” Sư Thanh Y ổn định tinh thần,  hít sâu một lần nữa: “Ta không sao cả, hẳn là đã có chút… thích ứng.”

Lạc Thần ngồi trên đùi nàng, đôi chân dưới nước chậm rãi cử động.

Hiện tại cũng không giống như lúc ở trong bọt khí.

Khi đó tuy rằng nàng cũng ngồi giống như Lạc Thần, nhưng ít ra còn có vải vóc che đậy một chút, hiện tại không hề che lấp, trung gian lại cách làn nước ấm áp.

Sư Thanh Y cảm giác được nước gợn, hơn nữa cảm giác được da thịt của Lạc Thần dán sát vào nàng, loại cảm giác tiếp xúc này khiến cả người Sư Thanh Y run lên, nàng lập tức nói: “Ngươi… ngươi mau trò chuyện cùng ta đi.”

Giờ phút này, nàng chỉ có thể dựa vào việc trò chuyện nhằm dời đi lực chú ý.

Đối với nàng mà nói, lúc lệ khí bộc phát sẽ là lúc tâm tình kích động nhất, không khống chế được sự tức giận trong nội tâm, lúc nổi giận cũng sẽ chính là lúc nàng động tình.

Nàng động tình trong lúc có sự tồn tại lệ khí, yêu càng sâu, hận càng sâu.

Trước đó lúc ở trong bọt khí, bởi vì tính chất đặc biệt của bọt khí tạo ra từ Bạch Giao, dục vọng của nàng bị thúc đẩy, như vậy lệ khí dĩ nhiên cũng sẽ tăng theo tương ứng. Nhưng rồi lại bởi vì sự hạn chế của mộng cảnh đối với lệ khí, giảm bớt hận ý trong lòng, hơn nữa thời gian các nàng ở bên trong cũng không tính là dài, cho nên cuối cùng vẫn có thể bình an thoát khỏi bọt khí.

Mà hiện tại không có bọt khí, lệ khí sẽ không tăng cao, cộng thêm vị bị mộng cảnh giảm đi một phần, cho nên chính là thời cơ thích hợp nhất.

Nhưng Sư Thanh Y hiện tại cũng không cảm thấy dễ chịu hơn so với lúc ở trong bọt khí.

Lúc này Lạc Thần thân không mảnh vải, ngồi trêu đùi nàng chậm rãi cử động, sự kích thích mà phương thức này mang lại thậm chí còn mãnh liệt hơn so với trong bọt khí.

“Ngươi muốn nói gì?” Lạc Thần nhẹ giọng nói.

“Nói về việc của Yên Nương.” Hô hấp của Sư Thanh Y có phần rối loạn, thân thể trở nên cứng nhắc: “A Mai còn không biết, a di của nàng chính là Yên Nương vốn rất quen thuộc với chúng ta. Nàng nói cho ta nghe một bí mật của Yên Nương, không, cũng không tính là bí mật, mà nàng nói cho ta biết chuyện này cũng chính là nguyên nhân ta quyết định… tiến hành loại luyện tập này trong mộng cảnh.”

Yên Nương cũng không phải tên thật của a di A Mai.

Chẳng qua lúc trước trên thuyền hoa, Yên Nương dùng làm hoa danh, các nàng cũng đã quen gọi bằng tên này. Hơn nữa năm đó Yên Nương căn dặn các nàng không nên tiết lộ tên thật của nàng ấy, vì thế các nàng vẫn luôn dùng cái tên Yên Nương để xưng hô.

“Bí mật gì?” Lạc Thần lại tiếp tục cử động.

Tay của Sư Thanh Y chỉ đành nắm chặt mép thùng tắm: “…”

Hòa hoãn chốc lát, Sư Thanh Y mới nói: “A Mai nói, Yên Nương đã từng từng có một tình nhân, là một nữ nhân, nhưng nữ nhân kia là…”

Lạc Thần yên lặng nhìn nàng.

Lỗ tai Sư Thanh Y nóng bừng, nàng nói: “Nữ nhân kia là chiến quỷ của Võng Lượng Thành.”

Ánh mắt của Lạc Thần nhất thời ngưng đọng.

Đã rất lâu không nghe hai từ chiến quỷ, ngay cả Lạc Thần là một người tâm lặng như nước cũng gợn sóng trong lòng. Nhất là bởi vì Sư Thanh Y, Lạc Thần đối với tất cả tin tức về chiến quỷ đều đặc biệt lưu ý, vì thế càng tăng thêm cảm giác hoảng hốt trong lòng.

“Đã là chiến quỷ.” Lạc Thần nói ra nghi vấn trong lòng: “Vì sao có thể làm… của Yên Nương.”

“Ta… lúc ta nghe cũng kinh ngạc giống như ngươi.” Tốt xấu gì Lạc Thần cũng không cử động nữa, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của Sư Thanh Y cuối cùng cũng trở về chỗ cũ: “Nói như vậy, chiến quỷ lạnh lùng tuyệt tình, không thể yêu ai, cũng không phải bởi vì bọn họ không hiểu tình yêu, mà chỉ bởi vì bọn họ sẽ tận lực né tránh nó. Một khi yêu thích người khác, loại tình cảm này sẽ khiến lệ khí của chiến quỷ trở nên mất kiểm soát, bọn họ sẽ không để bản thân phải mạo hiểm như vậy.”

Nói đến đây, Sư Thanh Y trở nên uể oải: “Nhưng A Mai nói, nữ nhân đến từ Võng Lượng Thành lại thích Yên Nương, đồng thời… đồng thời nữ nhân kia vẫn luôn trong trạng thái mắt đỏ. Chiến quỷ nếu như mắt chuyển màu đỏ, chứng tỏ lệ khí khó kìm chế, vô cùng nguy hiểm, nhưng A Mai nói dưới loại trạng thái này nàng cũng có thể cùng Yên Nương…”

Lạc Thần đoán được nàng muốn nói gì, nhưng không lên tiếng.

Sư Thanh Y có chút xấu hổ, một lát sau mới nói tiếp: “Nàng còn có thể cùng Yên Nương… như vậy như vậy, hơn nữa như vậy rất nhiều lần.”

Nói xong, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy đỉnh đầu sắp bốc khói. Nàng luôn luôn dùng từ hàm súc, căn bản không có cách nào nói trắng ra như A Mai, có thể dễ dàng đem những lời như ‘làm’, ‘phát sinh quan hệ’, ‘lên giường’, treo ở trên miệng.

Dùng ‘như vậy’ để ám chỉ, đã là cực hạn của nàng.

Lạc Thần dĩ nhiên biết nàng ám chỉ điều gì, không khỏi kinh ngạc: “Làm sao có thể?”

Sư Thanh Y nói: “Ta cũng hỏi A Mai như vậy nên nàng mới có thể nói cho ta biết biện pháp này, cũng chính là phương pháp năm đó nữ tử chiến quỷ và Yên Nương đã sử dụng thành công. Nhưng trước khi thực thi A Mai muốn ta rèn luyện sức chịu đựng, nếu như ta không thể thích ứng được, cuối cùng cũng vẫn sẽ thất bại, cho nên ta mới muốn cùng ngươi ở trong mộng cảnh luyện tập nhiều một chút.”

Tay của Lạc Thần khoát lên trên vai Sư Thanh Y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của nàng, nói: “Ngươi đang rèn luyện sự nhẫn nại.”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng nhìn vào khóe mắt của Lạc Thần, nơi đó mơ hồ đỏ ửng.

Trước kia nàng và Lạc Thần thân mật trên giường, dáng vẻ này của Lạc Thần chính là đã đến lúc động tình.

Nhìn thấy Lạc Thần như vậy, trong lòng Sư Thanh Y dâng lên cảm giác áy náy: “… Là ta không tốt, khiến ngươi khó chịu như vậy.”

Lạc Thần lại cười khẽ: “Ta bằng lòng chịu đựng.”

Sư Thanh Y vươn tay, ở trong nước ôm chặt lấy Lạc Thần.

Lạc Thần đáp lại cái ôm của nàng, hôn vành tai nàng, sau đó lại thì thầm: “Đúng lúc ngươi luyện tập, ta cũng sẽ nhân cơ hội này luyện tập một chút, dù sao ta vẫn còn thiếu rất nhiều sức chịu đựng.”

Sư Thanh Y luôn cảm thấy Lạc Thần rất giỏi chịu khổ, cũng rất giỏi chịu đựng, hiện tại nghe nàng ấy tự giễu sức chịu đựng của mình, nàng cũng chỉ xem như Lạc Thần đang dỗ dành nàng, để nàng không có gánh nặng trong lòng.

“Ngươi còn chưa đủ sức chịu đựng sao?” Gương mặt của Sư Thanh Y tựa vào bả vai ướt sũng của Lạc Thần, trong lòng chua xót: “Ngươi đã nhịn nhiều lần như vậy rồi, ta nhất định sẽ mau chóng tiến bộ, sẽ không để ngươi phải nhịn vất vả như vậy nữa.”

“Còn chưa đủ.” Lạc Thần lại nói.

Lúc nói, thân thể Lạc Thần tựa vào lòng Sư Thanh Y, hai tay ôm lưng Sư Thanh Y, đôi chân cũng thong thả cử động.

Gần như đang cọ vào người Sư Thanh Y.

Cả người Sư Thanh Y cứng nhắc, lỗ chân lông giống như sắp nổ tung, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Da thịt tiếp xúc, đồng thời cổ họng Lạc Thần bật ra một tiếng hừ nhẹ, dường như đang nhẫn nhịn, một lúc sau nàng ấy mới dừng lại, thấp giọng nói: “Ta nói rồi, nếu như ngươi chủ động, ta sẽ nhịn không được.”

“Vậy ngươi… động đi.” Lý trí của Sư Thanh Y gần như đang không ngừng chìm nổi, nàng nói: “… Ta không sao cả.”

Lạc Thần lắc đầu.

“Chúng ta có thể thử luyện tập một chút.” Sư Thanh Y buông lỏng ra vòng tay, dường như hạ quyết tâm, sau đó mới nói.

Lạc Thần yên lặng quan sát nàng.

Sư Thanh Y nâng người lên, từ trong hộp đựng quần áo tìm được đai lưng của Lạc Thần. Trước đó lúc luyện tập hôn môi nàng đã lấy được đai lưng của Lạc Thần sau đó đặt nó vào trong hộp ngay cạnh đồng hồ đeo tay.

Với tính cách của Sư Thanh Y, đây dĩ nhiên không phải chỉ là tiện tay đặt để.

Nhằm đảo bảo an toàn, nàng đã chuẩn bị từ trước.

“Thật ra ta đã sớm… Chuẩn bị rồi.” Sư Thanh Y đưa đai lưng cho Lạc Thần, nói: “Chúng ta có thể không cần mãi luyện tập hôn môi, mà còn có thể thử luyện tập sâu hơn một chút.”

Nàng còn chưa nói tác dụng của đai lưng, Lạc Thần đã nhìn ra ý đồ của nàng từ lâu, nàng ấy lắc đầu: “… Sẽ đau.”

“Không có việc gì.” Để Lạc Thần an tâm, Sư Thanh Y lại cười nói: “… Đây cũng không phải loại xiềng xích giống như trước đó, ngươi chỉ cần trói tay ta lại là được rồi, sẽ không đau. Nếu như tay của ta bị trói lại, chí ít có thể ngăn cản một chút, sẽ không để ta trong lúc tâm tình kích động đột nhiên… siết cổ ngươi, như vậy ngươi sẽ có đủ thời gian để phản ứng.”

Càng nói, giọng nói của nàng càng nhỏ giống như muỗi kêu.

Nàng đã từng lưu lại dấu tay đỏ ửng trên cổ Lạc Thần, đời này nàng cũng không thể nào quên được.

Nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Lại càng không nỡ để Lạc Thần chịu khổ nữa.

Nàng tình nguyện dùng đai lưng tạm thời ràng buộc bản thân, cũng không muốn trong lúc luyện tập có bất cứ sai lầm gì. Dùng đai lưng của Lạc Thần trói tay nàng, điều này đối với nàng không thể nghi ngờ là rất xấu hổ, nhưng nàng vẫn chu đáo cân nhắc đến phương pháp này, dù sao nó thực sự hữu dụng.

“Ngươi không đến giúp ta, vậy ta sẽ tự… trói.” Sư Thanh Y cắn môi hối thúc Lạc Thần.

Lạc Thần nắm chặt đai lưng ướt sũng, nói: “Ngươi làm sao tự trói bản thân được?”

Sư Thanh Y trực tiếp cầm lấy đai lưng trong tay Lạc Thần: “Cũng không phải không làm được, chỉ là lúc trói buộc thêm vài nút thắt. Đến lúc đó đai lưng này của ngươi không thể mở ra được nữa, chỉ có thể dùng kéo cắt.”

Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Nào có ai vội vàng muốn người khác đến trói mình.”

Sư Thanh Y thấp giọng nói: “… Ta không muốn làm hại ngươi.”

Thân thể Lạc Thần trở nên cứng nhắc.

” Cũng không muốn để ngươi nhịn quá khổ cực.” Sư Thanh Y vứt bỏ rụt rè, trực tiếp bộc lộ nội tâm nóng bỏng, cho Lạc Thần xem: “Ngươi muốn động, thì cứ tùy tiện động.”

“Thanh Y.” Lạc Thần hé môi, trầm thấp gọi nàng.

“Ngươi… ngươi rốt cuộc có làm hay không.” Sư Thanh Y chắp hai tay sai lưng, màu đỏ nơi đáy mắt như ẩn như hiện, giống như một chú thỏ tức giận: “Nếu ngươi không làm, ta sẽ tức giận.”

Lạc Thần nhìn dáng vẻ này của nàng, ngược lại nở nụ cười, dỗ dành nàng: “Ta làm.”

Nói xong, Lạc Thần cúi người đến gần nàng, hai tay cầm đai lưng đưa đến phía sau Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y ngửi thấy mùi hương trên người nàng, mùi hương di động trong nước, gần như câu lấy linh hồn của nàng.

Lạc Thần một tay cầm đai lưng, một tay đặt lên cổ tay nàng, có phần câu nệ hỏi nàng một câu: “Nữ tử của Võng Lượng Thành, làm thế nào cùng Yên Nương đi đến bước đó?”

Sư Thanh Y biết Lạc Thần nhất định hiếu kỳ đối với phương pháp này, rồi lại cảm thấy đai lưng trong tay Lạc Thần cọ vào cổ tay, nàng ức chế nhịp tim hỗn loạn, nói: “A Mai nói, các nàng dùng… mộng xuân.”

Lạc Thần: “…”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!