Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 532

Chương 532: Cá Nước

 

Cửa mạch tinh cách rất gần, nhưng những lời A Mai vừa nói quả thực giống như dường như xuyên qua lỗ tai, quấy nhiễu Sư Thanh Y tâm loạn như ma, một đoạn đường ngắn ngủi nhưng bước chân không khỏi hoảng loạn.

 

Nàng tính cách nội liễm hàm súc, mà Lạc Thần bình thường tuy rằng sẽ nói một số câu khiến nàng xấu hổ, nhưng đều vô cùng khúc chiết, như cách một tấm lụa mỏng, đến lúc xốc lên mới có thể nhìn thấy vẻ kiều diễm bên trong.

 

Sư Thanh Y đã thành thói quen, ai biết hiện tại A Mai đột nhiên nói một cách trực tiếp trước mặt nàng, giống như một chậu nước nóng đổ lên đầu, nàng làm sao có thể chấp nhận được, cần cổ cũng bị nóng để xuất mồ hôi.

 

Lạc Thần rũ mắt đi ở bên cạnh nàng, tuy rằng nhìn có vẻ mặt trầm như nước nhưng Sư Thanh Y vẫn có thể mơ hồ cảm giác được vẻ bối rối quanh quẩn trên người Sư Thanh Y.

 

Trong lúc đi, ánh mắt hai người chạm nhau, ngay cả nhiệt độ thấp nơi đầu nguồn cũng giống như bị loại nhiệt độ nào đó ảnh hưởng, vì thế mỗi người chỉ đành nhanh chóng dời mắt, nhìn về con đường phía trước.

 

Sư Thanh Y dùng mạch ấn mở cửa, hai phiến cửa mạch tinh chậm rãi tách ra, trong âm thanh chấn động nàng nhìn thấy Ngư Thiển và Trạc Xuyên đang chờ ngoài cửa.

 

Ngư Thiển và Trạc Xuyên vốn dĩ ngồi trên khối mạch tinh trước cửa để nghỉ ngơi, Ngư Thiển tựa đầu lên vai Trạc Xuyên, hai người thấp giọng trò chuyện. Cũng không biết các nàng đã nói gì, khuôn mặt Trạc Xuyên đều bị Ngư Thiển nói đến đỏ bừng, nhưng tay vẫn ôm chặt eo Ngư Thiển không hề buông ra.

 

Nghe tiếng mở cửa, hai người lập tức đứng dậy, nhanh chân bước đến nghênh đón.

 

Trước khi các nàng đến gần, cánh cửa đóng chặt một lần nữa.

 

“Các ngươi vào trong rất lâu, mọi việc thuận lợi không?” Trạc Xuyên hỏi Sư Thanh Y, đồng thời ánh mắt đảo qua, sau đó nhanh chóng dừng trên người A Mai.

 

Trước mắt có thêm một người xa lạ, huống hồ còn là một người xa lạ ăn mặc kỳ quái, nàng vô thức trở nên nghiêm túc, nhưng lại nhìn thấy A Mai đứng bên cạnh Sư Thanh Y và Lạc Thần, trên người cũng không có bất cứ sự trói buộc nào, cử chỉ tự nhiên, nhìn cũng không giống kẻ địch bị bắt, cho nên nàng cũng không quá cảnh giác.

 

“Rất thuận lợi.” Sư Thanh Y không thể nói cho các nàng biết tất cả chuyện đã phát sinh ở đầu nguồn, nên đã chuẩn bị sẵn lý do thích đáng, mặt mang ý cười: “Là mạch khí ở đầu nguồn bị tắc nghẽn, đã giải quyết được rồi.”

 

Trạc Xuyên gật đầu, nỗi lo lắng trong lòng cũng được buông xuống.

 

“Còn các ngươi?” Sư Thanh Y lại hỏi: “Trong lúc chờ ở bên ngoài, có nhận thấy điều gì bất thường hay không?”

 

Vốn dĩ nàng muốn Ngư Thiển và Trạc Xuyên chờ ở ngoài cửa là để các nàng chú ý đám quỷ vật, đề phòng chúng đến tấn công, nhưng nàng biết những quỷ vật kia thật ra sẽ không đến, người áo đen đã đào tẩu, có lẽ tạm thời không có thời gian nhàn hạ để điều khiển chúng.

 

Cho dù trong lòng đã hiểu rõ, nhưng nàng vẫn phải hỏi một câu như thế mới có thể che giấu tất cả sự việc đã xảy ra bên kia cánh cửa một cách hợp lý nhất. Trạc Xuyên là một người thận trọng, nàng phải tận khả năng che lấp, để tránh bị Trạc Xuyên nhìn ra sơ hở.

 

Trạc Xuyên cười nói: “Không có gì khác thường, Ngư còn cảm thấy buồn chán.”

 

Ngư Thiển tiếp lời: “Sư Sư, ngươi cũng không dùng thứ lân liên lạc với ta, ta cũng không tiện đi vào, nên chỉ đành ở đây chơi đùa A Xuyên.”

 

Trạc Xuyên: “…”

 

Nàng chỉ đành ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài: “Hai huynh đệ Triệu gia đâu, còn có các thần quan, sao không thấy bọn họ đi ra?”

 

Sư Thanh Y nhớ đến Triệu Giác, trong lòng khổ sở, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, nói: “Dù sao cũng là đầu nguồn Triệu Mạch, muốn chữa trị phải tốn rất nhiều công sức, chỉ chút thời gian vừa rồi là không đủ. Triệu Giác bọn họ đều ở lại bên trong, sau khi chữa trị kết thúc sẽ tiến hành thu dọn, sau đó mới có thể rời đi. Triệu Giác trong lòng lo lắng cho Triệu Mạch, nhưng cũng lo lắng bọn ta suốt đêm xuống mạch mệt mỏi, nên để bọn ta trở về nghỉ ngơi trước.”

 

Trạc Xuyên nói: “Triệu công tử vẫn luôn săn sóc mọi người như vậy.”

 

Sư Thanh Y trong lòng buồn bã, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ như không có việc gì mà cười rộ lên, chẳng qua giọng nói mơ hồ có chút run rẩy: “Hắn luôn luôn như vậy, là một người hiền lành. Chính là không biết nghĩ cho bản thân, rất dễ chịu thiệt.”

 

“Sư Sư, nàng là người nào?” Ngư Thiển nhìn về phía A Mai, hiếu kỳ hỏi Sư Thanh Y.

 

Sư Thanh Y tìm một thân phận giả cho A Mai, nói: “Nàng là người canh giữ đầu nguồn, đầu nguồn là vị trí quan trọng, luôn phải có người canh giữ. Lúc trước nàng ở đây, sau khi Triệu Giác bọn họ đến thì nàng đã được nhàn rỗi, có thể theo chúng ta ra ngoài.”

 

Theo mốc thời gian trong mộng cảnh, Ngư Thiển và Trạc Xuyên theo các nàng quay về Hoàng Đô cũng chỉ mới vài ngày mà thôi, cho nên không hiểu biết tất cả mọi việc, càng không biết đầu nguồn có người canh giữ hay không. Nếu Sư Thanh Y đã nói như vậy thì các nàng cũng sẽ không có bất cứ nghi ngờ gì.

 

“Ngươi tên là gì?” Lực chú ý của Ngư Thiển bị dời đi, nàng nhìn chằm chằm khăn che mặt in hình vịt nướng trên mặt A Mai, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị: “Sao lại ăn mặc như vậy?”

 

Trước đó A Mai đã được Sư Thanh Y căn dặn không thể nói nói lung tung, sau khi ra cửa vẫn luôn nỗ lực ngậm miệng, hiện tại nghe Ngư Thiển hỏi nàng, nhất thời tinh thần phấn chấn không ít.

 

Hơn nữa trước đó nàng còn dùng ‘đôi mắt’ nhìn lén nhóm người các nàng, các nàng không nhận ra nàng, nhưng nàng lại vô cùng quen thuộc với mọi người, vì thế vui vẻ chào hỏi Ngư Thiển: “Xin chào, ta là A Mai, chính là hai chữ ngốc, Mai. Đúng đúng, ta chính là người canh gác ở đầu nguồn, hiện tại ta tan ca, các ngươi cảm thấy phong cách này của ta thế nào, đây chính là thứ người khác không có, có phải rất thời trang hay không?”

 

Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nàng.

 

Tuy rằng trước khi ra ngoài nàng đã làm ngụy trang cho đôi mắt màu đỏ của mình, nhưng lúc không cười nhìn vào vẫn có phần lạnh lẽo đáng sợ.

 

A Mai bị ánh mắt ‘hiền lành’ của nàng nhìn đến run rẩy, lúc này mới bừng tỉnh biết bản thân xuất phát từ thói quen dùng phong cách hiện đại để nói chuyện với Ngư Thiển, vì thế vội vàng im tiếng, chuyển sang chắp tay chào hỏi Ngư Thiển và Trạc Xuyên, học theo cổ ngữ nói: “… A Mai thỉnh an Ngư Cơ đại nhân, Trạc đại nhân.”

 

Ngư Thiển nghe nàng nói chuyện kỳ kỳ quái quái, đôi mắt cười đến cong lên: “Vì sao ngươi phải che mặt?”

 

Sư Thanh Y sợ A Mai lại nói bậy, liền giành trước: “Lúc trước nàng bị ong đốt, gương mặt sưng phù, xấu hổ không dám gặp người, nên trước khi bình phục đều dùng khăn che mặt.”

 

“Đúng đúng.” A Mai cũng biết bản thân dễ lỡ lời, nên chỉ đành dùng một câu vạn năng của cổ đại đến phụ họa: “Điện hạ nói chí phải.”

 

“Thì ra là như vậy.” Ngư Thiển lo lắng: “Sau này ngươi nên cẩn thận một chút.”

 

“… Đa tạ Ngư Cơ đại nhân quan tâm.” A Mai vội vàng nói.

 

“Khăn che mặt của ngươi rất đáng yêu.” Trong mắt Ngư Thiển mang theo ý cười ấm áp như ánh nắng.

 

“… Đa tạ Ngư Cơ đại nhân khen tặng.” A Mai được nàng khen ngợi nên vô cùng hài lòng, trong miệng vẫn tiếp tục sử dụng cấu trúc vạn năng.

 

Ngư Thiển và Trạc Xuyên luôn luôn tin tưởng các nàng, lại thấy hai người bọn họ nhìn có vẻ quen biết A Mai, nên cũng nhanh chóng chập nhận sự xuất hiện của A Mai. Nhìn thấy thân phận của A Mai đã được dàn xếp xong, Sư Thanh Y không hề trì hoãn, nói: “Đêm đã khuya, chúng ta ra ngoài trước đi.”

 

Ngư Thiển mừng rỡ đáp: “Được.”

 

Nhóm năm người dọc theo đường cũ trở về, dọc đường vô cùng thuận lợi, không gặp phải bất cứ biến cố gì. Nhưng lộ trình tương đối dài mất nhiều thời gian mới có thể ra khỏi miệng giếng.

 

Bên ngoài tuyết rơi dày hơn, khắp bầu trời rải đầy tuyết trắng, nhóm người cầm ô từ trạch viện ở ngay lối vào, cầm đèn lồng đi về phía Triệu Mạch.

 

Bởi vì Triệu Nghiễn và Triệu Giác đã biến mất, mà ảo ảnh bên trong Triệu Mạch đều là do bọn họ tạo ra, cho nên Triệu Mạch lúc này chỉ còn lại khung cảnh, còn người đã biến mất từ lâu. Toàn bộ kiến trúc của Triệu Mạch ẩn dưới ánh đèn, vô cùng cô quạnh, chỉ có âm thanh của gió tuyết rít gào cùng với tiếng tuyết rơi trên cành lá.

 

Cũng may hiện tại là đêm khuya, Ngư Thiển và Trạc Xuyên chỉ cho rằng các thần quan còn lại trong nhà đã tắt đèn nghỉ ngơi, nên mới yên tĩnh như vậy, mà các nàng cũng không nảy sinh nghi ngờ gì.

 

Trước đây Sư Thanh Y chưa từng gặp Triệu Nghiễn, không biết phòng của Triệu Nghiễn rốt cuộc là phòng nào, A Mai lặng lẽ nói cho nàng biết nên nàng mới tìm được phòng của hắn, nàng và Lạc Thần cầm đèn đi vào, tìm được ba lô của các nàng trong ngăn tủ.

 

Nàng lập tức mở ba lô nhìn một chút, đồng hồ đeo tay và điện thoại di động của hai người đều ở bên trong, dao quân dụng vẫn nằm yên trong ba lô, cũng may Triệu Nghiễn không động vào mà chỉ đặt tất cả chúng vào cùng một chỗ.

 

Sư Thanh Y không dám đeo đồng hồ trước mặt Ngư Thiển, mà chỉ âm thầm giấu trên người, sau đó mang ba lô ra ngoài.

 

Ngư Thiển các nàng chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy ba lô không khỏi cảm thấy vô cùng mới lạ.

 

Ngư Thiển vốn cảm thấy hứng thú đối với những thứ mới mẻ, nàng nói: “Đây là thứ gì?”

 

“Ngươi có thể xem nó như tay nải, lúc ra ngoài, bên trong có thể mang theo rất nhiều đồ vật.” Sư Thanh Y giải thích.

 

“Có phải là loại tay nải đặc biệt của Hoàng Đô hay không?” Ngư Thiển cẩn thận đánh giá, nói: “Ta thấy Hoàng Đô có rất nhiều người tay nghề giỏi, thường làm ra những thứ  không thể gặp được ở bên ngoài.”

 

Sư Thanh Y mỉm cười: “Cứ xem như vậy đi. Chúng ta về hoàng điện nghỉ ngơi trước, A Mai cũng sẽ đi cùng chúng ta, nàng làm việc nhanh nhẹn, ta muốn nàng đến điện điện canh gác mấy ngày.”

 

Tuy rằng đây chỉ là lý do Sư Thanh Y bịa ra, nhưng A Mai vẫn tự hào ưỡn ngực.

 

Nhóm năm người cưỡi ngựa trở về hoàng điện, gió tuyết không ngừng rít gào giữa màn trời u ám, cảm giác lạnh lẽo ập vào mặt. Cuối cùng đến bên ngoài hoàng điện, có hai thần quan đến dẫn ngựa cho các nàng, hai thần quan này là Sư Thanh Y tạo ra, bất kể là thần thái hay là cử chỉ đều vô cùng tự nhiên, hoàn toàn phù hợp với ký ức năm đó của Sư Thanh Y.

 

Toàn bộ hoàng điện đã được hoàn thiện dưới sự hợp tác của Sư Thanh Y và A Mai. Sư Thanh Y bước lên thập cấp, đi đến trước cửa chủ điện, cửa lớn đóng chặt, ánh sáng ấm áp chiếu ra từ khe hở.

 

Sư Thanh Y đặt tay lên cánh cửa.

 

Trước đó Triệu Nghiễn vì muốn che giấu sơ hở của hoàng điện nên cố ý phóng hỏa, lúc đó nàng cũng chỉ hoài nghi, thật ra trong lòng vẫn có cảm giác giống như đang ở vào năm đó. Trước kia nàng thường ra vào hoàng điện, đây là nhà của nàng nên dĩ nhiên sẽ cảm thấy quen thuộc, lúc đó nhìn thấy hoàng điện nàng cũng không có cảm giác gì đặc biệt, cũng chỉ cảm thấy cục diện bởi vì đám cháy mà hỗn loạn bất kham.

 

Mà hiện tại ý thức của nàng thoát khỏi mộng cảnh che mắt, nàng biết rất rõ tất cả trước mắt chẳng qua chỉ là hồi ức. Hiện tại nàng lần nửa đứng trước cánh cửa quen thuộc, tay đặt trên cửa, cũng tựa như cửu biệt trùng phùng với hồi ức của chính bản thân.

 

Đây không phải sự thật.

 

Chỉ là một giấc mộng đẹp tái hiện lại quá khứ mà thôi.

 

Giờ phút này, tâm tình của nàng đột nhiên trở nên ảm đạm khó tả.

 

Nàng không lập tức đẩy cửa vào, mà chỉ quay đầu nhìn về phía Lạc Thần ở bên cạnh. Nét mặt của Lạc Thần tuy rằng không lộ rõ cảm xúc, nhưng nàng biết Lạc Thần cũng có cảm nhận giống như nàng.

 

Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, đôi môi mỏng khẽ động, yên lặng dùng khẩu hình miệng nói với nàng: “Về nhà.”

 

Sư Thanh Y nở nụ cười thỏa mãn, xinh đẹp mà ấm áp đủ để hòa tan gió tuyết xung quanh.

 

Nàng và Lạc Thần đồng thời đưa tay ra, cùng nhau đẩy cửa.

 

Cửa điện to lớn mở rộng, phát ra tiếng vàng trầm đục, ánh sáng bên trong lập tức tràn ra, chiếu sáng cả người của các nàng. Sau đó chỉ thấy cửa điện càng mở càng lớn, hai nữ thần quan nghe thấy tiếng mở cửa, biết là Sư Thanh Y trở về nên vội vã một trái một phải mở rộng cửa điện, nghênh đón các nàng bước vào.

 

“Điện hạ, Lạc đại nhân.” Hai người nói xong lại chào hỏi Ngư Thiển và Trạc Xuyên.

 

Đối với các thần quan ở hoàng điện, nếu như Sư Thanh Y ban đêm ra ngoài chưa trở về, bọn họ sẽ thắp hết đèn ở các nơi trong hoàng điện, chiếu sáng mọi ngóc ngách, đợi Sư Thanh Y trở về.

 

Trước đó tuyết lớn, nên các nàng mới khép cửa lại còn bản thân thì ngồi ở sau cửa, vừa đốt lò sưởi ấm tay vừa chờ trò chuyện chờ đợi. Nếu như người nào mệt mỏi thì sẽ tựa vào người kia ngủ gật.

 

Sư Thanh Y luôn rất ôn hòa đối với các nàng, trước đây cũng nhiều lần căn dặn không cần chờ nàng, đến thời gian thì cứ việc đi ngủ, nhưng các nàng lại lo lắng, tự nguyện chờ đợi.

 

Nhất là có một số nữ thần quan năm đó từng phục vụ tiên hoàng và tiên vương hậu, từ sau khi vương hậu sinh tiểu điện hạ thì các nàng đã hầu hạ bên cạnh, chăm sóc tiểu điện hạ, có thể nói từ lúc Sư Thanh Y còn là một đứa bé chăm sóc nàng cho đến lúc tám tuổi. Sau này Sư Thanh Y lưu lạc bên ngoài, chịu rất nhiều khổ cực, cuối cùng có thể trở về hoàng điện, những nữ thần quan này vẫn tiếp tục làm bạn với nàng như trước kia, giúp nàng quán xuyến hoàng điện.

 

So với thuộc hạ, những nữ thần quan này thật ra càng giống với người nhà của nàng hơn.

 

Trong điện vô cùng ấm áp, Sư Thanh Y và Lạc Thần lần lượt cởi áo choàng ra, A Mai cũng cảm thấy nóng nhưng nàng vẫn không chịu cởi áo khoác lông trên người ra.

 

Rất nhanh lại có vài nữ thần quan tiến vào, một người trong số đó nhìn có vẻ là quản sự, tướng mạo hiền lành, nàng vô cùng tự nhiên nhận lấy áo lông cừu Sư Thanh Y vừa cởi ra: “Điện hạ, thần hạ chuẩn bị canh nóng cho người và Lạc đại nhân, đi đường gió tuyết mệt nhọc, tắm rửa xong thì nên đi nghỉ sớm.”

 

“Ta và Lạc Thần còn có chút việc muốn thương lượng, không vội.” Sư Thanh Y vội nói: “Ngươi giúp Ngư Thiển và Trạc Xuyên chuẩn bị trước đi.”

 

Nàng cẩn thận căn dặn xong, các nữ thần bận rộn khom người nhận lệnh, mỗi người bận rộn việc của mình.

 

Các nàng đến trước cửa phòng của Ngư Thiển và Trạc Xuyên, Trạc Xuyên mở cửa ra, Sư Thanh Y đứng ở ngoài cửa nói: “Hôm nay các ngươi trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi.”

 

Như vậy nàng mới có thể đốt mộng hạch cho các nàng ngửi.

 

Trạc Xuyên nói: “Các ngươi cũng thế, mệt nhọc lâu như vậy cũng nên nghỉ ngơi sớm mới phải.”

 

Ngư Thiển nghe Trạc Xuyên nói câu này, vô cùng nghiêm túc hỏi nàng: “A Xuyên ngươi cũng mệt nhọc rồi sao? Tắm rửa xong liền muốn ngủ?”

 

Trạc Xuyên: “…”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Câu hỏi này Sư Thanh Y rất quen, dĩ nhiên biết Ngư Thiển là có ý gì.

 

Dù sao trước đây trước khi ngủ nàng cũng thường hỏi Lạc Thần có mệt hay không, bên trong ẩn chứ hàm ý muốn nói lại thôi, chẳng qua Ngư Thiển sẽ trực tiếp hỏi mệt hay không mệt, ngủ hay không ngủ, còn cách hỏi của Sư Thanh Y sẽ thường khúc chiết vòng vo chín khúc. Hơn nữa Lạc Thần thích trêu chọc nàng, có lúc sẽ khiến nàng vô cùng nóng nảy, cuối cùng nàng tức giận đến chết khiếp nên cũng không giả vờ rụt rè nữa mà trực tiếp đẩy ngã Lạc Thần, cắn nhẹ vào lỗ tai nàng ấy.

 

Trạc Xuyên nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ đành thấp giọng nói: “Ngư, ta không mệt.”

 

“Thật tốt quá.” Đôi mắt Ngư Thiển phát sáng, bên trong là sự mong đợi không che giấu được, nàng nói: “Ta cũng không mệt.”

 

Trạc Xuyên: “…”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Lạc Thần nói: “Gần đây ta vừa mới điều chế một loại hương liệu mới, có thể an thần trợ giấc, cũng có thể giảm bớt mệt mỏi, rất thích hợp dùng để thư giãn sau một ngày bôn ba. Ta và Thanh Y tối nay sẽ đốt lên, các ngươi có cần không?”

 

“Đó là loại hương liệu sau khi đốt lên, cho dù mệt mỏi, ngửi thấy mùi hương cũng sẽ cảm thấy thoải mái, sẽ không mệt mỏi nữa?” Ngư Thiển biết Lạc Thần am hiểu điều chế hương liệu, hơn nữa Lạc Thần có rất nhiều thứ tốt, cho nên nàng vô cùng hứng thú đối với những hương liệu này.

 

“… Phải.” Lạc Thần rũ mi, ánh mắt nhẹ nhàng liếc sang bên cạnh.

 

“Ta cần.” Ngư Thiển mừng rỡ trả lời.

 

Lạc Thần nói: “Vậy lát nữa ta mang hương lô đến, đốt trong phòng các ngươi.”

 

Trạc Xuyên cảm kích nói: “Đa tạ, làm phiền rồi.”

 

Lạc Thần nháy mắt với Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ngầm hiểu, chuẩn bị cùng Lạc Thần rời khỏi đây, chỉ có A Mai còn đứng bất động nhìn Ngư Thiển và Trạc Xuyên, trong miệng cười ngốc nghếch.

 

Sư Thanh Y biết trong đầu nàng đang suy nghĩ những thứ linh tinh gì, lập tức kéo lấy áo lông của nàng, xách nàng rời khỏi phòng, để tránh nàng ở đây làm bóng đèn.

 

A Mai cầm vài viên mộng hạch ra, Sư Thanh Y rửa sạch mộng hạch, trước tiên nàng cùng Lạc Thần đến phòng Ngư Thiển tặng hương lô.

 

Mộng hạch ngửi vào vốn dĩ đã có mùi hương, lúc đốt trong hương lô lại mùi hương lại càng lan tỏa, A Mai nói mộng hạch có thể cháy trong thời gian rất dài, một viên nho nhỏ cũng có thể đốt trên một tháng.

 

Hương lô đặt trong phòng sẽ cháy cả đêm, đến lúc đó Ngư Thiển và Trạc Xuyên nằm xuống sẽ lập tức bị mùi hương kia vây quanh, mà mùi hương của mộng hạch có thể tăng cường khả năng che mắt của mộng cảnh, tốc độ thức tỉnh của các nàng sẽ trở nên chậm hơn.

 

Sắp xếp hương lô trong phòng xong, Sư Thanh Y nhỏ giọng nói với Lạc Thần: “Trong phòng tắm của các nàng cũng phải đốt một hương lô. Lỡ như tối nay các nàng ở trong phòng tắm một thời gian dài, hoặc là không quay về giường ngủ, vậy hương lô trong phòng coi như uổng phí. Địa điểm quan trọng như phòng tắm, nhất định phải đặt một cái.”

 

Lạc Thần kín đáo liếc nhìn nàng một cái.

 

Gương mặt Sư Thanh Y nóng bừng, nói: “… Ngươi nhất định hiểu ý của ta.”

 

“Hiểu.” Lạc Thần cong môi cười khẽ.

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Hai người đến phòng tắm của Ngư Thiển và Trạc Xuyên trước, Ngư Thiển và Trạc Xuyên còn đang thu dọn nên chưa kịp đến đây.

 

Sư Thanh Y và Lạc Thần tắm rửa ở trắc điện, là nơi các nàng chuyên dùng để tắm rửa, bên trong có một hồ nước rất lớn, nhất là các nàng lại am hiểu thuật cơ quan, cho nên trắc điện đã trải qua cải tạo.

 

Mà loại cải tạo này, cũng được phổ cập đến những phòng tắm khác của hoàng điện.

 

Phòng tắm của Ngư Thiển và Trạc Xuyên cũng rất lớn, hơn nữa không phải loại thông thường dành cho khách, bên trong trang trí thanh nhã, rèm lụa buông xuống, ánh đèn mông lung, Sư Thanh Y còn đặc biệt căn dặn các thần quan chuẩn bị cánh hoa khô, rải vào trong hồ tắm.

 

Chỉ là trong phòng tắm này không có hương lô, mà hương lô trong trắc điện của Sư Thanh Y lại có rất nhiều, nên nàng thuận tiện mang theo hai cái đến đây.

 

Hai người đang muốn mở nắp hương lô để đặt mộng hạch vào thì Ngư Thiển và Trạc Xuyên đến.

 

Trước đó Sư Thanh Y đã báo trước với các nàng, hỏi các nàng có muốn đốt hương liệu trong phòng tắm không, Ngư Thiển lập tức đồng ý, nên hiện tại thấy các nàng xuất hiện trong phòng tắm cũng không có chút kinh ngạc nào, ngược lại vô cùng hăng hái đến xem.

 

“Đây rốt cuộc là loại hương gì, thật thơm.” Ngư Thiển vừa từ phòng ngủ đến đây đã lãnh hội được hương thơm của mộng hạch, hơn nữa vô cùng hài lòng đối với mùi hương này.

 

“Còn chưa đặt tên.” Lạc Thần trả lời, đồng thời mở nắp hương lô do Sư Thanh Y mang đến từ trắc điện.

 

Nhưng nàng vừa mở nắp nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi, đồng thời nhanh tay đóng nắp lại.

 

Sư Thanh Y cũng nhìn thấy, trong lòng nhất thời cẳng thẳng.

 

Lúc đó nàng vội vàng lấy hương lô, cũng không chú ý nhìn xem bên trong có còn hương liệu hay không, càng không chú ý đó là loại hương gì.

 

Nếu như hỗn hợp loại hương liệu này với mộng hạch, đó không chỉ đơn giản là che mắt, tuy rằng thích hợp cho Ngư Thiển và Trạc Xuyên sử dụng, hơn nữa lúc này thời cơ rất thích hợp nhưng dù sao loại hương liệu này cũng là Sư Thanh Y và Lạc Thần thích dùng trong lúc hai người cùng nhau tắm rửa.

 

Nàng luôn rất hào phóng, dĩ nhiên không ngại để Ngư Thiển và Trạc Xuyên sử dụng, nhưng nếu như thật sự để hai người họ dùng, Sư Thanh Y sẽ bị bại lộ. Nàng nào có mặt mũi để cho người khác biết bản thân trong lúc riêng tư sẽ dùng loại hương liệu này, vì thế chỉ có thể che giấu.

 

“Làm sao vậy?” Ngư Thiển hiếu kỳ.

 

“Bên trong hương lô này còn sót lại chút hương liệu, mà hương liệu là không thể pha trộn, để ta đổ đi.” Lạc Thần căng mặt nói.

 

Trạc Xuyên không hiểu nguyên do, cười nói: “Được rồi.”

 

Lạc Thần bưng hương lô ra ngoài, Sư Thanh Y lập tức theo sau.

 

Nàng sợ Lạc Thần thực sự đổ đi, trong lòng vô cùng luyến tiếc cho nên vô thức quên mắt bản thân đang ở trong mộng cảnh, những thứ này chỉ là ảo ảnh, nàng nói: “… Ngươi đừng thật sự đổ đi, hương liệu này rất hiếm có, lúc đó ngươi điều chế thật lâu mới thành công.”

 

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. I don’t think the title of your article matches the content lol. Just kidding, mainly because I had some doubts after reading the article.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!