Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 531

Chương 531: Mùi Hương Kỳ Lạ

 

Vết cắt bên kia không gian rỗng vẫn còn, ba người bước qua lổ hổng rời khỏi không gian rỗng, một lần nữa trở lại đầu nguồn. Lạc Thần dùng Gian Khích Trùy rạch một đường theo chiều ngược lại, lỗ hổng thoáng chốc khép kín.

 

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm khoảng không dưới chiếc mũ của A Mai, nói: “Ngươi dự định làm thế nào?”

 

A Mai có chút sửng sốt: “Cái gì mà làm thế nào?”

 

“Ngươi hiện tại ăn mặc như thế này, bên dưới lớp quần áo là trống rỗng, khuôn mặt cũng không nhìn thấy, ở trước mặt bọn ta thì không sao, dù sao cũng quen rồi.” Sư Thanh Y nhìn chằm chằm vào nàng, nói: “Nhưng chúng ta phải tập hợp cùng những người khác, không thể để các nàng biết ngươi tàng hình, bằng không bọn ta rất khó giải thích sự tồn tại của ngươi. Ngư Thiển tình huống đặc biệt, hiện nay ta không thể để nàng biết bất cứ vấn đề gì liên quan đến mộng cảnh, ngươi phải có một thân phận hợp lý mới không để lộ manh mối. Nhưng tiền đề là ngươi không thể tiếp tục ở trạng thái tàng hình.”

 

Tuy rằng A Mai cũng không giải thích rõ ràng căn nguyên của trạng thái tàng hình này, nhưng từ trong lời nói có thể phán đoán được A Mai hẳn là bị buộc phải tàng hình.

 

Trước đó A Mai cần đi lại giữa các mộng cảnh, để không bị những chủ thể như các nàng phát giác, tàng hình quả thật là một lựa chọn phù hợp. Nhất là lúc chuông mộng vang lên, nó rất dễ làm bại lộ vị trí của nàng, nếu như nàng có thể tàng hình như vậy sẽ giảm thiểu khả năng bị tìm ra.

 

Nếu như không phải Lạc Thần dùng phương pháp đặc biệt nào đó bắt được A Mai đang tàng hình, sợ rằng tình huống vướng tay chân khó khăn hơn rất nhiều.

 

Sư Thanh Y hỏi nàng: “Ngươi có biện pháp gì để trở lại dáng vẻ vốn có hay không?”

 

A Mai lúc này mới hiểu được, mũ lông trên đầu có chút ủ rũ mà cúi xuống: “Ta còn hy vọng có thể khôi phục lại bình thường hơn so với các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, a di và tiểu cô cô đều nói ta đặc biệt đáng yêu, ta cũng muốn lộ mặt cho các ngươi xem ta rốt cuộc đáng yêu cỡ nào.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Cái này thì không cần.

 

“Nhưng không được a.” A Mai nói: “Đã nói ta là bị kẻ xấu xa số một ép buộc, là hắn buộc ta không được để bị phát hiện, như vậy mới có thể giúp hắn đạt được mục đích, cho nên mới biến ta thành bộ dạng quỷ quái này, ta thậm chí cũng không biết bản thân đến cùng tại sao lại biến thành như vậy. Tiểu cô cô nói kẻ tạo mộng không thể dùng năng lực của bản thân tùy tiện tạo mộng cho người khác, bởi vì không biết mục đích của bọn họ là gì. Lúc bắt đầu, thật ra ta cũng không quen biết các ngươi, không rõ các ngươi có phải người tốt hay không, nhưng tên xấu xa kia độc ác như vậy, nhất định đang làm chuyện xấu, còn che kín khuôn mặt không dám gặp người, dung mạo tuyệt đối là rất xấu. Sau khi ta bị bắt thì bị bọn họ giam lại, lúc đầu ta nhớ kỹ giáo huấn của tiểu cô cô không muốn giúp bọn họ, nhưng bọn họ vì ta ta đi vào khuôn khổ mà đánh ta, đánh ta rất nhiều ngày, ta thực sự quá đau…”

 

Nói đến đây, nàng đưa cánh tay ra, kéo ống tay áo của mình lên, nhưng rồi chỉ có thể lộ ra một khoảng không trống rỗng, nói: “Các ngươi xem, vết sẹo trên người ta vẫn còn rõ ràng, lừa các ngươi ta là chó.”

 

Nhưng ngữ điệu của A Mai lúc nói những lời này dường như không mấy để tâm, đau đớn cũng chỉ còn trong lời nói.

 

Giống như một thiếu niên sau khi bị thương, sẽ khóc lớn một hồi nhưng chờ một khoảng thời gian sau nhìn thấy vết sẹo của mình, cũng sẽ không tiếp tục ở đó thương xuân buồn thu nữa.

 

Sư Thanh Y không cách nào tận mắt nhìn thấy vết thương trên người A Mai, nhưng nàng biết A Mai nói thật. Trước đó nàng đã giao đấu với người áo đen, có thể cảm giác được đối phương vô cùng hung bạo, nếu như thực sự áp dụng phương thức hành hạ thể xác đối với A Mai thì cũng không có gì ngạc nhiên.

 

Trong lòng Sư Thanh Y có chút khó chịu, nhẹ giọng nói: “Ta tin tưởng ngươi sẽ không lừa gạt bọn ta.”

 

A Mai thấy Sư Thanh Y không hoài nghi nàng, nhất thời có cảm giác thỏa mãn khi được tin cậy, nói: “Hơn nữa kẻ xấu xa còn không cho ta ăn, ta không được ăn vịt nướng, cuối cùng ta thực sự chịu không nổi nên mới nghe lời bọn họ. Chờ ta đồng ý, kẻ xấu xa mới cho ta ăn cơm, sau khi ta ăn xong cảm thấy mệt nhọc nên nằm xuống ngủ. Đến lúc ta tỉnh lại thì phát hiện không nhìn thấy tay chân của mình nữa, thân thể cũng đã biến mất, ta sợ đến chết khiếp sau đó mới biết là bản thân đã tàng hình. Mặc kệ ta làm như thế nào cũng không thể trở lại như cũ, nên chỉ có thể tiếp tục như vậy.”

 

Lạc Thần nói: “Có lẽ trong thức ăn có chứa thứ gì đó, sau khi ngươi ăn vào mới trở thành thế này.”

 

“Bên trong có thuốc sao?” A Mai kinh hãi: “Loại thuốc gì ăn vào có thể tàng hình, ta cũng không biết a.”

 

Lạc Thần đạm nhạt nói. Ta chưa từng nghe qua loại thuốc này, nhưng thức ăn chắc chắn có vấn đề, chỉ không biết bên trong có thứ gì mà thôi.”

 

“Vậy có phải ta sau này sẽ vĩnh viễn không thể trở lại bình thường?” A Mai cuống quýt hỏi: “Làm sao bây giờ, a di và tiểu cô cô sau này không nhìn thấy vẻ đáng yêu của ta nữa, các nàng sẽ khổ sở cỡ nào.”

 

Lạc Thần lắc đầu: “Không biết, trước tiên phải tìm được nguyên nhân khiến ngươi trở nên tàng hình.”

 

A Mai đang lúc hoảng loạn, Sư Thanh Y dịu dàng nói với nàng: “Kẻ tạo mộng vô cùng quan trọng đối với mộng cảnh, ta và Lạc Thần hiện tại không thể thả ngươi đi, ngươi phải đi theo bọn ta, còn phải một tấc cũng không rời, bọn ta có thể không hạn chế hành động của ngươi, nhưng ngươi phải đảm bảo nghe lời. Đồng nghĩa ngươi phải gặp mặt bạn bè và người nhà của bọn ta, hơn nữa còn phải duy trì một thời gian tương đối dài.”

 

A Mai mặc dù có một chút khờ ngốc, nhưng vẫn phân biệt được tốt xấu: “Ta nhất định sẽ nghe lời! Các ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy, nói cho cùng nếu không có sự tham dự của ta thì cũng sẽ không có những mộng cảnh này, cũng sẽ không mang đến nhiều phiền phức cho các ngươi. Ta cảm thấy rất có lỗi, vì thế nếu các ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói, ta cũng muốn bù đắp sai lầm của bản thân.”

 

Sư Thanh Y cười khẽ, giọng nói ôn hòa: “Ngươi đã không thể trở lại bình thường, vậy chỉ có thể đổi một cách khác. Nếu như muốn Ngư Thiển và Trạc Xuyên các nàng không nhìn thấy ngươi, thật ra cũng rất đơn giản, ngươi cởi quần áo ra giống như trước đó là được rồi, như vậy các nàng sẽ không nhận thấy có gì khác thường. Nhưng hiện tại mộng cảnh này đang ở vào mùa đông, bên ngoài còn có tuyết rơi, thực sự quá lạnh, ngươi không thể không mặc quần áo, cho nên biện pháp này nhất định là không được, vì vậy ta phải giúp ngươi thay đổi quần áo một chút.”

 

“Không thành vấn đề.” A Mai không chút tâm cơ, lập tức đồng ý: “Chuẩn bị trang phục mới gì? Nhưng phải nói trước, chiếc áo lông này ngươi cũng phải giữ lại cho ta.”

 

Sư Thanh Y trên dưới quan sát nàng: “Cũng không phải trang phục mới mẻ gì, chính là cho ngươi thêm một vài thứ, áo lông nhất định vẫn còn. Hiện tại ngươi đầu đội mũ, tay có bao tay, quần áo và giày cũng che kín thân thể, thứ duy nhất lộ ra chính là mặt và cổ, ta bịt kín toàn bộ mặt và cổ cho ngươi, sau đó cắt hai cái lỗ để nhìn thì không thành vấn đề nữa.”

 

A Mai tưởng tượng một chút, nhất thời bừng tỉnh: “Đó không phải là cách ăn mặc của kẻ xấu xa số một và số hai sao? Toàn bộ khuôn mặt đều bị bịt kín, chỉ khóe hai cái lổ nhỏ làm đôi mắt. Cách ăn mặc này cũng quá quê mùa đi, ta là thanh niên thời đại mới, theo đuổi xu hướng thời trang, sao có thể ăn mặc tụt hậu như vậy?”

 

Sư Thanh Y miệng đầy cam đoan: “Bản chất là học tập phương thức che giấu thân phận của bọn họ, nhưng ngươi yên tâm, khăn che mặt nhất định đẹp hơn so với bọn họ, hơn nữa đặc biệt thời trang, tuyệt đối phù hợp với phong cách của ngươi.”

 

“Thực sự?” A Mai bị nàng thuyết phục.

 

“Thực sự, ta đã lừa gạt ngươi khi nào?” Sư Thanh Y mỉm cười.

 

A Mai có chút hưng phấn, tự mình lẩm bẩm: “Loại khăn che mặt này là vật không tồn tại trong mộng cảnh, cho nên ta và chủ thể phải hợp tác để tạo ra, vậy chẳng phải là ta lại có cơ hội sờ mặt ngươi rồi sao?”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

“… Có thể hiểu như vậy.” Sư Thanh Y trả lời một câu.

 

A Mai lập tức đồng ý, vừa rồi nàng đã sờ mặt Lạc Thần, bao tay trên tay còn chưa tháo xuống, lúc này liền thuận thế duỗi đến trước mặt Sư Thanh Y: “Vậy còn chờ gì nữa, các ngươi không phải đang tranh thủ thời gian sao, hiện tại lập tức làm đi.”

 

Sư Thanh Y không có cách nào, chỉ đành tùy ý hai tay A Mai nâng khuôn mặt mình, nói: “Ngươi phối hợp với ta hoàn thiện cảnh trí của hoàng điện trước, sau đó mới tạo ra khăn che mặt. Hoàng điện trước đó Triệu Nghiễn và Triệu Giác tạo ra tồn tại rất nhiều sơ hở, hiện tại ta muốn tái tạo một hoàng điện hoàn toàn phù hợp với trí nhớ của ta, để những người bạn của ta có thể yên tâm nghỉ ngơi ở trong đó.”

 

“Chuyện này rất đơn giản.” A Mai cầu còn không được: “Nhưng hoàng điện thuộc về kiến trúc, rất nhiều phòng ốc, thuộc loại công trình lớn, ta phải sờ mặt ngươi lâu một chút.”

 

“… Được rồi.” Sư Thanh Y không có lựa chọn nào khác, chỉ đành đồng ý.

 

Thời gian trôi qua, chờ lúc kết thúc việc kiến tạo hoàng điện, Sư Thanh Y lại giúp A Mai tạo ra một chiếc khăn che mặt.

 

A Mai nhìn chằm chằm khăn che mặt trong tay, tựa hồ đang ngân người sửng sốt: “Đây… đây là khăn che mặt rất thời trang mà ngươi nói?”

 

Khăn che mặt là màu trắng, phía trên in một con vịt nướng phong cách chibi, mặt ngoài phủ một lớp da giòn bốc khói, bên cạnh còn vẽ một cái bánh nướng và một cây hành tây…

 

Trong lòng Sư Thanh Y nghẹn cười, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc: “Nhìn rất thích hợp với ngươ. Ngươi là người theo đuổi xu hướng thời trang, nếu như thích hợp với ngươi, vậy nhất định là rất thời trang rồi, không phải sao?”

 

A Mai: “…”

 

Lạc Thần tùy ý Sư Thanh Y nói hưu nói vượn, còn nàng chỉ cười không nói.

 

A Mai không có cách nào, hơn nữa con vịt nướng in trên khăn che mặt xác thực nhìn vừa đáng yêu vừa ngon miệng, cuối cùng nàng cũng chấp nhận. Tuy rằng những vật này không tồn tại trong mộng cảnh, nhưng cũng không phải tùy tiện là có thể tạo ra được, mà còn phải dựa vào trí nhớ của chủ thể, A Mai cũng không biết Sư Thanh Y nhìn thấy hình ảnh con vịt nướng này từ chỗ nào mà lại mang nó in lên khăn che mặt.

 

A Mai tháo mũ xuống, quấn khăn vòng quanh mặt và cổ, Sư Thanh Y đến giúp nàng mở ra hai cái lổ trên chiếc khăn để lộ ra đôi mắt.

 

Hai lổ nhỏ được mở một cách xảo diệu,  lần lượt tương ứng với hai mắt của con vịt nướng.

 

Lúc này trên đầu A Mai đội mũ, trên người mặc áo lông, trên mặt mang khăn che mặt in hình vịt nướng, chỉ lộ ra hai cái lỗ nhỏ để quan sát. Lúc nhìn vào hai lổ nhỏ cũng chỉ thấy một màu đen kịt, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó phát hiện bên trong thật ra là trống rỗng.

 

A Mai thay đổi trang phục xong, vẫn luôn cảm thấy bản thân có chỗ nào đó không ổn, nàng xác nhận với Sư Thanh Y: “Ăn mặc giống như ta, có phải sẽ làm cho người khác cảm thấy ta là một kẻ biến thái hay không?”

 

Sư Thanh Y nói: “Lúc ngươi khỏa thân, thật ra càng biến thái hơn.”

 

A Mai: “…”

 

… Được rồi.

 

Nhìn thấy rốt cục chuẩn bị xong, ba người bắt đầu đi về phía cửa mạnh tinh.

 

Sư Thanh Y nhớ đến Trạc Xuyên, tâm tình lại bắt đầu trở nên nặng nề, nàng thấp giọng hỏi ra nghi vấn đã giấu trong lòng từ lâu: “Ngươi có lẽ cũng biết, Trạc Xuyên là bán chủ thể, nhưng bán chủ thể trong thế giới hiện thực vốn là… thi thể, sau khi vào trong mộng cảnh mới có thể trở thành một cái xác biết đi, nhưng không thể nói chuyện, cũng không có ý thức, mà chỉ giống như một cái xác không hồn. Nhưng vì sao Trạc Xuyên vào mộng cảnh, ngôn hành cử chỉ lại vô cùng tự nhiên, giống như những chủ thể khác?”

 

Kẻ tạo mộng là người nắm rõ quy tắc của mộng cảnh nhất, vấn đề này có lẽ cũng chỉ có A Mai mới có thể trả lời.

 

Ngữ điệu của A Mai mang theo nghi hoặc: “Chuyện này ta thật không biết, ta cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.”

 

Lạc Thần nói: “Trong lúc thời không ngưng đọng, các ngươi mang thi thể Trạc Xuyên ra khỏi rương tróc yêu, tình cảnh lúc đó như thế nào?”

 

A Mai suy nghĩ một chút, nói: “Trạc Xuyên kia là bị kẻ xấu xa số một ôm ra, nhưng hắn không chút thương hương tiếc ngọc, trực tiếp ném Trạc Xuyên xuống đất, mà ta lúc đó thật ra không biết nàng đã chết, chỉ cảm thấy nàng nằm trên mặt đất rất đáng thương cho nên đã đến đỡ nàng lên, cho nàng đứng cùng một chỗ với các ngươi, đợi đến lúc thời không ngưng đọng. Sau đó ta nhìn thấy ký hiệu bán chủ thể trên cổ tay nàng cũng không khỏi hoảng sợ, thì ra nàng là người chết, nhưng theo lý thuyết lúc thời không ngưng đọng, cho dù ta có đỡ dậy thì một người chết cũng không thể nào tự mình đứng thẳng, sau khi buông tay sẽ tự động ngã xuống, nhưng đáng sợ chính là không ngờ nàng có thể đứng được.”

 

Lạc Thần nhíu mày, như có điều suy nghĩ.

 

Sư Thanh Y nhìn A Mai, nói: “Vậy ngươi có thể nhìn ra Trạc Xuyên so với những bán chủ thể khác, có điểm gì đặc biệt hay không?”

 

A Mai lắc đầu: “Việc này ta cũng nhìn không ra. Có thể tiểu cô cô hoặc a di sẽ biết, nhưng các nàng hiện tại cũng không ở đây.”

 

Sư Thanh Y rơi vào trầm mặc, một lát sau nàng nghiêm túc căn dặn A Mai: “Ngươi nhớ kỹ, không thể nói những lời này với Ngư Thiển và Trạc Xuyên.”

 

A Mai rất hiểu chuyện: “Ta nhất định không nói, nếu không Ngư Thiển đã bị đả kích, sau đó thức tỉnh, biết bạn gái của mình đã chết từ lâu, loại tương phản này sẽ khiến nàng điên mất.”

 

Sư Thanh Y nhất thời cảm thấy tim như bị đao cắt, đã lâu như vậy rồi nhưng nàng vẫn khó có thể chấp nhận sự ra đi của Trạc Xuyên, huống hồ là Ngư Thiển.

 

“Hiện tại Ngư Thiển đang từng bước thức tỉnh, ngươi có biện pháp gì để nàng khôi phục trạng thái lúc mới vào mộng cảnh, tiêu trừ nghi hoặc của nàng hay không?” Giọng của Sư Thanh Y có chút nghẹn ngào, nàng thấp giọng nói: “Chúng ta còn phải ở trong mộng cảnh một quãng thời gian, trong thời gian này ta hy vọng nàng có thể cùng Trạc Xuyên trải qua một cách vui vẻ, cũng có thể xem như trải qua một giấc mộng đẹp mà nàng rất muốn mơ đến.”

 

“Không thể tiêu trừ sự nghi ngờ.” A Mai vừa đi vừa đáp lại: “Sau khi mộng cảnh được tạo dựng, một khi chủ thể bắt đầu thức tỉnh thì không cách nào ngăn cản, khó có thể quay lại như lúc đầu. Đây cũng là lý do kẻ tạo mộng nhất định phải liên tục duy trì sự ổn định của mộng cảnh, càng không thể để bị phát hiện, bởi vì một khi mộng cảnh bất định, chủ thể sẽ từng bước thức tỉnh, lổ hổng sẽ càng lúc càng lớn. Trước đó ta bị các ngươi bắt được, quyền kiểm soát mộng cảnh suy yếu, quá trình thức tỉnh của các nàng cũng sẽ nhanh hơn, cho dù hiện tại mộng cảnh khôi phục trạng thái ổn định thì tiến độ thức tỉnh cũng không thể lùi lại trạng tháng mới bắt đầu.”

 

Tâm trạng của Sư Thanh Y càng nặng nề, kẻ tạo mộng tuyệt đối phải bắt, bằng không các nàng không cách nào kiểm soát cục diện, nhưng sau khi bắt được rồi lại không cách nào khống chế tốc độ thức tỉnh.

 

Chuyện trên đời, luôn khó có thể lưỡng toàn.

 

“Ngươi cũng đừng quá thương tâm.” A Mai thấy vẻ mặt của nàng có chút khổ sở, liền an ủi nàng: “Các ngươi đối xử bạn bè tốt như vậy, ta vẫn có thể giúp các ngươi. Mặc dù ta năng lực hữu hạn, không có cách nào hoàn toàn ức chế việc thức tỉnh, nhưng ta có biện pháp khiến quá trình này chậm lại.”

 

“Biện pháp gì?” Đôi mắt Sư Thanh Y phát sáng.

 

“Các ngươi biết sừng tê giác không?” A Mai hỏi.

 

Lạc Thần nói: “Trạch viện có tiếng động khác thường, sử dụng sừng tê giác soi chiếu, nước trong phòng có mùi hương khác thường, sử dụng sẽ hiện hình.”

 

“Đúng đúng.” A Mai rất kích động: “Trong truyền thuyết nếu đốt cháy sừng tê giác, để mùi hương của nó phát tán trong không khí có thể khiến thứ ô uế hiện hình. Thật ra chúng ta không thể nhìn thấy những thứ ô uế là do chúng dùng thứ gì đó để che đi ngũ cảm của chúng ta, mà mùi hương của sừng tê giác lúc đốt cháy sẽ khiến thứ đó tiêu tán, từ đó đạt được hiệu quả hiện hình. Nhưng cũng có một số mùi hương tác dụng tương phản với sừng tê giác, có thể gia cố các loại thủ thuật che mắt, mộng cảnh đối với chủ thể thật ra về mặt bản chất cũng là một loại che mắt, nếu như muốn làm chậm quá trình thức tỉnh, có thể dùng đến loại hương liệu có tác dụng che mắt này.”

 

Lạc Thần rất am hiểu về hương liệu, nàng nói: “Quả thật có một số loại hương liệu có thể tạo ra tác dụng che mawtsm nhưng đây là mộng cảnh, tất nhiên không phải loại hương liệu tầm thường có thể làm được.”

 

A Mai đắc ý cười rộ lên: “Đó là dĩ nhiên, mộng cảnh là kiệt tác của kẻ tạo mộng bọn ta, nhất định phải là hương liệu đặc biệt do kẻ tạo mộng bọn ta cung cấp mới có tác dụng. Chỉ cần các ngươi đốt loại hương liệu này bên cạnh Ngư Thiển và Trạc Xuyên, tốc độ thức tỉnh của Ngư Thiển sẽ bị mùi hương này trì hoãn, Trạc Xuyên cũng rất khó ý thức được bản thân thật ra là một người chết, như vậy các nàng có thể vui vẻ trải qua một khoảng thời gian, thật tốt a.”

 

Sư Thanh Y có hy vọng, vội vã nói: “Hiện tại ngươi có loại hương liệu này sao?”

 

” Đương nhiên là có.” A Mai cười hì hì: “Không chỉ ta có, thật ra ngươi cũng có.”

 

“Ta cũng có?” Sư Thanh Y lặp lại, suy nghĩ hàm ý trong những lời này của A Mai.

 

Ngay sau đó nàng nhớ đến điều gì, ngạc nhiên hỏi: “… Ngươi là nói, mộng hạch vừa đưa cho bọn ta lúc nãy?”

 

“Đúng vậy.” A Mai nó: “Ta đã nói với ngươi rồi, mộng hạch của ta rất thơm, thật ra nó chính là một loại hương liệu a. Cứng như sừng tê giác còn có thể đốt cháy, mộng hạch làm từ nước mắt cũng có thể đốt cháy, vậy thì loại ‘kết thạch’ này của ta dĩ nhiên cũng có thể, đều là một loại vật chất do kẻ tạo mộng ngưng kết trong thân thể mà thôi. Các ngươi đặt mộng hạch vào trong lư hương, sau đó để Ngư Thiển và Trạc Xuyên bất tri bất giác ngửi mùi hương của nó là được rồi.”

 

Sư Thanh Y lấy mộng hạch ra nhìn một chút, không bao giờ ghét bỏ nó nữa, ngược lại cảm thấy một viên mộng hạch nho nhỏ này trở nên vô cùng đáng yêu.

 

“Nếu như các ngươi thật sự muốn đốt mộng hạch, tốt nhất là lấy thêm mấy viên, đặt vào lư hương ở những chỗ các nàng thường đến.” A Mai đưa tay che miệng, hàm hồ nói: “Ta nhổ ra mấy viên mộng hạch nữa cho các ngươi, dù sao thì ta có rất nhiều kết thạch a.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Nàng vội vã uyển chuyển cự tuyệt: “… Cảm ơn, nhưng tạm thời không vội, ngươi trở về lại nhổ tiếp, hiện tại ta không có chỗ rửa.”

 

“Được rồi.” A Mai uất ức buông tay, nhưng vẫn căn dặn một tiếng: “Những chuyện ta nói cho các ngươi biết đều là bí mật của kẻ tạo mộng, rất ít người biết mộng hạch có thể đốt cháy. Nhưng cần đốt trong thời gian dài, nếu không hiệu quả sẽ không tốt, mà bạn của ngươi cũng không thể luôn ở một chỗ cố định, dù sao cũng phải đi lại nên mùi hương rất khó ngấm vào, vì vậy chỉ có hai thời điểm tốt nhất để đốt mộng hạch.”

 

“Hai thời điểm nào?” Sư Thanh Y hỏi nàng.

 

“Một là lúc ngủ, khi đó hai người đều ngủ, nhất định sẽ ngửi mùi hương trong thời gian dài.” A Mai không chút cố kỵ, thốt ra: “Còn có một thời điểm nữa, dĩ nhiên chính là lúc làm tình, thông thường thời gian đều rất dài, thường sẽ ôm ấp hôn hít sờ mó và vân vân, cái gì mà dạo đầu, giai đoạn giữa, giai đoạn sau, còn phải ve vãn, một đống lớn thời gian, hơn nữa hai người đều rất nhập tâm, thích hợp cho hương thơm thâm nhập cơ thể.”

 

Sư Thanh Y trượt chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống: “…”

 

Lạc Thần mặt không biểu cảm mà đỡ lấy Sư Thanh Y: “…”

 

Sư Thanh Y có thể cảm giác được tay Lạc Thần dường như cũng có chút cứng đờ.

 

“Các ngươi làm gì phải kinh ngạc như vậy.” A Mai lơ đểnh: “Ta nói không sai a. Lẽ nào các ngươi làm chuyện đó không mất thời gian sao? Không thể nào a, nhìn các ngươi tình cảm tốt như vậy, hẳn là làm rất lâu mới đúng.”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y kéo căng khuôn mặt, trong lòng sắp xấu hổ đến phát điên: “…”

 

Tuy rằng… tuy rằng bọn ta làm thật lâu, nhưng… lại… thì sao, ai bảo ngươi nói ra?

 

… Ngươi không biết xấu hổ.

 

A Mai dường như không cảm thấy có gì phải thẹn thùng: “Lúc ta học cách tạo mộng xuân cùng a di, những việc này cũng đã thấy nhiều rồi, không chứng kiến làm sao biết cách tạo mộng xuân. Cái này không có gì, ăn uống sắc dục đều là bản tính của con người, có vấn đề gì sao?”

 

Sư Thanh Y một tay che mặt, nàng cúi đầu, sớm đã mặt đỏ tai hồng: “Ta biết rồi. Ngươi đừng nói nữa, đi mau.”

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!