Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 529

Chương 529: Mượn Mắt

 

Lạc Thần cầm Gian Khích Trùy cắt về hướng ngược lại như lời A Mai nói, lỗ hổng quả nhiên khép lại, giữa không trung không còn một chút dấu vết.

 

Sư Thanh Y nhìn thấy Gian Khích Trùy có thể giúp các nàng tiến vào những mộng cảnh khác, đôi mắt vốn dĩ đỏ bừng lãnh lệ có gợn sóng rõ ràng, nàng nói với A Mai: “Vừa rồi cắt một đường, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng trắng phát ra từ bên trong, trước đó người áo đen cắt ra một lỗ hổng cũng là như thế, vậy bên kia lỗ hổng là mộng cảnh của ai? Ngươi nói các nàng tổng cộng được chia làm ba mộng cảnh, chúng ta cắt vỡ không gian từ đây sau đó sẽ tiến vào mộng cảnh của người nào?”

 

Cuối cùng cũng có cơ hội tự do qua lại giữa các mộng cảnh, có thể nhìn thấy những người bạn của mình, nàng dĩ nhiên hài lòng, nhưng đồng thời cũng bắt đầu lo lắng.

 

Bởi vì sau khi Gian Khích Trùy rơi khỏi tay người áo đen, hắn đã nhân lúc lỗ hổng chưa đóng lại mà đào thoát.

 

Điều này đồng nghĩa hắn và thi thể của Triệu Nghiễn đã vào mộng cảnh nối liền với mộng cảnh của các nàng, cũng không biết từ chỗ các nàng cắt vỡ không gian thì sẽ là mộng cảnh thuộc về ai, nhưng mặc kệ là ai nàng đều lo lắng không ngớt.

 

A Mai trả lời: “Không phải mộng cảnh của bất cứ ai, bước vào sẽ là thế giới rỗng.”

 

“Thế giới rỗng?” Sư Thanh Y lần đầu tiên chân chính tiếp xúc Gian Khích Trùy của kẻ tạo mộng, không khỏi có chút nghi hoặc.

 

A Mai đề nghị: “Hiện tại chúng ta có thể sang đó xem một chút, sau đó trở về là được, chỉ mất một hai phút mà thôi, sẽ không làm chậm trễ thời gian.”

 

Tuy rằng những lời nàng nói có đôi lúc rất ngốc nghếch, không chút tâm cơ, nhưng lần trở lại này đưa ra đề nghị rất đúng lúc. Sư Thanh Y đồng ý, Lạc Thần dùng Gian Khích Trùy cắt vỡ không gian, để ba người cùng bước vào.

 

Sau khi đi vào, bên trong quả nhiên là một khoảng không trắng xóa, nhìn giống như một gian phòng không lớn không nhỏ, nhưng vô cùng trống trãi.

 

Thoạt nhìn căn phòng này ngay cả cửa sổ cũng không có nhưng Sư Thanh Y cẩn thận quan sát xung quanh một phen, cuối cùng phát hiện vị trí của cánh cửa.

 

Thậm chí tổng cộng có bốn cánh cửa.

 

Chẳng qua vì bốn cánh cửa gần như hòa lẫn vào không gian xung quanh, đều là màu trắng, không có viền cửa, ngay cả khe cửa cũng không có, chỉ mơ hồ hiện lên hình dạng của cánh cửa ở trên tường, nếu như không phải nó có chút cảm giác phản quang, Sư Thanh Y cũng rất khó có thể nhìn ra.

 

Trong đó ba cánh cửa nằm cùng một phía, xếp thẳng hàng, giữa mỗi cánh cửa đều có khoảng cách. Còn cánh cửa còn lại nằm rất xa, cô độc nằm trên một mặt tường khác, đồng thời cũng cao to hơn ba cánh cửa khác.

 

“Không gian này chính là không gian rỗng?” Sư Thanh Y cẩn thận quan sát, không buông tha bất cứ chi tiết nào.

 

“Đúng vậy.” A Mai thong thả bước đi trong không gian rỗng, vô cùng tự hào giới thiệu với các nàng: “Lúc kẻ tạo mộng bọn ta kiến tạo tiểu thế giới có vài mộng cảnh tồn tại cùng một lúc, sau khi dùng Gian Khích Trùy tạo ra vết rách cũng sẽ không trực tiếp đi vào mộng cảnh khác mà sẽ vào không gian rỗng trước. Bên trong không gian rỗng không có gì cả, chỉ có cửa, các ngươi có thể hiểu nó như một trạm trung chuyển. Phải đến trạm trung chuyển trước rồi mới có thể lựa chọn mộng cảnh.”

 

Nàng chỉ vào ba cánh cửa xếp thẳng hàng: “Ba cánh cửa này là cửa mộng, tương ứng với mộng cảnh của ba người bạn kia. Từ trái sang phải, cánh cửa thứ nhất là của Thiên Thiên, cánh cửa thứ hai là của Vũ Lâm Hanh và Âm Ca, cánh cửa thứ ba là của Trường Sinh.”

 

Sư Thanh Y đi đến trước cửa mộng của Trường Sinh, hận không thể lập tức vào xem bên trong là tình huống gì. Hai mộng cảnh khác A Mai đã cung cấp rất nhiều tin tức, nói là các nàng tạm thời không gặp phải nguy hiểm, chỉ duy nhất mộng cảnh của Trường Sinh là hoàn toàn không có thông tin, trái tim nàng hiện tại treo trên cổ họng, chưa từng thả lỏng.

 

Nhưng nàng đối với Gian Khích Trùy và không gian rỗng tạm thời còn chưa quen thuộc, rất sợ có mối nguy hiểm ngầm nào đó, tùy tiện đi vào chỉ sợ mất nhiều hơn được, nên đành miễn cưỡng nhẫn nại, chuẩn bị hỏi rõ ràng rồi mới đi vào.

 

Lạc Thần yên lặng đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, cũng nhìn chằm chằm vào cửa mộng của Trường Sinh.

 

A Mai đại khái là sợ Sư Thanh Y và Lạc Thần lo lắng, sẽ trực tiếp đi vào nên lập tức nhắc nhở một câu: “Ta phải nói trước a, nếu như các ngươi tùy tiện bước vào cửa mộng nào đó thì cửa mộng sẽ tự động mở ra lỗ hổng, nếu vậy lỗ hổng vừa cắt sẽ tự động khép lại, vì thế cần phải suy nghĩ kỹ.”

 

Sư Thanh Y nhìn về phía A Mai, xác nhận với nàng: “Nếu như chúng ta tiến vào mộng cảnh của Trường Sinh để đón nàng ra, sau đó lại ở trong mộng cảnh của Trường Sinh sử dụng Gian Khích Trùy cắt vỡ không gian, vẫn sẽ quay về không gian rỗng, mà bên kia cũng sẽ giữ lại lỗ hổng trong mộng cảnh của Trường Sinh, còn mộng cảnh của bọn ta sẽ hình thành một cánh cửa mộng trong không gian rỗng nhằm phục vụ việc lựa chọn nếu cần, đi qua cửa mộng sẽ có thể trở lại đầu nguồn Triệu Mạch, có phải vậy không?”

 

“Những mệnh đề phía trước đều đúng, quả thật sẽ trở lại không gian rỗng, sau đó trực tiếp bước vào cửa mộng của mộng cảnh Hoàng Đô.” A Mai nói: “Nhưng mệnh đề phía sau không đúng, mỗi lần đi qua một cánh cửa, đều chỉ có thể trở lại vị trí bắt đầu của mộng cảnh đó.”

 

“Có nghĩa là bọn ta sẽ trở lại lúc đạp tuyết, nhìn thấy một đám Mặc Quỷ Trường Tán?” Sư Thanh Y trầm ngâm.

 

Đó là lúc các nàng vừa ra khỏi đồng cỏ hoang, tiến vào mộng cảnh. Khoảng thời gian ngắn trên đồng cỏ, bốn người các nàng thật ra vẫn đứng yên bất động, mà cửa mộng chỉ ở ngay gần đó.

 

“Không sai.” A Mai nói tiếp: “Chính là lúc đó. Thời gian trong mộng cảnh và hiện thực là như nhau, tất cả đều phải tuần hoàn tiệm tiến, như vậy nếu các ngươi muốn trở lại đầu nguồn Triệu Mạch thì phải lặp lại quá trình giống như trước đó một lần nữa.”

 

Sư Thanh Y cảm thấy không thích hợp, lập tức nêu ra nghi vấn: “Vậy vì sao vừa rồi người áo đen mở lỗ hổng lại trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Triệu Nghiễn, mà không trở về lúc mới bắt đầu?”

 

A Mai tựa hồ đã sớm biết điều này, nàng nói: “Chuyện này ta thật không biết nguyên nhân, trước đó ta cũng nghĩ không thông nhưng suy nghĩ quá mệt mỏi, nên ta không nghĩ nữa. Dù sao nếu là các ngươi, nhất định sẽ trở lại thời điểm mới bắt đầu.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

“Quá trình này rất dài, cho dù bọn ta đẩy nhanh tốc độ, cũng phải cần thời gian tương đối dài mới có thể trở lại đầu nguồn.” Sư Thanh Y không có cách nào, vẻ mặt ưu phiền, nghiêng đầu nhìn Lạc Thần: “Ngư Thiển và Trạc Xuyên còn đang chờ chúng ta ở ngoài cửa lớn, chúng ta căn bản không có nhiều thời gian để lặp lại quá trình, trước tiên phải sắp xếp ổn thỏa cho các nàng.”

 

Hiện tại Ngư Thiển đã bắt đầu thoát ly mộng cảnh, một khi nàng thực sự thức tỉnh, biết rõ chân tướng tàn khốc, tất nhiên sẽ rơi vào suy sụp, thời gian còn lại không nhiều.

 

Tuy rằng đã có mộng hạch, nhưng mộng hạch phải chờ đến lúc chuông mộng vang lên thì mới có thể sử dụng, trước đó lúc bắt A Mai chuông mộng đã vang lên một lần, lần tiếp theo không biết phải chờ mấy tiếng đồng hồ.

 

Trước đó Sư Thanh Y dự định lập tức tiến vào mộng cảnh của Trường Sinh xem tình huống thế nào, nếu như nhìn thấy Trường Sinh không có việc gì, vậy thì chỉ cần trở lại đầu nguồn, mở cửa tập hợp cùng Ngư Thiển và Trạc Xuyên, tất cả cũng không mất bao nhiêu thời gian.

 

Về phần Thiên Thiên, Vũ Lâm Hanh và Âm Ca, A Mai nói các nàng vô cùng an toàn, chờ sau khi sắp xếp cho Ngư Thiển và Trạc Xuyên xong thì có thể vào mộng cảnh đánh thức ba người các nàng.

 

Đây là giải pháp thỏa đáng nhất Sư Thanh Y có thể nghĩ ra trong lúc này.

 

Nhưng nào ngờ nàng đã hiểu sai vấn đề, tình huống chân thực chính là một khi tiến vào mộng cảnh của Trường Sinh, lỗ hổng đang tồn tại ở đầu nguồn sẽ lập tức khép kín, đến lúc đó từ mộng cảnh của Trường Sinh cắt vỡ không gian trở lại không gian rỗng, sau cùng cũng chỉ có thể thông qua cửa mộng tương ứng để trở lại thời điểm mới bắt đầu của mộng cảnh Hoàng Đô.

 

Cứ như vậy, các nàng phải vượt qua một quãng đường dài mới có thể lần thứ hai nhìn thấy Ngư Thiển và Trạc Xuyên ở trước cửa mạch tinh.

 

Nếu như trong lúc chờ đợi Ngư Thiển đột nhiên thức tỉnh, vậy hậu quả không thể lường được.

 

Nhưng Sư Thanh Y lại không biết gì đối với tình huống của Trường Sinh nên lúc này vô cùng nóng lòng, nhất thời tiến thối lưỡng nan.

 

Lạc Thần nhíu mày, nhìn về phía cánh cửa không đồng nhất với ba cánh cửa còn lại, sau đó nói với A Mai: “Đó là cửa gì?”

 

A Mai cười nói: “Đó chính là cửa chính a, đi qua cửa chính thì có thể trở lại thế giới hiện thực, bên ngoài chính là đồng cỏ.”

 

Sư Thanh Y tuy rằng hiểu biết quy tắc của mộng cảnh, nhưng lại chưa từng thể nghiệm không gian rỗng, nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Cửa chính không phải chính là vị trí khi bắt đầu tiến vào mộng cảnh sao, nếu như là mộng cảnh của bọn ta, vậy Mặc Quỷ Trường Tán đâu, sao lại ở chỗ này?”

 

A Mai càng thêm đắc ý: “Đây là điểm đặc biệt của Gian Khích Trùy và không gian rỗng. Ngươi nói cũng không sai, cửa mộng của các ngươi chính là ở Mặc Quỷ Trường Tán, ta có thể mở ra cho các ngươi, nhưng trong không gian rỗng cũng có cửa chính. Các ngươi nghĩ xem, tại vị trí Mặc Quỷ Trường Tán chỉ có thể mở một cửa chính, vị trí cố định bất biến, nhưng có Gian Khích Trùy ta có thể cắt vỡ bất cứ vị trí nào của mộng cảnh để tiến vào không gian rỗng, mà trong không gian rỗng lại có cửa mộng, đây chẳng phải một con đường vô cùng nhanh gọn tiện lợi sao, chỉ cần ta có Gian Khích Trùy thì có thể thông qua không gian rỗng mở cửa chính đi ra ngoài.”

 

Sư Thanh Y nghe xong, lại lâm vào trầm tư.

 

Trước đó người áo đen tất nhiên đã tiến vào không gian rỗng, theo Sư Thanh Y suy đoán, giả sử không gian rỗng không tồn tại cửa chính thì người áo đen không có lựa chọn nào khác mà chỉ có thể lựa chọn một trong ba mộng cảnh còn lại để tạm thời ẩn nấp.

 

Nhưng hiện tại có cửa chính thông ra ngoài, người áo đen hẳn là sẽ bỏ qua mộng cảnh, dù sao hắn cũng không phải thực sự có năng lực xé rách không gian, hiện tại mất đi Gian Khích Trùy hắn đã không còn cách khác, mà cửa mộng chỉ cần bước vào sẽ mở nên cho dù không có Gian Khích Trùy hắn cũng có thể đi vào. Nhưng một khi tiến vào một trong ba mộng cảnh hắn sẽ không thể tự do quay lại, sẽ bị nhốt trong mộng cảnh không ra được.

 

Từ cuộc đối đầu vừa rồi cho thấy, tuy rằng người áo đen rất mạnh nhưng đối phương lúc này dường như cũng không muốn trực tiếp xung đột với các nàng mà có khuynh hướng tìm hiểu bí mật của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, nếu mục đích đã bại lộ, Triệu Nghiễn đã chết, kẻ tạo mộng cũng thoát ly sự khống chế của hắn, như vậy hắn nên rời khỏi mộng cảnh mới đúng.

 

Nhưng đó cũng không thể khẳng định điều này.

 

Sư Thanh Y nhìn A Mai, nói: “Ngươi treo ‘đôi mắt’ trong mộng cảnh, có thể nhìn thấy dấu vết của người áo đen kia không, hắn có còn ở trong mộng cảnh hay không?”

 

A Mai trong phẫn hận xen lẫn vài phần sợ hãi: “Cho dù ta có thể sử dụng ‘đôi mắt’ và ‘lỗ tai’ giám sát mộng cảnh, nhưng cũng không phải mỗi mộng cảnh đều có, mà chỉ đặt ở những vị trí quan trọng, có rất nhiều khu vực không thể giám sát được. Quan trọng nhất là, cho dù là khu vực giám sát được thì ta cũng không thể nhìn thấy tên xấu xa số một và số hai, ‘đôi mắt’ ta treo trong mộng cảnh không thể nhìn thấy bọn họ. Từ lúc bọn họ vào mộng cảnh ta căn bản không biết bọn họ đang làm gì.”

 

“Vì sao?” Sư Thanh Y nhíu mày: “Những chủ thể như bọn ta đều có thể bị ngươi dùng ‘đôi mắt’ để giám sát, vì sao chỉ có bọn họ là không giám sát được?”

 

“Ta cũng không biết bọn họ dùng biện pháp gì.” A Mai nói: “Đã nói hai người bọn họ rất lợi hại.”

 

“Bọn họ có thể ẩn hình sao?” Sư Thanh Y hỏi lại.

 

“Bọn họ không thể ẩn hình. Hơn nữa ‘đôi mắt’ của ta ngoại trừ nhìn thấy, còn có năng lực cảm ứng, cho dù là những con quái vật ẩn hình ta cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của chúng, nếu có người ẩn hình trong mộng cảnh sẽ không tránh khỏi đôi mắt của ta, nhất định không phải do ẩn hình. Bọn họ tuyệt đối vô cùng hiểu biết về mộng cảnh, nếu không cũng sẽ không biết phải bắt cóc ta để tạo mộng a, ta hoài nghi trên người bọn họ mang theo… mang theo…”

 

A Mai nói đến đây, giọng nói càng trở nên sợ hãi.

 

“Mang theo cái gì?” Sư Thanh Y trực giác đó không phải thứ tốt đẹp gì.

 

A Mai thấp giọng nói: “Ta nói cho các ngươi biết, nếu như một kẻ tạo mộng tiến vào mộng cảnh của một kẻ tạo mộng khác, chỉ cần kẻ tạo mộng này năng lực cao hơn kẻ tạo ra mộng cảnh, vậy hắn sẽ không bị ‘đôi mắt’ nhìn lén. Nếu như xuất hiện ở trước mặt, mắt thường dĩ nhiên có thể nhìn thấy, nhưng ‘đôi mắt’ thì sẽ bị ‘che mắt’, bởi vì ‘đôi mắt’ vốn thuộc về một loại thăm dò bằng tinh thần lực. Hai người bọn họ không thể nào là kẻ tạo mộng, nếu phải thì đã không cần bắt cóc ta, như vậy nếu bọn họ muốn thoát khỏi sự giám sát của ‘đôi mắt’, khả năng duy nhất chính là trên người mang theo… bộ não của một kẻ tạo mộng khác, hơn nữa kẻ tạo mộng này lúc còn sống năng lực vượt xa ta, nên mới có thể tránh được sự giám sát của ta. Bộ não không cần là sống, chết đi cũng có thể, bởi vì bộ não của kẻ tạo mộng vô cùng quan trọng, nếu như trong tộc bọn ta có kẻ tạo mộng chết đi, trước khi hạ táng sẽ mở sọ lấy bộ não ra thêu hủy, quyết không thể để bộ não rơi vào tay người ngoài.”

 

Nàng nói đến đây, cả người co rúm: “Bọn họ có hai người, bộ não chia thành não trái và não phải, nếu như bọn họ mỗi người mang theo một bên não của kẻ tạo mộng, vậy thì có thể đặt được năng lực. Hơn nữa bộ não còn có tác dụng khác, ta tạm thời còn không biết, nhưng việc kẻ xấu xa kia có thể trực tiếp xuất hiện bên cạnh Triệu Nghiễn mà không cần phải trở lại điểm xuất phát có thể liên quan đến bộ não.”

 

Sư Thanh Y càng nghe càng cảm thấy rợn người, nàng nói: “Nếu như vậy, hai người áo đen kia rốt cuộc là lấy đi bộ não của kẻ tạo mộng đã chết nào đó, hay là gặp được một kẻ tạo mộng bản lĩnh cao hơn ngươi, vốn định uy hiếp người đó hợp tác, kết quản người đó chết không nghe theo nên bị hai người áo đen kia giết chết, sau đó lấy đi bộ não, mỗi người mang theo một nửa?”

 

A Mai: “…”

 

A Mai sợ đến thiếu chút nữa khóc lên: “Cứu mạng a, cũng may ta nghe theo bọn họ! Nếu không chẳng phải ta sẽ mất não sao!”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Hiện tại là lúc để lo lắng việc bị mất não sao?

 

… Đây là mất mạng.

 

Sư Thanh Y cảm thấy sự tình hiện tại đã vượt ra khỏi quỹ đạo nàng dự đoán, nếu như người áo đen trực tiếp ra khỏi mộng cảnh vậy thì không sao, nhưng hiện tại biết ‘đôi mắt’ của A Mai căn bản không xác định được sự tồn tại của bọn họ, cho dù bọn họ đã vào mộng cảnh nào đó cũng là việc có khả năng, tuy rằng không cách nào đi ra ngoài nhưng chí ít có thể trốn tránh.

 

“Ngươi có thể giúp ta nhìn lén tình huống trong mộng cảnh của Trường Sinh hay không? Cho dù bên kia là mộng cảnh rỗng, cũng là do ngươi dựng nên, nếu như ngươi muốn chắc chắn có quyền hạn treo ‘đôi mắt’ vào đó, chỉ là trước đó ngươi không dám mà thôi.” Sư Thanh Y nói: “Nếu như Trường Sinh không có việc gì, bọn ta sẽ đã nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề của Ngư Thiển và Trạc Xuyên trước, sau đó mới đến đón những người khác.”

 

Trong tiềm thức của nàng, thật ra vẫn ôm một tia hy vọng, vẫn luôn cảm thấy thái độ của Tân Đồ đối với Trường Sinh rất đặc biệt, hẳn là sẽ không làm hại Trường Sinh.

 

Nhưng không tận mắt nhìn thấy nàng không thể nào yên tâm.

 

“Ta… ta thực sự không dám.” A Mai vô cùng khiếp đảm, chiếc mũ lông rũ xuống, hẳn là nàng sợ hãi đến co đầu rụt cổ: “Nữ nhân kia thật đáng sợ, nếu như nàng phát hiện ta dám treo ‘đôi mắt’ ở bên cạnh, nàng sẽ chọc mù ‘đôi mắt’ của ta.”

 

Tuy rằng ‘đôi mắt’ mà kẻ tạo mộng dùng trong mộng cảnh cũng không phải đôi mắt thật sự, nhưng một khi bị phát hiện, gặp phải công kích, đôi mắt của bản thân kẻ tạo mộng cũng sẽ bị thương, nếu như gặp phải người lợi hại thì bị thương không chỉ có đôi mắt, mà là cả người.

 

Lạc Thần lúc này nói: “Có một số kẻ tạo mộng có thể mượn mắt, ta hỏi ngươi, ngươi biết mượn mắt không?”

 

A Mai lại ngơ ngác: “A?”

 

Sau một khắc, nàng lên tiếng: “Ta có thể, tiểu cô cô đã dạy ta.”

 

” Vậy ngươi cho ta ‘mượn mắt’, để ta xem.” Lạc Thần đạm nhạt nói: “Kẻ tạo mộng tiếp xúc cùng chủ thể, chỉ cần kẻ tạo mộng muốn thì có thể tái hiện hình ảnh bản thân nhìn thấy ở trước mắt chỉ thể. Nói cách khác, ‘đôi mắt’ dùng nhìn lén được chuyển đến trên người chủ thể, nếu như bị phát hiện, bị công kích thì đó cũng là ta bị công kích, không phải ngươi.”

 

A Mai sửng sốt, phản ứng rất nhanh: “Cũng đúng nga, chỉ cần ta cho ngươi ‘mượn mắt’, cho dù nữ nhân đáng sợ muốn đánh cũng không phải đánh ta, mà là ngươi.”

 

Sư Thanh Y vừa nghe nhất thời nóng nảy: “Không được, muốn mượn cũng là cho ta mượn.”

 

Lạc Thần nhìn nàng lắc đầu, trầm giọng nói: “Để ta.”

 

A Mai vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, liền nói với Lạc Thần: “Tuy nói đó là một biện pháp dễ thực hiện, ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng nếu như ngươi thực sự bị nữ nhân kia đánh thì phải làm sao? Đôi mắt của ngươi xinh đẹp như vậy, nếu như bị nàng chọc mù, vậy sẽ không xinh đẹp nữa!”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Nàng sớm muộn gì cũng bị kẻ gấp đôi ngốc nghếch này làm tức chết.

 

Lạc Thần đưa đôi bao tay tơ bạc cho A Mai, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm A Mai, nói: “Ngươi đến đây.”

 

A Mai nhìn về phía bao tay, vừa mừng rỡ lại vừa có một chút lo lắng: “Ngươi… ngươi để ta sờ mặt ngươi sao?”

 

Lạc Thần không nói chuyện mà chỉ gật đầu.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!