Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 527

Chương 5277: Ngưng Tụ

 

Sư Thanh Y và Lạc Thần yên lặng nhìn chằm chằm áo lông cừu trước mắt, nhất là Lạc Thần, vẻ mặt càng cứng nhắc khó có thể hình dung.

 

Kẻ tạo mộng nhìn thấy hai người đều không lên tiếng, liền nói: “A di ta tạo mộng xuân điều kiện đặc biệt nghiêm khắc, hơn nữa chủ thể phải trả giá, từ xưa đến nay chủ thể tìm a di ta tạo mộng xuân thật ra số lượng vô cùng ít. Ta học hỏi từ nàng, tuy rằng không thể sánh bằng nhưng trên đời ngoại trừ a di thì cũng chỉ ta có thể tạo ra mộng xuân, những kẻ tạo mộng khác can bản không làm được, việc này còn phải dựa vào thiên phú, ta chính là có loại thiên phú này. Nếu như các nàng muốn vào mộng xuân trải nghiệm một chút dù sao cũng không thể tìm a di của ta, vậy chỉ còn ta mà thôi.”

 

Những lời này của nàng nói gần nói xa đều rất trực tiếp, cơ hội này chỉ đến một lần, nàng chính là lựa chọn duy nhất. Hy vọng Sư Thanh Y và Lạc Thần có thể quý trọng, tiếp nhận lợi ích này, sau đó tha thứ cho sai lầm của nàng.

 

Sư Thanh Y tâm tư hỗn loạn, rồi lại dâng lên loại nhiệt ý khó nói nào đó, nàng nhìn Lạc Thần một cái mới nói với kẻ tạo mộng: “… Ngươi đừng nói nữa, bọn ta không cần lợi ích này. Đúng không… Lạc Thần?”

 

Lạc Thần thu hồi đôi bao tay tơ bạn kẻ tạo mộng vừa tháo xuống, giọng nói mang chút cảm giác hàm hồ: “… Đúng.”

 

“Các ngươi thật không cần a?” Kẻ tạo mộng vẫn không buông tha.

 

Đôi mắt Sư Thanh Y càng đỏ hơn, trừng nàng một cái, nhấn mạnh từng chữ: “Lập tức mặc quần áo vào, trả áo khoác lại cho Lạc Thần.”

 

Kẻ tạo mộng hiển nhiên bị dáng vẻ lạnh lẽo hung dữ này hù dọa, cuối cùng không dám lên tiếng nữa mà lập tức đến bên cạnh chiếc hộp hình chữ nhật, đồng thời cởi chiếc áo khoác lông cừu xuống, cẩn thận đưa cho Sư Thanh Y: “… Trả lại cho ngươi.”

 

Sư Thanh Y lập tức nhận lấy.

 

Nơi đầu nguồn nhiệt độ thực sự quá thấp, nàng sợ Lạc Thần thời gian dài không mặc áo khoác thì sẽ bị lạnh, rồi lại không muốn đưa chiếc áo mà kẻ tạo mộng đã từng mặc cho Lạc Thần. Dù sao kẻ tạo mộng vẫn luôn khỏa thân, nàng thực sự không nhịn được, vì vậy lập tức cởi áo choàng thêu kim vũ khổng tước của mình khoác lên người Lạc Thần.

 

Tuy rằng các nàng có thể tạo ra các loại quần áo trong trí nhớ, hiện tại làm ra một chiếc áo khoác khác cũng là chuyện dễ dàng, nhưng chiếc áo lông này là cái mà Lạc Thần thích nhất. Năm đó các nàng từ Tô Châu trở về Hoàng Đô, Sư Thanh Y thương lượng với thợ may yêu cầu may gấp trong vài ngày mới làm ra nó, là một đôi với áo lông của nàng.

 

Ngày đó bốn người đi dưới tuyết, chính là chính là thời điểm hiện tại trong mộng cảnh, Lạc Thần lần đầu tiên mặc chiếc áo khoác Sư Thanh Y tặng cho nàng ấy, dĩ nhiên vô cùng trân trọng.

 

Sư Thanh Y hối hận nhẹ giọng nói: “Lãnh rồi phải không? Vừa rồi chỉ lo nghe nàng nói… chuyện phiếm, ta sợ đến ngây người, lẽ ra nên sớm cởi áo khoác ra cho ngươi mặc.”

 

“Không lạnh.” Lạc Thần đưa tay vuốt thẳng nếp gấp trên áo khoác lông của Sư Thanh Y, nói.

 

“Vừa rồi ngươi nghe thấy những lời đó, kinh ngạc đến ngây người?” Sư Thanh Y hỏi nàng.

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y cười khẽ.

 

Lạc Thần dường như có chút mất tự nhiên, bất đắc dĩ liếc nàng một cái.

 

Sư Thanh Y vẫn cười, nhưng không đùa nàng nữa mà vắt áo khoác lông lên cánh tay, cúi đầu cẩn thận vỗ rất nhiều lần, sau đó đưa lên mũi ngửi thử: “Đợi lúc quay về hoàng điện, ta giạt sạch cho ngươi.”

 

Quần áo được chủ thể tạo ra trong mộng cảnh có thể biến mất, nhưng không cách nào nháy mắt thay đổi trạng thái của nó. Nếu như hiện tại áo lông bị bẩn, chỉ có thể tiến hành giặt giũ tuân theo trình tự nên có, mới có thể khiến nó trở nên sạch sẽ như lúc ban đầu. Cho dù hiện tại làm cho chiếc áo lông này biến mất rồi tái tạo một lần nữa, nó cũng sẽ không trở lại trạng thái ban đầu, mà vẫn chỉ là một chiếc áo khoác bẩn.

 

Trừ phi tìm kẻ tạo mộng hợp tác mới có thể sử hữu quyền hạn thay đổi trạng thái của sự vật.

 

Nhưng vừa nghĩ đến lúc hợp tác phải bị kẻ tạo mộng sờ mặt, Sư Thanh Y liền không cần phải cân nhắc nữa.

 

Kẻ tạo mộng đứng bên cạnh hộp gỗ mặc quần áo, dù sao thì nàng cũng đang ẩn hình, cho dù mặc quần áo ngay trước mặt người khác cũng không có gì bất tiện, nàng nhìn thấy Sư Thanh Y đang vỗ áo lông cừu, nói: “Ngươi yên tâm, ta đã tắm rồi, cả người thơm tho, không làm hôi áo khoác của ngươi.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Chỉ bằng việc ngươi khỏa thân, ngươi tắm mười lần cũng vô dụng.

 

Sư Thanh Y vỗ áo khoác của Lạc Thần xong, thuận tay khoác lên người mình, chờ kẻ tạo mộng mặc quần áo xong, nàng vẫy tay gọi kẻ tạo mộng đến.

 

Kẻ tạo mộng lúc này mặc một bộ quần áo phong cách cổ đại, bên ngoài còn quấn một chiếc áo ngắn làm từ lông chồn, trên đầu đội một chiếc mũ lông, thoạt nhìn có cảm giác tinh nghịch đáng yêu.

 

Chỉ là ở giữa chiếc mũ và phần vai là trống rỗng, nhìn rất rợn người.

 

Sư Thanh Y sợ đài phát thanh của nàng vừa mở lên thì không tắt được, nên quyết định mở miệng trước: “Vừa rồi ngươi nói hy vọng bọn ta tha thứ cho ngươi, đồng ý cung cấp một số lợi ích cho bọn ta?”

 

“Đúng đúng.” Mũ lông trên đầu kẻ tạo mộng lắc lư trên dưới: “Vậy các ngươi đã quyết định chấp nhận đi vào mộng xuân rồi sao? Thật tốt quá.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Tốt cái gì mà tốt.

 

… Mặc dù nghe qua có vẻ rất tốt, nhưng không được.

 

“Không chấp nhận.” Sư Thanh Y nhẫn nại nói: “Bọn ta muốn lợi ích khác.”

 

“Lợi ích gì?” Kẻ tạo mộng có chút hồ đồ: “Ngoại trừ mộng xuân, hình như ta cũng không thể mang đến lợi ích nào khác, chỉ sợ các ngươi ghét bỏ, lại muốn đánh ta.”

 

Sư Thanh Y thấy nàng hễ mở miệng ra là mộng xuân, không khỏi khí huyết công tâm, miễn cưỡng nghiêm mặt nói: “Đưa mộng hạch của bọn ta.”

 

“Mộng hạch?” Kẻ tạo mộng bừng tỉnh: “Các ngươi muốn dùng mộng hạch để gọi điện thoại cho bạn bè của mình a?”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Gọi điện thoại?

 

Cách ví dụ kỳ lạ này cũng không hẳn là sai.

 

“Đúng vậy.” Sư Thanh Y nói: “Bọn ta cần mộng hạch để liên hệ với các nàng, hiện tại bọn ta không ở cùng một mộng cảnh, lại không thể đến tìm các nàng, việc trao đổi rất bất tiện.”

 

Nàng nói đến đây, đề ra nghi vấn: “Các nàng được chia ra bao nhiêu mộng cảnh?”

 

Kẻ tạo mộng thành thật trả lời nàng: “… Các nàng là các chủ thể khác nhau, được chia vào ba mộng cảnh.”

 

“Chỉ ba mộng cảnh?” Sư Thanh Y nghi ngờ hỏi lại.

 

Mộng cảnh là căn cứ theo ký ức và tiềm thức của chủ thể để tạo thành, chủ thể chính là người đã từng tham dự vào những ký ức này. Mộng khách và chủ thể đều là người thật, nhưng mộng khách và chỉ thể khác nhau ở chỗ mộng khách chưa bao giờ tham dự vào các loại ký ức vốn là căn cứ tạo ra mộng cảnh, mộng khách chỉ là người qua đường ghé thăm mộng cảnh mà thôi.

 

Nhóm người các nàng trước khi tiến vào mộng cảnh thì chưa từng có bất kỳ tiếp xúc gì với kẻ tạo mộng, nhưng vẫn có thể dùng thân phận chủ thể bước vào mộng cảnh, điều này đồng nghĩa những mộng cảnh này đã được tạo ra từ trước chỉ chờ các nàng bước vào trong bẫy.

 

Thời gian và bối cảnh của những mộng cảnh này đều từng tồn tại trong trí nhớ của các nàng, là ký ức của bản thân các nàng, là người từng trải qua mới có thể tự động được phân phối vào những mộng cảnh đã dựng sẵn, trở thành chủ thể một cách bị động.

 

Ngư Thiển và Trạc Xuyên năm đó từng cùng các nàng trở về Hoàng Đô, có chung một phần ký ức, vì vậy bốn người được phân chia đến những mộng cảnh khác nhau, tái hiện tình cảnh ngày đó cùng đi đạp tuyết.

 

Mà Vũ Lâm Hanh, Trường Sinh, Thiên Thiên, Âm Ca bốn người này đều là mới quen biết nhau trong những năm gần đây, trước kia các nàng hẳn là chưa từng cùng xuất hiện với nhau. Người sau màn nếu đã tạo ra mộng cảnh, nhất định là muốn thông qua mộng cảnh tìm ra bí mật nào đó trong tiềm thức của các nàng, như vậy việc lựa chọn bối cảnh ký ức phải vô cùng cẩn thận, cần lựa chọn đoạn ký ức đặc biệt mà mỗi một người đã trải qua, mà tỷ lệ bối cảnh ký ức của bốn người trùng khớp lên nhau lại càng ít.

 

Nhất là khi Vũ Lâm Hanh thật sự là một người hiện đại, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ chỉ vài chục năm, hơn nữa chỉ tồn tại trong thời hiện đại, rất khó có ký ức chung nào đó với ba người còn lại.

 

Dựa theo suy đoán lúc trước của Sư Thanh Y, các nàng hẳn là mỗi người bị kéo vào một mộng cảnh khác nhau, như vậy hẳn là bốn mộng cảnh mới đúng.

 

Kết quả hiện tại lại chỉ có ba mộng cảnh, Sư Thanh Y ý thức được trong đó tất nhiên có hai người đã từng có chung ký ức, nàng vội vàng nói: “Là hai người nào bị kéo vào cùng một mộng cảnh?”

 

Kẻ tạo mộng nói ra tất cả những gì bản thân biết, không chút giấu diếm: “Người tên là Vũ Lâm Hanh, còn người kia tên Âm Ca, các nàng vào cùng một chỗ, bối cảnh là trong một cánh rừng rất lớn. Thời gian là năm Vũ Lâm Hanh mười lăm tuổi, nhìn có vẻ như còn là một học sinh, nhưng lúc này dáng vẻ của Âm Ca lại không hề khác biệt so với hiện tại. Ta nói với các ngươi a, người tên là Âm Ca kia thực sự rất kinh khủng, nàng làm ta sợ muốn chết, tiến vào mộng cảnh không bao lâu nàng đã phát hiện đây là mộng cảnh, bảo ta phải làm sao đây? Nàng nhìn có vẻ rất quen thuộc đối với mộng cảnh, dường như đã từng trải qua, ta thấy bị bại lộ nên cũng không quan tâm đến mộng cảnh trong rừng nữa. Nhưng các ngươi cũng không cần quá lo lắng, Âm Ca kia hiểu rõ mộng cảnh, có nàng ở đó hai nguời các nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.”

 

Lạc Thần trầm mặc nghe xong, không khỏi đăm chiêu.

 

Trên mặt Sư Thanh Y cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

 

Nàng thực sự không nghĩ tới Âm Ca từng có tiếp xúc với Vũ Lâm Hanh năm mười lăm tuổi, nếu vậy vì sao Vũ Lâm Hanh chưa từng nhắc đến. Với tính cách của Vũ Lâm Hanh, hơn nữa nàng lại đối xử với Âm Ca tốt như vậy, nếu như năm đó nàng đã từng gặp Âm Ca, nhất định sẽ nói ra, nhưng nàng lại biểu hiện như trước kia chưa bao giờ gặp Âm Ca.

 

Trái lại Âm Ca tâm tư rất nặng, rất ít nói, nếu như Âm Ca che giấu chuyện từng gặp Vũ Lâm Hanh cũng không có gì đáng kinh ngạc.

 

Là Vũ Lâm Hanh đã không nhớ rõ đoạn ký ức đó, hay là năm đó Âm Ca cũng không phải dáng vẻ hiện tại, hoặc là khuôn mặt bị che khuất nên Vũ Lâm Hanh mới không nhận ra nàng?

 

Sư Thanh Y tâm tư rối bời, một đống lớn nghi vấn liên tiếp nảy sinh trong lòng.

 

Nhưng lúc này nàng cũng không thể làm rõ, nên chỉ đành tìm hiểu tình huống trước, sau đó hãy tính tiếp, nàng nói: “Cộng thêm bọn ta là bốn mộng cảnh, là các ngươi đã tạo dựng trước, mà ngươi làm kẻ tạo mộng, không biết rõ ký ức của bọn ta năm đó, đồng nghĩa mỗi mộng cảnh đều phải có một chủ thể chịu hợp tác với ngươi, hơn nữa chủ thể này năm đó đã từng trải qua đoạn ký ức tương ứng thì mới có thể cùng ngươi tạo ra mộng cảnh. Mộng cảnh của bọn ta, rõ ràng người hợp tác với ngươi là Triệu Nghiễn, năm đó bốn người bọn ta quay về Hoàng Đô, Triệu Nghiễn và Triệu Giác đều có mặt, bọn họ là người từng tham dự của năm đó, đã từng gặp bọn ta, ký ức có điểm giao thoa nên bọn ta mới bị kéo vào mộng cảnh hắn tạo dựng sẵn, bị động trở thành chủ thể. Vậy những mộng cảnh còn lại thì sao? Là ai hợp tác cùng ngươi, là số một và số hai sao?”

 

Kẻ tạo mộng nói: “Đúng vậy, mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh và Âm Ca là ta hợp tác với tên xấu xa số một, trước đây số một từng xuất hiện trong khu rừng, nên biết rõ tất cả những chuyện đã xảy ra ở đó, cho nên mới có thể tạo dựng sẵn mộng cảnh. Về phần mộng cảnh của Thiên Thiên, là ta và kẻ xấu xa số hai hợp tác, nhưng mộng cảnh của người tên Thiên Thiên kia lại có phần đặc biệt nga.”

 

“Đặc biệt thế nào?” Sư Thanh Y nhíu mày.

 

Mà nàng càng nghe trong lòng càng bất an. Người áo đen số một không ngờ lại từng có giao thoa với Vũ Lâm Hanh mười lăm tuổi và Âm Ca trong khu rừng, năm đó ba người bọn họ ở trong rừng rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

 

Kẻ tạo mộng dừng một chút, nói: “Đặc biệt chính là đặc biệt, mộng cảnh của Thiên Thiên, tên xấu xa số hai chỉ tạo ra một nửa, sau đó Thiên Thiên tự mình tạo ra một nửa còn lại.”

 

“Nàng làm sao có thể tự mình tạo ra nửa còn lại?” Sư Thanh Y lẩm bẩm: “Ngươi nói rõ ràng một chút.”

 

“Là thế này, mộng cảnh của Thiên Thiên chia thành hai nửa, một nửa là ở một tòa thành, nửa còn lại trên ngọn núi. Tên xấu xa số hai nói năm đó hắn chỉ ở trong thành, nên chỉ có thể tạo ra bối cảnh trong thành. Mà Thiên Thiên khi đó đang cùng một nữ nhân tên là Nguyễn ở trên núi, ngoại trừ hai người các nàng, trên núi không còn ai khác, tên xấu xa số hai biết Thiên Thiên từng cùng Nguyễn sống ở trên núi, nhưng hắn không biết chuyện đã xảy ra giữa hai người các nàng, hắn cũng chưa từng lên núi, không biết tình huống trên đó, nên dĩ nhiên không thể tái tạo, nhưng hắn lại muốn xem năm đó trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà những chuyện đó lại chỉ có Thiên Thiên biết cho nên mới để Thiên Thiên tự mình tạo ra.”

 

Sư Thanh Y không thể tin được: “Thiên Thiên vì sao lại nghe lời các ngươi? Điều đó là không có khả năng.”

 

Nàng cúi đầu, nhanh chóng phản ứng kịp: “Thời không ngưng đọng?”

 

“Đúng vậy.” Giọng nói của kẻ tạo mộng mang theo ý cười: “Bọn ta chính là lợi dụng lúc thời không ngưng đọng. Sau khi các ngươi tiến vào mộng cảnh sẽ có một khoảng thời không ngưng đọng, không thể nói chuyện không thể cử động, lúc đó Thiên Thiên ở vào trạng thái không có ý thức, ta dùng hai tay nâng gương mặt Thiên Thiên, tiếp xúc cùng nàng lợi dụng ký ức của nàng để cùng nhau tạo ra bối cảnh trên núi. Hơn nữa ảo ảnh của Nguyễn cũng chính là nàng tạo ra, tên xấu xa số hai nói mình từng gặp Nguyễn, nhưng hai người lại không quen biết, nên số hai không biết chi tiết về hành vi cử chỉ của Nguyễn, sợ sẽ bị Thiên Thiên nhìn ra manh mối, vì thế ảo ảnh của Nguyễn cũng giao cho Thiên Thiên tự mình tạo ra.”

 

“… Nguyễn.” Sư Thanh Y trầm ngâm.

 

Năm đó Thiên Thiên và Nguyễn có bí mật gì đó ở trên núi, đó chính là thứ người áo đen số hai muốn tìm hiểu? Nếu người áo đen kia ở trong thành, xem ra đến lúc đó phải hỏi Thiên Thiên xem nàng có từng gặp người nào khả nghi ở trong thành hay không.

 

“Vậy còn Trường Sinh?” Sư Thanh Y vừa nghĩ đến Trường Sinh có thể đang một mình ở trong mộng cảnh, không khỏi lo lắng, tuy rằng Trường Sinh từng cùng các nàng trải qua mộng cảnh, nhưng hiện tại thân cô thế cô, nàng làm sao có thể yên tâm.

 

Còn có Tân Đồ kia, kẻ tạo mộng từ đầu đến cuối chưa từng nhắc đến, lẽ nào Tân Đồ không tiến vào mộng cảnh.

 

Kẻ tạo mộng nhất thời nghẹn lời, ấp úng: “… Các ngươi nói nữ nhân nhìn vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp kia sao… chuyện đó…”

 

Ánh mắt Lạc Thần đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Trường Sinh làm sao vậy, ngươi nói chi tết.”

 

“Ta… ta…” Ngữ điệu của kẻ tạo mộng nghe vô cùng sợ hãi.

 

Sư Thanh Y nhất thời nóng nảy, bước nhanh đến trước mặt kẻ tạo mộng, kẻ tạo mộng cho rằng nàng muốn tới giáo huấn mình, sợ đến thốt ra: “Mộng cảnh Trường Sinh bước vào, là một nguyên mộng trống rỗng! Cũng không có chủ thể nào hợp tác! Bên trong không có gì cả, ta căn bản không tái tạo bối cảnh, cũng chỉ có nàng và… nàng và…”

 

“… Và cái gì?” Nham thạch cuồn cuộn trong mắt Sư Thanh Y.

 

Là và… Tân Đồ sao?

 

Kẻ tạo mộng cả người run rẩy như cái sàng: “Cũng chỉ có nàng và một nữ nhân đáng sợ ở bên trong, ta căn bản không dám tiến vào mộng cảnh đó, nên không biết rõ tình huống a.”

 

“Nữ nhân đáng sợ?” Trong lòng Sư Thanh Y càng lo lắn,g nàng bất lấy áo lông trên người kẻ tạo mộng.

 

Lạc Thần thấp giọng nói: “Người đó tên là Tân Đồ?”

 

“Ta… ta không biết nàng tên gọi là gì, ta chỉ biết nàng rất đáng sợ. Các ngươi không biết đâu, ta là kẻ tạo mộng am hiểu việc xây dựng tiểu thế giới, hơn nữa ta còn vô cùng mẫn cảm đối với những người có nặng lực tạo dựng tiểu thế giới, ta có thể cảm giác được năng lực tạo dựng tiểu thế giới của nàng.” Kẻ tạo mộng sợ đến giọng nói thấp như muỗi kêu: “Trên thế giới này, người có thể tạo dựng tiểu thế giới là phi thường ít ỏi, nữ nhân kia có thể kiến tạo tiểu thế giới nhưng nàng không phải kẻ tạo mộng, ta căn bản nhìn không thấu, mà chỉ có thể cảm giác được bên cạnh nàng ẩn tàng một tiểu thế giới. Nhưng ta không biết đó là cái gì, nhưng có thể mang tiểu thế giới theo bên cạnh, ra vào bất cứ lúc nào, bản lĩnh này tuyệt đối đạt đến đỉnh cao. Trong tộc bọn ta cũng chỉ có ta cái kia vị thiên tài tiểu cô cô cùng với một số ít kẻ tạo mộng khác mới có thể làm được, ngay cả a di của ta cũng không làm được, ta làm sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt nữ nhân đáng sợ như vậy, tạo mộng cái gì a, ta vẫn còn muốn sống.”

 

Lạc Thần miêu tả Tân Đồ trong trang phục bằng cỏ một lần, nói: “Chính là nàng sao?”

 

“Đúng… đúng vậy, chính là nàng.” Kẻ tạo mộng nói: “Trước sinh bước vào mộng cảnh, Trường Sinh đứng bên cạnh nàng, trời ạ, ta căn bản không dám đến gần, làm ta sợ muốn chết, ta sợ bản thân bị nàng bóp chết.”

 

Sư Thanh Y vẻ mặt ngưng trọng.

 

… Tân Đồ cũng biết kiến tạo tiểu thế giới ? Hơn nữa năng lực vượt xa kẻ tạo mộng.

 

Vậy Trường Sinh…

 

Sư Thanh Y siết chặt nắm tay, kẻ tạo mộng thấy nàng vẻ mặt nặng nè, vội vàng nói: “Các ngươi cũng đừng quá lo lắng cho Trường Sinh, nữ nhân kia tuy rằng đáng sợ nhưng ta cảm thấy nàng đối với Trường Sinh rất tốt, không có ý làm hại đến nàng, hơn nữa còn giúp nàng bưng kín đôi mắt, đây là đang đề phòng Trường Sinh bị mộng dẫn của ta ảnh hưởng. Nếu như nữ nhân kia muốn gây bất lợi cho Trường Sinh thì căn bản không cần giúp nàng che mắt. Về phần nguyên mộng của các nàng, ta cũng không rõ ràng lắm, không biết các nàng làm gì ở bên trong.”

 

Sư Thanh Y trầm mặc.

 

Tuy rằng nàng có lo lắng đối với Tân Đồ, dù sao cũng là người xa lạ, nên cần phải đề cao cảnh giác. Nhưng nàng cũng có thể cảm giác được Tân Đồ luôn có một loại quan tâm vô cùng đặc biệt đối với Trường Sinh, hành động che mắt trước đó đã chứng thực điểm này, nhưng ngay cả như thế, trước khi tận mắt nhìn thấy Trường Sinh nàng vẫn không thể yên tâm.

 

Sư Thanh Y nói: “Ngươi mau lấy mộng hạch ra, ta muốn nói chuyện với các nàng.”

 

“Được được.” Kẻ tạo mộng vội vàng đồng ý.

 

“Trước đó ngươi không mặc quần áo, trên người cũng không mang theo mộng hạch đúng không.” Sư Thanh Y hỏi nàng: “Lẽ nào ngươi muốn khóc ngay tại đây sao?”

 

“Khóc?” Kẻ tạo mộng mờ mịt: “Ta không cần khóc a.”

 

Sư Thanh Y lấy làm lạ: “Trước đó ta cũng từng tiếp xúc mộng hạch, đó là ngưng tụ từ nước mắt của kẻ tạo mộng, là lệ thạch. Ngươi không ngưng tụ sẵn lệ thạch để sử dụng làm mộng hạch sao?”

 

“Mộng hạch của ta không phải ngưng tụ từ nước mắt.” Kẻ tạo mộng nói: “Mỗi kẻ tạo mộng đều không giống nhau, tuy rằng mộng hạch của phần lớn kẻ tạo mộng quả thật là lệ thạch, mộng hạch của a di ta cũng chính là nước mắt, nhưng ta không phải a, ta luôn không thích đi con đường tầm thường.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Đã nhìn ra.

 

“Vậy mộng hạch của ngươi là cái gì?” Sư Thanh Y hỏi.

 

Kẻ tạo mộng cúi đầu, tay cũng nâng lên, có lẽ là đưa lên trên miệng. Chỉ là không nhìn thấy khuôn mặt của nàng nhưng lại có thể rõ ràng nghe thấy một loại âm thanh, sau đó chỉ thấy trên tay nàng xuất hiện một khối kết tinh màu đen, khích thước gần bằng quả trứng, bên ngoài phủ kín hoa văn.

 

“Cho ngươi.” Kẻ tạo mộng giao thứ trong tay cho Sư Thanh Y: “Đây là mộng hạch của ta.”

 

“… Ngươi lấy ra từ nơi nào?”

 

Sư Thanh Y do dự, không lập tức đưa tay nhận lấy. Nàng cẩn thận hồi tưởng lại động tác vừa rồi của kẻ tạo mộng, cảm thấy dường như kẻ tạo mộng đã… nhỏ ra từ trong miệng.

 

“Nhổ ra từ trong người ta a.” Kẻ tạo mộng không chút che giấu.

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Nàng lúc này lại càng không muốn nhận, hơn nữa nàng tính cách cẩn thận, phải hỏi rõ ràng: “… Mộng hạch của ngươi vì sao phải nhổ ra? Hơn nữa vì sao có màu đen.”

 

Mộng hạch của Yên Nương trong suốt, tựa như một khối thủy tinh xinh đẹp, đó là nước mắt của Yên Nương.

 

“Mộng hạch của phần lớn kẻ tạo mộng là lệ thạch, nhưng của ta không phải, của ta chính là kết thạch*.” Kẻ tạo mộng nói: “Đây là kết thạch trong cơ thể ta, dĩ nhiên phải nhổ ra.”

 

*Kết thạch: sỏi hình thành trong cơ thể, thường là sỏi thận, sỏi mật…

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y rụt tay lại: “…”

 

… Ngươi thật đúng là đặc biệt.

 

Kẻ tạo mộng giải thích: “Các ngươi làm sao vậy? Cơ thể của ta có cấu tạo đặc biệt, tạo ra kết thạch cũng không tổn thương đến cơ thể, đây chính là mộng hạch của ta. Mộng hạch phải là một phần cơ thể của kẻ tạo mộng, mới có thể thông qua mộng hạch nốt kết các mộng cảnh khác nhau, nếu không làm sao phát huy công dụng? Lệ thạch chính là nước mắt, là một phần của cơ thể, mà kết thạch cũng tương tự a, có gì khác nhau.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Cái này rất khác biệt a.

 

Nhưng nàng nhìn thấy kẻ tạo mộng nói một cách chân thành tha thiết, cũng biết kết thạch này quả thật là mộng hạch của kẻ tạo mộng, nhưng nàng lại có bệnh ưa sạch, làm sao có thể chịu nổi việc phải cầm kết thạch gì đó nhổ ra từ trong miệng kẻ tạo mộng.

 

Nhưng vì Trường Sinh các nàng, nàng vẫn kiên trì nhận lấy, sau đó nói với Lạc Thần: “Ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”

 

“Ta cùng ngươi đến chỗ thác nước.” Lạc Thần nói.

 

Sư Thanh Y bị nàng nhìn thấy tâm tư, thấp giọng nói: “Thứ này không rửa, ta thật sự không có cách nào cầm nổi.”

 

Kẻ tạo mộng đến gần: “Rất sạch sẽ, còn thơm thơm, không tin các ngươi ngửi thử xem. Đây là kết thạch của kẻ tạo mộng, cũng không phải kết thạch thông thường, bao nhiêu người muốn cướp còn không được.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Nàng và Lạc Thần nhìn nhau một cái, cuối cùng quyết đoán đi về phía thác nước.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!