Dò Hư Lăng – Hiện Đại – Chương 526

Chương 526: Mê Hoặc

 

Tuy rằng trong lòng Sư Thanh Y đang mắng thầm, nhưng vẫn đồng ý, nói: “Áo lông chồn thì áo lông chồn. Ngươi cần ta làm như thế nào?”

 

Một mình chủ thể giấc mộng tối đa chỉ có thể hoàn nguyên các loại chi tiết trong trí nhớ, không thể tùy ý ảo hóa ra. Nhưng nếu như chủ thể và kẻ tạo mộng hợp tác thì có thể trống rỗng tạo ra cảnh trí hoặc đồ vật vốn dĩ không tồn tại trong trí nhớ, tiến hành bóp méo mộng cảnh hiện tại, thậm chí có thể khống chế ảo ảnh, hoặc thiết lập trạng thái ban đầu cho các ảo ảnh, từ đó đạt được mục đích thay đổi nhận thức về ảo ảnh.

 

Sư Thanh Y biết những nguyên tắc này, cũng biết chỗ tốt khi hợp tác với kẻ tạo mộng, nhưng tính tình và phương thức xử lý của mỗi kẻ tạo mộng lại không giống nhau, nàng cũng không biết thủ pháp của kẻ tạo mộng trước mặt thuộc vào loại nào.

 

“Rất đơn giản.” Kẻ tạo mộng nói: “Ngươi để ta tiếp xúc với ngươi là được, về phần tiếp xúc, chính là để ta sờ mặt của ngươi.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Ngươi lại nghĩ quá hay rồi.

 

Lạc Thần nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Còn có cách khác không? Hợp tác với kẻ tạo mộng, mặc dù quả thật cần tiếp xúc lẫn nhau, nhưng có một số kẻ tạo mộng chỉ cần chạm tay là được.”

 

Giọng nói của kẻ tạo mộng kéo dài, giống như rơi lệ: “Đúng là có một số kẻ tạo mộng chỉ cần nắm tay chủ thể thì đã đủ để tạo dựng mộng cảnh, làm ra vật phẩm và ảo ảnh, nhưng ta chính là phải sờ mặt mới được, ta không giống với bọn họ a.”

 

“Không còn cách khác?” Lạc Thần ánh mắt lạnh lùng.

 

“Thật sự không còn cách khác, ta không lừa các ngươi.”Kẻ tạo mộng nói: “Các ngươi xinh đẹp như vậy, sao ta có thể lừa các ngươi, ta sẽ không lừa gạt người đẹp. Thưởng thức còn không kịp, nếu đến lừa gạt, trong lòng ta sẽ rất khó chịu.”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Ngươi chỉ giỏi ăn nói lung tung.

 

Những lời này nếu như là người khác nói ra, chỉ sợ nửa lời cũng sẽ không tin, vô cùng khoa trương giả tạo, rõ ràng chính là thủ đoạn lừa đảo hạ đẳng nhất.

 

Nhưng kỳ quái chính là, ngữ điệu của kẻ tạo mộng này lại mang đến cảm giác thành thật kỳ lạ, không chút giả tạo, cũng không biết như thế nào làm được.

 

“Ta thật sự không lừa các ngươi.” Kẻ tạo mộng thấy các nàng không lên tiếng, mà chỉ nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời cũng có chút nóng lòng, giọng mũi dính người càng rõ ràng hơn một chút: “Trước đó ta bị ép hợp tác với quỷ đáng ghét Triệu Nghiễn, ta cũng phải sờ mặt hắn, khiến ta ghê tởm muốn chết, nhưng ta vẫn phải sờ a. Còn có tên áo đen xấu xa số một và tên áo đen xấu xa số không, cũng phải sờ khuôn mặt bọn họ, nhưng bọn họ ngay từ đầu cũng giống như các ngươi, không tin ta, sống chết không chịu cho ta sờ, còn giáo huấn ta một trận, chờ sau đó phát hiện không có cách nào khác, chỉ có thể thông qua tiếp xúc bằng cách sờ mặt mới có thể hợp tác cùng ta tạo ra mộng cảnh chi tết, lúc đó bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý cho ta sờ.”

 

Nàng nói đến đây, phát ra một loại tiếng tặc lưỡi: “Xì, ai thèm sờ khuôn mặt của bọn họ, trên mặt che kín vải đen giống như quấn xác chết, ta còn không muốn sờ đâu, nếu không phải bị bắt cóc, ta cũng không cần nghe lời bọn họ.”

 

Nàng oán giận nói một mạch, Sư Thanh Y và Lạc Thần lúc đầu chỉ tùy ý nghe một chút, xem như nàng hồ ngôn loạn ngữ, nghe xong cũng không có phản ứng gì. Nhưng nghe nói đến người áo đen, vẻ mặt của hai người đồng thời trở nên ngưng trọng rồi liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới một lần nữa nhìn về phía kẻ tạo mộng.

 

“Các ngươi nhìn ta làm gì?” Kẻ tạo mộng có chút sợ hãi: “Ta nói sai rồi cái gì rồi sao?”

 

“Ngươi nói, có hai người áo đen?” Đây thật sự là vượt ra ngoài dự đoán của Sư Thanh Y.

 

Vừa rồi nàng chỉ thấy một người áo đen xuất hiện từ vết rách không gian, căn bản không nghĩ có đến hai người người mặc áo choàng đen.

 

Có lẽ là cảm thấy lạnh, kẻ tạo mộng quấn áo lông chặt hơn, nói: “Đúng vậy, có hai tên xấu xa mặc áo đen. Trên đường ta mua vịt nướng về nhà, kẻ bắt ta đi chính là tên xấu xa áo đen số một, cũng chính là người các ngươi vừa thấy, hẳn có thể là kẻ chủ mưu, rất nhiều việc đều do hắn đứng ra sắp xếp. Về phần tên xấu xa áo đen số không, hắn rất ít xuất hiện, nhất định là tay sai của tên số một, số một và số không cấu kết với nhau làm việc xấu, còn mang theo một Triệu Nghiễn, ba người bọn họ quả thật là cá bè một lứa.”

 

Sư Thanh Y nói: “… Ngươi nên đổi cách đánh số.”

 

“Không thể gọi là số một và số không sao?” Kẻ tạo mộng hỏi.

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Nàng xoa nhẹ mi tâm: “Ngươi dùng số một và số hai để xưng hô, kẻ vừa từ vết rách chui ra chính là số một, còn kẻ bọn ta chưa từng gặp là số hai, ta cảm ơn ngươi.”

 

“Được rồi, vậy ta sửa lại một chút, là số một và số hai cấu kết với nhau làm việc xấu.” Có lẽ là kẻ tạo mộng gật đầu cho nên áo khoác lông trượt khỏi vai.

 

Sư Thanh Y nhất thời cảm thấy mệt mỏi tận trong lòng.

 

Không chỉ bởi vì kẻ tạo mộng không thích đi theo lẽ thường, mà còn bởi vì hai người áo đen.

 

Người áo đen số một vừa rồi bản lĩnh đã lớn đến mức đó, không ngờ còn có người số hai. Nhưng các nàng còn chưa từng giao đấu với người số hai, không biết thực lực của đối phương, nếu như số hai thua kém nhiều so với số một thì không sao, chỉ sợ hắn và kẻ số một thực lực ngang nhau, như vậy khó khăn trước mắt các nàng sẽ nhân đôi, thật sự có cảm giác hít thở không thông.

 

“Vậy các ngươi muốn tạo ra quần áo cho ta, cần phải để ta sờ mặt.” Kẻ tạo mộng thấy các nàng còn không hé răng, tiếp tục mềm giọng cầu xin: “Ta xin các ngươi cho ta một bộ quần áo đi, ta lạnh quá, mộng cảnh này lại đặt vào mùa đông, còn có tuyết lớn, ta bận rộn lâu như vậy chưa từng được mặc quần áo. Nếu không phải ta từ nhỏ đã sinh sống ở nơi giá lạnh, thân thể chịu lạnh tốt hơn người bình thường thì đã chết cóng từ lâu rồi.”

 

“… Được.” Sư Thanh Y nhìn không nổi nữa, chỉ đành nói: “Sờ mặt của ta, không được sờ Lạc Thần.”

 

Giọng nói của nàng xen lẫn vài phần giận dỗi như sắp xù lông, nhưng rốt cuộc vẫn miễn cưỡng kiềm chế.

 

Kẻ tạo mộng thấy nàng đồng ý, ngữ điệu trở nên nhảy nhót vui mừng: “Được rồi, còn phải dùng hai tay nâng khuôn mặt nga.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Ngươi còn nga?

 

Ngươi tức chết ta đi.

 

Áo khoác lông treo giữa không trung di chuyển về phía Sư Thanh Y, sau đó lại nói: “Ta chuẩn bị sờ a.”

 

Sư Thanh Y căng mặt, nhắm mắt, hạ quyết tâm.

 

Sau đó chỉ thấy hai tay áo nên lên, là kẻ tạo mộng đang nâng cánh tay.

 

“Chờ một chút.” Lạc Thần lập tức lên tiếng.

 

Áo lông cố định, kẻ tạo mộng dừng động tác, Sư Thanh Y cũng mở mắt ra nghiêng đầu nhìn Lạc Thần.

 

“Ngươi mang bao tay.” Lạc Thần lấy đôi bao tay tơ bạc nàng vẫn luôn mang theo bên người ra, đưa cho kẻ tạo mộng, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn kẻ tạo mộng: “Bằng không đừng chạm vào.”

 

“Được, không thành vấn đề.” Kẻ tạo mộng nghe vậy mừng rỡ nhận lấy, chờ nàng mang bao tay xong, chỉ thấy một đôi bao tay treo giữa không trung, cũng có thể thấy rõ đường nét của bàn tay.

 

Tâm tình của Sư Thanh Y nhẹ nhàng hơn vừa rồi một chút.

 

Nếu như thật sự để kẻ tạo mộng trực tiếp tay không chạm vào mặt nàng, lửa giận trong lòng nàng có thể trực tiếp bốc lên. Lúc này kẻ tạo mộng đeo bao tay của Lạc Thần, nàng nhắm mắt lại, sẽ giả vờ như Lạc Thần đang sờ mặt nàng, như vậy còn miễn cưỡng chấp nhận được.

 

Kẻ tạo mộng mang bao tay, năm ngón mở rộng, rồi lại nắm chặt, giống như con mèo chơi đừa với móng vuốt của mình chốc lát rồi mới đưa tay ra, hai tay đặt hai bên má Sư Thanh Y.

 

Cả người Sư Thanh Y trở nên cứng đờ, bao tay của Lạc Thần hơi lạnh, nhẹ nhàng tiếp xúc với làn da của nàng.

 

“Hiện tại có thể rồi, ngươi mau suy nghĩ, làm ra một bộ quần áo thật đẹp cho ta.” Kẻ tạo mộng nói.

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Kẻ tạo mộng hai tay nâng mặt nàng, không buông tay, vừa nâng mặt vừa trấn an nàng: “Ngươi cũng đừng khẩn trương, đây là thao tác bình thường, kẻ tạo mộng và chủ thể vốn cần hỗ trợ lẫn nhau, nếu như hai bên không tiếp xúc thì làm sao tạo mộng được, đúng không. Ta chỉ cần sờ khuôn mặt tiến hành tiếp xúc, nếu như ngươi gặp phải a di của ta, chẳng phải sẽ bị hù chết? A di của ta thích tạo mộng xuân, hơn nữa lúc hợp tác với chủ thể cần phải thông qua phương thức tiếp xúc trên giường, nàng thích cùng đủ loại nam thanh nữ tú tận hưởng xuân tiêu, sau đó thỏa mãn tâm nguyện của chủ thể, tạo ra đủ loại mộng xuân, để chủ thể có thể cùng ảo ảnh của người trong lòng triền triền miên miên.”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Cái… cái quỷ gì?

 

Kẻ tạo mộng nhắc đến mộng cảnh, lập tức trở nên hưng phấn: “Dĩ nhiên, thông thường sẽ là trường hợp tương tư đơn phương, thật ra bản thân ảo ảnh cũng không thích chủ thể, hoặc sẽ là chủ thể còn đang trong giai đoạn yêu đơn phương, bản thân ảo ảnh cũng thích chủ thể, nhưng chủ thể lại không biết, vì vậy mới đi tìm a di, tạo ra một giấc mộng xuân nhằm vào đó thể nghiệm, việc này kích thích hơn so với mộng xuân thông thường rất nhiều, tuy rằng người bên cạnh là ảo ảnh nhưng cảm giác đặc biệt chân thực. Nhưng cũng có trường hợp hai người là người yêu cùng nhau tạo ra mộng xuân, vào mộng là hai chủ thể, giống như các ngươi trong mộng cảnh này đều là sự tồn tại chân thực, loại này thuộc về nữa tình thú.”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Ngươi… ngươi rốt cuộc đang nói thứ gì!

 

Lúc kẻ tạo mộng nói những chuyện này, cảm giác giống như đang tán gẫu, máy hát mở ra muốn ngăn cũng ngăn không được, hơn nữa không chút cảm giác xấu hổ, nói: “Các ngươi có biết hay không, một người sống nhưng không phải chủ thể vẫn có thể đi vào mộng cảnh của chủ thể, bọn họ không phải ảo ảnh mà tương đương với khách nhân đến từ bên ngoài, gọi là mộng khách. Đồng nghĩa với mộng xuân cũng có thể được ghé thăm, ta đơn cử một ví dụ, giống như hai người bạn của các ngươi, một người tên là Ngư Thiển, một người tên là Trạc Xuyên đúng không, các nàng luôn nói mấy lời riêng tư trong phòng, lúc ta nghe lén đều nghe thấy rồi, cho nên các nàng nhất định là một đôi. Nếu như các nàng là chủ thể, xây dựng mộng xuân thuộc về các nàng, thật ra các ngươi cũng có thể dùng thân phận mộng khách đi vào giấc mộng của các nàng nga, nhưng cũng không nhất định có thể xem được.”

 

Nàng nói đến đây, tiếp tục lẩm bẩm: “Rất nhiều mộng xuân đều thích lấy bối cảnh trong phòng kín, đóng cửa lại, dù sao đó vốn là chuyện riêng tư, các ngươi cũng chỉ có thể ở bên ngoài nghe lén. Dĩ nhiên không loại trừ khả năng các nàng lớn mật, tiến hành ngay trong hồ bơi, các ngươi trốn ở phía sau lùm cây, bụi cỏ các loại cũng có thể nhìn lén, hơn nữa không bị phát hiện.”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Ngươi đang suy nghĩ lung tung cái quỷ gì!

 

Đây là xâm phạm quyền riêng tư, có phải ngươi muốn bị bắt hay không!

 

Còn nữa, không được lấy Ngư Thiển Trạc Xuyên Trạc Xuyên ra làm ví dụ, bọn ta cũng không muốn xem, cảm ơn cả nhà ngươi!

 

Trong lòng Sư Thanh Y giống như đang xảy ra địa chấn, nàng đã cố nhịn kẻ tạo mộng ăn nói linh tinh này, nhưng rốt cuộc vẫn tức giận đến nghiến răng: “Vì sao còn chưa xong, muốn tiếp xúc bao lâu mới được?”

 

Kẻ tạo mộng cuống quít nói: “Sắp xong rồi, đây chính là đang trống rỗng tạo ra đồ vật không tồn tại, không dễ dàng như vậy a. Ngươi đừng lo lắng, sẽ không buồn chán, ta có thể nói chuyện phiếm cùng các ngươi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Không muốn nghe.

 

Kẻ tạo mộng căn bản không hiểu cái gì gọi là quan sát sắc mặt, vẫn tiếp tục mở máy hát: “Ta tâm sự với các ngươi về a di của ta đi. Vừa rồi cũng ngươi cũng nghe thấy, có một số người muốn cùng người mình thích xây dựng mộng cảnh, nhưng lại chỉ có thể thông qua việc tiếp xúc trên giường với a di ta mới có thể làm được, nên sẽ có rất nhiều người bị hù dọa, lập tức cự tuyệt. Nhưng vẫn có một số người đồng ý, những người đó cùng a di ta lên giường xong liền quay đầu thân thiết với ảo ảnh của người mình thích ở trong mộng, ta cảm thấy loại hành vi này rất cặn bã a, cặn bã triệt để. Ta chỉ muốn hung hăng đánh những người đó một trận, nhưng a di ta lại cười híp mắt nói đây là nhân tính, chính nàng không để tâm, ngược lại còn làm không biết mệt.”

 

Kẻ tạo mộng nói đến đây, dường như nghĩ đến việc thú vị gì đó, cười nói: “Ta còn có một việc về a di muốn kể cho các ngươi nghe, các ngươi nhất định hiếu kỳ đi?”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Không hề.

 

Nàng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lạc Thần.

 

Ánh mắt Lạc Thần cũng có chút bối rối, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, nhìn mạch tinh trên mặt đất.

 

Mặt đất xuất hiện một chiếc hộp hình chữ nhật, bên trong là quần áo được gấp chỉnh tề, trên cùng là một chiếc áo lông chồn mềm mại.

 

“Làm xong rồi.” Sư Thanh Y lui lại: “Áo lông chồn của ngươi.”

 

Kẻ tạo mộng lập tức khom lưng, ôm lấy quần áo vào trong ngực để giữ ấm, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói: “Thế giới này có rất nhiều kẻ bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rửa, cả ngày mơ ước người mà bản thân không có khả năng có được, đó chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nghĩ thật hay. Nếu như người như thế muốn có một giấc mộng xuân, cùng ảo ảnh của người trong lòng làm gì gì đó, vậy chẳng phải rất ghê tởm sao? Tuy rằng không phải thực sự nhưng rất phản cảm, dù sao thì ta là không thể nhịn được.”

 

“Ngươi không mặc quần áo? Không phải nói lạnh sao?” Sư Thanh Y nhìn chằm chằm vào nàng.

 

“Hiện tại ta ôm áo lông, ấm áp hơn rồi, ta nói xong sẽ lập tức mặc vào.” Kẻ tạo mộng nói tiếp: “Nhưng a di có một nguyên tắc chính là chỉ tạo mộng xuân cho người có dung mạo đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa còn phải quan sát nhân phẩm trước, nếu như không có vấn đề gì rõ ràng về nhân phẩm, tướng mạo dễ nhìn, nàng mới chấp nhận, dù sao a di ta cũng chỉ lên giường với người đẹp. A di là người song tính, nam nữ không kỵ, có lần một thẳng nữ muốn tạo mộng xuân, thấy nàng là nữ, ngay từ đầu còn có chướng ngại tâm lý không thể làm được, nhưng a di ta tướng mạo xinh đẹp, là loại đẹp đến làm người ta chảy nước miếng, hơn nữa kỹ thuật lại tốt, vì vậy thẳng nữ kia liền trầm luôn.”

 

Sư Thanh Y mặt không biểu cảm, gần như đã nghe đến chết lặng: “…”

 

Nàng gần như có chút tuyệt vọng nhìn về phía Lạc Thần: “Lạc Thần, ngươi nên bịt miệng của nàng lại thì hơn.”

 

Lạc Thần lúc này mới nâng mắt lên: “… Được.”

 

Kẻ tạo mộng sợ hãi, đáng thương cầu xin, thoạt nhìn căn bản không biết vấn đề ở chỗ nào: “Đừng… đừng bịt miệng ta lại. Ta đã nói sai chuyện gì sao, các ngươi không thích nghe ta nói chuyện phiếm, vậy các ngươi thích nghe cái gì thì chọn đi, ta sẽ nói cho các ngươi nghe.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Ngươi là chương trình ca khúc yêu thích trên radio sao, nói chuyện phiếm còn theo yêu cầu?

 

Lạc Thần đến gần kẻ tạo mộng.

 

Áo khoác lồng cừu trên người kẻ tạo mộng run rẩy: “… Ta cầu xin ngươi đừng bịt miệng ta, có được hay không. Ta cảm thấy các ngươi xinh đẹp như thiên tiên, thích nói chuyện phiếm cùng các ngươi, nhưng nếu các ngươi không thích vậy ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không nói nữa.”

 

Giọng điệu của nàng thực sự rất đáng thương, hơn nữa Sư Thanh Y cảm thấy nàng có thể thật sự không hiểu, không đến mức ngu ngốc nhưng chít ít là ngây ngô, cái gì cũng dám nói ra miệng. Hơn nữa chính nàng cũng không cố kỵ những chuyện này, dường như còn cảm thấy rất bình thường, hơn nữa đó cũng xem như một loại biểu hiện của tính cách đơn thuần.

 

“Bỏ đi.” Sư Thanh Y nói với kẻ tạo mộng: “Không bịt miệng nữa, ngươi thành thật một chút, đừng nói nữa.”

 

Lạc Thần đứng bên cạnh Sư Thanh Y.

 

Kẻ tạo mộng vội vàng nói: “Được, được, ta không nói nữa.”

 

Nhưng nàng dường như vẫn không cam lòng: “Nhưng ta có một câu cuối cùng muốn nói, có thể để ta nói xong không?”

 

“Ngươi nói đi.” Sư Thanh Y chỉ đành đồng ý.

 

Kẻ tạo mộng thở dài một hơi: “Ta có một câu, các ngươi nhất định cảm thấy hứng thú. Chính là hai người các ngươi là một đôi đi, tuy rằng các ngươi không nói chuyện riêng tư gì, nhưng ta nhìn ra được các ngươi hẳn là một đôi.”

 

Nàng nhìn Sư Thanh Y, lại liếc mắt nhìn Lạc Thần, rồi nói với Sư Thanh Y: “Ngươi có nghĩ đến hay không, nếu như bạn gái ngươi trở thành chủ thể, tạo ra một giấc mộng xuân để cùng ảo ảnh của ngươi thân mật, hơn nữa là trong tình huống ngươi không biết chuyện này. Sau đó ngươi dùng thân phận mộng khách đi vào giấc mộng đó, nhưng ảo ảnh của chủ thể của ảo ảnh đó lại không thể cùng tồn tại, ngươi đi vào, ảo ảnh của ngươi lập tức lập tức biến mất, đổi thành bản thân ngươi và bạn gái ngươi ở trong giấc mộng, nhưng bạn gái ngươi là chủ thể, dưới tình huống còn chưa thức tỉnh thì sẽ bị mộng cảnh che mắt, nàng căn bản không biết ngươi là chân thực. Không phải, ta nói có chút dài dòng, là nàng ở trong giấc mộng vốn dĩ vẫn nghĩ ảo ảnh của ngươi là thật, nhưng thực tế là giả, mà ngươi lại đi vào, thay thế cho chính ảo ảnh của ngươi, còn nàng lại không biết nên sẽ hoàn toàn tuân theo bản năng thân mật cùng ngươi, ngươi là có thể biết rõ bình thường nàng sẽ có những giấc mộng xuân như thế nào.”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Đây là một câu nói cuối cùng của ngươi?

 

Gương mặt Sư Thanh Y nóng bừng, khóe mắt cũng phát nhiệt, cả người dường như chìm trong dung nham.

 

Lạc Thần ma sát ngón tay lại với nhau, mặt lạnh như băng rồi lại ẩn giấu một loại sắc thái khó có thể hình dung.

 

Kẻ tạo mộng nhìn về phía Sư Thanh Y: “Các ngươi là người yêu, ngươi không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao?”

 

Sư Thanh Y mặt đỏ tai hồng, tuy rằng cảm thấy thẹn đến không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong lòng nàng xác thực bị khơi gợi lên ý nghĩ nào đó. Nàng hiếu kỳ đồng thời có phút chốc mong đợi, dù sao nàng cũng rất muốn biết mộng xuân của Lạc Thần rốt cuộc sẽ như thế nào.

 

Nhất là nếu như Lạc Thần bị mộng cảnh che mắt, phản ứng tất nhiên sẽ là chân thật nhất, nàng chỉ cần tưởng tượng đã cảm thấy tim đập nhanh đến không cách nào ức chế.

 

“… Chuyện này không có gì thú vị.” Sư Thanh Y nói ra lời trái lương tâm.

 

Kẻ tạo mộng có chút thất vọng, lại nhìn về phía Lạc Thần: “Ngươi không muốn biết giấc mộng xuân của bạn gái ngươi, rốt cuộc nhìn thấy bản thân và ngươi đang ở trong hoàn cảnh nào, làm những việc gì sao?”

 

Lạc Thần liếc mắt nhìn sang một bên, vành tai ửng hồng: “… Không muốn.”

 

“Các ngươi không cần lo lắng a.” Kẻ tạo mộng còn không hết hy vọng, nhiệt tình giống như đang tư vấn khách hàng: “Vừa rồi ta nói, a di ta dựng mộng xuân phải thông qua phương thức tiếp xúc trên giường cùng với nàng, các ngươi bị hù dọa rồi đi? Cũng phải, vừa nhìn đã biết tình cảm của các ngươi đặc biệt tốt, thủy chung không đổi, sao có thể chấp nhận chuyện này. Đừng sợ a, các ngươi không cần nhờ a di, ta cũng biết tạo mộng xuân, hơn nữa ta chỉ đơn giản mang bao tay sờ khuôn mặt là được rồi, bản chất của mộng xuân cũng là mộng, a di đã dạy cho ta rồi. Ta trước đây ta chưa từng tạo mộng xuân cho người khác, nhưng nếu như các ngươi cần, ta có thể giúp các ngươi.”

 

Sư Thanh Y và Lạc Thần trăm miệng một lời: “… Không cần.”

 

Kẻ tạo mộng: “…”

 

Giọng nói của kẻ tạo mộng đè thấp xuống, tiếp tục nói: “Nếu như nếu như các ngươi không muốn thông qua phương thức này để biết mộng xuân của đối phương là như thế nào, vậy cũng có thể lựa chọn cả hai trở thành chủ thể, vào mộng xuân chơi đùa, muốn bối cảnh gì có bối cảnh đó. Hơn nữa các ngươi hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề quyền riêng tư, tuy nói ta làm kẻ tạo mộng nếu như muốn khống chế mộng cảnh thì phải dùng đôi mắt để quan sát nhưng đó cũng chỉ là bởi vì có một số giấc mộng quá phức tạp, đơn giản giống như mộng xuân căn bản không cần ta quan sát, các ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối là không gian riêng tư của các ngươi.”

 

Nàng vô cùng nghiêm túc mà bổ sung một câu: “Nếu như các ngươi còn không yên tâm, vậy trước khi vào giấc mộng có thể bịt miệng, bịt tai, che mắt rồi trói ta lại giống như trước đó.”

 

Sư Thanh Y vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, tựa đầu vào vai Lạc Thần, nói: “Hiện tại ngươi bịt miệng nàng, sau đó trói lại.”

 

Lạc Thần nói: “… Được.”

 

Kẻ tạo mộng sợ hãi: “Chờ một chút, các ngươi không thích lợi ích ta cung cấp sao?”

 

“Lợi ích?” Sư Thanh Y đau đầu.

 

Kẻ tạo mộng gần như có chút nói lắp: “Đúng, đúng vậy. Ta biết bản thân giúp đỡ đám bại hoại kia tạo ra mộng cảnh này lừa dối các ngươi, các ngươi nhất định cũng xem ta là người xấu. Ta sợ các ngươi tức giận muốn đánh ta, cho nên muốn lấy lòng các ngươi, cho các ngươi lợi ích, hy vọng các ngươi tha thứ cho ta. Nói như vậy, thật ra các ngươi không thích loại lợi ích này sao? Ta… Ta nghĩ các ngươi là người yêu, nhất định không nhịn được mê hoặc của việc cùng nhau vào mộng xuân, sau đó sẽ đón nhận lợi ích này mà không đánh ta nữa.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Ta… Ta nhịn được.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!