Dò Hư Lăng – Hiện Đại – Chương 525

Chương 525: Khỏa Thân

 

Mũi tên của Sư Thanh Y trực tiếp xuyên thấu lồng ngực Triệu Nghiễn.

 

Triệu Nghiễn được người áo đen kéo xuống, liền cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi, vô lực tựa vào lòng người áo đen. Triệu Giác nằm sắp trên lưng hắn vẫn ở trạng thái bán trong suốt, hai mắt nhắm nghiền, nhưng sáu cánh không còn dang rộng giống như vừa rồi mà đã rũ xuống.

 

Nếu Sư Thanh Y đã nói không thể giữ hắn lại thì tuyệt đối sẽ không giữ lại, lúc ra tay chính là nhắm vào vị trí trái tim của Triệu Nghiễn.

 

Kẻ súc sinh điên cuồng như vậy, ngay cả thân sinh ca ca đối xử vô cùng tốt với mình hắn cũng có thể luyện hóa thì còn có việc gì không dám làm. Hắn hiện nay có thể điều khiển quang dực, một khi hắn thoát khỏi mộng cảnh, trở lại hiện thực, nếu như người áo đen thành công lợi dụng hắn để tiến vào Hoàng Đô, chỉ sợ toàn bộ Hoàng Đô đều sẽ bị khuấy động đến long trời lở đất, thậm chí tất cả tộc nhân đều sẽ bị kéo vào chôn cùng.

 

Người áo đen thoát khỏi tay Lạc Thần, tựa hồ cũng không dự định dây dưa nhiều, mà lập tức ôm thân thể của Triệu Nghiễn, ném hắn vào trong khe nứt giữa không trung giống như ném một bao cát.

 

Sau đó chính người áo đen cũng nhanh chóng nhảy qua khe nứt.

 

Sư Thanh Y và Lạc Thần lần lượt đuổi theo, gần như theo ngay sát phía sau.

 

Tốc độ của các nàng vốn nhanh như thiểm điện, nhưng tốc độ của người áo đen cũng nhanh đến đáng sợ, thoạt nhìn giống như dịch chuyển tức thời.

 

Lạc Thần vươn tay ra bắt lấy áo choàng của người đó, thân thể của người đó bị áo choàng kéo lại khiến tốc độ giảm đi đôi chút, Sư Thanh Y nhân cơ hội này ngưng động một mũi tên, phóng thẳng vào cánh tay của người đó.

 

Mũi tên chớp mắt đâm xuyên cánh tay, vốn nên cảm thấy đau thấu tim nhưng người đó ngay cả rên cũng không rên một tiếng.

 

Mũi tên ghi chặt trong cánh tay, còn Sư Thanh Y dùng sức nắm phần đuôi của mũi tên, ngăn cản bước chân của người đó. Người đó bị mũi tên ghì lại, quay đầu lộ ra khuôn mặt được che kín dưới tấm áo choàng, trên mặt là hai lỗ đen nhỏ hơn so với kích thước của đôi mắt thông thường, nhất thời cũng nhìn không ra dáng vẻ của một đôi mắt.

 

Người đó liếc mắt nhìn mũi tên của Sư Thanh Y, rồi không ngờ lại đột nhiên nắm lấy phần giữa, mạnh mẽ rút ra.

 

Gai ngược trên đầu mũi tên mang theo máu tươi nhễ nhại, người đó vẫn làm như không cảm nhận được, chỉ nắm chặt mũi tên đâm về phía Sư Thanh Y.

 

Sư Thanh Y nắm phần cuối mũi tên, chỉ cảm thấy một có loại sức mạnh không ngừng truyền vào trong đó, cánh tay nàng tê dại, không khỏi lui lại một bước. Người đó buông mũi tên ra, kéo rách phần góc áo đang bị Lạc Thần nắm lấy, lực kéo trong tay Lạc Thần cũng theo đó mà biến mất.

 

Ba người tốc độ cực nhanh, phản ứng mau lẹ, tất cả động tác gần như liền mạch hoàn thành chỉ trong một cái chớp mắt. Nhận thấy khe nứt càng lúc càng thu hẹp, người đó kéo giãn khoảng cách với Sư Thanh Y và Lạc Thần, nghiêng người nhảy lên, khe nứt giữa không trung đột ngột khép lại.

 

Chỉ còn lại khoảng không, giống như khe nứt này chưa bao giờ tồn tại.

 

Bốn phía thoáng chốc rơi vào một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại vết máu và một góc áo choàng đen bị kéo rách, ngoài ra còn có một cái dùi màu đen dính máu nằm trên mặt đất.

 

Lồng ngực Sư Thanh Y phập phồng, trừng mắt nhìn vị trí khe nứt biến mất, màu đỏ trong mắt gần như sắp tràn ra bên ngoài.

 

Người đó rời đi, khe nứt cũng biến mất, đã không còn cách nào để đuổi theo, Lạc Thần lập tức đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, một tay chậm rãi vuốt ve sau lưng, tay kia nắm lấy cánh tay Sư Thanh Y, nhẹ giọng nói: “Đừng nóng vội, ngươi chậm rãi hô hấp.”

 

Của nàng giọng nói còn dịu dàng hơn cả gió xuân.

 

Sư Thanh Y nhìn thẳng vào mắt Lạc Thần, ánh lửa trong mắt dường như muốn nuốt chửng cả nữ nhân trước mắt, nhưng nàng vẫn làm theo lời Lạc Thần nói, tận lực điều chỉnh tiết tấu hô hấp của bản thân.

 

… Hô.

 

… Hô.

 

Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn nhau một hồi lâu, đến lúc tâm trạng của nàng miễn cưỡng bình tĩnh hơn một chút, hô hấp cũng không kịch liệt như vậy nữa, Lạc Thần mới nhẹ giọng nói: “Hiện tại đỡ hơn chưa?”

 

“… Ừ.” Sư Thanh Y sợ nàng lo lắng, nhẹ nhàng cười nói: “Khá hơn nhiều, vừa rồi ta rất tức giận, thiếu chút nữa mất khống chế.”

 

Đôi mắt nàng vẫn là màu đỏ như máu, nhưng nét mặt lại ôn hòa hơn đôi chút.

 

Ngón tay của Lạc Thần chuyển đến huyệt Thái Dương của Sư Thanh Y, giúp nàng xoa bóp: “Ngoan, không tức giận. Chạy thoát thì chạy thoát, không bị thương là được rồi.”

 

“Ngươi có va phải chỗ nào không?” Sư Thanh Y lập tức hỏi.

 

Lạc Thần lắc đầu: “Không có.”

 

Tâm tình của Sư Thanh Y lúc này mới thả lỏng một chút, nàng thở dài: “Ta biết người kia sẽ đến cứu Triệu Nghiễn, dù sao cũng chỉ có Triệu Nghiễn mới có thể dẫn đường, nhưng ta thực sự không nghĩ người đó lại có thể xé rách không gian, đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Triệu Nghiễn, căn bản trở tay không kịp. Việc này quả thật rất đáng sợ, rốt cuộc nên làm như thế nào.”

 

“Người đó vô cùng mạnh.” Ánh mắt Lạc Thần trở nên lạnh lẽo.

 

Sư Thanh Y nghe xong, trong lòng dường như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn.

 

Với tính cách của Lạc Thần, rất hiếm khi đánh giá bản lĩnh của người khác,  hơn nữa cũng không quan tâm. Có thể khiến Lạc Thần nói ra một câu như người này rất mạnh, hơn nữa còn thêm một từ ‘vô cùng’ để hình dung, đủ thấy trong quá trình giao thủ vừa rồi Lạc Thần đã bị kinh ngạc.

 

“… Phải, vô cùng mạnh.” Sư Thanh Y lòng còn sợ hãi: “Ta càng không nghĩ đến chính là hắn có thể tay không chạm vào mũi tên của ta.”

 

Mũi tên của nàng được ngưng tụ từ thần khí, nếu như không có nội lực thâm hậu, trực tiếp rút ra sẽ dẫn đến tổn thương nguyên khí, phế đi toàn bộ cánh tay.

 

Nhưng người này căn bản không hề lo lắng.

 

“Trước đây ta chưa từng đối đầu với người nào như vậy, có thể xé rách không gian quay lại như thường, nếu như quái vật kim phẩm kia là do người đó điều khiển thì mọi việc đã cũng rất dễ hiểu. Tuy rằng người đó không tàng hình nhưng lại hoàn toàn có thể vừa điều khiển quái vật vừa ẩn nấp trong bóng tối mà không bị phát hiện.” Sư Thanh Y hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, thật ra chỉ là một lần giao đấu chớp nhoáng, nhưng dường như mỗi một giây đều được tua chậm ngay trước mắt nàng.

 

Người đó mang đến cảm giác vô cùng áp bách, gần như là hít thở không thông.

 

Lạc Thần lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Nhất định không thể để người này đến nhà của chúng ta, đến gần cũng không được.”

 

Sư Thanh Y vẻ mặt trầm trọng mà gật đầu. Nghe đến nhà, nàng lại nghĩ đến Triệu Giác, khóe mắt ửng hồng: “Ta… để Triệu Giác được giải thoát rồi. So với việc để hắn sống tạm một cách không chút tôn nghiêm và ý thức trên lưng tên súc sinh Triệu Nghiễn, không bằng… không bằng…”

 

“Ngươi làm rất đúng.” Ngón tay Lạc Thần khẽ vuốt lấy sợi tóc bên tai nàng.

 

Sư Thanh Y chua xót nói: “Kết quả là hắn còn muốn cầu xin cho Triệu Nghiễn, ta thực sự… thực sự cảm thấy không đáng cho hắn.”

 

Lạc Thần yên lặng nhìn nàng.

 

“Chỉ tiếc thân thể của Triệu Giác bị người kia mang đi rồi, nếu không ta còn có thể mang thi thể hắn trở về cố hương.” Sư Thanh Y tiếc hận thay Triệu Giác, trong mắt lại thêm vài phần lạnh lùng: “Về phần Triệu Nghiễn, hắn không sống được bao lâu nữa, cũng không xứng về nhà.”

 

Mũi tên của nàng uy lực khó có thể tưởng tượng, trước đó bị Triệu Nghiễn tạm thời ngăn chặn nhưng vẫn có thể đánh hắn lên tường hình thành một lỗ thủng lớn, lần này mũi tên chuẩn xác cắm vào trong ngực, ngũ tạng lục phủ của Triệu Nghiễn tất nhiên sẽ bị phá vỡ, căn bản không có bất cứ khả năng sống sót nào.

 

Lạc Thần nhíu mày: “Nhưng người này biết rõ Triệu Nghiễn đã không thể cứu được, nhưng vẫn mang thân thể của hắn đi.”

 

“Triệu Nghiễn là vô dụng.” Sư Thanh Y nói: “Luyện hóa quang dực là cấm thuật, ta không hiểu rõ, chỉ từng mơ hồ nghe qua. Nhưng Triệu Nghiễn có thể dang cánh, hơn nữa còn là cánh của Triệu Giác sau khi được luyện hóa hòa hợp thành nhất thể với hắn, khiến hắn có thể khống chế Triệu Giác dang cánh. Nếu như Triệu Nghiễn chết đi, ta không xác định Triệu Giác sẽ lập tức chết cùng hay là còn có thể miễn cưỡng duy trì một thời gian, nếu như có thể duy trì, vậy người kia…”

 

Sư Thanh Y nghĩ đến đây, vẻ mặt liền trầm xuống.

 

Lạc Thần nói: “Triệu Nghiễn năm đó phải dang cánh thì mới có thể rời khỏi Hoàng Đô, đồng nghĩa với việc lúc hắn ở Hoàng Đô đã tìm cơ hội nhân lúc Triệu Giác không đề phòng, luyện hóa Triệu Giác. Tộc nhân ở Hoàng Đô lương thiện đơn thuần, lúc trước Triệu Nghiễn lại chưa bao giờ ra ngoài, vậy từ chỗ nào học được loại cấm thuật này?”

 

“Việc này ta cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn học được loại cấm thuật ác độc như vậy từ nơi nào.” Sư Thanh Y nhíu mày: “Loại cấm thuật này là thật lâu trước kia ta từng nghe cô cô đề cập một lần, chỉ có thể thực hiện giữa hai người có quan hệ huyết thống, bằng không sẽ không thể thành công. Nhưng loại cấm thuật này vô cùng cổ xưa, đã thất truyền từ lâu.”

 

Ánh mắt Lạc Thần thoáng nhìn xuống mặt đất, sau đó khom lưng nhặt chiếc dùi trên mặt đất, cầm trong tay cẩn thận quan sát.

 

“Là thứ vừa rồi rơi ra từ trong tay người kia?” Sư Thanh Y đến gần nhìn một chút.

 

“Phải.”

 

Chiếc dùi này dài hơn mười centimet, phần cán khắc ba khuôn mặt dữ tợn, còn đầu nhọn có hình chóp tam giác, có phần tương tự dao cắt đầu kim cương nhưng mảnh hơn rất nhiều.

 

“Là vũ khí của người đó?” Sư Thanh Y nói: “Nhưng ta thấy vừa rồi lúc ra tay, dường như người đó cũng không dùng nó như vũ khí.”

 

“Chúng ta hỏi người quen của người đó thử xem.” Ánh mắt Lạc Thần thoáng nhìn phía sau.

 

Sư Thanh Y ngầm hiểu, nàng cùng Lạc Thần đi đến vị trí các nàng đã đứng trước đó, chiếc áo khoác lông vẫn treo lơ lửng giữa không trung, không hề dịch chuyển.

 

“Ngươi để nàng nói đi.” Trước đó Sư Thanh Y không biết Lạc Thần làm cách nào để kẻ tạo mộng bó tay chịu trói, nhân cơ hội này nàng muốn nhìn kỹ thủ pháp của Lạc Thần.

 

Lạc Thần giấu lưng bàn tay ra phía sau, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cử động.

 

Sư Thanh Y căn bản không nhìn thấy động tác của Lạc Thần, còn đang chờ Lạc Thần hành động, kết quả chỉ thấy chiếc áo khoác trước mắt đột nhiên phát ra một tiếng thở thật dài, giống như người lặn dưới nước nín thở hồi lâu, đột nhiên ngoi lên liền không ngừng ho khan, một bên ho khan một bên hô hấp.

 

Chiếc áo khoác cũng bắt đầu chuyển động, dường như người đó đang giơ tay lên bưng kín yết hầu của mình, vì vậy một phần tay áo bị nhấc lên, xem ra ngoại trừ phát ra âm thanh, kẻ tạo mộng cũng có thể tạm thời  cử động.

 

Sư Thanh Y lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Lạc Thần.

 

Xảy ra chuyện gì, đến cùng là làm như thế nào? Nàng rõ ràng không nhìn thấy Lạc Thần cử động, nhưng kẻ tạo mộng lại giống như đột nhiên được giải phóng.

 

“Ta nói rồi, trở về thôn ta sẽ nói cho ngươi biết.” Lạc Thần thấp giọng nói.

 

Sư Thanh Y chỉ đành đè nén tính hiếu kỳ, ánh mắt chuyển sang nhìn chiếc áo khoác treo giữa không trung.

 

Lúc chiếc áo mặc trên người Lạc Thần được màu tuyến làm nổi bật, lông cừu mềm mại tựa như đang chuyển động, cảnh đẹp ý vui. Nhưng hiện tại nó được kẻ tạo mộng tàng hình khoác lên, trung gian là một khoảng không, nhìn vào chỉ cảm thấy rợn người.

 

Sư Thanh Y vẫn rất cẩn thận, lo lắng nói: “Ngươi thả của nàng ra sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ, nếu như nàng chạy thì sao.”

 

Lạc Thần bình thản nói: “Nàng không chạy được.”

 

Sau đó chợt nghe một giọng nữ nhân run rẩy vang lên, nghe giống như nai con sợ hãi, còn có chút giọng mũi nức nở: “Ta… ta sẽ không chạy, tuyệt đối sẽ không chạy. Hai vị tiên nữ tỷ tỷ tha mạng, tha mạng a, các ngươi bảo ta làm gì cũng được, các ngươi bao ta cởi thì ta cởi, ta… ta cam đoan, cam đoan sẽ nghe lời!”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Lạc Thần: “…”

 

Sư Thanh Y nhìn về phía Lạc Thần.

 

Đây… đây là tình huống gì?

 

Giọng nói của nữ nhân kia nghe ra cũng không tính là trưởng thành, ngược lại còn có chút ngây ngô, đáng thương mà cầu xin Lạc Thần: “Vị tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp này, cầu xin ngươi, đừng… đừng bịt miệng ta, trói tay ta, che kín lỗ tai ta, ta không dám nữa. Ta biết đã làm việc không đúng đối với các ngươi, dùng mộng cảnh lừa gạt các ngươi, nhưng ta là bị ép buộc, lúc ta ra ngoài mua vịt nướng thì bị bắt cóc đưa đến thôn này. Tên khốn kia bảo ta làm gì thì ta làm cái đó, bảo ta cởi thì ta cởi, ta không làm theo yêu cầu hắn sẽ giết chết ta, hắn bóp chết ta dễ như bóp chết một con vịt, ta giống như một con vịt nướng, bị nắm chặt trong tay đối phương, thân bất do kỷ a!”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Ngươi vì sao mở miệng ngậm miệng đều không rời ‘cởi’ và ‘vịt nướng’?

 

“Ta dập đầu trước hai vị tiên nữ tỷ tỷ!” Nói xong, kẻ tạo mộng lập tức quỳ xuống.

 

Bởi vì không nhìn thấy nàng, Sư Thanh Y cũng chỉ có thể thấy áo khoác trên người nàng hạ xuống, sau đó chạm đất, rồi lại nâng lên, cứ thế lên xuống vài lần, đồng thời còn có tiếng vang do thứ gì đó va chạm với mặt đất.

 

Xem ra kẻ tạo mộng quả thật đã dập đầu vài cái thật mạnh.

 

“… Ngươi chờ một chút.” Sư Thanh Y vội vã nói: “Ngươi quỳ như vậy, áo khoác lông cừu của Lạc Thần sẽ chạm đất, ngươi đừng làm bẩn nó.”

 

“Nha nha.” Kẻ tạo mộng lập tức đứng lên: “Tiên nữ tỷ tỷ ngươi nói rất đúng, trắng sáng như vậy, không thể làm bẩn.”

 

Sau đó Sư Thanh Y chỉ thấy áo khoác được kéo lên rồi lay động, dường như đã được kẻ tạo mộng phủi bụi, sau đó như là được nàng quấn chặt, xem như bảo bối ôm vào trong lòng.

 

Sư Thanh Y: “…”

 

“Ngươi đừng xưng hô bọn ta như vậy, ngươi nói dễ nghe hơn cũng vô dụng.” Sư Thanh Y vẻ mặt âm trầm hù dọa nàng: “Chúng ta không quen biết.”

 

“Vậy… gọi các ngươi là gì?” Kẻ tạo mộng dường như sợ run cả người, chiếc áo khoác vẫn luôn lay động, nàng cẩn trọng hỏi.

 

“Cái gì cũng không cần gọi.” Sư Thanh Y nói: “Chỉ cần trả lời câu hỏi của bọn ta.”

 

“Các ngươi tùy tiện hỏi, các ngươi yên tâm chỉ cần ta biết ta sẽ nói ra toàn bộ.” Kẻ tạo mộng không nói hai lời, trực tiếp đồng ý.

 

Sư Thanh Y nhíu mày.

 

Kẻ tạo mộng nhẹ giọng nói: “Nhưng khi trả lời, các ngươi có thể cho ta một bộ quần áo được không, hiện tại ta chỉ khoác một chiếc áo lông này, tuy rằng ấm áp nhưng ở đây thật sự quá lạnh, ta muốn mặc quần áo.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Vẻ mặt nàng có một chút cứng nhắc, chậm rãi nhìn về phía Lạc Thần, một lát sau mới nói: “… Nàng không có mặc quần áo?”

 

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Trước khi khoác áo lông, nàng quả thật không mặc.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Nàng vừa nghĩ đến kẻ tạo mộng hiện tại đang khỏa thân, còn khoác áo lông của Lạc Thần, nhất thời tức giận không chỗ phát tiết, trừng mắt nhìn chiếc áo lông cừu, nói: “Ngươi trả áo lông cừu của Lạc Thần lại cho ta!”

 

“Ngươi… sao lại đột nhiên dữ như vậy.” Kẻ tạo mộng hoảng sợ: “Ta trả áo lông cừu lại cho ngươi, ngươi có thể cho ta một bộ quần áo khác không?”

 

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy đau đầu, nói: “Vì sao ngươi không mặc quần áo?”

 

Kẻ tạo mộng ấm ức: “Nếu như ta mặc quần áo chẳng phải sẽ bị các ngươi nhìn thấy sao, nên ta chỉ có thể khỏa thân.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Huyệt Thái Dương hai bên của nàng co giật, hỏi ra nghi hoặc của bản thân: “Nếu như ngươi có thể ẩn thân, như vậy ta cảm thấy ngươi hẳn là có một loại vật liệu đặc biệt để thiết kế quần áo nhằm phối hợp với năng lực ẩn thân này, ngươi có thể mặc quần áo đồng thời không bị người khác nhìn thấy.”

 

Kẻ tạo mộng càng uất ức: “Nào có chuyện tốt như vậy, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không có loại quần áo đặc biệt này. Hơn nữa cũng không phải ta muốn ẩn thân, ta đã nói ta bị bắt cóc, bị ép buộc ẩn thân còn không cho mặc quần áo, ta thật sự rất muốn mặc quần áo.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Kẻ tạo mộng nói: “Ngươi là chủ thể, ngươi có thể phối hợp với ta trong mộng cảnh, tạo ra các loại quần áo. Ta xin ngươi giúp ta đi, giúp ta tạo ra vài bộ quần áo, ta lạnh quá.”

 

Sư Thanh Y nhìn thấy chiếc áo khoác lông vẫn một mực run rẩy, hơn nữa vừa nghĩ đến áo khoác của Lạc Thần đang khoác lên người một nữ nhân khỏa thân, nàng liền cảm thấy khó chịu, phải sớm lấy áo khoác lại, vì thế nàng chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Được rồi.”

 

Lạc Thần mỉm cười.

 

“Ngươi muốn quần áo gì?” Sư Thanh Y nhìn về phía kẻ tạo mộng.

 

Kẻ tạo mộng suy tư một phen, nói: “Ta muốn mặc áo lông chồn.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Ngươi nghĩ thật hay, còn muốn mặc áo lông chồn.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!